Lâm Nhược Khê mặt đỏ tim đập, thực ra cũng đã sớm nghĩ đến hắn lại đang có cái chủ ý đấy rồi, tuy nói đã phá vỡ tầng khoảng cách đó, nhưng vẫn cảm thấy làm chuyện này vô cùng xấu hổ.
Liền giả vờ không biết Dương Thần muốn làm cái gì, nép chặt thân thể mềm mại, túm lấy chăn không lên tiếng.
Dương Thần liếm liếm môi, Lâm Nhược Khê càng ngượng ngùng và căng thẳng như vậy, hắn càng phát ra dục vọng chinh phục và chiếm lấy.
Cười tà tà, Dương Thần lẳng lặng bò ra sau hai bước, từ cơ thể Lâm Nhược Khê lùi xuống.
Lâm Nhược Khê cảm giác trên cơ thể buông lỏng, hắn không có cách gì vì vậy lùi về một bên, nhưng sau đó liền phát hiện không được bình thường!
Từ gót chân cùng chỗ xung quanh của cô, có một trận gió mát, Lâm Nhược Khê rõ ràng cảm nhận được chăn từ dưới chân đã bị xốc lên!
Tiếp theo Lâm Nhược Khê nhịn không được mà duyên dáng kêu to!
- Á! Anh… Anh làm gì!
Lâm Nhược Khê phát hiện Dương Thần lại từ cuối chăn chui lên, hai cánh tay mạnh mẽ bắt lấy hai chân cô, còn ngang ngược kéo váy ngủ của cô lên.
Thật giống như một con bò rừng mở váy cô ra, bên trong chỉ còn một chiếc quần lót tơ tằm màu mận chín!
Có lẽ là vì đã bước vào giai đoạn phụ nữ đã có chồng trưởng thành, Lâm Nhược Khê còn vừa mặc một cái quần lót gợi cảm mà trước đây không bao giờ đụng đến, một sợi tơ tằm tinh tế, khảm ở giữa mông đẹp đẽ, mặc cứ như không mặc.
Dương Thần hưng phấn giống như phát hiện ra đại lục mới, từ trong chăn tiến vào, trực tiếp đối diện với đôi chân dài đàn hồi của cô, lại đột phá từ giữa, tràn đầy hormone phụ nữ mang theo chấn động mạnh mẽ!
Đưa vào mũi hắn, ngoại trừ chăn bởi vì đã phơi nắng nên mang theo mùi thơm ngát ra, ngập tràn đều là mùi hương ngào ngạt của phụ nữ, hocmone tuyến thượng thận nhanh chóng tiết ra, khiến Dương Thần không tự chủ được mà phát ra tiếng rên trầm thấp.
Lâm Nhược Khê đỏ bừng mặt, má lúm đồng tiền xinh đẹp như nhiễm ráng chiều.
- Đừng… Ngứa.
Lâm Nhược Khê định khép hai chân vào, không cho hắn có khe tiến vào, nhưng toàn thân căn bản không có lực!
Mà động tác này của hai đùi, ngược lại khiến Dương Thần thoải mái vô cùng, mặt bị bắp đùi bên trong kề sát, giống như bông, đàn hồi vô cùng.
Thình lình, hơi thở của Dương Thần đã xuất hiện ở gần cuối đùi của Lâm Nhược Khê, nơi nhẵn nhụi mẫn cảm ấy, đang lọt vào thế tiến công ướt át trước nay chưa từng có!
Lâm Nhược Khê căn bản không dám xốc chăn lên nhìn xuống, vì đầu của hắn bây giờ đang dính trên chỗ tư mật của cô, nghĩ cũng không cần nghĩ, xúc cảm đơn thuần từ chỗ đó liền có thể biết đang làm những gì!
Cách làm thân mật đến cực điểm giữa nam và nữ này, trước đây Lâm Nhược Khê đến nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng Dương Thần dường như không hề do dự mà làm!
Cô không nhịn được mà rùng mình, làn da trắng mịn để lộ ra màu đỏ bừng, trong đôi mắt tràn đầy mê say.
