Trong phòng giải phẫu, trong mắt mọi người đều tràn đầy sự kích động, trong đêm muộn, đối với bọn họ mà nói, việc này đã khó có thể quên trong đời.
Nói xong những lời kia, Giản đi đến cạnh Grace đã khóc rối tinh rối mù lên, dắt bàn tay nhỏ của cô hỏi:
- Có thể cho tôi biết tên cô không?
- Tôi… tôi tên là Grace.
Cô y tá đỏ mặt, cặp mắt như sao nhìn Giản.
- Tên rất hay, tôi phải thay bệnh nhân cảm ơn sự dũng cảm của cô.
Giản cười nói.
Grace lắc đầu:
- Bệnh nhân là do bác sỹ Giản cứu, tôi… tôi chỉ là một y tá.
- Grace, nếu cô đồng ý, cô có muốn làm đệ tử của tôi không?
Giản thành khẩn, chờ mong hỏi.
Lời nói đột ngột giống như một quả bom lớn làm người khác vui mừng, khiến tất cả mọi người trong phòng đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô y tá!
Giản lại thu nhận cô ta làm đệ tử?!
Tuy rằng về tuổi tác Giản cũng chỉ ngang tầm với cô y tá kia, nhưng Giản làm thầy của Grace, cho dù làm thầy của bất cứ người nào trong giới y học đều không thành vấn đề!
Dù sao đây cũng là nói về thực lực thật!
Càng làm cho mọi người ở đây ao ước chính là việc Giản nói làm “học trò” của cô, không phải chỉ là thỉnh thoảng đi nghe mấy bài giảng, mà là đi theo Giản thật sự, làm đệ tử chân truyền của cô!
Không cần biết sau đó học được cái gì, chỉ cần có thân phận này, có thể khiến người trong giới y học phải xem trọng vài phần!
Grace cũng có chút mơ hồ, lau lau nước mắt, suy nghĩ một hồi, trong ánh mắt sốt ruột của mọi người, lại nhỏ giọng hỏi:
- Vậy… vậy nếu tôi trở thành học trò của bác sỹ Giản, còn có thể đi làm ở bệnh viện không?
Vấn đề này làm Giản ngây ra, không khỏi cười hỏi:
- Vì sao nhất định phải đi làm ở bệnh viện?
- Bởi vì… tôi không nỡ rời mọi người ở đây, tôi cũng thích đi làm ở bệnh viện.
Grace xấu hổ cúi đầu.
Mọi người cảm động nhìn Grace, mấy người y tá già lại càng rơi lệ.
Giản hài lòng gật đầu:
- Đương nhiên là được, vậy là quyết rồi, sau này tôi, cũng là sư phụ của cô, lát nữa tôi sẽ đưa cô những tài liệu cần thiết, sau này cô cứ đi làm ở viện như bình thường, nhưng thời gian rảnh tôi sẽ hướng dẫn cô học tập, cô cũng có thể đến viện nghiên cứu hay nhà tôi để tìm tôi…
- Thật ư?
Grace vui mừng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
- Đương nhiên rồi.
Giản lại cười nói:
- Nhưng học sinh tự tay tôi chỉ dẫn, cũng không được làm tôi mất mặt, nếu sau này cô không chịu khó học tập, làm tôi được nở mày nở mặt, tôi sẽ giận đó.
Grace có chút khiếp đảm:
- Tôi… nhưng tôi cũng không thông minh, tôi chỉ là một y tá nhỏ…
- Nếu cô là đại thiên tài, còn cần tôi dạy sao? Tôi coi trọng cô là vì cái tâm coi trọng người bệnh rất quý giá, hơn nữa cô còn rất trẻ, cô phải tin tưởng tôi, cũng càng phải tin tưởng bản thân, chỉ cần cô nỗ lực, tôi không ngại dạy cô không thành tài.
Giản nghiêm mặt nói.
Grace gật mạnh đầu:
- Vâng! Bác sĩ Giản, tôi nhất định sẽ cố gắng!
- Hả? Gọi tôi là gì?
- Ồ…
Grace ngơ ngác, sửng sốt một lát mới cười ngọt:
- Sư phụ!
Sóng gió một hồi trong phòng phẫu thuật, cuối cùng cũng kết thúc trong bầu không khí vui vẻ.
Khiến mọi người có chút cảm thấy như mơ không chỉ có sự xuất hiện của Giản, mà còn có chuyện Giản thu nhận học sinh.
