“Nói đi, tổn thất bao nhiêu?” Thượng Quan Sở tỏ vẻ nhàn nhã, lười biếng dựa vào sô pha, lấy điều khiển chuyển kênh TV.
Nhạc Nhạc có kinh nghiệm, biết lần này lại mà nói nhiều quá hắn cũng sẽ không cho, liền nói: “Hai trăm vạn.” Giảm xuống 1/3, chắc là sẽ cho đi.
“Thật chứ?” Thượng Quan Sở không tin hỏi lại, thản nhiên nhìn vẻ mặt bối rối của Nhạc Nhạc, thản nhiên bảo: “Tô Phi, đi hiệu sách phóng hỏa.”
Tô Phi còn chưa trả lời đã nghe thấy Nhạc Nhạc vội vàng nói: “Đừng đừng, không phải hai trăm vạn, chỉ có một trăm vạn.” Nhạc Nhạc cười khan: “Thật ra là một trăm vạn.”
Thượng Quan Sở so sánh một chút cũng bằng lòng, nhíu mày, lại nói: “Tô Phi.........”
Thượng Quan Sở còn chưa nói hết, Nhạc Nhạc liền khóc lớn kêu lên: “ Aa ..... anh cũng không thể bắt nạt người khác thế chứ........! ” Lại muốn bảo Tô Phi đi đốt hiệu sách, xong rồi, hiệu sách của hắn toàn bộ đều xong rồi.
Nhạc Nhạc đáng thương nhìn Diệp thanh Linh cầu cứu, nói: “Thanh Linh, em cũng không thể để hiệu sách của anh bị thiêu rụi chứ!!!”
Diệp Thanh Lình nhìn mặt Nhạc Nhạc giả mù sa mưa, mèo khóc chuột, nhẹ nhàng an ủi, “Yên tâm, hiệu sách sẽ không bị phá hủy đâu.”
Nhạc Nhạc cảm động đến chảy nước mắt nói: “Vẫn là Thanh Linh tốt nhất.”
“Cho dù là đốt, ít nhất cũng vẫn còn sót lại tro bụi.”Diệp Thanh Linh nghiêm túc nói. Hai mắt Nhạc Nhạc mở lớn, vẻ mặt bị đả kích nghiêm trọng.
Những người còn lại nghe lời của Diệp Thanh Linh vừa nói, không khỏi trợn tròn mắt, làm gì có ai an ủi như vậy, Diệp tiểu thư cũng quá... có cá tính đi!
Nhạc Nhạc đấm ngực dậm chân, một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại. Vẻ mặt ngưng trọng, chậm chạp mở hai mắt, trưng ra bộ dạng coi thường cái chết, nói: “Sáu mươi vạn, nếu tôi nói dối sẽ bị thiên lôi đánh chết.”
Thượng Quan Sở nhếch mày, nói: “Vừa rồi định cho cậu một trăm vạn, giờ chỉ cần sáu mươi vạn là đủ nhỉ?”
Nghe xong lời của Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc bổng nhiên có ý định muốn chết, không đâu tự nhiên đi gọi Tô Phi làm hắn vừa nghe lại tưởng bảo tên kia đi đốt hiệu sách của hắn. Bởi vì hiểu lầm, chỉ trong hai phút, hắn liền mất bốn mươi vạn. Ánh mắt u oán nhìn Diệp Thanh Linh, “Thanh Linh, sao em không nói rõ cho anh hiểu”.
“Em nghĩ anh biết.” Diệp Thanh Linh nhìn Nhạc Nhạc, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nhạc Nhạc vô lực cúi xuống, thở dài: “Thì ra bạn bè chỉ dùng để xuống hố.” Không phải dùng để giúp nhau.
Mọi người nghe hắn nói, không khỏi cười ra tiếng, trong lòng yên lặng nói “Ai bảo cậu là bạn của Diệp tiểu thư làm gì?”
Sau khi giải quyết chuyện của Nhạc Nhạc, Tô Phi đứng lên hỏi, “Sở thiếu, hôm nay có đi ra ngoài không?” Hắn biết lý do vì sao dạo này Sở thiếu hay đi ra phố, mục đích còn chưa đạt, Sở thiếu nhất định còn chưa buông tha.
