Vết thương trên tay Thượng Quan Sở đã tốt lắm, nhìn trên tay thấy mấy vết sẹo liền hỏi bác sĩ Bạch, "Khương Thừa còn chưa về?"
"Nghe nói hai ngày qua anh đưa Dịch tiểu thư về nước, Khương Thừa đối với Dịch tiểu thư si tình không ít, nhưng chỉ là không có phản ứng gì, như vậy thật ngốc, Khương Thừa chính là đầu đất!" Bác sĩ Bạch nói xong thở dài thật mạnh.
"Khương Thừa đối với Hiểu Huyên có tâm ý ai cũng thấy được, chỉ là Hiểu Huyên ngu ngốc không biết." Thấy Khương Thừa vì chữa trị cho Hiểu Huyên mà bôn ba khắp các bệnh viện, Thượng Quan Sở cũng không tự giác thở dài.
Bác sĩ Bạch để lại ít thuốc trên bàn rồi rời đi,Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh đang ngồi trên sô pha xem truyền hình nói, "Nếu như em cũng bị bệnh giống Hiểu Huyên, anh cũng sẽ như Khương Thừa đi khắp nơi tìm cách trị cho em."
Diệp Thanh Linh cầm điều khiển truyền hình, nhàn nhã mở miệng, "Em không phải Dịch Hiểu Huyên, anh cũng không phải Khương Thừa."
"Đúng vậy, dù Thượng Quan Sở anh ngốc thì em cũng đâu có ngốc!" Thượng Quan Sở thì thào tự nói. Bỗng nhiên, hình như nghĩ tới cái gì nhìn Diệp Thanh Linh nói: "Nếu anh bị bệnh em có giống Khương Thừa đối với Hiểu Huyên, không rời không xa mà ở bên cạnh anh sao?"
"Không." Diệp Thanh Linh trả lời, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn nhìn Thượng Quan Sở nói: "Anh bị bệnh à?"
Thượng Quan Sở bị hỏi đến không biết trả lời như thế nào, nhìn Diệp Thanh Linh tự giễu cười cười.
Diệp Thanh Linh nói tiếp: "Không bị bệnh vì sao lại nghĩ vậy?"
"Anh nói là nếu như." Thượng Quan Sở dở khóc dở cười nhìn Diệp Thanh Linh.
"Không giống như vậy." Diệp Thanh Linh trả lời lưu loát rõ ràng.
"Thì ra Thanh Linh không hy vọng anh biến ngốc nha?" Thượng Quan Sở cười đắc ý.
"Anh ngốc, thì sẽ đưa tiền hết cho tôi?" Diệp Thanh Linh hỏi.
"Sẽ không."
"Đã không có lợi, vì sao tôi lại muốn anh biến ngốc?" Diệp Thanh Linh quay đầu xem truyền hình.
Thượng Quan Sở ngây ra như tượng nhìn Diệp Thanh Linh, sau một lúc lâu mới nói: "Thanh Linh, có phải vì lợi cái gì em cũng làm?"
"Là chuyện gì? Có lợi gì?" Diệp Thanh Linh nghiêm trang nhìn về phía Thượng Quan Sở, giống như đang bàn một mối giao dịch lớn.
"Gả cho anh." Thượng Quan Sở nhắc lại chuyện xưa, nếu như có tiền thì cô có thể gả cho anh thì bao nhiêu tiền anh cũng nguyện ý.
Diệp Thanh Linh cao giọng gọi ra ngoài cửa: "Mễ Lam Nhi."
"Diệp tiểu thư, có việc sao?" Gương mặt thanh lệ của Mễ Lam Nhi lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Thanh Linh.
"Giúp tôi tính, một ngày 2000 vạn. Một năm sẽ ra bao nhiêu ."
Diệp Thanh Linh nói xong Mễ Lam Nhi liền nhanh chóng lấy máy tính trên người ta, bấm bấm vài cái nói: "Diệp tiểu thư, nếu tính một năm 365 ngày, thì một năm chính là 73 triệu."
Diệp Thanh Linh nghe nói con số Mễ Lam Nhi xong, khẽ gật đầu, tiện đà cười một cách thanh nhã nhìn Thượng Quan Sở hỏi: "Anh nói tôi có thể sống trăm tuổi không?"
"Thanh Linh đương nhiên có thể sống trăm tuổi." Anh biết nếu tính như vậy thì số sẽ không nhỏ nhưng nếu không thì chẳng khác nào nói Thanh Linh đoản mạng!
