Nhìn anh hai mình đau lòng bỏ đi, Dịch Hiểu Huyên trừng mắt nhìn Diệp Thanh Linh cùng Trương Đình Đình, quát: "Đều tại hai người, tại các người vạch trần tôi, nếu không anh hai tôi sẽ không đau lòng như vậy." Dịch Hiểu Huyên không thấy mình sai cái gì, đem hết trách nhiệm đổ cho Diệp Thanh Linh cùng Trương Đình Đình.
Diệp Thanh Linh không nghĩ gì nhiều, liếc nhìn Dịch Hiểu Huyên một cái, không muốn nói nhiều với kẻ không phân biệt phải trái như cô ta, thản nhiên xoay người đi lên thư phòng trên lầu.
Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh rời đi, cũng đi theo cô lên lầu. Dịch Hiểu Huyên lại trừng mắt liếc Diệp Thanh Linh đang bỏ đi, còn Thượng Quan Sở thì từng bước theo sát cô, trong lòng càng đố kị, giận dữ chạy đến bên bàn cầm ly trà ném về phía Diệp Thanh Linh, lớn tiếng hét: "Diệp Thanh Linh cô chết đi!"
Thượng Quan Sở vừa kịp kéo Diệp Thanh Linh tránh sang một bên, chén trà vỡ tan trên mặt sàn.
Dịch Hiểu Huyên không ném trúng Diệp Thanh Linh, mà âm thanh chén trà rơi xuống đất làm Khương Thừa giật mình nhìn sang. Khương Thừa thấy ánh mắt Thượng Quan Sở trở nên lạnh giá như muốn giết người, vội vàng kéo Dịch Hiểu Huyên ra ngoài, nói: "Sở thiếu, tôi nghĩ Hiểu Huyên không phải cố ý." Dịch Hiểu Huyên cũng không phản kháng, để mặc cho Khương Thừa kéo cô ra ngoài cửa.
"Sở thiếu..." Tô Phi thấy Khương Thừa cùng Dịch Hiểu Huyên rời đi, muốn hỏi ý kiến Thượng Quan Sở xem thế nào.
Thượng Quan Sở khoát tay, nói: "Bỏ đi."
Tô Phi hiểu rõ Thượng Quan Sở vì Dịch Thiếu Kiệt, bà nội nên không so đo với Dịch Hiểu Huyên, nhưng đối với Khương Thừa, hắn không có cùng cái nhìn, "Thiếu gia Sở, Khương Thừa sao đây?"
"Để hắn đi đi!" Khương Thừa thật đáng thương vì Dịch Hiểu Huyên đã phải trả giá rất nhiều, nhận được trừ bỏ thương tổn cái gì cũng không nhận được.
Diệp Thanh Linh hiểu rõ những ý tứ trong lời nói của Tô Phi, nhưng cô cũng đồng ý để Thượng Quan Sở xử lý, đối với Dịch Hiểu Huyên cùng Khương Thừa, anh không thể đối xử tuyệt tình như đối với người ngoài như vậy.
Đối với chuyện của Dịch Hiểu Huyên mọi người đều làm như không có chuyện gì, hai ngày sau không ai nhắc lại, mọi người đều tưởng rằng Dịch Hiểu Huyên bị vạch trần sẽ không bao giờ dám xuất hiện ở Diệp gia nữa, nhưng có ai biết rằng, sau ngày thứ ba, Dịch Hiểu Huyên lại xuất hiện ở Diệp gia, yêu cầu gặp Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở.
Nghe A Phú bẩm báo xong, Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở thản nhiên nói: "Việc này anh cứ quyết định."
Thượng Quan Sở không chút suy nghĩ nói: "Không gặp."
A Phú chuyển lời đến Dịch Hiểu Huyên rằng Sở thiếu không gặp. Dịch Hiểu Huyên nghe xong, lẳng lặng nhìn nhìn quanh biệt thự của Diệp gia, yên lặng rời đi.
A Phú là người không biết nói dối, Diệp Thanh Linh cũng không nói gì.
