Sau khi Nhạc Nhạc đi vào phòng ăn Tô Phi vội ra khỏi cửa, xe chạy với tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh như chớp ở trên đường quốc lộ. Sau đó có xe cảnh sát đuổi theo xe Tô Phi, mà anh ta hoàn toàn không biết lại tăng thêm tốc độ , bình thường phải mất một giờ, mà anh ta chỉ cần 30 phút là đến. Cuối cùng xe vẽ một đường cong xinh đẹp, đứng trước một cửa hàng Tây.
Tô Phi xuống xe, giao chìa khóa xe cho A Phú. Lúc này có vài tên cảnh sát đuổi theo đến, đi đến trước mặt Tô Phi, sau khi nhìn thấy mặt của Tô Phi, khuôn mặt nghiêm túc của viên cảnh sát kia đột nhiên lộ ra vẻ mặt vui vẻ tươi cười, cung kính nói:" Thì ra là anh Phi nha, rôi còn đang tự hỏi là ai đang phóng xe."
Tô Phi lúc này mới ý thức được tốc độ chạy xe lúc nãy của chính mình có bao nhiêu nhanh, vẻ mặt tươi cười nói:" Ha Ha, chuyện này thật sự là tôi không đúng rồi, Mao Sir giải quyết việc chung rất tốt."
Mao Sir vẻ mặt lấy lòng cười nói:" Anh Phi đừng nghiêm trọng qua, việc nhỏ thôi mà, anh Phi không cần để ở trong lòng đâu." Nói xong đưa hóa đơn phạt cho Tô Phi.
Tô Phi cầm lấy xem, tờ hóa đơn này chỉ khấu trừ của anh ba phần, hắn cười rồi đưa hóa đơn phạt cho A Phú nói: "A Phú xử lý một chút đi!" Sau đó quay đầu nhìn viên cảnh sát nói:" Cảm tạ."
" Anh Phi quá khách khí rồi, vậy tôi không làm phiền nữa." Nói xong liền rời đi.
Sau khi cảnh sát rời đi, Tô Phi quay sang nói với A Phú:" A Phú, phải hết sức cám ơn Mao Sir." Nói xong liền đi vào nhà hàng.
Tô Phi một thân toàn hàng hiệu trang phục thoải mái, da thịt màu đồng cổ, không có vẻ đẹp phái nữ như môi hồng răng trắng, khuôn mặt cũng không anh tuấn như mặt trời, so với Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc thì có vẻ trưởng thành, có khí phách đàn ông hơn, có thể nói là mẫu đàn ông lý tưởng. Ngoại hình của anh ta cũng được rất nhiều phụ nữ ngưỡng mộ.
Anh ta vừa vào nhà hàng, lập tức có vô số ánh mắt nhìn anh, quán lí của nhà hàng là một cô gái xinh đẹp, nhìn thấy Tô Phi vẻ mặt liền tươi cười đi lên tiếp đón," Anh Phi đã lâu rồi không thấy tới? Hôm nay làm sao lại tới nơi này nha?"
Vẻ mặt Tô Phi cười cười, nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt tươi cười kia không có làm cho người ta cảm giác thân thiết, ngược lại làm cho người ta không tự giác đích lui về phía sau hai bước. Thanh âm trầm thấp, "Tổng giám đốc Diệp Thị ở đâu?"
" Anh Phi đến tìm tổng giám đốc Trương của Diệp Thị sao? Vậy xin mời đi hướng này." Quản lý của nhà hàng nhiệt tình dẫn đường cho Tô Phi.
Quản lý của nhà hàng cố bày ra phong tình, sau khi dẫn đường cho Tô Phi tới cửa phòng liền rời đi. Ánh mắt Tô Phi lạnh lùng nhìn cửa phòng, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trương Đình Đình đang cùng Đường Tử tán gẫu vui vẻ, bỗng nhiên nhìn thấy Tô Phi xuất hiện ở cửa, Trương Đình Đình sửng sốt hai giây, cười nói:" Tô Phi, thì ra là anh nha! Cùng ngồi xuống đi!"
Đường Tử nhìn mắt Tô Phi, nói:" Chào anh, chúng ta đã gặp qua nhau ở thành phố S, tôi gọi là Đường Tử." Đường Tử nhiệt tình tự giới thiệu lại một lần nữa.
Tô Phi đưa tay ra bắt tay Đường Tử, cười nói:" Xin chào, Tôi gọi là Tô Phi."
Sau khi hai người đàn ông bắt tay nhau xong đều tự ngồi xuống, sau đó Tô Phi nhìn Trương Đình Đình.
Trương Đình Đình bị nhìn như vậy thì thấy kì lạ, lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên cười nói:" Tô Phi, là Thanh Linh bảo anh tới sao?"
" Ừ." Tô Phi gật đầu cười.
Trương Đình Đình làm như giải thích với Đường Tử nói:" Bởi vì chuyện lần trước tôi bị bắt cóc, sau chuyện đó, nếu em về nhà trễ một chút là Thanh Linh đều không yên tâm." Ý nói, Tô Phi giống như là người do Thanh Linh phái tới bảo hộ cô, Tô Phi liên tục nhíu mày khi nghe cô nói.
" Tiểu thư Diệp đối với em thật tốt, giống như là chị em vậy." Đường Tử nghe xong thở dài.
