Thượng Quan Sở biết Nhạc Nhạc sẽ không dễ dàng xuất thủ, cười nói với Diệp Thanh Linh: “Thanh Linh, em xem đây là bạn bè của em à, một việc nhỏ như vậy cũng không giúp em.”
Diệp Thanh Linh chỉ nghe, không có bất kỳ phản ứng gì.
Nhạc Nhạc nhìn Diệp Thanh Linh cười nói: “Chỉ cần Diệp Thanh Linh mở lời, lên núi đao xuống chảo dầu cũng không chối từ.”
Diệp Thanh Linh vẫn không nói lời nào, cười nhìn Nhạc Nhạc, giống như việc này không có liên quan đến cô.
Mễ Lam Nhi nghe xong, nói: "Tiểu thư Diệp, cô nói chuyện chút đi!"
Diệp Thanh Linh nhìn về phía Thượng Quan Sở, nói: "Chuyện của đàn ông, tôi nói chuyện không tiện."
Điều này sao lại thành chuyện của đàn ông chứ? Mọi người trăm mối không thể giải.
"Tô Phi, chuyện của thị trưởng Hà, cậu giải quyết đi." Thượng Quan Sở hiểu rõ ý của Diệp Thanh Linh, cô muốn việc này anh xử lý hết.
Tô Phi nói: "Sở thiếu, nghe nói thị trưởng Hà là người rất độc ác, chỉ sợ lần này chuyện của Hà Phong sẽ không giải quyết tốt được."
Thượng Quan Sở nhíu mày, cười nói: "Thanh Linh em nghĩ nên làm sao đây?" Sở bang của hắn không đủ sức giải quyết được việc này, nhưng anh không muốn sử dụng thủ đoạn, mọi người mà biết, chỉ sợ ảnh hưởng đến thị trường chợ đen ở thị trấn S.
Diệp Thanh Linh trầm tư trong chốc lát, nhìn Nhạc Nhạc nói: "Nhạc Nhạc giúp xử lý chuyện này được không?"
Chỉ biết cô rốt cuộc đã yêu cầu anh, Nhạc Nhạc không hề cự tuyệt, sảng khoái nói: "Chuyện này giao cho tôi xử lý đi!" Nói xong liền đi ra quán cà phê.
Mọi người đi theo ra khỏi quán cà phê về biệt thự.
Trên đường về biệt thự, Nhạc Nhạc nhịn không được hỏi: "Thanh Linh, cậu không tò mò sao mình có thể giải quyết chuyện hôm nay hả?"
"Tò mò." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời.
"Vậy vì sao không hỏi?" Nhạc Nhạc càng không hiểu nổi hành vi của cô.
Thượng Quan Sở liếc nhìn Nhạc Nhạc một cái, nói: "Hỏi cậu sẽ nói sao?"
Nhạc Nhạc cúi đầu tự hỏi vài giây, ngẩng đầu nói: "Chỉ cần Thanh Linh hỏi, tôi sẽ nói."
"Cậu đừng kéo Thanh Linh vào coi chừng tôi mang cậu cho chó ăn." Luôn miệng Thanh Linh, Thượng Quan Sở không hừn giận trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái, mục đích của tên ẻo lả này càng ngày càng rõ. Muốn cướp phụ nữ của anh trước mặt anh sao? Chuyện này anh nhất định không chịu được.
Thượng Quan Sở tuy nói tâm trạng không hờn giận, nhưng giọng điệu này thì bình thản giống như tán gẫu chuyện nhà.
Nhạc Nhạc không vui không giận, nói: " Nếu tôi chú ý đến Thanh Linh, anh cho rằng anh có thể lấy Thanh Linh sao?"
Anh ta nói không sai, điểm ấy Thượng Quan Sở thừa nhận, năng lực của Nhạc Nhạc, nếu như anh không để ý Thanh Linh bắc buột cô, không có Thượng Quan Sở anh xen vào cuộc sống hằng ngày của Thanh Linh. Chẳng lẽ cảm tình của Nhạc Nhạc đối với Thanh Linh không phải như hắn nghĩ sao, Thượng Quan Sở nghi hoặc nhìn Nhạc Nhạc không thèm nhắc lại.
Một hồi đến biệt thự, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ đi ra từ trong phòng, nhìn thấy Thượng Quan Sở liền đi thẳng tới, "Anh Sở, cuối cùng anh cũng về."
