"Vâng, cháu là Linh Linh." Đối mặt với hai bà cụ đã tám mươi tuổi, Diệp Thanh Linh không còn lộ vẻ lạnh lùng như trước kia, mà là luôn tươi cười.
Thượng Quan Sở không khỏi bị tươi cười kia mê hoặc, ngơ ngác nhìn hồi lâu mới lấy lại được thần trí, nói: "Hai bà còn có thể nhận ra Thanh Linh sao?"
Việc này quả thật không thể tin được, theo cô kể, khi đó cô mới ba tuổi, tới giờ cũng hơn hai mươi năm.
"Con bé này giống mẹ như đúc." Cụ bà Kim gia cười nói, cùng cụ bà Dịch gia dắt bọn họ đến ngôi biệt thự Tiểu Dương nghĩ ngơi.
Sau khi biết Diệp Thanh Linh chính là vợ của Thượng Quan Sở, hai cụ bà càng thêm vui vẻ, còn nói là duyên phận trời ban.
Thượng Quan Sở vừa nghe liền cười đến nỗi mắt híp lại thành một hàng, hết hàn huyên ân cần hỏi han, lại hỏi về chuyện của mẹ Diệp Thanh Linh.
"Dịch bà bà đã bao lâu không về thăm Thiếu Kiệt cùng Hiểu Huyên?" Thượng Quan Sở uống trà, vẻ mặt tươi cười nói việc nhà.
Dịch cụ bà thật sự quên tính thời gian, nói: "Năm tháng." Trả lời xong lại suy nghĩ, cảm thấy Tiểu Bồ Đào sẽ không vô cớ mà hỏi cái chuyện này, liền hỏi: "Có phải thằng nhóc Thiếu Kiệt kia lại không nghe lời?"
"Không phải." Thượng Quan Sở vẫn là cười tươi.
"Thằng nhóc kia gặp rắc rối à? Xem ta lột da nó ra." Dịch cụ bà hùng hổ nói, vén cả tay áo.
Thượng Quan Sở cười cười, nói: "Thiếu Kiệt tốt lắm, chẳng qua bệnh của Hiểu Huyên hình như lại nghiêm trọng hơn."
"Bệnh của con bé Hiểu Huyên kia không phải lo, bà đến xem cho con bé thì sẽ tốt hơn thôi." Dịch cụ bà tràn đầy tin tưởng nói.
Diệp Thanh Linh ở bên cạnh lắng nghe, hình như nghe ra được vài chuyện.
"Thằng nhóc Thành Vũ kia không gây chuyện chứ! Nó dám gây rắc rối hay là không nghe lời, Tiểu Bồ Đào cũng đừng khách khí." Kim bà bà cười nói, coi cháu nội mình như là tiểu quỷ hay gây rối.
"Bà nội, ai mới là cháu của bà vậy!" Tiếng của Kim Thành Vũ xuất hiện ở cửa.
Kim bà nội thản nhiên nhìn vẻ mặt khó chịu của cháu nội, không khách khí nói: "Tiểu Bồ Đào là cháu nội của ta, còn cháu là Tiểu Hầu Tử"
"Thượng Quan, cậu lại tới mách chuyện của tôi đấy à!" Kim Thành Vũ nói như là Thượng Quan Sở thường xuyên đi mách chuyện của mình không bằng.
"Tôi chỉ là mang vợ tới gặp hai bà thôi." Thượng Quan Sở không cho là đúng.
“Phải rồi, Tiểu Bồ Đào người ta cũng đã mang vợ tới gặp bà nội, cháu khi nào mới có thể cưới được vợ đẹp như Tiểu Bồ Đào để mang đến gặp bà nội đây?" Kim bà bà vừa nói đến cháu dâu hai mắt liền lóe lên, còn hưng phấn hơn là nhìn thấy cả thùng vàng.
