Sắc Vi đã giữ chức Hội trưởng hội Hồng Kinh nhiều năm nên vẫn có những kỹ thuật khi nói chuyện, trực tiếp nói ra việc “Nhược Khê nhận nuôi”, như vậy rõ ràng đứa con này có quan hệ chút ít với Dương Thần.
Đứng từ góc độ của bọn họ mà nói thì đứa trẻ đầu tiên của Dương Thần đương nhiên vẫn còn chưa ra đời, vì vậy Lâm Nhược Khê đã tiện nhận nuôi một đứa con. Dựa trên vấn đề của con gái mà nói thì không có ý nghĩa tiên quyết.
Lâm Nhược Khê nghe nói như thế, không tránh khỏi việc chau mày một cái, nhưng cũng không có gì để nói, hiển nhiên là Quách Tuyết Hoa rất thích hai người phụ nữ này, nên cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chút ít.
Mạc Thiện Ny cũng nghe thấy Sắc Vi nói thế nên mới biết điều này, đương nhiên cũng rất trông chờ.
Bình thường hai người phụ nữ này nhất định không có gan to mà gõ cửa buổi sáng sớm như vậy, nhưng việc Dương Thần đột nhiên có thêm một cô con gái đã khiến cho bọn họ rơi vào tình huống này.
Lam Lam cầm lấy con gấu trúc, nằm trên ghế sô pha, đôi mắt to tròn nhìn hai người phụ nữ.
Mặc dù tuổi của cô bé này không lớn, nhưng mắt thẩm mỹ lại không nhỏ, đương nhiên, hai chị đẹp như vậy sẽ khiến cho Lam Lam cảm thấy hứng thú.
- Thật đáng yêu…
Mạc Thiện Ny không kìm nổi che miệng nói.
Cũng khó trách người phụ nữ này không kiềm chế được vì diện mạo của Lam Lam lại rất hợp với vẻ ngây thơ khác thường.
Trong mắt Sắc Vi cũng lộ ra vẻ yêu thương:
- Nghe Dương Thần nói, cô bé tên là Lam Lam đúng không?
Nghe thấy câu này, Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần hằm hằm, không cần nghĩ cũng biết, tối qua Dương Thần ở với Sắc Vi.
Sau khi Quách Tuyết Hoa hiểu được ý của hai người phụ nữ, cảm thấy thật buồn cười, từ sau dụi dụi lưng Dương Thần, ý rất rõ ràng rằng “Con lại làm loạn rồi”, nói:
- Đúng rồi, sau này sẽ thường xuyên gặp mặt, quen trước cũng tốt hơn.
Nói xong, Quách Tuyết Hoa vẫy vẫy tay Lam Lam:
- Đến đây nào Lam Lam, qua bên này với bà nội nào, cùng hai người…
Quách Tuyết Hoa nói đến một nửa, đột nhiên ngừng lại. Đúng rồi, nên gọi hai người phụ nữ này là gì bây giờ?
Nhưng Sắc Vi lại nhanh miệng nói:
- Gọi dì đi.
- A…
Quách Tuyết Hoa sửng sốt, điều này quá trực tiếp rồi còn gì.
Đây chẳng phải là có ý công khai quan hệ trực tiếp sao?
Kể cả phóng khoáng hơn thời xưa, nhưng vẫn có sự khác biệt giữa vợ lớn và vợ bé. Nhưng như tình hình hiện tại thì rõ ràng tương đương với việc xuất hiện rất nhiều tình nhân.
Lâm Nhược Khê cắn hàm răng, nhìn Dương Thần chằm chằm, đầy oán hận.
Dương Thần bất đắc dĩ dang tay ra. Đây không phải là điều mình có thể khống chế được, tính cách của Sắc Vi căn bản là không tuân theo cái gì cả, khi thì mềm mại như nước, khi thì lại cứng rắn, kiên quyết.
Lam Lam rất nghe lời của Quách Tuyết Hoa, sau khi buông con gấu trúc xuống, nhảy nhảy trên ghế sô pha, rồi phóng vọt qua chỗ Quách Tuyết Hoa, ôm lấy chân của Quách Tuyết Hoa, nghiêng đầu, nhìn hai người Sắc Vi.
Quách Tuyết Hoa sờ sờ mái tóc mềm mượt của đứa cháu gái, cười thở dài:
- Lam Lam, làm quen một chút nào. Đây là dì Sắc Vi, đây là dì Thiện Ny.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Lam có chút nghi ngờ:
- Bà nội, thế nào là dì?
