Thượng Quan Sở đến thành phố B trước 2 ngày diễn ra tiệc mừng thọ của ông Nghiêm. Ông Nghiêm rất nhiệt tình với Thượng Quan Sở, nhìn thấy anh liền an ủi: "Diệp nha đầu sẽ không sao đâu, thiếu gia Sở đừng quá lo lắng."
"Cháu tin cô ấy sẽ không sao." Tuy rằng Thượng Quan Sở rất nhớ Diệp Thanh Linh, nhưng cũng không vì vậy mà trở nên suy sụp, ngược lại, mỗi ngày đều rất bận rộn, vội vàng tìm kiếm tăm hơi Diệp Thanh Linh.
Ông Nghiêm gật gật đầu, dùng ánh mắt rất tán thức nhìn Thượng Quan Sở nói: "Diệp nha đầu coi trọng cậu quả nhiên không sai."
" Ánh mắt của cô ấy luôn rất tốt." Thượng Quan Sở thản nhiên trả lời, vui vẻ nhận lời khen của ông Nghiêm, cũng thuận tiện khích lệ chính mình một phen.
Ông Nghiêm vẻ mặt hiền lành cười nói: "Có tin tức của Diệp nha đầu sao?"
"Không có." Thượng Quan Sở thản nhiên trả lời, có chút việc càng ít người biết càng tốt.
Nhạc Nhạc cùng Mễ Lam Nhi đứng lặng im ở phía sau Thượng Quan Sở không nói gì. Lúc này Chu Ngao đi đến, trong tay cầm một món quà, cười nói: "Ông Nghiêm, ngài có khỏe không!"
"Khoẻ, nhờ phúc của bác sĩ Chu, bệnh của tôi đã tốt hơn nhiều." Ông Nghiêm cười nói.
Tiền Nguyên lạnh lùng đứng sau Mễ Lam Nhi, nhưng thân là con trai thị trưởng thành phố C, anh không thể yên lặng không lên tiếng chào hỏi như vậy, nên cũng lấy quà ra, nói: “Cháu thay mặt cho cha gửi tặng món quà này cho ông Nghiêm”
Ông Nghiêm hiển nhiên biết Tiền Nguyên là chồng của Mễ Lam Nhi , anh ta cũng có quan hệ với Thượng Quan Sở. Ông càng biết Tiền Nguyên là con trai thị trưởng thành phố C. Ông Nghiêm khách khí nhận quà, cười nói: "Thị trưởng Tiền có khỏe không?"
"Rất khoẻ" Tiền Nguyên thản nhiên trả lời.
Ông Nghiêm lại cười nói: “Tôi cũng dự đinh hôm nào đến thành phố C thăm hỏi thị trưởng Tiền.”
Tiền Nguyên tất nhiên là hiểu ông Nghiêm nói thăm hỏi nghĩa là gì, cố gắng nở ra nụ cười, nói: "Rất hoan nghênh ông Nghiêm đến chơi tại thành phố C.". Cha bảo anh đến thăm hỏi và tặng lễ vật mục đích là muốn mời ông Nghiêm, vị thần tài này, đến tham quan và đầu tư cho thành phố C.
Thị trưởng Tiền vì thành phố C, có thể nói là làm rất nhiều cố gắng, cũng vì dân chúng mà làm rất nhiều việc. Ông là một ngài thị trưởng tốt trong lòng người dân ở thành phố C.
Sau khi mọi người hàn huyên xong, ông Nghiêm sắp xếp mọi người ở trong một gian phòng rất xa hoa của một khách sản cao cấp.
Thượng Quan Sở vừa đến thành phố B liền bắt tay điều tra của tin tức của Diệp Thanh Linh, nhưng anh lại không biết, ngay lúc anh vừa đến thành phố B, thì Diệp Thanh Linh đã làm xong kiểm tra và lên xe trở lại thung lũng bí ẩn kia.
Vừa đến thành phố B, Xuân Hạ Thu Đông Bách Sự Thông, bảy người liền biến mất trước mắt mọi người, lẩn vào chỗ tối. Một là vì không để cho bọn họ gây tai họa ở thành phố C, hai là vì muốn tốt cho việc điều tra tung tích Diệp Thanh Linh.
Ngày hôm sau, Dịch Hiểu Huyên xuất hiện ở trước mặt Thượng Quan Sở.