"Thực ra cháu cũng để ý một người." Kim Thành Vũ buồn bã nói, xong lại bất đắc dĩ nhìn Diệp Thanh Linh.
“Để ý thì theo đuổi liền đi!" Kim cụ bà nói.
"Cháu không dám a." Kim Thành Vũ đáp.
"Đồ vô dụng." Kim cụ bà chính là bộ dáng tiếc không thể rèn sắt thành thép.
Dịch cụ bà tựa hồ cũng thấy hứng thú, nói: "Là cô gái nhà nào mà lợi hại như vậy? Khiến cả Tiểu Hầu Tử của ta cũng không dám theo đuổi."
Kim Thành Vũ cố ý thở dài thật dài, chỉ vào Diệp Thanh Linh nói: "Chính là con gái nhà Diệp gia."
Kim cụ bà bỗng nhiên đứng dậy, đánh bộp vào đầu Kim Thành Vũ, tức giận:
"Ngay cả vợ của Tiểu Bồ Đào cháu cũng dám nhòm ngó hả? Xem ra bà không thể không lột da cháu ra."
"Bà nội, cháu có nhòm ngó đâu." Kim Thành Vũ đầy vẻ oan ức cúi đầu, anh chính là nghiêm túc suy nghĩ. Chẳng qua là anh chưa kịp thổ lộ, thì mọi ý tưởng đều bị tên ác ma kia bóp chết khi còn trong nôi.
Dịch cụ bà tò mò nhìn nhìn ngoài cửa, hỏi: "Tiểu Hầu Tử, Thiếu Kiệt đâu rồi? Sao không cùng nhau đến?"
"Bệnh của Hiểu Huyên đã trở nên nghiêm trọng, Thiếu Kiệt không thể đi được!"
Ngày hôm qua, Kim Thành Vũ đến thăm Dịch Hiểu Huyên, cô cứ ngơ ngác, ngay cả anh cũng không nhận ra.Trong mắt Dịch cụ bà thoáng lên tia hoang mang, thở dài nói: "Xem ra bà phải trở về mới được."
"Đã như vậy, hai bà lão chúng ta cùng nhau trở về đi!" Kim bà bà phụ họa theo.
"Bà nội, hay bà cứ ở lại đây đi, nho ở Bồ Đào viên cũng sắp chín hết rồi." Kim Thành Vũ 'có lòng tốt' đề nghị.
"Hai bà lão này mà không quay về, mấy con khỉ các người chắc sắp phá tung trời rồi." Kim bà bà cười cự tuyệt đề nghị của cháu nội.
Hai bà nói là làm, ngay lập tức trở về Thành phố A, dù Kim Thành Vũ khuyên như thế nào cũng vô dụng.
Nhìn người nào đó nhàn nhã ôm vợ lên xe, hắn nói: "Có phải mục đích của cậu đã đạt được?"
"Đương nhiên." Thượng Quan Sở vứt cho Kim Thành Vũ một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
Kim Thành Vũ nhìn nụ cười đó, không khỏi rùng mình một cái, ở trong lòng thầm kêu yêu nghiệt.
Trở lại Diệp gia, Mễ Lam Nhi nhìn thấy Diệp Thanh Linh liền nói: "Diệp tiểu thư, chuyện người giao đều đã làm xong."
"Tốt lắm." Diệp Thanh Linh gật đầu, đi toilet rửa tay, sau đến nhà ăn dùng bữa tối.
Mễ Lam Nhi tự động ngồi vào bên cạnh Diệp Thanh Linh, Nhạc Nhạc vừa từ bên ngoài trở về nhìn Mễ Lam Nhi nói: "Đây là chỗ của tôi."
Mễ Lam Nhi lạnh lùng liếc Nhạc Nhạc một cái, đem ghế dựa di chuyển gần đến Diệp Thanh Linh, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Nhưng mà Tiền Nguyên đi theo vào phòng."
