Vào đầu hạ, màn đêm trở nên cực kì mĩ lệ. Bầu trời được tô điểm bằng những ngôi sao sáng lấp lánh, tựa như những hạt cát nhỏ nằm bên bờ sông ngân trên vòm trời cao tít. Gió thổi khẽ làm bay chiếc mành lụa, thổi bay làn tóc đen của người con gái đứng trước cửa sổ, cô gái nhẹ nhàng lấy tay vén tóc trên trán, rồi xoay người lại.
Lúc này, có hai bóng người cùng đi vào phòng. Cô gái thản nhiên liếc mắt nhìn hai người một cái, lấy máy tính trên bàn làm việc rồi lên giường ngồi, nhìn chăm chú.
"Ẻo lả, anh cút ra ngoài cho tôi." Thượng Quan Sở lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc đang ngồi ngả người ở sô pha.
"Không ra đấy, thì sao?" Nhạc Nhạc không để ý tới cơn tức giận của Thượng Quan Sở, đắc ý phản bác lại.
Sắc mặt Thượng Quan Sở tái nhợt, giọng nói nhất thời âm lãnh như từ địa ngục truyền tới, "Người đâu."
"Sở thiếu." Vài giây sau A Phú xuất hiện ở cửa phòng.
"Đưa tên ẻo lả này ra ngoài cho tôi." Giọng Thượng Quan Sở trầm thấp đến đáng sợ.
A Phú ở trong lòng không khỏi run lên, rồi giọng lại kiên định, "Dạ." Trả lời xong liền định đi lên bắt người.
Nhạc Nhạc thấy thế, kêu lớn, "Cậu muốn làm gì? Đừng tới đây." Bộ dạng rất giống con gái nhà lành bị người khác cưỡng bức.
A Phú mặc kệ bộ dạng vô cùng đáng thương của Nhạc Nhạc, chỉ một mực hoàn thành nhiệm vụ Sở thiếu phân phó. Thấy Nhạc Nhạc trốn tránh, gào thét, "Nên tự giác đi ra, nếu không thì..." A Phú là người không có kiên nhẫn, nói hai câu, thấy Nhạc Nhạc vẫn không nghe, đưa tay rút súng bên hông ra.
Nòng súng băng lãnh hướng về phía Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc biết Thượng Quan Sở sẽ không thực sự giết mình, liền lớn mật quay về phía Diệp Thanh Linh, nói lớn, "Thanh Linh cứu mạng với, Thượng Quan Sở muốn giết người."
Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn mắt Nhạc Nhạc đang giả bộ hoảng sợ, rồi nhìn lướt qua mặt Thượng Quan Sở âm trầm, thản nhiên nói: "Muốn giết người thì ra ngoài."
Nhạc Nhạc sửng sốt vài giây, rồi kêu lên: "Thanh Linh, em không thể để Thượng Quan Sở giết anh chứ!"
"Anh cũng có thể giết anh ta." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói ra một câu.
Nghe xong, Thượng Quan Sở nhất thời cảm thấy rối loạn, nói: "Thanh Linh, sao em có thể để Nhạc Nhạc giết anh chứ?"
“Anh cũng có thể giết Nhạc Nhạc." Diệp Thanh Linh lại nhấn mạnh, vẻ mặt không chút thích thú nào nhìn hai người một cái, sau đó lại cúi đầu chơi máy tính.
A Phú lại nóng vội, thô lỗ nói: "Sở thiếu, rốt cuộc có giết tên ẻo lả này hay không?"
Thấy Diệp Thanh Linh mặc kệ, Nhạc Nhạc ủ rũ nói: "Tôi đi ra ngoài là được."
"Biết thế là tốt." Thấy Nhạc Nhạc nói tự động đi, Thượng Quan Sở nhất thời lộ vẻ mặt tươi cười.
