Tô Phi sốt ruột cho đến trưa, thì Kim Thành Vũ lại nhàn nhã cho đến tra. Mà Diệp Thanh Linh còn ở trong tháng, trời lại lạnh, cô chỉ có thể đi lại trong nhà, mỗi ngày má Trương đều làm cơm chuyên bồi bổ cô trong tháng cữ. Thượng Quan Sở lo lắng, còn đặc biệt mời chuyên gia dinh dưỡng về nhà lo liệu bữa ăn cho Diệp Thanh Linh.
Thượng Quan Sở vừa về nhà liền vây quanh Diệp Thanh Linh, không quan tâm đến đứa bé, chỉ cần vừa nghe đứa bé khóc sẽ cau mày nói: “Má Trương, ôm thằng nhóc ra ngoài.”
“Anh có phải cha nó không vậy, cả ngày chỉ biết con dâu, không thương con chút nào.” Má Trương lải nhải vừa nhẹ đảo ra sau ôm đứa bé xuống lầu.
Thượng Quan Sở cười hắc hắc, nói :”Thằng nhóc này chỉ biết khóc, sao Thanh Linh nghĩ ngơi được?”
Má Trương biết Thượng Quan Sở đau lòng cho Thanh Linh, cũng cảm động, bản thân ôm đứa bé ra khỏi phòng, đi được 2 bước nói, “Thanh Linh, có phải đứa bé đói bụng hay không?”
Diệp Thanh Linh mỉm cười nói: “Má Trương, đưa con cho con!” Đã 2 tiếng chưa bú sữa rồi, vừa lúc.
Má Trương giao đứa bé cho Diệp Thanh Linh, rồi xoay người ra khỏi phòng. Diệp Thanh Linh cẩn thận cho đứa bé bú sữa, trên mặt mỉm cười, bộ dáng thật hạnh phúc.
Thượng Quan Sở ở bên cạnh nghiên cứu nửa ngay, đột nhiên nói: “Vợ ơi, anh đói bụng.”
Diệp Thanh Linh há mồm muốn mọi người dọn cơm cho Thượng Quan Sở, Thượng Quan Sở cười ngăn lại, “Không cần.”
“Không phải anh đói sao?” Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở, sao lại cảm thấy tiếp theo không có chuyện tốt xảy ra.
Thượng Quan Sở nhận lấy Thượng Quan Diệp vừa ăn no híp mắt ngủ gật đặt sang một đầu giường khác, nói: “Thấy Tiểu Diệp ăn ngon quá, không bằng Thanh Linh cũng thỏa mãn anh chút đi!” Trong khi nói chuyện đã đè Thanh Linh xuống, tay lại không an phận cởi quần áo cô mới chỉnh sửa lại.
Diệp Thanh Linh hoảng sợ, nói: "Không được, đây là đồ ăn của con."
“Cứ thử đã, đừng nhúc nhích.” Miệng Thượng Quan Sở tiến đến trước ngực cô, cố sức ép sát rất nhanh ngậm vào hút lên, động tác kia cực kì giống đứa bé bú sữa.
Diệp Thanh Linh biết mình có làm gì nữa cũng không có cách nào ngăn cản, cũng không nhúc nhích nữa, mặc anh làm loạn trên người cô.
Chốc lát sau, Thượng Quan Sở ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Linh, nói: “Thật thơm, khó trách Tiểu Diệp Tử ăn ngon như vậy.”
Diệp Thanh Linh dở khóc dở cười nhìn chồng mình, nói: “Anh có tình yêu mẹ con hả?” Xem cô là cái gì, cho bú sữa là chuyện mẹ làm cho con, sao anh cũng có thể ăn chứ?
“Mẹ gọi là nương, vợ gọi là tân nương. Nói vậy tình người đàn ông đều có tình yêu mẹ con.” Thượng Quan Sở cười nói. Vẻ mặt còn nghiêm túc, Diệp Thanh Linh không biết phản bác như thế nào.
