Về vấn đề con trai họ ai, cuối cùng vẫn là Thượng Quan Sở dùng hết các loại phương pháp xấu thực hiện được.
Sáng sớm, Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh xem đất trồng rau phía sau, cười hì hì nói: "Tên con trai chúng ta hay lắm."
"Tên gì?" Diệp Thanh Linh đối với Thượng Quan Sở đặt tên con trai rất hứng thú.
"Thượng Quan Thanh Linh, thế nào? Dễ nghe đi!" Thượng Quan Sở vẻ mặt đắc ý, cảm thấy tên này đặc biệt dễ nghe.(AN: chỉ vào cái tên ))
Mễ Lam Nhi vừa xong chợt nghe được tên Thượng Quan Sở nói, không khỏi 'Xì' một tiếng bật cười, nói: "Thiếu gia Sở, anh đặt tên này, còn không bằng kêu Thượng Quan Sở Diệp Thanh Linh cho rồi. Tên như vậy sẽ không có người trùng tên đâu?"
Thượng Quan Sở nghe xong, dường như thấy ý kiến Mễ Lam Nhi không tồi, nói: "Chủ ý này không tệ."
Diệp Thanh Linh không khỏi liếc mắt Thượng Quan Sở một cái, cười nói: "Người khác gọi đứa nhỏ là Thượng Quan Sở hay Diệp Thanh Linh chứ?" Như vậy không phải lộn xộn sao?
Thượng Quan Sở nghĩ nghĩ, nói: "Vậy vẫn gọi là Thượng Quan Thanh Linh đi!" Sao anh liền cảm thấy tên này sao mà dễ nghe quá?
Diệp Thanh Linh nhăn mi lại, nói: " Lúc người khác kêu Thượng Quan, là anh trả lời hay là đứa nhỏ trả lời?"
Mễ Lam Nhi nghe xong nhỏ giọng nói: "Cũng đúng nếu kêu Thanh Linh không phải cả mẹ con đều trả lời sao?"
Thượng Quan Sở vẻ mặt rối rắm, lúc lâu sau lại nói: "Như vậy kêu Thượng Quan Thanh đi!" Dù sao mặc kệ nói như thế nào, anh muốn dùng tên anh cùng Thanh Linh tạo thành tên đứa nhỏ.
Nhạc Nhạc không biết từ nơi nào đột nhiên toát ra, cười nói: "Vậy không bằng kêu Thượng Quan Sở Thanh đi."
Thượng Quan Sở vẻ mặt ghét bỏ Nhạc Nhạc nói: "Sở Thanh cái rắm, tôi thấy con trai anh về sau đã kêu bất thanh bất sở (là không minh bạch đấy ạ)."
Người này sao lại nói, nói con của anh ta thật không minh bạch, là đang nguyền rủa Nhạc Nhạc anh về sau cưới lão bà sẽ trộm người sao? Nhạc Nhạc vẻ mặt không vui nói: "Tôi thấy anh mới thật không minh bạch."
Thượng Quan Sở không vui nhìn Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc cũng không vui nhìn chằm chằm Thượng Quan Sở, hai người bắt đầu dùng ánh mắt giao chiến.
Đang lúc hai người giao chiến kịch liệt, Diệp Thanh Linh nhếch mày nhìn hai người, thản nhiên nói: "Vậy kêu Thượng Quan Diệp đi!" Không muốn anh dùng tên 2 người vậy dùng họ đi.
"Thượng Quan Diệp, ừ! Tên này không tệ, dễ nghe." Thượng Quan Sở cười nói: "Vẫn là Thanh Linh thông minh." Lại thỏa mãn ý anh, tên cũng không quái dị.
Nhạc Nhạc cũng đồng ý chủ ý Diệp Thanh Linh, cười nói: "Con trai kêu Thượng Quan Diệp, sau này các người nếu lại sinh con gái thì kêu là gì?"
Diệp Thanh Linh nhướng mi cười, nói: "Diệp Sở Sở." Nói con trai cùng họ hắn, con gái cùng họ cô, con gái đương nhiên phải họ Diệp.
Thượng Quan Sở cũng là không có phản đối cách nói của Diệp Thanh Linh, còn cảm thấy tên này rất êm tai, ôm cô vào lòng, nói: "Chờ sau khi sinh con trai, chúng ta liền sinh Diệp Sở Sở thế nào?"
Bây giờ cpn trai còn chưa sinh ra, anh liền vội vã làm cô sinh con gái. Diệp Thanh Linh nháy mắt, buồn cười nhìn anh nói: "Đứa nhỏ của nhà họ Diệp khi nào sinh ra là do người nhà họ Diệp tính."
Câu nói này loại anh ở bên ngoài nhà họ Diệp, Thượng Quan Sở mặt mày nhíu, nói: "Anh thế nào cũng là ba của đứa nhỏ, Thanh Linh em không thể loại anh ra bên ngoài."
Diệp Thanh Linh cười ha ha nhìn anh, nói: "Đa số thắng thiểu số, hiểu không?"
Thượng Quan Sở nhìn nhìn Nhạc Nhạc cùng Mễ Lam Nhi, nói: "Bọn họ là người ngoài, không thể có nghĩa." Nếu thực như vậy, thủ hạ anh nhiều người như vậy, ai dám không tán thành lời nói anh.
Nhạc Nhạc cùng Mễ Lam Nhi trực tiếp bị Thượng Quan Sở coi nhẹ, hai người không hẹn mà cùng nhau vứt đi một cái xem thường, trong lòng thầm nghĩ, ai muốn một nhà với ngươi?