Quách Tuyết Hoa cũng không biết giải thích thế nào cho cô bé hiểu, nhất thời không khí bỗng trở nên cứng nhắc.
- Chính là người cùng chung vai vế với mẹ của con, là những người mẹ khác.
Nghĩ một hồi, Quách Tuyết Hoa mới nói.
Lam Lam bĩu môi, nhìn hai người phụ nữ đang chờ đợi:
- Nhưng…Lam Lam chỉ có một mẹ…
Sắc Vi và Mạc Thiện Ny cười gượng, còn trong mắt của Mạc Thiện Ny lại lộ nên vẻ vui mừng.
Lâm Nhược Khê bước lên phía trước, cúi xuống sờ sờ khuôn mặt của Lam Lam:
- Lam Lam không muốn gọi thì đừng gọi, không sao đâu.
Đang lúc Lam Lam gật đầu thì lại nhìn thấy túi đồ trên tay của Sắc Vi, đột nhiên móc ra một con gấu Teddy lớn.
Bộ lông của con gấu thật mềm mại, được làm rất công phu, màu sáng dịu dàng, hiển nhiên là một thứ đồ chơi hạng sang, đương nhiên, cô tỏ ra dáng bộ rất đáng yêu.
- Lam Lam, dì tặng con món quà này này.
Lam Lam vừa muốn trở về bên cạnh Lâm Nhược Khê, nhưng vừa nhìn thấy món đồ chơi thì mở to mắt ra, ánh mắt không dịch chuyển.
Mạc Thiện Ny ngượng ngùng liếc nhìn Lâm Nhược Khê một cái, nhưng cũng móc một cái hộp to từ trong túi đồ ra. Lần này lại là một con búp bê Barbie được làm rất tinh xảo.
Ánh mắt Lam Lam sáng ngời, một bên là gấu Teddy, một bên là búp bê Barbie, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhoẻn miệng cười.
Đột nhiên, Lam Lam chạy vụt lên phía trước, hai tay giật lấy món quà trên tay của hai người phụ nữ.
Bởi vì tay Lam Lam nhỏ nên chỉ có thể cầm được ở góc của món quà này, kéo lê trên mặt đất, nhưng rất hiển nhiên là Lam Lam đã nhận hai món quà này.
Ngay sau đó, trong sự ngạc nhiên của mọi người, Lam Lam ngẩng đầu lên, cười nói ngọt ngào:
- Dì Sắc Vi, dì Thiện Ny.
- Khụ khụ khụ!
Dương Thần ho tới tấp, đơn giản là bị nghẹn lời.
Còn những người khác, mỗi người một sắc mặt khác nhau, đặc biệt là Lâm Nhược Khê, trong lòng như vỡ tan tành. Nếu như không phải tâm lý của người phụ nữ này rất kiên cường thì không chỉ có sắc mặt khó tin, thậm chí còn xám ngoét vào.
- Lam…Lam Lam!!
Lâm Nhược Khê không kiềm chế được hét lớn:
- Đứa trẻ xui xẻo này, sao có thể dễ dàng nhận đồ người khác vậy?
Vú Vương và Quách Tuyết Hoa đều nhìn Lâm Nhược Khê với ánh mắt kỳ quái.
Trinh Tú lẩm bẩm:
- Chị Nhược Khê…Sao lại nghe giống như khi chị Đường Uyển mắng Đường Đường vậy…Cô ấy gọi Đường Đường là đứa trẻ xui xẻo…
- Ai…ai giống với cô ấy chưa. Điều này lại không phải là do cô ấy phát minh ra.
Nhắc tới Đường Uyển, Lâm Nhược Khê phẫn nộ vô cùng, sắc mặt đỏ ửng, sắp tức đến nỗi phát khóc.
Lam Lam ngượng ngùng đi đến ôm lấy chân của Lâm Nhược Khê, áp mặt vào chân của Lâm Nhược Khê, nũng nịu nói:
- Mẹ là mẹ, dì là dì…Mẹ là tốt nhất…
- Đứa trẻ này, nhỏ tuổi như vậy mà sao đã biết nịnh hót người khác vậy…lại còn nhận hối lộ nữa…
Lâm Nhược Khê dở khóc dở cười.
Đám người Quách Tuyết Hoa bật cười, còn Sắc Vi và Mạc Thiện Ny thì liếc mắt nhìn nhau, cười cười.