Ngày hôm sau, Dịch Hiểu Huyên lại đến.
A Phú lại bẩm báo, Thượng Quan Sở cũng nói không gặp. Dịch Hiểu Huyên lại yên lặng rời đi. Liên tiếp trong năm ngày Dịch Hiểu Huyên đều đến đây, Thượng Quan Sở chỉ nói hai chữ 'Không gặp'.
Nhiều ngày sau đó, Dịch Hiểu Huyên đột nhiên không hề đến. Mọi người ngạc nhiên khi thấy cô không đến nữa, chỉ có Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh thờ ơ.
Mấy ngày nay Diệp Thanh Linh cảm thấy bất an, chu kỳ kinh nguyệt của cô luôn chính xác nhưng đã bảy ngày đều không có đến. Cô hoài nghi không biết có phải là mang thai? Buổi sáng sau khi rời giường đi rửa mặt chải đầu, cô liền thay quần áo mới.
Thượng Quan Sở biết Diệp Thanh Linh ở nhà đều ăn mặc khá thoải mái, thấy cô ăn mặc chỉnh tề, liền tò mò hỏi: "Thanh Linh muốn ra ngoài sao?" Ở với hắn, chỉ cần có lệnh không cho ra khỏi cửa, một tháng cô cũng không ra ngoài được.
“Ừ!" Diệp Thanh Linh gật đầu.
"Đi đâu?" Hôm nay hình như không phải đến ngày họp trong công ty, anh không biết có lý do gì mà phải ra ngoài.
"Bệnh viện." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói.
Vừa nghe đến hai chữ bệnh viện, Thượng Quan Sở hoảng sợ, nói: "Thanh Linh bị bệnh sao?" Nói xong thì đưa tay sờ trán cô.
Diệp Thanh Linh nhìn hắn, cười nói: "Chẳng lẽ bị bệnh cũng chỉ có một loại cảm sốt này hay sao?"
"Hình như không phải." Thượng Quan Sở suy nghĩ, nói: "Thanh Linh cảm thấy chỗ nào không thoái mái!"
"Không có." Diệp Thanh Linh trả lời, cô không có chỗ nào không thoải mái, cô chỉ lo lắng là mình mang thai mà thôi.
“Vậy vì sao phải đi bệnh viện?" Thượng Quan Sở lại càng không hiểu.
Diệp Thanh Linh vừa đi ra khỏi phòng vừa nói: "Mang thai đều có chút triệu chứng gì?"
"Mang thai?" Thượng Quan Sở lặp lại lời của cô, đột nhiên nghĩ tới gì đó, miệng cười to nói: "Thanh Linh, không phải là em mang thai đấy chứ?"
"Không biết." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời.
Thượng Quan Sở cau mày, giữ chặt tay cô, nói: "Thật hay giả?" Anh muốn nghe câu trả lời chính xác, không muốn nghe hai từ không biết, không chắc.
"Đi bệnh viện rồi sẽ biết." Cũng không biết anh gấp cái gì, cô cũng không phải bác sĩ, lại nói cô cũng chưa từng có con, cũng đâu biết là thực sự có?
"Đi bệnh viện nào." Ý cười hiện rõ trên mặt Thượng Quan Sở, anh kéo tay Diệp Thanh Linh qua, sau hai phút sau, vẻ mặt tươi cười của anh càng đậm, không nói gì cười ôm Diệp Thanh Linh xuống lầu. Vừa đến phòng khách, thấy mọi người đều đã rời giường, có người ở phòng khách xem truyền hình, cũng có người đang đọc báo, có người lại đang gọi điện thoại.
Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh xuống phòng khách, mọi người đều như thường ngày, tiếp tục hoạt động như bình thường.
Thượng Quan Sở mặc kệ người khác có chú ý bọn họ hay không, cười lớn tiếng tuyên bố, "Thanh Linh mang thai, tôi có con trai."
Lời này vừa ra, mọi người đều dừng động tác đang làm, ngơ ngác nhìn Thượng Quan Sở cười hưng phấn.