Diệp Thanh Linh cười chỉ vào chính mình bụng, nói: "Còn có một cái ở trong này."
Thượng Quan Sở tỏ ra thông suốt, kế tiếp lại vẻ mặt quanh co, kêu lên: "Thanh Linh, con trai còn chưa có sinh ra, sao có thể bầu chứ?"
"Con trai cùng em 1 ý, hiểu chưa?" Ngụ ý là, dù sao con trai ở trong bụng cô, hết thảy cô định đoạt.
"Hiểu." Thượng Quan Sở cười nói.
Bởi vì Thượng Quan Sở hiểu, bởi vậy ở cuộc sống về sau, chỉ cần vợ chồng bọn họ có một chút bất đồng nhỏ, cô đều có thể lấy lý do đa số thắng thiểu số, nhận được quyền lợi độc đoán chuyên chế. Sau mỗi lần, Thượng Quan Sở còn có cảm giác kêu trời trời không thấy gọi đất đất không hay.
Hôm nay, Tiền Nguyên vui mừng hân hoan phát bánh kẹo cưới cho mọi người, Thượng Quan Sở không có việc gì thay Diệp Thanh Linh sửa móng tay.
Ngô Vân đột nhiên từ bên ngoài đi vào, nói với Thượng Quan Sở: "Thiếu gia Sở, Giai Tình nghe nói Mễ Lam Nhi kết hôn, cũng muốn đi tham gia hôn lễ."
"Để cô ta ở núi Minh Nguyệt thành thành thật thật ngốc." Đối với Giai Tình, Thượng Quan Sở không muốn nhiều lời.
"Thiếu gia Sở, người không thể cả đời đóng cửa Giai Tình như vậy được!" Ngô Vân nói.
Thượng Quan Sở nghĩ nghĩ, sắc mặt đổi đổi, thản nhiên nói: "Trừ phi cô ta chết, bằng không cũng đừng còn muốn chạy ra núi Minh Nguyệt." Giai Tình cũng không phải một người nghe lênh, anh sợ sau khi thả cô ra, sẽ gây bất lợi đối với Thanh Linh.
"Cô ta phải lập gia đình?" Ngô Vân sắc mặt trở nên quái dị, thật cẩn thận hỏi.
"Cô ta nguyện ý?" Thượng Quan Sở dừng lại động tác, suy nghĩ sâu xa ngẩng đầu nhìn Ngô Vân.
Ngô Vân mất tự nhiên tránh đi Thượng Quan Sở nhìn thẳng, ho nhẹ hai tiếng nói: "Tôi nói nếu như, nếu như Giai Tình phải lập gia đình? Thiếu gia Sở vẫn không cho cô ta rời núi Minh Nguyệt sao?"
"Đúng." Thượng Quan Sở thản nhiên trả lời, sau đó nhìn Ngô Vân nói: "Cô ta nếu muốn gả, làm cho cô ta lựa chọn người trong núi Minh Nguyệt." Bằng không đừng nghĩ đi ra núi Minh Nguyệt, chỉ cần cô ta đi ra ngoài, sẽ không biết cái tên Khiếu Nam kia sẽ lợi dụng cô ta như thế nào.
Ngô Vân nhìn biểu tình lãnh đạmThượng Quan Sở, thật cẩn thận thử nói: "Người bang Sở có thể chứ?"
"Có thể." Thượng Quan Sở lại cúi đầu tiếp tục sửa móng tay Diệp Thanh Linh.
Trước khi Ngô Vân còn lộ sắc mặt vui mừng, nói: "Nếu người Giai Tình phải gả là Ngô Vân, vậy không cần phải bàn." Khó trách này trận thường xuyên không thấy thân ảnh Ngô Vân, thì ra đi cùng Giai Tình.
"Thật sự?" Ngô Vân vừa nghe vẻ mặt che dấu không được ý cười.
"Đương nhiên." Thượng Quan Sở cúi đầu, dừng lại động tác sửa móng tay cho Diệp Thanh Linh, ngẩng đầu rất nghiêm túc nói: "Cậu muốn Giai Tình kết hôn, sau này sẽ sống ở núi Minh Nguyệt, quản lý công việc ở núi Minh Nguyệt."
Ngô Vân nghe xong vẻ mặt khó xử, Thiếu gia Sở này rõ ràng đâng gây khó khăn cho anh, muốn anh sau này cũng không thể ra khỏi núi Minh Nguyệt, như vậy anh có khác gì con chim trong lồng.
Nhìn vẻ mặt khó xử của Ngô Vân, Thượng Quan Sở vẻ mặt hiểu rõ nói: "Đừng nghĩ giúp Giai Tình ra khỏi núi Minh Nguyệt, đã nghĩ ba cái phương pháp kỳ quái hỏng bét."
"Tôi nào có." Ngô Vân nhỏ giọng nói thầm, nhưng thanh âm không có chút lo lắng.
Tưởng rằng cố ý không có việc gì chạy đến núi Minh Nguyệt khiến cho anh chú ý, anh sẽ tưởng rằng bọn họ đang yêu nhau ái sao? Thượng Quan Sở anhcũng không có dễ lừa như vậy. Đừng nói Giai Tình đối Ngô Vân chỉ có huynh muội loại tình cảm, liền Ngô Vân mà nói, cũng căn bản không có khả năng thích Giai Tình.