Dương Thần ở phía sau nhìn thấy cảnh này, liền nhéo nhéo cằm, gật gật đầu.
“Đứa nhỏ này xem ra thực sự rất hợp làm con gái của mình, quá hợp nhau…”. Dương Thần nghĩ thầm.
Nhưng như vậy thì không khí này lại được dung hòa rất nhiều.
Bởi vì là cuối tuần, ngoài Trinh Tú đi huấn luyện quân sự, Tuệ Lâm đi dàn dựng kịch ra thì Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny đều không vội đến công ty. Mọi người đều ngồi trong phòng khách cùng nhau uống trà, nói nói cười cười, nói chuyện gì thì cũng nói về chuyện của Lam Lam.
Cảm quan của trẻ con là trực tiếp và nhạy bén nhất. Sắc Vi và Mạc Thiện Ny đều có cảm tình với đứa trẻ này nên có thể dễ dàng cảm nhận được.
Rất nhanh sau đó, Lam Lam đã có thể chạy tới chạy lui đùa giỡn giữa ba người phụ nữ này.
Tình hình thay đổi như vậy khiến có trong lòng Lâm Nhược Khê không phải là không suy nghĩ gì, dường như là cốt nhục của mình bị phân ra làm ba khối khác nhau.
Cũng may là Lam Lam chỉ biết gọi mình là “Mẹ”, nên cũng làm cô được an ủi đôi chút.
Sau khi trải qua hơn một tiếng đồng hồ thì cửa lớn lại một lần nữa bị ai đó nhấn chuông.
Có kinh nghiệm trước đó, mấy người phụ nữ đều có những dự đoán riêng.
Quả nhiên, đợi vú Vương mở cửa lớn ra thì người đứng ngoài cửa không phải ai khác mà chính là ba người phụ nữ Thái Nghiên, An Tâm và Lưu Minh Ngọc.
Hơn nữa đều không ngoại lệ, trên tay của ba người phụ nữ này đều cầm một gói quà được bọc giấy màu sặc sỡ, đương nhiên là thứ tặng cho đứa trẻ này.
Quách Tuyết Hoa không nói gì mà cười nói:
- Các người cũng nhanh thật, xem ra Lam Lam lại có thêm ba dì nữa rồi.
Thái Nghiên mới chỉ hỏi thăm Quách Tuyết Hoa vài câu, nghe thấy câu này mới ý thức được, Sắc Vi và Mạc Thiện Ny cũng có ở đây.
Nhất thời, ba người phụ nữ này đều ngượng ngùng đỏ ửng mặt.
Lâm Nhược Khê bất lực oán giận Quách Tuyết Hoa, chỉ có thể nhéo trộm bên hông của Dương Thần, lạnh lùng nói:
- Anh cố ý trêu tức em đúng không…Tại sao lại đến đây hết thế này…
Dương Thần cười khổ:
- Nhược Khê yêu dấu à, chúng ta phải nói chút đạo lý chứ. Nghiên Nghiên là do em chạy đi nói cho cô ấy biết mà.
- Vậy tại sao Minh Ngọc và An Tâm cũng ở đây?
- Theo tính cách của Nghiên Nghiên thì gây dựng mối quan hệ tốt đẹp với những người khác không phải là việc làm trong hai ba phút? Có việc này, đương nhiên là cô ấy nói toàn bộ ra rồi.
Dương Thần vô tội nói.
Thực ra Dương Thần cũng đoán ra tám chín phần.
Thái Nghiên vốn định đến một mình, nhưng một mình đối mặt với bộ mặt của Lâm Nhược Khê thì dù sao cũng cảm thấy ngượng ngùng, vì thế mới đi nói cho Lưu Minh Ngọc và An Tâm.
Những người phụ nữ này đã được đánh tiếng rồi thì cũng không dè chừng nữa, muốn lấy được thứ gì đó từ chỗ của Lâm Nhược Khê dường như là điều không thể, không bằng việc làm cho quan hệ của mọi người tốt lên, cùng nhau nhượng bộ chút.
Lam Lam rất thông minh, giật giật đuôi áo Quách Tuyết Hoa, ngọt ngào hỏi:
- Bà nội, các cô này là dì gì vậy?
Nghe thấy câu hỏi của đứa trẻ này, Lâm Nhược Khê thiếu chút nữa ngất đi, đứa trẻ “phản bội” này còn nghiện nhận hối lộ nữa.