Một hồi lâu sau, Nhạc Nhạc không tin nói: "Anh làm sao mà biết được?" Không đến bệnh viện, anh nói mang thai thì mang thai sao? Anh tưởng mình là ai vậy!
"Đúng vậy, sao anh biết?" Trương Đình Đình cũng không tin, hỏi.
Chu Ngao không đưa ra câu hỏi nào, mà trực tiếp đến bên Diệp Thanh Linh, cười cười cầm lấy cổ tay cô, hai phút sau, nói: "Là thật."
Chu Ngao chứng thực lời nói của Thượng Quan Sở, ý cười của Thượng Quan Sở càng đậm.
Nhạc Nhạc cùng Trương Đình Đình nghe xong thì ngây người mất vài giây, hai người vừa cười vừa đi đến bên Diệp Thanh Linh nói: "Thanh Linh mau ngồi xuống đi! Đừng đứng, không tốt cho đứa nhỏ."
Diệp Thanh Linh liếc mắt nhìn hai người một cái, cô cũng không phải bị bệnh, có cần như vậy không?
Lúc này Má Trương đi ra kêu mọi người dùng bữa sáng, nghe được Diệp Thanh Linh có thai, bà thấy hưng phấn vô cùng. Lúc ăn cơm họ không ngừng nói những việc cần chú ý. Biến thành Diệp Thanh Linh không biết là không ăn được hay là không ăn ngon.
Ăn cơm xong, Nhạc Nhạc càng kỳ quái, Diệp Thanh Linh nói phải về thư phòng, thế nhưng: "Thanh Linh tôi cõng cô lên lầu! Phụ nữ có thai phải cẩn thận khi đi cầu thang."
Diệp Thanh Linh chưa kịp nói gì, Thượng Quan Sở vẻ mặt lạnh lùng liếc Nhạc Nhạc một cái rồi ôm Diệp Thanh Linh lên lầu.
Diệp Thanh Linh bị ôm như vậy, thấy không tự nhiên, nói: "Thả em xuống."
Thượng Quan Sở không nói lời nào, ôm cô lên lầu rồi mới thả xuống.
Diệp Thanh Linh không có việc gì nhưng vẫn có thói quen tính sử dụng máy tính, Nhạc Nhạc đột nhiên kêu to, "Thanh Linh phụ nữ có thai không thể dùng máy tính. Buổi sáng Má Trương có nói, máy tính có tia phóng xạ sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa nhỏ."
Diệp Thanh Linh liếc Nhạc Nhạc một cái, rồi cầm mấy tập tài liệu trên bàn lên xem.
Nhạc Nhạc lại nói: "Thanh Linh, phụ nữ có thai phải nghỉ ngơi nhiều, không thể để quá mệt." Nói xong thì đem toàn bộ tài liệu trong tay cô đưa cho Thượng Quan Sở, nói: "Việc này, về sau đều về anh quản lý."
Thượng Quan Sở thản nhiên liếc Nhạc Nhạc một cái, nói: "Cậu không có việc gì làm?"
"Có chứ, Má Trương vừa nói việc phụ nữ có thai cần chú ý đều nhớ kỹ, về sau việc này giao cho tôi đi!" Nhạc Nhạc cười nói.
Thượng Quan Sở cầm tài liệu trong tay đưa cho Nhạc Nhạc, nói: "Về sau chuyện của Diệp thị cậu hãy xử lý, như vậy là giúp Thanh Linh cũng như giúp Trương Đình Đình, ẻo lả cậu sẽ không không vui chứ!" Vợ anh vì sao phải để ẻo lả này chăm sóc, muốn chăm sóc cũng phải là anh – chồng cô chăm sóc mới đúng.
Nhạc Nhạc nhếch miệng, nhìn nhìn Diệp Thanh Linh, ỏng ẻo nói: "Được rồi!"
Thượng Quan Sở vừa lòng nở nụ cười, nói: "Như vậy mới là chị em tốt, làm việc đi."
Nhạc Nhạc lườm Thượng Quan Sở một cái, không vui nói: "Không cần anh nhắc." Tình cảm anh ta đối với Thanh Linh không giống bọn họ tưởng.