" Em và Thanh Linh là bạn từ thuở nhỏ, so với chị em còn thân hơn." Trương Đình Đình cười nói.
Tô Phi nghe xong, mặt mày càng nhăn hơn, cái cô gái này có phải ngu ngốc hay không? Chuyện gì cũng nói. Sợ là Diệp Thị có bao nhiêu dự án có bao nhiêu tiền, người ta chỉ cần vừa hỏi chắc cô cũng sẽ nói. Nhìn thấy Trương Đình Đình cười như hoa với Đường Tử, anh ta cảm thấy rất chướng mắt, khuôn mặt lạnh lùng nói:" Chúng ta cần phải trở về rồi, tiểu thư Diệp đang rất lo lắng."
Lúc này nhân viên tạp vụ mang đồ ăn của cô lên, nhìn thấy đồ ăn ngon, Trương Đình Đình cười nói:" Tôi đã nói với Thanh Linh, sau khi ăn cơm tối xong mới trở về."
Đường Tử cũng phụ họa thêm, " Anh Tô Phi, nếu đã không đi! Thì hãy cũng nhau ăn đi!" Nói xong đã kêu phục vụ tới.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn đưa cho Tô Phi, Tô Phi cũng không thèm xem nói:" Hai người cứ ăn đi, tôi không có đói."
Ban Đầu Trương Đình Đình nghĩ muốn khuyên anh ta cùng ăn chung, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của anh ta, liền không nói thêm gì. Cùng với Đường Tử vừa ăn vừa tán gẫu tươi cười, thấm thoát đã qua nửa tiếng. Mà sắc mặt Tô Phi càng đen hơn, nhìn chằm chằm vào Trương Đình Đình không nói một lời, thấy cô ăn xong, đứng lên nói:" Đi thôi!"
Trương Đình Đình nhìn sang Đường Tử, vẻ mặt xấu hổ nói:" Thật xấu hổ, chúng ta lần sau gặp lại, hôm nay.......... em đi về trước."
Cô cứ như vậy, ở trước mặt Tô Phi liếc mắt đưa tình giống như lưu luyến, không hiểu sao tức giận nổi lên, thanh âm lạnh lùng nói:" Mau."
Trương Đình Đình liếc mắt nhìn Tô Phi một cái,nói:" Được rồi, giục cái gì mà giục."
Đường Tử cười nói:" Như vậy thì khi khác chúng ta lại gặp lại vậy, nếu như Diệp tiểu thư lo lắng, em vẫn là đi về trước đi!"
Trương Đình Đình cười với Đường Tử, sau đó đi theo Tô Phi đi ra khỏi nhà hàng.
A Phú đưa xe ra khỏi gara liền rời khỏi, trên xe chỉ có Trương Đình Đình và Tô Phi. Trương Đình Đình nhìn thấy quang cảnh trên đường, càng nhìn càng cảm thấy không giống, kêu lên:" Tô Phi, anh không phải là lái xe chạy sai hướng chứ, cái này không phải đường về nhà?"
" Đúng vậy." Tô Phi gật đầu đáp.
Trương Đình Đình không giống Diệp Thanh Linh bình tĩnh như vậy, mọi chuyện đều cả kinh một cái đột nhiên kêu lên, đối với chuyện Tô Phi biêt rõ là sai mà còn không quay đầu xe lại, thanh âm của cô còn lớn hơn nữa , "Anh muốn đi đâu?"
" Ăn cơm." Tô phi bỏ lại hai chữ, xe liền ngừng lại.
Trương Đình Đình nhin thấy Tô Phi đi tới trước cửa hàng, không khỏi cảm thấy tò mò, người như anh ta mà cũng đi vào quán ăn sao? Nơi này chính là nơi bán thịt bò tốt nhất ở thành phố A , Trương Đình Đình còn đang suy nghĩ , Tô Phi chặn ngang suy nghĩ của cô nói: "Cô ăn cái gì?"
" Tôi không ăn, tôi vừa mới ăn xong." Tuy ngửi thấy mùi thịt bò thì cô lại rất muốn ăn, nhưng bụng không thể chứa nữa, cô cũng chỉ có thể nhìn cho đã mắt.
Tô Phi cười để bát thịt bò trước mặt mình, sau đó tìm một vị trí ngồi xuống.
Trương Đình Đình ngồi xuống, tò mò hỏi:" Vì sao lúc nãy anh không ăn?"
" Vừa rồi không đói bụng." Tô Phi nói.
" Bây giờ đói bụng sao?" Lừa quỷ à! Vừa rồi và hiện tại cách nhau không quá một giờ mà liền đói bụng.
" Ừ." Tô Phi cười nhìn cô, trong lòng nghĩ, hôm nay anh làm sao vậy? Có phải phát điên rồi hay không?
" Như vậy thì anh mau ăn đi, Thanh Linh còn đang chờ tôi ở nhà." Trương Đình Đình nói.
" Ừ!" Tô Phi gật đầu. Lúc bưng lên cái tô trước mặt, động tác của anh thong thả ngoài dự đoán, Trương Đình Đình thấy thật muốn mắng to.