Thượng Quan Sở vừa nói vừa sửa sang lại quần áo cho Diệp Thanh Linh, lúc này má Trương bưng cơm vào, nhìn Thượng Quan Diệp bị đặt sang một bên không có ai để ý, lại nhìn động tác của Thựng Quan Sở lúc này, má Trương lập tức hiểu lầm, kêu lên: “Thượng Quan Sở, con làm gì vậy? Không biết trong tháng cữ không thể cùng phòng sao?”
“Con biết mà!” Thượng Quan Sở vẻ mặt không hiểu, không biết sao má TRương lại nói như vậy.
“Biết cái rắm, con biết cùng với Thanh Linh làm… làm…” Má Trương không biết phải nói như thế nào.
Diệp Thanh Linh biết má Trương hiểu lầm, cười nói: “Ai nsoi trên giường chỉ có thể làm chuyện đó chứ, má Trương suy nghĩ của má cũng quá không trong sáng đó!”
“Con bé này cứ hay nói bậy.” Má Trương vẻ mặt xấu hổ, Thanh Linh cũng nói như vậy, xem ra bà thật sự hiểu lầm. Chẳng qua chuyện này bà phải đề phòng mới được, Thượng Quan Sở này mà không để ý, lỡ ngày nào đó nó ăn Thanh Linh thì sao, đến lúc đó thì phiền toái.
Má TRương nghĩ, liền nhìn Thượng Quan Sở nói: “Sau này, má lên phòng chăm sóc Thanh Linh, con sang phòng khác ở vài ngày.”
“Vì sao?” Thượng Quan Sở vẻ mặt lạnh lùng nhìn má Trương.
“Không vì sao cả, cứ quyết định như vậy đi. Đến khi Thanh Linh hết ở cữ con hẵng về phòng.” Má TRương chưa bao giờ dám ra lệnh với Thượng Quan Sở, nhưng lần này thái độ của bà tương đối kiên quyết.
Thượng Quan Sở nhìn Má Trương vài giây, bất đắc dĩ nói: "Được rồi!"
Đúng lúc này, điện thoại của Thượng Quan Sở rung lên, Thượng Quan Sở tiếp điện thoại, nói: “Đã tìm được chỗ của Dịch Thiếu Kiệt và bà Kim, anh đến đó một chút.” Tiếp theo là nói với má Trương: “Má Trương, Thanh Linh giao cho má chăm sóc.”
“Được, con đi đi!” Má Trương liên tục đáp ứng.”
“Diệp Thanh Linh cười với Thượng Quan Sở nói: “Đi đi! Mang 2 bà cụ bình an trở về.”
"Ừ!" Thượng Quan Sở đáp ra cửa.
Lúc Thượng Quan Sở đến chỗ Dịch Thiếu Kiệt nhốt bà Kim, Xuân Hạ Thu Đông cùng Bách Sự Thông 7 người đã trói Dịch Thiếu Kiệt cùng Dịch Hiểu Huyên lại, bà Kim lông tóc không thương ngồi ở ngồi nhà nông thôn 1 tầng kia nhìn Dịch Thiếu Kiệt cùng Dịch Hiểu Huyên thở dài.
“Bà biết các con lo lắng cho an nguy của bà nội, nhưng các con cũng không nên làm như vậy, các con là đnag dung túng cho bọn cướp đấy!” Bà Kim không biết người bắt bà Dịch là Dịch Mĩ Liên, nhưng bà biết rõ chuyện này không thể giải quyết như vậy.
“Bà Kim, chúng con biết là như vậy không đúng, nhưng con lo bà nội sẽ bị bọn họ giết.” Dịch Thiếu Kiệt rất áy náy nói.
“Bà nội của cậu sẽ không bị giết, người bắt bà ấy chính là Dịch Mĩ Liên Đường Lị.” Giọng nói của Thượng Quan Sở đột nhiên vang lên, người trong nha đều nhìn về phía cửa.
