Nhìn thấy cô đột nhiên nổi giận như vậy, Dương Thần ngẩn người ra, không còn khoa chân múa tay được nữa, miệng bắt đầu lắp bắp.
- Anh... chuyện này... đúng là anh có bồ nhí ở ngoài, nhưng cô ta không phải là bồ nhí của anh... ồ không đúng! Anh cũng không cặp bồ với người khác... anh chỉ... chuyện này... anh... ayo...
Dương Thần khóc không ra nước mắt, chuyện này nên giải thích như thế nào đây?
Lâm Nhược Khê hiển nhiên không muốn nghe tiếp nữa rồi, tức giận đến mức khuôn mặt như được phủ một lớp băng lạnh, sau khi hít một hơi thật sâu, quay người, đi thẳng lên lầu.
Quách Tuyết Hoa có gọi, nhưng Lâm Nhược Khê cũng không dừng bước, chạy như bay lên phòng, rồi đóng cửa “sầm” một tiếng.
Dưới lầu, Lam Lam chùi miệng, tức giận nói:
- Chú xấu xa, lại ức hiếp mẹ rồi!!
Mẫn Quyên vội vàng đến trấn an Lam Lam, sợ tiểu tổ tông này mà tức giận lên thì sẽ đạp đổ cả cái bàn này mất.
Dương Thần cũng không có hơi sức đâu mà đi đấu khẩu với cô nhóc này, vò đầu bứt tai, làm gì còn có tâm trạng mà ăn cơm nữa chứ, cảm giác uất nghẹn, oan ức trào lên.
- Thằng này, còn ngây người ra đó làm gì nữa! Đi giải thích rõ ràng với Nhược Khê đi chứ! Nếu con không đi nói rõ ràng với nó thì mọi chuyện sẽ càng trở nên tồi tệ hơn đấy!?
Quách Tuyết Hoa vỗ vỗ vai Dương Thần nói.
Dương Thần ngẫm cũng thấy đúng, vội vàng phi lên lầu, đứng gõ cửa phòng đọc sách.
- Cốc cốc cốc...
Lâm Nhược Khê ở trong phòng căn bản là không thèm để ý đến, Dương Thần đứng ngoài chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của cô, chắc chắn là cô đang rất tức giận.
Dương Thần bất lực nhìn xuống dưới lầu, rồi tức giận buông tay xuống.
- Con thấy hay là để cô ấy bình tĩnh lại rồi nói chuyện sau, cô ấy không thèm gặp con...
Quách Tuyết Hoa và Vú Vương khổ sở nhìn nhau, lúc này có giải thích như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng gì, mặc dù Dương Thần lúc này cũng đang rất buồn, nhưng e rằng Lâm Nhược Khê sẽ không chịu tin điều này.
Thế nhưng, cả hai người đều là những người từng trải, nhiều kinh nghiệm, chỉ cần nghĩ kĩ lại, nếu như Dương Thần thực sự có cái gì đó với cô gái kia, thì làm gì có chuyện về nhà ăn cơm như thế này, thế nên cũng không quá lo lắng, đợi khi nào Lâm Nhược Khê bình tĩnh lại, giải thích rõ ràng mọi chuyện là được rồi.
Bữa cơm tối, mới ăn được hơn một nửa đã coi như ăn xong rồi, cũng may Lam Lam cũng ăn được kha khá rồi, nên cũng không lãng phí lắm.
Dương Thần thở dài quay về phòng ngủ của mình, đang định tắm rửa thay quần áo, thì phát hiện trên chiếc máy tính đang mở của mình, có thư của Solon gửi tới.
Dương Thần hơi hốt hoảng, vội vàng mở ra xem, phát hiện Solon đã gửi cho mình không ít tài liệu, bởi cả ngày hôm nay mình không ở nhà, nên mới không phát hiện ra.
Sau khi mở Sky, ngồi đối diện với hắn là Solon đang đeo một cặp kính lão, hình như đang xem tài liệu gì đó.
