Đúng đêm hẹn, khu biệt thự có vẻ đặc biệt yên tĩnh, bảo vệ của Sở bang đang âm thầm theo dõi động tĩnh chung quanh biệt thự, chỉ cần một ngọn gió thổi qua làm ngọn cỏ lay động bọn họ lại càng phòng bị nghiêm ngặt hơn.
Diệp Thanh Linh dùng thị tần ở cùng Trương Đình Đình bàn về phương án kế hoạch mới nhất của Diệp thị.
Thượng Quan Sở ăn cơm xong vui vẻ nói chuyện phiếm một lát về chuyện của Đông Vinh, lại phân phó Tô Phi đi tìm hiểu về cái chết cuả Đông Tuệ hai mươi năm về trước.Anh cảm thấy cái chết của mẹ Thanh Linh và tài sản có liên quan đến nhau.
Đối với việc Nhạc Nhạc dùng phương pháp gì để mời Đông Vinh ngoan ngoãn tới đây, Thượng Quan Sở không hỏi, chỉ dẫn theo Chu Du và con vẹt được tăng trở về phòng.
Nhạc Nhạc thấy Thượng Quan Sở phải về phòng, liền nói: "Yêu nghiệt kia, lần này anh nên nhận thua đi."
"Nhận thua?" vẻ mặt Thượng Quan Sở mờ mịt, anh kêu Tô Phi làm cách nào cũng phải đưa Đông Vinh tới cửa sao? Chính vì anh muốn biết liêu anh đoán có đúng hay không, nên mới có thể để anh ta ra tay, chẳng qua là hiện tại anh có thể khẳng định được, thân phận của Nhạc Nhạc. Chẳng qua là anh biết Nhạc Nhạc sẽ không gây bất lợi cho anh, cũng sẽ không gây bất lợi cho Thanh Linh.
"Tôi chỉ dùng hai tiếng làm cho Đông Vinh ngoan ngoãn tới đây, như vậy không phải là tôi đã thắng rồi sao?" Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, thua xong liền giả bộ như chẳng có việc gì, hơn nữa còn làm cho người khác tưởng rằng người thua không phải anh ta:"Tôi khi nào thì cùng anh cá cược?" Thượng Quan Sở nói xong cho con vẹt nhìn thẳng vào anh ta, dạy nói: "Ẻo lả, trở về phòng."
"Ẻo lả, trở về phòng. Ẻo lả, trở về phòng." Con vẹt hình như rất thích Thượng Quan Sở, đương nhiên anh nói gì nghe nấy.
Nhạc Nhạc căm giận đối với vẹt nói: "Mau gọi, yêu nghiệt."
Con vẹt hình rất thích việc này , rất là vui vẻ ở trong lồng nhảy lên nhảy xuống, kêu: "Ẻo lả, ẻo lả."
Nhạc Nhạc trợn to mắt, nói: "Con vẹt chết tiệt, mày chờ coi." Lần này ngay cả chim cũng khi dễ anh, xem ra ở bên người Thanh Linh anh càng ngày càng không còn địa vị.
"Chờ coi, chờ coi." Vẹt hướng về phía bóng dáng bỏ đi của Nhạc Nhạc kêu.
"Ha ha..." Thượng Quan Sở cười ha hả, muốn đem con vẹt này tặng cho Thanh Linh để chọc cô cười. Có thể được nhìn thấy Thanh Linh cười, đương nhiên là anh rất hạnh phúc.
Vừa vào cửa, Thượng Quan Sở sẽ dạy con vẹt nói: "Thanh Linh, xin chào."
Diệp Thanh Linh đang bàn chuyện dự án mới cùng Trương Đình Đình, nghe được tiếng của con vẹt, Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn về phía một người một chim kia, nở nụ cười.