“Cái gì? Đường Lị thật sự là bác?” Dịch Thiếu Kiệt không thể tin được nhìn Thượng Quan Sở, lúc trước Tô Phi nói người bắt cóc bà nội anh là Đường Lị, nhưng anh vẫn không nghĩ đến Đường Lị thật sự là bác Dịch Mĩ Liên.
“Đúng vậy.” Nhạc Nhạc đi theo sau Thượng Quan Sở vào cửa, nhìn Dịch Thiếu Kiệt nói: “Không tin, cậu có thể hỏi em gái cậu.”
Thượng Quan Sở đưa mắt bảo Xuân Hạ Thu Đông cởi trói cho Dịch Thiếu Kiệt.
Dịch Thiếu Kiệt nhìn Dịch Hiểu Huyên, đột nhiên hiểu rõ cái gì, thất vọng nhìn Dịch Hiểu Huyên, “Em, em… là em thông đồng với bác Liên bắt cóc bà nội? Mục đích của các người là tài sản nhà Thượng Quan.”
“Anh hai, không có đâu, bọn họ nói bậy đó. Em không biết gì hết.” Dịch Hiểu Huyên hoang mang rối loạn giải thích, sau khi giải thích hung hăng trừng mắt bọn người Thượng Quan Sở cùng Nhạc Nhạc.
“Cô không biết gì? Buồn cười.” Nhạc Nhạc khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: “Chủ ý bắt cóc bà Kim là Dịch Hiểu Huyên cô đề ra đúng chứ!”
Nghe Nhạc Nhạc nhắc mới tỉnh, Dịch Thiếu Kiệt cực kỳ thất vọng về Dịch Hiểu Huyên. Ngơ ngác nhìn Dịch Hiểu Huyên lúc lâu, nói: “Hiểu Huyên, THượng Quan Sở đối tốt với nhà chúng ta như vậy, sao em lại có thể làm chuyện này chứ? Còn bà nội nữa, sao em có thể thông đồng với người khác bắt cóc bà nội chứ? Đó là bà nội hiểu rõ em nhất yêu em nhất đó!”
Dịch Hiểu Huyên biết có tiếp tục nói dối cũng vô dụng, đột nhiên cười mỉa, “Hừ! Yêu tôi, thương tôi. Các người luôn miệng nói yêu tôi, nói thương tôi. Tôi yêu anh Sở, anh cùng bà nội không có ủng hộ tôi, chỉ muốn tôi đừng quấn lấy anh Sở nữa. Các người yêu tôi, thương tôi như vậy sao?”
“Thượng Quan vẫn xem em như em gái, anh và bà nội đều biết. Là em cố chấp mê muội không chịu tỉnh ngộ.” Chỉ vì vậy mà bắt cóc bà nội. Lúc này Dịch Thiếu Kiệt rất đau lòng.
“các người không thương tôi. Chỉ có bác đối tốt với tôi nhất, bà ủng hộ tôi giành lấy hạnh phúc của tôi.” Dịch Hiểu Huyên một chút tỉnh ngộ cũng không có, như ma như dại trừng mắt Dịch Thiếu Kiệt, trừng mắt Thượng Quan Sở, lúc này cô rất hận, hận những người muốn ngăn cản hạnh phúc của cô.
Nghe Dịch Hiểu Huyên nói, Thượng Quan Sở nhíu mày, nói: “Được, cô đã cho rằng bác cô yêu thương cô nhất, vậy chúng ta thử kiểm tra xem sao?” Thượng Quan Sở nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp, tươi cười kia khiến cho mọi người không rét mà run.
“Anh muốn làm gì?” Dịch Hiểu Huyên nhìn tươi cười của Thượng Quan Sở, hoảng hốt. Thân thể không khỏi báo động.
