Vài ngày sau, hạt giống nẩy mầm. Nhìn thấy vườn rau, Diệp Thanh Linh không tự giác nhớ đến lúc cùng bọn Thượng Quan Sở trồng rau.
Cô mới đến đây ba tháng, đứa nhỏ bảy tháng, bụng rất lớn, đi đường cũng có chút không tiện. Bây giờ cô tưới rau cũng không được, mỗi lần chỉ có thể đứng một bên cạnh nhìn Lãnh Thần.
Có rau dưa phát triển rất nhanh, bây giờ gần như có thể hái xuống ăn rồi.
Diệp Thanh Linh vuốt ve bụng, dạo gần đây cảm thấy đứa nhỏ quẫy đạp hình như rất bất an. Nhìn Lãnh Thần hái rau dưa xuống kích động đi đến trước mặt cô nói: "Tôi muốn đi kiểm tra."
Lãnh Thần cầm rau, dừng một chút, cười nói: "Xem, rau này rất tươi, hôm nay chúng ta có thể ăn rau tự mình trồng."
"Đứa nhỏ động rất kỳ quái." Diệp Thanh Linh bình tĩnh nhìn Lãnh Thần.
Lãnh Thần vẻ mặt cười, giống như không có nghe thấy lời cô, cầm chặt cổ tay trái của cô, nói: "Chúng ta trở về, nấu cơm."
Diệp Thanh Linh bất động, thanh âm trở nên lạnh lùng, "Tôi muốn đứa nhỏ có thể khỏe mạnh trưởng thành." Mấy tháng như vậy chưa kiểm tra thai phụ, cô rất lo lắng, nơi này trừ cô ra, đến một người phụ nữ cũng không có, cô cho dù có nghi vấn cũng không biết hỏi ai.
Lãnh Thần buông lỏng tay ra, bất đắc dĩ cười nói: "Được, ngày mai phải đi." Nói xong lại nói: "Bây giờ có thể trở về chứ!"
"Ừ." Diệp Thanh Linh thản nhiên cười, đi theo Lãnh Thần trở về .
Trở lại nhà, Lãnh Thần bắt đầu đùa nghịch mớ rau này, Diệp Thanh Linh cũng đi theo hỗ trợ. Bởi vì Lãnh Thần nói hắn tự thân xuống bếp, Diệp Thanh Linh hoài nghi rất nhiều, lại nhớ đến bộ dáng mỗi lần Thượng Quan Sở xuống bếp vì cô.
Lãnh Thần đáp ứng rồi dẫn cô đi kiểm tra thai phụ, Diệp Thanh Linh một đêm đều thực kích động, bởi vì như vậy cô sẽ biết vị trí của cô.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Lãnh Thần đã gọi cô xuất phát.
Diệp Thanh Linh nhìn xung quanh tối đen có chút thất vọng, cô biết ngay Lãnh Thần sẽ không dễ dàng để cô biết vị trí của cô như vậy. Đi ra cửa ra duy nhất kia, cô bị bịt kín ánh mắt, Lãnh Thần lôi cô đi không bao lâu, liền lên xe.
Lúc Lãnh Thần tháo bịt mắt xuống giúp cô, cô đã ở phòng khám khoa sản. Diệp Thanh Linh nhìn chung quanh, hy vọng có thể tìm được vị trí bệnh viện. Nhưng cô thất vọng, cô nhìn đã lâu, cũng không tìm thấy cái gì.
Kết quả kiểm tra thai phụ là đứa nhỏ rất bình thường. Lúc này Diệp Thanh Linh mới yên lòng.
Ở trước khi rời đi, Diệp Thanh Linh nói muốn vào WC, bác sĩ lại rất nhiệt tình dẫn đường cho cô. Nhìn WC không có một bóng người, Diệp Thanh Linh lại thất vọng rồi, vốn cho rằng mình có thể mượn thời gian đi WC, có thể mượn di động người dùng một chút. Bây giời xem ra, hết thảy cũng không khả năng.