Trương Đình Đình nhìn thấy Diệp Thanh Linh cười, cũng sợ hãi than khẽ, trong lòng thầm nghĩ, Thanh Linh hiện tại rất là hạnh phúc. Chỉ cần nhìn cô tươi cười cũng biết. Chỉ cần Thanh Linh hạnh phúc, cô cũng cảm thấy hạnh phúc. Mọi việc cũng đã bàn xong, Trương Đình Đình chủ động rời đi, trả lại không gian cho hai người bọn họ.
Thượng Quan Sở đi đến bên người Diệp Thanh Linh nói: "Thích con vẹt này không?"
"Ừ!" Diệp Thanh Linh gật đầu, cô biết anh là vì cô mới để Chu Du mang vẹt đến đây "Vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của mẹ em sao?" Thượng Quan Sở nói xong, đem vẹt đưa cho người làm ngoài cửa, đóng cửa lại nói: "Em không cần lo lắng, anh nhất định sẽ tìm ra người giết mẹ em còn bắt hắn ta phải trả giá thật lớn."
"Cám ơn!" Diệp Thanh Linh nói lời cám ơn, trong lòng nghĩ có người che chở thật tốt.
Thượng Quan Sở cười hì hì nhìn khuôn mặt trắng nõn của Diệp Thanh Linh, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong lòng, nói: "Nếu như Thanh Linh thật sự muốn cám ơn anh thì nên thể hiện bằng hành động đi."
"..." Diệp Thanh Linh không nói lời nào, chỉ cần nói một hồi thế nào cô cũng rơi vào bẫy của người nào đó.
Thấy cô không nói lời nào, anh liền tự cho là đúng đem phản ứng của cô coi như cam chịu, một phen ôm lấy cô, đi đến phòng tắm, còn cười nói: "Vợ à, năm ngày qua. Chúng ta hình như chưa có... Cái kia."
"Cái gì?" Diệp Thanh Linh giả ngu.
"Ăn em." Thượng Quan Sở nói xong liền hôn lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
"Tối nay anh chưa có ăn cơm hay sao?" Diệp Thanh Linh đẩy anh ra, nháy mắt nhìn anh.
Anh cười yêu nghiệt, "Chưa ăn, nên anh đặc biệt đói bụng, đang đợi em tới đút cho nó ăn no."
Diệp Thanh Linh thực bất đắc dĩ, nghĩ rằng, người đàn ông này sao có thể đem bà dì của cô đã đến bao nhiêu ngyaf nhớ kĩ như thế chứ? ( có cái ấy ấy nha mọi người, hờ hờ, anh này vô sỉ thật ) Cô vừa mới hết, anh liền tìm kiếm niềm vui. Cô không thể nào nhớ rõ được, anh lấy từ nơi nào mà có nhiều tinh lực như vậy, nếu không phải là vì trong thời gian dì nguyệt của cô tới , sợ là anh sẽ hàng đêm triền miên không ngớt.
Thượng Quan Sở đem sự chống cự của cô như là tán tỉnh, tình dục không ngừng bay lên, sắc mặt cũng bắt đầu đỏ, nhưng nghĩ đến lần đó cô không muốn ở phòng tắm làm chuyện đó, mới không thể không áp chế cảm xúc cảu mình, rất nhanh đem toàn thân rửa sạch, không đợi Diệp Thanh Linh mặc áo tắm vào, cười ha ha ôm cô xông lên giường rộng lớn kia.
Ánh đèn sáng tỏ, cô toàn thân như một bức tranh, anh thưởng thức thân thể mê người của cô. Bởi vì mới tắm rửa xong, thân thể của cô có màu hồng, nhìn Thượng Quan Sở nuốt nước miếng giống như hổ,như sói muốn nuốt cô ngay lập tức.
Cô không quenkhi người khác nhìn mình, cúi đầu, sắc mặt hồng nhuận, màu hồng lan đến tận tai luôn.
Anh sờ lên tóc đen như tơ của cô, anh kích động hôn lên môi đỏ mọng của cô, tay chậm rãi xuống phía dưới, chạy trên người trắng nõn mềm mại của cô. Bởi vì cấm dục vài ngày, động tác của không phải quá ôn nhu, mỗi một cái vuốt ve, mỗi một cái hôn, tựa hồ đều đem cô hòa thành một thể.