Nhạc Nhạc đồng ý với Thượng Quan Sở cười nói: “Chúng tôi làm cái gì cô không biết sao? Không phải cô nói bác yêu thương cô nhất sau? Chúng tôi muốn dùng cô đổi lấy tài sản cùng bà nội bị lấy đi, cô nói xem bác cô thương yêu cô nhất sẽ giải quyết thế nào?”
Dịch Hiểu Huyên ngơ ngác nhìn Nhạc Nhạc cùng Thượng Quan Sở, đột nhiên sợ hãi, “Không, không, các người không thể làm như vậy.” Bác sẽ không cứu cô, trong lòng cô vẫn có thanh âm nói với cô như vậy, cô rất rõ mình chỉ là một quân cờ của bác mình thôi.
Thượng Quan Sở nhìn ra kích động của Dịch Hiểu Huyên, nhìn thấy trong lòng cô sợ hãi, nhưng anh sẽ không đồng tình với cô, thản nhiên nói với Tô Phi: “làm đi.”
“Vâng.” Tô Phi nhận lệnh rời đi.
Đúng lúc này, điện thoại Kim Thành Vũ vang lên, anh nhận điện thoại đưa cho Thượng Quan Sở, nói: “Đối phương muốn nói chuyện với cậu.”
Thượng Quan Sở cầm lấy điện thoại, không nói lời nào.
Bên kia điện thoại một giọng nữ vang lên, “Thượng Quan Sở, cậu muốn cứu bà cụ sao? Hãy dùng tài sản nhà Thượng Quan đến đổi đi!”
Thượng Quan Sở nghe xong nháy mắt trên mặt tràn đầy sát khí, giọng nói lạnh lùng: “Dịch Mĩ Liên, bà cụ cũng không phải mẹ tôi, bà muốn giết thì cứ giết đi! Muốn tài sản của nhà Thượng Quan, bà nằm mơ đi!”
“Ha ha… cậu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Vậy thì cậu phải chết!” Dịch Mĩ Liên hoàn toàn nổi giận, ở trong điện thoại kêu lên.
“Phải chết? Bà không có bản lĩnh đó.” Nếu như nhiều năm qua người ở sau màn muốn giết Thượng Quan Sở anh là Dịch Mĩ Liên, vậy thì bà muốn giết anh không có cái bản lĩnh đó.
“Phải không? Ha ha! Cậu không biết bây giờ bốn phía xung quanh nhà nông đều đặt đầy bom đi!” Giọng nói của Dịch Mĩ Liên cực kỳ khủng bố, như Diêm La Vương đến lấy mạng.
Thượng Quan Sở nghe xong sắc mặt ngược lại cực kỳ bình tĩnh, cười nói: “Vài quả bom có thể lấy mạng Thượng Quan Sở tôi, này cũng quá đùa rồi!”
“Đừng mạnh miệng, tôi cho cậu thời gian suy nghĩ 10 phút, nếu không cho người chuyển tiền đến tài khoản tôi chỉ định, vậy cậu chờ chết đi!” Dịch Mĩ Liên lạnh lùng cười vài tiếng, nếu cậu dám bước ra khỏi phòng nửa bước, tôi sẽ cho nổ đống bom này.”
“Thật không? Bây giờ tôi muốn rời khỏi, bà cũng nên động thủ đi! Bằng không… Hậu quả bà sẽ biết.” Thượng Quan Sở nói xong cắt đứt điện thoại, xoay người muốn ra khỏi ngôi nhà nông 1 tầng này.
Nhạc Nhạc đi theo Thượng Quan Sở, tò mò hỏi: “Trong điện thoại đối phương nói gì vậy?”
Thượng Quan Sở thong thả đi về phía cửa, chậm rãi nói: “Đối phương bảo chúng ta đừng ra khỏi cửa, nếu không bà ta sẽ cho nổ bom ở 4 phía.”
“Hả!” Nhạc Nhạc sợ hãi kêu lên, giữ chặt Thượng Quan Sở đang định vượt qua cửa nói: “Cậy không muốn sống nữa hả, còn dám ra ngoài?”