"Anh Sở." Dịch Hiểu Huyên hốc mắt ửng đỏ nhìn Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở thản nhiên liếc mắt nhìn Dịch Hiểu Huyên một cái, lạnh nhạt nói: "Sao cô lại tới đây?" Biết cô không phải ngốc thật, Thượng Quan Sở cũng không tiếp tục dùng thanh âm lạnh lunhg bảo Dịch Thiếu Kiệt quản lý em gái si tình của hắn cho tốt.
"Anh Sở, tiểu thư Diệp đã mất tích lâu như vậy, anh..." Dịch Hiểu Huyên ấp a ấp úng nói.
Nhạc Nhạc nghe xong, lạnh lùng nhìn Dịch Hiểu Huyên nói: "Thanh Linh không có việc gì, cô ấy nhất định sẽ trở về." Chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không sẽ để người phụ nữ khác nhúng chàm người đàn ông của Thanh Linh, anh muốn thay Thanh Linh bảo hộ tốt những gì thuộc về cô ấy.
Dịch Hiểu Huyên lạnh lùng liếc nhìn Nhạc Nhạc, nói: "Cô ta sẽ không trở lại, cả đời cũng sẽ không trở về."
Thượng Quan Sở nghe xong lời nói Dịch Hiểu Huyên, ánh mắt nhất thời trở nên lạnh như băng, nhìn chằm chằm Dịch Hiểu Huyên nói: "Tôi không muốn nhìn thấy cô."
Thượng Quan Sở vừa nói xong, Tô Phi cùng Ngô Vân bước đến trước mặt Dịch Hiểu Huyên nói: "Tiểu thư Dịch, mời đi cho!"
Dịch Hiểu Huyên lạnh lùng nhìn Tô Phi cùng Ngô Vân, sau đó quay đầu si ngốc nhìn Thượng Quan Sở hồi lâu, nói: "Em sẽ chờ anh, anh Sở. Đợi ngày anh yêu em." Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Mày rậm của Thượng Quan Sở hơi nhíu, nửa con mắt cũng không thèm nhìn Dịch Hiểu Huyên . Thản nhiên hỏi Tô Phi: "Dịch Hiểu Huyên dạo này thường tới lui chặt chẽ với ai?"
Tô Phi nghe xong liền rời đi, mười phút sau lại đến trước mặt Thượng Quan Sở nói: "Dịch Hiểu Huyên thường tới lui chặt chẽ với Triệu Tử Khiên. Bọn họ có gặp mặt nhau vài lần."
"Triệu Tử Khiên? Cô ta sao lại có quan hệ với Triệu Tử Khiên?" Thượng Quan Sở nói.
“Hình như là quen biết nhau thông qua Giai Tình.Sau khi hai người biết nhau liền trở nên thân thiết, bởi vậy thường xuyên gặp mắt.” Tô Phi trả lời.
"Sao ai cũng có quan hệ vứi Triệu Tử Khiêm hết vậy!" Mễ Lam Nhi đột nhiên nói.
Mọi người nghe xong đều nhìn Mễ Lam Nhi. Mễ Lam Nhi lại nói tiếp: "Triệu Tử Khiên là bạn học thời đại học của tiểu thư Diệp và Đình Đình, lại là bạn thân của Giai Tình, cũng là bạn của Đường Tử. Bây giờ lại trở thành bạn của Dịch Hiểu Huyên? Mọi người không thấy rất kỳ quái sao?" Mễ Lam Nhi tổng kết lại tất cả những gì cô biết.
"Đúng rồi, sao chúng ta lại không nghĩ đến chứ." Ngô Vân vỗ vỗ đầu nói.
Nghe Mễ Lam Nhi nói như thế, Thượng Quan Sở tựa hồ nghĩ đến cái gì, liền phỏng đoán nói:
Chẳng lẽ Đường Lị mẹ Đường Tử thật sự là bác của Thiêu Kiệt, Mĩ Liên.”
"Nhưng theo điều tra, Đường Lị cũng không phải là Dịch Mĩ Liên, cô ta là con của một gia đình bình thường, cuộc sống sung túc của bà ta bây giờ là kết quả của những gian khổ mà bà ta đã chịu đựng vượt qua." Tô Phi nói ra những gì đã điều tra được về cuộc sống của mẹ con Đường Tử.
Thượng Quan Sở cau mày, đoán chân tướng sự việc. Nhạc Nhạc lại vẻ mặt không thèm để ý nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, việc quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là phải là tìm ra Thanh Linh."