Nhạc Nhạc nhăn nhó không muốn đi ra ngoài như vậy, đến trước mặt Thượng Quan Sở, còn chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Thượng Quan Sở, bỗng nhiên nở nụ cười đẹp đến mức kĩ nữ phải vùng dậy, sau đó đưa tay đánh về phía ngực Thượng Quan Sở, nói: "Anh đẹp quá, ôm một cái, ôm một chút thôi rồi tôi ra ngoài liền."
Thượng Quan Sở không nghĩ tới việc bỗng dưng Nhạc Nhạc nhào vào lòng hắn, bị đẩy một cái, không đứng vững, cả người lùi về phía sô pha, sau đó thực sự ôm nhau cùng ngã nhào vào ghế.
"Sở thiếu, các người..." A Phú bị dọa đến mức suýt ngã, nói chuyện cũng lắp bắp, nhưng lại như hiểu ra cái gì đó nói: "Tôi... Tôi đi ra ngoài." Dứt lời cả người nhanh chóng biến mất ở phòng.
Diệp Thanh Linh chớp mắt nhìn, Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc ôm nhau ở cùng một chỗ, Thượng Quan Sở không ngừng giãy dụa, còn Nhạc Nhạc thì sống chết không buông tay.
"Rất xứng đôi." Diệp Thanh Linh đánh giá xong, liền ra khỏi phòng.
Lúc này hai người đều sốt sắng, cho là Diệp Thanh Linh tức giận, Nhạc Nhạc nhanh chóng buông Thượng Quan Sở ra, hai người đuổi theo rất nhanh.
"Thanh Linh, em muốn đi đâu?" Hai người cùng lúc lên tiếng, nói cũng rất giống nhau.
Sau khi nói xong hai người lại trừng mắt liếc mắt nhau một cái, rồi nói: "Thanh Linh, đợi anh đã."
Nghe Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc nói chuyện cực kì ăn ý, Diệp Thanh Linh khóe miệng không khỏi cong lên, đi vào thư phòng.
Thấy Diệp Thanh Linh vào thư phòng, hai người cùng lúc nhẹ nhàng thở ra.
"Thanh Linh, em giận sao? Anh và tên ẻo lả kia... em cũng thấy đấy, là Nhạc Nhạc cưỡng ôm anh." Nghĩ đến việc vừa bị tên kia ôm, Thượng Quan Sở liền cảm thấy hoảng sợ.
Nghe Thượng Quan Sở giải thích xong, Diệp Thanh Linh không khỏi buồn cười hỏi Nhạc Nhạc, "Cưỡng bức tên yêu nghiệt này mùi vị thế nào?"
Thanh Linh nói quả là kỳ lạ đi? Thượng Quan Sở bỗng nhiên ý thức được mình hình như nói sai, vẻ mặt đau khổ nói: "Thanh Linh, anh nói là Nhạc Nhạc cường ngạnh ôm anh, không phải như em nghĩ đâu."
Nghe lời Diệp Thanh Linh nói xong, Nhạc Nhạc cảm thấy như có một đám quạ đen bay trên đỉnh đầu, vặn vẹo nói: "Thanh Linh đừng đổ oan anh, anh khi nào cưỡng bức hắn."
Diệp Thanh Linh không trả lời bọn họ, khóe miệng khẽ cong lên nở một nụ cười thích thú, nói: "Phòng kia nếu hai người đều thích thì em tặng hai người, được không?"
Mặt Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc đều có vẻ xấu hổ, xua tay nói: "Không được, Thanh Linh không cần chuyển đâu." Diệp Thanh Linh muốn đem phòng tặng cho bọn họ, bọn họ đương nhiên không thể lấy, nếu đồng ý thì Thanh Linh nghỉ ngơi ở đâu?
"Đã không cần, như vậy..." Diệp Thanh Linh cố ý nói một nửa.
"Anh trở về phòng, Thanh Linh ngủ ngon." Nhạc Nhạc nói xong liền ra khỏi thư phòng trở về phòng.