Lời nói dối của Ngô Vân bị vạch trần, vẻ mặt mất tự nhiên cười, nói: "Thiếu gia Sở tôi đi xuống làm việc."
"Ừ." Thượng Quan Sở gật đầu đầu, tiếp tục sửa móng tay cho Diệp Thanh Linh. Ngô Vân này chính là quá nhiệt tình, người ta gia nói cái gì tin cái đó, cũng không biết Giai Tình ở trước mặt anh ta giả bộ đáng thương cái gì, khiến cho anh ta lại nghĩ ra chủ ý thốt nát như vậy giúp Giai Tình.
Thấy Ngô Vân đi rồi, Diệp Thanh Linh thản nhiên hỏi: "Anh sao lại biết Ngô Vân không phải thật tình thích Giai Tình."
"Cho dù vậy, Giai Tình cũng chỉ sẽ làm anh ta bị tổn thương." Thượng Quan Sở cầm lấy tay cô, còn thật sự xem xét. Quản Diệp Thanh Linh vừa nói như vậy, Thượng Quan Sở giống như nghĩ tới cái gì, nói với Tô Phi ngồi bên cạnh: "Tô Phi, việc Giai Tình này cậu thấy thế nào?"
Tô Phi vẻ mặt ý cười, nói: "Ngô Vân có thể thật thích Giai Tình cũng không chừng."
"Thằng ngốc này, chắc là bị Giai Tình lợi dụng." Thượng Quan Sở cười nói.
"Thiếu gia Sở, Giai Tình vì cái gì muốn ra khỏi núi Minh Nguyệt?" Điểm ấy thì Tô Phi nghĩ không ra.
Thượng Quan Sở thấy Tô Phi nghi hoặc, nhíu mi nói: "Chuyện này cậu đi điều tra, xem dạo gần đây, Giai Tình gặp qua người nào."
"Được." Tô Phi vẻ mặt ý cười đáp lời.
Diệp Thanh Linh nhìn Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên vẻ mặt sắc mặt bộ dáng vui mừng, đột nhiên nhớ tới chuyện ngày đó bọn họ kết hôn. Nhìn Thượng Quan Sở nói: "Hôn lễ của Mễ Lam Nhi có thể gặp chuyện không may hay không?"
"Sao Thanh Linh có thể nói điềm xấu như vậy?" Thượng Quan Sở cười nói.
Có lẽ thật sự là cô nghĩ nhiều, nhưng đối thủ của Thượng Quan Sở vẫn chưa có xuất hiện qua, đây là vấn đề cô vẫn lo lắng, bởi vậy đưa ra ý kiến: "Vẫn nên an bài thỏa đáng tốt hơn."
"Ừ! Được. Bang Sở chúng ta gả con gái nói thế nào cũng nên đảm bảo an toàn." Thượng Quan Sở nhẹ nhàng sờ soạng mặt Diệp Thanh Linh một phen nói.
Diệp Thanh Linh liếc mắt, nói: "Thị trưởng Tiền sẽ đến sao?" Người này đùa hay nhỉ, sao có thể nói Mễ Lam Nhi xuất giá thành là bang Sở anh gả con gái chứ? Nghe xong còn tưởng là Thượng Quan Sở anh gả con gái nữa?
"Sẽ đến." Mễ Lam Nhi trả lời.
Nhạc Nhạc nghe xong cười trêu ghẹo nói: "Xem ra bố chồng thị trưởng này coi như không tệ, chẳng qua bà bà kia thì..." Nhạc Nhạc vốn muốn nói phu nhân Tiền nói bậy nhưng thấy Tiền Nguyên vẻ mặt lạnh như băng trừng mắt anh, liền dừng lại trong miệng.
Nhạc Nhạc xấu hổ cười hắc hắc nói: " Thanh Linh vẫn là sướng nhất, không mẹ chồng."
Chu Ngao cũng đến góp vui, cười nói: "Đương nhiên, điều kiện Thượng Quan Sở như vậy thật là đối tượng kén vợ kén chồng tốt nhất."
Thượng Quan Sở nghe xong vẻ mặt đắc ý nhìn Diệp Thanh Linh nói: "Xem đi, em lấy được bảo vật đấy."
Diệp Thanh Linh thản nhiên cười, không nói lời nào.
Nhạc Nhạc lại cười nói: "Có xe có phòng, hai cặp cha mẹ. Ân! Điều kiện như vậy đương nhiên tốt."
Thượng Quan Sở vừa nghe, sắc mặt quét một chút trắng, trừng mắt Nhạc Nhạc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhạc Nhạc có cần cũng được điều kiện tốt như vậy hay không? Tôi có thể giúp cậu."
Nhạc Nhạc vừa nghe lời nói Thượng Quan Sở, sợ tới mức vội vàng xua tay nói: "Đừng đừng, tôi không cần ngươi giúp tôi." Anh ta còn muốn cha mẹ anh khỏe mạnh an khang sống lâu trăm tuổi a?
Bộ dáng Nhạc Nhạc chọc cười Thượng Quan Sở, cười to nói: "Thì ra cậu nhát gan."
Nhạc Nhạc trừng mắt Thượng Quan Sở vẻ mặt ghét bỏ. Mọi người thấy biểu tình của Nhạc Nhạc cũng không nhịn được nở nụ cười.