"Ưhm." Diệp Thanh Linh lại gật đầu, hiểu điều Mễ Lam Nhi nhắc nhở cô, dù việc làm được cũng không nhất định sẽ chu toàn.
Nhạc Nhạc kéo Mễ Lam Nhi ngồi trên ghế rơi xuống dưới, nhìn ghế bên cạnh Tiền Nguyên mà nói: "Kia mới là chỗ của cô, không nhìn thấy sao, cô quên rồi à?."
Tiền Nguyên kịp lúc đỡ được Mễ Lam Nhi suýt té ngã, lạnh lùng, nghiêm mặt nói: "Anh thử đụng vào cô ấy lần nữa thử xem?"
Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Tiền Nguyên, Nhạc Nhạc không khỏi lo lắng: "Anh... Anh muốn làm cái gì?"
Tiền Nguyên không để ý tới Nhạc Nhạc, lo lắng hỏi Mễ Lam Nhi: " Em không sao chứ?"
"Không sao." Nhìn hắn lo lắng, trong lòng Mễ Lam Nhi không hiểu sao lại có cảm giác không an toàn.
Trước khi ngủ, Diệp Thanh Linh thản nhiên trước mặt Thượng Quan Sở mở ra ngăn tủ đựng hũ thuốc tránh thai, cầm lấy hũ thuốc nhẹ nhàng nghe nghe, thản nhiên nói: "Anh nói thuốc này có hiệu quả như thế nào?"
Thượng Quan Sở nhìn thuốc trong tay cô, cười nói: "Không biết."
"Thật sự không biết?" Cô dĩ nhiên là không tin lời nói của anh.
Thượng Quan Sở lấy thuốc trong tay cô ra, nói: "Bà xã à, không uống cái này được không?"
"Không được." Cô từ chối thẳng thừng.
Hắn mặt dày tươi cười, đem cô ôm vào lòng, lại nói: "Bà xã, chúng ta thuận theo tự nhiên được không?" Anh vốn định nói, sinh cho mình một đứa bé được không? Nhưng nhớ đến lời nói trước kia của cô, anh vẫn là không nói ra được.
"Không được." Nếu như thuận theo tự nhiên, cô và hắn sẽ không ở cùng nhau, càng sẽ không kết hôn.
Bị từ chối, anh cũng không biết nói gì hơn, chính là có chút trầm tư nhìn vào khuôn mặt điềm tĩnh của cô.
Cô quay đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Đánh tráo thuốc, anh chẳng thông minh tí nào."
Anh ngây cả người. Cái gì? Cô ấy biết chuyện mình đổi thuốc? Vẻ mặt xấu hổ, anh nói: "Quả nhiên cách tốt nhất không phải là cách đơn giản nhất." Anh đương nhiên cũng biết cách này không thể dùng lần thứ hai.
Cô đứng dậy, đem thuốc bỏ vào thùng rác, chậm rãi đến gần anh, cười nhẹ nhàng, nhéo nhéo khuôn mặt tuấn mĩ mê người của anh, nói: "Lần sau khi chơi trò này, có phải nên nói cho em biết hay không?"
"Không đâu." Anh cười, từ chối, lần này anh đã rất cẩn thận, thế mà vẫn bị phát hiện. Lần sau mà có làm gì, anh tuyệt sẽ không đùa giỡn nữa.
"Tùy anh." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói xong, liền đi vào phòng tắm.
Thượng Quan Sở nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô, lòng vui vẻ rạo rực trào dâng, cũng đi đến phòng tắm, từ phía sau ôm lấy thắt lưng của cô, "Để anh giúp em tắm."
Cô cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ, nói: "Hay là để em giúp anh!" Sau đó liền xoay qua cởi áo sơ mi của hắn.
Đối với chủ động của cô, anh bị vui mừng làm cho ngây dại, nói: "Bà xã à, anh yêu em."
"..." Cô vẫn tiếp tục tháo cúc áo, cười mà không nói.
