Cô_ Anna đang có mặt tại trường quay bộ phim ‘Nữ Tình Báo Xinh Đẹp’ của đạo diễn Lâm Mạt Thế.
Hôm nay, cô tới đây để làm quen với các diễn viên chính và phụ, xem kịch bản, học thuộc kịch bản để bắt đầu diễn tập .
Cô đang đi xung quanh để xem qua bối cảnh.
Đang đi làm quen với mọi người ở đó.
Bỗng cô thấy Lâm Uyển Mai và Diệp Hoan.
Sợ bị nhìn thấy, theo phản xạ của cô, cô liền nấp vào một cái bức tường gần đó.
Thật ra, cô đã biết Lâm Mạt Thế là anh trai của Uyển Mai rồi.
Vậy nên cô mới đồng ý hợp tác với Lâm Mạt Thế.
Lần này, cô nhất định sẽ báo thù, bằng mọi cách dù cho có hèn hạ.
Cô nhìn họ bằng ánh mắt đầy thù hận.
Hoắc Cảnh Nha bước tới, đặt tay lên vai cô:
“ Em làm gì ở đây thất thần vậy?”
Cô đầy vẻ lạnh lùng, ánh mắt cứ nhìn vào đôi cẩu nam nữ năm đó đã hãm hại cô
“ Em đang nhìn kẻ năm đó đã hãm hại em.”
Hoắc Cảnh Nha thấy thần sắc hận thù của cô như vậy rất mừng.
Hoắc Cảnh Nha đợi ngày này lâu lắm rồi.
Kiếp trước của Anna là kẻ phế nhân bị mọi người khinh bỉ, hãm hại.
Người ta nói sự ngây thơ, trong sáng của con người sẽ dần mất đi vì những lời nói dối.
Cô đã bị lừa gạt, đánh đổi thanh xuân chỉ vì hận thù.
Hoắc Cảnh Nha nói: “ Vậy em còn chần chừ gì nữa, mau ra chào hỏi họ đi!”
Cô cong môi: “Vâng.”
Cô bước tới chỗ của Lâm Uyển Mai và Diệp Hoan, gương mặt ngây thơ: “Chào! Tôi là người mới.
Mong các anh chị giúp đỡ.”
Lâm Uyển Mai quay người lại, ngạc nhiên khi thấy một cô gái kha khá giống Hàn Yên Nhi: “ Cô là...?”
“ Tôi là Anna.
Một con ma mới, mong hai người giúp đỡ.”
Chắc là hiểu lầm thôi, cô ta nhìn Anna với ánh mắt khá nghi ngờ.
Đến cả hắn_ Diệp Hoan cũng rất ngạc nhiên.
Anh ta nhìn cô với con mắt sợ hãi, cứ nghĩ vong hồn của cô đang trở lại và trả thù.
Bỗng Lâm Mạt Thế đi tới chỗ ba người họ, nói: “Anna à, lát nữa có một số cảnh võ thuật.
Cô có biết võ không?”
Giọng cô khá đáng sợ: “Có! Không những biết mà biết nhiều là đằng khác.”
Lâm Mạt Thế bỗng nói: “Giới thiệu với cô, đây là em gái tôi Lâm Uyển Mai.
Còn đây là Diệp Hoan em rể tôi.”
Cô đưa tay ra, khuôn mặt đầy hàm ý:
“ Rất vui được biết hai người!”
Họ cũng đáp lại bằng một cái bắt tay.
Lâm Uyển Mai quay sang phía Lâm Mạt Thế: “Hai, em đóng vai nữ chính hả?”
Cô ta bị ảo tưởng sao? Cái vị trí đó vốn đã là của cô rồi.
Mà cũng đúng, từ trước đến nay, bộ phim nào vai nữ chính cũng thuộc về cô ta.
Nhờ mấy cái bộ phim đó mà cô ta mới có cơm ăn hàng ngày.
Diệp Hoan nhờ có cái bộ mặt điển trai và body không đến nỗi tệ, cũng đi chụp ảnh, đóng quảng cáo, diễn viên.
Lâm Thế Mạt nói: “Hai đứa đi với anh.
Anh có việc muốn nói.”
Lâm Mạt Thế dẫn hai người kia đi đâu đó.
Cô nhìn cái bóng của họ, cười nham hiểm: “Lần này, tôi sẽ không tha cho các người đâu.
Những ngày tháng đau khổ sẽ sớm đến với các người.
Hãy sẵn sàng tận hưởng đi.”
Lâm Mạt Thế dẫn hai người kia vào phòng làm việc của anh ta.
Lâm Uyển Mai vội vàng: “Anh Hai, vai nữ chính này thuộc về em đúng không?”
Anh ta nói: “Hai xin lỗi nhưng lần này em không phải nữ chính trong bộ phim, mà là nữ phụ.”
Cô ta nghe vậy liền tức giận: “Tại sao lại như vậy? Rõ ràng em là em gái của anh kia mà, sao anh lại đối xử với em như vậy?”
Anh ta đặt tay lên trán của mình và nói: “Anh làm như vậy là muốn gây dựng lại công ty Lâm thị của nhà mình mà thôi.”
“ Anh nói vậy là sao? Em không hiểu.”
Anh ta giải thích: “Tất cả những bộ phim mà Anna đóng, thu nhập bình quân đều trên vài nghìn tỷ mỗi tháng.
Công ty nhà chúng ta chỉ mượn tay các nhà báo để bịt mắt thiên hạ mà thôi, thật chất công ty Lâm thị và Diệp thị chỉ ngưng hoạt động mà thôi chứ chưa phá sản.
Anh muốn nhân cơ hội này, hợp tác với Anna và kiếm một số tiền khủng để dựng lại hai công ty."
Diệp Hoan nói: "Em cảm ơn anh.
Nhờ có anh mà công ty Diệp thị mới được gây dựng lại."
Lâm Mạt Thế nói: "Đừng nói như vậy.
Miễn sao chọn đời cậu chung thủy, một lòng một dạ với con bé Mai nhà tôi là tôi vui rồi."
Cô ta dựa đầu vào vai của Diệp Hoan và nói:
"Vâng anh yên tâm đi! A Hoan là một người chồng tốt, anh ấy sẽ chung thủy với em chọn đời mà~."
Nãy giờ Anna đã đi theo và nghe được hết mọi chuyện.
Cô nghĩ bụng: "Ha, thì ra là vậy.
Được thôi, tôi sẽ cho các người được toại nguyện.
Bây giờ cho các người một chút hạnh phúc để thời gian sắp tới gánh hết mọi đau khổ."
Nói rồi cô bước ra khỏi đó.
Cô đang đi, cô cứ cắm mặt xuống đất chẳng thèm để ý đến mọi vật xung quanh.
Bỗng cô va nhẹ vào một cặp đôi.
Cô gái kia ngã xuống nền nhà
Cô vội vàng xin lỗi: "Tôi...
tôi xin lỗi, tôi không để ý đường đi.
Cô có sao không?"
Sắc mặt cô đầy vẻ lo lắng và đỡ cô gái kia dậy.
" Em có sao không?" _ người bạn trai đỡ cô gái kia dậy
.