Nhìn người này, Thượng Quan Sở nghiêng người tránh đi, thân ảnh nhỏ này lập tức bay vào người phía sau Thượng Quan Sở là Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc bị người nhào vào lòng, sắc mặt u ám, ngữ khí lạnh như băng, "Tiểu thư, đừng động dục bừa bãi." Không chút khách khí đẩy người trong lòng ra.
Diệp Thanh Linh đối với việc Dịch Hiểu Huyên bỗng nhiên đến, cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Nghĩ đến lần trước bị cô ta làm bị thương, liền không tự chủ lui về phía sau hai bước.
Nhìn phản ứng của Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Sở bình tĩnh, nói: "Dịch Thiếu Kiệt, quản em gái si tình của cậu tốt chút."
Thượng Quan Sở còn chưa nói xong, Dịch Thiếu Kiệt quả thực xuất hiện ở trước mặt bọn họ, vội vã đỡ em gái bị Nhạc Nhạc đẩy té dưới đất, nói: "Thượng Quan, sao cậu lại đẩy Hiểu Huyên ngã? Chẳng lẽ cậu không biết em ấy còn bệnh sao?"
"Người làm là tôi, đã biết rõ cô ta bị bệnh thì đừng để cô ta động dục bừa bãi." Nhạc Nhạc không khách khí nhìn Dịch Thiếu Kiệt một cái, tên đàn ông này vì em gái mà không biết phân biệt phải trái.
"Thiếu Kiệt vì sao đến thị trấn S?" Thượng Quan Sở tùy ý ngồi xuống ghế ở phòng khách.
"Tôi đến để tìm em gái mình, hôm qua nó lặng lẽ trốn khỏi nhà thì ra là đến đây tìm cậu." Dịch Thiếu Kiệt đối với đứa em gái này thật bất đắc dĩ.
"Khương Thừa đâu?" Thượng Quan Sở lẳng lặng nhìn Dịch Hiểu Huyên hỏi Dịch Thiếu Kiệt.
"Khương Thừa đến thị trấn C tìm bác sĩ trung y châm cứu rồi." Khương Thừa vì Hiểu Huyên làm rất nhiều, nhưng trong lòng Hiểu Huyên lại không có anh ta, nghĩ đến Khương Thừa, Dịch Thiếu Kiệt liền thấy thập phần áy náy.
Diệp Thanh Linh không thấy gì vui, lập tức trở về phòng.
Thấy Thượng Quan Sở không nói gì, Dịch Thiếu Kiệt nói: "Vậy tôi mang Hiểu Huyên đến khách sạn, ngày mai trở về Thành phố A."
"Ừ." Thượng Quan Sở gật đầu, sau đó theo Diệp Thanh Linh trở về phòng.
Biết Thanh Linh đi dạo phố quá mệt mỏi, Thượng Quan Sở gọi người hầu mang bữa ăn lên phòng. Hơn nữa còn dặn người hầu Thanh Linh thích ăn rau.
Nhìn trên bàn là thức ăn mình thích, Diệp Thanh Linh cầm bát liền muốn ăn. Thượng Quan Sở lại ngăn cản động tác của cô, nói: "Đây là bữa tối của hai chúng ta không thể qua loa."
Nhìn anh thay mình rót một ly rượu hồng, Diệp Thanh Linh nói: "Em không uống rượu."
"Một ly, sẽ không say." Hắn chính là biết cô không uống rượu, mới mời cô uống rượu.
Thấy anh hưng trí bừng bừng, cô cự tuyệt cung ngại, liền bưng lên rượu của mình, nói nhỏ: "Mời." Nói xong ngửa đầu một ngụm uống hết.
Anh là lần đầu tiên thấy cô uống rượu, thấy cô một ngụm uống một chén rượu hồng, anh kinh ngạc vài giây nói: " Rượu hồng chỉ dùng để thưởng thức."
"Em biết." Cô gật đầu.
Biết còn uống một ngụm? Thượng Quan Sở đầu đầy hắc tuyến, lại rót rượu cho cô, "Biết cũng chậm chậm nhấm nháp."
Không nghĩ tới dứt lời, cô lại một ngụm uống hết chén rượu hồng kia, tiếp theo cầm lấy bát, thản nhiên nói: "Ăn cơm."
Thượng Quan Sở tưởng như thấy được quái vật, vừa kinh ngạc lại khiếp sợ nhìn mặt cô, nói: "Em đều uống rượu như vậy sao?"
