Lâm Nhược Khê ý thức được rất nhanh người đến là ai, định thần lại, lạnh lùng hỏi:
- Học trưởng Lý có việc gì sao?
Người đến chính là Lý Kiến Hà mặc một bộ tây phục màu đen, ăn mặc như vậy hiển nhiên là đang đi làm. Lý Kiến Hà có chút mệt mỏi, khí sắc cũng không được tốt, nhìn Lâm Nhược Khê với vẻ phức tạp một hồi, mỉm cười nói:
- Tôi có thể ngồi xuống chứ?
- Mời!
Lâm Nhược Khê nói rồi định đứng dậy:
- Tôi cũng phải đi rồi.
Lâm Nhược Khê tâm trạng cực kỳ tồi tệ không muốn Lý Kiến Hà nói bất cứ cái gì, làm bất cứ việc gì.
- Chờ một chút!
Lý Kiến Hà ngăn Lâm Nhược Khê lại:
- Chúng ta cần nói chuyện một chút.
- Nói chuyện gì?
- Vì sao muốn từ chối vụ hợp tác lần này, việc xây dựng khu triển lãm lịch sử BMW và việc kéo theo sản xuất xe hơi, không chỉ có lợi cho hai bên chúng ta, mà lợi ích của Ngọc Lôi các em và sức ảnh hưởng của nó sẽ được mở rộng hơn, điều này rất dễ để nhìn thấy.
Lúc này Lâm Nhược Khê mới hơi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông này một cách kỳ quái:
- Tôi không muốn làm là không muốn làm, công ty là của tôi, lẽ nào anh còn muốn ép nhau phải hợp tác sao?
Cơ thịt trên người Lý Kiến Hà như co quắp lại, lại khuyên ngăn Lâm Nhược Khê:
- Nhược Khê, nghe lời tôi, ngồi xuống nghe tôi nói tỉ mỉ về việc hợp tác trong dự án lần này, em sẽ không có lý do gì để từ chối.
Lâm Nhược Khê thấy Lý Kiến Hà như đang cầu xin, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng có một chút mềm lòng, dù sao cũng quen biết nhiều năm, mặc dù không nói đến việc quan hệ còn gần như vậy, nhưng tóm lại vẫn chỉ là tình nghĩa bạn học cũ.
- Được rồi, tôi chỉ cho anh thời gian 5 phút. Nếu như anh không thể thuyết phục được tôi thì việc này cứ như vậy đi.
Lâm Nhược Khê đã hạ quyết tâm là không đồng ý.
Nếu là lúc trước thì hơn một nửa sẽ suy nghĩ đến cảm nhận của Dương Thần, nhưng bây giờ thì Lâm Nhược Khê đã cảm nhận được, dự án hợp tác lần này có điều kỳ lạ không nhỏ…
Hai người cứ ngồi đối diện nhau như thế, Lý Kiến Hà sau khi chỉnh đốn lại tinh thần, mới bắt đầu khẩn thiết nói với Lâm Nhược Khê về kế hoạch xây dựng của mình.
Không biết từ lúc nào, bên cạnh con đường ở ngoài quán cà phê lại có một chiếc xe màu trắng có rèm che đỗ ở đó.
Ngồi ở bên trong chính là Quách Tuyết Hoa-người đến Ngọc Lôi tìm Lâm Nhược Khê, nhưng lại được Triệu Hồng Yến cho biết cô ra ngoài, định đến chợ mua chút đồ ăn.
Quách Tuyết Hoa căn bản có chút tiếc hận, nghĩ thầm Lâm Nhược Khê đã ra ngoài thì nhất định có việc gì cần xã giao, định lái xe rời đi, ai biết vừa mới dừng xe, gặp đèn giao thông phải dừng lại, vô tình lướt mắt qua quán cà phê bên trái đường thì bắt gặp một hình bóng quen thuộc.
Đúng lúc quán cà phê ít người, thấy rõ Lâm Nhược Khê ngồi ở vị trí cửa sổ.
Quách Tuyết Hoa đang vui vẻ. Lúc này muốn xuống uống cốc cà phê, tiện có thể trực tiếp gọi Lâm Nhược Khê là được.
Nhưng không ngờ, Lâm Nhược Khê đang ngồi đối diện với với một người đàn ông tướng mạo tuấn tú lịch lãm, mặc bộ tây phục màu đen.