Cũng đã quen mắt với ông lão có mái tóc màu đỏ rực này rồi, nhưng đột nhiên ông ta lại đeo kính, khiến cho Dương Thần không quen lắm... Solon cũng đã già rồi sao, lại nói, mình đã cứu ông ta để ông ta có thể sống được đến tận ngày hôm nay, cũng đã không ít năm rồi nhỉ.
Solon nhìn thấy Dương Thần cuối cùng cũng đã trả lời, cũng không quay đầu lại, cung kính gật đầu nói:
- Minh vương các hạ, văn kiện cổ mà ngài bảo chúng tôi tìm, đồng thời cũng lọt vào những chỗ xấu xa ở khắp nơi trên thế giới, chúng tôi đã tìm được 8 chỗ, tất cả những nơi và những tư liệu có liên quan, đều đã gửi cho ngài rồi đấy ạ.
Dương Thần gật gật đầu,
- Lát nữa tôi sẽ xem lại cẩn thận, mọi người vất vả rồi, giữa đường có gặp phải chuyện gì không?
- Cũng không thể coi là có chuyện gì được, nhưng tôi rất tò mò, Minh vương các hạ ngài tìm những chỗ như thế để làm gì? Đây đều là những nơi hoang vắng bởi không thích hợp cho việc sinh sống của con người, nên mới còn giữ lại được một số di tích cổ, nếu như là người bình thường, đến đây thì nhất định là chín phần chết một phần sống.
Dương Thần cười cười
- Nếu như đã là nơi mà người bình thường không thể đến được, thì mới có thể tìm được thứ mà tôi muốn tìm, nói cho ông nghe thì cũng không thể giải thích rõ ràng mọi chuyện ngay được, sau này tôi sẽ nói cho, tôi xem tài liệu trước.
Solon cũng không phải là người nhiều chuyện, lập tức ngắt cuộc thoại.
Dương Thần lấy tài liệu của 8 địa điểm đó ra, rồi lập tức xem xét một cách tỉ mỉ kĩ càng.
Solon đã phái người đi điều tra cẩn thận, đọc hết được cái đống này chắc cũng tốn không ít thời gian đây.
Sau khi đã xem hết mọi thứ, Dương Thần đại khái cũng chọn được nơi muốn đến đầu tiên, đương nhiên, trước khi đi còn phải hỏi ý kiến của Tiêu Chỉ Tình, vì thế lại liên lạc với Tiêu Chỉ Tình, nghe xem cách nghĩ của cô ta như thế nào.
Tiêu Chỉ Tình hôm nay bỏ học ở trường, cũng đang nhàn rỗi, nên rất nhanh sau đó đã nhận được ý kiến trả lời của cô.
Hai người không bàn mà đều nghĩ, ngoài khu vực ao đầm rộng lớn ở Châu Mỹ như lưu vực sông Amazon, rừng rậm Panama, thì nên lựa chọn những địa điểm như vùng phía bắc của Australia và vùng lục địa của Arnhem.
Nơi đó không chỉ là nơi có dấu tích đầu tiên của con người, mà hơn năm vạn năm trước là vùng đất có nền văn minh trên thế giới này, phù hợp với những lời nói của Tiêu Chỉ Tình, nơi thai nghén ra con người, mới có thể là nơi tích tụ nhiều linh khí nhất, mới có thể đến đó để tu luyện đan dược.
Cũng sắp sang tháng mười rồi, Australia nằm ở nam bán cầu, vùng cực bắc đang bước sang mùa hè, đặc biệt là vùng thuộc đai khí hậu nhiệt đới thảo nguyên như Anrhem, là nơi có vấn đề về nguồn nước, đợi đến khi đó mới đi thì chắc không chịu được, tốt hơn hết là vẫn nên đi sớm hơn một chút.
