"Cái này thì được." Cuối cùng Diệp Thanh Linh cũng hướng đôi mắt xinh đẹp về phía hắn, hơn nữa còn tặng thêm một nụ cười rạng rỡ.
Chẳng qua nụ cười kia trong mắt Thượng Quan Sở lại khiến hắn cảm thấy giống như mình đang bị tính kế vậy?
"Làm phiền anh ký tên lên trên này." Diệp Thanh Linh đem văn kiện xin cho vay của Diệp thị đặt ở trước mặt Thượng Quan Sở, nở nụ cười vô cùng trong sáng.
Thượng Quan Sở vừa rời giường rửa mặt, chải đầu xong, miễn cưỡng ngồi ở bàn làm việc, từ từ lật xem văn kiện Diệp Thanh Linh đưa. Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng, "Đây là về việc vay tiền, không được."
"Đây là vay tiền của ngân hàng, không phải vay tiền của anh." Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn Thượng Quan Sở, mặt không chút thay đổi.
"Vay tiền của ngân hàng, cũng là vay tiền." Hơn nữa còn muốn hắn bảo đảm, chẳng lẽ trong mắt cô hắn chính chỉ có thể được dùng để làm việc vô vị này?
"Anh cũng chưa nói là không thể mượn tiền ngân hàng." Tên này sao lại khó chịu như thế, sao có thể lật lọng một cách dễ dàng như vậy được.
“Nhưng tôi cũng không nói có thể cho em mượn của ngân hàng." Thượng Quan Sở muốn làm khó cô, muốn cô nhờ hắn giúp, đương nhiên cơ hội tốt như vậy hắn sẽ không bỏ qua.
Diệp Thanh Linh im lặng một lúc lâu, ánh mắt lạnh lùng, nói một câu không liên quan gì đến việc vay tiền, "Vết thương của tôi cũng đã tốt lên rồi, anh không cần phải áy náy."
Chẳng lẽ cô muốn dùng việc cô bị thương để yêu cầu hắn ký tên làm người đảm bảo sao? Thượng Quan Sở dùng ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Thanh Linh, "Chuyện em bị thương tôi sẽ nhớ cả đời."
Diệp Thanh Linh thản nhiên liếc hắn một cái, nói: "Tôi không cần người khác giúp đỡ."
Thì ra đây mới là điều cô thực sự muốn nói, xem ra hắn vẫn nên chú ý xem cô định làm gì.
Thấy hắn không nói tiếp, cô lại nói: "Khi nào anh định chuyển ra ngoài?"
Thượng Quan Sở nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thanh Linh, cầm lấy văn kiện cho vay, ký lưu loát mà rõ ràng chữ ký rồng bay phượng múa tên “Thượng Quan Sở” vào ô người đảm bảo.
Diệp Thanh Linh liền trở lại vui vẻ, nhận lại văn kiện, nói: "Cảm ơn!"
"Không cần, được phục vụ cho bà xã tương lại là vình hạnh của anh." Hắn cười một cách miễn cưỡng, có cảm giác như mình đã bị người ta bán mất, mà vẫn còn cố chấp muốn thay người ta kiếm tiền.
"Vừa rồi có người không nghĩ như vậy, còn định dùng việc này uy hiếp tôi." Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng bâng quơ nói, giọng bình thường như nói hôm nay trời thật đẹp.
Hắn đúng là nghĩ như vậy, nhưng hình như cuối cùng người bị uy hiếp lại chính là hắn!
Tuy trong lòng Thượng Quan Sở có oán hận, nhưng lại cười nói: "Em nhớ phải giữ lời, sau này anh sẽ ở trong phòng này."
"Anh cứ yên tâm, hôm nay không cần chuyển đi." Diệp Thanh Linh nói xong, cầm văn kiện định đi ra ngoài.
Thượng Quan Sở nghe xong, nóng nảy, "Cái gì mà hôm nay không cần chuyển đi, em nói chuyện phải giữ lời đấy!" Hôm nay không cần chuyển đi, chẳng phải ý là hắn đã bán tự bán mình mới có cơ hội ở cùng phòng với cô 1 đêm hay sao?
"Thanh Linh, đây là thiệp mời đại thọ 50 tuổi của thị trưởng Triệu, đặc biệt mời cậu tham gia." Trương Đình Đình đem thiệp mời màu đỏ đưa cho Diệp Thanh Linh, nói một cách quan tâm: "Vết thương của cậu đã tốt hơn chưa? Nếu như không khỏe, thì đừng đi."