Lại là một đêm triền miên, một đêm dây dưa. Cô mệt mỏi, đang ngủ mà bị đánh thức, anh lại bắt đầu mấy chuyện xấu, tiếp theo lại là một hồi dây dưa triền miên. Cho đến khi cô lại mệt mỏi nặng nề ngủ, anh mới bỏ qua.
Sáng sớm hôm sau, Kim Thành Vũ xuất hiện ở biệt thự, Nhạc Nhạc vừa thấy anh đến đã nói: "Anh thật có thể đối phó lão hồ li Đông Vinh kia?"
"Có lẽ, có thể." Kim Thành Vũ vẫn là vẻ mặt bất cần đời, tùy ý ngồi lên sô pha
"Phải không?" Nhạc Nhạc vẻ mặt khinh bỉ nhìn vẻ mặt tức giận của Kim Thành Vũ, ở trong lòng nghĩ, yêu nghiệt ở nơi nào mà tìm thấy nhiều cực phẩm thế, mỗi người năng lực đều phi phàm không nói, còn bộ dạng đặc biệt rất đẹp trai.
"Ngày mai anh sẽ biết." Kim Thành Vũ rất là tự tin gật đầu, đối với thương trường, anh tuyệt sẽ không nương tay với đối thủ, Thượng Quan muốn kết quả gì, anh đương nhiên sẽ dùng hết mọi biện pháp để làm.
"Được rồi, tôi sẽ mỏi mắt mong chờ." Nhạc Nhạc thật sự không rõ Thanh Linh vì sao không muốn trực tiếp giải quyết Đông Vinh.
"Được rồi, được rồi." Âm thanh của con vẹt kia kêu lên. Con vẹt lần đầu tiên bắt chước câu nói của Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc rất là vừa lòng, "Chim thối, không cho học theo tao."
Nhạc Nhạc càng nói như vậy, vẹt càng muốn học cách nói chuyện của anh, "Học tao học tao." Nó vừa nói như vậy, hình như là đối với chuyện nó bắt chước cách nói chuyện của Nhạc Nhạc là bình thường, Nhạc Nhạc tức giận mắng chim thối một trận.
Mọi người thấy một chim một người cãi nhau, cũng không chịu nổi nở nụ cười.
"Thanh Linh, chúng ta đi dạo phố ăn đồ ăn đi." Thượng Quan Sở cười đề nghị.
"Tiểu Kim nói ngày mai mới biết được kết quả, chúng ta ra ngoài đi dạo phố cũng tốt." Nhạc Nhạc lần đầu tiên cùng Thượng Quan Sở đứng ở cùng một chiến tuyến.
Đối với việc Nhạc Nhạc kêu Kim Thành Vũ là tiểu Kim, mọi người đều cảm thấy có chút quái dị, nhưng vẻ mặt Kim Thành Vũ lại coi như không có việc gì.
Mọi người đều nói ra ngoài đi dạo phố, Diệp Thanh Linh đương nhiên cũng vui vẻ nhận, kết quả là một đám người liền đi ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa, chỉ thấy con trai chu cục trưởng Chu Du ở cách vách, cũng nói muốn đi theo bọn họ dạo phố, hơn nữa còn nói muốn làm hướng dẫn viên du lịch. Câu ta nhiệt tình như vậy, Thượng Quan Sở cũng không nỡ cự tuyệt, nên để cậu ta đi theo. Nhưng yêu cầu duy nhất của bọn họ là không thể chụp hình.
Chu Du mang bọn họ đến chỗ mua sắm lớn nhất của thành phố S, hơn nữa chỉ cần là Thượng Quan Sở thích một cái gì đó cậu ta sẽ giành trả tiền. Mà mỗi lần Tô Phi đều mặt lạnh nghiêm nói không cần cậu ta tiền trả, Chu Du mỗi lần lại đều không hờn không giận vứt cho Tô Phi một cái ánh mắt.