Thượng Quan Sở chỉ cười không nói. Diệp Thanh Linh nhìn hai người, thở dài một hơi, nói: "Tôi có thể làm cái gì?" Cái này không cần làm, cái kia không cần làm, vậy cô có thể làm cái gì đây?
Nhạc Nhạc cười nói: "Nghe nhạc, ngủ nghỉ, đọc sách."
Diệp Thanh Linh là người thích yên tĩnh, như vậy hàng ngày cô đều nghe nhạc. Nghe xong trong chốc lát, nói: "Vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra chứ?" Cô vẫn lo lắng, bọn họ chỉ chẩn đoán thông qua việc bắt mạch như vậy liền xác định cô mang thai, cô không quá tin tưởng, cho dù nói như thế nào thì có một tờ giấy chứng minh vẫn có sức thuyết phục hơn.
"Được." Thượng Quan Sở biết trong lòng Diệp Thanh Linh đang suy nghĩ cái gì, dù sau cô cũng không thể ở nhà cả ngày không ra khỏi cửa.
Cả đoàn người đến bệnh viện tư nhân của nhà Thượng Quan, trải qua các xét nghiệm kết quả cuối cùng giống như Thượng Quan Sở đã nói, Diệp Thanh Linh nhìn tờ giấy chứng thật mang thai. Nhìn Thượng Quan Sở nói: "Anh biết y thuật?"
"Cũng không nhiều lắm." Thượng Quan Sở cười nói.
Anh nói không nhiều lắm, chính là đã biết rất nhiều, Diệp Thanh Linh cười cười nói: "Xem ra về sau không cần đến bệnh viện."
"Thanh Linh muốn anh đỡ đẻ?" Thượng Quan Sở cười nói.
"Nếu như anh yên tâm để con trai anh sinh ra ở nhà cũng không có có việc gì." Cô nói là không đến bệnh viện đến kiểm tra, không phải không đến bệnh viện sinh con, muốn cô ở trước mặt một người đàn ông to lớn sinh con, cô không làm được.
"Lo lắng." Thượng Quan Sở cười cười nói, chuyện liều mạng này, anh vẫn không nên đùa sẽ tốt hơn.
Đối với việc Diệp Thanh Linh mang thai, mọi người đều rất xem trọng, Thượng Quan Sở theo sát cô nữa bước không rời.
Buổi tối, Diệp Thanh Linh lên giường ngủ, Thượng Quan Sở cũng không an phận. Động tay động chân với cô.
"Anh làm cái gì?" Diệp Thanh Linh nháy mắt nhìn hắn.
"Vận động." Thượng Quan Sở cười nói.
"Bác sĩ nói thời kỳ đầu mang thai phải chú ý." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói.
Thượng Quan Sở nhanh chóng cởi bỏ quần áo, tay di động trên thân thể của cô, nói: "Thằng nhỏ này chưa sinh ra đã nghĩ chiếm lấy em, anh thấy đừng sinh ra thì hơn."
Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời: "Em chỉ có thể để ‘nó’ ở trong bụng em chín tháng." Cô sẽ không nghĩ đến anh sẽ nói ra những lời như vậy, đây là con của anh được không, vì chút dục vọng nhỏ này, lại nói đứa nhỏ đừng sinh ra?
Không nghĩ tới cô lại trả lời anh như vậy, anh cũng chỉ là nói nói mà thôi, hì hì cười nói: "Vợ yêu à, chúng ta không thể vì đứa nhỏ mà mất lạc thú vợ chồng, đúng không?"
"Phải nghe lời khuyên của bác sĩ." Diệp Thanh Linh tình ý sâu xa nói.
Thượng Quan Sở đè lên thân cô, tay chân cùng sử dụng cởi quần áo của cô, nói: " Con trai Thượng Quan Sở anh là ai? Sẽ không không chịu nổi chút sóng gió nhỏ ấy." Nói xong ngay lập tức dùng miệng ngăn chặn của cô môi.