Đôi tay trắng noãn của cô như có như không chạm vào ngực anh, thản nhiên nói: "Tối nay để em giúp anh, được không?"
"Được, được." Lời nói nghe như không có tình cảm, nhưng Thượng Quan Sở nghe thấy vô cùng êm tai, khiến tâm trí quay cuồng. Khóe miệng Diệp Thanh Linh khẽ nhếch, nụ cười mang một chút tà ác chọt thoáng qua. Nhìn dáng vẻ đáng yêu, quyến rũ của cô, Thượng Quan Sở để cô tụ do châm lữa trên người mình.
Từ từ cởi quần áo cho hắn, Diệp Thanh Linh nhìn dáng người tráng kiện không có sẹo lồi lõm gì, bất mãn thở dài: "Ông trời cho anh một làm da quá đẹp."
"Ông trời cũng rất công bằng với em." Anh để cho cô tắm cho mình, cười nói. Toàn bộ cơ thể anh đều trong bồn tắm, còn tay cô đốt lửa trên người anh, sờ sờ chỗ này lại sờ sờ chỗ kia. Ánh mắt của cô trong suốt, chỉ là tắm cho anh thôi, trong mắt không có vẻ gì mờ ám, cũng chẳng có chút động tình nào.
Toàn bộ cơ thể anh bị châm ngòi, không kiềm chế nỗi, lữa dục nhanh chóng dâng cao , gương mặt trắng nõn trở nên ửng đỏ, đôi mắt cũng ửng đỏ, không tự chủ được nhìn mặt của cô, nuốt nước miếng cái ực, muốn cô giải quyết chuyện cấp bách này cho mình.
Diệp Thanh Linh biết cũng đã đến lúc rồi, không dám tiếp tục khiêu khích, đứng lên nói: "Tắm xong rồi." Ngay lúc anh còn chưa kịp phản ứng, cô liền rời khỏi phòng tắm.
Đợi anh kịp phản ứng thì cô đã đi đến của phòng tăm rồi. Vội vả đứng dậy đuổi theo. "Bà xã, em đi đâu vậy?"
"Em đến phòng của Đình Đình, anh cứ từ từ tắm." Dứt lời, cô đã lao ra cửa phòng.
"Bà xã, em không thể làm vậy với anh. Em quay lại ngay." Anh không có mặc quần áo, nên không dám đi theo cô ra khỏi phòng. Đáng thương cho anh ,lữa dục đốt khắp người làm sao mà dập đây.
Diệp Thanh Linh chạy nạn thật nhanh thẳng vào phòng Trương Đình Đình.
Trương Đình Đình thấy cô vội vội vàng vàng, hỏi: "Thanh Linh, có chuyện gì vậy?"
Diệp Thanh Linh đem cửa phòng khóa trái, kể cho Trương Đình Đình nghe chuyện thuốc tránh thai cùng trêu cợt Thượng Quan Sở.
Trương Đình Đình nghe xong cười đến đau bụng, nói: "Thanh Linh, cậu làm tốt lắm. Xem anh ta về sau còn dám thay thuốc tránh thai thành vitamin nữa hay không."
Hai người cười vô cùng vui vẻ, thì từ cửa truyền vào tiếng đập cửa cùng tiếng gào của Thượng Quan Sở, "Thanh Linh, ra đây cho anh."
"Tối nay Thanh Linh ở lại phòng tôi." Trương Đình Đình hét to trả lời.
"Nếu không ra anh sẽ phá cửa." Thượng Quan Sở ở bên ngoài cửa uy hiếp.
Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình không để ý đến hắn, ngồi ở trong phòng không ai lên tiếng.
"Tô Phi. Phá cánh cửa này cho tôi." Thượng Quan Sở cau mày, lạnh giọng sai khiến.
Nghe được lời đó cùng câu trả lời của Tô Phi, hai người mới vội vàng mở cửa .