Tô Phi sốt ruột cho đến trưa, thì Kim Thành Vũ lại nhàn nhã cho đến tra. Mà Diệp Thanh Linh còn ở trong tháng, trời lại lạnh, cô chỉ có thể đi lại trong nhà, mỗi ngày má Trương đều làm cơm chuyên bồi bổ cô trong tháng cữ. Thượng Quan Sở lo lắng, còn đặc biệt mời chuyên gia dinh dưỡng về nhà lo liệu bữa ăn cho Diệp Thanh Linh.
Thượng Quan Sở vừa về nhà liền vây quanh Diệp Thanh Linh, không quan tâm đến đứa bé, chỉ cần vừa nghe đứa bé khóc sẽ cau mày nói: “Má Trương, ôm thằng nhóc ra ngoài.”
“Anh có phải cha nó không vậy, cả ngày chỉ biết con dâu, không thương con chút nào.” Má Trương lải nhải vừa nhẹ đảo ra sau ôm đứa bé xuống lầu.
Thượng Quan Sở cười hắc hắc, nói :”Thằng nhóc này chỉ biết khóc, sao Thanh Linh nghĩ ngơi được?”
Má Trương biết Thượng Quan Sở đau lòng cho Thanh Linh, cũng cảm động, bản thân ôm đứa bé ra khỏi phòng, đi được bước nói, “Thanh Linh, có phải đứa bé đói bụng hay không?”
Diệp Thanh Linh mỉm cười nói: “Má Trương, đưa con cho con!” Đã tiếng chưa bú sữa rồi, vừa lúc.
Má Trương giao đứa bé cho Diệp Thanh Linh, rồi xoay người ra khỏi phòng. Diệp Thanh Linh cẩn thận cho đứa bé bú sữa, trên mặt mỉm cười, bộ dáng thật hạnh phúc.
Thượng Quan Sở ở bên cạnh nghiên cứu nửa ngay, đột nhiên nói: “Vợ ơi, anh đói bụng.”
Diệp Thanh Linh há mồm muốn mọi người dọn cơm cho Thượng Quan Sở, Thượng Quan Sở cười ngăn lại, “Không cần.”
“Không phải anh đói sao?” Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở, sao lại cảm thấy tiếp theo không có chuyện tốt xảy ra.
Thượng Quan Sở nhận lấy Thượng Quan Diệp vừa ăn no híp mắt ngủ gật đặt sang một đầu giường khác, nói: “Thấy Tiểu Diệp ăn ngon quá, không bằng Thanh Linh cũng thỏa mãn anh chút đi!” Trong khi nói chuyện đã đè Thanh Linh xuống, tay lại không an phận cởi quần áo cô mới chỉnh sửa lại.
Diệp Thanh Linh hoảng sợ, nói: "Không được, đây là đồ ăn của con."
“Cứ thử đã, đừng nhúc nhích.” Miệng Thượng Quan Sở tiến đến trước ngực cô, cố sức ép sát rất nhanh ngậm vào hút lên, động tác kia cực kì giống đứa bé bú sữa.
Diệp Thanh Linh biết mình có làm gì nữa cũng không có cách nào ngăn cản, cũng không nhúc nhích nữa, mặc anh làm loạn trên người cô.
Chốc lát sau, Thượng Quan Sở ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Linh, nói: “Thật thơm, khó trách Tiểu Diệp Tử ăn ngon như vậy.”
Diệp Thanh Linh dở khóc dở cười nhìn chồng mình, nói: “Anh có tình yêu mẹ con hả?” Xem cô là cái gì, cho bú sữa là chuyện mẹ làm cho con, sao anh cũng có thể ăn chứ?
“Mẹ gọi là nương, vợ gọi là tân nương. Nói vậy tình người đàn ông đều có tình yêu mẹ con.” Thượng Quan Sở cười nói. Vẻ mặt còn nghiêm túc, Diệp Thanh Linh không biết phản bác như thế nào.