Nhìn anh hai mình đau lòng bỏ đi, Dịch Hiểu Huyên trừng mắt nhìn Diệp Thanh Linh cùng Trương Đình Đình, quát: "Đều tại hai người, tại các người vạch trần tôi, nếu không anh hai tôi sẽ không đau lòng như vậy." Dịch Hiểu Huyên không thấy mình sai cái gì, đem hết trách nhiệm đổ cho Diệp Thanh Linh cùng Trương Đình Đình.
Diệp Thanh Linh không nghĩ gì nhiều, liếc nhìn Dịch Hiểu Huyên một cái, không muốn nói nhiều với kẻ không phân biệt phải trái như cô ta, thản nhiên xoay người đi lên thư phòng trên lầu.
Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh rời đi, cũng đi theo cô lên lầu. Dịch Hiểu Huyên lại trừng mắt liếc Diệp Thanh Linh đang bỏ đi, còn Thượng Quan Sở thì từng bước theo sát cô, trong lòng càng đố kị, giận dữ chạy đến bên bàn cầm ly trà ném về phía Diệp Thanh Linh, lớn tiếng hét: "Diệp Thanh Linh cô chết đi!"
Thượng Quan Sở vừa kịp kéo Diệp Thanh Linh tránh sang một bên, chén trà vỡ tan trên mặt sàn.
Dịch Hiểu Huyên không ném trúng Diệp Thanh Linh, mà âm thanh chén trà rơi xuống đất làm Khương Thừa giật mình nhìn sang. Khương Thừa thấy ánh mắt Thượng Quan Sở trở nên lạnh giá như muốn giết người, vội vàng kéo Dịch Hiểu Huyên ra ngoài, nói: "Sở thiếu, tôi nghĩ Hiểu Huyên không phải cố ý." Dịch Hiểu Huyên cũng không phản kháng, để mặc cho Khương Thừa kéo cô ra ngoài cửa.
"Sở thiếu..." Tô Phi thấy Khương Thừa cùng Dịch Hiểu Huyên rời đi, muốn hỏi ý kiến Thượng Quan Sở xem thế nào.
Thượng Quan Sở khoát tay, nói: "Bỏ đi."
Tô Phi hiểu rõ Thượng Quan Sở vì Dịch Thiếu Kiệt, bà nội nên không so đo với Dịch Hiểu Huyên, nhưng đối với Khương Thừa, hắn không có cùng cái nhìn, "Thiếu gia Sở, Khương Thừa sao đây?"
"Để hắn đi đi!" Khương Thừa thật đáng thương vì Dịch Hiểu Huyên đã phải trả giá rất nhiều, nhận được trừ bỏ thương tổn cái gì cũng không nhận được.
Diệp Thanh Linh hiểu rõ những ý tứ trong lời nói của Tô Phi, nhưng cô cũng đồng ý để Thượng Quan Sở xử lý, đối với Dịch Hiểu Huyên cùng Khương Thừa, anh không thể đối xử tuyệt tình như đối với người ngoài như vậy.
Đối với chuyện của Dịch Hiểu Huyên mọi người đều làm như không có chuyện gì, hai ngày sau không ai nhắc lại, mọi người đều tưởng rằng Dịch Hiểu Huyên bị vạch trần sẽ không bao giờ dám xuất hiện ở Diệp gia nữa, nhưng có ai biết rằng, sau ngày thứ ba, Dịch Hiểu Huyên lại xuất hiện ở Diệp gia, yêu cầu gặp Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở.
Nghe A Phú bẩm báo xong, Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở thản nhiên nói: "Việc này anh cứ quyết định."
Thượng Quan Sở không chút suy nghĩ nói: "Không gặp."
A Phú chuyển lời đến Dịch Hiểu Huyên rằng Sở thiếu không gặp. Dịch Hiểu Huyên nghe xong, lẳng lặng nhìn nhìn quanh biệt thự của Diệp gia, yên lặng rời đi.
A Phú là người không biết nói dối, Diệp Thanh Linh cũng không nói gì.