"Vâng, cháu là Linh Linh." Đối mặt với hai bà cụ đã tám mươi tuổi, Diệp Thanh Linh không còn lộ vẻ lạnh lùng như trước kia, mà là luôn tươi cười.
Thượng Quan Sở không khỏi bị tươi cười kia mê hoặc, ngơ ngác nhìn hồi lâu mới lấy lại được thần trí, nói: "Hai bà còn có thể nhận ra Thanh Linh sao?"
Việc này quả thật không thể tin được, theo cô kể, khi đó cô mới ba tuổi, tới giờ cũng hơn hai mươi năm.
"Con bé này giống mẹ như đúc." Cụ bà Kim gia cười nói, cùng cụ bà Dịch gia dắt bọn họ đến ngôi biệt thự Tiểu Dương nghĩ ngơi.
Sau khi biết Diệp Thanh Linh chính là vợ của Thượng Quan Sở, hai cụ bà càng thêm vui vẻ, còn nói là duyên phận trời ban.
Thượng Quan Sở vừa nghe liền cười đến nỗi mắt híp lại thành một hàng, hết hàn huyên ân cần hỏi han, lại hỏi về chuyện của mẹ Diệp Thanh Linh.
"Dịch bà bà đã bao lâu không về thăm Thiếu Kiệt cùng Hiểu Huyên?" Thượng Quan Sở uống trà, vẻ mặt tươi cười nói việc nhà.
Dịch cụ bà thật sự quên tính thời gian, nói: "Năm tháng." Trả lời xong lại suy nghĩ, cảm thấy Tiểu Bồ Đào sẽ không vô cớ mà hỏi cái chuyện này, liền hỏi: "Có phải thằng nhóc Thiếu Kiệt kia lại không nghe lời?"
"Không phải." Thượng Quan Sở vẫn là cười tươi.
"Thằng nhóc kia gặp rắc rối à? Xem ta lột da nó ra." Dịch cụ bà hùng hổ nói, vén cả tay áo.
Thượng Quan Sở cười cười, nói: "Thiếu Kiệt tốt lắm, chẳng qua bệnh của Hiểu Huyên hình như lại nghiêm trọng hơn."
"Bệnh của con bé Hiểu Huyên kia không phải lo, bà đến xem cho con bé thì sẽ tốt hơn thôi." Dịch cụ bà tràn đầy tin tưởng nói.
Diệp Thanh Linh ở bên cạnh lắng nghe, hình như nghe ra được vài chuyện.
"Thằng nhóc Thành Vũ kia không gây chuyện chứ! Nó dám gây rắc rối hay là không nghe lời, Tiểu Bồ Đào cũng đừng khách khí." Kim bà bà cười nói, coi cháu nội mình như là tiểu quỷ hay gây rối.
"Bà nội, ai mới là cháu của bà vậy!" Tiếng của Kim Thành Vũ xuất hiện ở cửa.
Kim bà nội thản nhiên nhìn vẻ mặt khó chịu của cháu nội, không khách khí nói: "Tiểu Bồ Đào là cháu nội của ta, còn cháu là Tiểu Hầu Tử"
"Thượng Quan, cậu lại tới mách chuyện của tôi đấy à!" Kim Thành Vũ nói như là Thượng Quan Sở thường xuyên đi mách chuyện của mình không bằng.
"Tôi chỉ là mang vợ tới gặp hai bà thôi." Thượng Quan Sở không cho là đúng.
“Phải rồi, Tiểu Bồ Đào người ta cũng đã mang vợ tới gặp bà nội, cháu khi nào mới có thể cưới được vợ đẹp như Tiểu Bồ Đào để mang đến gặp bà nội đây?" Kim bà bà vừa nói đến cháu dâu hai mắt liền lóe lên, còn hưng phấn hơn là nhìn thấy cả thùng vàng.
