Khi Diệp Thanh Linh đi vào khách sạn nơi diễn ra buổi thọ yến của thị trưởng Triệu, cô mới hiểu nguyên nhân tại sao Thượng Quan Sở nói không cần thiệp mời. Diệp Thanh Linh, Trương Đình Đình, Thượng Quan Sở, vẫn ngồi yên trên xe của Mễ Lam Nhi, theo sau là Tô Phi và Ngô Vân cùng 7,8 chiếc xe xa hoa của Thượng Quan gia mở đường phía trước. Giống như một vị hoàng đế đang đi tuần, một số lượng lớn người đã đứng chờ sẵn để tiếp đón, nhân viên nhiệt tình mời bọn họ vào buổi thọ yến. Tô Phi cùng Ngô Vân còn được biết đến nhiều hơn so với Thượng Quan Sở. Bọn họ vừa tiến vào, thị trưởng Triệu và người nhà đã tiến lên bắt chuyện, hiếm khi nào được gặp mặt trực tiếp Thượng Quan Sở ở ngoài, thấy Thượng Quan Sở liền vô cùng mừng rỡ, hàng loạt người theo sau cũng chỉ chực chờ muốn đi lên để được cùng vuốt mông ngựa. Thị trưởng Triệu đi tiếp khách, thấy Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh liền nhanh chóng quên mất sự tồn tại của Tô Phi và Ngô Vân:
- Sở thiếu hoan nghênh, hoan nghênh!- Thị trưởng triệu cười nồng hậu, bắt tay Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở ý cười không sâu, cũng theo phép tắc bắt tay thị trưởng Triệu:
- Chúc thị trưởng Triệu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, đây là chút ít tâm ý của tôi, mong ông vui lòng nhận cho.- Thượng Quan Sở nói xong, liền có người đưa lên một hộp gấm xa hoa.
Thị trưởng Triệu nhận lấy lễ vật, nói chuyện một chút với Thượng Quan Sở rồi quay sang nhìn Diệp Thanh Linh:
- Thanh Linh cũng đến nữa à?
Thấy cô và Thượng Quan Sở đi cùng nhau, liền hỏi:
- Thanh Linh và Sở thiếu có quen biết sao?
Diệp Thanh Linh thấy thị trưởng Triệu không quá nhiệt tình với Thượng Quan Sở, trong lòng có chút nghi hoặc. Khoác trên người bộ lễ phục đen cô lễ phép cười:
- Bác Triệu, chúc bác sinh nhật vui vẻ, đây là chút tâm ý của Thanh Linh. Diệp Thanh Linh dứt lời, Trương Đình Đình liền tiến lên đưa lễ vật.
Thị trưởng Triệu nhận xong liền có người đi lên tiếp nhận lễ vật. Ông vô cùng nhiệt tình với Diệp Thanh Linh:
- Thanh Linh có khỏe không? Diệp thị có tốt không?
- Cảm ơn bác đã quan tâm, Thanh Linh tốt lắm, Diệp thị cũng tốt lắm.- Diệp Thanh Linh lễ phép cười trả lời.
Thị trưởng Triệu vốn cũng tò mò về quan hệ của Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở nhưng Diệp Thanh Linh không nhắc đến, ông cũng không dám hỏi.
- Thanh Linh, em đã đến rồi.- Một chàng trai tươi cười đi đến bên Diệp Thanh Linh, giọng nói tự nhiên cao vút không che dấu được sự hưng phấn.
- Ừm!- Diệp Thanh Linh thản nhiên gật đầu, bình tĩnh nhìn Triệu Tử Khiên con trai thị trưởng Triệu.
Triệu Tử Khiên nhìn Diệp Thanh Linh, đau lòng nói:
- Em gầy đi đấy Thanh Linh, mấy hôm trước anh về nhà nghe cha nói cha em xảy ra chuyện?
- Đều đã qua rồi.- Diệp Thanh Linh thản nhiên đáp lại sự nhiệt tình của Triệu Tử Khiên.
- Qua là tốt rồi.- Triệu Tử Khiên thở dài, nói tiếp- Anh du học hai năm nhà em xảy ra chuyện cũng không biết, hiện giờ em cùng Đình Đình lo công việc hẳn rất vất vả?