Lúc trở về, cô vẫn bị bịt mắt như cũ, mãi đến khi trở lại sơn cốc, thuộc hạ mới mở bị mắt ra. Kiểm tra sản phụ lần này, trừ biết đứa nhỏ khỏe mạnh, cô không có thu hoạch được cái gì.
Ngay trong ngày Diệp Thanh Linh đi kiểm tra thai phụ, Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc cũng đến thành phố B.
Diệp Thanh Linh tuy có chút thất vọng, nhưng biểu tình trên mặt cũng rất bình tĩnh.
Lãnh Thần nhìn Diệp Thanh Linh nói: "Rất thất vọng đi!"
Diệp Thanh Linh ngẩn người, nhìn Lãnh Thần cười đến vẻ mặt gió xuân tươi cười, nói: "Anh là người tốt." Có thể để cô đi kiểm tra thai phụ, đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
"Nhưng tôi sẽ không bởi vậy mà cho cô rời đi." Chuyện hắn đã đáp ứng với bạn bè hắn sẽ làm được, cô rời khỏi, cũng không nhất định sẽ an toàn, kỳ thật ở trong này, là an toàn nhất.
"Tôi biết." Diệp Thanh Linh thản nhiên cười nói. Hắn đã hứa với bạn, nếu không phải Thượng Quan Sở tự mình tìm đến, không phải tình huống bất đắc dĩ, Lãnh Thần tuyệt đối không để cô rời đi.
Hai ngày sau, Diệp Thanh Linh lại viết thư. Lãnh Thần nhìn nhìn, nói: "Thượng Quan Sở thật sự rất lợi hại, lại đến thành phố B." Hắn nói xong ý vị thâm trường nhìn Diệp Thanh Linh.
Nghe được Thượng Quan Sở đến thành phố B, Diệp Thanh Linh che dấu cười nói: "Anh ấy luôn luôn rất thông minh."
Lãnh Thần nghe xong, ha ha cười nói, "Cô càng thông minh." Nhìn lại thư cô việt, hắn mới nghĩ đến cô động tay động chân trong thư, bằng không Thượng Quan Sở sẽ không dễ dàng tìm được đến thành phố B như vậy.
"Cám ơn." Diệp Thanh Linh xem lời nói Lãnh Thần như khích lệ, vui vẻ nhận.
Tươi cười trên mặt Lãnh Thần nhất thời biến mất, thản nhiên nói: "Cô sẽ không sợ tôi thẹn quá thành giận, giết cô."
"Anh sẽ không." Diệp Thanh Linh bình tĩnh nói.
Là cô quá có tự tin, hay là hắn quá mềm lòng? Hắn quả thật sẽ không giết cô, nhưng cô nhìn thấu nội tâm của hắn, ở trong trò chơi này, hắn chắc chắn thua. Lãnh Thần thản nhiên cười trước lời nói của Diệp Thanh Linh, nói: "Anh ta sẽ không tìm được cô, cô liền thành thành thật thật cả đời ở nơi này cùng tôi đi!"
Diệp Thanh Linh luôn cảm thấy lời hắn nói là lạ, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, chỉ bình thản nhìn hắn.
Lãnh Thần bị nhìn xem có chút chột dạ, quay đầu đi, không dám đối diện với cô.
Nhìn bộ dáng chột dạ của Lãnh Thần, Diệp Thanh Linh thản nhiên cười nói: "Không phải là anh thích tôi chứ!"
Lãnh Thần hoảng sợ, không nghĩ tới cô lại trực tiếp hỏi hắn loại vấn đề này. Vẻ mặt mất tự nhiên cười nói: "Thích cô? Sao có thể? Cô là phụ nữ có thai." Vừa thuyết phục Diệp Thanh Linh, đồng thời hắn cũng đang thuyết phục chính mình. Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Diệp Thanh Linh hiểu rõ cười, nói: "Tôi chỉ là con thiên nga lần đầu tiên anh nhìn thấy trong đời, có suy nghĩ không an phận cũng không kỳ quái."