"Mễ Lam Nhi, cô tính thêm lần nữa, một năm 73 triệu, 80 năm là bao nhiêu tiền?" Diệp Thanh Linh cười đến tà ác, Thượng Quan Sở nhìn thấy không khỏi run run một chút.
"5840 triệu." Mễ Lam Nhi lập tức đáp lại.
"Anh nghe không? Cho tôi 5840 triệu, Diệp Thanh Linh tôi liền gả cho anh." Diệp Thanh Linh lại nở nụ cười vô cùng thanh nhã.
Thượng Quan Sở ở trong lòng tính một chút, cười nói: "Được, anh đem Thượng Quan gia đều cho em, nhất định đủ!"
"Anh sai rồi, tôi muốn tiền mặt." Nói không chừng ngày nào đó sinh ý làm thất bại, cô không phải mệt lớn sao.
"Cái gì? Tiền mặt?"
"Cái gì? Tiền mặt?" Mễ Lam Nhi cùng Thượng Quan Sở cùng một lời, thở dốc vì kinh ngạc.
"Đương nhiên." Diệp Thanh Linh nhìn biểu tình khoa trương của hai người không khỏi nở nụ cười.
Thượng Quan Sở ngơ ngác nhìn Diệp Thanh Linh cười, thật lâu sau mới nói: "Thanh Linh, có thể trả góp không!" Anh làm sao có nhiều tiền mặt như vậy chứ!
"Không thể." Muốn lên xe trước, sau đó mới mua vé à, không có cửa đâu.
Thượng Quan Sở như bóng cao su bị xì hơi, ủ rũ dựa vào trên sô pha.
Mễ Lam Nhi thấy, cười đến không thể ngừng được, "Sở thiếu, anh đừng nản, chỉ cần có 5348 triệu, Thanh Linh liền gả cho anh."
Thượng Quan Sở liếc Mễ Lam Nhi một cái, tức giận bĩu môi: "Ai chẳng biết chứ?"
Nhìn Thượng Quan Sở bày ra vẻ mặt đáng yêu như cậu bé, Diệp Thanh Linh không hề có hình tượng ôm bụng cười to.
"Sở thiếu, có vị Tiền tiên sinh muốn gặp anh." Thanh âm của Ngô Vân đánh vỡ tiếng cười của Diệp Thanh Linh cùng Mễ Lam Nhi.
"Tiền tiên sinh? Tôi không quen." Thượng Quan Sở ngẫm lại, quả thật không nhớ rõ có bạn họ Tiền.
"Là Tiền Nguyên con trai của thị trưởng C. Anh ta còn muốn gặp Mễ Lam Nhi." Ngô Vân nói xong nhìn mắt Mễ Lam Nhi.
"Mễ Lam Nhi?" Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh không hẹn mà cùng nhìn về phía Mễ Lam Nhi.
Mễ Lam Nhi vừa nghe đến hai chữ Tiền Nguyên, thân thể liền không tự chủ được, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh liền hoảng sợ, phẩy tay nói: "Tôi và anh ta không có quan hệ gì."
Diệp Thanh Linh thấy bộ dáng của Mễ Lam Nhi, vẻ mặt hiểu rõ cười nói: "Đi thôi, chúng ta sẽ đi gặp anh ta."
Thượng Quan Sở nghe Diệp Thanh Linh nói như thế, cũng đứng dậy xuống lầu, đi vào phòng tiếp khách của Diệp gia.
Mễ Lam Nhi bị Diệp Thanh Linh lôi kéo, một đường nhăn nhó, trên mặt mang theo một chút hoảng sợ.
"Cô đã đào hôn bao lâu?" Diệp Thanh Linh dùng thanh âm bình thản như nước hỏi Mễ Lam Nhi.
"A!" Mễ Lam Nhi gần như bị kinh hoàng, thật vất vả mới lấy lại tinh thần, nói: "Ba năm."
"Anh ta rất yêu cô." Dù không có gặp qua con trai họ Tiền kia của thị trưởng, nhưng Diệp Thanh Linh tin tưởng bỏ ba năm đi tìm một cô gái, tên này nhất định rất yêu cô gái kia.
Mễ Lam Nhi nghe xong, trên mặt lộ ra chua sót cười, "Anh ta không phải yêu tôi." Giữa bọn họ chỉ có lợi ích, không có tình cảm.
Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười chua xót trên mặt Mễ Lam Nhi, trong lòng Diệp Thanh Linh sinh ra ý nghĩ muốn giúp đỡ Mễ Lam Nhi.