Tiêu Chỉ Tình đang nhàn rỗi ở nhà, hiển nhiên là đang rất nóng vội muốn đi, huống hồ là còn có Dương Thần đi cùng, có nguy hiểm gì thì cũng không cần phải lo lắng, nên cảm thấy vô cùng hào hứng.
Sau khi tắt máy tính, Dương Thần lại thở dài, mặc dù có thể Lâm Nhược Khê vẫn còn giận mình, nhưng tối nay mình cũng vẫn nên nói cho cô ấy biết chuyện mình phải đi xa một chuyến mới được, đặc biệt là phải nói rõ việc mình đi cùng với Tiêu Chỉ Tình.
Không cần biết Lâm Nhược Khê có vui vẻ chấp nhận hay không, chuyện này cũng không thể nhượng bộ cô ấy được, dù sao thì đây cũng là chuyện liên quan đến việc bù đắp cho những người phụ nữ khác như thế nào.
Ngồi suy nghĩ miên man một lúc lâu, Dương Thần mới cởi quần áo, bước vào phòng tắm, tốt nhất là nên tắm một cái rồi đi tìm Lâm Nhược Khê nói chuyện sau.
Cùng lúc đó, Lâm Nhược Khê ngồi ở phòng đọc sách.
Vú Vương bưng đến cho cô một đĩa hoa quả, đặt lên bàn làm việc của cô, nhìn thấy cô lạnh lùng vùi đầu vào đống tài liệu, không khỏi mỉm cười.
- Tiểu thư, vẫn còn giận sao?
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên, bĩu môi nói:
- Vú Vương, vú không được nói giúp cho kẻ xấu xa đó, vú cứ giúp anh ta như vậy, càng ngày anh ta sẽ càng không coi người trong nhà ra gì đâu đấy!
Vú Vương cười khổ nói:
- Làm gì có chuyện đó, vú Vương đương nhiên là phải giúp tiểu thư rồi, chỉ có điều thực sự là cậu không lừa cô đâu...
Lâm Nhược Khê hừ nhẹ một tiếng nói:
- Vú Vương sao mà vú biết được, anh ta có nhiều trò quỷ lắm, lúc đầu còn không nói tiếng nào mà vẫn có quan hệ với đám hồ ly tinh đó đấy thôi, Thiện Ny và Minh Ngọc là cấp dưới của con, mà cũng đều qua tay anh ta cả rồi đấy.
Vú Vương nghe thấy những lời nói chua xót, hờn dỗi này của Lâm Nhược Khê thì cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn, nhẹ nhàng nói:
- Thực ra, cô gái mà cậu nói đến hôm nay, sở dĩ bám lấy cậu như vậy, thực sự không phải là do cậu... lúc nãy vú ngại không dám nói ra, hôm đó, kỳ thực mọi chuyện là như thế này...
Vú Vương chậm rãi kể lại hiểu lầm giữa Lạc Tiêu Tiêu và Dương Thần ngày hôm đó.
Lâm Nhược Khê nghe xong, cũng biết những lời vú Vương nói đều là sự thật, cảm thấy có chút hối hận,
- Vú Vương, sao vừa lúc nãy ăn cơm vú không nói hết ra!
- Chuyện này...
Vú Vương ngại ngùng nói:
- Dù sao cũng là chuyện mặt với mông, hơn nữa vừa lúc nãy lại có Lam Lam, vú làm sao mà nói ra được cơ chứ.
- Cô gái đó sao lại mặt dày như vậy chứ.
Lâm Nhược Khê bất mãn chau mày lại, nhưng ánh mắt ánh lên sự hối hận.
Xem ra, quả thực là mình đã trách oan Dương Thần rồi, kỳ thực nếu bình tĩnh xem xét lại, nếu như giữa Dương Thần và cô gái đó thực sự có chuyện gì, thì chắc chắn anh ấy đã không vội vội vàng vàng về nhà ăn cơm như vậy.
Càng nghĩ, Lâm Nhược Khê lại càng cảm thấy đỏ mặt, nhưng cái lòng tự trọng từ nhỏ đã không chịu thua ai bao giờ của cô, không cho phép cô đi cầu xin Dương Thần tha thứ.