Thiên nga? Suy nghĩ không an phận? Lãnh Thần bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Cô nói tôi là con cóc?"
"Tôi không nói như vậy, chẳng qua anh không muốn thừa nhận, tôi cũng không có biện pháp." Diệp Thanh Linh nghẹn cười nói.
Người phụ nữ này lại mắng chửi người không mang theo từ ngữ thô tục, Lãnh Thần tức giận lại bất đắc dĩ, nói: "Thiên nga cái gì, rõ ràng chính là chim cánh cụt a!" Lãnh Thần nói xong, nhìn chằm chằm của cô bụng.
Diệp Thanh Linh cúi đầu nhìn nhìn dáng người mình, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự là cô suy nghĩ nhiều? Vốn dĩ không phải là đại mỹ nữ cô sao có thể khiến người đàn ông tuấn tú như Lãnh Thần thích chứ? Hơn nữa bây giờ cô còn là một người đàn bà bụng to.
Thấy cô cúi đầu đánh giá thân thể mình, Lãnh Thần tưởng chính mình nói nói quá nặng, tổn thương của cô, vội hỏi: "Chim cánh cụt kỳ thật rất đáng yêu."
Diệp Thanh Linh bị lời nói Lãnh Thần hoảng sợ, xem ra cô cũng không có nghĩ nhiều. Chẳng qua ở chính hắn cũng chưa có giác ngộ ra, xem ra cô phải duy trì khoảng cách với hắn. Nghĩ vậy, liền xoay người rời đi.
Lãnh Thần tưởng rằng cô sẽ nói cái gì đó, thấy cô xoay người rời đi, đuổi đến trước, nói: "Thanh Linh, cô đi đâu."
Diệp Thanh Linh nghe được hắn gọi tên cô, hơn nữa còn là cách gọi vô cùng thân thiết như vậy, dừng lại bước chân, thản nhiên nói: "Xin gọi tôi tiểu thư Diệp." Diệp Thanh Linh nói xong liền rời đi.
Lãnh Thần ngẩn người nhìn bóng dáng cô rời đi, nghiêng đầu tóc ngắn, nói thầm nói: "Không phải vẫn đều gọi như vậy sao?"
Lần này theo Thượng Quan Sở đến thành phố B có Tô Phi, Ngô Vân, Từ Ngôn, ngoài ra còn có 7 quái thai bộ dạng rất lôi thôii (xuân hạ thu đông, Bách Sự Thông). Nhạc Nhạc cùng Mễ Lam Nhi tất nhiên là đi theo cùng. Trương Đình Đình vốn cũng định đi, nhưng cô đi rồi, Diệp thị sẽ không người quản lý, để bảo hộ Diệp thị của Thanh Linh, cô chỉ đành lưu lại.
Bọn họ vừa lên máy bay, đã thấy một gương mặt quen thuộc cũng đi theo lên máy bay.
Nhạc Nhạc thấy, đã kêu nói: "Bác sĩ Chu, ông sẽ không theo chân chúng tôi đi!"
Chu Ngao liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái, tiếp theo trên người xuất ra thiếp mời, nói: "Tôi cũng tham gia thọ yến của ông Nghiêm."
Nhạc Nhạc giật lấy thiếp mời trong tay Chu Ngao, nói: "Không phải là giả chứ!" Người này thật sự quái, Mễ Lam Nhi hết bệnh đã lâu như vậy, hơn nữa còn kết hôn. Vì cái gì còn chưa rời đi chứ?
"Cậu nghĩ sao?" Chu Ngao cười hỏi lại.
Nhạc Nhạc biết này thiếp mời không phải là giả, trả lại cho Chu Ngao, nói: " Mễ Lam Nhi người ta cũng đã kết hôn rồi, rượu mừng anh cũng đã uống rồi, không phải là còn muốn chờ uống đầy tháng con nhà người ta mới rời đi chứ" Nhạc Nhạc cố ý nói như vậy, anh muốn xem xem chủ ý của Chu Ngao là cái gì.