Mà dòng suối ở phía dưới cũng đang trong sự khiêu khích của Dương Thần, nhanh chóng tuôn ra những dòng nước nhỏ giọt.
Tuy bị môi lưỡi của hắn chạm vào nơi đó thực sự không thể tưởng tượng, nhưng Lâm Nhược Khê xấu hổ không chịu được mà phát hiện, cô lại cảm nhận được sự khoái cảm mạnh mẽ đến tột đỉnh!
Sau khi giằng co hơn mười phút, Lâm Nhược Khê cuối cùng đạt đến đỉnh, sau khi rên một tiếng dài, thân thể thẳng tắp, miệng hơi mở ra thở gấp, ánh mắt thậm chí hơi trống rỗng.
Lúc này, Dương Thần mới từ trong chăn chui ra, trên mặt tràn đầy sắc đỏ do bị ngộp, cười toe toét, giơ tay không ngại ngùng mà lau đi sự ẩm ướt trên mặt.
- Bà xã, nước của em cũng cuộn trào mạnh liệt quá, hì hì… Anh để em thoải mái trước rồi, lúc này anh nên sảng khoái chứ.
Bây giờ Lâm Nhược Khê mới hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy những giọt nước trên mặt hắn, không cần nghĩ cũng biết đó là cô đưa lên!
Quay đầu đi chỗ khác, hai má Lâm Nhược Khê nóng bỏng, đơn giản nhắm hai mắt lại, nhỏ bé yếu ớt nói:
- Em… Em không biết gì cả…
Dương Thần cười ha ha, lại nói mấy câu như vậy, đoán rằng cô da mặt mỏng sắp khóc đến nơi rồi.
Nhưng nói ra, hắn chính là lần đầu tiên làm chuyện kia cho phụ nữ, tuy trước đây chạm qua nhiều phụ nữ như vậy, cũng đều là phụ nữ hầu hạ hắn, nhưng trước nay chưa từng cẩn thận mà làm cho phụ nữ như vậy.
Nhưng Dương Thần cũng không có thời gian suy nghĩ cái này, cái phồng lên ở phía dưới khiến hắn không có cách nào tự kiềm chế.
Ghé vào trên cơ thể mềm mại của Lâm Nhược Khê, sau khi tìm trúng mục tiêu, Dương Thần rốt cục mãnh mẽ tiến vào nơi mềm mại ngày nhớ đêm mong.
Khoảnh khắc cảm giác kích thích tràn đầy đó, Dương Thần nhịn không được thở dài một hơi, nếu không phải chính mình “Bền” dị thường, e rằng không đến mấy phút đã phải tước vũ khí rồi!
Cùng với âm thanh Lâm Nhược Khê vô thức phát ra trong cổ họng khiến người ta thú hóa, Dương Thần trở nên cuồng dã…
Gió lạnh ngoài phòng rì rào, trong phòng lại xuân ý nồng đậm…
Mây mưa cả đêm, khiến đôi vợ chồng chính thức hợp phòng ngủ tới trưa ngày hôm sau mới dậy.
Vẫn là người dưới làm xong đồ ăn, Quách Tuyết Hoa cố ý tới gọi mấy tiếng, hai người mới dậy.
Tuy Dương Thần không cần giấc ngủ đặc biệt, nhưng nhìn Lâm Nhược Khê trong lòng hắn mơ mơ màng màng ngủ say giống như một chú gấu túi, Dương Thần đương nhiên không nỡ dậy.
Sau khi bị Quách Tuyết Hoa đánh thức, Lâm Nhược Khê mới ý thức cô đã ngủ đến giờ cơm trưa, vừa xấu hổ vừa tức giận mà đánh mấy cái lên ngực Dương Thần, chỉ cảm thấy lần này trước mặt tất cả người nhà họ Dương, cô coi như hoàn toàn trở thành con dâu lười, không chừng bị thành phụ nữ đã có chồng như lang như hổ rồi!
Quả nhiên, đợi đến sau khi rửa mặt mũi xong, trên đường đi tới phòng ăn, ánh mắt của người hầu nhà họ Dương xem ra đều mang theo ý cười kỳ quái.