Diệp Thanh Linh nhìn vẻ mặt lo lắng của Trương Đình Đình, mỉm cười vỗ nhẹ bả vai cô, nói: "Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, đã sớm khỏe lại rồi, lễ đại thọ của thị trưởng Triệu sao có thể không tham gia chứ?"
"Diệp tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong." Kể từ sau việc tiền lương hôm đó Mễ Lam Nhi liền chính thức trở thành trợ lý bên người Diệp Thanh Linh, giúp đỡ cô lo liệu một ít việc vặt.
"Được rồi." Diệp Thanh Linh đáp lời, sau đó nói với Trương Đình Đình: "Hôm nay là ngày nghỉ của cậu phải không?"
"Ừ!" Trương Đình Đình đang định rủ Diệp Thanh Linh cùng đi dạo phố, cứ ở trong nhà cả ngày cũng không hay, đối với thân thể cũng không tốt.
"Vậy chúng ta cùng đi thôi!" Diệp Thanh Linh nói xong liền bước ra khỏi Diệp gia, hướng về phía xe Mễ Lam Nhi đã chuẩn bị.
Trương Đình Đình sửng sốt vài giây, lúng ta lúng túng đáp: "Tốt quá!" Trong lòng lại đầy nghi ngờ, đây là Thanh Linh sao? Không phải cô nghe sai hay nhìn lầm chứ, chủ động muốn đi dạo phố? Chẳng phải đây là lần đầu tiên sao?
Diệp Thanh Linh vừa đến ngoài cổng, liền thấy Thượng Quan Sở đứng bên cạnh xe mở cửa.
Diệp Thanh Linh cũng không khách khí, thản nhiên nhìn hắn một cái liền bước lên xe. Trương Đình Đình theo sau thấy thế, nhanh mở cửa sau cũng bước lên.
"Cô ngồi phía trước." Thượng Quan Sở nhanh chóng ngăn cản Trương Đình Đình đang định lên xe, sau đó liền mang theo nụ cười lúm đồng tiền tươi như hoa ngồi xuống bên cạnh Diệp Thanh Linh. Trương Đình Đình không có cách nào khác, tức tối lườm Thượng Quan Sở một cái, không cam tâm ngồi bên cạnh ghế tài xế của Mễ Lam Nhi.
Mễ Lam Nhi vừa khởi động xe, Tô Phi và Ngô Vân cũng theo sau rời khỏi Diệp gia.
Kim Vũ thương thành là khu trung tâm thương mại lớn nhất, xa hoa nhất ở Thành phố A. Là nơi hàng hiệu cấp thế giới tập trung nhiều nhất, châu báu ngọc thạch quý hiếm, giày da túi xách hàng hiệu, trang phục đắt tiền, cái gì cũng có.
Ba nam ba nữ vừa bước vào trong, lập tức có vô số ánh mắt hâm mộ dõi theo.
Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn lướt qua những người đang ngắm nhìn đến say mê đó, lại nhìn về Thượng Quan Sở cùng Tô Phi và Ngô Vân bên cạnh, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Gương mặt yêu nghiệt thế này, quả nhiên mang đến hậu quả kinh người."
Khóe miệng Thượng Quan Sở khẽ nhếch lên một chút, nhìn mắt Tô Phi và Ngô Vân, trả lời: "Nếu sớm biết hai người họ là yêu nghiệt, sẽ không cho bọn họ ra ngoài dọa người."
"Ách ——" Khóe miệng Tô Phi và Ngô Vân liền bị co rút, vẻ mặt vặn vẹo, Sở thiếu anh đừng đổi trắng thay đen thế được không?
Trương Đình Đình hung hăng trừng mắt nhìn Tô Phi, sau đó đầy hờn giận nhìn Thượng Quan Sở nói: "Anh không ra ngoài dọa người trước, bọn họ dám đi sao?"
Thượng Quan Sở coi như không nghe thấy Trương Đình Đình nói gì. nhìn Diệp Thanh Linh đang đứng giữa, cười nhẹ nhàng nói: "Thanh Linh, chúng ta qua bên kia xem thử đi." Nói xong liền kéo Diệp Thanh Linh đi về phía khu nội y bên kia.
Mọi người thấy hướng Thượng Quan Sở đi, đều tự nhủ trong lòng, mục đích của Sở thiếu cũng đã quá là rõ ràng rồi.
"Thanh Linh, cái này được, em mặc vào chắc chắn xinh đẹp như tiên." Thượng Quan Sở nhiệt tình chọn đồ cho Diệp Thanh Linh.