Thượng Quan Sở vừa nói vừa sửa sang lại quần áo cho Diệp Thanh Linh, lúc này má Trương bưng cơm vào, nhìn Thượng Quan Diệp bị đặt sang một bên không có ai để ý, lại nhìn động tác của Thựng Quan Sở lúc này, má Trương lập tức hiểu lầm, kêu lên: “Thượng Quan Sở, con làm gì vậy? Không biết trong tháng cữ không thể cùng phòng sao?”
“Con biết mà!” Thượng Quan Sở vẻ mặt không hiểu, không biết sao má TRương lại nói như vậy.
“Biết cái rắm, con biết cùng với Thanh Linh làm… làm…” Má Trương không biết phải nói như thế nào.
Diệp Thanh Linh biết má Trương hiểu lầm, cười nói: “Ai nsoi trên giường chỉ có thể làm chuyện đó chứ, má Trương suy nghĩ của má cũng quá không trong sáng đó!”
“Con bé này cứ hay nói bậy.” Má Trương vẻ mặt xấu hổ, Thanh Linh cũng nói như vậy, xem ra bà thật sự hiểu lầm. Chẳng qua chuyện này bà phải đề phòng mới được, Thượng Quan Sở này mà không để ý, lỡ ngày nào đó nó ăn Thanh Linh thì sao, đến lúc đó thì phiền toái.
Má TRương nghĩ, liền nhìn Thượng Quan Sở nói: “Sau này, má lên phòng chăm sóc Thanh Linh, con sang phòng khác ở vài ngày.”
“Vì sao?” Thượng Quan Sở vẻ mặt lạnh lùng nhìn má Trương.
“Không vì sao cả, cứ quyết định như vậy đi. Đến khi Thanh Linh hết ở cữ con hẵng về phòng.” Má TRương chưa bao giờ dám ra lệnh với Thượng Quan Sở, nhưng lần này thái độ của bà tương đối kiên quyết.
Thượng Quan Sở nhìn Má Trương vài giây, bất đắc dĩ nói: "Được rồi!"
Đúng lúc này, điện thoại của Thượng Quan Sở rung lên, Thượng Quan Sở tiếp điện thoại, nói: “Đã tìm được chỗ của Dịch Thiếu Kiệt và bà Kim, anh đến đó một chút.” Tiếp theo là nói với má Trương: “Má Trương, Thanh Linh giao cho má chăm sóc.”
“Được, con đi đi!” Má Trương liên tục đáp ứng.”
“Diệp Thanh Linh cười với Thượng Quan Sở nói: “Đi đi! Mang bà cụ bình an trở về.”
"Ừ!" Thượng Quan Sở đáp ra cửa.
Lúc Thượng Quan Sở đến chỗ Dịch Thiếu Kiệt nhốt bà Kim, Xuân Hạ Thu Đông cùng Bách Sự Thông người đã trói Dịch Thiếu Kiệt cùng Dịch Hiểu Huyên lại, bà Kim lông tóc không thương ngồi ở ngồi nhà nông thôn tầng kia nhìn Dịch Thiếu Kiệt cùng Dịch Hiểu Huyên thở dài.
“Bà biết các con lo lắng cho an nguy của bà nội, nhưng các con cũng không nên làm như vậy, các con là đnag dung túng cho bọn cướp đấy!” Bà Kim không biết người bắt bà Dịch là Dịch Mĩ Liên, nhưng bà biết rõ chuyện này không thể giải quyết như vậy.
“Bà Kim, chúng con biết là như vậy không đúng, nhưng con lo bà nội sẽ bị bọn họ giết.” Dịch Thiếu Kiệt rất áy náy nói.
“Bà nội của cậu sẽ không bị giết, người bắt bà ấy chính là Dịch Mĩ Liên Đường Lị.” Giọng nói của Thượng Quan Sở đột nhiên vang lên, người trong nha đều nhìn về phía cửa.