“Không đi.”Thượng Quan Sở trả lời, ái muội nhìn Diệp Thanh Linh.
Lúc này Ngô Vân xuống cầu thang, đi tới, nói: “Sở thiếu, thứ anh cần chuẩn bị đã xong, mời anh cùng Diệp tiểu thư vào trong phòng.
“Ừ.” Thượng Quan Sở khẽ hừ một tiếng, xem như đã nghe được.
Nhạc Nhạc đi lấy tiền xong lại tiếp tục đi xử lý công việc, người khác bởi vì Thượng Quan Sở không đi ra khỏi nhà liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Thấy mọi người tản đi, Thượng Quan Sở yên lặng nhìn Diệp Thanh Linh, nhẹ nhàng đẩy cô ra, nói: “Thanh Linh, chúng ta đi xem phim thôi.”
“Ừ.”
“Vậy đi thôi.” Dứt lời, Thượng Quan Sở nắm tay cô đi lên lầu.
“Đi đâu?” Gấp như vậy làm gì? Chỉ là xem phim thôi mà. Diệp Thanh Linh oán thầm trong lòng.
“Xem phim. Hay lắm” Thượng Quan Sở bỏ qua khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Thanh Linh, bất chấp tất cả kéo cô đi.
Thanh Linh cũng phối hợp ngồi trên sô pha đợi Thượng Quan Sở mở phim, hơi tò mò thầm nghĩ xem loại phim gì mà khiến hắn háo hức như vậy.
Thượng Quan Sở tỏ ra thần bí đi đóng cửa lại, khiến phòng tối đen như trong rạp chiếu phim. Diệp Thanh Linh cảm thấy trong việc này có chút âm mưu.
Hắn vui vẻ mở phim, ngồi bên cạnh Diệp Thanh Linh, tùy ý khoác lên vai cô.
Phim bắt đầu chiếu, chỉ thấy hình ảnh một đôi nam nữ lăn lộn trên giường. Diệp Thanh Linh tức thì hiểu được mình đang xem thể loại phim gì, đen mặt lại, nói: “Anh vì cái này mà cao hứng ?”
“Hì hì.” Thượng Quan Sở tà mị cười, “Anh sợ lâu quá rồi nên em quên, thế nào là lăn lộn trên giường.” Hôm quá hắn còn tin là mọi việc tốt đẹp, mặc kệ thế nào, việc quan trọng nhất với hắn bây giờ là phải vượt qua những ngày tháng thống khổ này.
Cô sẽ không hứng thú với cái loại chuyện này, thật sự cô không hiểu người đàn ông này trong đầu nghĩ cái gì, ở trong thời điểm tầng tầng lớp lớp nguy hiểm mà còn có tâm trạng thưởng thức cái loại phim này.
Hắn dường như còn hiểu cô đang nghĩ cái gì, nhẹ nhàng nói: “Anh biết em lo chuyện đối thủ, nhưng không thể vì lo lắng mà bỏ qua việc hưởng thụ cuộc sống. Nếu sau khi chết mà còn không thể trở thành chồng của em thì anh chết không nhắm mắt.”
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại thản nhiên lướt qua bộ phim kia, một nam một nữ đang cố gắng “vận động”, thản nhiên nói “Tắt đi.” Cô không muốn phải tiếp tục phải cúi đầu.
Hắn rất nghe lời mà tắt đi, nói: “Gả cho anh,được không?”
Diệp Thanh Linh cúi đầu, im lặng.
Thấy cô cúi đầu không nói gì, hắn lại mở phim, trong phim truyền đến âm thanh ư ư a a.
“Tắt đi.” Diệp Thanh Linh lại nói.
Hắn cực kì nghe lời lại tắt phim đi, nói: “Gả cho anh,được không?”
Diệp Thanh Linh lại cúi đầu im lặng.
Lần thứ ba hắn mở phim lên, lập tức có tiếng thở dốc “a a ư ư a a” hỗn loạn từ trong phim truyền đến.
“Tắt đi.” Diệp Thanh Linh vẫn rất kiệm lời.
Lần này Thanh Linh không hề cúi đầu, ngẩng đầu nhìn hắn có chút suy tư.