Vú Vương nhìn ra tâm tư của Lâm Nhược Khê, tủm tỉm cười nói:
- Tiểu thư, đừng ngoan cố nữa, muốn đi xin lỗi thì đi đi, vợ chồng với nhau có chuyện gì đâu chứ?
- Con... con có muốn đi xin lỗi đâu chứ, hừ, anh ấy ức hiếp con bao nhiêu lần rồi, coi như con hiểu lầm anh ấy một lần cũng chẳng đáng gì.
Lâm Nhược Khê mạnh miệng nói.
Vú Vương thở dài,
- Nói thật, tiểu thư, hai vợ chồng với nhau, không có gì đáng quý bằng việc nhường nhịn người đàn ông của mình, đặc biệt là một người đàn ông như cậu, kỳ thực cũng không phải là không xứng với cô, cậu ấy không cãi cọ với cô là vì cậu ấy yêu thương cô, nên thỉnh thoảng cô cũng nên kiềm chế cơn tức giận của mình.
Lâm Nhược Khê nghe thấy như vậy, thì khuôn mặt đỏ bừng bừng, nóng râm ran, tâm trạng rối bời, bỏ bút xuống, đứng dậy, bước ra phía cửa.
- Vú Vương vú đi xem tivi đi, con đi ru Lam Lam ngủ...
Nói rồi, Lâm Nhược Khê chạy thẳng về phía phòng ngủ, rất vội vã.
Vú Vương giơ tay ra gọi nhưng không gọi được, nhìn rồi cầm lấy đĩa hoa quả, khẽ cười lắc đầu.
Còn Lâm Nhược Khê sau khi chạy đến phòng ngủ của mình, mới phát hiện ra Lam Lam đã ngoan ngoãn đi ngủ từ lúc nào rồi không hay.
Nhìn dáng ngủ ngon lành của Lam Lam, thực sự khiến người ta không kìm lòng được, cũng không biết tại sao, Mẫn Quyên nói bình thường Lam Lam có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ, nhưng từ khi về ngủ với mình, giấc ngủ của Lam Lam giống như những đứa trẻ bình thường khác, có thể ngủ rất ngon, rất lâu.
Mẫn Quyên cười nói, là do Lam Lam sợ mẹ, nên mới ngủ ngoan như vậy.
Nhưng Lâm Nhược Khê luôn có một cảm giác kỳ lạ, là do Lam Lam ở bên cạnh mình, mới có thể yên ổn được một chút, mới có thể ngủ ngoan như vậy.
Đương nhiên, Lam Lam cũng không thể nói ra được hết nguyên cớ là tại làm sao, trong thế giới của trẻ thơ, muốn ngủ là ngủ, muốn ăn là ăn thôi.
Lâm Nhược Khê bước tới đầu giường, cúi người xuống hôn lên trán của cô bé.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lam Lam chóp chép, hình như là đang mơ gì đó, khuôn mặt đáng yêu như thiên thần.
- Bé ngốc, nằm mơ rồi còn ăn uống gì thế, cứ thế này, mẹ sợ rằng sau này con thực sự trở thành một cô bé mập đấy.
Lâm Nhược Khê trong lòng nghĩ ngợi.
Yên lặng bước ra khỏi phòng, trong đầu Lâm Nhược Khê vẫn còn vướng mắc chuyện làm thế nào để làm hòa với Dương Thần, càng nghĩ càng cảm thấy mình quá đáng, cũng không nghe người ta giải thích rõ ràng, cứ thế đổ oan cho người ta, tuy rằng với cái con người đấy, thì đã chẳng còn chút uy tín nào nữa rồi.
Không biết tự khi nào, Lâm Nhược Khê đã đi đến hành lang tầng hai, bước gần đến cuối hành lang, sau khi miễn cưỡng đẩy cánh cửa thủy tinh ra, liền bước ra sân thượng.