Cái người đàn ông này bộ dạng dùng cơm cũng thật tao nhã, động tác kia, tươi cười kia, so với tác phẩm nghệ thuật còn đẹp hơn mấy phần. Trương Đình Đình lại không có tâm nhìn, bất mãn nhỏ giọng nói thầm, "Rõ ràng là ông chủ đen tối nhất, giả vờ tao nhã làm gì?”
" Tôi đây làm mẫu cho cô xem, hiểu không?"
" Không hiểu." Cô không có việc gì nhìn học cái này làm gì.
" Cả ngày động tý là gào to, giống như là đàn ông vậy." Tô Phi vẫn ăn, cũng không có ngẩn đầu lên nói.
" Tôi là nữ nam nhân, thì đã sao?" Tính cách Trương Đình Đình chính là như vậy, có vui vẻ hay không đều biểu lộ ra trên mặt. Cho tời bấy giờ đều tùy ý mình mà làm, mặc kệ người ngoài đánh giá cô thế nào.
"Nữ nam nhân, cẩn thận không có ai lấy á." Tô Phi ngẩng đầu lên vẻ mặt kiêu ngạo nhìn cô nói.
" Tôi có lấy hay không lấy chồng thì đâu có liên quan tới anh? Thần mặt đen." Nhìn thấy khuôn mặt lạnh không trắng của Tô Phi, Trương Đình Đình đã nghĩ tới thần mặt đen để hình dung anh ta.
Thần mặt đen? Mặt anh thật sự đen sao? Tô Phi vừa nghĩ vừa chậm rãi ăn, sau khi ăn xong thì tính tiền rời đi, không để ý tới Trương Đình Đình.
Trương Đình Đình tự động đi theo đằng sau Tô Phi rồi lên xe, thấy anh ta không nói lời nào, bộ dạng giống như đang tức giận, làm cho tâm tình của cô rất tốt, còn lẩm nhẩm vài từ của 1 bài hát.
Tô Phi liếc mắt giật Trương Đình Đình, nói:" Thật khó nghe."
" Anh có thể đem che lỗ tai lại." Trương Đình Đình lấy một cái máy trợ thình trong balô đưa cho Tô Phi.
Tô Phi cầm lấy máy trợ thính trong tay, tùy tiện ném vào một chỗ nào đó, không thèm để ý tới Trương Đình Đình.
Trở về nhà họ Diệp, Trương Đình Đình chạy vào phòng đọc sách gặp Diệp Thanh Linh, cũng không quan tâm Diệp Thanh Linh đang đọc sách hay đang xem dự án, nói: Thanh Linh, bạn không cần lo lắng cho mình nữa. Ở bên ngoài không phải mình đã có hai người bảo vệ đi theo rồi sao?"
" Tô Phi quấy rầy bạn hẹn hò sao?" Diệp Thanh Linh cũng không ngẩng đầu lên nói.
Nghe Diệp Thanh Linh nói tới hai chữ hẹn hò, sắc mặt Trương Đình Đình nhất thời đỏ ửng, nói:" Hẹn hò cái gì nha. Đó là cám ơn người ta đã cứu mạng."
Mễ Lam Nhi nghe xong cười trêu ghẹo nói:" Vậy Đình Đình phải chăng muốn lấy thân báo đáp lại ân nhân cứu mạng nha."
" Lấy thân báo đáp, ý hay." Diệp Thanh Linh cười gật đầu nói.
Trương Đình Đình nghe xong, cười nói:" Chẳng lẽ Thanh Linh cũng thấy được Đường Tử không tồi phải không?"
" Ừ, không tồi. Nhưng nghe Nhạc Nhạc nói, Tô Phi giống như là thích bạn thì phải." Diệp Thanh Linh cười nói.
Trương Đình Đình ngạc nhiên trừng lớn mắt, nói:" Thanh Linh không phải là nhầm lẫn gì đi! Tên thần mặt đen kia làm sao mà thích mình được?"
" Là thật hay giả, cô đi hỏi đương sự một chút không phải là biết sao." Mễ Lam Nhi nghe xong đề nghị nói.
Trương Đình Đình nghe nói xong:" Được. Tôi sẽ đi hỏi." Trương Đình Đình là loại tích cách nói gió là mưa này, mặc kệ chuyện gì cũng phải truy hỏi kỹ càng, cái gì mà mặt mũi linh tinh ở trong mắt cô căn bản là chó má.
Trương Đình Đình vừa ra khỏi cửa, Mễ Lam Nhi đã nói:" Tiểu thư Diệp, Đình Đình không phải là đi hỏi Tô Phi thật đó chứ?"
" Không được sao?" Diệp Thanh Linh cũng không ngẩng đầu lên hỏi, tính cách Đình Đình chính là như vậy, mạnh mẽ vang dội.
" Cô ấy không cảm thấy ngượng ngùng sao?" Mễ Lam Nhi cười hỏi.
" Ngượng ngùng là cái gì?" Diệp Thanh Linh bình thản thờ ơ nói.
" À." Mễ Lam Nhi cúi đầu, vẻ mặt hiểu rõ, thì ra Đình Đình không biết ngượng ngùng vì vậy khó trách cô ấy dám đi hỏi.
Trương Đình Đình nói gió chính là mưa, nói muốn đi hỏi Tô Phi, đương nhiên sẽ đi hỏi thật. Ở trong biệt thự tìm một vòng cũng không gặp Tô Phi, cuối cùng cũng tìm ra được anh ta đang trong chòi nghỉ mát ở trong sân.