-Vẫn tốt.- Tích tự như kim vẫn luôn là phong cách của cô, dù có là bạn bè nhiều năm thì cũng vậy.
Cô vẫn như vậy, đối với hắn vẫn vậy, không một chút nhiệt tình. Hắn biết hắn không phải chồng cô, hắn chỉ hy vọng những năm tới cô có thể hạnh phúc. Nửa năm, nghe cô đính hôn, hắn đã thương tâm rất nhiều. Lần này về nước nghe nói cô từ hôn, hắn rất vui vẻ, cố gắng nhẫn nhịn không đến Diệp gia tìm cô, chỉ mong ở thọ yến có thể cho cô một sự bất ngờ. Nhưng hôm nay thấy cô vẫn lạnh lùng như vậy, hắn biết hắn không có cơ hội.
- Thanh Linh, Đình Đình qua bên kia ngồi đi.- Triệu Tử Khiên nhiệt tình đưa Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình vào.
Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh và Triệu Tử Khiên bỏ đi, bỏ hắn lại nói chuyện với mấy người quyền quý, Thượng Quan Sở liền đi theo Diệp Thanh Linh. Thấy Tô Phi và Ngô Vân vẫn còn đang nói chuyện với mấy người quyền quý ở thành phố A, Mễ Lam Nhi yên lặng đi theo Diệp Thanh Linh.
Lúc này, mấy vị chủ tịch của các công ty đang hợp tác cùng Diệp Thanh Linh cũng đến chào hỏi, Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình, Triệu Tử Khiên phải đến tiếp đón xã giao. Triệu Tử Khiên còn chưa nói gì đã thấy Thượng Quan Sở đứng bên cạnh Diệp Thanh Linh:
- Đây là bạn học đại học của em?
- Biết rồi còn hỏi.- Diệp Thanh Linh bưng nước trái cây lên nhấp một ngụm, không thèm liếc qua Thượng Quan Sở đang cười đến âm lãnh.
- Sở thiếu?- Triệu Tử Khiên kinh ngạc nhìn Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh, trong lòng thầm nghĩ, bọn họ bắt đầu từ khi nào?
Thượng Quan Sở khinh thường liếc mắt nhìn Triệu Tử Khiên một cái, cười nói:
- Tử Khiên về khi nào vậy? Giai Tình không về cùng sao?- Thượng Quan Sở nói xong còn liếc mắt nhìn xung quanh.
- Tôi và Giai Tình không ở cùng một chỗ- Triệu Tử Khiên xấu hổ cười cười, nhìn Diệp Thanh Linh.
- Gì? Không phải cậu đi Mĩ vì Giai Tình sao?- Thượng Quan Sở nhíu mày, cười u ám.
- Tôi cũng đã vài năm chưa gặp Giai Tình- Triệu Tử Khiên thản nhiên nói, suy nghĩ dần trở nên mờ mịt.
Diệp Thanh Linh nghe Thượng Quan Sở và Triệu Tử Khiên nói chuyện liền biết họ có quen biết, mà nữ chính của cậu chuyện xưa kia là Giai Tình. Nhưng cô đối với chuyện của người khác không có hứng thú. Cô lãnh đạm chú tâm uống nước trái cây.
Nghe Triệu Tử Khiên nói xong, Thượng Quan Sở nhẹ nhàng cười cười, quay sang cô gái đang yên lặng uống nước trái cây, không để ý:
- Nếu như cậu đối với Thanh Linh chỉ là tình cảm bạn bè thì tôi thật vui vẻ còn nếu như là tình cảm kia thì tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt Thanh Linh nữa.
Triệu Tử Khiên không nghĩ tới Thượng Quan Sở bỗng nhiên nói như thế, hờn giận trừng mắt Thượng Quan Sở nói:
- Cậu với Thanh Linh là gì?
- Thanh Linh là bà xã tương lai của tôi.- Thượng Quan Sở ngữ khí kiên định.