Đương nhiên, cũng có thể là tác dụng tâm lý của Lâm Nhược Khê, nhưng giống như Dương Thần da mặt dày như vậy, đương nhiên không có cảm giác gì.
Đến khi đến phòng ăn, một căn nhà cổ kính sau hậu viện, Dương Công Minh và Quách Tuyết Hoa đều đã đang chờ, khiến đôi vợ chồng cảm thấy hơi bất ngờ đó là, Dương Phá Quân cũng ở đó.
Bỏ đi quân trang, người đàn ông mặc áo sơ mi và quần mùa thu đơn giản, thoạt nhìn mất đi vài phần thâm trầm, thêm vài phần chất phác.
Không thay đổi chính là, nhìn sắc mặt của Dương Thần vẫn tương đối thối.
Nhìn thấy Dương Thần đi vào cửa, Dương Phá Quân hừ lạnh nói:
- Khiến bề trên trong nhà đợi hai đứa ăn cơm, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, không biết người trên kẻ dưới!
Dương Thần nhíu mày, nhưng cũng không nói chuyện, nhưng Lâm Nhược Khê lại yếu ớt nói:
- Con xin lỗi.
Quách Tuyết Hoa nháy mắt với Dương Phá Quân nói:
- Ông cũng thật là, thanh niên cũng ham ngủ một chút, ông làm như ai cũng như ông ấy, ngày ngày tham gia quân đội. Nhược Khê à, đến ngồi cạnh mẹ, không phải sợ ông ấy, bố chồng con tính cách như thế đấy, không phải thực sự trách mắng hai đứa đâu.
Dương Thần nghe ra ý tứ trong lời nói, xem ra mẹ hắn và Dương Phá Quân hòa hợp rồi, không chừng tối qua đã lại ngủ cùng nhau.
Thực ra trải qua nhiều chuyện như vậy, Dương Phá Quân có phải là bố đẻ của hắn không, ông ta đối xử thế nào với hắn, Dương Thần sớm đã nhìn tương đối thoáng.
Nhưng lòng dạ cũng không rộng rãi vậy, cũng không phải có nhiều khát vọng đối với tình cha con, chỉ là đứng trên góc độ này của hắn, một Dương Phá Quân hoàn toàn không có tính uy hiếp, ông ta đối với hắn có thiện ý thì cũng kệ, cho dù không thiện ý thì có thể làm sao chứ?
Bực tức cùng ông ta, không bằng nhắm một mắt mở một mắt để mẹ và vợ đều yên lòng.
Nói thế nào thì quan hệ giữa người với người, không phải một chọi một.
Đặc biệt là sau khi quyết định trở về nhà họ Dương, Dương Thần cũng dần dần ý thức được, trước khi hắn hạ một quyết tâm, thực sự phải suy nghĩ một chút tới những người xung quanh quan tâm hắn.
Dương Công Minh lúc này sai người dưới châm chút rượu trắng, nhấp một ngụm nhỏ, cười ha hả nói:
- Ông già ta đây, lâu lắm rồi không cùng với nhiều người ăn cơm như vậy, tâm tình rất tốt… Ha hả, mấy đứa cũng đừng chê cười ta.
Nhìn dáng vẻ mặt mũi hồng hào của ông, đối với sự rời đi của Yến Tam Nương dường như không có vết tích gì.
Chỉ là Quách Tuyết Hoa cũng vậy, Dương Phá Quân cũng vậy, đối với việc trong nhà bỗng nhiên thiếu người phụ nữ đó, đều có dáng vẻ không quen lắm, mặt mang vài phần đau buồn.
Lại nói tiếp, Yến Tam Nương cũng là thấy Dương Phá Quân lớn lên, cũng thấy Dương Phá Quân kết hôn, không có khả năng tình cảm không sâu sắc.
Đợi mấy người đều bắt đầu động đũa, bầu không khí cuối cùng cũng coi như hòa thuận, Quách Tuyết Hoa đương nhiên hiểu được con trai và con dâu đã động phòng, có vẻ hơi vui mừng, liên tiếp gắp thức ăn cho Lâm Nhược Khê, cũng có vài tư thế khen ngợi.