Diệp Thanh Linh đi dạo phố cho tới bây giờ đều là không có mục đích, bọn họ nói đi nơi nào, cô phải đi nơi đó. Một đoàn đàn ông, kỳ thật cũng không phải là thích đi dạo phố, Thượng Quan Sở chính là muốn cho Diệp Thanh Linh đi ra hít thở không khí, Mễ Lam Nhi tựa hồ đối với việc đi dạo phố rất là thích, liền lôi kéo Diệp Thanh Linh đi, chọn xong, Tiền Nguyên sẽ chủ động đi trả tiền. Có người tự nguyện như vậy Mễ Lam Nhi không có phản đối.
Đi dạo trong chốc lát mọi người đều đến quán cà phê gần nhất ngồi nghỉ, bọn họ mới tiến quán cà phê, liền có một đám nam, nữ 17, 18 tuổi vây quanh lại, nhiệt tình đối với Chu Du nói: "Chu Du, cậu cũng đến nơi đây đến uống cà phê sao?"
Có một cô gái, nhìn nhìn Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc bọn họ liếc mắt một cái, rất là nhiệt tình nói: "Chu Du, bạn của cậu sao? Giới thiệu một chút đi!"
Thượng Quan Sở bọn họ không để ý tới đám thanh thiếu niên kia, tự chọn vị trí rồi ngồi xuống, Diệp Thanh Linh muốn ly nước nóng, uống xong, nhìn về phía ngoài cửa sổ đám đông đang di chuyển ở ngã tư đường.
Trong đó có một nam cậu bé cũng mở miệng, nhìn Diệp Thanh Linh nói: "Chu Du, kia là ai nha, xinh đẹp như vậy, giới thiệu một chút đi."
Chu Du lạnh nghiêm mặt, đối đám người kia làm một hành động nhân đạo nhân đạo: "Các cậu không biết trời cao đất rộng gì cả? Là người mà các cậu có thể biết sao?"
Nghe Chu Du nói như vậy, đám bạn học của Chu Du liền hứng thú, nói: "Ai giỏi như vậy, tôi mới không tin có ai giỏi hơn Phong thiếu?"
Phong thiếu chính là tên cậu con trai vừa rồi nhìn Diệp Thanh Linh nói, Chu Du nghe xong lời nói của một bạn học khác, anh vẻ mặt cười quái dị, khinh thường nhìn mắt Thượng Quan Sở bên người Diệp Thanh Linh vui vẻ.
"Thượng Quan Sở, các người biết không?" Chu Du nhìn bạn học của mình liếc một cái, trên mặt lộ vẻ đắc ý.
Tất cả mọi người không thể tin được nhìn về phía Thượng Quan Sở, Phong thiếu ánh mắt híp lại, nhìn Diệp Thanh Linh nói: "Cô gái kia là ai?"
"Vợ của Sở thiếu " Chu Du trả lời chi tiết.
"Càng vui." Càng là chuyện kiêu chiến, Hà Phong anh càng là thích làm.
Chu Du biết Hà Phong suy nghĩ cái gì, nhắc nhở nói: "Cậu đừng làm chuyện xằng bậy, bọn họ là người không thể chọc." Chu Du chỉ vào Tiền Nguyên nói: "Anh là Tiền Nguyên con trai thị trưởng của C thị, thực lực mạnh hơn cậu rồi."
"Còn cô gái kia?" Hà Phong nhìn Mễ Lam Nhi nói.
"Cô là bạn gái của Tiền thiếu, nghe nói là trợ lý của vợ của Thượng Quan Sở, còn cái tên lớn lên không giống nam không giống nữ kia không biết là ai, nhưng nhìn anh cũng biết anh không phải người dễ trêu chọc , thực lực cũng không kém." Chu Du nói với Hà Phong nhiều như vậy, là muốn Hà Phong đừng làm chuyện xằng bậy.
Hà Phong nhìn nhìn những người đó, nhìn thấy một người ngồi ở bàn khác bàn Tô Phi nói: "Anh ta là ai?"
