- Gia Mẫn! Hệ thống camera vừa ghi lại được hoàn cảnh tầng hầm. Jiro được đồng bọn cứu và bắt Shin đi rồi! - Zibi chạy thẳng vào phòng thông báo.
Nó đứng bật dậy:
- Cho người đuổi theo ngay!
Nói rồi nó quơ lấy cây súng trên bàn cùng Zibi rời khỏi chỗ đó.
Chiếc xe chở nó, Mỹ Nghi, Zibi và Zino bám theo sát chiếc xe của lão John và Jiro. Cả hai chiếc xe lao đi với tốc độ chóng mặt, trên đường cao tốc xém xảy ra tai nạn hết mấy lần.
Xe chạy men theo đường lên núi vắng vẻ, cuối cùng Zibi cũng có thể vượt lên và chặn đầu xe của lão John.
Tất cả xuống xe, Jiro lập tức kề cây súng vào đầu hắn mà cười đểu giả:
- Cô có ngon thì bước đến đây!
Nó nhất thời không thể manh động nên hai cây súng vẫn yên vị trên thắt lưng phía sau. Mie và Sie cẩn thận cầm súng chĩa vào hắn, lão John mở cửa xe bước xuống mà cười ngả ngớn:
- Hahaha..... Cuối cùng thì cũng đã có ngày cô biết sợ sao Hoàng Gia Mẫn?
- Nếu muốn thì tôi sẽ thế chỗ của Shin.... - nó cất giọng lạnh băng không hề có một chút run sợ.
- Nhưng có Trịnh Tuấn Anh trong tay thì trao đổi làm gì cho mệt, hôm nay là ngày tàn của các người. Chính là vậy đó! - ông ta cười lớn như thể không còn gì vui hơn nữa.
- Ông giết Shin xong thì ông cũng không thể an toàn mà rời khỏi đây đâu! - Zibi gằn giọng, tay siết chặt lại thành đấm.
- Thế thì thử xem!
Mie và Sie lên đạn hai cây súng liên tục xả đạn vào tụi nó, nhanh chân nên tất cả lui lại nấp vào sau xe. Mỹ Nghi nhanh tay quăng cho Zibi cây súng, ai mà đọ súng với anh em Zibi Zino thì coi như sai lầm.
"Đoàng.....Đoàng"
Hai phát của hai anh em bắn ra lần lượt trúng vào Mie và Sie.
- Á....
Cả hai bị trúng đạn nên có phần yếu thế, tuy nhiên lão John và Jiro vẫn cố gắng lui ra phía sau để hai chị em họ yểm trợ.
Zibi tập trung bắn một phát quyết định, viên đạn bay ra khỏi súng và ghim thẳng vào tim của Mie.
"Phịch"
Sie hốt hoảng chạy đến đỡ lấy chị mình:
- Chị à không sao chứ?
Mie chết tại chỗ, Sie mất bình tĩnh cầm hai cây súng bắn như điên để trả thù, gương mặt đầy vẻ đau khổ:
"Đoàng....đoàng....đoàng"
Cho đến khi Sie cũng chịu chung số phận với chị mình, Jiro quát lên:
- ĐƯỢC LẮM! TAO SẼ GIẾT THẰNG SHIN!!!
Hắn đổ mồ hôi khi họng súng đen ngòm lạnh toát đang chĩa vào đầu mình, bốn cặp mắt sốt ruột đồng thanh trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy:
- Đừng mà!!!!
"Cạch..... ĐOÀNG"
Một bóng người ngã xuống nền đất, năm sáu cặp mắt mở to kinh ngạc.
- Ông.....ông.....ta.....
Ku Shin lắp bắp khi thấy Jiro mở trừng hai mắt nằm đó, bản thân nhất thời á khẩu.
Cây súng Nhất Phong đang cầm bóc khói, viên đạn xuyên qua giữa trán khiến Jiro chết khi chưa kịp trăn trối.
Chiếc xe Ren thắng lại cách đó không xa nhưng không một ai hay biết. Yuko định tông cửa xe lao xuống thì anh đã ấn nút khóa cửa.
- Ren! Anh đang làm cái quái gì thế hả? - cô nóng ruột đến phát điên khi nhìn cha mình đang một mình đối chọi với cả đám.
- Ngồi yên cho tôi! - ánh mắt Ren bỗng chốc thay đổi.
"Ầm..... xoảng"
Yuko dùng tay đập nát cửa kính để xông ra ngoài.
"Cạch"
Ren chĩa súng vào đầu cô:
- Cô muốn chết trước ba của cô không?
