Lúc bọn họ trở về, Mễ Lam Nhi đã được chuyển đến bệnh viện tư nhân của Thượng Quan Sở, đối với tình huống của Mễ Lam Nhi bác sĩ Bạch cũng không có biện pháp, phải tìm Khương Thừa nhìn xem, không chừng còn có biện pháp.
Bởi vì là bệnh viện của Thượng Quan Sở nên phòng bệnh của Mễ Lam Nhi ở chỗ cao nhất, phòng bệnh ở chỗ cao nhất này cũng chỉ có một mình Mễ Lam Nhi. Khương Thừa vừa đến, kiểm tra Mễ Lam Nhi một lúc, nói:
- Dựa vào kiến thức của tôi mà nói thì không có cách nào làm Mễ Lam Nhi tỉnh lại nhưng có một người có thể làm được.
- Ai? Tôi liền đi mời.- Tiền Nguyên vừa nghe Mễ Lam Nhi có thể tỉnh không biết nhiều vui vẻ.
- Mọi người đừng nóng vội, cho dù châm cứu cho Mễ Lam Nhi, cũng phải chờ vết thương của cô ấy khép lại mới làm được.- Mọi người vừa nghe hai chữ châm cứu liền biết ai.
Thượng Quan Sở hỏi:
- Có thể mời đại sư xuống núi sao?
"Vậy phải xem thành ý của Tiền Nguyên." Khương Thừa nói.
"Còn anh? Anh là học trò cũng không nể tình sao?." Nhạc Nhạc hỏi.
"Tôi đúng là học trò nhưng thầy Chu cứu người phải xem tâm trạng, ai có thể thuyết phục được thầy Chu thì dễ hơn ." Thầy Chu cũng không phải là bác sĩ châm cứu bình thường, hắn cứu người chỉ xem tâm trạng, tâm trạng tốt liền cứu người còn nếu chọc hắn giận thì cho dù là ai cũng vậy. Chẳng sợ ông trời, hắn nói không cứu là không cứu mặc kệ ai.
Nhạc Nhạc nghe Khương Thừa nói xong, bực tức đầy bụng nói: "Sớm biết như vậy liền trực tiếp đi tìm thầy Chu? Chúng ta đi nhiều như vậy? Chịu khổ như vậy đổi lại là xem tâm trạng? Người nào mà giỏi như vậy?"
Trải qua việc đi núi, Diệp Thanh Linh bình tĩnh rất nhiều, cũng không giống 2 ngày trước ăn ngủ không yên, đầu óc thanh tỉnh rất nhiều, nhìn việc cũng vui vẻ hơn nhiều. Thấy bộ dáng Nhạc Nhạc bực tức đầy bụng, cười nói: "Chúng ta chịu khổ cũng được nhưng biết có người chữa được cho Mễ Lam Nhi cũng xứng đáng."
Thượng Quan Sở thật đồng ý cách nói của Diệp Thanh Linh, thâm tình nhìn cô gật gật đầu.
Tiền Nguyên lạnh nghiêm mặt, nói: "Chờ Mễ Lam Nhi dưỡng thương xong tôi đi tìm thầy Chu." Anh không muốn rời Mễ Lam Nhi nửa bước, anh nhất định phải chờ cô khỏe, anh mới có thể yên tâm đi mời bác sĩ.
"Tiền Nguyên anh yên tâm lo cho Mễ Lam Nhi đi chúng tôi đi tìm thầy Chu." Nhạc Nhạc vỗ vỗ vai Tiền Nguyên, rất trọng nghĩa nói.
Mọi người không nghĩ tới người vừa rồi còn bực tức đầy bụng lập tức trở nên trọng nghĩa như
vậy, cũng không quá tin tưởng nhìn Nhạc Nhạc.
Diệp Thanh Linh cũng nói: "Nhạc Nhạc nói không sai, chúng tôi đi tìm thầy Chu, anh liền an tâm lo Mễ Lam Nhi đi!"