Ngày hôm sau, Tô Phi báo cáo lại những người gần đây Giai Tình gặp, trừ Ngô Vân ra, trong khoảng thời gian này Dịch Hiểu Huyên cũng đến núi Minh Nguyệt ba lần, ngoài ra ngay cả Kim Thành Vũ cũng đến hai lần. Triệu Tử Khiên cũng đến vài lần, chẳng qua đều bị thủ hạ ngăn cản, không gặp được Giai Tình.
"Hiểu Huyên vì sao đến núi Minh Nguyệt?" Trong những người này, Thượng Quan Sở cảm thấy kỳ quái nhất chính là Dịch Hiểu Huyên, nếu nói Giai Tình cùng Hiểu Huyên lớn lên cùng nhau, nhưng không biết vì cái gì, hai người từ nhỏ liền không quen nhìn mặt nhau, bởi vậy mãi đến khi lớn lên, các cô cùng một chỗ nhưng hầu như không có chuyện tán gẫu.
"Lần này Hiểu Huyên cùng Giai Tình hàn huyên hai tiếng, nghe nói hai người còn cùng đi dạo hoa viên." Tô Phi nói.
"Hai người không có biểu hiện khác thường?" Thượng Quan Sở cảm thấy càng ngày càng kỳ quái.
"Không có." Tô Phi đáp, từ trên người lấy ra một viên ngọc ta bằng ngón tay cái, nói: "Sở thiếu, chúng tôi tìm được cái này trong vườn nơi Giai Tình sống."
Thượng Quan Sở cầm viên ngọc qua, viên ngọc này cũng hình cái quạt, nhưng là màu đen. Thượng Quan Sở tinh tế cẩn thận quan sát viên ngọc, nói: "Tra được là người nào mang đến không?"
"Không. Có mười mấy người tiến vào khu vườn kia, Dịch Hiểu Huyên, Kim Thành Vũ, còn có hai bà Dịch Kim cũng đến một lần." Tô Phi bình tĩnh phân tích nói: "Còn có Ngô Vân cùng vài thủ hạ trong bang Sở, còn có dì quét dọn vệ sinh cùng nấu cơm."
"Điều tra kỹ những người này một chút, xem ai có khả năng nhất." Sau khi Thượng Quan Sở phân phó, trước khi Tô Phi còn chưa rời đi lại nói: " Không cần điều tra hai bà cụ." Anh tin tưởng hai cụ không có liên quan đến chuyện này, các bà chính là người bà nội tin tưởng nhất trong mấy mươi năm.
"Vâng." Tô Phi biết dụng ý Thượng Quan Sở, không hề hỏi nhiều, đi xuống làm việc.
Thời kì này Diệp Thanh Linh đặc biệt tham ngủ, cũng sắp mười giờ, còn không có rời giường. Thượng Quan Sở nhìn đồng hồ một chút, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.
Thượng Quan Sở đi vào phòng, Diệp Thanh Linh vừa tỉnh lại, nhìn anh nói: "Sao không gọi em dậy?" Xem cô ngủ thẳng đến mấy giờ, toàn bộ buổi sáng đều lãng phí cho việc ngủ, hơn nữa cô cũng chưa đi tưới nước cho vườn rau.
Biết cô luôn dậy sớm vì cái gì, Thượng Quan Sở cười nói: "Đừng lo lắng, buổi sáng anh đã muốn tự mình đi tưới nước cho vườn rau."
Diệp Thanh Linh cười tủm tỉm nhìn anh, nói: "Thật không nghĩ tới đại thiếu gia anh cũng sẽ làm việc này nha."
"Chuyện của vợ đương nhiên phải để ở trong lòng." Đối với anh mà nói, bây giờ lão bà là thứ nhất, mình thứ hai.
Diệp Thanh Linh lười biếng nằm ở trên giường không muốn động, Thượng Quan Sở ôm lấy cô, vẻ mặt sủng nịch nói: "Đừng ngủ, ngủ tiếp sẽ thành heo nhỏ."
Cô cũng không biết chính mình vì cái gì càng ngày càng thích ngủ, có thể là do mang thai đi! Cô nhỏ giọng nói: "Là anh không bảo em rời giường."
"Vâng vâng vâng, là của anh sai, không kêu vợ rời giường, về sau anh cam đoan buổi sáng đúng năm giờ gọi anh rời giường." Thượng Quan Sở cười nói.
"Tốt lắm!" Diệp Thanh Linh cười trả lời, biết anh sẽ không thật sự buổi sáng năm giờ đánh thức cô.
Thượng Quan Sở quen mỗi ngày rửa mặt chải đầu cho Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh cũng lười động, mỗi ngày đều mặc anh phục vụ cho cô. Có đôi khi Thượng Quan Sở tâm huyết dâng trào, còn có thể cột đuôi ngựa cho Diệp Thanh Linh, hơn nữa thoạt nhìn bộ dáng cũng rất được. Nhìn thấy Diệp Thanh Linh vừa lòng trước gương nhìn tóc mình, Thượng Quan Sở sẽ nói: "Vợ thích anh cột tóc cho em không?"
"Ừm! Cũng không tệ lắm." Diệp Thanh Linh luôn cười gật đầu.
Mỗi lần nghe được Diệp Thanh Linh khích lệ, Thượng Quan Sở sẽ hạnh phúc cong khóe môi. Anh chỉ cần mỗi ngày nhìn cô cười như vậy, nhìn của cô nhất cử nhất động, nhìn bụng cô ngày một lớn ra, anh sẽ đặc biệt thỏa mãn.