"Ừm, không sai! Xinh đẹp như yêu nghiệt, thực thích hợp với anh." Diệp Thanh Linh thản nhiên nhận xét.
Mọi người đồng loạt ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp còn hơn cả phụ nữ của Thượng Quan Sở, trong lòng không tự chủ được liền tưởng tượng hình ảnh của Thượng Quan Sở khi mặc vào bộ nội y xinh đẹp kia, chắc cũng sẽ làm người ta sôi trào máu huyết.
Thấy ánh mắt như lang hổ của mọi người, Thượng Quan Sở ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt tỏ ra như việc không liên quan đến mình, lại kéo tay Diệp Thanh Linh về khu bán áo ngủ, "Chúng ta qua bên kia xem."
Mọi người đều cảm thấy cực kì buồn cười, đi theo sau Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh, mang theo vẻ mặt nghẹn cười đến mức thống khổ.
Diệp Thanh Linh đứng ở khu trang phục hạng nhất, không chút để ý, nhưng cuối cùng dừng lại ở một chiếc váy dài màu vàng nhạt.
Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh thích, liền gọi nhân viên bán hàng đến, "Lấy cái đó cho vị tiểu thư này thử."
"Vâng." Nhân viên bán hàng có vóc dáng khá giống Thanh Linh, nói chuyện cũng khách khí, nhưng thái độ lại nhiệt tình.
"Lấy cái này cho tôi." Một nữ nhân từ phòng thử đồ đi ra, cũng cầm cái váy vàng đó.
"Mời cô thử váy!" Nhân viên bán hàng cầm chiếc váy vàng nhạt trong tay đưa cho Diệp Thanh Linh.
Người phụ nữ vừa ra khỏi phòng thử thấy Diệp Thanh Linh, sự khinh bỉ ngập tràn trong ánh mắt, liền hỏi nhân viên bán hàng, "Cái váy này có bao nhiêu cái?"
"Hàn tiểu thư, đây là hàng cao cấp của hãng XXX, kiểu mới nhất, toàn thế giới chỉ có 6 cái." Nhân viên bán hàng cung kính trả lời.
"Tôi lấy hết 6 cái, gói lại cho tôi." Cô gái gọi là Hàn tiểu thư đó nhìn về phía Diệp Thanh Linh, từ ánh mắt mang theo đầy khiêu khích.
"Cái này thì được." Cuối cùng Diệp Thanh Linh cũng hướng đôi mắt xinh đẹp về phía hắn, hơn nữa còn tặng thêm một nụ cười rạng rỡ.
Chẳng qua nụ cười kia trong mắt Thượng Quan Sở lại khiến hắn cảm thấy giống như mình đang bị tính kế vậy?
"Làm phiền anh ký tên lên trên này." Diệp Thanh Linh đem văn kiện xin cho vay của Diệp thị đặt ở trước mặt Thượng Quan Sở, nở nụ cười vô cùng trong sáng.
Thượng Quan Sở vừa rời giường rửa mặt, chải đầu xong, miễn cưỡng ngồi ở bàn làm việc, từ từ lật xem văn kiện Diệp Thanh Linh đưa. Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng, "Đây là về việc vay tiền, không được."
"Đây là vay tiền của ngân hàng, không phải vay tiền của anh." Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn Thượng Quan Sở, mặt không chút thay đổi.
"Vay tiền của ngân hàng, cũng là vay tiền." Hơn nữa còn muốn hắn bảo đảm, chẳng lẽ trong mắt cô hắn chính chỉ có thể được dùng để làm việc vô vị này?
"Anh cũng chưa nói là không thể mượn tiền ngân hàng." Tên này sao lại khó chịu như thế, sao có thể lật lọng một cách dễ dàng như vậy được.
“Nhưng tôi cũng không nói có thể cho em mượn của ngân hàng." Thượng Quan Sở muốn làm khó cô, muốn cô nhờ hắn giúp, đương nhiên cơ hội tốt như vậy hắn sẽ không bỏ qua.
Diệp Thanh Linh im lặng một lúc lâu, ánh mắt lạnh lùng, nói một câu không liên quan gì đến việc vay tiền, "Vết thương của tôi cũng đã tốt lên rồi, anh không cần phải áy náy."
Chẳng lẽ cô muốn dùng việc cô bị thương để yêu cầu hắn ký tên làm người đảm bảo sao? Thượng Quan Sở dùng ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Thanh Linh, "Chuyện em bị thương tôi sẽ nhớ cả đời."
Diệp Thanh Linh thản nhiên liếc hắn một cái, nói: "Tôi không cần người khác giúp đỡ."