Dương Thần giữ im lặng mà ăn cơm, lúc nào Dương Công Minh hỏi thì trả lời mấy câu, cũng lười đối mắt với Dương Phá Quân.
Đợi đến lúc ăn cũng gần xong, Dương Công Minh bỗng nhiên hỏi:
- Dương Thần, Nhược Khê hai đứa định bao giờ về Trung Hải?
Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần, trước mặt bề trên tốt xấu gì cũng thể hiện ra để Dương Thần đưa ra quyết định.
- Yến Kinh cũng không có chuyện gì rồi, chiều nay hoặc ngày mai trở về đi.
Dương Thần cười nói:
- Sao, ông cô đơn à? Có cần cháu giới thiệu cho ông mấy bà bạn?
- Nói nhăng nói cuội cái gì thế?
Dương Phá Quân quở mắng trước.
Dương Thần đảo mắt.
- Cũng không phải giới thiệu cho ông, gấp cái gì…
- Mày…
- Được rồi!
Quách Tuyết Hoa vội vàng hòa giải, bất đắc dĩ nói:
- Dương Phá Quân ông làm gì thế, bố không nói gì thì ông gấp cái gì chứ, Dương Thần vốn không đứng đắn như thế này, nghe nhiều thì sẽ quen thôi!
Dương Thần rối rắm, đây là giúp hắn hay hại hắn đây?
Dương Công Minh quả nhiên hoàn toàn không để ý, nói:
- Ý của ta, hai đứa như thế nào cũng phải để sau ngày mai mới được đi.
- Vì sao ạ?
- Ầy… Bọn trẻ bây giờ, lẽ nào đến tết Trung thu cũng không biết?
Dương Công Minh hơi thương xót nói.
Trung thu? Dương Thần sửng sốt, tính toán như vậy cũng sắp trung tuần tháng chín rồi, thực sự đến Trung thu âm lịch rồi.
Trước đây một thân một mình, nào quản cái gì tết Trung thu đoàn viên, hiện tại có vợ, dường như ăn tết Trung thu cũng mới mẻ.
Lâm Nhược Khê mặt đỏ tim đập, thực ra cũng đã sớm nghĩ đến hắn lại đang có cái chủ ý đấy rồi, tuy nói đã phá vỡ tầng khoảng cách đó, nhưng vẫn cảm thấy làm chuyện này vô cùng xấu hổ.
Liền giả vờ không biết Dương Thần muốn làm cái gì, nép chặt thân thể mềm mại, túm lấy chăn không lên tiếng.
Dương Thần liếm liếm môi, Lâm Nhược Khê càng ngượng ngùng và căng thẳng như vậy, hắn càng phát ra dục vọng chinh phục và chiếm lấy.
Cười tà tà, Dương Thần lẳng lặng bò ra sau hai bước, từ cơ thể Lâm Nhược Khê lùi xuống.
Lâm Nhược Khê cảm giác trên cơ thể buông lỏng, hắn không có cách gì vì vậy lùi về một bên, nhưng sau đó liền phát hiện không được bình thường!
Từ gót chân cùng chỗ xung quanh của cô, có một trận gió mát, Lâm Nhược Khê rõ ràng cảm nhận được chăn từ dưới chân đã bị xốc lên!
Tiếp theo Lâm Nhược Khê nhịn không được mà duyên dáng kêu to!
- Á! Anh… Anh làm gì!
Lâm Nhược Khê phát hiện Dương Thần lại từ cuối chăn chui lên, hai cánh tay mạnh mẽ bắt lấy hai chân cô, còn ngang ngược kéo váy ngủ của cô lên.
Thật giống như một con bò rừng mở váy cô ra, bên trong chỉ còn một chiếc quần lót tơ tằm màu mận chín!
Có lẽ là vì đã bước vào giai đoạn phụ nữ đã có chồng trưởng thành, Lâm Nhược Khê còn vừa mặc một cái quần lót gợi cảm mà trước đây không bao giờ đụng đến, một sợi tơ tằm tinh tế, khảm ở giữa mông đẹp đẽ, mặc cứ như không mặc.