Về vấn đề con trai họ ai, cuối cùng vẫn là Thượng Quan Sở dùng hết các loại phương pháp xấu thực hiện được.
Sáng sớm, Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh xem đất trồng rau phía sau, cười hì hì nói: "Tên con trai chúng ta hay lắm."
"Tên gì?" Diệp Thanh Linh đối với Thượng Quan Sở đặt tên con trai rất hứng thú.
"Thượng Quan Thanh Linh, thế nào? Dễ nghe đi!" Thượng Quan Sở vẻ mặt đắc ý, cảm thấy tên này đặc biệt dễ nghe.(AN: chỉ vào cái tên ))
Mễ Lam Nhi vừa xong chợt nghe được tên Thượng Quan Sở nói, không khỏi 'Xì' một tiếng bật cười, nói: "Thiếu gia Sở, anh đặt tên này, còn không bằng kêu Thượng Quan Sở Diệp Thanh Linh cho rồi. Tên như vậy sẽ không có người trùng tên đâu?"
Thượng Quan Sở nghe xong, dường như thấy ý kiến Mễ Lam Nhi không tồi, nói: "Chủ ý này không tệ."
Diệp Thanh Linh không khỏi liếc mắt Thượng Quan Sở một cái, cười nói: "Người khác gọi đứa nhỏ là Thượng Quan Sở hay Diệp Thanh Linh chứ?" Như vậy không phải lộn xộn sao?
Thượng Quan Sở nghĩ nghĩ, nói: "Vậy vẫn gọi là Thượng Quan Thanh Linh đi!" Sao anh liền cảm thấy tên này sao mà dễ nghe quá?
Diệp Thanh Linh nhăn mi lại, nói: " Lúc người khác kêu Thượng Quan, là anh trả lời hay là đứa nhỏ trả lời?"
Mễ Lam Nhi nghe xong nhỏ giọng nói: "Cũng đúng nếu kêu Thanh Linh không phải cả mẹ con đều trả lời sao?"
Thượng Quan Sở vẻ mặt rối rắm, lúc lâu sau lại nói: "Như vậy kêu Thượng Quan Thanh đi!" Dù sao mặc kệ nói như thế nào, anh muốn dùng tên anh cùng Thanh Linh tạo thành tên đứa nhỏ.
Nhạc Nhạc không biết từ nơi nào đột nhiên toát ra, cười nói: "Vậy không bằng kêu Thượng Quan Sở Thanh đi."
Thượng Quan Sở vẻ mặt ghét bỏ Nhạc Nhạc nói: "Sở Thanh cái rắm, tôi thấy con trai anh về sau đã kêu bất thanh bất sở (là không minh bạch đấy ạ)."
Người này sao lại nói, nói con của anh ta thật không minh bạch, là đang nguyền rủa Nhạc Nhạc anh về sau cưới lão bà sẽ trộm người sao? Nhạc Nhạc vẻ mặt không vui nói: "Tôi thấy anh mới thật không minh bạch."
Thượng Quan Sở không vui nhìn Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc cũng không vui nhìn chằm chằm Thượng Quan Sở, hai người bắt đầu dùng ánh mắt giao chiến.
Đang lúc hai người giao chiến kịch liệt, Diệp Thanh Linh nhếch mày nhìn hai người, thản nhiên nói: "Vậy kêu Thượng Quan Diệp đi!" Không muốn anh dùng tên người vậy dùng họ đi.
"Thượng Quan Diệp, ừ! Tên này không tệ, dễ nghe." Thượng Quan Sở cười nói: "Vẫn là Thanh Linh thông minh." Lại thỏa mãn ý anh, tên cũng không quái dị.
Nhạc Nhạc cũng đồng ý chủ ý Diệp Thanh Linh, cười nói: "Con trai kêu Thượng Quan Diệp, sau này các người nếu lại sinh con gái thì kêu là gì?"
Diệp Thanh Linh nhướng mi cười, nói: "Diệp Sở Sở." Nói con trai cùng họ hắn, con gái cùng họ cô, con gái đương nhiên phải họ Diệp.
Thượng Quan Sở cũng là không có phản đối cách nói của Diệp Thanh Linh, còn cảm thấy tên này rất êm tai, ôm cô vào lòng, nói: "Chờ sau khi sinh con trai, chúng ta liền sinh Diệp Sở Sở thế nào?"
Bây giờ cpn trai còn chưa sinh ra, anh liền vội vã làm cô sinh con gái. Diệp Thanh Linh nháy mắt, buồn cười nhìn anh nói: "Đứa nhỏ của nhà họ Diệp khi nào sinh ra là do người nhà họ Diệp tính."
Câu nói này loại anh ở bên ngoài nhà họ Diệp, Thượng Quan Sở mặt mày nhíu, nói: "Anh thế nào cũng là ba của đứa nhỏ, Thanh Linh em không thể loại anh ra bên ngoài."
Diệp Thanh Linh cười ha ha nhìn anh, nói: "Đa số thắng thiểu số, hiểu không?"
Thượng Quan Sở nhìn nhìn Nhạc Nhạc cùng Mễ Lam Nhi, nói: "Bọn họ là người ngoài, không thể có nghĩa." Nếu thực như vậy, thủ hạ anh nhiều người như vậy, ai dám không tán thành lời nói anh.
Nhạc Nhạc cùng Mễ Lam Nhi trực tiếp bị Thượng Quan Sở coi nhẹ, hai người không hẹn mà cùng nhau vứt đi một cái xem thường, trong lòng thầm nghĩ, ai muốn một nhà với ngươi?