Chu Ngao nghe xong, vẻ mặt tươi cười, gật đầu nói: "Chủ ý này không tệ."
Nhạc Nhạc xem như nhận rõ cái gì gọi là da mặt dày, cho Chu Ngao một ánh mắt rõ ràng, quay đầu không nói lời nào. Nhưng vừa mới xoay người, liền thấy bảy vật thể như bảy anh em song sinh hư hư thực thực đi về phía bọn họ, hơn nữa còn mặc trang phục giống y như đúc.
Bảy người hô to một tiếng thiếu gia Sở xong trực tiếp ngồi bên cạnh Thượng Quan Sở.
Nhạc Nhạc nhìn nhìn người trên máy bay, tất cả đều là người của Thượng Quan Sở, biết máy bay này là máy bay riêng của Lên Quan Sở. Nhìn Lên Quan Sở nói: "Yêu nghiệt, Anh không có việc gì thả bọn họ ra tới làm gì? Không sợ náo động thành phố B?"
Thượng Quan Sở theo ánh mắt Nhạc Nhạc, quét mắt bảy người mặc giống y như đúc bên cạnh, thản nhiên nói: "Các cậu như vậy quả thật có chút dọa người, vẫn nên đi thay một bộ khác đi!"
Bảy người nhìn nhìn bộ đồ bình thường đến không thể bình thường hơn của mình, rất khó khăn bĩu môi, nói: "Đổi bộ khác xong càng dọa người." Lần trước bọn họ một thân âu phục đen, lại đeo kính râm, không phải thiếu giaSở cũng nói bọn họ giống như xã hội đen sao? Vì không làm xã hội đen, để làm một người bình thường trong mắt người khác, như vậy cũng sẽ khiến người ta sợ hãi, chẳng lẽ làm người bình thường cũng có sai sao?
Thượng Quan Sở nghĩ nghĩ, nói: "Quần áo không cần thay đổi, che mặt lại là được."
Bảy người nghe xong, người xem xem tôi, tôi xem nhìn người, cực kỳ khó khăn bắt đầu tìm kính râm trong túi. Bảy người vừa tìm kính râm, vừa thầm nghĩ, chúng tôi có chỗ nào không giống người thường, không phải bộ dạng tuấn tú một chút sao? Sao có thể khiến thành phố B náo động, xem ra uy lực của chúng tôi thật sự không có giới hạn a!
Hai phút sau, bảy người thống nhất đội kính râm, Nhạc Nhạc vừa thấy cười không ngừng, nói: "Các ngươi sẽ không thể không mặc quần áo giống nhau sao?"
"Không thể." Bảy người đồng thanh trả lời.
Nhạc Nhạc thật không biết nói gì, nhìn bảy cái quái thai lúc lâu, nói: "Yêu nghiệt, chỉ bằng bọn họ vài cái có thể tìm được Thanh Linh sao?"
Thượng Quan Sở còn chưa có trả lời, bảy người lại đồng thanh nói: "Có thể."
Nhạc Nhạc trừng mắt liếc nhìn bảy người một cái, nói: "Lần trước nếu không phải Thanh Linh, các ngươi còn không biết phải lên núi Lăng không như thế nào a?" Anh mới không tin bảy quái thai này có thể tìm Thanh Linh trở về đâu. Chẳng qua xem bộ dáng bảy người bọn hắn, hẳn là võ công cũng không yếu, lần này đến thành phố B, nhất định có thể bảo vệ bọn họ an toàn.
Lại nói đến lần trước Diệp Thanh Linh dùng phương pháp như trò đùa giải quyết vấn đề, bảy người liền vẻ mặt hổ thẹn. Bọn họ cho dù có thông minh bao nhiêu, cũng không bằng một phần mười phu nhân. Điểm ấy, bọn họ không thể không thừa nhận.
Cứ như vậy, đoàn người bọn họ đi vào thành phố B, bắt đầu tìm kiếm Diệp Thanh Linh.