Khương Thừa nghe xong nở nụ cười, nói: "Tiểu thư Diệp có thể đi, nhưng Nhạc Nhạc vẫn đừng đi."
"Vì cái gì?" Nhạc Nhạc cảm thấy không công bằng, vì cái gì anh không thể đi chứ? Chẳng lẽ việc nhỏ này anh cũng không xử lý được?
"Bởi vì tính cách của anh." Khương Thừa nói.
"Tính cách của tôi làm sao?" Anh là nghĩ gì nói nấy, nhưng không phải suy nghĩ không để ý đại cục giống như Khương Thừa nghĩ vậy.
"Tính cách của anh tốt lắm." Diệp Thanh Linh cười nói, "Nhạc Nhạc đi nói không chừng còn có thể giúp."
"Tùy mọi người thôi!" Khương Thừa không hề nhiều lời.
Nghe Khương Thừa nói thầy Chu thích uống trà, bởi vậy Thượng Quan Sở Hòa Nhạc Nhạc đi mua lá trà cao cấp. Nhưng Diệp Thanh Linh cái gì cũng không chuẩn bị, khiến cho Má Trương mang trà hoa lài cô thích theo. Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh chuẩn bị trà, không khỏi tò mò hỏi: "Em chuẩn bị trà cho thầy Chu?"
"Ừ." Diệp Thanh Linh vừa ra ngoài vừa gật đầu.
Nhạc Nhạc nhìn thấy Diệp Thanh Linh chuẩn bị trà lài cũng hoài nghi nói: "Thanh Linh em là không phải quá keo kiệt, người ta là bác sĩ giỏi? Em không sợ trà này đắc tội với bác sĩ sao."
Diệp Thanh Linh liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái, cười nói: "Muốn đánh cược sao?"
"Được! Đánh cuộc gì?" Anh không tin vị bác sĩ kia không thích lá trà cao cấp mà Thượng Quan Sở mua, lại thích hoa cỏ sau vườn của cô.
Trong mắt Diệp Thanh Linh trà lài này giống như thứ cỏ dại.
"Cược 1/3 cổ phần nhà xuất bản của anh." Diệp Thanh Linh gió thoảng mây trôi nói ra tiền đặt cược.
"Cái gì? Thanh Linh em cũng ghê thật! Nhà xuất bản là toàn bộ tâm huyết của anh, cược 1/3 như vậy em còn cần sống không." Nhạc Nhạc vừa nghe liền oa oa kêu to lên.
"Không dám?" Diệp Thanh Linh cười nói.
"Ai nói không dám, chẳng qua nếu em thua thì sao?" Nhạc Nhạc ưỡn thắt lưng thật thẳng, anh không thể thua được.
"Nếu em thua sau này anh ăn ở Diệp gia khỏi trả tiền." Tiền đặt cược của cô rất nhỏ nhưng cô biết Nhạc Nhạc vì thắng nên có thể cược.
Nhạc Nhạc ở trong lòng suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy thế nào cũng khong có lợi. Vẻ mặt đau lòng cắn chặt răng, nói: "Được rồi, anh cược với em."
Diệp Thanh Linh đến trước ô tô, xoay người sang nói với Trương Đình Đình đưa cô ra ngoài: "Đình Đình chuẩn bị tốt hợp đồng."
Trương Đình Đình cười nói: "Tốt."
Nhạc Nhạc nhìn bộ dáng tự tin của Diệp Thanh Linh cùng Trương Đình Đình kia, cười nói: "Đình Đình cô cũng đừng phí lực, hợp đồng chuẩn bị cũng uổn công."
Trương Đình Đình cười hì hì nhìn Nhạc Nhạc nói: "Tôi tin tưởng Thanh Linh." Chỉ cần là Thanh Linh quyết định, cô tin tưởng nhất định đúng.
"Nha đầu ngốc, cô thật sự ngốc không sợ Thanh linh bán cô đi?" Nhạc Nhạc giễu cợt Trương Đình Đình.