Đúng đêm hẹn, khu biệt thự có vẻ đặc biệt yên tĩnh, bảo vệ của Sở bang đang âm thầm theo dõi động tĩnh chung quanh biệt thự, chỉ cần một ngọn gió thổi qua làm ngọn cỏ lay động bọn họ lại càng phòng bị nghiêm ngặt hơn.
Diệp Thanh Linh dùng thị tần ở cùng Trương Đình Đình bàn về phương án kế hoạch mới nhất của Diệp thị.
Thượng Quan Sở ăn cơm xong vui vẻ nói chuyện phiếm một lát về chuyện của Đông Vinh, lại phân phó Tô Phi đi tìm hiểu về cái chết cuả Đông Tuệ hai mươi năm về trước.Anh cảm thấy cái chết của mẹ Thanh Linh và tài sản có liên quan đến nhau.
Đối với việc Nhạc Nhạc dùng phương pháp gì để mời Đông Vinh ngoan ngoãn tới đây, Thượng Quan Sở không hỏi, chỉ dẫn theo Chu Du và con vẹt được tăng trở về phòng.
Nhạc Nhạc thấy Thượng Quan Sở phải về phòng, liền nói: "Yêu nghiệt kia, lần này anh nên nhận thua đi."
"Nhận thua?" vẻ mặt Thượng Quan Sở mờ mịt, anh kêu Tô Phi làm cách nào cũng phải đưa Đông Vinh tới cửa sao? Chính vì anh muốn biết liêu anh đoán có đúng hay không, nên mới có thể để anh ta ra tay, chẳng qua là hiện tại anh có thể khẳng định được, thân phận của Nhạc Nhạc. Chẳng qua là anh biết Nhạc Nhạc sẽ không gây bất lợi cho anh, cũng sẽ không gây bất lợi cho Thanh Linh.
"Tôi chỉ dùng hai tiếng làm cho Đông Vinh ngoan ngoãn tới đây, như vậy không phải là tôi đã thắng rồi sao?" Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, thua xong liền giả bộ như chẳng có việc gì, hơn nữa còn làm cho người khác tưởng rằng người thua không phải anh ta:"Tôi khi nào thì cùng anh cá cược?" Thượng Quan Sở nói xong cho con vẹt nhìn thẳng vào anh ta, dạy nói: "Ẻo lả, trở về phòng."
"Ẻo lả, trở về phòng. Ẻo lả, trở về phòng." Con vẹt hình như rất thích Thượng Quan Sở, đương nhiên anh nói gì nghe nấy.
Nhạc Nhạc căm giận đối với vẹt nói: "Mau gọi, yêu nghiệt."
Con vẹt hình rất thích việc này , rất là vui vẻ ở trong lồng nhảy lên nhảy xuống, kêu: "Ẻo lả, ẻo lả."
Nhạc Nhạc trợn to mắt, nói: "Con vẹt chết tiệt, mày chờ coi." Lần này ngay cả chim cũng khi dễ anh, xem ra ở bên người Thanh Linh anh càng ngày càng không còn địa vị.
"Chờ coi, chờ coi." Vẹt hướng về phía bóng dáng bỏ đi của Nhạc Nhạc kêu.
"Ha ha..." Thượng Quan Sở cười ha hả, muốn đem con vẹt này tặng cho Thanh Linh để chọc cô cười. Có thể được nhìn thấy Thanh Linh cười, đương nhiên là anh rất hạnh phúc.
Vừa vào cửa, Thượng Quan Sở sẽ dạy con vẹt nói: "Thanh Linh, xin chào."
Diệp Thanh Linh đang bàn chuyện dự án mới cùng Trương Đình Đình, nghe được tiếng của con vẹt, Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn về phía một người một chim kia, nở nụ cười.