Vài ngày sau, hạt giống nẩy mầm. Nhìn thấy vườn rau, Diệp Thanh Linh không tự giác nhớ đến lúc cùng bọn Thượng Quan Sở trồng rau.
Cô mới đến đây ba tháng, đứa nhỏ bảy tháng, bụng rất lớn, đi đường cũng có chút không tiện. Bây giờ cô tưới rau cũng không được, mỗi lần chỉ có thể đứng một bên cạnh nhìn Lãnh Thần.
Có rau dưa phát triển rất nhanh, bây giờ gần như có thể hái xuống ăn rồi.
Diệp Thanh Linh vuốt ve bụng, dạo gần đây cảm thấy đứa nhỏ quẫy đạp hình như rất bất an. Nhìn Lãnh Thần hái rau dưa xuống kích động đi đến trước mặt cô nói: "Tôi muốn đi kiểm tra."
Lãnh Thần cầm rau, dừng một chút, cười nói: "Xem, rau này rất tươi, hôm nay chúng ta có thể ăn rau tự mình trồng."
"Đứa nhỏ động rất kỳ quái." Diệp Thanh Linh bình tĩnh nhìn Lãnh Thần.
Lãnh Thần vẻ mặt cười, giống như không có nghe thấy lời cô, cầm chặt cổ tay trái của cô, nói: "Chúng ta trở về, nấu cơm."
Diệp Thanh Linh bất động, thanh âm trở nên lạnh lùng, "Tôi muốn đứa nhỏ có thể khỏe mạnh trưởng thành." Mấy tháng như vậy chưa kiểm tra thai phụ, cô rất lo lắng, nơi này trừ cô ra, đến một người phụ nữ cũng không có, cô cho dù có nghi vấn cũng không biết hỏi ai.
Lãnh Thần buông lỏng tay ra, bất đắc dĩ cười nói: "Được, ngày mai phải đi." Nói xong lại nói: "Bây giờ có thể trở về chứ!"
"Ừ." Diệp Thanh Linh thản nhiên cười, đi theo Lãnh Thần trở về .
Trở lại nhà, Lãnh Thần bắt đầu đùa nghịch mớ rau này, Diệp Thanh Linh cũng đi theo hỗ trợ. Bởi vì Lãnh Thần nói hắn tự thân xuống bếp, Diệp Thanh Linh hoài nghi rất nhiều, lại nhớ đến bộ dáng mỗi lần Thượng Quan Sở xuống bếp vì cô.
Lãnh Thần đáp ứng rồi dẫn cô đi kiểm tra thai phụ, Diệp Thanh Linh một đêm đều thực kích động, bởi vì như vậy cô sẽ biết vị trí của cô.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Lãnh Thần đã gọi cô xuất phát.
Diệp Thanh Linh nhìn xung quanh tối đen có chút thất vọng, cô biết ngay Lãnh Thần sẽ không dễ dàng để cô biết vị trí của cô như vậy. Đi ra cửa ra duy nhất kia, cô bị bịt kín ánh mắt, Lãnh Thần lôi cô đi không bao lâu, liền lên xe.
Lúc Lãnh Thần tháo bịt mắt xuống giúp cô, cô đã ở phòng khám khoa sản. Diệp Thanh Linh nhìn chung quanh, hy vọng có thể tìm được vị trí bệnh viện. Nhưng cô thất vọng, cô nhìn đã lâu, cũng không tìm thấy cái gì.
Kết quả kiểm tra thai phụ là đứa nhỏ rất bình thường. Lúc này Diệp Thanh Linh mới yên lòng.
Ở trước khi rời đi, Diệp Thanh Linh nói muốn vào WC, bác sĩ lại rất nhiệt tình dẫn đường cho cô. Nhìn WC không có một bóng người, Diệp Thanh Linh lại thất vọng rồi, vốn cho rằng mình có thể mượn thời gian đi WC, có thể mượn di động người dùng một chút. Bây giời xem ra, hết thảy cũng không khả năng.