"Phải." Cô lời ít mà ý nhiều.
Hắn xem như hiểu rõ, vẻ mặt hiểu rõ gật đầu, xoay người ra ngoài phân phó người hầu lấy một lọ rượu Mao Đài tốt nhất.
Diệp Thanh Linh mặc kệ anh đang làm cái gì, thầm nghĩ ăn cơm nghỉ ngơi.
Nhìn cô yên lặng mà tao nhã dùng cơm, anh chỉ cười không nói, cũng không động đến chiếc đũa đang ăn. Tiếp theo rót cho cô một ly rượu Mao Đài đặt ở trước mặt cô.
Cô làm như không thấy, vẫn là chăm chú dùng cơm. Mãi đến khi buông bát đũa xuống mới đứng lên rời bàn.
Thượng Quan Sở một phen giữ chặt cô, nói: "Uống với anh một ly."
"Anh có tâm sự?" Cô thản nhiên hỏi.
"Không có." Chẳng lẽ không có tâm sự sẽ không được uống rượu, anh sẽ không thể bởi vì tò mò bộ dáng uống rượu xong của cô?
Cô ngồi trở lại bàn, khóe miệng kéo ra một nụ cười nhạt, bưng chén rượu trên bàn không chút để ý cái chén nói: "Anh muốn chuốc say em?"
Anh muốn xem bộ dáng uống rượu xong của cô cũng không định chuốc say cô, cười hỏi: " Em sẽ uống sao?"
"Sẽ không." Cô bưng rượu lên đưa đến bên môi, nhấp một ngụm, nói: "Tưởng thừa dịp em uống rượu đê thay thuốc của em, chẳng qua em nên nhắc nhở anh, có thuốc không cần uống mỗi ngày cũng hiệu quả." Cô vẫn biết chuyện thuốc tránh thai luôn luôn chưa kết thúc, đến nay anh nay vẫn muốn đổi thuốc của cô.
"Thanh Linh em nghĩ anh đê tiện vậy sao?" Thượng Quan Sở vẻ mặt ủy khuất, tựa hồ thật sự bị oan uổng.
"Đã không phải vậy, vậy mục đích là gì?" Diệp Thanh Linh vẫn vẻ mặt ý cười.
"Anh..." Anh không thể nói kỳ thật anh muốn nhìn bộ dáng uống rượu của cô!
Diệp Thanh Linh chậm rì rì buông chén rượu, nói: "Anh muốn uống say có thể cùng anh."
Anh thấy cô nói có hàm ý khác, không chắc chắn lắm hỏi: "Thanh Linh thật sự vui lòng uống rượu với anh?"
"Đương nhiên." Nếu anh nói không sợ lời nói lúc say.
Thượng Quan Sở cười sang sảng, rót cho mình một ly mao đài, nói: "Đến, uống,..."
Diệp Thanh Linh rất là phối hợp, một ly hai ly ba ly, tiếp theo một bình hai bình ba bình, Diệp Thanh Linh mặt không đỏ đầu không choáng. Mà Thượng Quan Sở lại bắt đầu ẩn ẩn men say, cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Cô biết anh uống tốt lắm, vì không muốn cùng một con ma men trong phòng, cô không cùng anh uống rượu nữa, gọi người đem đồ ăn xuống. Sau đó mang anh đến ngủ trên so pha.
Thượng Quan Sở không phải thực say, vừa thấy Diệp Thanh Linh rời đi, anh cũng chăm chú đi theo, cô đi rửa mặt, anh cũng đi theo đi, chỉ là bước chân không quá chắc, đầu óc lại rất minh mẫn nói: "Vợ, em thật lợi hại."
Diệp Thanh Linh không để ý đến anh, rửa mặt xong trở về giường ngủ, mà Thượng Quan Sở cũng đi theo lên giường ngủ. Vừa lên giường liền ôm chặt lấy cô, một thân mùi rượu nói: "Vợ chúng ta sinh con đi!" Nói xong xoay người đặt cô ở dưới thân.
Nghe hắn nói như vậy, cô nháy mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Giả bộ say tốt lắm sao?"
Thượng Quan Sở ngẩn người, không hề ngăn chận cô, nằm ở bên người cô, lấy tay chống đầu nhìn cô, nói: "Sao em biết?"
Anh vốn muốn xem bộ dáng quyến rũ có chút men say của cô, nhưng nào biết uống ba bình rượu cô một chút phản ứng cũng không có, bởi vậy anh chỉ có thể giả bộ say, xem cô đối phó tên chồng ma men này như thế nào.