Ngày hôm sau, Dịch Hiểu Huyên lại đến.
A Phú lại bẩm báo, Thượng Quan Sở cũng nói không gặp. Dịch Hiểu Huyên lại yên lặng rời đi. Liên tiếp trong năm ngày Dịch Hiểu Huyên đều đến đây, Thượng Quan Sở chỉ nói hai chữ 'Không gặp'.
Nhiều ngày sau đó, Dịch Hiểu Huyên đột nhiên không hề đến. Mọi người ngạc nhiên khi thấy cô không đến nữa, chỉ có Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh thờ ơ.
Mấy ngày nay Diệp Thanh Linh cảm thấy bất an, chu kỳ kinh nguyệt của cô luôn chính xác nhưng đã bảy ngày đều không có đến. Cô hoài nghi không biết có phải là mang thai? Buổi sáng sau khi rời giường đi rửa mặt chải đầu, cô liền thay quần áo mới.
Thượng Quan Sở biết Diệp Thanh Linh ở nhà đều ăn mặc khá thoải mái, thấy cô ăn mặc chỉnh tề, liền tò mò hỏi: "Thanh Linh muốn ra ngoài sao?" Ở với hắn, chỉ cần có lệnh không cho ra khỏi cửa, một tháng cô cũng không ra ngoài được.
“Ừ!" Diệp Thanh Linh gật đầu.
"Đi đâu?" Hôm nay hình như không phải đến ngày họp trong công ty, anh không biết có lý do gì mà phải ra ngoài.
"Bệnh viện." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói.
Vừa nghe đến hai chữ bệnh viện, Thượng Quan Sở hoảng sợ, nói: "Thanh Linh bị bệnh sao?" Nói xong thì đưa tay sờ trán cô.
Diệp Thanh Linh nhìn hắn, cười nói: "Chẳng lẽ bị bệnh cũng chỉ có một loại cảm sốt này hay sao?"
"Hình như không phải." Thượng Quan Sở suy nghĩ, nói: "Thanh Linh cảm thấy chỗ nào không thoái mái!"
"Không có." Diệp Thanh Linh trả lời, cô không có chỗ nào không thoải mái, cô chỉ lo lắng là mình mang thai mà thôi.
“Vậy vì sao phải đi bệnh viện?" Thượng Quan Sở lại càng không hiểu.
Diệp Thanh Linh vừa đi ra khỏi phòng vừa nói: "Mang thai đều có chút triệu chứng gì?"
"Mang thai?" Thượng Quan Sở lặp lại lời của cô, đột nhiên nghĩ tới gì đó, miệng cười to nói: "Thanh Linh, không phải là em mang thai đấy chứ?"
"Không biết." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời.
Thượng Quan Sở cau mày, giữ chặt tay cô, nói: "Thật hay giả?" Anh muốn nghe câu trả lời chính xác, không muốn nghe hai từ không biết, không chắc.
"Đi bệnh viện rồi sẽ biết." Cũng không biết anh gấp cái gì, cô cũng không phải bác sĩ, lại nói cô cũng chưa từng có con, cũng đâu biết là thực sự có?
"Đi bệnh viện nào." Ý cười hiện rõ trên mặt Thượng Quan Sở, anh kéo tay Diệp Thanh Linh qua, sau hai phút sau, vẻ mặt tươi cười của anh càng đậm, không nói gì cười ôm Diệp Thanh Linh xuống lầu. Vừa đến phòng khách, thấy mọi người đều đã rời giường, có người ở phòng khách xem truyền hình, cũng có người đang đọc báo, có người lại đang gọi điện thoại.
Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh xuống phòng khách, mọi người đều như thường ngày, tiếp tục hoạt động như bình thường.
Thượng Quan Sở mặc kệ người khác có chú ý bọn họ hay không, cười lớn tiếng tuyên bố, "Thanh Linh mang thai, tôi có con trai."
Lời này vừa ra, mọi người đều dừng động tác đang làm, ngơ ngác nhìn Thượng Quan Sở cười hưng phấn.