Thì ra đây mới là điều cô thực sự muốn nói, xem ra hắn vẫn nên chú ý xem cô định làm gì.
Thấy hắn không nói tiếp, cô lại nói: "Khi nào anh định chuyển ra ngoài?"
Thượng Quan Sở nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thanh Linh, cầm lấy văn kiện cho vay, ký lưu loát mà rõ ràng chữ ký rồng bay phượng múa tên “Thượng Quan Sở” vào ô người đảm bảo.
Diệp Thanh Linh liền trở lại vui vẻ, nhận lại văn kiện, nói: "Cảm ơn!"
"Không cần, được phục vụ cho bà xã tương lại là vình hạnh của anh." Hắn cười một cách miễn cưỡng, có cảm giác như mình đã bị người ta bán mất, mà vẫn còn cố chấp muốn thay người ta kiếm tiền.
"Vừa rồi có người không nghĩ như vậy, còn định dùng việc này uy hiếp tôi." Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng bâng quơ nói, giọng bình thường như nói hôm nay trời thật đẹp.
Hắn đúng là nghĩ như vậy, nhưng hình như cuối cùng người bị uy hiếp lại chính là hắn!
Tuy trong lòng Thượng Quan Sở có oán hận, nhưng lại cười nói: "Em nhớ phải giữ lời, sau này anh sẽ ở trong phòng này."
"Anh cứ yên tâm, hôm nay không cần chuyển đi." Diệp Thanh Linh nói xong, cầm văn kiện định đi ra ngoài.
Thượng Quan Sở nghe xong, nóng nảy, "Cái gì mà hôm nay không cần chuyển đi, em nói chuyện phải giữ lời đấy!" Hôm nay không cần chuyển đi, chẳng phải ý là hắn đã bán tự bán mình mới có cơ hội ở cùng phòng với cô đêm hay sao?
"Thanh Linh, đây là thiệp mời đại thọ tuổi của thị trưởng Triệu, đặc biệt mời cậu tham gia." Trương Đình Đình đem thiệp mời màu đỏ đưa cho Diệp Thanh Linh, nói một cách quan tâm: "Vết thương của cậu đã tốt hơn chưa? Nếu như không khỏe, thì đừng đi."
Diệp Thanh Linh nhìn vẻ mặt lo lắng của Trương Đình Đình, mỉm cười vỗ nhẹ bả vai cô, nói: "Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, đã sớm khỏe lại rồi, lễ đại thọ của thị trưởng Triệu sao có thể không tham gia chứ?"
"Diệp tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong." Kể từ sau việc tiền lương hôm đó Mễ Lam Nhi liền chính thức trở thành trợ lý bên người Diệp Thanh Linh, giúp đỡ cô lo liệu một ít việc vặt.
"Được rồi." Diệp Thanh Linh đáp lời, sau đó nói với Trương Đình Đình: "Hôm nay là ngày nghỉ của cậu phải không?"
"Ừ!" Trương Đình Đình đang định rủ Diệp Thanh Linh cùng đi dạo phố, cứ ở trong nhà cả ngày cũng không hay, đối với thân thể cũng không tốt.
"Vậy chúng ta cùng đi thôi!" Diệp Thanh Linh nói xong liền bước ra khỏi Diệp gia, hướng về phía xe Mễ Lam Nhi đã chuẩn bị.
Trương Đình Đình sửng sốt vài giây, lúng ta lúng túng đáp: "Tốt quá!" Trong lòng lại đầy nghi ngờ, đây là Thanh Linh sao? Không phải cô nghe sai hay nhìn lầm chứ, chủ động muốn đi dạo phố? Chẳng phải đây là lần đầu tiên sao?
Diệp Thanh Linh vừa đến ngoài cổng, liền thấy Thượng Quan Sở đứng bên cạnh xe mở cửa.
Diệp Thanh Linh cũng không khách khí, thản nhiên nhìn hắn một cái liền bước lên xe. Trương Đình Đình theo sau thấy thế, nhanh mở cửa sau cũng bước lên.
"Cô ngồi phía trước." Thượng Quan Sở nhanh chóng ngăn cản Trương Đình Đình đang định lên xe, sau đó liền mang theo nụ cười lúm đồng tiền tươi như hoa ngồi xuống bên cạnh Diệp Thanh Linh. Trương Đình Đình không có cách nào khác, tức tối lườm Thượng Quan Sở một cái, không cam tâm ngồi bên cạnh ghế tài xế của Mễ Lam Nhi.