Mọi người ngoài việc ao ước, cũng chỉ bội phục và chúc phúc từ đáy lòng, ai bảo chỉ có mình Grace mới dám liều nói thật?
Đương nhiên rồi, tất cả mọi người không cần suy đoán nhiều, sự nghiệp của bác sĩ Giggs, chắc chắn đã đi tong.
Không cần Giản phải tự đi nói, bất kể ai báo chuyện hôm nay lên cấp trên, người trong viện cũng sẽ xử lý Giggs, giới y học sẽ cho đây là sự sỉ nhục, đều tranh thủ việc này làm Giản vui.
Trước mặt mọi người, cáng cứu thương được đẩy ra, Tiêu Chỉ Tình đã hô hấp ổn định, sắc mặt cũng hồng hơn.
Dương Thần đứng ngoài phòng phẫu thuật, cảm kích nhìn Giản:
- Anh không nói cảm ơn nữa, dù sao anh cũng không thể đền đáp ơn này.
Giản giả vờ ai oán, dùng tiếng Hán than:
- Ai bảo em mệnh khổ chứ, lúc bé được anh cứu một lần, cả đời này đành làm trâu làm ngựa, không ngừng trả ơn anh.
- Em… em nói vậy không phải làm anh càng khó xử sao.
Dương Thần cười khổ.
- Hừ.
Giản liếc nhìn Tiêu Chỉ Tình nói chua xót:
- Em chỉ cần nghĩ đến người em phải cứu, lại là một người phụ nữ khác của anh mà em không biết, em đều giận mình không phải bác sĩ ngoại khoa giải phẫu…
- Hì hì.
Dương Thần cười nói:
- Sao lại thế, em là một bác sĩ chuyên nghiệp nhất, không thì sao anh lại cho em khám chứ.
Giản lườm hắn một cái:
- Thật là mặt dày, biết rõ người ta muốn cái gì, lại toàn đánh trống lảng.
Dương Thần khoan thai sờ sờ đầu:
- Tóm lại là cảm ơn em, còn muốn chúc mừng em, thu nhận được một tiểu đồ đệ, tuy rằng thoạt nhìn hơi ngốc nghếch.
- Anh mới ngốc ấy, người như cô bé Grace, tâm địa lương thiện, đơn thuần, mới có thể đào tạo thành một thầy thuốc tốt nhất, cô ấy giờ chỉ là trong trạng thái chưa biết chuyên ngành, chỉ cần theo em học, không đến vài năm có thể tự mình trở thành một bác sĩ thiên tài ngoại khoa!
Giản đắc ý nói.
- Lại còn “cô bé”, em cũng không lớn hơn cô ấy mấy.
Dương Thần tấm tắc nói.
Giản nhe răng:
- Em về ngủ đây! Mặc kệ anh, người bệnh này còn phải khôi phục nguyên khí, để cô ấy ở lại viện hai ngày. Nhân tiện bảo cô ấy không cần lo vết thương, kỹ thuật khâu của em đệ nhất thiên hạ, chắc chắn không để lại vết sẹo nào!
Nói xong, Giản phất phất tay, rời đi trước bao người đang cúi chào.
Dương Thần cảm động đứng một lát, thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhớ đến Lưu Minh Ngọc còn đang chờ ở Úc, nhất định sẽ lo lắng!
- Cầu xin mọi người chiếu cố người phụ nữ của tôi, yên tâm, tôi không có gì nhiều, chỉ có tiền nhiều, dù là chăm sóc đặc biệt cũng không sao, tôi phải đi trước.
Dương Thần nói với đám bác sĩ, y tá ở đó.
Sau chuyện lần này, Dương Thần cũng suy nghĩ cẩn thận, nhìn rõ ràng, Tiêu Chỉ Tình là cô gái chẳng có công lực gì, lại có thể nỗ lực vì mình đến thế, cùng chung hoạn nạn, không nửa câu oán hận, nếu bản thân vẫn sợ này nọ, làm ra vẻ không hiểu cô thì thật đáng khinh.
Xin lỗi Lâm Nhược Khê là một chuyện, nhưng có một số việc vốn không thể lưỡng toàn, chỉ có thể lựa chọn theo trái tim.
Vì thế, tự mình nói ra cô ấy là người phụ nữ của mình.
Mà mọi người lúc này đâu dám tính tiền khám bệnh, đều là tùy tiện rạng sáng đã mời Giản, một người bác sĩ xuất sắc đến, nịnh bợ còn không kịp, tất cả đều không ngừng gật đầu đáp ứng.