Trương Đình Đình nhìn thấy Diệp Thanh Linh cười, cũng sợ hãi than khẽ, trong lòng thầm nghĩ, Thanh Linh hiện tại rất là hạnh phúc. Chỉ cần nhìn cô tươi cười cũng biết. Chỉ cần Thanh Linh hạnh phúc, cô cũng cảm thấy hạnh phúc. Mọi việc cũng đã bàn xong, Trương Đình Đình chủ động rời đi, trả lại không gian cho hai người bọn họ.
Thượng Quan Sở đi đến bên người Diệp Thanh Linh nói: "Thích con vẹt này không?"
"Ừ!" Diệp Thanh Linh gật đầu, cô biết anh là vì cô mới để Chu Du mang vẹt đến đây "Vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của mẹ em sao?" Thượng Quan Sở nói xong, đem vẹt đưa cho người làm ngoài cửa, đóng cửa lại nói: "Em không cần lo lắng, anh nhất định sẽ tìm ra người giết mẹ em còn bắt hắn ta phải trả giá thật lớn."
"Cám ơn!" Diệp Thanh Linh nói lời cám ơn, trong lòng nghĩ có người che chở thật tốt.
Thượng Quan Sở cười hì hì nhìn khuôn mặt trắng nõn của Diệp Thanh Linh, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong lòng, nói: "Nếu như Thanh Linh thật sự muốn cám ơn anh thì nên thể hiện bằng hành động đi."
"..." Diệp Thanh Linh không nói lời nào, chỉ cần nói một hồi thế nào cô cũng rơi vào bẫy của người nào đó.
Thấy cô không nói lời nào, anh liền tự cho là đúng đem phản ứng của cô coi như cam chịu, một phen ôm lấy cô, đi đến phòng tắm, còn cười nói: "Vợ à, năm ngày qua. Chúng ta hình như chưa có... Cái kia."
"Cái gì?" Diệp Thanh Linh giả ngu.
"Ăn em." Thượng Quan Sở nói xong liền hôn lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
"Tối nay anh chưa có ăn cơm hay sao?" Diệp Thanh Linh đẩy anh ra, nháy mắt nhìn anh.
Anh cười yêu nghiệt, "Chưa ăn, nên anh đặc biệt đói bụng, đang đợi em tới đút cho nó ăn no."
Diệp Thanh Linh thực bất đắc dĩ, nghĩ rằng, người đàn ông này sao có thể đem bà dì của cô đã đến bao nhiêu ngyaf nhớ kĩ như thế chứ? ( có cái ấy ấy nha mọi người, hờ hờ, anh này vô sỉ thật ) Cô vừa mới hết, anh liền tìm kiếm niềm vui. Cô không thể nào nhớ rõ được, anh lấy từ nơi nào mà có nhiều tinh lực như vậy, nếu không phải là vì trong thời gian dì nguyệt của cô tới , sợ là anh sẽ hàng đêm triền miên không ngớt.
Thượng Quan Sở đem sự chống cự của cô như là tán tỉnh, tình dục không ngừng bay lên, sắc mặt cũng bắt đầu đỏ, nhưng nghĩ đến lần đó cô không muốn ở phòng tắm làm chuyện đó, mới không thể không áp chế cảm xúc cảu mình, rất nhanh đem toàn thân rửa sạch, không đợi Diệp Thanh Linh mặc áo tắm vào, cười ha ha ôm cô xông lên giường rộng lớn kia.
Ánh đèn sáng tỏ, cô toàn thân như một bức tranh, anh thưởng thức thân thể mê người của cô. Bởi vì mới tắm rửa xong, thân thể của cô có màu hồng, nhìn Thượng Quan Sở nuốt nước miếng giống như hổ,như sói muốn nuốt cô ngay lập tức.
Cô không quenkhi người khác nhìn mình, cúi đầu, sắc mặt hồng nhuận, màu hồng lan đến tận tai luôn.
Anh sờ lên tóc đen như tơ của cô, anh kích động hôn lên môi đỏ mọng của cô, tay chậm rãi xuống phía dưới, chạy trên người trắng nõn mềm mại của cô. Bởi vì cấm dục vài ngày, động tác của không phải quá ôn nhu, mỗi một cái vuốt ve, mỗi một cái hôn, tựa hồ đều đem cô hòa thành một thể.