"Thực ra cháu cũng để ý một người." Kim Thành Vũ buồn bã nói, xong lại bất đắc dĩ nhìn Diệp Thanh Linh.
“Để ý thì theo đuổi liền đi!" Kim cụ bà nói.
"Cháu không dám a." Kim Thành Vũ đáp.
"Đồ vô dụng." Kim cụ bà chính là bộ dáng tiếc không thể rèn sắt thành thép.
Dịch cụ bà tựa hồ cũng thấy hứng thú, nói: "Là cô gái nhà nào mà lợi hại như vậy? Khiến cả Tiểu Hầu Tử của ta cũng không dám theo đuổi."
Kim Thành Vũ cố ý thở dài thật dài, chỉ vào Diệp Thanh Linh nói: "Chính là con gái nhà Diệp gia."
Kim cụ bà bỗng nhiên đứng dậy, đánh bộp vào đầu Kim Thành Vũ, tức giận:
"Ngay cả vợ của Tiểu Bồ Đào cháu cũng dám nhòm ngó hả? Xem ra bà không thể không lột da cháu ra."
"Bà nội, cháu có nhòm ngó đâu." Kim Thành Vũ đầy vẻ oan ức cúi đầu, anh chính là nghiêm túc suy nghĩ. Chẳng qua là anh chưa kịp thổ lộ, thì mọi ý tưởng đều bị tên ác ma kia bóp chết khi còn trong nôi.
Dịch cụ bà tò mò nhìn nhìn ngoài cửa, hỏi: "Tiểu Hầu Tử, Thiếu Kiệt đâu rồi? Sao không cùng nhau đến?"
"Bệnh của Hiểu Huyên đã trở nên nghiêm trọng, Thiếu Kiệt không thể đi được!"
Ngày hôm qua, Kim Thành Vũ đến thăm Dịch Hiểu Huyên, cô cứ ngơ ngác, ngay cả anh cũng không nhận ra.Trong mắt Dịch cụ bà thoáng lên tia hoang mang, thở dài nói: "Xem ra bà phải trở về mới được."
"Đã như vậy, hai bà lão chúng ta cùng nhau trở về đi!" Kim bà bà phụ họa theo.
"Bà nội, hay bà cứ ở lại đây đi, nho ở Bồ Đào viên cũng sắp chín hết rồi." Kim Thành Vũ 'có lòng tốt' đề nghị.
"Hai bà lão này mà không quay về, mấy con khỉ các người chắc sắp phá tung trời rồi." Kim bà bà cười cự tuyệt đề nghị của cháu nội.
Hai bà nói là làm, ngay lập tức trở về Thành phố A, dù Kim Thành Vũ khuyên như thế nào cũng vô dụng.
Nhìn người nào đó nhàn nhã ôm vợ lên xe, hắn nói: "Có phải mục đích của cậu đã đạt được?"
"Đương nhiên." Thượng Quan Sở vứt cho Kim Thành Vũ một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
Kim Thành Vũ nhìn nụ cười đó, không khỏi rùng mình một cái, ở trong lòng thầm kêu yêu nghiệt.
Trở lại Diệp gia, Mễ Lam Nhi nhìn thấy Diệp Thanh Linh liền nói: "Diệp tiểu thư, chuyện người giao đều đã làm xong."
"Tốt lắm." Diệp Thanh Linh gật đầu, đi toilet rửa tay, sau đến nhà ăn dùng bữa tối.
Mễ Lam Nhi tự động ngồi vào bên cạnh Diệp Thanh Linh, Nhạc Nhạc vừa từ bên ngoài trở về nhìn Mễ Lam Nhi nói: "Đây là chỗ của tôi."
Mễ Lam Nhi lạnh lùng liếc Nhạc Nhạc một cái, đem ghế dựa di chuyển gần đến Diệp Thanh Linh, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Nhưng mà Tiền Nguyên đi theo vào phòng."