"Muốn bán cũng bán anh trước." Diệp Thanh Linh cười nói.
"Vì cái gì nha!" Nhạc Nhạc vẻ mặt vô tội.
"Bởi vì bộ dáng anh thấy ghét." Thượng Quan Sở đột nhiên xen mồm nói.
Thượng Quan Sở nhất nói tiếp như vậy, Nhạc Nhạc liền cùng anh đấu võ mồm đấu không ngừng, hai người anh nói tôi tôi nói anh thẳng đến lên máy bay.
Vừa đến thành phố C, Tô Phi liền gọi điện thoại nói cha Tiền Nguyên phái người đến Thành phố A bắt Tiền Nguyên đi rồi. Nói dễ nghe là vài người đón đi, kỳ thật chính là đánh anh ta ngất rồi trước mặt Tô Phi đợi người đến gặp mặt bắt anh ta đi. Tô Phi vốn định ngăn cản, nhưng sau khi nhìn thấy thư ký Trương lần trước đến biệt thự nhà họ Diệp xuất hiện trong đó đành phải từ bỏ. Bởi vì thư ký Trương lần trước sau khi xuất hiện ở nhà họ Diệp Tô Phi đặc biệt phái người xác minh qua thân phận, ông ta là người thị trưởng Tiền tín nhiệm nhất.
Lần này đi theo bên người bảo vệ Thượng Quan Sở là bảy anh chàng tuấn tú đến mức khiến người ta rối bời, bọn họ thử máy bay, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, có vài phóng viên đến sân bay chờ chụp ngôi sao cũng không nhịn được đưa tay hướng bọn họ chụp lại.
Thượng Quan Sở rất kín đáo, không thích bị người chụp, mà Diệp Thanh Linh cũng giống vậy, hai người lúc thấy phóng viên chụp Xuân Hạ Thu Đông Bách Sự Thông từ bên cạnh trốn đi. Mà Nhạc Nhạc cũng phá lệ không có đi vô giúp vui, đi theo Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh đến khách sạn.
Ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị mọi chuyện thỏa đáng, Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc lên núi Lăng Không.
Núi Lăng Không, một chốn bồng lai tiên cảnh. Nếu muốn đi bộ lên núi căn bản không có khả năng, bốn phía đều là vách núi đen vách đá, nhưng trên núi lại có hoa có cỏ, có hồ nước.
Bọn họ đến nơi, thì thầy Chu giống như sớm đoán trước, vừa thấy bọn họ đến liền cười nói: "Các vị đã đến?"
Nhìn khuôn mặt tuổi trẻ tuấn tú kia, Diệp Thanh Linh hơi sửng sốt chút, nói: "Đúng là nơi này."
Đối với việc cô mở miệng một cái liền đánh giá người khác, là chuyện ngoài dự liệu.
Thầy Chu cũng sửng sốt, rồi cười nói: "Vị này là tiểu thư Diệp đi! Quả nhiên không tầm thường."
Ngay cả cô cũng biết, sợ là Thượng Quan Sở hắn biết rõ ràng hơn. Diệp Thanh Linh thản nhiên cười, nói: "Tầm thường cũng tốt, không tầm thường cũng thế, chugn quy đều trốn không được một chữ tình."
"A..." Thầy Chu nhìn Diệp Thanh Linh, giống như rất hứng thú với lời nói của Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh còn chưa nói nói, Nhạc Nhạc cầm lá trà anh ta chuẩn bị đưa tới trước mặt thầy Chu, nói: "Thầy Chu, nghe nói ngài thích uống trà, đây là ddawjdc biệt chuẩn bị cho ngài."
Chu đại sư cười nhận trà, đưa cho một người đàn ông bên cạnh hắn.
Diệp Thanh Linh liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái, đưa cỏ dại trong mắt Nhạc Nhạc cho chu đại sư.