Thượng Quan Sở nhìn Nhạc Nhạc nói: "Đã cho người đi tìm."
"Bảy cái tên quái thai kia sao? Có thể tìm được Thanh Linh không?" Nhạc Nhạc vẻ mặt không tin nói, ở trong mắt anh ta, bảy cái tên quái thai kia không có năng lực lớn như vậy.
"Không phải cậu cũng phái người đi tìm sao?" Thượng Quan Sở thản nhiên nói.
Nhạc Nhạc dừng một chút, cười nói: "Một chút tin tức cũng không có." Bọn người bắt Thanh Linh đi cũng không phải là đối thủ bình thường. Người của bọn họ ở thành phố B ngay cả một chút tin tức cũng không điều tra ra chứ đừng nói đến có người gặp qua Thanh Linh.
" Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ." Thượng Quan Sở sợ Nhạc Nhạc nhất thời xung động sẽ bại lộ mục đích của bọn họ đến thành phố B. Nếu như bọn người bắt Thanh Linh đi không ngừng thay đổi vị trí, thì khả năng bọn họ có thể tìm ra Thanh Linh càng thấp.
"Tôi biết." Tuy rằng bình thường Nhạc Nhạc nghĩ gì nói nấy, nhưng trước chuyện lớn tuyệt không thể hàm hồ.
Đối với câu trả lời kiên định của Nhạc Nhạc, Thượng Quan Sở gật đầu vừa lòng.
Buổi tối, Dịch Thiếu Kiệt đi vào khách sạn Thượng Quan Sở đang ở.
Dịch Thiếu Kiệt thay đổi khuôn mặt tươi cười hi hi ha ha thường ngày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thượng Quan, rất xin lỗi." Anh muốn đến thay em gái mình giải thích với Thượng Quan Sở.
"Thiếu Kiệt vì sao phải giải thích? Kẻ làm sai cũng không phải là cậu." Đối với chuyện của Dịch Hiểu Huyên, Thượng Quan Sở chưa từng để ở trong lòng. Tuy rằng hôm nay Dịch Hiểu Huyên nói với anh những lời nói làm anh không vui. Nhưng đó cũng không phải lỗi của Dịch Thiếu Kiệt, đối với anh, Dịch Thiếu Kiệt và Kim Thành Vũ thân như anh em.
"Khả Hiểu Huyên đối với cậu thật sự là..." Dịch Thiếu Kiệt không biết nói như thế nào về hành vi của em gái mình, hắn chỉ cần nghĩ một chút, liền biết hôm nay Hiểu Huyên vụng trộm đến thành phố B để quấn quít bên cạnh Thượng Quan Sở.
"Cô ta là cô ta, cậu là cậu." Điểm này Thượng Quan Sở phân biệt rõ ràng, tuyệt không đem chuyện của Dịch Hiểu Huyên liên lụy đến Dịch Thiếu Kiệt.
Đối với câu trả lời của Thượng Quan Sở, Dịch Thiếu Kiệt có chút cảm động. Tiếp theo lại nhìn Thượng Quan Sở với vẻ mặt lo lắng lúc lâu rồi nói: "Trong khoảng thời gian này em gái mình hình như có gì đó không ổn."
"Cậu đang nói đến chuyện cô ta qua lại với Triệu Tử Khiên”. Thượng Quan Sở thản nhiên nói.
"Bọn họ rốt cuộc quan hệ gì?" Dịch Thiếu Kiệt không nghĩ đến Thượng Quan Sở cũng biết chuyện này, nhưng quay đầu lại nghĩ lại, lại không lấy làm lạ. Đối với Triệu Tử Khiên, Dịch Thiếu Kiệt luôn không thích con người này. Anh càng sợ việc em gái mình cấu kết với Triệu Tử Khiên.
"Ai biết." Thượng Quan Sở nhìn Dịch Thiếu Kiệt nói: "Bây giờ quan trọng là phải tìm ra Thanh Linh." Anh không có tâm tình đi quản nhiều như vậy. Anh cũng không quan tâm tới quan hệ giữa Dịch Mĩ Liên, Đường Tử, và Triệu Tử Khiên. Điều quan trọng nhất đối với anh bây giờ là tìm ra Thanh Linh, chỉ cần Thanh Linh bình an trở lại bên cạnh anh, anh không có tài cán để tâm đến những chuyện khác.