Dương Thần hưng phấn giống như phát hiện ra đại lục mới, từ trong chăn tiến vào, trực tiếp đối diện với đôi chân dài đàn hồi của cô, lại đột phá từ giữa, tràn đầy hormone phụ nữ mang theo chấn động mạnh mẽ!
Đưa vào mũi hắn, ngoại trừ chăn bởi vì đã phơi nắng nên mang theo mùi thơm ngát ra, ngập tràn đều là mùi hương ngào ngạt của phụ nữ, hocmone tuyến thượng thận nhanh chóng tiết ra, khiến Dương Thần không tự chủ được mà phát ra tiếng rên trầm thấp.
Lâm Nhược Khê đỏ bừng mặt, má lúm đồng tiền xinh đẹp như nhiễm ráng chiều.
- Đừng… Ngứa.
Lâm Nhược Khê định khép hai chân vào, không cho hắn có khe tiến vào, nhưng toàn thân căn bản không có lực!
Mà động tác này của hai đùi, ngược lại khiến Dương Thần thoải mái vô cùng, mặt bị bắp đùi bên trong kề sát, giống như bông, đàn hồi vô cùng.
Thình lình, hơi thở của Dương Thần đã xuất hiện ở gần cuối đùi của Lâm Nhược Khê, nơi nhẵn nhụi mẫn cảm ấy, đang lọt vào thế tiến công ướt át trước nay chưa từng có!
Lâm Nhược Khê căn bản không dám xốc chăn lên nhìn xuống, vì đầu của hắn bây giờ đang dính trên chỗ tư mật của cô, nghĩ cũng không cần nghĩ, xúc cảm đơn thuần từ chỗ đó liền có thể biết đang làm những gì!
Cách làm thân mật đến cực điểm giữa nam và nữ này, trước đây Lâm Nhược Khê đến nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng Dương Thần dường như không hề do dự mà làm!
Cô không nhịn được mà rùng mình, làn da trắng mịn để lộ ra màu đỏ bừng, trong đôi mắt tràn đầy mê say.
Mà dòng suối ở phía dưới cũng đang trong sự khiêu khích của Dương Thần, nhanh chóng tuôn ra những dòng nước nhỏ giọt.Tuy bị môi lưỡi của hắn chạm vào nơi đó thực sự không thể tưởng tượng, nhưng Lâm Nhược Khê xấu hổ không chịu được mà phát hiện, cô lại cảm nhận được sự khoái cảm mạnh mẽ đến tột đỉnh!
Sau khi giằng co hơn mười phút, Lâm Nhược Khê cuối cùng đạt đến đỉnh, sau khi rên một tiếng dài, thân thể thẳng tắp, miệng hơi mở ra thở gấp, ánh mắt thậm chí hơi trống rỗng.
Lúc này, Dương Thần mới từ trong chăn chui ra, trên mặt tràn đầy sắc đỏ do bị ngộp, cười toe toét, giơ tay không ngại ngùng mà lau đi sự ẩm ướt trên mặt.
- Bà xã, nước của em cũng cuộn trào mạnh liệt quá, hì hì… Anh để em thoải mái trước rồi, lúc này anh nên sảng khoái chứ.
Bây giờ Lâm Nhược Khê mới hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy những giọt nước trên mặt hắn, không cần nghĩ cũng biết đó là cô đưa lên!
Quay đầu đi chỗ khác, hai má Lâm Nhược Khê nóng bỏng, đơn giản nhắm hai mắt lại, nhỏ bé yếu ớt nói:
- Em… Em không biết gì cả…
Dương Thần cười ha ha, lại nói mấy câu như vậy, đoán rằng cô da mặt mỏng sắp khóc đến nơi rồi.
Nhưng nói ra, hắn chính là lần đầu tiên làm chuyện kia cho phụ nữ, tuy trước đây chạm qua nhiều phụ nữ như vậy, cũng đều là phụ nữ hầu hạ hắn, nhưng trước nay chưa từng cẩn thận mà làm cho phụ nữ như vậy.
Nhưng Dương Thần cũng không có thời gian suy nghĩ cái này, cái phồng lên ở phía dưới khiến hắn không có cách nào tự kiềm chế.