Chu đại sư nhận, đã nghe đến một cổ hương hoa nhàn nhạt, tiếp theo cầm lấy đưa đến trước mũi ngửi, tươi cười càng đậm, nói: "Mai vàng."
"Vâng." Diệp Thanh Linh mặt mày hớn hở, cười đến hàm súc.
Mai vàng này không giống trà lài mua trong siêu thị, nó lưu lại mùi vốn có, cho dù ở mùa hạ, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy hương vị mùa đông, lạnh lùng, nhẹ nhàng khoan khoái. Hắn đem cầm trà lài trong tay lúc lâu, mới đưa cho người đàn ông bên cạnh.
"Diệp tiểu thư khó khăn vì tình?" Thầy Chu đột nhiên hỏi.
Diệp Thanh Linh nghe xong, nhìn nhìn Thượng Quan Sở, cười gật đầu, nói: "Có tình."
"A..." Thầy Chu dường như có hứng thú cô nói tiếp.
"Tôi có một người bạn bị thương, hôn mê bất tỉnh." Diệp Thanh Linh nói ra mục đích bọn họ đến chuyến này.
"Đều nói bắt người tay ngắn, xem ra tiểu thư Diệp có chuẩn bị mà đến." Thầy Chu vẻ mặt ý cười, ở trong vẻ mặt của hắn nhìn không ra vui giận.
Diệp Thanh Linh cúi đầu trầm tư, Thượng Quan Sở cười nói: "Còn nhờ thầy Chu ra tay trị liệu."
Thầy Chu không để ý đến Thượng Quan Sở, cơ hồ xem anh như người vô hình, không chuyển mắt nhìn Diệp Thanh Linh.
Thượng Quan Sở nhìn ánh mắt thầy Chu, trong lòng một ngọn lửa vô cớ dâng lên, nhưng vì Mễ Lam Nhi, anh nhịn.
"Thầy Chu tâm tình như thế nào?" Diệp Thanh Linh ngẩng đầu vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Thầy Chu ngẩn người, cảm thấy người phụ nữ này quá thú vị, cười to nói: "Tâm tình không tệ."
Diệp Thanh Linh tươi cười đầy mặt, nói: "Khương Thừa nói thầy Chu cứu người xem tâm tình, không biết bây giờ thầy Chu có thể đáp ứng điều trị cho người bạn của tôi hay không?"
Thầy Chu cau mày, sao lại cảm thấy mình giống như bị lừa vậy? Nhưng làm đàn ông chung quy không thể để phụ nữ coi thường đi, thuận tiện nói: "Không phải không thể đáp ứng, chẳng qua..." Muốn hắn dễ dàng liền ra tay điều trị bệnh nhân không dễ dàng như vậy.
"Chỉ cần không quá phận, yêu cầu gì đều được." Diệp Thanh Linh cười nói.
Thượng Quan Sở Hòa Nhạc Nhạc nghe Diệp Thanh Linh nói như vậy, đều khẩn trương nói: "Thanh Linh, em cần nghĩ kỹ, nếu hắn ra yêu cầu quá phận chút làm sao bây giờ?"
"Tôi chỉ muốn tiểu thư Diệp đáp ứng tôi ba việc, tôi chữa trị cho bạn cô." Thầy Chu cười nói.
"Được." Diệp Thanh Linh đáp ứng thật thẳng thắng, vì điều trị cho Mễ Lam Nhi, đừng nói ba việc, cho dù ba mươi việc, chỉ cần là chuyện cô có thể làm, cô đều đã đáp ứng.
"Nếu tiểu thư Diệp đã đáp ứng, bây giờ tôi đi điều trị cho bạn của cô." Thầy Chu nói xong liền phân phó người thay hắn chuẩn bị đồ dùng.
Nhạc Nhạc lại nóng nảy, nói: "Ngài muốn Thanh Linh đáp ứng ba việc còn chưa nói mà?"
"Tôi còn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra thì nói sau!" Thầy Chu cao giọng cười to.