Dịch Thiếu Kiệt hiểu rõ tâm tư của Thượng Quan Sở, không nói thêm gì nữa chỉ nói: "Tôi trở về phòng."
Dịch Thiếu Kiệt vừa đi đến cửa phòng của mình thì nhìn thấy Dịch Hiểu Huyên đang đứng chờ anh ở cửa.
"Anh." Giọng của Dịch Hiểu Huyên rất mềm mại êm tai, làm cho người ta cảm thấy của cô thật đáng thương và uyển chuyển.
"Tôi không có đứa em như vậy." Anh luôn yêu thương, trân trọng cô, mà cô lại lừa anh. Tuy bọn họ là anh em ruột, nhưng anh không thể nhận cô là em gái mình.
"Anh, em sai lầm rồi, anh tha thứ cho em có được không?" Sau việc cô giả ngu bị vạch trần , cô luôn muốn giải thích việc này với anh trai mình, nhưng anh trai cô luôn trốn tránh cô, không thì sẽ giống như hôm nay không xem cô là em gái mình. Dịch Hiểu Huyên biết việc mình lừa dối anh là không đúng, nhưng đây cũng vì cô yêu một người, cô đã làm sai ở chỗ nào ?
Dịch Thiếu Kiệt lạnh lùng liếc mắt nhìn em mình, sau đó mở cửa ra chuẩn bị vào phòng. Dịch Hiểu Huyên liền lấy thân mình ngăn cản lại, không ngờ tay lại bị cánh cửa chuẩn bị đóng lại của Dịch Thiếu Kiệt kẹp trúng, cô rên lên: "A!"
Dịch Thiếu Kiệt nghe thấy tiếng kêu của em gái mình, liền kéo lấy tay của Dịch Hiểu Huyên, thân thiết nói: "Em không sao chứ!"
"Không có việc gì." Nhìn thấy anh trai vẫn quan tâm của cô, gương mặt đầy đau dớn của Dịch Hiểu Huyên đổi thành tươi cười.
Tim của Dịch Thiếu Kiệt liền mềm nhũn, muốn tha thứ Dịch Hiểu Huyên.
"Màn trình diễn này cũng rất tốt!" Tiếng nói của Chu Ngao đột nhiên vang lên cách đó không xa.
Dịch Hiểu Huyên lạnh lùng trừng mắt nhìn Chu Ngao, mà Dịch Thiếu Kiệt cũng lập tức hiểu ra, đột nhiên buông tay Dịch Hiểu Huyên ra, tức giận nói: "Tính xấu không đổi. Em đi đi! Anh sẽ không tha thứ của em." Anh thật không nghĩ tới em gái lại lừa gạt mình lần nữa, vậy mà anh lại suýt chút nữa mắc mưu.
Dịch Hiểu Huyên ngơ ngác nhìn anh trai mình nổi giận đùng đùng đóng cửa lại, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Chu Ngao, nói: "Anh đừng đắc ý." Sau đó xoay người rời đi. Cô, Dịch Hiểu Huyên, không nhất định sẽ không để họ Chu này trôi qua thật tốt, lần lượt phá hư của chuyện của cô, cô nhất định khiến hắn nếm thử mùi vị của thống khổ.
Chu Ngao nhẹ nhàng cười, rồi nói: " Nếu cô thật sự muốn biến thành người ngốc, tôi có thể giúp cô." Tâm địa của người con gái này thật xấu xa.
Dịch Hiểu Huyên đứng lại, lạnh lùng nói: "Được a! Chẳng qua trước khi tôi trở thành kẻ ngốc. Anh tốt nhất hãy bảo vệ tốt người nhà cùa anh."
Chu Ngao ngẩn người, sau đó lại cười nói: "Tôi không có người nhà."
"Thật sự không có? Như vậy thì sống chết của cục trưởng Chu và già trẻ trong gia đình ông ta cũng không liên quan đến gia đình hả!" Ánh mắt của Dịch Hiểu Huyên tràn ngập sát khí.
Chu Ngao nhìn thấy ánh mắt khiến người ta khiếp sợ của Dịch Hiểu Huyên không khỏi rùng mình, nói: "Bọn họ không có liên quan gì đến tôi." Người kia cho tới bây giờ không có quan tâm tới anh, vì sao anh phải xen vào sống chết của ông ta. Anh càng không có lý do gì xen vào chuyện ông ta và tiểu tam sinh con trai.