Dương Thần chạy ra khỏi bệnh viện, nhanh như gió, trong ba phút đã về đến bờ biển bắc bộ châu Úc.
Mới qua ba tiếng đồng hồ, sắc trời đã tối.
Dương Thần rất nhanh đã thấy Lưu Minh Ngọc vẻ mặt lo lắng đang ngồi ở một khối đá ngầm, hai tay đặt trước ngực, nhưng là cầu xin cái gì.
Dương Thần hạ xuống phía sau cô, không khỏi cười nói:
- Bảo bối Minh Ngọc, lúc nào em lại theo đạo rồi?
Lưu Minh Ngọc vừa nghe, lập tức đứng dậy, sốt ruột chạy đến trước mặt Dương Thần, nắm tay hắn hỏi:
- Chỉ Tình sao rồi? Cô ấy không có việc gì chứ?
Dương Thần nhìn sự chân thành tha thiết trong mắt cô gái, gật đầu nói:
- Không có viecj gì, anh nhờ Giản phẫu thuật cho cô ấy, đã qua cơn nguy hiểm, hiện giờ nghỉ ở London vài ngày, mới có thể khôi phục lại.
Lưu Minh Ngọc vui mừng khóc.
- Thật tốt quá… tốt quá… nếu cô ấy có chuyện gì thì cả đời em không thể tha thứ cho chính mình.
Dương Thần cố sức ôm sát cô gái trong lòng, dựa theo tiếng sóng biển rì rào, nhỏ nhẹ nói:
- Em cũng khổ cực rồi, đều là tại anh, hại hai em theo anh mấy ngày nay chịu nhiều khổ cực, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, anh thề, đây là lần cuối…
- Vâng!
Lưu Minh Ngọc lên tiếng, khuôn mặt đỏ hồng, ngẩng đầu lên nói:
- Chúng ta bây giờ làm gì? Mang dược liệu về à?
Dương Thần mắt nhìn vải bạt trên bãi đất, đang định nói gì, lại chợt cảm thấy có vật gì đó cổ quái…
- Đây là…
Lông mày Dương Thần nhướn lên, dần dần, trong mắt hiện ra sự hưng phấn vô cùng!
- Minh Ngọc, đi theo anh!
Nói xong, Dương Thần ôm Lưu Minh Ngọc bay vọt lên, đáp xuống một tấm lều bạt giữa bãi đất.
Mở tấm lều bạt, hai người bước vào.
Lưu Minh Ngọc đang buồn bực, không biết đây là sao, chỉ thấy Dương Thần chạy đến giữa lều.
Mà ở đó, chỉ để một cái rương gỗ lớn, cao một thước, rộng cũng gần một thước, là vật lớn nhất trong lều bạt.
- Ông xã, anh muốn xem vật bên trong à?
Lưu Minh Ngọc hiếu kỳ hỏi.
Dương Thần nhếch miệng cười:
- Anh cần gì xem… Nếu không nhầm thì đây chính là vật mà chúng ta tìm suốt bao lâu mà không thấy.
- A?
Lưu Minh Ngọc như bị mê hoặc.
Lúc này, Dương Thần đã động thủ, nạy miếng gỗ ở nắp rương ra, chiếc rương lập tức bật mở.
Trong tấm vải mềm mại đang bao bọc là một món đồ cổ buôn lậu, cũng loojhinhf dáng kỳ lạ!
Trước mắt, rõ ràng là một chiếc đỉnh đồng!
Chiếc đỉnh đồng này chạm khắc trên mặt những hoa văn tinh xảo, nhìn qua là thấy giống như mấy con rồng mây đang trở mình, nhưng nhìn kỹ, lại giống như vết cắn của đàn kỳ thú trong kinh Sơn Hải.
Mặt trên đỉnh đồng đều là màu xanh của đồng, nhưng có chút tổn hại, toàn bộ cái đỉnh đồng có một khí thế uy nghiêm.
- Vì lúc trước anh mất đi công lực, sau lại lo an nguy của Chỉ Tình, không để ý đến vật này… Linh khí tràn đầy, tuyệt đối không phải là một vật tầm thường!
Dương Thần giải thích:
- Nếu như anh không đoán sai, đây là vật theo như lời Chỉ Tình, là chiếc lò luyện bằng sắt đặc biệt tinh luyện, có thể chịu lửa Tam Muội Chân Hỏa.