“Nói đi, tổn thất bao nhiêu?” Thượng Quan Sở tỏ vẻ nhàn nhã, lười biếng dựa vào sô pha, lấy điều khiển chuyển kênh TV.
Nhạc Nhạc có kinh nghiệm, biết lần này lại mà nói nhiều quá hắn cũng sẽ không cho, liền nói: “Hai trăm vạn.” Giảm xuống /, chắc là sẽ cho đi.
“Thật chứ?” Thượng Quan Sở không tin hỏi lại, thản nhiên nhìn vẻ mặt bối rối của Nhạc Nhạc, thản nhiên bảo: “Tô Phi, đi hiệu sách phóng hỏa.”
Tô Phi còn chưa trả lời đã nghe thấy Nhạc Nhạc vội vàng nói: “Đừng đừng, không phải hai trăm vạn, chỉ có một trăm vạn.” Nhạc Nhạc cười khan: “Thật ra là một trăm vạn.”
Thượng Quan Sở so sánh một chút cũng bằng lòng, nhíu mày, lại nói: “Tô Phi.........”
Thượng Quan Sở còn chưa nói hết, Nhạc Nhạc liền khóc lớn kêu lên: “ Aa ..... anh cũng không thể bắt nạt người khác thế chứ........! ” Lại muốn bảo Tô Phi đi đốt hiệu sách, xong rồi, hiệu sách của hắn toàn bộ đều xong rồi.
Nhạc Nhạc đáng thương nhìn Diệp thanh Linh cầu cứu, nói: “Thanh Linh, em cũng không thể để hiệu sách của anh bị thiêu rụi chứ!!!”
Diệp Thanh Lình nhìn mặt Nhạc Nhạc giả mù sa mưa, mèo khóc chuột, nhẹ nhàng an ủi, “Yên tâm, hiệu sách sẽ không bị phá hủy đâu.”
Nhạc Nhạc cảm động đến chảy nước mắt nói: “Vẫn là Thanh Linh tốt nhất.”
“Cho dù là đốt, ít nhất cũng vẫn còn sót lại tro bụi.”Diệp Thanh Linh nghiêm túc nói. Hai mắt Nhạc Nhạc mở lớn, vẻ mặt bị đả kích nghiêm trọng.
Những người còn lại nghe lời của Diệp Thanh Linh vừa nói, không khỏi trợn tròn mắt, làm gì có ai an ủi như vậy, Diệp tiểu thư cũng quá... có cá tính đi!
Nhạc Nhạc đấm ngực dậm chân, một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại. Vẻ mặt ngưng trọng, chậm chạp mở hai mắt, trưng ra bộ dạng coi thường cái chết, nói: “Sáu mươi vạn, nếu tôi nói dối sẽ bị thiên lôi đánh chết.”
Thượng Quan Sở nhếch mày, nói: “Vừa rồi định cho cậu một trăm vạn, giờ chỉ cần sáu mươi vạn là đủ nhỉ?”
Nghe xong lời của Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc bổng nhiên có ý định muốn chết, không đâu tự nhiên đi gọi Tô Phi làm hắn vừa nghe lại tưởng bảo tên kia đi đốt hiệu sách của hắn. Bởi vì hiểu lầm, chỉ trong hai phút, hắn liền mất bốn mươi vạn. Ánh mắt u oán nhìn Diệp Thanh Linh, “Thanh Linh, sao em không nói rõ cho anh hiểu”.
“Em nghĩ anh biết.” Diệp Thanh Linh nhìn Nhạc Nhạc, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nhạc Nhạc vô lực cúi xuống, thở dài: “Thì ra bạn bè chỉ dùng để xuống hố.” Không phải dùng để giúp nhau.
Mọi người nghe hắn nói, không khỏi cười ra tiếng, trong lòng yên lặng nói “Ai bảo cậu là bạn của Diệp tiểu thư làm gì?”
Sau khi giải quyết chuyện của Nhạc Nhạc, Tô Phi đứng lên hỏi, “Sở thiếu, hôm nay có đi ra ngoài không?” Hắn biết lý do vì sao dạo này Sở thiếu hay đi ra phố, mục đích còn chưa đạt, Sở thiếu nhất định còn chưa buông tha.