Lúc bọn họ trở về, Mễ Lam Nhi đã được chuyển đến bệnh viện tư nhân của Thượng Quan Sở, đối với tình huống của Mễ Lam Nhi bác sĩ Bạch cũng không có biện pháp, phải tìm Khương Thừa nhìn xem, không chừng còn có biện pháp.
Bởi vì là bệnh viện của Thượng Quan Sở nên phòng bệnh của Mễ Lam Nhi ở chỗ cao nhất, phòng bệnh ở chỗ cao nhất này cũng chỉ có một mình Mễ Lam Nhi. Khương Thừa vừa đến, kiểm tra Mễ Lam Nhi một lúc, nói:
- Dựa vào kiến thức của tôi mà nói thì không có cách nào làm Mễ Lam Nhi tỉnh lại nhưng có một người có thể làm được.
- Ai? Tôi liền đi mời.- Tiền Nguyên vừa nghe Mễ Lam Nhi có thể tỉnh không biết nhiều vui vẻ.
- Mọi người đừng nóng vội, cho dù châm cứu cho Mễ Lam Nhi, cũng phải chờ vết thương của cô ấy khép lại mới làm được.- Mọi người vừa nghe hai chữ châm cứu liền biết ai.
Thượng Quan Sở hỏi:
- Có thể mời đại sư xuống núi sao?
"Vậy phải xem thành ý của Tiền Nguyên." Khương Thừa nói.
"Còn anh? Anh là học trò cũng không nể tình sao?." Nhạc Nhạc hỏi.
"Tôi đúng là học trò nhưng thầy Chu cứu người phải xem tâm trạng, ai có thể thuyết phục được thầy Chu thì dễ hơn ." Thầy Chu cũng không phải là bác sĩ châm cứu bình thường, hắn cứu người chỉ xem tâm trạng, tâm trạng tốt liền cứu người còn nếu chọc hắn giận thì cho dù là ai cũng vậy. Chẳng sợ ông trời, hắn nói không cứu là không cứu mặc kệ ai.
Nhạc Nhạc nghe Khương Thừa nói xong, bực tức đầy bụng nói: "Sớm biết như vậy liền trực tiếp đi tìm thầy Chu? Chúng ta đi nhiều như vậy? Chịu khổ như vậy đổi lại là xem tâm trạng? Người nào mà giỏi như vậy?"
Trải qua việc đi núi, Diệp Thanh Linh bình tĩnh rất nhiều, cũng không giống ngày trước ăn ngủ không yên, đầu óc thanh tỉnh rất nhiều, nhìn việc cũng vui vẻ hơn nhiều. Thấy bộ dáng Nhạc Nhạc bực tức đầy bụng, cười nói: "Chúng ta chịu khổ cũng được nhưng biết có người chữa được cho Mễ Lam Nhi cũng xứng đáng."
Thượng Quan Sở thật đồng ý cách nói của Diệp Thanh Linh, thâm tình nhìn cô gật gật đầu.
Tiền Nguyên lạnh nghiêm mặt, nói: "Chờ Mễ Lam Nhi dưỡng thương xong tôi đi tìm thầy Chu." Anh không muốn rời Mễ Lam Nhi nửa bước, anh nhất định phải chờ cô khỏe, anh mới có thể yên tâm đi mời bác sĩ.
"Tiền Nguyên anh yên tâm lo cho Mễ Lam Nhi đi chúng tôi đi tìm thầy Chu." Nhạc Nhạc vỗ vỗ vai Tiền Nguyên, rất trọng nghĩa nói.
Mọi người không nghĩ tới người vừa rồi còn bực tức đầy bụng lập tức trở nên trọng nghĩa như
vậy, cũng không quá tin tưởng nhìn Nhạc Nhạc.
Diệp Thanh Linh cũng nói: "Nhạc Nhạc nói không sai, chúng tôi đi tìm thầy Chu, anh liền an tâm lo Mễ Lam Nhi đi!"