Nhạc Nhạc vừa đi, Thượng Quan Sở vui vẻ, ôm chầm lấy Diệp Thanh Linh cười nói: "Vẫn là Thanh Linh có biện pháp."
"Vậy anh ở đâu?" Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở đang cười sung sướng hỏi.
"Anh thế nào chứ? Anh cũng giống như trước đây ngủ cùng Thanh Linh thôi." Thượng Quan Sở cố ý không hiểu ý tứ trong lời nói của cô. Nói xong nhìn khuôn mặt không vừa lòng của cô, lại thề non hẹn biển nói: "Anh thề, anh sẽ không làm những việc Thanh Linh không thích nữa."
"Được!" Diệp Thanh Linh không muốn cùng hắn tranh luận, đẩy Thượng Quan Sở ra, cầm dự án mới của công ty rồi đứng lên.
Một phút đồng hồ, mười phút, một giờ... Ba giờ, Thượng Quan Sở ngáp nói: "Thanh Linh, mười hai giờ rồi, chúng ta đi ngủ đi! Văn kiện ngày mai lại xem được không?"
"Không được." Cái này nhân viên công ty hôm nay đặc biệt gửi đến, nếu cô không giúp đỡ một chút, Đình Đình sợ là cả đêm nay cũng không được ngủ.
Thượng Quan Sở nói thế nào cũng muốn chờ Diệp Thanh Linh, nhìn hắn lười biếng nằm nhoài ra bàn tỏ vẻ buồn ngủ, Diệp Thanh Linh sắp xếp văn kiện phê duyệt một chút, nói: "Anh tính ngủ ở trong này sao?"
Thượng Quan Sở mở to đôi mắt ủ rũ, nhìn lướt qua Diệp Thanh Linh, thấy cô đứng dậy, mặt liền lộ vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, "Giờ về phòng sao?" Nói xong kéo tay Diệp Thanh Linh, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
Vào đầu hạ, màn đêm trở nên cực kì mĩ lệ. Bầu trời được tô điểm bằng những ngôi sao sáng lấp lánh, tựa như những hạt cát nhỏ nằm bên bờ sông ngân trên vòm trời cao tít. Gió thổi khẽ làm bay chiếc mành lụa, thổi bay làn tóc đen của người con gái đứng trước cửa sổ, cô gái nhẹ nhàng lấy tay vén tóc trên trán, rồi xoay người lại.
Lúc này, có hai bóng người cùng đi vào phòng. Cô gái thản nhiên liếc mắt nhìn hai người một cái, lấy máy tính trên bàn làm việc rồi lên giường ngồi, nhìn chăm chú.
"Ẻo lả, anh cút ra ngoài cho tôi." Thượng Quan Sở lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc đang ngồi ngả người ở sô pha.
"Không ra đấy, thì sao?" Nhạc Nhạc không để ý tới cơn tức giận của Thượng Quan Sở, đắc ý phản bác lại.
Sắc mặt Thượng Quan Sở tái nhợt, giọng nói nhất thời âm lãnh như từ địa ngục truyền tới, "Người đâu."
"Sở thiếu." Vài giây sau A Phú xuất hiện ở cửa phòng.
"Đưa tên ẻo lả này ra ngoài cho tôi." Giọng Thượng Quan Sở trầm thấp đến đáng sợ.
A Phú ở trong lòng không khỏi run lên, rồi giọng lại kiên định, "Dạ." Trả lời xong liền định đi lên bắt người.
Nhạc Nhạc thấy thế, kêu lớn, "Cậu muốn làm gì? Đừng tới đây." Bộ dạng rất giống con gái nhà lành bị người khác cưỡng bức.