Diệp Thanh Linh cười chỉ vào chính mình bụng, nói: "Còn có một cái ở trong này."
Thượng Quan Sở tỏ ra thông suốt, kế tiếp lại vẻ mặt quanh co, kêu lên: "Thanh Linh, con trai còn chưa có sinh ra, sao có thể bầu chứ?"
"Con trai cùng em ý, hiểu chưa?" Ngụ ý là, dù sao con trai ở trong bụng cô, hết thảy cô định đoạt.
"Hiểu." Thượng Quan Sở cười nói.
Bởi vì Thượng Quan Sở hiểu, bởi vậy ở cuộc sống về sau, chỉ cần vợ chồng bọn họ có một chút bất đồng nhỏ, cô đều có thể lấy lý do đa số thắng thiểu số, nhận được quyền lợi độc đoán chuyên chế. Sau mỗi lần, Thượng Quan Sở còn có cảm giác kêu trời trời không thấy gọi đất đất không hay.
Hôm nay, Tiền Nguyên vui mừng hân hoan phát bánh kẹo cưới cho mọi người, Thượng Quan Sở không có việc gì thay Diệp Thanh Linh sửa móng tay.
Ngô Vân đột nhiên từ bên ngoài đi vào, nói với Thượng Quan Sở: "Thiếu gia Sở, Giai Tình nghe nói Mễ Lam Nhi kết hôn, cũng muốn đi tham gia hôn lễ."
"Để cô ta ở núi Minh Nguyệt thành thành thật thật ngốc." Đối với Giai Tình, Thượng Quan Sở không muốn nhiều lời.
"Thiếu gia Sở, người không thể cả đời đóng cửa Giai Tình như vậy được!" Ngô Vân nói.
Thượng Quan Sở nghĩ nghĩ, sắc mặt đổi đổi, thản nhiên nói: "Trừ phi cô ta chết, bằng không cũng đừng còn muốn chạy ra núi Minh Nguyệt." Giai Tình cũng không phải một người nghe lênh, anh sợ sau khi thả cô ra, sẽ gây bất lợi đối với Thanh Linh.
"Cô ta phải lập gia đình?" Ngô Vân sắc mặt trở nên quái dị, thật cẩn thận hỏi.
"Cô ta nguyện ý?" Thượng Quan Sở dừng lại động tác, suy nghĩ sâu xa ngẩng đầu nhìn Ngô Vân.
Ngô Vân mất tự nhiên tránh đi Thượng Quan Sở nhìn thẳng, ho nhẹ hai tiếng nói: "Tôi nói nếu như, nếu như Giai Tình phải lập gia đình? Thiếu gia Sở vẫn không cho cô ta rời núi Minh Nguyệt sao?"
"Đúng." Thượng Quan Sở thản nhiên trả lời, sau đó nhìn Ngô Vân nói: "Cô ta nếu muốn gả, làm cho cô ta lựa chọn người trong núi Minh Nguyệt." Bằng không đừng nghĩ đi ra núi Minh Nguyệt, chỉ cần cô ta đi ra ngoài, sẽ không biết cái tên Khiếu Nam kia sẽ lợi dụng cô ta như thế nào.
Ngô Vân nhìn biểu tình lãnh đạmThượng Quan Sở, thật cẩn thận thử nói: "Người bang Sở có thể chứ?"
"Có thể." Thượng Quan Sở lại cúi đầu tiếp tục sửa móng tay Diệp Thanh Linh.
Trước khi Ngô Vân còn lộ sắc mặt vui mừng, nói: "Nếu người Giai Tình phải gả là Ngô Vân, vậy không cần phải bàn." Khó trách này trận thường xuyên không thấy thân ảnh Ngô Vân, thì ra đi cùng Giai Tình.
"Thật sự?" Ngô Vân vừa nghe vẻ mặt che dấu không được ý cười.
"Đương nhiên." Thượng Quan Sở cúi đầu, dừng lại động tác sửa móng tay cho Diệp Thanh Linh, ngẩng đầu rất nghiêm túc nói: "Cậu muốn Giai Tình kết hôn, sau này sẽ sống ở núi Minh Nguyệt, quản lý công việc ở núi Minh Nguyệt."
Ngô Vân nghe xong vẻ mặt khó xử, Thiếu gia Sở này rõ ràng đâng gây khó khăn cho anh, muốn anh sau này cũng không thể ra khỏi núi Minh Nguyệt, như vậy anh có khác gì con chim trong lồng.
Nhìn vẻ mặt khó xử của Ngô Vân, Thượng Quan Sở vẻ mặt hiểu rõ nói: "Đừng nghĩ giúp Giai Tình ra khỏi núi Minh Nguyệt, đã nghĩ ba cái phương pháp kỳ quái hỏng bét."
"Tôi nào có." Ngô Vân nhỏ giọng nói thầm, nhưng thanh âm không có chút lo lắng.
Tưởng rằng cố ý không có việc gì chạy đến núi Minh Nguyệt khiến cho anh chú ý, anh sẽ tưởng rằng bọn họ đang yêu nhau ái sao? Thượng Quan Sở anhcũng không có dễ lừa như vậy. Đừng nói Giai Tình đối Ngô Vân chỉ có huynh muội loại tình cảm, liền Ngô Vân mà nói, cũng căn bản không có khả năng thích Giai Tình.