Khương Thừa nghe xong nở nụ cười, nói: "Tiểu thư Diệp có thể đi, nhưng Nhạc Nhạc vẫn đừng đi."
"Vì cái gì?" Nhạc Nhạc cảm thấy không công bằng, vì cái gì anh không thể đi chứ? Chẳng lẽ việc nhỏ này anh cũng không xử lý được?
"Bởi vì tính cách của anh." Khương Thừa nói.
"Tính cách của tôi làm sao?" Anh là nghĩ gì nói nấy, nhưng không phải suy nghĩ không để ý đại cục giống như Khương Thừa nghĩ vậy.
"Tính cách của anh tốt lắm." Diệp Thanh Linh cười nói, "Nhạc Nhạc đi nói không chừng còn có thể giúp."
"Tùy mọi người thôi!" Khương Thừa không hề nhiều lời.
Nghe Khương Thừa nói thầy Chu thích uống trà, bởi vậy Thượng Quan Sở Hòa Nhạc Nhạc đi mua lá trà cao cấp. Nhưng Diệp Thanh Linh cái gì cũng không chuẩn bị, khiến cho Má Trương mang trà hoa lài cô thích theo. Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh chuẩn bị trà, không khỏi tò mò hỏi: "Em chuẩn bị trà cho thầy Chu?"
"Ừ." Diệp Thanh Linh vừa ra ngoài vừa gật đầu.
Nhạc Nhạc nhìn thấy Diệp Thanh Linh chuẩn bị trà lài cũng hoài nghi nói: "Thanh Linh em là không phải quá keo kiệt, người ta là bác sĩ giỏi? Em không sợ trà này đắc tội với bác sĩ sao."
Diệp Thanh Linh liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái, cười nói: "Muốn đánh cược sao?"
"Được! Đánh cuộc gì?" Anh không tin vị bác sĩ kia không thích lá trà cao cấp mà Thượng Quan Sở mua, lại thích hoa cỏ sau vườn của cô.
Trong mắt Diệp Thanh Linh trà lài này giống như thứ cỏ dại.
"Cược / cổ phần nhà xuất bản của anh." Diệp Thanh Linh gió thoảng mây trôi nói ra tiền đặt cược.
"Cái gì? Thanh Linh em cũng ghê thật! Nhà xuất bản là toàn bộ tâm huyết của anh, cược / như vậy em còn cần sống không." Nhạc Nhạc vừa nghe liền oa oa kêu to lên.
"Không dám?" Diệp Thanh Linh cười nói.
"Ai nói không dám, chẳng qua nếu em thua thì sao?" Nhạc Nhạc ưỡn thắt lưng thật thẳng, anh không thể thua được.
"Nếu em thua sau này anh ăn ở Diệp gia khỏi trả tiền." Tiền đặt cược của cô rất nhỏ nhưng cô biết Nhạc Nhạc vì thắng nên có thể cược.
Nhạc Nhạc ở trong lòng suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy thế nào cũng khong có lợi. Vẻ mặt đau lòng cắn chặt răng, nói: "Được rồi, anh cược với em."
Diệp Thanh Linh đến trước ô tô, xoay người sang nói với Trương Đình Đình đưa cô ra ngoài: "Đình Đình chuẩn bị tốt hợp đồng."
Trương Đình Đình cười nói: "Tốt."
Nhạc Nhạc nhìn bộ dáng tự tin của Diệp Thanh Linh cùng Trương Đình Đình kia, cười nói: "Đình Đình cô cũng đừng phí lực, hợp đồng chuẩn bị cũng uổn công."
Trương Đình Đình cười hì hì nhìn Nhạc Nhạc nói: "Tôi tin tưởng Thanh Linh." Chỉ cần là Thanh Linh quyết định, cô tin tưởng nhất định đúng.
"Nha đầu ngốc, cô thật sự ngốc không sợ Thanh linh bán cô đi?" Nhạc Nhạc giễu cợt Trương Đình Đình.