Đôi mắt Yuko ngạc nhiên tột độ nhìn người con trai bên cạnh mình, sao anh ta lại như vậy được chứ. Uất ức mà không làm gì được, cô nghiến răng:
- Anh đúng là một tên phản bội, hèn nhát!
Lợi dụng tình hình hỗn loạn khi tất cả chỉ tập trung vào cái xác của Jiro, lão John nhanh chóng lẻn lên xe nổ máy phóng đi.
Nó tinh ý nên hướng cây súng về phía đó, chiếc xe đang chạy như điên thì một viên đạn ghim vào bánh xe khiến chiếc xe mất điều khiển đâm thẳng vào vách núi.
"BùmMMMM..... Ầmmmmmm"
Tiếng nổ long trời lở đất vang lên, chiếc xe cùng lão John biến thành một đống tạp nham không rõ hình thù.
Đôi mắt Yuko đờ đẫn sốc cực độ khi chứng kiến từ đầu đến cuối:
- Ba tôi..... ba của tôi vẫn còn trong đó!!! Hức....hức....
Cô tìm mọi cách để mở cửa xe muốn xông ra ngoài nhưng vô ích, Ren gằn giọng:
- Tôi đã bảo cô ngồi yên!
- TÔI KHÔNG PHẢI LÀ SẮT ĐÁ MÀ NGỒI MỘT CHỖ NHÌN BA MÌNH CHẾT NHƯ VẬY! THẢ TÔI RA! TÔI PHẢI GIẾT HOÀNG GIA MẪN! - Cô mất bình tĩnh quát lên.
- Cô không sợ bọn chúng sẽ giết luôn cô à? - đôi mắt Ren mở trừng kiên định.
- KHÔNG!!!! Hức.... TÔI MUỐN RA NGÒA......Ưmm.....
Chưa dứt câu thì đã bị Ren làm bất tỉnh bởi một chiếc khăn tẩm thuốc mê. Anh nổ máy thật nhanh rời khỏi đó.
Ku Shin nức nở chạy đến ôm chầm lấy nó:
- Huhu..... Sợ chết mất!
- Ai mượn đi thăm nuôi tên Jiro vậy hả? Nói bao nhiêu lần rồi mà không chịu nghe, không phân biệt được như thế nào gọi là nguy hiểm à? - nó mắng hắn té tát. Còn hắn thì thiễu năng nhìn xuống đất khi bản thân biết lỗi.
Anh Nhất Phong cất súng bước đến:
- Tất cả ổn chứ?
- Dạ vâng, cũng may là anh đến kịp lúc không thì chắc kẻ nằm trên đất kia là em rồi! - hắn thút thít.
- Tất cả đã qua rồi! Ta trở về thôi! - Zibi nhẹ nhõm nói.
.........................................................
Vừa đặt chân vào cửa, Minh Hạo đã chạy sấp chạy ngửa ra tận cổng:
- Em nghe nói lúc nãy xảy ra chuyện lớn à?
- Đúng vậy! Shin bị John và Jiro bắt cóc. - Zino vừa xuống xe vừa đáp.
- Cũng may cuối cùng hai tên cáo già đó chết rồi! Coi như đã diệt trừ được họa. - Mỹ Nghi tiếp lời.
- Lão John chết rồi vậy Ailee của em đâu? Sao mọi người không cứu cô ấy về? - gương mặt Minh Hạo đáng thương vô cùng, cậu nhóc buồn thiu khi vẫn chưa tìm gặp được Ailee.
Ai cũng nhìn nhau ái ngại, Nhất Phong tiến đến xoa đầu cậu nhóc:
- Anh hứa sẽ lục tung hang ổ của lão John để tìm Ailee giúp em! Không sao đâu mà!
...................................................
Tại nhà Ren:
Yuko cũng đã tỉnh dậy sau hai tiếng đồng hồ hôn mê, trái hẳn với ban sáng, gương mặt cô tái nhợt như người đã chết rồi. Đôi mắt thơ thẩn vô hồn cứ nhìn ra cửa sổ, hai hàng nước mắt đồng loạt lăn dài.
Mất đi người thân duy nhất trên đời thì thử hỏi ai chịu đựng được.
- Hoàng Gia Mẫn! ...... Rồi sẽ có ngày tao dùng mạng của mầy để tế ba tao!
Cô nghiến chặt răng, đôi mắt bỗng chốc thay đổi đến đáng sợ như một con ma nữ sắp báp oán.
.................hết chap .............