Vết thương trên tay Thượng Quan Sở đã tốt lắm, nhìn trên tay thấy mấy vết sẹo liền hỏi bác sĩ Bạch, "Khương Thừa còn chưa về?"
"Nghe nói hai ngày qua anh đưa Dịch tiểu thư về nước, Khương Thừa đối với Dịch tiểu thư si tình không ít, nhưng chỉ là không có phản ứng gì, như vậy thật ngốc, Khương Thừa chính là đầu đất!" Bác sĩ Bạch nói xong thở dài thật mạnh.
"Khương Thừa đối với Hiểu Huyên có tâm ý ai cũng thấy được, chỉ là Hiểu Huyên ngu ngốc không biết." Thấy Khương Thừa vì chữa trị cho Hiểu Huyên mà bôn ba khắp các bệnh viện, Thượng Quan Sở cũng không tự giác thở dài.
Bác sĩ Bạch để lại ít thuốc trên bàn rồi rời đi,Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh đang ngồi trên sô pha xem truyền hình nói, "Nếu như em cũng bị bệnh giống Hiểu Huyên, anh cũng sẽ như Khương Thừa đi khắp nơi tìm cách trị cho em."
Diệp Thanh Linh cầm điều khiển truyền hình, nhàn nhã mở miệng, "Em không phải Dịch Hiểu Huyên, anh cũng không phải Khương Thừa."
"Đúng vậy, dù Thượng Quan Sở anh ngốc thì em cũng đâu có ngốc!" Thượng Quan Sở thì thào tự nói. Bỗng nhiên, hình như nghĩ tới cái gì nhìn Diệp Thanh Linh nói: "Nếu anh bị bệnh em có giống Khương Thừa đối với Hiểu Huyên, không rời không xa mà ở bên cạnh anh sao?"
"Không." Diệp Thanh Linh trả lời, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn nhìn Thượng Quan Sở nói: "Anh bị bệnh à?"
Thượng Quan Sở bị hỏi đến không biết trả lời như thế nào, nhìn Diệp Thanh Linh tự giễu cười cười.
Diệp Thanh Linh nói tiếp: "Không bị bệnh vì sao lại nghĩ vậy?"
"Anh nói là nếu như." Thượng Quan Sở dở khóc dở cười nhìn Diệp Thanh Linh.
"Không giống như vậy." Diệp Thanh Linh trả lời lưu loát rõ ràng.
"Thì ra Thanh Linh không hy vọng anh biến ngốc nha?" Thượng Quan Sở cười đắc ý.
"Anh ngốc, thì sẽ đưa tiền hết cho tôi?" Diệp Thanh Linh hỏi.
"Sẽ không."
"Đã không có lợi, vì sao tôi lại muốn anh biến ngốc?" Diệp Thanh Linh quay đầu xem truyền hình.
Thượng Quan Sở ngây ra như tượng nhìn Diệp Thanh Linh, sau một lúc lâu mới nói: "Thanh Linh, có phải vì lợi cái gì em cũng làm?"
"Là chuyện gì? Có lợi gì?" Diệp Thanh Linh nghiêm trang nhìn về phía Thượng Quan Sở, giống như đang bàn một mối giao dịch lớn.
"Gả cho anh." Thượng Quan Sở nhắc lại chuyện xưa, nếu như có tiền thì cô có thể gả cho anh thì bao nhiêu tiền anh cũng nguyện ý.
Diệp Thanh Linh cao giọng gọi ra ngoài cửa: "Mễ Lam Nhi."
"Diệp tiểu thư, có việc sao?" Gương mặt thanh lệ của Mễ Lam Nhi lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Thanh Linh.
"Giúp tôi tính, một ngày vạn. Một năm sẽ ra bao nhiêu ."
Diệp Thanh Linh nói xong Mễ Lam Nhi liền nhanh chóng lấy máy tính trên người ta, bấm bấm vài cái nói: "Diệp tiểu thư, nếu tính một năm ngày, thì một năm chính là triệu."
Diệp Thanh Linh nghe nói con số Mễ Lam Nhi xong, khẽ gật đầu, tiện đà cười một cách thanh nhã nhìn Thượng Quan Sở hỏi: "Anh nói tôi có thể sống trăm tuổi không?"
"Thanh Linh đương nhiên có thể sống trăm tuổi." Anh biết nếu tính như vậy thì số sẽ không nhỏ nhưng nếu không thì chẳng khác nào nói Thanh Linh đoản mạng!