"Muốn bán cũng bán anh trước." Diệp Thanh Linh cười nói.
"Vì cái gì nha!" Nhạc Nhạc vẻ mặt vô tội.
"Bởi vì bộ dáng anh thấy ghét." Thượng Quan Sở đột nhiên xen mồm nói.
Thượng Quan Sở nhất nói tiếp như vậy, Nhạc Nhạc liền cùng anh đấu võ mồm đấu không ngừng, hai người anh nói tôi tôi nói anh thẳng đến lên máy bay.
Vừa đến thành phố C, Tô Phi liền gọi điện thoại nói cha Tiền Nguyên phái người đến Thành phố A bắt Tiền Nguyên đi rồi. Nói dễ nghe là vài người đón đi, kỳ thật chính là đánh anh ta ngất rồi trước mặt Tô Phi đợi người đến gặp mặt bắt anh ta đi. Tô Phi vốn định ngăn cản, nhưng sau khi nhìn thấy thư ký Trương lần trước đến biệt thự nhà họ Diệp xuất hiện trong đó đành phải từ bỏ. Bởi vì thư ký Trương lần trước sau khi xuất hiện ở nhà họ Diệp Tô Phi đặc biệt phái người xác minh qua thân phận, ông ta là người thị trưởng Tiền tín nhiệm nhất.
Lần này đi theo bên người bảo vệ Thượng Quan Sở là bảy anh chàng tuấn tú đến mức khiến người ta rối bời, bọn họ thử máy bay, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, có vài phóng viên đến sân bay chờ chụp ngôi sao cũng không nhịn được đưa tay hướng bọn họ chụp lại.
Thượng Quan Sở rất kín đáo, không thích bị người chụp, mà Diệp Thanh Linh cũng giống vậy, hai người lúc thấy phóng viên chụp Xuân Hạ Thu Đông Bách Sự Thông từ bên cạnh trốn đi. Mà Nhạc Nhạc cũng phá lệ không có đi vô giúp vui, đi theo Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh đến khách sạn.
Ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị mọi chuyện thỏa đáng, Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc lên núi Lăng Không.
Núi Lăng Không, một chốn bồng lai tiên cảnh. Nếu muốn đi bộ lên núi căn bản không có khả năng, bốn phía đều là vách núi đen vách đá, nhưng trên núi lại có hoa có cỏ, có hồ nước.
Bọn họ đến nơi, thì thầy Chu giống như sớm đoán trước, vừa thấy bọn họ đến liền cười nói: "Các vị đã đến?"
Nhìn khuôn mặt tuổi trẻ tuấn tú kia, Diệp Thanh Linh hơi sửng sốt chút, nói: "Đúng là nơi này."
Đối với việc cô mở miệng một cái liền đánh giá người khác, là chuyện ngoài dự liệu.
Thầy Chu cũng sửng sốt, rồi cười nói: "Vị này là tiểu thư Diệp đi! Quả nhiên không tầm thường."
Ngay cả cô cũng biết, sợ là Thượng Quan Sở hắn biết rõ ràng hơn. Diệp Thanh Linh thản nhiên cười, nói: "Tầm thường cũng tốt, không tầm thường cũng thế, chugn quy đều trốn không được một chữ tình."
"A..." Thầy Chu nhìn Diệp Thanh Linh, giống như rất hứng thú với lời nói của Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh còn chưa nói nói, Nhạc Nhạc cầm lá trà anh ta chuẩn bị đưa tới trước mặt thầy Chu, nói: "Thầy Chu, nghe nói ngài thích uống trà, đây là ddawjdc biệt chuẩn bị cho ngài."
Chu đại sư cười nhận trà, đưa cho một người đàn ông bên cạnh hắn.
Diệp Thanh Linh liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái, đưa cỏ dại trong mắt Nhạc Nhạc cho chu đại sư.