Lúc anh đi theo cô rửa mặt cô liền biết anh giả bộ, nói: "Muốn nói cái gì phải tỉnh táo không cần giả bộ say." Không phải là muốn cô thay hắn sinh con sao? Dùng cái mặt say đến nói với cô sao?
Thượng Quan Sở cảm thấy rất oan, anh cố ý giả bộ say nói chuyện này lúc nào? Về phần chuyện sinh con anh cũng có đề cập qua, vừa rồi anh chẳng qua là dục vọng xông não mới nói. Chẳng qua nghĩ đến thái độ của cô, anh liền cau mày hỏi: "Thanh Linh không muốn có con với anh sao?"
"Không phải." Diệp Thanh Linh trả lời rõ ràng, cô không phải nguyện ý, chỉ là cô còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng. Cô chỉ là còn chưa xác định tình cảm của bọn họ lúc này mà thôi.
"Như vậy..." Thượng Quan Sở có chút ngụ ý nhìn cô.
Diệp Thanh Linh nở nụ cười, nói: "Chuyện sinh con không phải nói để em tính sao? Về phần anh muốn cái đó... Thì... Thì theo anh đi!" Cô ấp a ấp úng nói xong, khuôn mặt trắng nõn liền đỏ lên.
Thượng Quan Sở đạt được mục đích anh muốn, cười hắc hắc lại đặt cô ở dưới thân. Có thể khiến Thanh Linh nói ra nói như vậy, anh cảm thấy rất có thành tựu, so với một ngày kiếm một trăm ngàn còn hưng phấn hơn.
Anh hưng trí bừng bừng sau khi ép buộc vài giây, bất mãn yêu cầu: "Vợ nhiệt tình một chút được không?"
"Ừ." Diệp Thanh Linh rất là phối hợp đáp ứng, nhưng chẳng qua không có hành động thực tế.
Lại qua vài giây, Thượng Quan Sở lại nói: "Vợ em đáp lại anh chút đi!"
"Ừ!" Diệp Thanh Linh vẫn rất phối hợp đáp ứng, lại vẫn không hành động.
Thượng Quan Sở biết Nhạc Nhạc sẽ không dễ dàng xuất thủ, cười nói với Diệp Thanh Linh: “Thanh Linh, em xem đây là bạn bè của em à, một việc nhỏ như vậy cũng không giúp em.”
Diệp Thanh Linh chỉ nghe, không có bất kỳ phản ứng gì.
Nhạc Nhạc nhìn Diệp Thanh Linh cười nói: “Chỉ cần Diệp Thanh Linh mở lời, lên núi đao xuống chảo dầu cũng không chối từ.”
Diệp Thanh Linh vẫn không nói lời nào, cười nhìn Nhạc Nhạc, giống như việc này không có liên quan đến cô.
Mễ Lam Nhi nghe xong, nói: "Tiểu thư Diệp, cô nói chuyện chút đi!"
Diệp Thanh Linh nhìn về phía Thượng Quan Sở, nói: "Chuyện của đàn ông, tôi nói chuyện không tiện."
Điều này sao lại thành chuyện của đàn ông chứ? Mọi người trăm mối không thể giải.
"Tô Phi, chuyện của thị trưởng Hà, cậu giải quyết đi." Thượng Quan Sở hiểu rõ ý của Diệp Thanh Linh, cô muốn việc này anh xử lý hết.
Tô Phi nói: "Sở thiếu, nghe nói thị trưởng Hà là người rất độc ác, chỉ sợ lần này chuyện của Hà Phong sẽ không giải quyết tốt được."
Thượng Quan Sở nhíu mày, cười nói: "Thanh Linh em nghĩ nên làm sao đây?" Sở bang của hắn không đủ sức giải quyết được việc này, nhưng anh không muốn sử dụng thủ đoạn, mọi người mà biết, chỉ sợ ảnh hưởng đến thị trường chợ đen ở thị trấn S.
Diệp Thanh Linh trầm tư trong chốc lát, nhìn Nhạc Nhạc nói: "Nhạc Nhạc giúp xử lý chuyện này được không?"
Chỉ biết cô rốt cuộc đã yêu cầu anh, Nhạc Nhạc không hề cự tuyệt, sảng khoái nói: "Chuyện này giao cho tôi xử lý đi!" Nói xong liền đi ra quán cà phê.