Triệu Tử Khiên nhìn Diệp Thanh Linh không hề dao động, suy nghĩ thật lâu, nói:
- Tôi tôn trọng ý kiến của Thanh Linh
Yến hội bất ngờ xuất hiện thêm hai mỹ nam và một mỹ nữ cực kì hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Một mỹ nữ vô cùng đáng yêu cùng kiều diễm hướng mắt về phía Thượng Quan Sở, nở một nụ cười ngọt ngào, bay nhanh theo hướng Thượng Quan Sở mà đến. Một giọng nói vô cùng dịu dàng vang lên:
- Sở ca ca- Tiểu mĩ nữ thân thiết kêu Thượng Quan Sở, hai tay ôm lấy cánh tay Thượng Quan Sở, làm nũng:
- Sở ca ca, anh đến lúc nào cũng không nói cho Hiểu Huyên?- Nói xong còn chu đôi môi đỏ mọng mềm mại, bộ dáng đặc biệt đáng yêu.
Thượng Quan Sở cúi đầu nhìn cánh tay của Dịch Hiểu Huyên rồi lạnh lùng nhìn về phía hai mỹ nam vừa mới vào, thanh âm lãnh đến mức làm người khác cảm thấy rùng mình:
- Dịch Thiếu Kiệt, quản lí cho tốt em gái si tình của cậu.
Dịch Hiểu Huyên nghe giọng nói Thượng Quan Sở dường như mang theo nhiều sát ý, vội vàng buông tay, lùi xa Thượng Quan Sở vài bước, nhào vào lòng Dịch Thiếu Kiệt, từ trong mắt lóe lên sợ hãi:
- Ca, Sở ca thật hung dữ, em sợ.
Diệp Thanh Linh nhìn lướt qua Thượng Quan Sở và Dịch Hiểu Huyên, đáy mắt thản nhiên lộ ra ý cười, đứng dậy.
Thượng Quan Sở tưởng rằng Diệp Thanh Linh hiểu lầm hắn cùng Dịch Hiểu Huyên, tức giận, nôn nóng giữ Diệp Thanh Linh lại:
- Em muốn đi đâu?
- Toilet, anh muốn đi sao?- Diệp Thanh Linh mặc hắn nắm lấy tay cô, nhẹ giọng hỏi.
- Nga, em đi đi- Thượng Quan Sở lúng túng, buông Diệp Thanh Linh ra, quay đầu nói với Mễ Lam Nhi: - Cô đưa Diệp tiểu thư đi!
- Vâng- Mễ Lam Nhi cung kính trả lời, rồi theo Diệp Thanh Linh đến toilet
Khi Diệp Thanh Linh đi vào khách sạn nơi diễn ra buổi thọ yến của thị trưởng Triệu, cô mới hiểu nguyên nhân tại sao Thượng Quan Sở nói không cần thiệp mời. Diệp Thanh Linh, Trương Đình Đình, Thượng Quan Sở, vẫn ngồi yên trên xe của Mễ Lam Nhi, theo sau là Tô Phi và Ngô Vân cùng , chiếc xe xa hoa của Thượng Quan gia mở đường phía trước. Giống như một vị hoàng đế đang đi tuần, một số lượng lớn người đã đứng chờ sẵn để tiếp đón, nhân viên nhiệt tình mời bọn họ vào buổi thọ yến. Tô Phi cùng Ngô Vân còn được biết đến nhiều hơn so với Thượng Quan Sở. Bọn họ vừa tiến vào, thị trưởng Triệu và người nhà đã tiến lên bắt chuyện, hiếm khi nào được gặp mặt trực tiếp Thượng Quan Sở ở ngoài, thấy Thượng Quan Sở liền vô cùng mừng rỡ, hàng loạt người theo sau cũng chỉ chực chờ muốn đi lên để được cùng vuốt mông ngựa. Thị trưởng Triệu đi tiếp khách, thấy Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh liền nhanh chóng quên mất sự tồn tại của Tô Phi và Ngô Vân:
- Sở thiếu hoan nghênh, hoan nghênh!- Thị trưởng triệu cười nồng hậu, bắt tay Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở ý cười không sâu, cũng theo phép tắc bắt tay thị trưởng Triệu:
- Chúc thị trưởng Triệu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, đây là chút ít tâm ý của tôi, mong ông vui lòng nhận cho.- Thượng Quan Sở nói xong, liền có người đưa lên một hộp gấm xa hoa.
Thị trưởng Triệu nhận lấy lễ vật, nói chuyện một chút với Thượng Quan Sở rồi quay sang nhìn Diệp Thanh Linh:
- Thanh Linh cũng đến nữa à?
Thấy cô và Thượng Quan Sở đi cùng nhau, liền hỏi:
- Thanh Linh và Sở thiếu có quen biết sao?