Chu đại sư nhận, đã nghe đến một cổ hương hoa nhàn nhạt, tiếp theo cầm lấy đưa đến trước mũi ngửi, tươi cười càng đậm, nói: "Mai vàng."
"Vâng." Diệp Thanh Linh mặt mày hớn hở, cười đến hàm súc.
Mai vàng này không giống trà lài mua trong siêu thị, nó lưu lại mùi vốn có, cho dù ở mùa hạ, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy hương vị mùa đông, lạnh lùng, nhẹ nhàng khoan khoái. Hắn đem cầm trà lài trong tay lúc lâu, mới đưa cho người đàn ông bên cạnh.
"Diệp tiểu thư khó khăn vì tình?" Thầy Chu đột nhiên hỏi.
Diệp Thanh Linh nghe xong, nhìn nhìn Thượng Quan Sở, cười gật đầu, nói: "Có tình."
"A..." Thầy Chu dường như có hứng thú cô nói tiếp.
"Tôi có một người bạn bị thương, hôn mê bất tỉnh." Diệp Thanh Linh nói ra mục đích bọn họ đến chuyến này.
"Đều nói bắt người tay ngắn, xem ra tiểu thư Diệp có chuẩn bị mà đến." Thầy Chu vẻ mặt ý cười, ở trong vẻ mặt của hắn nhìn không ra vui giận.
Diệp Thanh Linh cúi đầu trầm tư, Thượng Quan Sở cười nói: "Còn nhờ thầy Chu ra tay trị liệu."
Thầy Chu không để ý đến Thượng Quan Sở, cơ hồ xem anh như người vô hình, không chuyển mắt nhìn Diệp Thanh Linh.
Thượng Quan Sở nhìn ánh mắt thầy Chu, trong lòng một ngọn lửa vô cớ dâng lên, nhưng vì Mễ Lam Nhi, anh nhịn.
"Thầy Chu tâm tình như thế nào?" Diệp Thanh Linh ngẩng đầu vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Thầy Chu ngẩn người, cảm thấy người phụ nữ này quá thú vị, cười to nói: "Tâm tình không tệ."
Diệp Thanh Linh tươi cười đầy mặt, nói: "Khương Thừa nói thầy Chu cứu người xem tâm tình, không biết bây giờ thầy Chu có thể đáp ứng điều trị cho người bạn của tôi hay không?"
Thầy Chu cau mày, sao lại cảm thấy mình giống như bị lừa vậy? Nhưng làm đàn ông chung quy không thể để phụ nữ coi thường đi, thuận tiện nói: "Không phải không thể đáp ứng, chẳng qua..." Muốn hắn dễ dàng liền ra tay điều trị bệnh nhân không dễ dàng như vậy.
"Chỉ cần không quá phận, yêu cầu gì đều được." Diệp Thanh Linh cười nói.
Thượng Quan Sở Hòa Nhạc Nhạc nghe Diệp Thanh Linh nói như vậy, đều khẩn trương nói: "Thanh Linh, em cần nghĩ kỹ, nếu hắn ra yêu cầu quá phận chút làm sao bây giờ?"
"Tôi chỉ muốn tiểu thư Diệp đáp ứng tôi ba việc, tôi chữa trị cho bạn cô." Thầy Chu cười nói.
"Được." Diệp Thanh Linh đáp ứng thật thẳng thắng, vì điều trị cho Mễ Lam Nhi, đừng nói ba việc, cho dù ba mươi việc, chỉ cần là chuyện cô có thể làm, cô đều đã đáp ứng.
"Nếu tiểu thư Diệp đã đáp ứng, bây giờ tôi đi điều trị cho bạn của cô." Thầy Chu nói xong liền phân phó người thay hắn chuẩn bị đồ dùng.
Nhạc Nhạc lại nóng nảy, nói: "Ngài muốn Thanh Linh đáp ứng ba việc còn chưa nói mà?"
"Tôi còn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra thì nói sau!" Thầy Chu cao giọng cười to.