" Này, thần mặt đen." Trương Đình Đình nhìn thấy Tô Phi liền sải bước đi về phía anh ta.
" Nữ nam nhân?" Đối với chuyện Trương Đình Đình gọi anh ta là thần mặt đen, Tô Phi trả đũa lại dùng danh hiệu nữ nam nhân để gọi Trương Đình Đình.
" Thanh Linh nói anh thích tôi, có phải là thật không?" Trương Đình Đình nói chuyện đều thẳng thắng, hơn nữa có nghi ngờ chắc chắn phải hỏi.
Bỗng nhiên bị cô hỏi như vậy, Tô Phi kinh ngạc hai giây mới lấy lại tinh thần, cười nói:" Cô nghĩ có phải hay là không?"
Trương Đình Đình không thích đoán tới đoán lui, vừa nghe hắn hỏi như vậy, hừ lạnh một tiếng nói:" Vô vị." Sau khi nói xong cũng không quay lại nhìn Tô Phi mà đi thẳng về phòng.
Cô gái này vì sao mà kỳ quái như vậy? Làm sao có thể không chút nào kiêng nể, trực tiếp hỏi anh vấn đề này chứ? Tô Phi vốn định nói tiếp cô thì sao, nhưng thấy cô rời đi, chỉ có thể cười cười coi như không có gì.
Chỉ chốc lát Trương Đình Đình lại xuất hiện ở phòng đọc sách, người còn chưa có đi vào phòng, thanh âm đã tới trước," Thanh Linh, Nhạc Nhạc chẳng qua là nói bậy thôi, Tô Phi làm sao có thể thích mình được?"
" Cô thật sự hỏi?" Mễ Lam Nhi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Trương Đình Đình tò mò hỏi.
" Hỏi. hắn cũng không trả lời, còn bảo tôi đoán, cái này rõ ràng là không có chuyện kia rồi!" Trương Đình Đình nói xong, nhưng trên mặt không có nửa phần cảm giác bộ dáng mất thể diện.
" Không phải không có chuyện kia, mà là không xác định." Diệp Thanh Linh lấy lời nói của Trương Đình Đình ra phân tích.
" Thích liền nói thích, không thích thì nói không thích, không phải là một câu giải quyết vấn đề sao, làm gì mà xác định với không xác định được vấn đề." Trương Đình Đình nhắc đi nhắc lại. Cô chưa có yêu ai, nên ở trong lòng cô tình yêu rất đơn giản, không cần quanh co lòng vòng, cũng không có cái vấn đề xác định hay không xác định.
Mễ Lam Nhi nhìn thấy Trương Đình Đình, ở trong lòng nghĩ, chẳng lẽ là do mình đem tình cảm phức tạp hóa lên sao?
Trương Đình Đình nghĩ không rõ cái gì gọi là tình yêu, nhìn thấy Diệp Thanh Linh nói:" Thanh Linh, bạn đi ngủ đi! Dự án đó giao cho mình xử lý là được rồi." Trương Đình Đình nói xong liền kéo Diệp Thanh Linh, đẩy ra khỏi cửa phòng.
" Mình không có mệt, nên cùng nhau xem đi!" Diệp Thanh Linh chưa muốn trở về phòng, hôm nay Thượng Quan Sở không có tới phòng đọc sách, cô khó mà được thanh nhàn.
" Cái gì mà không mệt, bạn đi ngủ đi! Việc này giao lại cho mình, yên tâm đi!" Trương Đình Đình không khỏi phân bua đẩy Diệp Thanh Linh khỏi phòng, sau đó rất nhanh khóa trái cửa lại.
Diệp Thanh Linh thấy thái độ kiên định của Trương Đình Đình, đành phải quay về phòng.
Vừa mới trở về phòng, đã thấy Thượng Quan Sở nằm ở trên giường, vẻ mặt kì quái cười cười nhìn cô. Cô không thèm để ý tới anh, nhanh chóng đi vào nhà tắm. Diệp Thanh Linh cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao hôm nay Thượng Quan Sở không có yêu cầu cô cùng nhau tắm uyên ương, cũng không có đi tới quấn quít muốn tắm cho cô.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, Diệp Thanh Linh lấy máy sấy tóc ra, Thượng Quan Sở đột nhiên đứng ở phía sau cô nói:" Để anh giúp em!"
Diệp Thanh Linh sửng sốt một chút, khôi phục bình tĩnh, đưa máy sấy tóc cho anh nói:" Cảm ơn."
Động tác của anh rất ôn nhu, nhưng cũng rất nhanh nhẹn, những ngón tay xuyên qua tóc của cô, như là mát xa, làm cho cô cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, không khỏi nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác anh phục vụ cô.
" Thanh Linh, có thích anh không?" Âm thanh anh rất nhẹ nhàng ôn nhu.
Diệp Thanh Linh giống như là trúng tà, nói: " Thích." Kỳ thật cô nghe thành 'thích không?' cô nghĩ là anh đang hỏi là cô có thích anhsấy tóc cho cô không?
" Thật sự sao?" Thượng Quan Sở cười càng thêm ôn nhu, nghe lời nói rất rõ.
" Ừ!" Diệp Thanh Linh gật đầu.