Một hồi lâu sau, Nhạc Nhạc không tin nói: "Anh làm sao mà biết được?" Không đến bệnh viện, anh nói mang thai thì mang thai sao? Anh tưởng mình là ai vậy!
"Đúng vậy, sao anh biết?" Trương Đình Đình cũng không tin, hỏi.
Chu Ngao không đưa ra câu hỏi nào, mà trực tiếp đến bên Diệp Thanh Linh, cười cười cầm lấy cổ tay cô, hai phút sau, nói: "Là thật."
Chu Ngao chứng thực lời nói của Thượng Quan Sở, ý cười của Thượng Quan Sở càng đậm.
Nhạc Nhạc cùng Trương Đình Đình nghe xong thì ngây người mất vài giây, hai người vừa cười vừa đi đến bên Diệp Thanh Linh nói: "Thanh Linh mau ngồi xuống đi! Đừng đứng, không tốt cho đứa nhỏ."
Diệp Thanh Linh liếc mắt nhìn hai người một cái, cô cũng không phải bị bệnh, có cần như vậy không?
Lúc này Má Trương đi ra kêu mọi người dùng bữa sáng, nghe được Diệp Thanh Linh có thai, bà thấy hưng phấn vô cùng. Lúc ăn cơm họ không ngừng nói những việc cần chú ý. Biến thành Diệp Thanh Linh không biết là không ăn được hay là không ăn ngon.
Ăn cơm xong, Nhạc Nhạc càng kỳ quái, Diệp Thanh Linh nói phải về thư phòng, thế nhưng: "Thanh Linh tôi cõng cô lên lầu! Phụ nữ có thai phải cẩn thận khi đi cầu thang."
Diệp Thanh Linh chưa kịp nói gì, Thượng Quan Sở vẻ mặt lạnh lùng liếc Nhạc Nhạc một cái rồi ôm Diệp Thanh Linh lên lầu.
Diệp Thanh Linh bị ôm như vậy, thấy không tự nhiên, nói: "Thả em xuống."
Thượng Quan Sở không nói lời nào, ôm cô lên lầu rồi mới thả xuống.
Diệp Thanh Linh không có việc gì nhưng vẫn có thói quen tính sử dụng máy tính, Nhạc Nhạc đột nhiên kêu to, "Thanh Linh phụ nữ có thai không thể dùng máy tính. Buổi sáng Má Trương có nói, máy tính có tia phóng xạ sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa nhỏ."
Diệp Thanh Linh liếc Nhạc Nhạc một cái, rồi cầm mấy tập tài liệu trên bàn lên xem.
Nhạc Nhạc lại nói: "Thanh Linh, phụ nữ có thai phải nghỉ ngơi nhiều, không thể để quá mệt." Nói xong thì đem toàn bộ tài liệu trong tay cô đưa cho Thượng Quan Sở, nói: "Việc này, về sau đều về anh quản lý."
Thượng Quan Sở thản nhiên liếc Nhạc Nhạc một cái, nói: "Cậu không có việc gì làm?"
"Có chứ, Má Trương vừa nói việc phụ nữ có thai cần chú ý đều nhớ kỹ, về sau việc này giao cho tôi đi!" Nhạc Nhạc cười nói.
Thượng Quan Sở cầm tài liệu trong tay đưa cho Nhạc Nhạc, nói: "Về sau chuyện của Diệp thị cậu hãy xử lý, như vậy là giúp Thanh Linh cũng như giúp Trương Đình Đình, ẻo lả cậu sẽ không không vui chứ!" Vợ anh vì sao phải để ẻo lả này chăm sóc, muốn chăm sóc cũng phải là anh – chồng cô chăm sóc mới đúng.
Nhạc Nhạc nhếch miệng, nhìn nhìn Diệp Thanh Linh, ỏng ẻo nói: "Được rồi!"
Thượng Quan Sở vừa lòng nở nụ cười, nói: "Như vậy mới là chị em tốt, làm việc đi."
Nhạc Nhạc lườm Thượng Quan Sở một cái, không vui nói: "Không cần anh nhắc." Tình cảm anh ta đối với Thanh Linh không giống bọn họ tưởng.