A Phú mặc kệ bộ dạng vô cùng đáng thương của Nhạc Nhạc, chỉ một mực hoàn thành nhiệm vụ Sở thiếu phân phó. Thấy Nhạc Nhạc trốn tránh, gào thét, "Nên tự giác đi ra, nếu không thì..." A Phú là người không có kiên nhẫn, nói hai câu, thấy Nhạc Nhạc vẫn không nghe, đưa tay rút súng bên hông ra.
Nòng súng băng lãnh hướng về phía Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc biết Thượng Quan Sở sẽ không thực sự giết mình, liền lớn mật quay về phía Diệp Thanh Linh, nói lớn, "Thanh Linh cứu mạng với, Thượng Quan Sở muốn giết người."
Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn mắt Nhạc Nhạc đang giả bộ hoảng sợ, rồi nhìn lướt qua mặt Thượng Quan Sở âm trầm, thản nhiên nói: "Muốn giết người thì ra ngoài."
Nhạc Nhạc sửng sốt vài giây, rồi kêu lên: "Thanh Linh, em không thể để Thượng Quan Sở giết anh chứ!"
"Anh cũng có thể giết anh ta." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói ra một câu.
Nghe xong, Thượng Quan Sở nhất thời cảm thấy rối loạn, nói: "Thanh Linh, sao em có thể để Nhạc Nhạc giết anh chứ?"
“Anh cũng có thể giết Nhạc Nhạc." Diệp Thanh Linh lại nhấn mạnh, vẻ mặt không chút thích thú nào nhìn hai người một cái, sau đó lại cúi đầu chơi máy tính.
A Phú lại nóng vội, thô lỗ nói: "Sở thiếu, rốt cuộc có giết tên ẻo lả này hay không?"
Thấy Diệp Thanh Linh mặc kệ, Nhạc Nhạc ủ rũ nói: "Tôi đi ra ngoài là được."
"Biết thế là tốt." Thấy Nhạc Nhạc nói tự động đi, Thượng Quan Sở nhất thời lộ vẻ mặt tươi cười.
Nhạc Nhạc nhăn nhó không muốn đi ra ngoài như vậy, đến trước mặt Thượng Quan Sở, còn chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Thượng Quan Sở, bỗng nhiên nở nụ cười đẹp đến mức kĩ nữ phải vùng dậy, sau đó đưa tay đánh về phía ngực Thượng Quan Sở, nói: "Anh đẹp quá, ôm một cái, ôm một chút thôi rồi tôi ra ngoài liền."
Thượng Quan Sở không nghĩ tới việc bỗng dưng Nhạc Nhạc nhào vào lòng hắn, bị đẩy một cái, không đứng vững, cả người lùi về phía sô pha, sau đó thực sự ôm nhau cùng ngã nhào vào ghế.
"Sở thiếu, các người..." A Phú bị dọa đến mức suýt ngã, nói chuyện cũng lắp bắp, nhưng lại như hiểu ra cái gì đó nói: "Tôi... Tôi đi ra ngoài." Dứt lời cả người nhanh chóng biến mất ở phòng.
Diệp Thanh Linh chớp mắt nhìn, Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc ôm nhau ở cùng một chỗ, Thượng Quan Sở không ngừng giãy dụa, còn Nhạc Nhạc thì sống chết không buông tay.
"Rất xứng đôi." Diệp Thanh Linh đánh giá xong, liền ra khỏi phòng.
Lúc này hai người đều sốt sắng, cho là Diệp Thanh Linh tức giận, Nhạc Nhạc nhanh chóng buông Thượng Quan Sở ra, hai người đuổi theo rất nhanh.
"Thanh Linh, em muốn đi đâu?" Hai người cùng lúc lên tiếng, nói cũng rất giống nhau.
Sau khi nói xong hai người lại trừng mắt liếc mắt nhau một cái, rồi nói: "Thanh Linh, đợi anh đã."
Nghe Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc nói chuyện cực kì ăn ý, Diệp Thanh Linh khóe miệng không khỏi cong lên, đi vào thư phòng.