Sau khi Nhạc Nhạc đi vào phòng ăn Tô Phi vội ra khỏi cửa, xe chạy với tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh như chớp ở trên đường quốc lộ. Sau đó có xe cảnh sát đuổi theo xe Tô Phi, mà anh ta hoàn toàn không biết lại tăng thêm tốc độ , bình thường phải mất một giờ, mà anh ta chỉ cần phút là đến. Cuối cùng xe vẽ một đường cong xinh đẹp, đứng trước một cửa hàng Tây.
Tô Phi xuống xe, giao chìa khóa xe cho A Phú. Lúc này có vài tên cảnh sát đuổi theo đến, đi đến trước mặt Tô Phi, sau khi nhìn thấy mặt của Tô Phi, khuôn mặt nghiêm túc của viên cảnh sát kia đột nhiên lộ ra vẻ mặt vui vẻ tươi cười, cung kính nói:" Thì ra là anh Phi nha, rôi còn đang tự hỏi là ai đang phóng xe."
Tô Phi lúc này mới ý thức được tốc độ chạy xe lúc nãy của chính mình có bao nhiêu nhanh, vẻ mặt tươi cười nói:" Ha Ha, chuyện này thật sự là tôi không đúng rồi, Mao Sir giải quyết việc chung rất tốt."
Mao Sir vẻ mặt lấy lòng cười nói:" Anh Phi đừng nghiêm trọng qua, việc nhỏ thôi mà, anh Phi không cần để ở trong lòng đâu." Nói xong đưa hóa đơn phạt cho Tô Phi.
Tô Phi cầm lấy xem, tờ hóa đơn này chỉ khấu trừ của anh ba phần, hắn cười rồi đưa hóa đơn phạt cho A Phú nói: "A Phú xử lý một chút đi!" Sau đó quay đầu nhìn viên cảnh sát nói:" Cảm tạ."
" Anh Phi quá khách khí rồi, vậy tôi không làm phiền nữa." Nói xong liền rời đi.
Sau khi cảnh sát rời đi, Tô Phi quay sang nói với A Phú:" A Phú, phải hết sức cám ơn Mao Sir." Nói xong liền đi vào nhà hàng.
Tô Phi một thân toàn hàng hiệu trang phục thoải mái, da thịt màu đồng cổ, không có vẻ đẹp phái nữ như môi hồng răng trắng, khuôn mặt cũng không anh tuấn như mặt trời, so với Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc thì có vẻ trưởng thành, có khí phách đàn ông hơn, có thể nói là mẫu đàn ông lý tưởng. Ngoại hình của anh ta cũng được rất nhiều phụ nữ ngưỡng mộ.
Anh ta vừa vào nhà hàng, lập tức có vô số ánh mắt nhìn anh, quán lí của nhà hàng là một cô gái xinh đẹp, nhìn thấy Tô Phi vẻ mặt liền tươi cười đi lên tiếp đón," Anh Phi đã lâu rồi không thấy tới? Hôm nay làm sao lại tới nơi này nha?"
Vẻ mặt Tô Phi cười cười, nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt tươi cười kia không có làm cho người ta cảm giác thân thiết, ngược lại làm cho người ta không tự giác đích lui về phía sau hai bước. Thanh âm trầm thấp, "Tổng giám đốc Diệp Thị ở đâu?"
" Anh Phi đến tìm tổng giám đốc Trương của Diệp Thị sao? Vậy xin mời đi hướng này." Quản lý của nhà hàng nhiệt tình dẫn đường cho Tô Phi.
Quản lý của nhà hàng cố bày ra phong tình, sau khi dẫn đường cho Tô Phi tới cửa phòng liền rời đi. Ánh mắt Tô Phi lạnh lùng nhìn cửa phòng, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trương Đình Đình đang cùng Đường Tử tán gẫu vui vẻ, bỗng nhiên nhìn thấy Tô Phi xuất hiện ở cửa, Trương Đình Đình sửng sốt hai giây, cười nói:" Tô Phi, thì ra là anh nha! Cùng ngồi xuống đi!"
Đường Tử nhìn mắt Tô Phi, nói:" Chào anh, chúng ta đã gặp qua nhau ở thành phố S, tôi gọi là Đường Tử." Đường Tử nhiệt tình tự giới thiệu lại một lần nữa.
Tô Phi đưa tay ra bắt tay Đường Tử, cười nói:" Xin chào, Tôi gọi là Tô Phi."
Sau khi hai người đàn ông bắt tay nhau xong đều tự ngồi xuống, sau đó Tô Phi nhìn Trương Đình Đình.
Trương Đình Đình bị nhìn như vậy thì thấy kì lạ, lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên cười nói:" Tô Phi, là Thanh Linh bảo anh tới sao?"
" Ừ." Tô Phi gật đầu cười.
Trương Đình Đình làm như giải thích với Đường Tử nói:" Bởi vì chuyện lần trước tôi bị bắt cóc, sau chuyện đó, nếu em về nhà trễ một chút là Thanh Linh đều không yên tâm." Ý nói, Tô Phi giống như là người do Thanh Linh phái tới bảo hộ cô, Tô Phi liên tục nhíu mày khi nghe cô nói.
" Tiểu thư Diệp đối với em thật tốt, giống như là chị em vậy." Đường Tử nghe xong thở dài.