Thượng Quan Sở đến thành phố B trước ngày diễn ra tiệc mừng thọ của ông Nghiêm. Ông Nghiêm rất nhiệt tình với Thượng Quan Sở, nhìn thấy anh liền an ủi: "Diệp nha đầu sẽ không sao đâu, thiếu gia Sở đừng quá lo lắng."
"Cháu tin cô ấy sẽ không sao." Tuy rằng Thượng Quan Sở rất nhớ Diệp Thanh Linh, nhưng cũng không vì vậy mà trở nên suy sụp, ngược lại, mỗi ngày đều rất bận rộn, vội vàng tìm kiếm tăm hơi Diệp Thanh Linh.
Ông Nghiêm gật gật đầu, dùng ánh mắt rất tán thức nhìn Thượng Quan Sở nói: "Diệp nha đầu coi trọng cậu quả nhiên không sai."
" Ánh mắt của cô ấy luôn rất tốt." Thượng Quan Sở thản nhiên trả lời, vui vẻ nhận lời khen của ông Nghiêm, cũng thuận tiện khích lệ chính mình một phen.
Ông Nghiêm vẻ mặt hiền lành cười nói: "Có tin tức của Diệp nha đầu sao?"
"Không có." Thượng Quan Sở thản nhiên trả lời, có chút việc càng ít người biết càng tốt.
Nhạc Nhạc cùng Mễ Lam Nhi đứng lặng im ở phía sau Thượng Quan Sở không nói gì. Lúc này Chu Ngao đi đến, trong tay cầm một món quà, cười nói: "Ông Nghiêm, ngài có khỏe không!"
"Khoẻ, nhờ phúc của bác sĩ Chu, bệnh của tôi đã tốt hơn nhiều." Ông Nghiêm cười nói.
Tiền Nguyên lạnh lùng đứng sau Mễ Lam Nhi, nhưng thân là con trai thị trưởng thành phố C, anh không thể yên lặng không lên tiếng chào hỏi như vậy, nên cũng lấy quà ra, nói: “Cháu thay mặt cho cha gửi tặng món quà này cho ông Nghiêm”
Ông Nghiêm hiển nhiên biết Tiền Nguyên là chồng của Mễ Lam Nhi , anh ta cũng có quan hệ với Thượng Quan Sở. Ông càng biết Tiền Nguyên là con trai thị trưởng thành phố C. Ông Nghiêm khách khí nhận quà, cười nói: "Thị trưởng Tiền có khỏe không?"
"Rất khoẻ" Tiền Nguyên thản nhiên trả lời.
Ông Nghiêm lại cười nói: “Tôi cũng dự đinh hôm nào đến thành phố C thăm hỏi thị trưởng Tiền.”
Tiền Nguyên tất nhiên là hiểu ông Nghiêm nói thăm hỏi nghĩa là gì, cố gắng nở ra nụ cười, nói: "Rất hoan nghênh ông Nghiêm đến chơi tại thành phố C.". Cha bảo anh đến thăm hỏi và tặng lễ vật mục đích là muốn mời ông Nghiêm, vị thần tài này, đến tham quan và đầu tư cho thành phố C.
Thị trưởng Tiền vì thành phố C, có thể nói là làm rất nhiều cố gắng, cũng vì dân chúng mà làm rất nhiều việc. Ông là một ngài thị trưởng tốt trong lòng người dân ở thành phố C.
Sau khi mọi người hàn huyên xong, ông Nghiêm sắp xếp mọi người ở trong một gian phòng rất xa hoa của một khách sản cao cấp.
Thượng Quan Sở vừa đến thành phố B liền bắt tay điều tra của tin tức của Diệp Thanh Linh, nhưng anh lại không biết, ngay lúc anh vừa đến thành phố B, thì Diệp Thanh Linh đã làm xong kiểm tra và lên xe trở lại thung lũng bí ẩn kia.
Vừa đến thành phố B, Xuân Hạ Thu Đông Bách Sự Thông, bảy người liền biến mất trước mắt mọi người, lẩn vào chỗ tối. Một là vì không để cho bọn họ gây tai họa ở thành phố C, hai là vì muốn tốt cho việc điều tra tung tích Diệp Thanh Linh.
Ngày hôm sau, Dịch Hiểu Huyên xuất hiện ở trước mặt Thượng Quan Sở.