Quách Tuyết Hoa vội vàng dừng xe ở ngang đường. Bà chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Nhược Khê ngồi một mình uống cà phê với một người đàn ông khác, hơn nữa ở trên bàn hình như còn có bánh ngọt.
Như vậy, ít nhất cũng đã ăn hơn nửa chiếc.
Theo như những gì Quách Tuyết Hoa hiểu thì Lâm Nhược Khê không bao giờ có hứng thú cùng một người đàn ông ngồi uống cà phê ăn bánh ngọt.
Quách Tuyết Hoa là người từng trải, hiểu rất rõ, đối với cô thì khả năng giữa nam và nữ chỉ tồn tại tình bạn đơn thuần, chứ đừng nói đến việc Lâm Nhược Khê ngay cả bạn cùng giới cũng ít.
Không kìm được, trong lòngQuách Tuyết Hoa như dấm dứt, thầm nghĩ không biết có phải bàn chuyện làm ăn không, nếu bàn chuyện làm ăn thì hà tất phải đến quán cà phê dưới tầng ngồi nói chuyện.
Nhìn một cách kỹ lưỡng thì người đàn ông mặc tây phục đó hẳn là một người thành đạt, khí chất toát ra một vẻ không tầm thường. Từ góc độ của một người phụ nữ mà nói thì so với một thằng con trai như thằng Dương Thần nhà mình còn hấp dẫn hơn rất nhiều.
Trong lòng Quách Tuyết Hoa thấp thỏm không yên, do dự có nên dừng xe tiếp ở đó tìm Lâm Nhược Khê hỏi xem người đàn ông đó là ai.
Làm mẹ đương nhiên là lo lắng cho hôn nhân của con trai mình. Mặc dù Dương Thần có không ít người tình, nhưng mẹ cũng là người ích kỷ, con trai không chỉ có một người phụ nữ, bên ngoài thì nói vài câu chẳng ra gì, cũng đã chăm sóc Lâm Nhược Khê, nhưng trong lòng thì vẫn vui vẻ.
Hơn nữa Quách Tuyết Hoa vốn xuất thân từ gia đình của một gia tộc lớn có truyền thống, yêu cầu đối với một người con dâu phải hà khắc hơn nhiều so với một người con trai.
Nếu như thực sự Lâm Nhược Khê có hành vi gì vượt quá giới hạn thì Quách Tuyết Hoa kiên quyết không nhẫn nhịn.
Do ở bên đường thực sự không thể dừng xe nên Quách Tuyết Hoa định tìm một nơi đỗ xe, nhưng không ngờ khi khởi động máy thì cảnh tượng ở trong quán cà phê đã khiến cho đôi mắt của Quách Tuyết Hoa nhìn chằm chằm không dời mắt.
Người đàn ông đó không ngờ nắm tay của Lâm Nhược Khê.
…
Trong quán cà phê, Lý Kiến Hà nói hết lời lẽ, nhưng vẫn không cách nào thuyết phục được Lâm Nhược Khê.
Lý Kiến Hà hiểu ra, việc này không phải là do kế hoạch dự án có vấn đề gì mà là do nhân tố tình cảm cá nhân của Lâm Nhược Khê, có lẽ là vì mối quan hệ với Dương Thần.
Cắn răng, bất chấp mọi thứ, Lý Kiến Hà nắm lấy đôi tay của Lâm Nhược Khê đang đặt trên mặt bàn.
Lâm Nhược Khê căn bản là không ngờ Lý Kiến Hà lại làm như vậy, cho dù trước đó ở trong đại học khi mà bản thân cũng có chút tình cảm với anh ta, nhưng giữa hai người chưa từng có đụng chạm gì.
Nhưng bây giờ, không ngờ ánh mắt của Lý Kiến Hà lại nhìn mình như vậy, đồng thời lại còn nắm lấy tay mình nữa.
- Nhược Khê, tôi biết em bận tâm đến Dương Thần, nhưng chúng ta làm việc trên thương trường, em chỉ cần đồng ý dự án lần này, cùng lắm tôi sẽ giao toàn bộ cho người dưới làm, tôi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Như vậy cũng không được sao?
- Buông ra.
Lâm Nhược Khê cố gắng vùng tay ra, nhưng sức mạnh của người đàn ông rất khỏe, bản thân không làm gì được. Mặt bắt đầu lạnh lại, tay run run.
- Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi hạ giọng cầu xin em, em cứ xem như vì tình nghĩa những năm đó mà giúp tôi lần này có được không?
- Tôi nói buông ra…
Giọng nói của Lâm Nhược Khê càng lạnh hơn.
- Vậy em nói cho tôi lý do đi.
Lý Kiến Hà khiêu khích.
- Lý Kiến Hà, tôi bảo anh buông tay ra, nhân lúc tôi còn chưa nổi điên.
Lâm Nhược Khê cố gắng đè nén cơn tức giận của mình lại.
Lý Kiến Hà chỉ có thể buông tay ra:
- Em thực sự không đồng ý.
- Những nhà đầu tư ở Trung Hải mặc dù không nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không chỉ có mình tôi. Phóng tầm mắt ra toàn Hoa Hạ thì mục tiêu để lựa chọn càng nhiều hơn. Nếu như anh xem trọng tầm ảnh hưởng của nhà họ Dương, vậy thì anh đừng có mơ mộng nữa. Tôi sẽ không dùng uy lực của nhà họ Dương để kiếm tiền đâu, vì vậy động cơ của anh rất đáng nghi.
Lâm Nhược Khê nói rồi định đứng dậy rời đi.
Nhưng Lý Kiến Hà lại đứng lên trước, quay sang chặn bên cạnh bàn của Lâm Nhược Khê, lại một lần nữa nắm lấy tay của Lâm Nhược Khê.
- Nhược Khê, chẳng lẽ tôi còn dám hại em sao? Cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám chọc giận nhà họ Dương…
- Buông ra…
Lúc này Lâm Nhược Khê không do dự gì nữa, phẫn nộ vùng tay ra.
Việc tu luyện trong thời gian gần đây, mặc dù có chân khí đỉnh núi Hậu Thiên nhưng Lâm Nhược Khê cũng không có kinh nghiệm sử dụng với người khác, lại không thích động chân động tay, vì vậy mới không nghĩ ra còn có thể làm như vậy được.
Lần này, sau khi phát chân khí ra, sức mạnh ở hai tay đã tăng lên nhiều, chút nữa đã làm cho Lý Kiến Hà bị kéo ngã xuống đất.
Lý Kiến Hà dường như cũng có chút sững sờ. Hắn ta có luyện qua Judo, sức mạnh căn bản là lớn hơn so với những người đàn ông khác, sao có thể bị Lâm Nhược Khê làm cho suýt ngã xuống đất được?
Lâm Nhược Khê cũng không muốn tốn nhiều công sức, sau khi lườm tên này một cái, xách túi rời khỏi quán cà phê.
Chỉ còn lại Lý Kiến Hà với vẻ mặt ngơ ngác đứng ở đó, không biết đang nghĩ cái gì…
…
Cách quán cà phê không xa, ở ngã tư đường, vẻ mặt Quách Tuyết Hoa hỗn tạp nhiều cảm xúc, trong mắt hiện rõ vài phần lo lắng.
Trong tay của bà là điện thoại di động chụp lại cảnh đúng lúc Lý Kiến Hà nắm tay Lâm Nhược Khê trong quán cà phê ban nãy.
Trong chớp mắt Quách Tuyết Hoa nhìn thấy cảnh đó, trong đầu bà ong ong, tim đập nhanh hơn, sợ những chuyện không tốt mà bản thân nghĩ lại là sự thật.
Trước tiên, Quách Tuyết Hoa lấy ra chiếc điện thoại để chụp cảnh đó lại, mặc dù cảm thấy chụp trộm con dâu và người đàn ông khác như vậy là không thỏa đáng nhưng Quách Tuyết Hoa biết, có bằng chứng xác thực mới có thể nói chuyện được, mấu chốt là còn muốn Dương Thần tin.
Nhưng là một trưởng bối, mình nên mở miệng hỏi Lâm Nhược Khê như thế nào đây? Hỏi tại sao người đàn ông khác lại muốn nắm tay nó, lại còn biểu hiện xúc động nữa?
Sau khi suy nghĩ nát óc một hồi, Quách Tuyết Hoa quyết định không muốn nói chuyện này với Lâm Nhược Khê nữa, chờ cho Dương Thần về mới nói tiếp, dù sao đây cũng là vấn đề cần giải quyết giữa vợ chồng với nhau.
“ Bíp bíp”.
Từ bên ngoài truyền đến tiếng còi xe ô tô.