" Em và Thanh Linh là bạn từ thuở nhỏ, so với chị em còn thân hơn." Trương Đình Đình cười nói.
Tô Phi nghe xong, mặt mày càng nhăn hơn, cái cô gái này có phải ngu ngốc hay không? Chuyện gì cũng nói. Sợ là Diệp Thị có bao nhiêu dự án có bao nhiêu tiền, người ta chỉ cần vừa hỏi chắc cô cũng sẽ nói. Nhìn thấy Trương Đình Đình cười như hoa với Đường Tử, anh ta cảm thấy rất chướng mắt, khuôn mặt lạnh lùng nói:" Chúng ta cần phải trở về rồi, tiểu thư Diệp đang rất lo lắng."
Lúc này nhân viên tạp vụ mang đồ ăn của cô lên, nhìn thấy đồ ăn ngon, Trương Đình Đình cười nói:" Tôi đã nói với Thanh Linh, sau khi ăn cơm tối xong mới trở về."
Đường Tử cũng phụ họa thêm, " Anh Tô Phi, nếu đã không đi! Thì hãy cũng nhau ăn đi!" Nói xong đã kêu phục vụ tới.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn đưa cho Tô Phi, Tô Phi cũng không thèm xem nói:" Hai người cứ ăn đi, tôi không có đói."
Ban Đầu Trương Đình Đình nghĩ muốn khuyên anh ta cùng ăn chung, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của anh ta, liền không nói thêm gì. Cùng với Đường Tử vừa ăn vừa tán gẫu tươi cười, thấm thoát đã qua nửa tiếng. Mà sắc mặt Tô Phi càng đen hơn, nhìn chằm chằm vào Trương Đình Đình không nói một lời, thấy cô ăn xong, đứng lên nói:" Đi thôi!"
Trương Đình Đình nhìn sang Đường Tử, vẻ mặt xấu hổ nói:" Thật xấu hổ, chúng ta lần sau gặp lại, hôm nay.......... em đi về trước."
Cô cứ như vậy, ở trước mặt Tô Phi liếc mắt đưa tình giống như lưu luyến, không hiểu sao tức giận nổi lên, thanh âm lạnh lùng nói:" Mau."
Trương Đình Đình liếc mắt nhìn Tô Phi một cái,nói:" Được rồi, giục cái gì mà giục."
Đường Tử cười nói:" Như vậy thì khi khác chúng ta lại gặp lại vậy, nếu như Diệp tiểu thư lo lắng, em vẫn là đi về trước đi!"
Trương Đình Đình cười với Đường Tử, sau đó đi theo Tô Phi đi ra khỏi nhà hàng.
A Phú đưa xe ra khỏi gara liền rời khỏi, trên xe chỉ có Trương Đình Đình và Tô Phi. Trương Đình Đình nhìn thấy quang cảnh trên đường, càng nhìn càng cảm thấy không giống, kêu lên:" Tô Phi, anh không phải là lái xe chạy sai hướng chứ, cái này không phải đường về nhà?"
" Đúng vậy." Tô Phi gật đầu đáp.
Trương Đình Đình không giống Diệp Thanh Linh bình tĩnh như vậy, mọi chuyện đều cả kinh một cái đột nhiên kêu lên, đối với chuyện Tô Phi biêt rõ là sai mà còn không quay đầu xe lại, thanh âm của cô còn lớn hơn nữa , "Anh muốn đi đâu?"
" Ăn cơm." Tô phi bỏ lại hai chữ, xe liền ngừng lại.
Trương Đình Đình nhin thấy Tô Phi đi tới trước cửa hàng, không khỏi cảm thấy tò mò, người như anh ta mà cũng đi vào quán ăn sao? Nơi này chính là nơi bán thịt bò tốt nhất ở thành phố A , Trương Đình Đình còn đang suy nghĩ , Tô Phi chặn ngang suy nghĩ của cô nói: "Cô ăn cái gì?"
" Tôi không ăn, tôi vừa mới ăn xong." Tuy ngửi thấy mùi thịt bò thì cô lại rất muốn ăn, nhưng bụng không thể chứa nữa, cô cũng chỉ có thể nhìn cho đã mắt.
Tô Phi cười để bát thịt bò trước mặt mình, sau đó tìm một vị trí ngồi xuống.
Trương Đình Đình ngồi xuống, tò mò hỏi:" Vì sao lúc nãy anh không ăn?"
" Vừa rồi không đói bụng." Tô Phi nói.
" Bây giờ đói bụng sao?" Lừa quỷ à! Vừa rồi và hiện tại cách nhau không quá một giờ mà liền đói bụng.
" Ừ." Tô Phi cười nhìn cô, trong lòng nghĩ, hôm nay anh làm sao vậy? Có phải phát điên rồi hay không?
" Như vậy thì anh mau ăn đi, Thanh Linh còn đang chờ tôi ở nhà." Trương Đình Đình nói.
" Ừ!" Tô Phi gật đầu. Lúc bưng lên cái tô trước mặt, động tác của anh thong thả ngoài dự đoán, Trương Đình Đình thấy thật muốn mắng to.