Lời nói dối của Ngô Vân bị vạch trần, vẻ mặt mất tự nhiên cười, nói: "Thiếu gia Sở tôi đi xuống làm việc."
"Ừ." Thượng Quan Sở gật đầu đầu, tiếp tục sửa móng tay cho Diệp Thanh Linh. Ngô Vân này chính là quá nhiệt tình, người ta gia nói cái gì tin cái đó, cũng không biết Giai Tình ở trước mặt anh ta giả bộ đáng thương cái gì, khiến cho anh ta lại nghĩ ra chủ ý thốt nát như vậy giúp Giai Tình.
Thấy Ngô Vân đi rồi, Diệp Thanh Linh thản nhiên hỏi: "Anh sao lại biết Ngô Vân không phải thật tình thích Giai Tình."
"Cho dù vậy, Giai Tình cũng chỉ sẽ làm anh ta bị tổn thương." Thượng Quan Sở cầm lấy tay cô, còn thật sự xem xét. Quản Diệp Thanh Linh vừa nói như vậy, Thượng Quan Sở giống như nghĩ tới cái gì, nói với Tô Phi ngồi bên cạnh: "Tô Phi, việc Giai Tình này cậu thấy thế nào?"
Tô Phi vẻ mặt ý cười, nói: "Ngô Vân có thể thật thích Giai Tình cũng không chừng."
"Thằng ngốc này, chắc là bị Giai Tình lợi dụng." Thượng Quan Sở cười nói.
"Thiếu gia Sở, Giai Tình vì cái gì muốn ra khỏi núi Minh Nguyệt?" Điểm ấy thì Tô Phi nghĩ không ra.
Thượng Quan Sở thấy Tô Phi nghi hoặc, nhíu mi nói: "Chuyện này cậu đi điều tra, xem dạo gần đây, Giai Tình gặp qua người nào."
"Được." Tô Phi vẻ mặt ý cười đáp lời.
Diệp Thanh Linh nhìn Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên vẻ mặt sắc mặt bộ dáng vui mừng, đột nhiên nhớ tới chuyện ngày đó bọn họ kết hôn. Nhìn Thượng Quan Sở nói: "Hôn lễ của Mễ Lam Nhi có thể gặp chuyện không may hay không?"
"Sao Thanh Linh có thể nói điềm xấu như vậy?" Thượng Quan Sở cười nói.
Có lẽ thật sự là cô nghĩ nhiều, nhưng đối thủ của Thượng Quan Sở vẫn chưa có xuất hiện qua, đây là vấn đề cô vẫn lo lắng, bởi vậy đưa ra ý kiến: "Vẫn nên an bài thỏa đáng tốt hơn."
"Ừ! Được. Bang Sở chúng ta gả con gái nói thế nào cũng nên đảm bảo an toàn." Thượng Quan Sở nhẹ nhàng sờ soạng mặt Diệp Thanh Linh một phen nói.
Diệp Thanh Linh liếc mắt, nói: "Thị trưởng Tiền sẽ đến sao?" Người này đùa hay nhỉ, sao có thể nói Mễ Lam Nhi xuất giá thành là bang Sở anh gả con gái chứ? Nghe xong còn tưởng là Thượng Quan Sở anh gả con gái nữa?
"Sẽ đến." Mễ Lam Nhi trả lời.
Nhạc Nhạc nghe xong cười trêu ghẹo nói: "Xem ra bố chồng thị trưởng này coi như không tệ, chẳng qua bà bà kia thì..." Nhạc Nhạc vốn muốn nói phu nhân Tiền nói bậy nhưng thấy Tiền Nguyên vẻ mặt lạnh như băng trừng mắt anh, liền dừng lại trong miệng.
Nhạc Nhạc xấu hổ cười hắc hắc nói: " Thanh Linh vẫn là sướng nhất, không mẹ chồng."
Chu Ngao cũng đến góp vui, cười nói: "Đương nhiên, điều kiện Thượng Quan Sở như vậy thật là đối tượng kén vợ kén chồng tốt nhất."
Thượng Quan Sở nghe xong vẻ mặt đắc ý nhìn Diệp Thanh Linh nói: "Xem đi, em lấy được bảo vật đấy."
Diệp Thanh Linh thản nhiên cười, không nói lời nào.
Nhạc Nhạc lại cười nói: "Có xe có phòng, hai cặp cha mẹ. Ân! Điều kiện như vậy đương nhiên tốt."
Thượng Quan Sở vừa nghe, sắc mặt quét một chút trắng, trừng mắt Nhạc Nhạc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhạc Nhạc có cần cũng được điều kiện tốt như vậy hay không? Tôi có thể giúp cậu."
Nhạc Nhạc vừa nghe lời nói Thượng Quan Sở, sợ tới mức vội vàng xua tay nói: "Đừng đừng, tôi không cần ngươi giúp tôi." Anh ta còn muốn cha mẹ anh khỏe mạnh an khang sống lâu trăm tuổi a?
Bộ dáng Nhạc Nhạc chọc cười Thượng Quan Sở, cười to nói: "Thì ra cậu nhát gan."
Nhạc Nhạc trừng mắt Thượng Quan Sở vẻ mặt ghét bỏ. Mọi người thấy biểu tình của Nhạc Nhạc cũng không nhịn được nở nụ cười.