Lại là một đêm triền miên, một đêm dây dưa. Cô mệt mỏi, đang ngủ mà bị đánh thức, anh lại bắt đầu mấy chuyện xấu, tiếp theo lại là một hồi dây dưa triền miên. Cho đến khi cô lại mệt mỏi nặng nề ngủ, anh mới bỏ qua.
Sáng sớm hôm sau, Kim Thành Vũ xuất hiện ở biệt thự, Nhạc Nhạc vừa thấy anh đến đã nói: "Anh thật có thể đối phó lão hồ li Đông Vinh kia?"
"Có lẽ, có thể." Kim Thành Vũ vẫn là vẻ mặt bất cần đời, tùy ý ngồi lên sô pha
"Phải không?" Nhạc Nhạc vẻ mặt khinh bỉ nhìn vẻ mặt tức giận của Kim Thành Vũ, ở trong lòng nghĩ, yêu nghiệt ở nơi nào mà tìm thấy nhiều cực phẩm thế, mỗi người năng lực đều phi phàm không nói, còn bộ dạng đặc biệt rất đẹp trai.
"Ngày mai anh sẽ biết." Kim Thành Vũ rất là tự tin gật đầu, đối với thương trường, anh tuyệt sẽ không nương tay với đối thủ, Thượng Quan muốn kết quả gì, anh đương nhiên sẽ dùng hết mọi biện pháp để làm.
"Được rồi, tôi sẽ mỏi mắt mong chờ." Nhạc Nhạc thật sự không rõ Thanh Linh vì sao không muốn trực tiếp giải quyết Đông Vinh.
"Được rồi, được rồi." Âm thanh của con vẹt kia kêu lên. Con vẹt lần đầu tiên bắt chước câu nói của Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc rất là vừa lòng, "Chim thối, không cho học theo tao."
Nhạc Nhạc càng nói như vậy, vẹt càng muốn học cách nói chuyện của anh, "Học tao học tao." Nó vừa nói như vậy, hình như là đối với chuyện nó bắt chước cách nói chuyện của Nhạc Nhạc là bình thường, Nhạc Nhạc tức giận mắng chim thối một trận.
Mọi người thấy một chim một người cãi nhau, cũng không chịu nổi nở nụ cười.
"Thanh Linh, chúng ta đi dạo phố ăn đồ ăn đi." Thượng Quan Sở cười đề nghị.
"Tiểu Kim nói ngày mai mới biết được kết quả, chúng ta ra ngoài đi dạo phố cũng tốt." Nhạc Nhạc lần đầu tiên cùng Thượng Quan Sở đứng ở cùng một chiến tuyến.
Đối với việc Nhạc Nhạc kêu Kim Thành Vũ là tiểu Kim, mọi người đều cảm thấy có chút quái dị, nhưng vẻ mặt Kim Thành Vũ lại coi như không có việc gì.
Mọi người đều nói ra ngoài đi dạo phố, Diệp Thanh Linh đương nhiên cũng vui vẻ nhận, kết quả là một đám người liền đi ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa, chỉ thấy con trai chu cục trưởng Chu Du ở cách vách, cũng nói muốn đi theo bọn họ dạo phố, hơn nữa còn nói muốn làm hướng dẫn viên du lịch. Câu ta nhiệt tình như vậy, Thượng Quan Sở cũng không nỡ cự tuyệt, nên để cậu ta đi theo. Nhưng yêu cầu duy nhất của bọn họ là không thể chụp hình.
Chu Du mang bọn họ đến chỗ mua sắm lớn nhất của thành phố S, hơn nữa chỉ cần là Thượng Quan Sở thích một cái gì đó cậu ta sẽ giành trả tiền. Mà mỗi lần Tô Phi đều mặt lạnh nghiêm nói không cần cậu ta tiền trả, Chu Du mỗi lần lại đều không hờn không giận vứt cho Tô Phi một cái ánh mắt.