"Mễ Lam Nhi, cô tính thêm lần nữa, một năm triệu, năm là bao nhiêu tiền?" Diệp Thanh Linh cười đến tà ác, Thượng Quan Sở nhìn thấy không khỏi run run một chút.
" triệu." Mễ Lam Nhi lập tức đáp lại.
"Anh nghe không? Cho tôi triệu, Diệp Thanh Linh tôi liền gả cho anh." Diệp Thanh Linh lại nở nụ cười vô cùng thanh nhã.
Thượng Quan Sở ở trong lòng tính một chút, cười nói: "Được, anh đem Thượng Quan gia đều cho em, nhất định đủ!"
"Anh sai rồi, tôi muốn tiền mặt." Nói không chừng ngày nào đó sinh ý làm thất bại, cô không phải mệt lớn sao.
"Cái gì? Tiền mặt?"
"Cái gì? Tiền mặt?" Mễ Lam Nhi cùng Thượng Quan Sở cùng một lời, thở dốc vì kinh ngạc.
"Đương nhiên." Diệp Thanh Linh nhìn biểu tình khoa trương của hai người không khỏi nở nụ cười.
Thượng Quan Sở ngơ ngác nhìn Diệp Thanh Linh cười, thật lâu sau mới nói: "Thanh Linh, có thể trả góp không!" Anh làm sao có nhiều tiền mặt như vậy chứ!
"Không thể." Muốn lên xe trước, sau đó mới mua vé à, không có cửa đâu.
Thượng Quan Sở như bóng cao su bị xì hơi, ủ rũ dựa vào trên sô pha.
Mễ Lam Nhi thấy, cười đến không thể ngừng được, "Sở thiếu, anh đừng nản, chỉ cần có triệu, Thanh Linh liền gả cho anh."
Thượng Quan Sở liếc Mễ Lam Nhi một cái, tức giận bĩu môi: "Ai chẳng biết chứ?"
Nhìn Thượng Quan Sở bày ra vẻ mặt đáng yêu như cậu bé, Diệp Thanh Linh không hề có hình tượng ôm bụng cười to.
"Sở thiếu, có vị Tiền tiên sinh muốn gặp anh." Thanh âm của Ngô Vân đánh vỡ tiếng cười của Diệp Thanh Linh cùng Mễ Lam Nhi.
"Tiền tiên sinh? Tôi không quen." Thượng Quan Sở ngẫm lại, quả thật không nhớ rõ có bạn họ Tiền.
"Là Tiền Nguyên con trai của thị trưởng C. Anh ta còn muốn gặp Mễ Lam Nhi." Ngô Vân nói xong nhìn mắt Mễ Lam Nhi.
"Mễ Lam Nhi?" Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh không hẹn mà cùng nhìn về phía Mễ Lam Nhi.
Mễ Lam Nhi vừa nghe đến hai chữ Tiền Nguyên, thân thể liền không tự chủ được, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh liền hoảng sợ, phẩy tay nói: "Tôi và anh ta không có quan hệ gì."
Diệp Thanh Linh thấy bộ dáng của Mễ Lam Nhi, vẻ mặt hiểu rõ cười nói: "Đi thôi, chúng ta sẽ đi gặp anh ta."
Thượng Quan Sở nghe Diệp Thanh Linh nói như thế, cũng đứng dậy xuống lầu, đi vào phòng tiếp khách của Diệp gia.
Mễ Lam Nhi bị Diệp Thanh Linh lôi kéo, một đường nhăn nhó, trên mặt mang theo một chút hoảng sợ.
"Cô đã đào hôn bao lâu?" Diệp Thanh Linh dùng thanh âm bình thản như nước hỏi Mễ Lam Nhi.
"A!" Mễ Lam Nhi gần như bị kinh hoàng, thật vất vả mới lấy lại tinh thần, nói: "Ba năm."
"Anh ta rất yêu cô." Dù không có gặp qua con trai họ Tiền kia của thị trưởng, nhưng Diệp Thanh Linh tin tưởng bỏ ba năm đi tìm một cô gái, tên này nhất định rất yêu cô gái kia.
Mễ Lam Nhi nghe xong, trên mặt lộ ra chua sót cười, "Anh ta không phải yêu tôi." Giữa bọn họ chỉ có lợi ích, không có tình cảm.
Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười chua xót trên mặt Mễ Lam Nhi, trong lòng Diệp Thanh Linh sinh ra ý nghĩ muốn giúp đỡ Mễ Lam Nhi.