Thượng Quan Sở chỉ cười không nói. Diệp Thanh Linh nhìn hai người, thở dài một hơi, nói: "Tôi có thể làm cái gì?" Cái này không cần làm, cái kia không cần làm, vậy cô có thể làm cái gì đây?
Nhạc Nhạc cười nói: "Nghe nhạc, ngủ nghỉ, đọc sách."
Diệp Thanh Linh là người thích yên tĩnh, như vậy hàng ngày cô đều nghe nhạc. Nghe xong trong chốc lát, nói: "Vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra chứ?" Cô vẫn lo lắng, bọn họ chỉ chẩn đoán thông qua việc bắt mạch như vậy liền xác định cô mang thai, cô không quá tin tưởng, cho dù nói như thế nào thì có một tờ giấy chứng minh vẫn có sức thuyết phục hơn.
"Được." Thượng Quan Sở biết trong lòng Diệp Thanh Linh đang suy nghĩ cái gì, dù sau cô cũng không thể ở nhà cả ngày không ra khỏi cửa.
Cả đoàn người đến bệnh viện tư nhân của nhà Thượng Quan, trải qua các xét nghiệm kết quả cuối cùng giống như Thượng Quan Sở đã nói, Diệp Thanh Linh nhìn tờ giấy chứng thật mang thai. Nhìn Thượng Quan Sở nói: "Anh biết y thuật?"
"Cũng không nhiều lắm." Thượng Quan Sở cười nói.
Anh nói không nhiều lắm, chính là đã biết rất nhiều, Diệp Thanh Linh cười cười nói: "Xem ra về sau không cần đến bệnh viện."
"Thanh Linh muốn anh đỡ đẻ?" Thượng Quan Sở cười nói.
"Nếu như anh yên tâm để con trai anh sinh ra ở nhà cũng không có có việc gì." Cô nói là không đến bệnh viện đến kiểm tra, không phải không đến bệnh viện sinh con, muốn cô ở trước mặt một người đàn ông to lớn sinh con, cô không làm được.
"Lo lắng." Thượng Quan Sở cười cười nói, chuyện liều mạng này, anh vẫn không nên đùa sẽ tốt hơn.
Đối với việc Diệp Thanh Linh mang thai, mọi người đều rất xem trọng, Thượng Quan Sở theo sát cô nữa bước không rời.
Buổi tối, Diệp Thanh Linh lên giường ngủ, Thượng Quan Sở cũng không an phận. Động tay động chân với cô.
"Anh làm cái gì?" Diệp Thanh Linh nháy mắt nhìn hắn.
"Vận động." Thượng Quan Sở cười nói.
"Bác sĩ nói thời kỳ đầu mang thai phải chú ý." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói.
Thượng Quan Sở nhanh chóng cởi bỏ quần áo, tay di động trên thân thể của cô, nói: "Thằng nhỏ này chưa sinh ra đã nghĩ chiếm lấy em, anh thấy đừng sinh ra thì hơn."
Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời: "Em chỉ có thể để ‘nó’ ở trong bụng em chín tháng." Cô sẽ không nghĩ đến anh sẽ nói ra những lời như vậy, đây là con của anh được không, vì chút dục vọng nhỏ này, lại nói đứa nhỏ đừng sinh ra?
Không nghĩ tới cô lại trả lời anh như vậy, anh cũng chỉ là nói nói mà thôi, hì hì cười nói: "Vợ yêu à, chúng ta không thể vì đứa nhỏ mà mất lạc thú vợ chồng, đúng không?"
"Phải nghe lời khuyên của bác sĩ." Diệp Thanh Linh tình ý sâu xa nói.
Thượng Quan Sở đè lên thân cô, tay chân cùng sử dụng cởi quần áo của cô, nói: " Con trai Thượng Quan Sở anh là ai? Sẽ không không chịu nổi chút sóng gió nhỏ ấy." Nói xong ngay lập tức dùng miệng ngăn chặn của cô môi.