Sắc Vi đã giữ chức Hội trưởng hội Hồng Kinh nhiều năm nên vẫn có những kỹ thuật khi nói chuyện, trực tiếp nói ra việc “Nhược Khê nhận nuôi”, như vậy rõ ràng đứa con này có quan hệ chút ít với Dương Thần.
Đứng từ góc độ của bọn họ mà nói thì đứa trẻ đầu tiên của Dương Thần đương nhiên vẫn còn chưa ra đời, vì vậy Lâm Nhược Khê đã tiện nhận nuôi một đứa con. Dựa trên vấn đề của con gái mà nói thì không có ý nghĩa tiên quyết.
Lâm Nhược Khê nghe nói như thế, không tránh khỏi việc chau mày một cái, nhưng cũng không có gì để nói, hiển nhiên là Quách Tuyết Hoa rất thích hai người phụ nữ này, nên cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chút ít.
Mạc Thiện Ny cũng nghe thấy Sắc Vi nói thế nên mới biết điều này, đương nhiên cũng rất trông chờ.
Bình thường hai người phụ nữ này nhất định không có gan to mà gõ cửa buổi sáng sớm như vậy, nhưng việc Dương Thần đột nhiên có thêm một cô con gái đã khiến cho bọn họ rơi vào tình huống này.
Lam Lam cầm lấy con gấu trúc, nằm trên ghế sô pha, đôi mắt to tròn nhìn hai người phụ nữ.
Mặc dù tuổi của cô bé này không lớn, nhưng mắt thẩm mỹ lại không nhỏ, đương nhiên, hai chị đẹp như vậy sẽ khiến cho Lam Lam cảm thấy hứng thú.
- Thật đáng yêu…
Mạc Thiện Ny không kìm nổi che miệng nói.
Cũng khó trách người phụ nữ này không kiềm chế được vì diện mạo của Lam Lam lại rất hợp với vẻ ngây thơ khác thường.
Trong mắt Sắc Vi cũng lộ ra vẻ yêu thương:
- Nghe Dương Thần nói, cô bé tên là Lam Lam đúng không?
Nghe thấy câu này, Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần hằm hằm, không cần nghĩ cũng biết, tối qua Dương Thần ở với Sắc Vi.
Sau khi Quách Tuyết Hoa hiểu được ý của hai người phụ nữ, cảm thấy thật buồn cười, từ sau dụi dụi lưng Dương Thần, ý rất rõ ràng rằng “Con lại làm loạn rồi”, nói:
- Đúng rồi, sau này sẽ thường xuyên gặp mặt, quen trước cũng tốt hơn.
Nói xong, Quách Tuyết Hoa vẫy vẫy tay Lam Lam:
- Đến đây nào Lam Lam, qua bên này với bà nội nào, cùng hai người…
Quách Tuyết Hoa nói đến một nửa, đột nhiên ngừng lại. Đúng rồi, nên gọi hai người phụ nữ này là gì bây giờ?
Nhưng Sắc Vi lại nhanh miệng nói:
- Gọi dì đi.
- A…
Quách Tuyết Hoa sửng sốt, điều này quá trực tiếp rồi còn gì.
Đây chẳng phải là có ý công khai quan hệ trực tiếp sao?
Kể cả phóng khoáng hơn thời xưa, nhưng vẫn có sự khác biệt giữa vợ lớn và vợ bé. Nhưng như tình hình hiện tại thì rõ ràng tương đương với việc xuất hiện rất nhiều tình nhân.Lâm Nhược Khê cắn hàm răng, nhìn Dương Thần chằm chằm, đầy oán hận.
Dương Thần bất đắc dĩ dang tay ra. Đây không phải là điều mình có thể khống chế được, tính cách của Sắc Vi căn bản là không tuân theo cái gì cả, khi thì mềm mại như nước, khi thì lại cứng rắn, kiên quyết.
Lam Lam rất nghe lời của Quách Tuyết Hoa, sau khi buông con gấu trúc xuống, nhảy nhảy trên ghế sô pha, rồi phóng vọt qua chỗ Quách Tuyết Hoa, ôm lấy chân của Quách Tuyết Hoa, nghiêng đầu, nhìn hai người Sắc Vi.
Quách Tuyết Hoa sờ sờ mái tóc mềm mượt của đứa cháu gái, cười thở dài:
- Lam Lam, làm quen một chút nào. Đây là dì Sắc Vi, đây là dì Thiện Ny.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Lam có chút nghi ngờ:
- Bà nội, thế nào là dì?