Thấy Diệp Thanh Linh vào thư phòng, hai người cùng lúc nhẹ nhàng thở ra.
"Thanh Linh, em giận sao? Anh và tên ẻo lả kia... em cũng thấy đấy, là Nhạc Nhạc cưỡng ôm anh." Nghĩ đến việc vừa bị tên kia ôm, Thượng Quan Sở liền cảm thấy hoảng sợ.
Nghe Thượng Quan Sở giải thích xong, Diệp Thanh Linh không khỏi buồn cười hỏi Nhạc Nhạc, "Cưỡng bức tên yêu nghiệt này mùi vị thế nào?"
Thanh Linh nói quả là kỳ lạ đi? Thượng Quan Sở bỗng nhiên ý thức được mình hình như nói sai, vẻ mặt đau khổ nói: "Thanh Linh, anh nói là Nhạc Nhạc cường ngạnh ôm anh, không phải như em nghĩ đâu."
Nghe lời Diệp Thanh Linh nói xong, Nhạc Nhạc cảm thấy như có một đám quạ đen bay trên đỉnh đầu, vặn vẹo nói: "Thanh Linh đừng đổ oan anh, anh khi nào cưỡng bức hắn."
Diệp Thanh Linh không trả lời bọn họ, khóe miệng khẽ cong lên nở một nụ cười thích thú, nói: "Phòng kia nếu hai người đều thích thì em tặng hai người, được không?"
Mặt Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc đều có vẻ xấu hổ, xua tay nói: "Không được, Thanh Linh không cần chuyển đâu." Diệp Thanh Linh muốn đem phòng tặng cho bọn họ, bọn họ đương nhiên không thể lấy, nếu đồng ý thì Thanh Linh nghỉ ngơi ở đâu?
"Đã không cần, như vậy..." Diệp Thanh Linh cố ý nói một nửa.
"Anh trở về phòng, Thanh Linh ngủ ngon." Nhạc Nhạc nói xong liền ra khỏi thư phòng trở về phòng.
Nhạc Nhạc vừa đi, Thượng Quan Sở vui vẻ, ôm chầm lấy Diệp Thanh Linh cười nói: "Vẫn là Thanh Linh có biện pháp."
"Vậy anh ở đâu?" Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở đang cười sung sướng hỏi.
"Anh thế nào chứ? Anh cũng giống như trước đây ngủ cùng Thanh Linh thôi." Thượng Quan Sở cố ý không hiểu ý tứ trong lời nói của cô. Nói xong nhìn khuôn mặt không vừa lòng của cô, lại thề non hẹn biển nói: "Anh thề, anh sẽ không làm những việc Thanh Linh không thích nữa."
"Được!" Diệp Thanh Linh không muốn cùng hắn tranh luận, đẩy Thượng Quan Sở ra, cầm dự án mới của công ty rồi đứng lên.
Một phút đồng hồ, mười phút, một giờ... Ba giờ, Thượng Quan Sở ngáp nói: "Thanh Linh, mười hai giờ rồi, chúng ta đi ngủ đi! Văn kiện ngày mai lại xem được không?"
"Không được." Cái này nhân viên công ty hôm nay đặc biệt gửi đến, nếu cô không giúp đỡ một chút, Đình Đình sợ là cả đêm nay cũng không được ngủ.
Thượng Quan Sở nói thế nào cũng muốn chờ Diệp Thanh Linh, nhìn hắn lười biếng nằm nhoài ra bàn tỏ vẻ buồn ngủ, Diệp Thanh Linh sắp xếp văn kiện phê duyệt một chút, nói: "Anh tính ngủ ở trong này sao?"
Thượng Quan Sở mở to đôi mắt ủ rũ, nhìn lướt qua Diệp Thanh Linh, thấy cô đứng dậy, mặt liền lộ vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, "Giờ về phòng sao?" Nói xong kéo tay Diệp Thanh Linh, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.