Trong phòng giải phẫu, trong mắt mọi người đều tràn đầy sự kích động, trong đêm muộn, đối với bọn họ mà nói, việc này đã khó có thể quên trong đời.
Nói xong những lời kia, Giản đi đến cạnh Grace đã khóc rối tinh rối mù lên, dắt bàn tay nhỏ của cô hỏi:
- Có thể cho tôi biết tên cô không?
- Tôi… tôi tên là Grace.
Cô y tá đỏ mặt, cặp mắt như sao nhìn Giản.
- Tên rất hay, tôi phải thay bệnh nhân cảm ơn sự dũng cảm của cô.
Giản cười nói.
Grace lắc đầu:
- Bệnh nhân là do bác sỹ Giản cứu, tôi… tôi chỉ là một y tá.
- Grace, nếu cô đồng ý, cô có muốn làm đệ tử của tôi không?
Giản thành khẩn, chờ mong hỏi.
Lời nói đột ngột giống như một quả bom lớn làm người khác vui mừng, khiến tất cả mọi người trong phòng đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô y tá!
Giản lại thu nhận cô ta làm đệ tử?!
Tuy rằng về tuổi tác Giản cũng chỉ ngang tầm với cô y tá kia, nhưng Giản làm thầy của Grace, cho dù làm thầy của bất cứ người nào trong giới y học đều không thành vấn đề!
Dù sao đây cũng là nói về thực lực thật!
Càng làm cho mọi người ở đây ao ước chính là việc Giản nói làm “học trò” của cô, không phải chỉ là thỉnh thoảng đi nghe mấy bài giảng, mà là đi theo Giản thật sự, làm đệ tử chân truyền của cô!
Không cần biết sau đó học được cái gì, chỉ cần có thân phận này, có thể khiến người trong giới y học phải xem trọng vài phần!
Grace cũng có chút mơ hồ, lau lau nước mắt, suy nghĩ một hồi, trong ánh mắt sốt ruột của mọi người, lại nhỏ giọng hỏi:
- Vậy… vậy nếu tôi trở thành học trò của bác sỹ Giản, còn có thể đi làm ở bệnh viện không?
Vấn đề này làm Giản ngây ra, không khỏi cười hỏi:
- Vì sao nhất định phải đi làm ở bệnh viện?
- Bởi vì… tôi không nỡ rời mọi người ở đây, tôi cũng thích đi làm ở bệnh viện.
Grace xấu hổ cúi đầu.
Mọi người cảm động nhìn Grace, mấy người y tá già lại càng rơi lệ.
Giản hài lòng gật đầu:
- Đương nhiên là được, vậy là quyết rồi, sau này tôi, cũng là sư phụ của cô, lát nữa tôi sẽ đưa cô những tài liệu cần thiết, sau này cô cứ đi làm ở viện như bình thường, nhưng thời gian rảnh tôi sẽ hướng dẫn cô học tập, cô cũng có thể đến viện nghiên cứu hay nhà tôi để tìm tôi…
- Thật ư?
Grace vui mừng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
- Đương nhiên rồi.Giản lại cười nói:
- Nhưng học sinh tự tay tôi chỉ dẫn, cũng không được làm tôi mất mặt, nếu sau này cô không chịu khó học tập, làm tôi được nở mày nở mặt, tôi sẽ giận đó.
Grace có chút khiếp đảm:
- Tôi… nhưng tôi cũng không thông minh, tôi chỉ là một y tá nhỏ…
- Nếu cô là đại thiên tài, còn cần tôi dạy sao? Tôi coi trọng cô là vì cái tâm coi trọng người bệnh rất quý giá, hơn nữa cô còn rất trẻ, cô phải tin tưởng tôi, cũng càng phải tin tưởng bản thân, chỉ cần cô nỗ lực, tôi không ngại dạy cô không thành tài.
Giản nghiêm mặt nói.
Grace gật mạnh đầu:
- Vâng! Bác sĩ Giản, tôi nhất định sẽ cố gắng!
- Hả? Gọi tôi là gì?
- Ồ…
Grace ngơ ngác, sửng sốt một lát mới cười ngọt:
- Sư phụ!
Sóng gió một hồi trong phòng phẫu thuật, cuối cùng cũng kết thúc trong bầu không khí vui vẻ.
Khiến mọi người có chút cảm thấy như mơ không chỉ có sự xuất hiện của Giản, mà còn có chuyện Giản thu nhận học sinh.