Quách Tuyết Hoa cũng không biết giải thích thế nào cho cô bé hiểu, nhất thời không khí bỗng trở nên cứng nhắc.
- Chính là người cùng chung vai vế với mẹ của con, là những người mẹ khác.
Nghĩ một hồi, Quách Tuyết Hoa mới nói.
Lam Lam bĩu môi, nhìn hai người phụ nữ đang chờ đợi:
- Nhưng…Lam Lam chỉ có một mẹ…
Sắc Vi và Mạc Thiện Ny cười gượng, còn trong mắt của Mạc Thiện Ny lại lộ nên vẻ vui mừng.
Lâm Nhược Khê bước lên phía trước, cúi xuống sờ sờ khuôn mặt của Lam Lam:
- Lam Lam không muốn gọi thì đừng gọi, không sao đâu.
Đang lúc Lam Lam gật đầu thì lại nhìn thấy túi đồ trên tay của Sắc Vi, đột nhiên móc ra một con gấu Teddy lớn.
Bộ lông của con gấu thật mềm mại, được làm rất công phu, màu sáng dịu dàng, hiển nhiên là một thứ đồ chơi hạng sang, đương nhiên, cô tỏ ra dáng bộ rất đáng yêu.
- Lam Lam, dì tặng con món quà này này.
Lam Lam vừa muốn trở về bên cạnh Lâm Nhược Khê, nhưng vừa nhìn thấy món đồ chơi thì mở to mắt ra, ánh mắt không dịch chuyển.
Mạc Thiện Ny ngượng ngùng liếc nhìn Lâm Nhược Khê một cái, nhưng cũng móc một cái hộp to từ trong túi đồ ra. Lần này lại là một con búp bê Barbie được làm rất tinh xảo.
Ánh mắt Lam Lam sáng ngời, một bên là gấu Teddy, một bên là búp bê Barbie, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhoẻn miệng cười.
Đột nhiên, Lam Lam chạy vụt lên phía trước, hai tay giật lấy món quà trên tay của hai người phụ nữ.
Bởi vì tay Lam Lam nhỏ nên chỉ có thể cầm được ở góc của món quà này, kéo lê trên mặt đất, nhưng rất hiển nhiên là Lam Lam đã nhận hai món quà này.
Ngay sau đó, trong sự ngạc nhiên của mọi người, Lam Lam ngẩng đầu lên, cười nói ngọt ngào:
- Dì Sắc Vi, dì Thiện Ny.
- Khụ khụ khụ!
Dương Thần ho tới tấp, đơn giản là bị nghẹn lời.
Còn những người khác, mỗi người một sắc mặt khác nhau, đặc biệt là Lâm Nhược Khê, trong lòng như vỡ tan tành. Nếu như không phải tâm lý của người phụ nữ này rất kiên cường thì không chỉ có sắc mặt khó tin, thậm chí còn xám ngoét vào.
- Lam…Lam Lam!!
Lâm Nhược Khê không kiềm chế được hét lớn:
- Đứa trẻ xui xẻo này, sao có thể dễ dàng nhận đồ người khác vậy?
Vú Vương và Quách Tuyết Hoa đều nhìn Lâm Nhược Khê với ánh mắt kỳ quái.
Trinh Tú lẩm bẩm:
- Chị Nhược Khê…Sao lại nghe giống như khi chị Đường Uyển mắng Đường Đường vậy…Cô ấy gọi Đường Đường là đứa trẻ xui xẻo…
- Ai…ai giống với cô ấy chưa. Điều này lại không phải là do cô ấy phát minh ra.
Nhắc tới Đường Uyển, Lâm Nhược Khê phẫn nộ vô cùng, sắc mặt đỏ ửng, sắp tức đến nỗi phát khóc.
Lam Lam ngượng ngùng đi đến ôm lấy chân của Lâm Nhược Khê, áp mặt vào chân của Lâm Nhược Khê, nũng nịu nói:
- Mẹ là mẹ, dì là dì…Mẹ là tốt nhất…
- Đứa trẻ này, nhỏ tuổi như vậy mà sao đã biết nịnh hót người khác vậy…lại còn nhận hối lộ nữa…
Lâm Nhược Khê dở khóc dở cười.
Đám người Quách Tuyết Hoa bật cười, còn Sắc Vi và Mạc Thiện Ny thì liếc mắt nhìn nhau, cười cười.