Lúc trở về, cô vẫn bị bịt mắt như cũ, mãi đến khi trở lại sơn cốc, thuộc hạ mới mở bị mắt ra. Kiểm tra sản phụ lần này, trừ biết đứa nhỏ khỏe mạnh, cô không có thu hoạch được cái gì.
Ngay trong ngày Diệp Thanh Linh đi kiểm tra thai phụ, Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc cũng đến thành phố B.
Diệp Thanh Linh tuy có chút thất vọng, nhưng biểu tình trên mặt cũng rất bình tĩnh.
Lãnh Thần nhìn Diệp Thanh Linh nói: "Rất thất vọng đi!"
Diệp Thanh Linh ngẩn người, nhìn Lãnh Thần cười đến vẻ mặt gió xuân tươi cười, nói: "Anh là người tốt." Có thể để cô đi kiểm tra thai phụ, đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
"Nhưng tôi sẽ không bởi vậy mà cho cô rời đi." Chuyện hắn đã đáp ứng với bạn bè hắn sẽ làm được, cô rời khỏi, cũng không nhất định sẽ an toàn, kỳ thật ở trong này, là an toàn nhất.
"Tôi biết." Diệp Thanh Linh thản nhiên cười nói. Hắn đã hứa với bạn, nếu không phải Thượng Quan Sở tự mình tìm đến, không phải tình huống bất đắc dĩ, Lãnh Thần tuyệt đối không để cô rời đi.
Hai ngày sau, Diệp Thanh Linh lại viết thư. Lãnh Thần nhìn nhìn, nói: "Thượng Quan Sở thật sự rất lợi hại, lại đến thành phố B." Hắn nói xong ý vị thâm trường nhìn Diệp Thanh Linh.
Nghe được Thượng Quan Sở đến thành phố B, Diệp Thanh Linh che dấu cười nói: "Anh ấy luôn luôn rất thông minh."
Lãnh Thần nghe xong, ha ha cười nói, "Cô càng thông minh." Nhìn lại thư cô việt, hắn mới nghĩ đến cô động tay động chân trong thư, bằng không Thượng Quan Sở sẽ không dễ dàng tìm được đến thành phố B như vậy.
"Cám ơn." Diệp Thanh Linh xem lời nói Lãnh Thần như khích lệ, vui vẻ nhận.
Tươi cười trên mặt Lãnh Thần nhất thời biến mất, thản nhiên nói: "Cô sẽ không sợ tôi thẹn quá thành giận, giết cô."
"Anh sẽ không." Diệp Thanh Linh bình tĩnh nói.
Là cô quá có tự tin, hay là hắn quá mềm lòng? Hắn quả thật sẽ không giết cô, nhưng cô nhìn thấu nội tâm của hắn, ở trong trò chơi này, hắn chắc chắn thua. Lãnh Thần thản nhiên cười trước lời nói của Diệp Thanh Linh, nói: "Anh ta sẽ không tìm được cô, cô liền thành thành thật thật cả đời ở nơi này cùng tôi đi!"
Diệp Thanh Linh luôn cảm thấy lời hắn nói là lạ, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, chỉ bình thản nhìn hắn.
Lãnh Thần bị nhìn xem có chút chột dạ, quay đầu đi, không dám đối diện với cô.
Nhìn bộ dáng chột dạ của Lãnh Thần, Diệp Thanh Linh thản nhiên cười nói: "Không phải là anh thích tôi chứ!"
Lãnh Thần hoảng sợ, không nghĩ tới cô lại trực tiếp hỏi hắn loại vấn đề này. Vẻ mặt mất tự nhiên cười nói: "Thích cô? Sao có thể? Cô là phụ nữ có thai." Vừa thuyết phục Diệp Thanh Linh, đồng thời hắn cũng đang thuyết phục chính mình. Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Diệp Thanh Linh hiểu rõ cười, nói: "Tôi chỉ là con thiên nga lần đầu tiên anh nhìn thấy trong đời, có suy nghĩ không an phận cũng không kỳ quái."