Nhìn thấy cô đột nhiên nổi giận như vậy, Dương Thần ngẩn người ra, không còn khoa chân múa tay được nữa, miệng bắt đầu lắp bắp.
- Anh... chuyện này... đúng là anh có bồ nhí ở ngoài, nhưng cô ta không phải là bồ nhí của anh... ồ không đúng! Anh cũng không cặp bồ với người khác... anh chỉ... chuyện này... anh... ayo...
Dương Thần khóc không ra nước mắt, chuyện này nên giải thích như thế nào đây?
Lâm Nhược Khê hiển nhiên không muốn nghe tiếp nữa rồi, tức giận đến mức khuôn mặt như được phủ một lớp băng lạnh, sau khi hít một hơi thật sâu, quay người, đi thẳng lên lầu.
Quách Tuyết Hoa có gọi, nhưng Lâm Nhược Khê cũng không dừng bước, chạy như bay lên phòng, rồi đóng cửa “sầm” một tiếng.
Dưới lầu, Lam Lam chùi miệng, tức giận nói:
- Chú xấu xa, lại ức hiếp mẹ rồi!!
Mẫn Quyên vội vàng đến trấn an Lam Lam, sợ tiểu tổ tông này mà tức giận lên thì sẽ đạp đổ cả cái bàn này mất.
Dương Thần cũng không có hơi sức đâu mà đi đấu khẩu với cô nhóc này, vò đầu bứt tai, làm gì còn có tâm trạng mà ăn cơm nữa chứ, cảm giác uất nghẹn, oan ức trào lên.
- Thằng này, còn ngây người ra đó làm gì nữa! Đi giải thích rõ ràng với Nhược Khê đi chứ! Nếu con không đi nói rõ ràng với nó thì mọi chuyện sẽ càng trở nên tồi tệ hơn đấy!?
Quách Tuyết Hoa vỗ vỗ vai Dương Thần nói.
Dương Thần ngẫm cũng thấy đúng, vội vàng phi lên lầu, đứng gõ cửa phòng đọc sách.
- Cốc cốc cốc...
Lâm Nhược Khê ở trong phòng căn bản là không thèm để ý đến, Dương Thần đứng ngoài chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của cô, chắc chắn là cô đang rất tức giận.
Dương Thần bất lực nhìn xuống dưới lầu, rồi tức giận buông tay xuống.
- Con thấy hay là để cô ấy bình tĩnh lại rồi nói chuyện sau, cô ấy không thèm gặp con...
Quách Tuyết Hoa và Vú Vương khổ sở nhìn nhau, lúc này có giải thích như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng gì, mặc dù Dương Thần lúc này cũng đang rất buồn, nhưng e rằng Lâm Nhược Khê sẽ không chịu tin điều này.
Thế nhưng, cả hai người đều là những người từng trải, nhiều kinh nghiệm, chỉ cần nghĩ kĩ lại, nếu như Dương Thần thực sự có cái gì đó với cô gái kia, thì làm gì có chuyện về nhà ăn cơm như thế này, thế nên cũng không quá lo lắng, đợi khi nào Lâm Nhược Khê bình tĩnh lại, giải thích rõ ràng mọi chuyện là được rồi.
Bữa cơm tối, mới ăn được hơn một nửa đã coi như ăn xong rồi, cũng may Lam Lam cũng ăn được kha khá rồi, nên cũng không lãng phí lắm.
Dương Thần thở dài quay về phòng ngủ của mình, đang định tắm rửa thay quần áo, thì phát hiện trên chiếc máy tính đang mở của mình, có thư của Solon gửi tới.
Dương Thần hơi hốt hoảng, vội vàng mở ra xem, phát hiện Solon đã gửi cho mình không ít tài liệu, bởi cả ngày hôm nay mình không ở nhà, nên mới không phát hiện ra.
Sau khi mở Sky, ngồi đối diện với hắn là Solon đang đeo một cặp kính lão, hình như đang xem tài liệu gì đó.