Dương Thần ở phía sau nhìn thấy cảnh này, liền nhéo nhéo cằm, gật gật đầu.
“Đứa nhỏ này xem ra thực sự rất hợp làm con gái của mình, quá hợp nhau…”. Dương Thần nghĩ thầm.
Nhưng như vậy thì không khí này lại được dung hòa rất nhiều.
Bởi vì là cuối tuần, ngoài Trinh Tú đi huấn luyện quân sự, Tuệ Lâm đi dàn dựng kịch ra thì Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny đều không vội đến công ty. Mọi người đều ngồi trong phòng khách cùng nhau uống trà, nói nói cười cười, nói chuyện gì thì cũng nói về chuyện của Lam Lam.
Cảm quan của trẻ con là trực tiếp và nhạy bén nhất. Sắc Vi và Mạc Thiện Ny đều có cảm tình với đứa trẻ này nên có thể dễ dàng cảm nhận được.
Rất nhanh sau đó, Lam Lam đã có thể chạy tới chạy lui đùa giỡn giữa ba người phụ nữ này.
Tình hình thay đổi như vậy khiến có trong lòng Lâm Nhược Khê không phải là không suy nghĩ gì, dường như là cốt nhục của mình bị phân ra làm ba khối khác nhau.
Cũng may là Lam Lam chỉ biết gọi mình là “Mẹ”, nên cũng làm cô được an ủi đôi chút.
Sau khi trải qua hơn một tiếng đồng hồ thì cửa lớn lại một lần nữa bị ai đó nhấn chuông.
Có kinh nghiệm trước đó, mấy người phụ nữ đều có những dự đoán riêng.
Quả nhiên, đợi vú Vương mở cửa lớn ra thì người đứng ngoài cửa không phải ai khác mà chính là ba người phụ nữ Thái Nghiên, An Tâm và Lưu Minh Ngọc.
Hơn nữa đều không ngoại lệ, trên tay của ba người phụ nữ này đều cầm một gói quà được bọc giấy màu sặc sỡ, đương nhiên là thứ tặng cho đứa trẻ này.
Quách Tuyết Hoa không nói gì mà cười nói:
- Các người cũng nhanh thật, xem ra Lam Lam lại có thêm ba dì nữa rồi.
Thái Nghiên mới chỉ hỏi thăm Quách Tuyết Hoa vài câu, nghe thấy câu này mới ý thức được, Sắc Vi và Mạc Thiện Ny cũng có ở đây.
Nhất thời, ba người phụ nữ này đều ngượng ngùng đỏ ửng mặt.
Lâm Nhược Khê bất lực oán giận Quách Tuyết Hoa, chỉ có thể nhéo trộm bên hông của Dương Thần, lạnh lùng nói:
- Anh cố ý trêu tức em đúng không…Tại sao lại đến đây hết thế này…
Dương Thần cười khổ:
- Nhược Khê yêu dấu à, chúng ta phải nói chút đạo lý chứ. Nghiên Nghiên là do em chạy đi nói cho cô ấy biết mà.
- Vậy tại sao Minh Ngọc và An Tâm cũng ở đây?
- Theo tính cách của Nghiên Nghiên thì gây dựng mối quan hệ tốt đẹp với những người khác không phải là việc làm trong hai ba phút? Có việc này, đương nhiên là cô ấy nói toàn bộ ra rồi.
Dương Thần vô tội nói.
Thực ra Dương Thần cũng đoán ra tám chín phần.
Thái Nghiên vốn định đến một mình, nhưng một mình đối mặt với bộ mặt của Lâm Nhược Khê thì dù sao cũng cảm thấy ngượng ngùng, vì thế mới đi nói cho Lưu Minh Ngọc và An Tâm.
Những người phụ nữ này đã được đánh tiếng rồi thì cũng không dè chừng nữa, muốn lấy được thứ gì đó từ chỗ của Lâm Nhược Khê dường như là điều không thể, không bằng việc làm cho quan hệ của mọi người tốt lên, cùng nhau nhượng bộ chút.
Lam Lam rất thông minh, giật giật đuôi áo Quách Tuyết Hoa, ngọt ngào hỏi:
- Bà nội, các cô này là dì gì vậy?
Nghe thấy câu hỏi của đứa trẻ này, Lâm Nhược Khê thiếu chút nữa ngất đi, đứa trẻ “phản bội” này còn nghiện nhận hối lộ nữa.