Ghé vào trên cơ thể mềm mại của Lâm Nhược Khê, sau khi tìm trúng mục tiêu, Dương Thần rốt cục mãnh mẽ tiến vào nơi mềm mại ngày nhớ đêm mong.
Khoảnh khắc cảm giác kích thích tràn đầy đó, Dương Thần nhịn không được thở dài một hơi, nếu không phải chính mình “Bền” dị thường, e rằng không đến mấy phút đã phải tước vũ khí rồi!
Cùng với âm thanh Lâm Nhược Khê vô thức phát ra trong cổ họng khiến người ta thú hóa, Dương Thần trở nên cuồng dã…
Gió lạnh ngoài phòng rì rào, trong phòng lại xuân ý nồng đậm…
Mây mưa cả đêm, khiến đôi vợ chồng chính thức hợp phòng ngủ tới trưa ngày hôm sau mới dậy.
Vẫn là người dưới làm xong đồ ăn, Quách Tuyết Hoa cố ý tới gọi mấy tiếng, hai người mới dậy.
Tuy Dương Thần không cần giấc ngủ đặc biệt, nhưng nhìn Lâm Nhược Khê trong lòng hắn mơ mơ màng màng ngủ say giống như một chú gấu túi, Dương Thần đương nhiên không nỡ dậy.
Sau khi bị Quách Tuyết Hoa đánh thức, Lâm Nhược Khê mới ý thức cô đã ngủ đến giờ cơm trưa, vừa xấu hổ vừa tức giận mà đánh mấy cái lên ngực Dương Thần, chỉ cảm thấy lần này trước mặt tất cả người nhà họ Dương, cô coi như hoàn toàn trở thành con dâu lười, không chừng bị thành phụ nữ đã có chồng như lang như hổ rồi!
Quả nhiên, đợi đến sau khi rửa mặt mũi xong, trên đường đi tới phòng ăn, ánh mắt của người hầu nhà họ Dương xem ra đều mang theo ý cười kỳ quái.
Đương nhiên, cũng có thể là tác dụng tâm lý của Lâm Nhược Khê, nhưng giống như Dương Thần da mặt dày như vậy, đương nhiên không có cảm giác gì.
Đến khi đến phòng ăn, một căn nhà cổ kính sau hậu viện, Dương Công Minh và Quách Tuyết Hoa đều đã đang chờ, khiến đôi vợ chồng cảm thấy hơi bất ngờ đó là, Dương Phá Quân cũng ở đó.
Bỏ đi quân trang, người đàn ông mặc áo sơ mi và quần mùa thu đơn giản, thoạt nhìn mất đi vài phần thâm trầm, thêm vài phần chất phác.
Không thay đổi chính là, nhìn sắc mặt của Dương Thần vẫn tương đối thối.
Nhìn thấy Dương Thần đi vào cửa, Dương Phá Quân hừ lạnh nói:
- Khiến bề trên trong nhà đợi hai đứa ăn cơm, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, không biết người trên kẻ dưới!
Dương Thần nhíu mày, nhưng cũng không nói chuyện, nhưng Lâm Nhược Khê lại yếu ớt nói:
- Con xin lỗi.
Quách Tuyết Hoa nháy mắt với Dương Phá Quân nói:
- Ông cũng thật là, thanh niên cũng ham ngủ một chút, ông làm như ai cũng như ông ấy, ngày ngày tham gia quân đội. Nhược Khê à, đến ngồi cạnh mẹ, không phải sợ ông ấy, bố chồng con tính cách như thế đấy, không phải thực sự trách mắng hai đứa đâu.
Dương Thần nghe ra ý tứ trong lời nói, xem ra mẹ hắn và Dương Phá Quân hòa hợp rồi, không chừng tối qua đã lại ngủ cùng nhau.
Thực ra trải qua nhiều chuyện như vậy, Dương Phá Quân có phải là bố đẻ của hắn không, ông ta đối xử thế nào với hắn, Dương Thần sớm đã nhìn tương đối thoáng.