Diệp Thanh Linh thấy thị trưởng Triệu không quá nhiệt tình với Thượng Quan Sở, trong lòng có chút nghi hoặc. Khoác trên người bộ lễ phục đen cô lễ phép cười:
- Bác Triệu, chúc bác sinh nhật vui vẻ, đây là chút tâm ý của Thanh Linh. Diệp Thanh Linh dứt lời, Trương Đình Đình liền tiến lên đưa lễ vật.
Thị trưởng Triệu nhận xong liền có người đi lên tiếp nhận lễ vật. Ông vô cùng nhiệt tình với Diệp Thanh Linh:
- Thanh Linh có khỏe không? Diệp thị có tốt không?
- Cảm ơn bác đã quan tâm, Thanh Linh tốt lắm, Diệp thị cũng tốt lắm.- Diệp Thanh Linh lễ phép cười trả lời.
Thị trưởng Triệu vốn cũng tò mò về quan hệ của Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở nhưng Diệp Thanh Linh không nhắc đến, ông cũng không dám hỏi.
- Thanh Linh, em đã đến rồi.- Một chàng trai tươi cười đi đến bên Diệp Thanh Linh, giọng nói tự nhiên cao vút không che dấu được sự hưng phấn.
- Ừm!- Diệp Thanh Linh thản nhiên gật đầu, bình tĩnh nhìn Triệu Tử Khiên con trai thị trưởng Triệu.
Triệu Tử Khiên nhìn Diệp Thanh Linh, đau lòng nói:
- Em gầy đi đấy Thanh Linh, mấy hôm trước anh về nhà nghe cha nói cha em xảy ra chuyện?
- Đều đã qua rồi.- Diệp Thanh Linh thản nhiên đáp lại sự nhiệt tình của Triệu Tử Khiên.
- Qua là tốt rồi.- Triệu Tử Khiên thở dài, nói tiếp- Anh du học hai năm nhà em xảy ra chuyện cũng không biết, hiện giờ em cùng Đình Đình lo công việc hẳn rất vất vả?
-Vẫn tốt.- Tích tự như kim vẫn luôn là phong cách của cô, dù có là bạn bè nhiều năm thì cũng vậy.
Cô vẫn như vậy, đối với hắn vẫn vậy, không một chút nhiệt tình. Hắn biết hắn không phải chồng cô, hắn chỉ hy vọng những năm tới cô có thể hạnh phúc. Nửa năm, nghe cô đính hôn, hắn đã thương tâm rất nhiều. Lần này về nước nghe nói cô từ hôn, hắn rất vui vẻ, cố gắng nhẫn nhịn không đến Diệp gia tìm cô, chỉ mong ở thọ yến có thể cho cô một sự bất ngờ. Nhưng hôm nay thấy cô vẫn lạnh lùng như vậy, hắn biết hắn không có cơ hội.
- Thanh Linh, Đình Đình qua bên kia ngồi đi.- Triệu Tử Khiên nhiệt tình đưa Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình vào.
Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh và Triệu Tử Khiên bỏ đi, bỏ hắn lại nói chuyện với mấy người quyền quý, Thượng Quan Sở liền đi theo Diệp Thanh Linh. Thấy Tô Phi và Ngô Vân vẫn còn đang nói chuyện với mấy người quyền quý ở thành phố A, Mễ Lam Nhi yên lặng đi theo Diệp Thanh Linh.
Lúc này, mấy vị chủ tịch của các công ty đang hợp tác cùng Diệp Thanh Linh cũng đến chào hỏi, Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình, Triệu Tử Khiên phải đến tiếp đón xã giao. Triệu Tử Khiên còn chưa nói gì đã thấy Thượng Quan Sở đứng bên cạnh Diệp Thanh Linh:
- Đây là bạn học đại học của em?
- Biết rồi còn hỏi.- Diệp Thanh Linh bưng nước trái cây lên nhấp một ngụm, không thèm liếc qua Thượng Quan Sở đang cười đến âm lãnh.
- Sở thiếu?- Triệu Tử Khiên kinh ngạc nhìn Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh, trong lòng thầm nghĩ, bọn họ bắt đầu từ khi nào?