"Ưhm." Diệp Thanh Linh lại gật đầu, hiểu điều Mễ Lam Nhi nhắc nhở cô, dù việc làm được cũng không nhất định sẽ chu toàn.
Nhạc Nhạc kéo Mễ Lam Nhi ngồi trên ghế rơi xuống dưới, nhìn ghế bên cạnh Tiền Nguyên mà nói: "Kia mới là chỗ của cô, không nhìn thấy sao, cô quên rồi à?."
Tiền Nguyên kịp lúc đỡ được Mễ Lam Nhi suýt té ngã, lạnh lùng, nghiêm mặt nói: "Anh thử đụng vào cô ấy lần nữa thử xem?"
Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Tiền Nguyên, Nhạc Nhạc không khỏi lo lắng: "Anh... Anh muốn làm cái gì?"
Tiền Nguyên không để ý tới Nhạc Nhạc, lo lắng hỏi Mễ Lam Nhi: " Em không sao chứ?"
"Không sao." Nhìn hắn lo lắng, trong lòng Mễ Lam Nhi không hiểu sao lại có cảm giác không an toàn.
Trước khi ngủ, Diệp Thanh Linh thản nhiên trước mặt Thượng Quan Sở mở ra ngăn tủ đựng hũ thuốc tránh thai, cầm lấy hũ thuốc nhẹ nhàng nghe nghe, thản nhiên nói: "Anh nói thuốc này có hiệu quả như thế nào?"
Thượng Quan Sở nhìn thuốc trong tay cô, cười nói: "Không biết."
"Thật sự không biết?" Cô dĩ nhiên là không tin lời nói của anh.
Thượng Quan Sở lấy thuốc trong tay cô ra, nói: "Bà xã à, không uống cái này được không?"
"Không được." Cô từ chối thẳng thừng.
Hắn mặt dày tươi cười, đem cô ôm vào lòng, lại nói: "Bà xã, chúng ta thuận theo tự nhiên được không?" Anh vốn định nói, sinh cho mình một đứa bé được không? Nhưng nhớ đến lời nói trước kia của cô, anh vẫn là không nói ra được.
"Không được." Nếu như thuận theo tự nhiên, cô và hắn sẽ không ở cùng nhau, càng sẽ không kết hôn.
Bị từ chối, anh cũng không biết nói gì hơn, chính là có chút trầm tư nhìn vào khuôn mặt điềm tĩnh của cô.
Cô quay đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Đánh tráo thuốc, anh chẳng thông minh tí nào."
Anh ngây cả người. Cái gì? Cô ấy biết chuyện mình đổi thuốc? Vẻ mặt xấu hổ, anh nói: "Quả nhiên cách tốt nhất không phải là cách đơn giản nhất." Anh đương nhiên cũng biết cách này không thể dùng lần thứ hai.
Cô đứng dậy, đem thuốc bỏ vào thùng rác, chậm rãi đến gần anh, cười nhẹ nhàng, nhéo nhéo khuôn mặt tuấn mĩ mê người của anh, nói: "Lần sau khi chơi trò này, có phải nên nói cho em biết hay không?"
"Không đâu." Anh cười, từ chối, lần này anh đã rất cẩn thận, thế mà vẫn bị phát hiện. Lần sau mà có làm gì, anh tuyệt sẽ không đùa giỡn nữa.
"Tùy anh." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói xong, liền đi vào phòng tắm.
Thượng Quan Sở nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô, lòng vui vẻ rạo rực trào dâng, cũng đi đến phòng tắm, từ phía sau ôm lấy thắt lưng của cô, "Để anh giúp em tắm."
Cô cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ, nói: "Hay là để em giúp anh!" Sau đó liền xoay qua cởi áo sơ mi của hắn.
Đối với chủ động của cô, anh bị vui mừng làm cho ngây dại, nói: "Bà xã à, anh yêu em."
"..." Cô vẫn tiếp tục tháo cúc áo, cười mà không nói.