“Cái gì? Đường Lị thật sự là bác?” Dịch Thiếu Kiệt không thể tin được nhìn Thượng Quan Sở, lúc trước Tô Phi nói người bắt cóc bà nội anh là Đường Lị, nhưng anh vẫn không nghĩ đến Đường Lị thật sự là bác Dịch Mĩ Liên.
“Đúng vậy.” Nhạc Nhạc đi theo sau Thượng Quan Sở vào cửa, nhìn Dịch Thiếu Kiệt nói: “Không tin, cậu có thể hỏi em gái cậu.”
Thượng Quan Sở đưa mắt bảo Xuân Hạ Thu Đông cởi trói cho Dịch Thiếu Kiệt.
Dịch Thiếu Kiệt nhìn Dịch Hiểu Huyên, đột nhiên hiểu rõ cái gì, thất vọng nhìn Dịch Hiểu Huyên, “Em, em… là em thông đồng với bác Liên bắt cóc bà nội? Mục đích của các người là tài sản nhà Thượng Quan.”
“Anh hai, không có đâu, bọn họ nói bậy đó. Em không biết gì hết.” Dịch Hiểu Huyên hoang mang rối loạn giải thích, sau khi giải thích hung hăng trừng mắt bọn người Thượng Quan Sở cùng Nhạc Nhạc.
“Cô không biết gì? Buồn cười.” Nhạc Nhạc khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: “Chủ ý bắt cóc bà Kim là Dịch Hiểu Huyên cô đề ra đúng chứ!”
Nghe Nhạc Nhạc nhắc mới tỉnh, Dịch Thiếu Kiệt cực kỳ thất vọng về Dịch Hiểu Huyên. Ngơ ngác nhìn Dịch Hiểu Huyên lúc lâu, nói: “Hiểu Huyên, THượng Quan Sở đối tốt với nhà chúng ta như vậy, sao em lại có thể làm chuyện này chứ? Còn bà nội nữa, sao em có thể thông đồng với người khác bắt cóc bà nội chứ? Đó là bà nội hiểu rõ em nhất yêu em nhất đó!”
Dịch Hiểu Huyên biết có tiếp tục nói dối cũng vô dụng, đột nhiên cười mỉa, “Hừ! Yêu tôi, thương tôi. Các người luôn miệng nói yêu tôi, nói thương tôi. Tôi yêu anh Sở, anh cùng bà nội không có ủng hộ tôi, chỉ muốn tôi đừng quấn lấy anh Sở nữa. Các người yêu tôi, thương tôi như vậy sao?”
“Thượng Quan vẫn xem em như em gái, anh và bà nội đều biết. Là em cố chấp mê muội không chịu tỉnh ngộ.” Chỉ vì vậy mà bắt cóc bà nội. Lúc này Dịch Thiếu Kiệt rất đau lòng.
“các người không thương tôi. Chỉ có bác đối tốt với tôi nhất, bà ủng hộ tôi giành lấy hạnh phúc của tôi.” Dịch Hiểu Huyên một chút tỉnh ngộ cũng không có, như ma như dại trừng mắt Dịch Thiếu Kiệt, trừng mắt Thượng Quan Sở, lúc này cô rất hận, hận những người muốn ngăn cản hạnh phúc của cô.
Nghe Dịch Hiểu Huyên nói, Thượng Quan Sở nhíu mày, nói: “Được, cô đã cho rằng bác cô yêu thương cô nhất, vậy chúng ta thử kiểm tra xem sao?” Thượng Quan Sở nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp, tươi cười kia khiến cho mọi người không rét mà run.
“Anh muốn làm gì?” Dịch Hiểu Huyên nhìn tươi cười của Thượng Quan Sở, hoảng hốt. Thân thể không khỏi báo động.