Cũng đã quen mắt với ông lão có mái tóc màu đỏ rực này rồi, nhưng đột nhiên ông ta lại đeo kính, khiến cho Dương Thần không quen lắm... Solon cũng đã già rồi sao, lại nói, mình đã cứu ông ta để ông ta có thể sống được đến tận ngày hôm nay, cũng đã không ít năm rồi nhỉ.
Solon nhìn thấy Dương Thần cuối cùng cũng đã trả lời, cũng không quay đầu lại, cung kính gật đầu nói:
- Minh vương các hạ, văn kiện cổ mà ngài bảo chúng tôi tìm, đồng thời cũng lọt vào những chỗ xấu xa ở khắp nơi trên thế giới, chúng tôi đã tìm được 8 chỗ, tất cả những nơi và những tư liệu có liên quan, đều đã gửi cho ngài rồi đấy ạ.
Dương Thần gật gật đầu,
- Lát nữa tôi sẽ xem lại cẩn thận, mọi người vất vả rồi, giữa đường có gặp phải chuyện gì không?
- Cũng không thể coi là có chuyện gì được, nhưng tôi rất tò mò, Minh vương các hạ ngài tìm những chỗ như thế để làm gì? Đây đều là những nơi hoang vắng bởi không thích hợp cho việc sinh sống của con người, nên mới còn giữ lại được một số di tích cổ, nếu như là người bình thường, đến đây thì nhất định là chín phần chết một phần sống.
Dương Thần cười cười
- Nếu như đã là nơi mà người bình thường không thể đến được, thì mới có thể tìm được thứ mà tôi muốn tìm, nói cho ông nghe thì cũng không thể giải thích rõ ràng mọi chuyện ngay được, sau này tôi sẽ nói cho, tôi xem tài liệu trước.
Solon cũng không phải là người nhiều chuyện, lập tức ngắt cuộc thoại.
Dương Thần lấy tài liệu của 8 địa điểm đó ra, rồi lập tức xem xét một cách tỉ mỉ kĩ càng.
Solon đã phái người đi điều tra cẩn thận, đọc hết được cái đống này chắc cũng tốn không ít thời gian đây.
Sau khi đã xem hết mọi thứ, Dương Thần đại khái cũng chọn được nơi muốn đến đầu tiên, đương nhiên, trước khi đi còn phải hỏi ý kiến của Tiêu Chỉ Tình, vì thế lại liên lạc với Tiêu Chỉ Tình, nghe xem cách nghĩ của cô ta như thế nào.
Tiêu Chỉ Tình hôm nay bỏ học ở trường, cũng đang nhàn rỗi, nên rất nhanh sau đó đã nhận được ý kiến trả lời của cô.
Hai người không bàn mà đều nghĩ, ngoài khu vực ao đầm rộng lớn ở Châu Mỹ như lưu vực sông Amazon, rừng rậm Panama, thì nên lựa chọn những địa điểm như vùng phía bắc của Australia và vùng lục địa của Arnhem.
Nơi đó không chỉ là nơi có dấu tích đầu tiên của con người, mà hơn năm vạn năm trước là vùng đất có nền văn minh trên thế giới này, phù hợp với những lời nói của Tiêu Chỉ Tình, nơi thai nghén ra con người, mới có thể là nơi tích tụ nhiều linh khí nhất, mới có thể đến đó để tu luyện đan dược.
Cũng sắp sang tháng mười rồi, Australia nằm ở nam bán cầu, vùng cực bắc đang bước sang mùa hè, đặc biệt là vùng thuộc đai khí hậu nhiệt đới thảo nguyên như Anrhem, là nơi có vấn đề về nguồn nước, đợi đến khi đó mới đi thì chắc không chịu được, tốt hơn hết là vẫn nên đi sớm hơn một chút.