Đôi tay trắng noãn của cô như có như không chạm vào ngực anh, thản nhiên nói: "Tối nay để em giúp anh, được không?"
"Được, được." Lời nói nghe như không có tình cảm, nhưng Thượng Quan Sở nghe thấy vô cùng êm tai, khiến tâm trí quay cuồng. Khóe miệng Diệp Thanh Linh khẽ nhếch, nụ cười mang một chút tà ác chọt thoáng qua. Nhìn dáng vẻ đáng yêu, quyến rũ của cô, Thượng Quan Sở để cô tụ do châm lữa trên người mình.
Từ từ cởi quần áo cho hắn, Diệp Thanh Linh nhìn dáng người tráng kiện không có sẹo lồi lõm gì, bất mãn thở dài: "Ông trời cho anh một làm da quá đẹp."
"Ông trời cũng rất công bằng với em." Anh để cho cô tắm cho mình, cười nói. Toàn bộ cơ thể anh đều trong bồn tắm, còn tay cô đốt lửa trên người anh, sờ sờ chỗ này lại sờ sờ chỗ kia. Ánh mắt của cô trong suốt, chỉ là tắm cho anh thôi, trong mắt không có vẻ gì mờ ám, cũng chẳng có chút động tình nào.
Toàn bộ cơ thể anh bị châm ngòi, không kiềm chế nỗi, lữa dục nhanh chóng dâng cao , gương mặt trắng nõn trở nên ửng đỏ, đôi mắt cũng ửng đỏ, không tự chủ được nhìn mặt của cô, nuốt nước miếng cái ực, muốn cô giải quyết chuyện cấp bách này cho mình.
Diệp Thanh Linh biết cũng đã đến lúc rồi, không dám tiếp tục khiêu khích, đứng lên nói: "Tắm xong rồi." Ngay lúc anh còn chưa kịp phản ứng, cô liền rời khỏi phòng tắm.
Đợi anh kịp phản ứng thì cô đã đi đến của phòng tăm rồi. Vội vả đứng dậy đuổi theo. "Bà xã, em đi đâu vậy?"
"Em đến phòng của Đình Đình, anh cứ từ từ tắm." Dứt lời, cô đã lao ra cửa phòng.
"Bà xã, em không thể làm vậy với anh. Em quay lại ngay." Anh không có mặc quần áo, nên không dám đi theo cô ra khỏi phòng. Đáng thương cho anh ,lữa dục đốt khắp người làm sao mà dập đây.
Diệp Thanh Linh chạy nạn thật nhanh thẳng vào phòng Trương Đình Đình.
Trương Đình Đình thấy cô vội vội vàng vàng, hỏi: "Thanh Linh, có chuyện gì vậy?"
Diệp Thanh Linh đem cửa phòng khóa trái, kể cho Trương Đình Đình nghe chuyện thuốc tránh thai cùng trêu cợt Thượng Quan Sở.
Trương Đình Đình nghe xong cười đến đau bụng, nói: "Thanh Linh, cậu làm tốt lắm. Xem anh ta về sau còn dám thay thuốc tránh thai thành vitamin nữa hay không."
Hai người cười vô cùng vui vẻ, thì từ cửa truyền vào tiếng đập cửa cùng tiếng gào của Thượng Quan Sở, "Thanh Linh, ra đây cho anh."
"Tối nay Thanh Linh ở lại phòng tôi." Trương Đình Đình hét to trả lời.
"Nếu không ra anh sẽ phá cửa." Thượng Quan Sở ở bên ngoài cửa uy hiếp.
Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình không để ý đến hắn, ngồi ở trong phòng không ai lên tiếng.
"Tô Phi. Phá cánh cửa này cho tôi." Thượng Quan Sở cau mày, lạnh giọng sai khiến.
Nghe được lời đó cùng câu trả lời của Tô Phi, hai người mới vội vàng mở cửa .