Nhạc Nhạc đồng ý với Thượng Quan Sở cười nói: “Chúng tôi làm cái gì cô không biết sao? Không phải cô nói bác yêu thương cô nhất sau? Chúng tôi muốn dùng cô đổi lấy tài sản cùng bà nội bị lấy đi, cô nói xem bác cô thương yêu cô nhất sẽ giải quyết thế nào?”
Dịch Hiểu Huyên ngơ ngác nhìn Nhạc Nhạc cùng Thượng Quan Sở, đột nhiên sợ hãi, “Không, không, các người không thể làm như vậy.” Bác sẽ không cứu cô, trong lòng cô vẫn có thanh âm nói với cô như vậy, cô rất rõ mình chỉ là một quân cờ của bác mình thôi.
Thượng Quan Sở nhìn ra kích động của Dịch Hiểu Huyên, nhìn thấy trong lòng cô sợ hãi, nhưng anh sẽ không đồng tình với cô, thản nhiên nói với Tô Phi: “làm đi.”
“Vâng.” Tô Phi nhận lệnh rời đi.
Đúng lúc này, điện thoại Kim Thành Vũ vang lên, anh nhận điện thoại đưa cho Thượng Quan Sở, nói: “Đối phương muốn nói chuyện với cậu.”
Thượng Quan Sở cầm lấy điện thoại, không nói lời nào.
Bên kia điện thoại một giọng nữ vang lên, “Thượng Quan Sở, cậu muốn cứu bà cụ sao? Hãy dùng tài sản nhà Thượng Quan đến đổi đi!”
Thượng Quan Sở nghe xong nháy mắt trên mặt tràn đầy sát khí, giọng nói lạnh lùng: “Dịch Mĩ Liên, bà cụ cũng không phải mẹ tôi, bà muốn giết thì cứ giết đi! Muốn tài sản của nhà Thượng Quan, bà nằm mơ đi!”
“Ha ha… cậu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Vậy thì cậu phải chết!” Dịch Mĩ Liên hoàn toàn nổi giận, ở trong điện thoại kêu lên.
“Phải chết? Bà không có bản lĩnh đó.” Nếu như nhiều năm qua người ở sau màn muốn giết Thượng Quan Sở anh là Dịch Mĩ Liên, vậy thì bà muốn giết anh không có cái bản lĩnh đó.
“Phải không? Ha ha! Cậu không biết bây giờ bốn phía xung quanh nhà nông đều đặt đầy bom đi!” Giọng nói của Dịch Mĩ Liên cực kỳ khủng bố, như Diêm La Vương đến lấy mạng.
Thượng Quan Sở nghe xong sắc mặt ngược lại cực kỳ bình tĩnh, cười nói: “Vài quả bom có thể lấy mạng Thượng Quan Sở tôi, này cũng quá đùa rồi!”
“Đừng mạnh miệng, tôi cho cậu thời gian suy nghĩ phút, nếu không cho người chuyển tiền đến tài khoản tôi chỉ định, vậy cậu chờ chết đi!” Dịch Mĩ Liên lạnh lùng cười vài tiếng, nếu cậu dám bước ra khỏi phòng nửa bước, tôi sẽ cho nổ đống bom này.”
“Thật không? Bây giờ tôi muốn rời khỏi, bà cũng nên động thủ đi! Bằng không… Hậu quả bà sẽ biết.” Thượng Quan Sở nói xong cắt đứt điện thoại, xoay người muốn ra khỏi ngôi nhà nông tầng này.
Nhạc Nhạc đi theo Thượng Quan Sở, tò mò hỏi: “Trong điện thoại đối phương nói gì vậy?”
Thượng Quan Sở thong thả đi về phía cửa, chậm rãi nói: “Đối phương bảo chúng ta đừng ra khỏi cửa, nếu không bà ta sẽ cho nổ bom ở phía.”
“Hả!” Nhạc Nhạc sợ hãi kêu lên, giữ chặt Thượng Quan Sở đang định vượt qua cửa nói: “Cậy không muốn sống nữa hả, còn dám ra ngoài?”