"Anh Sở." Dịch Hiểu Huyên hốc mắt ửng đỏ nhìn Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở thản nhiên liếc mắt nhìn Dịch Hiểu Huyên một cái, lạnh nhạt nói: "Sao cô lại tới đây?" Biết cô không phải ngốc thật, Thượng Quan Sở cũng không tiếp tục dùng thanh âm lạnh lunhg bảo Dịch Thiếu Kiệt quản lý em gái si tình của hắn cho tốt.
"Anh Sở, tiểu thư Diệp đã mất tích lâu như vậy, anh..." Dịch Hiểu Huyên ấp a ấp úng nói.
Nhạc Nhạc nghe xong, lạnh lùng nhìn Dịch Hiểu Huyên nói: "Thanh Linh không có việc gì, cô ấy nhất định sẽ trở về." Chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không sẽ để người phụ nữ khác nhúng chàm người đàn ông của Thanh Linh, anh muốn thay Thanh Linh bảo hộ tốt những gì thuộc về cô ấy.
Dịch Hiểu Huyên lạnh lùng liếc nhìn Nhạc Nhạc, nói: "Cô ta sẽ không trở lại, cả đời cũng sẽ không trở về."
Thượng Quan Sở nghe xong lời nói Dịch Hiểu Huyên, ánh mắt nhất thời trở nên lạnh như băng, nhìn chằm chằm Dịch Hiểu Huyên nói: "Tôi không muốn nhìn thấy cô."
Thượng Quan Sở vừa nói xong, Tô Phi cùng Ngô Vân bước đến trước mặt Dịch Hiểu Huyên nói: "Tiểu thư Dịch, mời đi cho!"
Dịch Hiểu Huyên lạnh lùng nhìn Tô Phi cùng Ngô Vân, sau đó quay đầu si ngốc nhìn Thượng Quan Sở hồi lâu, nói: "Em sẽ chờ anh, anh Sở. Đợi ngày anh yêu em." Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Mày rậm của Thượng Quan Sở hơi nhíu, nửa con mắt cũng không thèm nhìn Dịch Hiểu Huyên . Thản nhiên hỏi Tô Phi: "Dịch Hiểu Huyên dạo này thường tới lui chặt chẽ với ai?"
Tô Phi nghe xong liền rời đi, mười phút sau lại đến trước mặt Thượng Quan Sở nói: "Dịch Hiểu Huyên thường tới lui chặt chẽ với Triệu Tử Khiên. Bọn họ có gặp mặt nhau vài lần."
"Triệu Tử Khiên? Cô ta sao lại có quan hệ với Triệu Tử Khiên?" Thượng Quan Sở nói.
“Hình như là quen biết nhau thông qua Giai Tình.Sau khi hai người biết nhau liền trở nên thân thiết, bởi vậy thường xuyên gặp mắt.” Tô Phi trả lời.
"Sao ai cũng có quan hệ vứi Triệu Tử Khiêm hết vậy!" Mễ Lam Nhi đột nhiên nói.
Mọi người nghe xong đều nhìn Mễ Lam Nhi. Mễ Lam Nhi lại nói tiếp: "Triệu Tử Khiên là bạn học thời đại học của tiểu thư Diệp và Đình Đình, lại là bạn thân của Giai Tình, cũng là bạn của Đường Tử. Bây giờ lại trở thành bạn của Dịch Hiểu Huyên? Mọi người không thấy rất kỳ quái sao?" Mễ Lam Nhi tổng kết lại tất cả những gì cô biết.
"Đúng rồi, sao chúng ta lại không nghĩ đến chứ." Ngô Vân vỗ vỗ đầu nói.
Nghe Mễ Lam Nhi nói như thế, Thượng Quan Sở tựa hồ nghĩ đến cái gì, liền phỏng đoán nói:
Chẳng lẽ Đường Lị mẹ Đường Tử thật sự là bác của Thiêu Kiệt, Mĩ Liên.”
"Nhưng theo điều tra, Đường Lị cũng không phải là Dịch Mĩ Liên, cô ta là con của một gia đình bình thường, cuộc sống sung túc của bà ta bây giờ là kết quả của những gian khổ mà bà ta đã chịu đựng vượt qua." Tô Phi nói ra những gì đã điều tra được về cuộc sống của mẹ con Đường Tử.
Thượng Quan Sở cau mày, đoán chân tướng sự việc. Nhạc Nhạc lại vẻ mặt không thèm để ý nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, việc quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là phải là tìm ra Thanh Linh."