Thiên nga? Suy nghĩ không an phận? Lãnh Thần bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Cô nói tôi là con cóc?"
"Tôi không nói như vậy, chẳng qua anh không muốn thừa nhận, tôi cũng không có biện pháp." Diệp Thanh Linh nghẹn cười nói.
Người phụ nữ này lại mắng chửi người không mang theo từ ngữ thô tục, Lãnh Thần tức giận lại bất đắc dĩ, nói: "Thiên nga cái gì, rõ ràng chính là chim cánh cụt a!" Lãnh Thần nói xong, nhìn chằm chằm của cô bụng.
Diệp Thanh Linh cúi đầu nhìn nhìn dáng người mình, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự là cô suy nghĩ nhiều? Vốn dĩ không phải là đại mỹ nữ cô sao có thể khiến người đàn ông tuấn tú như Lãnh Thần thích chứ? Hơn nữa bây giờ cô còn là một người đàn bà bụng to.
Thấy cô cúi đầu đánh giá thân thể mình, Lãnh Thần tưởng chính mình nói nói quá nặng, tổn thương của cô, vội hỏi: "Chim cánh cụt kỳ thật rất đáng yêu."
Diệp Thanh Linh bị lời nói Lãnh Thần hoảng sợ, xem ra cô cũng không có nghĩ nhiều. Chẳng qua ở chính hắn cũng chưa có giác ngộ ra, xem ra cô phải duy trì khoảng cách với hắn. Nghĩ vậy, liền xoay người rời đi.
Lãnh Thần tưởng rằng cô sẽ nói cái gì đó, thấy cô xoay người rời đi, đuổi đến trước, nói: "Thanh Linh, cô đi đâu."
Diệp Thanh Linh nghe được hắn gọi tên cô, hơn nữa còn là cách gọi vô cùng thân thiết như vậy, dừng lại bước chân, thản nhiên nói: "Xin gọi tôi tiểu thư Diệp." Diệp Thanh Linh nói xong liền rời đi.
Lãnh Thần ngẩn người nhìn bóng dáng cô rời đi, nghiêng đầu tóc ngắn, nói thầm nói: "Không phải vẫn đều gọi như vậy sao?"
Lần này theo Thượng Quan Sở đến thành phố B có Tô Phi, Ngô Vân, Từ Ngôn, ngoài ra còn có quái thai bộ dạng rất lôi thôii (xuân hạ thu đông, Bách Sự Thông). Nhạc Nhạc cùng Mễ Lam Nhi tất nhiên là đi theo cùng. Trương Đình Đình vốn cũng định đi, nhưng cô đi rồi, Diệp thị sẽ không người quản lý, để bảo hộ Diệp thị của Thanh Linh, cô chỉ đành lưu lại.
Bọn họ vừa lên máy bay, đã thấy một gương mặt quen thuộc cũng đi theo lên máy bay.
Nhạc Nhạc thấy, đã kêu nói: "Bác sĩ Chu, ông sẽ không theo chân chúng tôi đi!"
Chu Ngao liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái, tiếp theo trên người xuất ra thiếp mời, nói: "Tôi cũng tham gia thọ yến của ông Nghiêm."
Nhạc Nhạc giật lấy thiếp mời trong tay Chu Ngao, nói: "Không phải là giả chứ!" Người này thật sự quái, Mễ Lam Nhi hết bệnh đã lâu như vậy, hơn nữa còn kết hôn. Vì cái gì còn chưa rời đi chứ?
"Cậu nghĩ sao?" Chu Ngao cười hỏi lại.
Nhạc Nhạc biết này thiếp mời không phải là giả, trả lại cho Chu Ngao, nói: " Mễ Lam Nhi người ta cũng đã kết hôn rồi, rượu mừng anh cũng đã uống rồi, không phải là còn muốn chờ uống đầy tháng con nhà người ta mới rời đi chứ" Nhạc Nhạc cố ý nói như vậy, anh muốn xem xem chủ ý của Chu Ngao là cái gì.