Mọi người đi theo ra khỏi quán cà phê về biệt thự.
Trên đường về biệt thự, Nhạc Nhạc nhịn không được hỏi: "Thanh Linh, cậu không tò mò sao mình có thể giải quyết chuyện hôm nay hả?"
"Tò mò." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời.
"Vậy vì sao không hỏi?" Nhạc Nhạc càng không hiểu nổi hành vi của cô.
Thượng Quan Sở liếc nhìn Nhạc Nhạc một cái, nói: "Hỏi cậu sẽ nói sao?"
Nhạc Nhạc cúi đầu tự hỏi vài giây, ngẩng đầu nói: "Chỉ cần Thanh Linh hỏi, tôi sẽ nói."
"Cậu đừng kéo Thanh Linh vào coi chừng tôi mang cậu cho chó ăn." Luôn miệng Thanh Linh, Thượng Quan Sở không hừn giận trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái, mục đích của tên ẻo lả này càng ngày càng rõ. Muốn cướp phụ nữ của anh trước mặt anh sao? Chuyện này anh nhất định không chịu được.
Thượng Quan Sở tuy nói tâm trạng không hờn giận, nhưng giọng điệu này thì bình thản giống như tán gẫu chuyện nhà.
Nhạc Nhạc không vui không giận, nói: " Nếu tôi chú ý đến Thanh Linh, anh cho rằng anh có thể lấy Thanh Linh sao?"
Anh ta nói không sai, điểm ấy Thượng Quan Sở thừa nhận, năng lực của Nhạc Nhạc, nếu như anh không để ý Thanh Linh bắc buột cô, không có Thượng Quan Sở anh xen vào cuộc sống hằng ngày của Thanh Linh. Chẳng lẽ cảm tình của Nhạc Nhạc đối với Thanh Linh không phải như hắn nghĩ sao, Thượng Quan Sở nghi hoặc nhìn Nhạc Nhạc không thèm nhắc lại.
Một hồi đến biệt thự, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ đi ra từ trong phòng, nhìn thấy Thượng Quan Sở liền đi thẳng tới, "Anh Sở, cuối cùng anh cũng về."
Nhìn người này, Thượng Quan Sở nghiêng người tránh đi, thân ảnh nhỏ này lập tức bay vào người phía sau Thượng Quan Sở là Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc bị người nhào vào lòng, sắc mặt u ám, ngữ khí lạnh như băng, "Tiểu thư, đừng động dục bừa bãi." Không chút khách khí đẩy người trong lòng ra.
Diệp Thanh Linh đối với việc Dịch Hiểu Huyên bỗng nhiên đến, cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Nghĩ đến lần trước bị cô ta làm bị thương, liền không tự chủ lui về phía sau hai bước.
Nhìn phản ứng của Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Sở bình tĩnh, nói: "Dịch Thiếu Kiệt, quản em gái si tình của cậu tốt chút."
Thượng Quan Sở còn chưa nói xong, Dịch Thiếu Kiệt quả thực xuất hiện ở trước mặt bọn họ, vội vã đỡ em gái bị Nhạc Nhạc đẩy té dưới đất, nói: "Thượng Quan, sao cậu lại đẩy Hiểu Huyên ngã? Chẳng lẽ cậu không biết em ấy còn bệnh sao?"
"Người làm là tôi, đã biết rõ cô ta bị bệnh thì đừng để cô ta động dục bừa bãi." Nhạc Nhạc không khách khí nhìn Dịch Thiếu Kiệt một cái, tên đàn ông này vì em gái mà không biết phân biệt phải trái.
"Thiếu Kiệt vì sao đến thị trấn S?" Thượng Quan Sở tùy ý ngồi xuống ghế ở phòng khách.
"Tôi đến để tìm em gái mình, hôm qua nó lặng lẽ trốn khỏi nhà thì ra là đến đây tìm cậu." Dịch Thiếu Kiệt đối với đứa em gái này thật bất đắc dĩ.
"Khương Thừa đâu?" Thượng Quan Sở lẳng lặng nhìn Dịch Hiểu Huyên hỏi Dịch Thiếu Kiệt.
"Khương Thừa đến thị trấn C tìm bác sĩ trung y châm cứu rồi." Khương Thừa vì Hiểu Huyên làm rất nhiều, nhưng trong lòng Hiểu Huyên lại không có anh ta, nghĩ đến Khương Thừa, Dịch Thiếu Kiệt liền thấy thập phần áy náy.