Tiêu Chỉ Tình đang nhàn rỗi ở nhà, hiển nhiên là đang rất nóng vội muốn đi, huống hồ là còn có Dương Thần đi cùng, có nguy hiểm gì thì cũng không cần phải lo lắng, nên cảm thấy vô cùng hào hứng.
Sau khi tắt máy tính, Dương Thần lại thở dài, mặc dù có thể Lâm Nhược Khê vẫn còn giận mình, nhưng tối nay mình cũng vẫn nên nói cho cô ấy biết chuyện mình phải đi xa một chuyến mới được, đặc biệt là phải nói rõ việc mình đi cùng với Tiêu Chỉ Tình.
Không cần biết Lâm Nhược Khê có vui vẻ chấp nhận hay không, chuyện này cũng không thể nhượng bộ cô ấy được, dù sao thì đây cũng là chuyện liên quan đến việc bù đắp cho những người phụ nữ khác như thế nào.
Ngồi suy nghĩ miên man một lúc lâu, Dương Thần mới cởi quần áo, bước vào phòng tắm, tốt nhất là nên tắm một cái rồi đi tìm Lâm Nhược Khê nói chuyện sau.
Cùng lúc đó, Lâm Nhược Khê ngồi ở phòng đọc sách.
Vú Vương bưng đến cho cô một đĩa hoa quả, đặt lên bàn làm việc của cô, nhìn thấy cô lạnh lùng vùi đầu vào đống tài liệu, không khỏi mỉm cười.
- Tiểu thư, vẫn còn giận sao?
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên, bĩu môi nói:
- Vú Vương, vú không được nói giúp cho kẻ xấu xa đó, vú cứ giúp anh ta như vậy, càng ngày anh ta sẽ càng không coi người trong nhà ra gì đâu đấy!
Vú Vương cười khổ nói:
- Làm gì có chuyện đó, vú Vương đương nhiên là phải giúp tiểu thư rồi, chỉ có điều thực sự là cậu không lừa cô đâu...
Lâm Nhược Khê hừ nhẹ một tiếng nói:
- Vú Vương sao mà vú biết được, anh ta có nhiều trò quỷ lắm, lúc đầu còn không nói tiếng nào mà vẫn có quan hệ với đám hồ ly tinh đó đấy thôi, Thiện Ny và Minh Ngọc là cấp dưới của con, mà cũng đều qua tay anh ta cả rồi đấy.
Vú Vương nghe thấy những lời nói chua xót, hờn dỗi này của Lâm Nhược Khê thì cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn, nhẹ nhàng nói:
- Thực ra, cô gái mà cậu nói đến hôm nay, sở dĩ bám lấy cậu như vậy, thực sự không phải là do cậu... lúc nãy vú ngại không dám nói ra, hôm đó, kỳ thực mọi chuyện là như thế này...
Vú Vương chậm rãi kể lại hiểu lầm giữa Lạc Tiêu Tiêu và Dương Thần ngày hôm đó.
Lâm Nhược Khê nghe xong, cũng biết những lời vú Vương nói đều là sự thật, cảm thấy có chút hối hận,
- Vú Vương, sao vừa lúc nãy ăn cơm vú không nói hết ra!
- Chuyện này...
Vú Vương ngại ngùng nói:
- Dù sao cũng là chuyện mặt với mông, hơn nữa vừa lúc nãy lại có Lam Lam, vú làm sao mà nói ra được cơ chứ.
- Cô gái đó sao lại mặt dày như vậy chứ.
Lâm Nhược Khê bất mãn chau mày lại, nhưng ánh mắt ánh lên sự hối hận.
Xem ra, quả thực là mình đã trách oan Dương Thần rồi, kỳ thực nếu bình tĩnh xem xét lại, nếu như giữa Dương Thần và cô gái đó thực sự có chuyện gì, thì chắc chắn anh ấy đã không vội vội vàng vàng về nhà ăn cơm như vậy.
Càng nghĩ, Lâm Nhược Khê lại càng cảm thấy đỏ mặt, nhưng cái lòng tự trọng từ nhỏ đã không chịu thua ai bao giờ của cô, không cho phép cô đi cầu xin Dương Thần tha thứ.