“Không đi.”Thượng Quan Sở trả lời, ái muội nhìn Diệp Thanh Linh.
Lúc này Ngô Vân xuống cầu thang, đi tới, nói: “Sở thiếu, thứ anh cần chuẩn bị đã xong, mời anh cùng Diệp tiểu thư vào trong phòng.
“Ừ.” Thượng Quan Sở khẽ hừ một tiếng, xem như đã nghe được.
Nhạc Nhạc đi lấy tiền xong lại tiếp tục đi xử lý công việc, người khác bởi vì Thượng Quan Sở không đi ra khỏi nhà liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Thấy mọi người tản đi, Thượng Quan Sở yên lặng nhìn Diệp Thanh Linh, nhẹ nhàng đẩy cô ra, nói: “Thanh Linh, chúng ta đi xem phim thôi.”
“Ừ.”
“Vậy đi thôi.” Dứt lời, Thượng Quan Sở nắm tay cô đi lên lầu.
“Đi đâu?” Gấp như vậy làm gì? Chỉ là xem phim thôi mà. Diệp Thanh Linh oán thầm trong lòng.
“Xem phim. Hay lắm” Thượng Quan Sở bỏ qua khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Thanh Linh, bất chấp tất cả kéo cô đi.
Thanh Linh cũng phối hợp ngồi trên sô pha đợi Thượng Quan Sở mở phim, hơi tò mò thầm nghĩ xem loại phim gì mà khiến hắn háo hức như vậy.
Thượng Quan Sở tỏ ra thần bí đi đóng cửa lại, khiến phòng tối đen như trong rạp chiếu phim. Diệp Thanh Linh cảm thấy trong việc này có chút âm mưu.
Hắn vui vẻ mở phim, ngồi bên cạnh Diệp Thanh Linh, tùy ý khoác lên vai cô.
Phim bắt đầu chiếu, chỉ thấy hình ảnh một đôi nam nữ lăn lộn trên giường. Diệp Thanh Linh tức thì hiểu được mình đang xem thể loại phim gì, đen mặt lại, nói: “Anh vì cái này mà cao hứng ?”
“Hì hì.” Thượng Quan Sở tà mị cười, “Anh sợ lâu quá rồi nên em quên, thế nào là lăn lộn trên giường.” Hôm quá hắn còn tin là mọi việc tốt đẹp, mặc kệ thế nào, việc quan trọng nhất với hắn bây giờ là phải vượt qua những ngày tháng thống khổ này.
Cô sẽ không hứng thú với cái loại chuyện này, thật sự cô không hiểu người đàn ông này trong đầu nghĩ cái gì, ở trong thời điểm tầng tầng lớp lớp nguy hiểm mà còn có tâm trạng thưởng thức cái loại phim này.
Hắn dường như còn hiểu cô đang nghĩ cái gì, nhẹ nhàng nói: “Anh biết em lo chuyện đối thủ, nhưng không thể vì lo lắng mà bỏ qua việc hưởng thụ cuộc sống. Nếu sau khi chết mà còn không thể trở thành chồng của em thì anh chết không nhắm mắt.”
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại thản nhiên lướt qua bộ phim kia, một nam một nữ đang cố gắng “vận động”, thản nhiên nói “Tắt đi.” Cô không muốn phải tiếp tục phải cúi đầu.
Hắn rất nghe lời mà tắt đi, nói: “Gả cho anh,được không?”
Diệp Thanh Linh cúi đầu, im lặng.
Thấy cô cúi đầu không nói gì, hắn lại mở phim, trong phim truyền đến âm thanh ư ư a a.
“Tắt đi.” Diệp Thanh Linh lại nói.
Hắn cực kì nghe lời lại tắt phim đi, nói: “Gả cho anh,được không?”
Diệp Thanh Linh lại cúi đầu im lặng.
Lần thứ ba hắn mở phim lên, lập tức có tiếng thở dốc “a a ư ư a a” hỗn loạn từ trong phim truyền đến.
“Tắt đi.” Diệp Thanh Linh vẫn rất kiệm lời.
Lần này Thanh Linh không hề cúi đầu, ngẩng đầu nhìn hắn có chút suy tư.