Thượng Quan Sở nhìn Nhạc Nhạc nói: "Đã cho người đi tìm."
"Bảy cái tên quái thai kia sao? Có thể tìm được Thanh Linh không?" Nhạc Nhạc vẻ mặt không tin nói, ở trong mắt anh ta, bảy cái tên quái thai kia không có năng lực lớn như vậy.
"Không phải cậu cũng phái người đi tìm sao?" Thượng Quan Sở thản nhiên nói.
Nhạc Nhạc dừng một chút, cười nói: "Một chút tin tức cũng không có." Bọn người bắt Thanh Linh đi cũng không phải là đối thủ bình thường. Người của bọn họ ở thành phố B ngay cả một chút tin tức cũng không điều tra ra chứ đừng nói đến có người gặp qua Thanh Linh.
" Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ." Thượng Quan Sở sợ Nhạc Nhạc nhất thời xung động sẽ bại lộ mục đích của bọn họ đến thành phố B. Nếu như bọn người bắt Thanh Linh đi không ngừng thay đổi vị trí, thì khả năng bọn họ có thể tìm ra Thanh Linh càng thấp.
"Tôi biết." Tuy rằng bình thường Nhạc Nhạc nghĩ gì nói nấy, nhưng trước chuyện lớn tuyệt không thể hàm hồ.
Đối với câu trả lời kiên định của Nhạc Nhạc, Thượng Quan Sở gật đầu vừa lòng.
Buổi tối, Dịch Thiếu Kiệt đi vào khách sạn Thượng Quan Sở đang ở.
Dịch Thiếu Kiệt thay đổi khuôn mặt tươi cười hi hi ha ha thường ngày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thượng Quan, rất xin lỗi." Anh muốn đến thay em gái mình giải thích với Thượng Quan Sở.
"Thiếu Kiệt vì sao phải giải thích? Kẻ làm sai cũng không phải là cậu." Đối với chuyện của Dịch Hiểu Huyên, Thượng Quan Sở chưa từng để ở trong lòng. Tuy rằng hôm nay Dịch Hiểu Huyên nói với anh những lời nói làm anh không vui. Nhưng đó cũng không phải lỗi của Dịch Thiếu Kiệt, đối với anh, Dịch Thiếu Kiệt và Kim Thành Vũ thân như anh em.
"Khả Hiểu Huyên đối với cậu thật sự là..." Dịch Thiếu Kiệt không biết nói như thế nào về hành vi của em gái mình, hắn chỉ cần nghĩ một chút, liền biết hôm nay Hiểu Huyên vụng trộm đến thành phố B để quấn quít bên cạnh Thượng Quan Sở.
"Cô ta là cô ta, cậu là cậu." Điểm này Thượng Quan Sở phân biệt rõ ràng, tuyệt không đem chuyện của Dịch Hiểu Huyên liên lụy đến Dịch Thiếu Kiệt.
Đối với câu trả lời của Thượng Quan Sở, Dịch Thiếu Kiệt có chút cảm động. Tiếp theo lại nhìn Thượng Quan Sở với vẻ mặt lo lắng lúc lâu rồi nói: "Trong khoảng thời gian này em gái mình hình như có gì đó không ổn."
"Cậu đang nói đến chuyện cô ta qua lại với Triệu Tử Khiên”. Thượng Quan Sở thản nhiên nói.
"Bọn họ rốt cuộc quan hệ gì?" Dịch Thiếu Kiệt không nghĩ đến Thượng Quan Sở cũng biết chuyện này, nhưng quay đầu lại nghĩ lại, lại không lấy làm lạ. Đối với Triệu Tử Khiên, Dịch Thiếu Kiệt luôn không thích con người này. Anh càng sợ việc em gái mình cấu kết với Triệu Tử Khiên.
"Ai biết." Thượng Quan Sở nhìn Dịch Thiếu Kiệt nói: "Bây giờ quan trọng là phải tìm ra Thanh Linh." Anh không có tâm tình đi quản nhiều như vậy. Anh cũng không quan tâm tới quan hệ giữa Dịch Mĩ Liên, Đường Tử, và Triệu Tử Khiên. Điều quan trọng nhất đối với anh bây giờ là tìm ra Thanh Linh, chỉ cần Thanh Linh bình an trở lại bên cạnh anh, anh không có tài cán để tâm đến những chuyện khác.