Diệp Thanh Linh không thấy gì vui, lập tức trở về phòng.
Thấy Thượng Quan Sở không nói gì, Dịch Thiếu Kiệt nói: "Vậy tôi mang Hiểu Huyên đến khách sạn, ngày mai trở về Thành phố A."
"Ừ." Thượng Quan Sở gật đầu, sau đó theo Diệp Thanh Linh trở về phòng.
Biết Thanh Linh đi dạo phố quá mệt mỏi, Thượng Quan Sở gọi người hầu mang bữa ăn lên phòng. Hơn nữa còn dặn người hầu Thanh Linh thích ăn rau.
Nhìn trên bàn là thức ăn mình thích, Diệp Thanh Linh cầm bát liền muốn ăn. Thượng Quan Sở lại ngăn cản động tác của cô, nói: "Đây là bữa tối của hai chúng ta không thể qua loa."
Nhìn anh thay mình rót một ly rượu hồng, Diệp Thanh Linh nói: "Em không uống rượu."
"Một ly, sẽ không say." Hắn chính là biết cô không uống rượu, mới mời cô uống rượu.
Thấy anh hưng trí bừng bừng, cô cự tuyệt cung ngại, liền bưng lên rượu của mình, nói nhỏ: "Mời." Nói xong ngửa đầu một ngụm uống hết.
Anh là lần đầu tiên thấy cô uống rượu, thấy cô một ngụm uống một chén rượu hồng, anh kinh ngạc vài giây nói: " Rượu hồng chỉ dùng để thưởng thức."
"Em biết." Cô gật đầu.
Biết còn uống một ngụm? Thượng Quan Sở đầu đầy hắc tuyến, lại rót rượu cho cô, "Biết cũng chậm chậm nhấm nháp."
Không nghĩ tới dứt lời, cô lại một ngụm uống hết chén rượu hồng kia, tiếp theo cầm lấy bát, thản nhiên nói: "Ăn cơm."
Thượng Quan Sở tưởng như thấy được quái vật, vừa kinh ngạc lại khiếp sợ nhìn mặt cô, nói: "Em đều uống rượu như vậy sao?"
"Phải." Cô lời ít mà ý nhiều.
Hắn xem như hiểu rõ, vẻ mặt hiểu rõ gật đầu, xoay người ra ngoài phân phó người hầu lấy một lọ rượu Mao Đài tốt nhất.
Diệp Thanh Linh mặc kệ anh đang làm cái gì, thầm nghĩ ăn cơm nghỉ ngơi.
Nhìn cô yên lặng mà tao nhã dùng cơm, anh chỉ cười không nói, cũng không động đến chiếc đũa đang ăn. Tiếp theo rót cho cô một ly rượu Mao Đài đặt ở trước mặt cô.
Cô làm như không thấy, vẫn là chăm chú dùng cơm. Mãi đến khi buông bát đũa xuống mới đứng lên rời bàn.
Thượng Quan Sở một phen giữ chặt cô, nói: "Uống với anh một ly."
"Anh có tâm sự?" Cô thản nhiên hỏi.
"Không có." Chẳng lẽ không có tâm sự sẽ không được uống rượu, anh sẽ không thể bởi vì tò mò bộ dáng uống rượu xong của cô?
Cô ngồi trở lại bàn, khóe miệng kéo ra một nụ cười nhạt, bưng chén rượu trên bàn không chút để ý cái chén nói: "Anh muốn chuốc say em?"
Anh muốn xem bộ dáng uống rượu xong của cô cũng không định chuốc say cô, cười hỏi: " Em sẽ uống sao?"
"Sẽ không." Cô bưng rượu lên đưa đến bên môi, nhấp một ngụm, nói: "Tưởng thừa dịp em uống rượu đê thay thuốc của em, chẳng qua em nên nhắc nhở anh, có thuốc không cần uống mỗi ngày cũng hiệu quả." Cô vẫn biết chuyện thuốc tránh thai luôn luôn chưa kết thúc, đến nay anh nay vẫn muốn đổi thuốc của cô.
"Thanh Linh em nghĩ anh đê tiện vậy sao?" Thượng Quan Sở vẻ mặt ủy khuất, tựa hồ thật sự bị oan uổng.
"Đã không phải vậy, vậy mục đích là gì?" Diệp Thanh Linh vẫn vẻ mặt ý cười.