Thượng Quan Sở khinh thường liếc mắt nhìn Triệu Tử Khiên một cái, cười nói:
- Tử Khiên về khi nào vậy? Giai Tình không về cùng sao?- Thượng Quan Sở nói xong còn liếc mắt nhìn xung quanh.
- Tôi và Giai Tình không ở cùng một chỗ- Triệu Tử Khiên xấu hổ cười cười, nhìn Diệp Thanh Linh.
- Gì? Không phải cậu đi Mĩ vì Giai Tình sao?- Thượng Quan Sở nhíu mày, cười u ám.
- Tôi cũng đã vài năm chưa gặp Giai Tình- Triệu Tử Khiên thản nhiên nói, suy nghĩ dần trở nên mờ mịt.
Diệp Thanh Linh nghe Thượng Quan Sở và Triệu Tử Khiên nói chuyện liền biết họ có quen biết, mà nữ chính của cậu chuyện xưa kia là Giai Tình. Nhưng cô đối với chuyện của người khác không có hứng thú. Cô lãnh đạm chú tâm uống nước trái cây.
Nghe Triệu Tử Khiên nói xong, Thượng Quan Sở nhẹ nhàng cười cười, quay sang cô gái đang yên lặng uống nước trái cây, không để ý:
- Nếu như cậu đối với Thanh Linh chỉ là tình cảm bạn bè thì tôi thật vui vẻ còn nếu như là tình cảm kia thì tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt Thanh Linh nữa.
Triệu Tử Khiên không nghĩ tới Thượng Quan Sở bỗng nhiên nói như thế, hờn giận trừng mắt Thượng Quan Sở nói:
- Cậu với Thanh Linh là gì?
- Thanh Linh là bà xã tương lai của tôi.- Thượng Quan Sở ngữ khí kiên định.
Triệu Tử Khiên nhìn Diệp Thanh Linh không hề dao động, suy nghĩ thật lâu, nói:
- Tôi tôn trọng ý kiến của Thanh Linh
Yến hội bất ngờ xuất hiện thêm hai mỹ nam và một mỹ nữ cực kì hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Một mỹ nữ vô cùng đáng yêu cùng kiều diễm hướng mắt về phía Thượng Quan Sở, nở một nụ cười ngọt ngào, bay nhanh theo hướng Thượng Quan Sở mà đến. Một giọng nói vô cùng dịu dàng vang lên:
- Sở ca ca- Tiểu mĩ nữ thân thiết kêu Thượng Quan Sở, hai tay ôm lấy cánh tay Thượng Quan Sở, làm nũng:
- Sở ca ca, anh đến lúc nào cũng không nói cho Hiểu Huyên?- Nói xong còn chu đôi môi đỏ mọng mềm mại, bộ dáng đặc biệt đáng yêu.
Thượng Quan Sở cúi đầu nhìn cánh tay của Dịch Hiểu Huyên rồi lạnh lùng nhìn về phía hai mỹ nam vừa mới vào, thanh âm lãnh đến mức làm người khác cảm thấy rùng mình:
- Dịch Thiếu Kiệt, quản lí cho tốt em gái si tình của cậu.
Dịch Hiểu Huyên nghe giọng nói Thượng Quan Sở dường như mang theo nhiều sát ý, vội vàng buông tay, lùi xa Thượng Quan Sở vài bước, nhào vào lòng Dịch Thiếu Kiệt, từ trong mắt lóe lên sợ hãi:
- Ca, Sở ca thật hung dữ, em sợ.
Diệp Thanh Linh nhìn lướt qua Thượng Quan Sở và Dịch Hiểu Huyên, đáy mắt thản nhiên lộ ra ý cười, đứng dậy.
Thượng Quan Sở tưởng rằng Diệp Thanh Linh hiểu lầm hắn cùng Dịch Hiểu Huyên, tức giận, nôn nóng giữ Diệp Thanh Linh lại:
- Em muốn đi đâu?
- Toilet, anh muốn đi sao?- Diệp Thanh Linh mặc hắn nắm lấy tay cô, nhẹ giọng hỏi.
- Nga, em đi đi- Thượng Quan Sở lúng túng, buông Diệp Thanh Linh ra, quay đầu nói với Mễ Lam Nhi: - Cô đưa Diệp tiểu thư đi!
- Vâng- Mễ Lam Nhi cung kính trả lời, rồi theo Diệp Thanh Linh đến toilet