Dịch Thiếu Kiệt hiểu rõ tâm tư của Thượng Quan Sở, không nói thêm gì nữa chỉ nói: "Tôi trở về phòng."
Dịch Thiếu Kiệt vừa đi đến cửa phòng của mình thì nhìn thấy Dịch Hiểu Huyên đang đứng chờ anh ở cửa.
"Anh." Giọng của Dịch Hiểu Huyên rất mềm mại êm tai, làm cho người ta cảm thấy của cô thật đáng thương và uyển chuyển.
"Tôi không có đứa em như vậy." Anh luôn yêu thương, trân trọng cô, mà cô lại lừa anh. Tuy bọn họ là anh em ruột, nhưng anh không thể nhận cô là em gái mình.
"Anh, em sai lầm rồi, anh tha thứ cho em có được không?" Sau việc cô giả ngu bị vạch trần , cô luôn muốn giải thích việc này với anh trai mình, nhưng anh trai cô luôn trốn tránh cô, không thì sẽ giống như hôm nay không xem cô là em gái mình. Dịch Hiểu Huyên biết việc mình lừa dối anh là không đúng, nhưng đây cũng vì cô yêu một người, cô đã làm sai ở chỗ nào ?
Dịch Thiếu Kiệt lạnh lùng liếc mắt nhìn em mình, sau đó mở cửa ra chuẩn bị vào phòng. Dịch Hiểu Huyên liền lấy thân mình ngăn cản lại, không ngờ tay lại bị cánh cửa chuẩn bị đóng lại của Dịch Thiếu Kiệt kẹp trúng, cô rên lên: "A!"
Dịch Thiếu Kiệt nghe thấy tiếng kêu của em gái mình, liền kéo lấy tay của Dịch Hiểu Huyên, thân thiết nói: "Em không sao chứ!"
"Không có việc gì." Nhìn thấy anh trai vẫn quan tâm của cô, gương mặt đầy đau dớn của Dịch Hiểu Huyên đổi thành tươi cười.
Tim của Dịch Thiếu Kiệt liền mềm nhũn, muốn tha thứ Dịch Hiểu Huyên.
"Màn trình diễn này cũng rất tốt!" Tiếng nói của Chu Ngao đột nhiên vang lên cách đó không xa.
Dịch Hiểu Huyên lạnh lùng trừng mắt nhìn Chu Ngao, mà Dịch Thiếu Kiệt cũng lập tức hiểu ra, đột nhiên buông tay Dịch Hiểu Huyên ra, tức giận nói: "Tính xấu không đổi. Em đi đi! Anh sẽ không tha thứ của em." Anh thật không nghĩ tới em gái lại lừa gạt mình lần nữa, vậy mà anh lại suýt chút nữa mắc mưu.
Dịch Hiểu Huyên ngơ ngác nhìn anh trai mình nổi giận đùng đùng đóng cửa lại, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Chu Ngao, nói: "Anh đừng đắc ý." Sau đó xoay người rời đi. Cô, Dịch Hiểu Huyên, không nhất định sẽ không để họ Chu này trôi qua thật tốt, lần lượt phá hư của chuyện của cô, cô nhất định khiến hắn nếm thử mùi vị của thống khổ.
Chu Ngao nhẹ nhàng cười, rồi nói: " Nếu cô thật sự muốn biến thành người ngốc, tôi có thể giúp cô." Tâm địa của người con gái này thật xấu xa.
Dịch Hiểu Huyên đứng lại, lạnh lùng nói: "Được a! Chẳng qua trước khi tôi trở thành kẻ ngốc. Anh tốt nhất hãy bảo vệ tốt người nhà cùa anh."
Chu Ngao ngẩn người, sau đó lại cười nói: "Tôi không có người nhà."
"Thật sự không có? Như vậy thì sống chết của cục trưởng Chu và già trẻ trong gia đình ông ta cũng không liên quan đến gia đình hả!" Ánh mắt của Dịch Hiểu Huyên tràn ngập sát khí.
Chu Ngao nhìn thấy ánh mắt khiến người ta khiếp sợ của Dịch Hiểu Huyên không khỏi rùng mình, nói: "Bọn họ không có liên quan gì đến tôi." Người kia cho tới bây giờ không có quan tâm tới anh, vì sao anh phải xen vào sống chết của ông ta. Anh càng không có lý do gì xen vào chuyện ông ta và tiểu tam sinh con trai.