Ngày hôm sau, Tô Phi báo cáo lại những người gần đây Giai Tình gặp, trừ Ngô Vân ra, trong khoảng thời gian này Dịch Hiểu Huyên cũng đến núi Minh Nguyệt ba lần, ngoài ra ngay cả Kim Thành Vũ cũng đến hai lần. Triệu Tử Khiên cũng đến vài lần, chẳng qua đều bị thủ hạ ngăn cản, không gặp được Giai Tình.
"Hiểu Huyên vì sao đến núi Minh Nguyệt?" Trong những người này, Thượng Quan Sở cảm thấy kỳ quái nhất chính là Dịch Hiểu Huyên, nếu nói Giai Tình cùng Hiểu Huyên lớn lên cùng nhau, nhưng không biết vì cái gì, hai người từ nhỏ liền không quen nhìn mặt nhau, bởi vậy mãi đến khi lớn lên, các cô cùng một chỗ nhưng hầu như không có chuyện tán gẫu.
"Lần này Hiểu Huyên cùng Giai Tình hàn huyên hai tiếng, nghe nói hai người còn cùng đi dạo hoa viên." Tô Phi nói.
"Hai người không có biểu hiện khác thường?" Thượng Quan Sở cảm thấy càng ngày càng kỳ quái.
"Không có." Tô Phi đáp, từ trên người lấy ra một viên ngọc ta bằng ngón tay cái, nói: "Sở thiếu, chúng tôi tìm được cái này trong vườn nơi Giai Tình sống."
Thượng Quan Sở cầm viên ngọc qua, viên ngọc này cũng hình cái quạt, nhưng là màu đen. Thượng Quan Sở tinh tế cẩn thận quan sát viên ngọc, nói: "Tra được là người nào mang đến không?"
"Không. Có mười mấy người tiến vào khu vườn kia, Dịch Hiểu Huyên, Kim Thành Vũ, còn có hai bà Dịch Kim cũng đến một lần." Tô Phi bình tĩnh phân tích nói: "Còn có Ngô Vân cùng vài thủ hạ trong bang Sở, còn có dì quét dọn vệ sinh cùng nấu cơm."
"Điều tra kỹ những người này một chút, xem ai có khả năng nhất." Sau khi Thượng Quan Sở phân phó, trước khi Tô Phi còn chưa rời đi lại nói: " Không cần điều tra hai bà cụ." Anh tin tưởng hai cụ không có liên quan đến chuyện này, các bà chính là người bà nội tin tưởng nhất trong mấy mươi năm.
"Vâng." Tô Phi biết dụng ý Thượng Quan Sở, không hề hỏi nhiều, đi xuống làm việc.
Thời kì này Diệp Thanh Linh đặc biệt tham ngủ, cũng sắp mười giờ, còn không có rời giường. Thượng Quan Sở nhìn đồng hồ một chút, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.
Thượng Quan Sở đi vào phòng, Diệp Thanh Linh vừa tỉnh lại, nhìn anh nói: "Sao không gọi em dậy?" Xem cô ngủ thẳng đến mấy giờ, toàn bộ buổi sáng đều lãng phí cho việc ngủ, hơn nữa cô cũng chưa đi tưới nước cho vườn rau.
Biết cô luôn dậy sớm vì cái gì, Thượng Quan Sở cười nói: "Đừng lo lắng, buổi sáng anh đã muốn tự mình đi tưới nước cho vườn rau."
Diệp Thanh Linh cười tủm tỉm nhìn anh, nói: "Thật không nghĩ tới đại thiếu gia anh cũng sẽ làm việc này nha."
"Chuyện của vợ đương nhiên phải để ở trong lòng." Đối với anh mà nói, bây giờ lão bà là thứ nhất, mình thứ hai.
Diệp Thanh Linh lười biếng nằm ở trên giường không muốn động, Thượng Quan Sở ôm lấy cô, vẻ mặt sủng nịch nói: "Đừng ngủ, ngủ tiếp sẽ thành heo nhỏ."
Cô cũng không biết chính mình vì cái gì càng ngày càng thích ngủ, có thể là do mang thai đi! Cô nhỏ giọng nói: "Là anh không bảo em rời giường."
"Vâng vâng vâng, là của anh sai, không kêu vợ rời giường, về sau anh cam đoan buổi sáng đúng năm giờ gọi anh rời giường." Thượng Quan Sở cười nói.
"Tốt lắm!" Diệp Thanh Linh cười trả lời, biết anh sẽ không thật sự buổi sáng năm giờ đánh thức cô.
Thượng Quan Sở quen mỗi ngày rửa mặt chải đầu cho Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh cũng lười động, mỗi ngày đều mặc anh phục vụ cho cô. Có đôi khi Thượng Quan Sở tâm huyết dâng trào, còn có thể cột đuôi ngựa cho Diệp Thanh Linh, hơn nữa thoạt nhìn bộ dáng cũng rất được. Nhìn thấy Diệp Thanh Linh vừa lòng trước gương nhìn tóc mình, Thượng Quan Sở sẽ nói: "Vợ thích anh cột tóc cho em không?"
"Ừm! Cũng không tệ lắm." Diệp Thanh Linh luôn cười gật đầu.
Mỗi lần nghe được Diệp Thanh Linh khích lệ, Thượng Quan Sở sẽ hạnh phúc cong khóe môi. Anh chỉ cần mỗi ngày nhìn cô cười như vậy, nhìn của cô nhất cử nhất động, nhìn bụng cô ngày một lớn ra, anh sẽ đặc biệt thỏa mãn.