Vú Vương nhìn ra tâm tư của Lâm Nhược Khê, tủm tỉm cười nói:
- Tiểu thư, đừng ngoan cố nữa, muốn đi xin lỗi thì đi đi, vợ chồng với nhau có chuyện gì đâu chứ?
- Con... con có muốn đi xin lỗi đâu chứ, hừ, anh ấy ức hiếp con bao nhiêu lần rồi, coi như con hiểu lầm anh ấy một lần cũng chẳng đáng gì.
Lâm Nhược Khê mạnh miệng nói.
Vú Vương thở dài,
- Nói thật, tiểu thư, hai vợ chồng với nhau, không có gì đáng quý bằng việc nhường nhịn người đàn ông của mình, đặc biệt là một người đàn ông như cậu, kỳ thực cũng không phải là không xứng với cô, cậu ấy không cãi cọ với cô là vì cậu ấy yêu thương cô, nên thỉnh thoảng cô cũng nên kiềm chế cơn tức giận của mình.
Lâm Nhược Khê nghe thấy như vậy, thì khuôn mặt đỏ bừng bừng, nóng râm ran, tâm trạng rối bời, bỏ bút xuống, đứng dậy, bước ra phía cửa.
- Vú Vương vú đi xem tivi đi, con đi ru Lam Lam ngủ...
Nói rồi, Lâm Nhược Khê chạy thẳng về phía phòng ngủ, rất vội vã.
Vú Vương giơ tay ra gọi nhưng không gọi được, nhìn rồi cầm lấy đĩa hoa quả, khẽ cười lắc đầu.
Còn Lâm Nhược Khê sau khi chạy đến phòng ngủ của mình, mới phát hiện ra Lam Lam đã ngoan ngoãn đi ngủ từ lúc nào rồi không hay.
Nhìn dáng ngủ ngon lành của Lam Lam, thực sự khiến người ta không kìm lòng được, cũng không biết tại sao, Mẫn Quyên nói bình thường Lam Lam có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ, nhưng từ khi về ngủ với mình, giấc ngủ của Lam Lam giống như những đứa trẻ bình thường khác, có thể ngủ rất ngon, rất lâu.
Mẫn Quyên cười nói, là do Lam Lam sợ mẹ, nên mới ngủ ngoan như vậy.
Nhưng Lâm Nhược Khê luôn có một cảm giác kỳ lạ, là do Lam Lam ở bên cạnh mình, mới có thể yên ổn được một chút, mới có thể ngủ ngoan như vậy.
Đương nhiên, Lam Lam cũng không thể nói ra được hết nguyên cớ là tại làm sao, trong thế giới của trẻ thơ, muốn ngủ là ngủ, muốn ăn là ăn thôi.
Lâm Nhược Khê bước tới đầu giường, cúi người xuống hôn lên trán của cô bé.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lam Lam chóp chép, hình như là đang mơ gì đó, khuôn mặt đáng yêu như thiên thần.
- Bé ngốc, nằm mơ rồi còn ăn uống gì thế, cứ thế này, mẹ sợ rằng sau này con thực sự trở thành một cô bé mập đấy.
Lâm Nhược Khê trong lòng nghĩ ngợi.
Yên lặng bước ra khỏi phòng, trong đầu Lâm Nhược Khê vẫn còn vướng mắc chuyện làm thế nào để làm hòa với Dương Thần, càng nghĩ càng cảm thấy mình quá đáng, cũng không nghe người ta giải thích rõ ràng, cứ thế đổ oan cho người ta, tuy rằng với cái con người đấy, thì đã chẳng còn chút uy tín nào nữa rồi.
Không biết tự khi nào, Lâm Nhược Khê đã đi đến hành lang tầng hai, bước gần đến cuối hành lang, sau khi miễn cưỡng đẩy cánh cửa thủy tinh ra, liền bước ra sân thượng.