Mọi người ngoài việc ao ước, cũng chỉ bội phục và chúc phúc từ đáy lòng, ai bảo chỉ có mình Grace mới dám liều nói thật?
Đương nhiên rồi, tất cả mọi người không cần suy đoán nhiều, sự nghiệp của bác sĩ Giggs, chắc chắn đã đi tong.
Không cần Giản phải tự đi nói, bất kể ai báo chuyện hôm nay lên cấp trên, người trong viện cũng sẽ xử lý Giggs, giới y học sẽ cho đây là sự sỉ nhục, đều tranh thủ việc này làm Giản vui.
Trước mặt mọi người, cáng cứu thương được đẩy ra, Tiêu Chỉ Tình đã hô hấp ổn định, sắc mặt cũng hồng hơn.
Dương Thần đứng ngoài phòng phẫu thuật, cảm kích nhìn Giản:
- Anh không nói cảm ơn nữa, dù sao anh cũng không thể đền đáp ơn này.
Giản giả vờ ai oán, dùng tiếng Hán than:
- Ai bảo em mệnh khổ chứ, lúc bé được anh cứu một lần, cả đời này đành làm trâu làm ngựa, không ngừng trả ơn anh.
- Em… em nói vậy không phải làm anh càng khó xử sao.
Dương Thần cười khổ.
- Hừ.
Giản liếc nhìn Tiêu Chỉ Tình nói chua xót:
- Em chỉ cần nghĩ đến người em phải cứu, lại là một người phụ nữ khác của anh mà em không biết, em đều giận mình không phải bác sĩ ngoại khoa giải phẫu…
- Hì hì.
Dương Thần cười nói:
- Sao lại thế, em là một bác sĩ chuyên nghiệp nhất, không thì sao anh lại cho em khám chứ.
Giản lườm hắn một cái:
- Thật là mặt dày, biết rõ người ta muốn cái gì, lại toàn đánh trống lảng.
Dương Thần khoan thai sờ sờ đầu:
- Tóm lại là cảm ơn em, còn muốn chúc mừng em, thu nhận được một tiểu đồ đệ, tuy rằng thoạt nhìn hơi ngốc nghếch.
- Anh mới ngốc ấy, người như cô bé Grace, tâm địa lương thiện, đơn thuần, mới có thể đào tạo thành một thầy thuốc tốt nhất, cô ấy giờ chỉ là trong trạng thái chưa biết chuyên ngành, chỉ cần theo em học, không đến vài năm có thể tự mình trở thành một bác sĩ thiên tài ngoại khoa!
Giản đắc ý nói.
- Lại còn “cô bé”, em cũng không lớn hơn cô ấy mấy.
Dương Thần tấm tắc nói.
Giản nhe răng:
- Em về ngủ đây! Mặc kệ anh, người bệnh này còn phải khôi phục nguyên khí, để cô ấy ở lại viện hai ngày. Nhân tiện bảo cô ấy không cần lo vết thương, kỹ thuật khâu của em đệ nhất thiên hạ, chắc chắn không để lại vết sẹo nào!
Nói xong, Giản phất phất tay, rời đi trước bao người đang cúi chào.
Dương Thần cảm động đứng một lát, thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhớ đến Lưu Minh Ngọc còn đang chờ ở Úc, nhất định sẽ lo lắng!
- Cầu xin mọi người chiếu cố người phụ nữ của tôi, yên tâm, tôi không có gì nhiều, chỉ có tiền nhiều, dù là chăm sóc đặc biệt cũng không sao, tôi phải đi trước.
Dương Thần nói với đám bác sĩ, y tá ở đó.
Sau chuyện lần này, Dương Thần cũng suy nghĩ cẩn thận, nhìn rõ ràng, Tiêu Chỉ Tình là cô gái chẳng có công lực gì, lại có thể nỗ lực vì mình đến thế, cùng chung hoạn nạn, không nửa câu oán hận, nếu bản thân vẫn sợ này nọ, làm ra vẻ không hiểu cô thì thật đáng khinh.
Xin lỗi Lâm Nhược Khê là một chuyện, nhưng có một số việc vốn không thể lưỡng toàn, chỉ có thể lựa chọn theo trái tim.
Vì thế, tự mình nói ra cô ấy là người phụ nữ của mình.
Mà mọi người lúc này đâu dám tính tiền khám bệnh, đều là tùy tiện rạng sáng đã mời Giản, một người bác sĩ xuất sắc đến, nịnh bợ còn không kịp, tất cả đều không ngừng gật đầu đáp ứng.