Chu Ngao nghe xong, vẻ mặt tươi cười, gật đầu nói: "Chủ ý này không tệ."
Nhạc Nhạc xem như nhận rõ cái gì gọi là da mặt dày, cho Chu Ngao một ánh mắt rõ ràng, quay đầu không nói lời nào. Nhưng vừa mới xoay người, liền thấy bảy vật thể như bảy anh em song sinh hư hư thực thực đi về phía bọn họ, hơn nữa còn mặc trang phục giống y như đúc.
Bảy người hô to một tiếng thiếu gia Sở xong trực tiếp ngồi bên cạnh Thượng Quan Sở.
Nhạc Nhạc nhìn nhìn người trên máy bay, tất cả đều là người của Thượng Quan Sở, biết máy bay này là máy bay riêng của Lên Quan Sở. Nhìn Lên Quan Sở nói: "Yêu nghiệt, Anh không có việc gì thả bọn họ ra tới làm gì? Không sợ náo động thành phố B?"
Thượng Quan Sở theo ánh mắt Nhạc Nhạc, quét mắt bảy người mặc giống y như đúc bên cạnh, thản nhiên nói: "Các cậu như vậy quả thật có chút dọa người, vẫn nên đi thay một bộ khác đi!"
Bảy người nhìn nhìn bộ đồ bình thường đến không thể bình thường hơn của mình, rất khó khăn bĩu môi, nói: "Đổi bộ khác xong càng dọa người." Lần trước bọn họ một thân âu phục đen, lại đeo kính râm, không phải thiếu giaSở cũng nói bọn họ giống như xã hội đen sao? Vì không làm xã hội đen, để làm một người bình thường trong mắt người khác, như vậy cũng sẽ khiến người ta sợ hãi, chẳng lẽ làm người bình thường cũng có sai sao?
Thượng Quan Sở nghĩ nghĩ, nói: "Quần áo không cần thay đổi, che mặt lại là được."
Bảy người nghe xong, người xem xem tôi, tôi xem nhìn người, cực kỳ khó khăn bắt đầu tìm kính râm trong túi. Bảy người vừa tìm kính râm, vừa thầm nghĩ, chúng tôi có chỗ nào không giống người thường, không phải bộ dạng tuấn tú một chút sao? Sao có thể khiến thành phố B náo động, xem ra uy lực của chúng tôi thật sự không có giới hạn a!
Hai phút sau, bảy người thống nhất đội kính râm, Nhạc Nhạc vừa thấy cười không ngừng, nói: "Các ngươi sẽ không thể không mặc quần áo giống nhau sao?"
"Không thể." Bảy người đồng thanh trả lời.
Nhạc Nhạc thật không biết nói gì, nhìn bảy cái quái thai lúc lâu, nói: "Yêu nghiệt, chỉ bằng bọn họ vài cái có thể tìm được Thanh Linh sao?"
Thượng Quan Sở còn chưa có trả lời, bảy người lại đồng thanh nói: "Có thể."
Nhạc Nhạc trừng mắt liếc nhìn bảy người một cái, nói: "Lần trước nếu không phải Thanh Linh, các ngươi còn không biết phải lên núi Lăng không như thế nào a?" Anh mới không tin bảy quái thai này có thể tìm Thanh Linh trở về đâu. Chẳng qua xem bộ dáng bảy người bọn hắn, hẳn là võ công cũng không yếu, lần này đến thành phố B, nhất định có thể bảo vệ bọn họ an toàn.
Lại nói đến lần trước Diệp Thanh Linh dùng phương pháp như trò đùa giải quyết vấn đề, bảy người liền vẻ mặt hổ thẹn. Bọn họ cho dù có thông minh bao nhiêu, cũng không bằng một phần mười phu nhân. Điểm ấy, bọn họ không thể không thừa nhận.
Cứ như vậy, đoàn người bọn họ đi vào thành phố B, bắt đầu tìm kiếm Diệp Thanh Linh.