Cái người đàn ông này bộ dạng dùng cơm cũng thật tao nhã, động tác kia, tươi cười kia, so với tác phẩm nghệ thuật còn đẹp hơn mấy phần. Trương Đình Đình lại không có tâm nhìn, bất mãn nhỏ giọng nói thầm, "Rõ ràng là ông chủ đen tối nhất, giả vờ tao nhã làm gì?”
" Tôi đây làm mẫu cho cô xem, hiểu không?"
" Không hiểu." Cô không có việc gì nhìn học cái này làm gì.
" Cả ngày động tý là gào to, giống như là đàn ông vậy." Tô Phi vẫn ăn, cũng không có ngẩn đầu lên nói.
" Tôi là nữ nam nhân, thì đã sao?" Tính cách Trương Đình Đình chính là như vậy, có vui vẻ hay không đều biểu lộ ra trên mặt. Cho tời bấy giờ đều tùy ý mình mà làm, mặc kệ người ngoài đánh giá cô thế nào.
"Nữ nam nhân, cẩn thận không có ai lấy á." Tô Phi ngẩng đầu lên vẻ mặt kiêu ngạo nhìn cô nói.
" Tôi có lấy hay không lấy chồng thì đâu có liên quan tới anh? Thần mặt đen." Nhìn thấy khuôn mặt lạnh không trắng của Tô Phi, Trương Đình Đình đã nghĩ tới thần mặt đen để hình dung anh ta.
Thần mặt đen? Mặt anh thật sự đen sao? Tô Phi vừa nghĩ vừa chậm rãi ăn, sau khi ăn xong thì tính tiền rời đi, không để ý tới Trương Đình Đình.
Trương Đình Đình tự động đi theo đằng sau Tô Phi rồi lên xe, thấy anh ta không nói lời nào, bộ dạng giống như đang tức giận, làm cho tâm tình của cô rất tốt, còn lẩm nhẩm vài từ của bài hát.
Tô Phi liếc mắt giật Trương Đình Đình, nói:" Thật khó nghe."
" Anh có thể đem che lỗ tai lại." Trương Đình Đình lấy một cái máy trợ thình trong balô đưa cho Tô Phi.
Tô Phi cầm lấy máy trợ thính trong tay, tùy tiện ném vào một chỗ nào đó, không thèm để ý tới Trương Đình Đình.
Trở về nhà họ Diệp, Trương Đình Đình chạy vào phòng đọc sách gặp Diệp Thanh Linh, cũng không quan tâm Diệp Thanh Linh đang đọc sách hay đang xem dự án, nói: Thanh Linh, bạn không cần lo lắng cho mình nữa. Ở bên ngoài không phải mình đã có hai người bảo vệ đi theo rồi sao?"
" Tô Phi quấy rầy bạn hẹn hò sao?" Diệp Thanh Linh cũng không ngẩng đầu lên nói.
Nghe Diệp Thanh Linh nói tới hai chữ hẹn hò, sắc mặt Trương Đình Đình nhất thời đỏ ửng, nói:" Hẹn hò cái gì nha. Đó là cám ơn người ta đã cứu mạng."
Mễ Lam Nhi nghe xong cười trêu ghẹo nói:" Vậy Đình Đình phải chăng muốn lấy thân báo đáp lại ân nhân cứu mạng nha."
" Lấy thân báo đáp, ý hay." Diệp Thanh Linh cười gật đầu nói.
Trương Đình Đình nghe xong, cười nói:" Chẳng lẽ Thanh Linh cũng thấy được Đường Tử không tồi phải không?"
" Ừ, không tồi. Nhưng nghe Nhạc Nhạc nói, Tô Phi giống như là thích bạn thì phải." Diệp Thanh Linh cười nói.
Trương Đình Đình ngạc nhiên trừng lớn mắt, nói:" Thanh Linh không phải là nhầm lẫn gì đi! Tên thần mặt đen kia làm sao mà thích mình được?"
" Là thật hay giả, cô đi hỏi đương sự một chút không phải là biết sao." Mễ Lam Nhi nghe xong đề nghị nói.
Trương Đình Đình nghe nói xong:" Được. Tôi sẽ đi hỏi." Trương Đình Đình là loại tích cách nói gió là mưa này, mặc kệ chuyện gì cũng phải truy hỏi kỹ càng, cái gì mà mặt mũi linh tinh ở trong mắt cô căn bản là chó má.
Trương Đình Đình vừa ra khỏi cửa, Mễ Lam Nhi đã nói:" Tiểu thư Diệp, Đình Đình không phải là đi hỏi Tô Phi thật đó chứ?"
" Không được sao?" Diệp Thanh Linh cũng không ngẩng đầu lên hỏi, tính cách Đình Đình chính là như vậy, mạnh mẽ vang dội.
" Cô ấy không cảm thấy ngượng ngùng sao?" Mễ Lam Nhi cười hỏi.
" Ngượng ngùng là cái gì?" Diệp Thanh Linh bình thản thờ ơ nói.
" À." Mễ Lam Nhi cúi đầu, vẻ mặt hiểu rõ, thì ra Đình Đình không biết ngượng ngùng vì vậy khó trách cô ấy dám đi hỏi.
Trương Đình Đình nói gió chính là mưa, nói muốn đi hỏi Tô Phi, đương nhiên sẽ đi hỏi thật. Ở trong biệt thự tìm một vòng cũng không gặp Tô Phi, cuối cùng cũng tìm ra được anh ta đang trong chòi nghỉ mát ở trong sân.