"Anh..." Anh không thể nói kỳ thật anh muốn nhìn bộ dáng uống rượu của cô!
Diệp Thanh Linh chậm rì rì buông chén rượu, nói: "Anh muốn uống say có thể cùng anh."
Anh thấy cô nói có hàm ý khác, không chắc chắn lắm hỏi: "Thanh Linh thật sự vui lòng uống rượu với anh?"
"Đương nhiên." Nếu anh nói không sợ lời nói lúc say.
Thượng Quan Sở cười sang sảng, rót cho mình một ly mao đài, nói: "Đến, uống,..."
Diệp Thanh Linh rất là phối hợp, một ly hai ly ba ly, tiếp theo một bình hai bình ba bình, Diệp Thanh Linh mặt không đỏ đầu không choáng. Mà Thượng Quan Sở lại bắt đầu ẩn ẩn men say, cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Cô biết anh uống tốt lắm, vì không muốn cùng một con ma men trong phòng, cô không cùng anh uống rượu nữa, gọi người đem đồ ăn xuống. Sau đó mang anh đến ngủ trên so pha.
Thượng Quan Sở không phải thực say, vừa thấy Diệp Thanh Linh rời đi, anh cũng chăm chú đi theo, cô đi rửa mặt, anh cũng đi theo đi, chỉ là bước chân không quá chắc, đầu óc lại rất minh mẫn nói: "Vợ, em thật lợi hại."
Diệp Thanh Linh không để ý đến anh, rửa mặt xong trở về giường ngủ, mà Thượng Quan Sở cũng đi theo lên giường ngủ. Vừa lên giường liền ôm chặt lấy cô, một thân mùi rượu nói: "Vợ chúng ta sinh con đi!" Nói xong xoay người đặt cô ở dưới thân.
Nghe hắn nói như vậy, cô nháy mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Giả bộ say tốt lắm sao?"
Thượng Quan Sở ngẩn người, không hề ngăn chận cô, nằm ở bên người cô, lấy tay chống đầu nhìn cô, nói: "Sao em biết?"
Anh vốn muốn xem bộ dáng quyến rũ có chút men say của cô, nhưng nào biết uống ba bình rượu cô một chút phản ứng cũng không có, bởi vậy anh chỉ có thể giả bộ say, xem cô đối phó tên chồng ma men này như thế nào.
Lúc anh đi theo cô rửa mặt cô liền biết anh giả bộ, nói: "Muốn nói cái gì phải tỉnh táo không cần giả bộ say." Không phải là muốn cô thay hắn sinh con sao? Dùng cái mặt say đến nói với cô sao?
Thượng Quan Sở cảm thấy rất oan, anh cố ý giả bộ say nói chuyện này lúc nào? Về phần chuyện sinh con anh cũng có đề cập qua, vừa rồi anh chẳng qua là dục vọng xông não mới nói. Chẳng qua nghĩ đến thái độ của cô, anh liền cau mày hỏi: "Thanh Linh không muốn có con với anh sao?"
"Không phải." Diệp Thanh Linh trả lời rõ ràng, cô không phải nguyện ý, chỉ là cô còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng. Cô chỉ là còn chưa xác định tình cảm của bọn họ lúc này mà thôi.
"Như vậy..." Thượng Quan Sở có chút ngụ ý nhìn cô.
Diệp Thanh Linh nở nụ cười, nói: "Chuyện sinh con không phải nói để em tính sao? Về phần anh muốn cái đó... Thì... Thì theo anh đi!" Cô ấp a ấp úng nói xong, khuôn mặt trắng nõn liền đỏ lên.
Thượng Quan Sở đạt được mục đích anh muốn, cười hắc hắc lại đặt cô ở dưới thân. Có thể khiến Thanh Linh nói ra nói như vậy, anh cảm thấy rất có thành tựu, so với một ngày kiếm một trăm ngàn còn hưng phấn hơn.
Anh hưng trí bừng bừng sau khi ép buộc vài giây, bất mãn yêu cầu: "Vợ nhiệt tình một chút được không?"
"Ừ." Diệp Thanh Linh rất là phối hợp đáp ứng, nhưng chẳng qua không có hành động thực tế.
Lại qua vài giây, Thượng Quan Sở lại nói: "Vợ em đáp lại anh chút đi!"
"Ừ!" Diệp Thanh Linh vẫn rất phối hợp đáp ứng, lại vẫn không hành động.