Nhưng lòng dạ cũng không rộng rãi vậy, cũng không phải có nhiều khát vọng đối với tình cha con, chỉ là đứng trên góc độ này của hắn, một Dương Phá Quân hoàn toàn không có tính uy hiếp, ông ta đối với hắn có thiện ý thì cũng kệ, cho dù không thiện ý thì có thể làm sao chứ?
Bực tức cùng ông ta, không bằng nhắm một mắt mở một mắt để mẹ và vợ đều yên lòng.
Nói thế nào thì quan hệ giữa người với người, không phải một chọi một.
Đặc biệt là sau khi quyết định trở về nhà họ Dương, Dương Thần cũng dần dần ý thức được, trước khi hắn hạ một quyết tâm, thực sự phải suy nghĩ một chút tới những người xung quanh quan tâm hắn.
Dương Công Minh lúc này sai người dưới châm chút rượu trắng, nhấp một ngụm nhỏ, cười ha hả nói:
- Ông già ta đây, lâu lắm rồi không cùng với nhiều người ăn cơm như vậy, tâm tình rất tốt… Ha hả, mấy đứa cũng đừng chê cười ta.
Nhìn dáng vẻ mặt mũi hồng hào của ông, đối với sự rời đi của Yến Tam Nương dường như không có vết tích gì.
Chỉ là Quách Tuyết Hoa cũng vậy, Dương Phá Quân cũng vậy, đối với việc trong nhà bỗng nhiên thiếu người phụ nữ đó, đều có dáng vẻ không quen lắm, mặt mang vài phần đau buồn.
Lại nói tiếp, Yến Tam Nương cũng là thấy Dương Phá Quân lớn lên, cũng thấy Dương Phá Quân kết hôn, không có khả năng tình cảm không sâu sắc.
Đợi mấy người đều bắt đầu động đũa, bầu không khí cuối cùng cũng coi như hòa thuận, Quách Tuyết Hoa đương nhiên hiểu được con trai và con dâu đã động phòng, có vẻ hơi vui mừng, liên tiếp gắp thức ăn cho Lâm Nhược Khê, cũng có vài tư thế khen ngợi.
Dương Thần giữ im lặng mà ăn cơm, lúc nào Dương Công Minh hỏi thì trả lời mấy câu, cũng lười đối mắt với Dương Phá Quân.
Đợi đến lúc ăn cũng gần xong, Dương Công Minh bỗng nhiên hỏi:
- Dương Thần, Nhược Khê hai đứa định bao giờ về Trung Hải?
Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần, trước mặt bề trên tốt xấu gì cũng thể hiện ra để Dương Thần đưa ra quyết định.
- Yến Kinh cũng không có chuyện gì rồi, chiều nay hoặc ngày mai trở về đi.
Dương Thần cười nói:
- Sao, ông cô đơn à? Có cần cháu giới thiệu cho ông mấy bà bạn?
- Nói nhăng nói cuội cái gì thế?
Dương Phá Quân quở mắng trước.
Dương Thần đảo mắt.
- Cũng không phải giới thiệu cho ông, gấp cái gì…
- Mày…
- Được rồi!
Quách Tuyết Hoa vội vàng hòa giải, bất đắc dĩ nói:
- Dương Phá Quân ông làm gì thế, bố không nói gì thì ông gấp cái gì chứ, Dương Thần vốn không đứng đắn như thế này, nghe nhiều thì sẽ quen thôi!
Dương Thần rối rắm, đây là giúp hắn hay hại hắn đây?
Dương Công Minh quả nhiên hoàn toàn không để ý, nói:
- Ý của ta, hai đứa như thế nào cũng phải để sau ngày mai mới được đi.
- Vì sao ạ?
- Ầy… Bọn trẻ bây giờ, lẽ nào đến tết Trung thu cũng không biết?
Dương Công Minh hơi thương xót nói.
Trung thu? Dương Thần sửng sốt, tính toán như vậy cũng sắp trung tuần tháng chín rồi, thực sự đến Trung thu âm lịch rồi.
Trước đây một thân một mình, nào quản cái gì tết Trung thu đoàn viên, hiện tại có vợ, dường như ăn tết Trung thu cũng mới mẻ.