Dương Thần chạy ra khỏi bệnh viện, nhanh như gió, trong ba phút đã về đến bờ biển bắc bộ châu Úc.
Mới qua ba tiếng đồng hồ, sắc trời đã tối.
Dương Thần rất nhanh đã thấy Lưu Minh Ngọc vẻ mặt lo lắng đang ngồi ở một khối đá ngầm, hai tay đặt trước ngực, nhưng là cầu xin cái gì.
Dương Thần hạ xuống phía sau cô, không khỏi cười nói:
- Bảo bối Minh Ngọc, lúc nào em lại theo đạo rồi?
Lưu Minh Ngọc vừa nghe, lập tức đứng dậy, sốt ruột chạy đến trước mặt Dương Thần, nắm tay hắn hỏi:
- Chỉ Tình sao rồi? Cô ấy không có việc gì chứ?
Dương Thần nhìn sự chân thành tha thiết trong mắt cô gái, gật đầu nói:
- Không có viecj gì, anh nhờ Giản phẫu thuật cho cô ấy, đã qua cơn nguy hiểm, hiện giờ nghỉ ở London vài ngày, mới có thể khôi phục lại.
Lưu Minh Ngọc vui mừng khóc.
- Thật tốt quá… tốt quá… nếu cô ấy có chuyện gì thì cả đời em không thể tha thứ cho chính mình.
Dương Thần cố sức ôm sát cô gái trong lòng, dựa theo tiếng sóng biển rì rào, nhỏ nhẹ nói:
- Em cũng khổ cực rồi, đều là tại anh, hại hai em theo anh mấy ngày nay chịu nhiều khổ cực, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, anh thề, đây là lần cuối…
- Vâng!
Lưu Minh Ngọc lên tiếng, khuôn mặt đỏ hồng, ngẩng đầu lên nói:
- Chúng ta bây giờ làm gì? Mang dược liệu về à?
Dương Thần mắt nhìn vải bạt trên bãi đất, đang định nói gì, lại chợt cảm thấy có vật gì đó cổ quái…
- Đây là…
Lông mày Dương Thần nhướn lên, dần dần, trong mắt hiện ra sự hưng phấn vô cùng!
- Minh Ngọc, đi theo anh!
Nói xong, Dương Thần ôm Lưu Minh Ngọc bay vọt lên, đáp xuống một tấm lều bạt giữa bãi đất.
Mở tấm lều bạt, hai người bước vào.
Lưu Minh Ngọc đang buồn bực, không biết đây là sao, chỉ thấy Dương Thần chạy đến giữa lều.
Mà ở đó, chỉ để một cái rương gỗ lớn, cao một thước, rộng cũng gần một thước, là vật lớn nhất trong lều bạt.
- Ông xã, anh muốn xem vật bên trong à?
Lưu Minh Ngọc hiếu kỳ hỏi.
Dương Thần nhếch miệng cười:
- Anh cần gì xem… Nếu không nhầm thì đây chính là vật mà chúng ta tìm suốt bao lâu mà không thấy.
- A?
Lưu Minh Ngọc như bị mê hoặc.
Lúc này, Dương Thần đã động thủ, nạy miếng gỗ ở nắp rương ra, chiếc rương lập tức bật mở.
Trong tấm vải mềm mại đang bao bọc là một món đồ cổ buôn lậu, cũng loojhinhf dáng kỳ lạ!
Trước mắt, rõ ràng là một chiếc đỉnh đồng!
Chiếc đỉnh đồng này chạm khắc trên mặt những hoa văn tinh xảo, nhìn qua là thấy giống như mấy con rồng mây đang trở mình, nhưng nhìn kỹ, lại giống như vết cắn của đàn kỳ thú trong kinh Sơn Hải.
Mặt trên đỉnh đồng đều là màu xanh của đồng, nhưng có chút tổn hại, toàn bộ cái đỉnh đồng có một khí thế uy nghiêm.
- Vì lúc trước anh mất đi công lực, sau lại lo an nguy của Chỉ Tình, không để ý đến vật này… Linh khí tràn đầy, tuyệt đối không phải là một vật tầm thường!
Dương Thần giải thích:
- Nếu như anh không đoán sai, đây là vật theo như lời Chỉ Tình, là chiếc lò luyện bằng sắt đặc biệt tinh luyện, có thể chịu lửa Tam Muội Chân Hỏa.