Diệp Thanh Linh đi dạo phố cho tới bây giờ đều là không có mục đích, bọn họ nói đi nơi nào, cô phải đi nơi đó. Một đoàn đàn ông, kỳ thật cũng không phải là thích đi dạo phố, Thượng Quan Sở chính là muốn cho Diệp Thanh Linh đi ra hít thở không khí, Mễ Lam Nhi tựa hồ đối với việc đi dạo phố rất là thích, liền lôi kéo Diệp Thanh Linh đi, chọn xong, Tiền Nguyên sẽ chủ động đi trả tiền. Có người tự nguyện như vậy Mễ Lam Nhi không có phản đối.
Đi dạo trong chốc lát mọi người đều đến quán cà phê gần nhất ngồi nghỉ, bọn họ mới tiến quán cà phê, liền có một đám nam, nữ , tuổi vây quanh lại, nhiệt tình đối với Chu Du nói: "Chu Du, cậu cũng đến nơi đây đến uống cà phê sao?"
Có một cô gái, nhìn nhìn Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc bọn họ liếc mắt một cái, rất là nhiệt tình nói: "Chu Du, bạn của cậu sao? Giới thiệu một chút đi!"
Thượng Quan Sở bọn họ không để ý tới đám thanh thiếu niên kia, tự chọn vị trí rồi ngồi xuống, Diệp Thanh Linh muốn ly nước nóng, uống xong, nhìn về phía ngoài cửa sổ đám đông đang di chuyển ở ngã tư đường.
Trong đó có một nam cậu bé cũng mở miệng, nhìn Diệp Thanh Linh nói: "Chu Du, kia là ai nha, xinh đẹp như vậy, giới thiệu một chút đi."
Chu Du lạnh nghiêm mặt, đối đám người kia làm một hành động nhân đạo nhân đạo: "Các cậu không biết trời cao đất rộng gì cả? Là người mà các cậu có thể biết sao?"
Nghe Chu Du nói như vậy, đám bạn học của Chu Du liền hứng thú, nói: "Ai giỏi như vậy, tôi mới không tin có ai giỏi hơn Phong thiếu?"
Phong thiếu chính là tên cậu con trai vừa rồi nhìn Diệp Thanh Linh nói, Chu Du nghe xong lời nói của một bạn học khác, anh vẻ mặt cười quái dị, khinh thường nhìn mắt Thượng Quan Sở bên người Diệp Thanh Linh vui vẻ.
"Thượng Quan Sở, các người biết không?" Chu Du nhìn bạn học của mình liếc một cái, trên mặt lộ vẻ đắc ý.
Tất cả mọi người không thể tin được nhìn về phía Thượng Quan Sở, Phong thiếu ánh mắt híp lại, nhìn Diệp Thanh Linh nói: "Cô gái kia là ai?"
"Vợ của Sở thiếu " Chu Du trả lời chi tiết.
"Càng vui." Càng là chuyện kiêu chiến, Hà Phong anh càng là thích làm.
Chu Du biết Hà Phong suy nghĩ cái gì, nhắc nhở nói: "Cậu đừng làm chuyện xằng bậy, bọn họ là người không thể chọc." Chu Du chỉ vào Tiền Nguyên nói: "Anh là Tiền Nguyên con trai thị trưởng của C thị, thực lực mạnh hơn cậu rồi."
"Còn cô gái kia?" Hà Phong nhìn Mễ Lam Nhi nói.
"Cô là bạn gái của Tiền thiếu, nghe nói là trợ lý của vợ của Thượng Quan Sở, còn cái tên lớn lên không giống nam không giống nữ kia không biết là ai, nhưng nhìn anh cũng biết anh không phải người dễ trêu chọc , thực lực cũng không kém." Chu Du nói với Hà Phong nhiều như vậy, là muốn Hà Phong đừng làm chuyện xằng bậy.
Hà Phong nhìn nhìn những người đó, nhìn thấy một người ngồi ở bàn khác bàn Tô Phi nói: "Anh ta là ai?"