Mễ Lam Nhi vừa khởi động xe, Tô Phi và Ngô Vân cũng theo sau rời khỏi Diệp gia.
Kim Vũ thương thành là khu trung tâm thương mại lớn nhất, xa hoa nhất ở Thành phố A. Là nơi hàng hiệu cấp thế giới tập trung nhiều nhất, châu báu ngọc thạch quý hiếm, giày da túi xách hàng hiệu, trang phục đắt tiền, cái gì cũng có.
Ba nam ba nữ vừa bước vào trong, lập tức có vô số ánh mắt hâm mộ dõi theo.
Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn lướt qua những người đang ngắm nhìn đến say mê đó, lại nhìn về Thượng Quan Sở cùng Tô Phi và Ngô Vân bên cạnh, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Gương mặt yêu nghiệt thế này, quả nhiên mang đến hậu quả kinh người."
Khóe miệng Thượng Quan Sở khẽ nhếch lên một chút, nhìn mắt Tô Phi và Ngô Vân, trả lời: "Nếu sớm biết hai người họ là yêu nghiệt, sẽ không cho bọn họ ra ngoài dọa người."
"Ách ——" Khóe miệng Tô Phi và Ngô Vân liền bị co rút, vẻ mặt vặn vẹo, Sở thiếu anh đừng đổi trắng thay đen thế được không?
Trương Đình Đình hung hăng trừng mắt nhìn Tô Phi, sau đó đầy hờn giận nhìn Thượng Quan Sở nói: "Anh không ra ngoài dọa người trước, bọn họ dám đi sao?"
Thượng Quan Sở coi như không nghe thấy Trương Đình Đình nói gì. nhìn Diệp Thanh Linh đang đứng giữa, cười nhẹ nhàng nói: "Thanh Linh, chúng ta qua bên kia xem thử đi." Nói xong liền kéo Diệp Thanh Linh đi về phía khu nội y bên kia.
Mọi người thấy hướng Thượng Quan Sở đi, đều tự nhủ trong lòng, mục đích của Sở thiếu cũng đã quá là rõ ràng rồi.
"Thanh Linh, cái này được, em mặc vào chắc chắn xinh đẹp như tiên." Thượng Quan Sở nhiệt tình chọn đồ cho Diệp Thanh Linh.
"Ừm, không sai! Xinh đẹp như yêu nghiệt, thực thích hợp với anh." Diệp Thanh Linh thản nhiên nhận xét.
Mọi người đồng loạt ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp còn hơn cả phụ nữ của Thượng Quan Sở, trong lòng không tự chủ được liền tưởng tượng hình ảnh của Thượng Quan Sở khi mặc vào bộ nội y xinh đẹp kia, chắc cũng sẽ làm người ta sôi trào máu huyết.
Thấy ánh mắt như lang hổ của mọi người, Thượng Quan Sở ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt tỏ ra như việc không liên quan đến mình, lại kéo tay Diệp Thanh Linh về khu bán áo ngủ, "Chúng ta qua bên kia xem."
Mọi người đều cảm thấy cực kì buồn cười, đi theo sau Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh, mang theo vẻ mặt nghẹn cười đến mức thống khổ.
Diệp Thanh Linh đứng ở khu trang phục hạng nhất, không chút để ý, nhưng cuối cùng dừng lại ở một chiếc váy dài màu vàng nhạt.
Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh thích, liền gọi nhân viên bán hàng đến, "Lấy cái đó cho vị tiểu thư này thử."
"Vâng." Nhân viên bán hàng có vóc dáng khá giống Thanh Linh, nói chuyện cũng khách khí, nhưng thái độ lại nhiệt tình.
"Lấy cái này cho tôi." Một nữ nhân từ phòng thử đồ đi ra, cũng cầm cái váy vàng đó.
"Mời cô thử váy!" Nhân viên bán hàng cầm chiếc váy vàng nhạt trong tay đưa cho Diệp Thanh Linh.
Người phụ nữ vừa ra khỏi phòng thử thấy Diệp Thanh Linh, sự khinh bỉ ngập tràn trong ánh mắt, liền hỏi nhân viên bán hàng, "Cái váy này có bao nhiêu cái?"
"Hàn tiểu thư, đây là hàng cao cấp của hãng XXX, kiểu mới nhất, toàn thế giới chỉ có cái." Nhân viên bán hàng cung kính trả lời.
"Tôi lấy hết cái, gói lại cho tôi." Cô gái gọi là Hàn tiểu thư đó nhìn về phía Diệp Thanh Linh, từ ánh mắt mang theo đầy khiêu khích.