" Này, thần mặt đen." Trương Đình Đình nhìn thấy Tô Phi liền sải bước đi về phía anh ta.
" Nữ nam nhân?" Đối với chuyện Trương Đình Đình gọi anh ta là thần mặt đen, Tô Phi trả đũa lại dùng danh hiệu nữ nam nhân để gọi Trương Đình Đình.
" Thanh Linh nói anh thích tôi, có phải là thật không?" Trương Đình Đình nói chuyện đều thẳng thắng, hơn nữa có nghi ngờ chắc chắn phải hỏi.
Bỗng nhiên bị cô hỏi như vậy, Tô Phi kinh ngạc hai giây mới lấy lại tinh thần, cười nói:" Cô nghĩ có phải hay là không?"
Trương Đình Đình không thích đoán tới đoán lui, vừa nghe hắn hỏi như vậy, hừ lạnh một tiếng nói:" Vô vị." Sau khi nói xong cũng không quay lại nhìn Tô Phi mà đi thẳng về phòng.
Cô gái này vì sao mà kỳ quái như vậy? Làm sao có thể không chút nào kiêng nể, trực tiếp hỏi anh vấn đề này chứ? Tô Phi vốn định nói tiếp cô thì sao, nhưng thấy cô rời đi, chỉ có thể cười cười coi như không có gì.
Chỉ chốc lát Trương Đình Đình lại xuất hiện ở phòng đọc sách, người còn chưa có đi vào phòng, thanh âm đã tới trước," Thanh Linh, Nhạc Nhạc chẳng qua là nói bậy thôi, Tô Phi làm sao có thể thích mình được?"
" Cô thật sự hỏi?" Mễ Lam Nhi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Trương Đình Đình tò mò hỏi.
" Hỏi. hắn cũng không trả lời, còn bảo tôi đoán, cái này rõ ràng là không có chuyện kia rồi!" Trương Đình Đình nói xong, nhưng trên mặt không có nửa phần cảm giác bộ dáng mất thể diện.
" Không phải không có chuyện kia, mà là không xác định." Diệp Thanh Linh lấy lời nói của Trương Đình Đình ra phân tích.
" Thích liền nói thích, không thích thì nói không thích, không phải là một câu giải quyết vấn đề sao, làm gì mà xác định với không xác định được vấn đề." Trương Đình Đình nhắc đi nhắc lại. Cô chưa có yêu ai, nên ở trong lòng cô tình yêu rất đơn giản, không cần quanh co lòng vòng, cũng không có cái vấn đề xác định hay không xác định.
Mễ Lam Nhi nhìn thấy Trương Đình Đình, ở trong lòng nghĩ, chẳng lẽ là do mình đem tình cảm phức tạp hóa lên sao?
Trương Đình Đình nghĩ không rõ cái gì gọi là tình yêu, nhìn thấy Diệp Thanh Linh nói:" Thanh Linh, bạn đi ngủ đi! Dự án đó giao cho mình xử lý là được rồi." Trương Đình Đình nói xong liền kéo Diệp Thanh Linh, đẩy ra khỏi cửa phòng.
" Mình không có mệt, nên cùng nhau xem đi!" Diệp Thanh Linh chưa muốn trở về phòng, hôm nay Thượng Quan Sở không có tới phòng đọc sách, cô khó mà được thanh nhàn.
" Cái gì mà không mệt, bạn đi ngủ đi! Việc này giao lại cho mình, yên tâm đi!" Trương Đình Đình không khỏi phân bua đẩy Diệp Thanh Linh khỏi phòng, sau đó rất nhanh khóa trái cửa lại.
Diệp Thanh Linh thấy thái độ kiên định của Trương Đình Đình, đành phải quay về phòng.
Vừa mới trở về phòng, đã thấy Thượng Quan Sở nằm ở trên giường, vẻ mặt kì quái cười cười nhìn cô. Cô không thèm để ý tới anh, nhanh chóng đi vào nhà tắm. Diệp Thanh Linh cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao hôm nay Thượng Quan Sở không có yêu cầu cô cùng nhau tắm uyên ương, cũng không có đi tới quấn quít muốn tắm cho cô.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, Diệp Thanh Linh lấy máy sấy tóc ra, Thượng Quan Sở đột nhiên đứng ở phía sau cô nói:" Để anh giúp em!"
Diệp Thanh Linh sửng sốt một chút, khôi phục bình tĩnh, đưa máy sấy tóc cho anh nói:" Cảm ơn."
Động tác của anh rất ôn nhu, nhưng cũng rất nhanh nhẹn, những ngón tay xuyên qua tóc của cô, như là mát xa, làm cho cô cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, không khỏi nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác anh phục vụ cô.
" Thanh Linh, có thích anh không?" Âm thanh anh rất nhẹ nhàng ôn nhu.
Diệp Thanh Linh giống như là trúng tà, nói: " Thích." Kỳ thật cô nghe thành 'thích không?' cô nghĩ là anh đang hỏi là cô có thích anhsấy tóc cho cô không?
" Thật sự sao?" Thượng Quan Sở cười càng thêm ôn nhu, nghe lời nói rất rõ.
" Ừ!" Diệp Thanh Linh gật đầu.