Lúc này Quách Tuyết Hoa mới định thần lại, phía trước đã là đèn xanh, mau chóng lái xe đến siêu thị, lông mày chau lại, suy nghĩ mông lung…
“ Bíp bíp”.
Từ bên ngoài truyền đến tiếng còi xe ô tô.
Lúc này Quách Tuyết Hoa mới định thần lại, phía trước đã là đèn xanh, mau chóng lái xe đến siêu thị, lông mày chau lại, suy nghĩ mông lung…
Lâm Nhược Khê ý thức được rất nhanh người đến là ai, định thần lại, lạnh lùng hỏi:
- Học trưởng Lý có việc gì sao?
Người đến chính là Lý Kiến Hà mặc một bộ tây phục màu đen, ăn mặc như vậy hiển nhiên là đang đi làm. Lý Kiến Hà có chút mệt mỏi, khí sắc cũng không được tốt, nhìn Lâm Nhược Khê với vẻ phức tạp một hồi, mỉm cười nói:
- Tôi có thể ngồi xuống chứ?
- Mời!
Lâm Nhược Khê nói rồi định đứng dậy:
- Tôi cũng phải đi rồi.
Lâm Nhược Khê tâm trạng cực kỳ tồi tệ không muốn Lý Kiến Hà nói bất cứ cái gì, làm bất cứ việc gì.
- Chờ một chút!
Lý Kiến Hà ngăn Lâm Nhược Khê lại:
- Chúng ta cần nói chuyện một chút.
- Nói chuyện gì?
- Vì sao muốn từ chối vụ hợp tác lần này, việc xây dựng khu triển lãm lịch sử BMW và việc kéo theo sản xuất xe hơi, không chỉ có lợi cho hai bên chúng ta, mà lợi ích của Ngọc Lôi các em và sức ảnh hưởng của nó sẽ được mở rộng hơn, điều này rất dễ để nhìn thấy.
Lúc này Lâm Nhược Khê mới hơi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông này một cách kỳ quái:
- Tôi không muốn làm là không muốn làm, công ty là của tôi, lẽ nào anh còn muốn ép nhau phải hợp tác sao?
Cơ thịt trên người Lý Kiến Hà như co quắp lại, lại khuyên ngăn Lâm Nhược Khê:
- Nhược Khê, nghe lời tôi, ngồi xuống nghe tôi nói tỉ mỉ về việc hợp tác trong dự án lần này, em sẽ không có lý do gì để từ chối.
Lâm Nhược Khê thấy Lý Kiến Hà như đang cầu xin, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng có một chút mềm lòng, dù sao cũng quen biết nhiều năm, mặc dù không nói đến việc quan hệ còn gần như vậy, nhưng tóm lại vẫn chỉ là tình nghĩa bạn học cũ.
- Được rồi, tôi chỉ cho anh thời gian 5 phút. Nếu như anh không thể thuyết phục được tôi thì việc này cứ như vậy đi.
Lâm Nhược Khê đã hạ quyết tâm là không đồng ý.
Nếu là lúc trước thì hơn một nửa sẽ suy nghĩ đến cảm nhận của Dương Thần, nhưng bây giờ thì Lâm Nhược Khê đã cảm nhận được, dự án hợp tác lần này có điều kỳ lạ không nhỏ…Hai người cứ ngồi đối diện nhau như thế, Lý Kiến Hà sau khi chỉnh đốn lại tinh thần, mới bắt đầu khẩn thiết nói với Lâm Nhược Khê về kế hoạch xây dựng của mình.
Không biết từ lúc nào, bên cạnh con đường ở ngoài quán cà phê lại có một chiếc xe màu trắng có rèm che đỗ ở đó.
Ngồi ở bên trong chính là Quách Tuyết Hoa-người đến Ngọc Lôi tìm Lâm Nhược Khê, nhưng lại được Triệu Hồng Yến cho biết cô ra ngoài, định đến chợ mua chút đồ ăn.
Quách Tuyết Hoa căn bản có chút tiếc hận, nghĩ thầm Lâm Nhược Khê đã ra ngoài thì nhất định có việc gì cần xã giao, định lái xe rời đi, ai biết vừa mới dừng xe, gặp đèn giao thông phải dừng lại, vô tình lướt mắt qua quán cà phê bên trái đường thì bắt gặp một hình bóng quen thuộc.
Đúng lúc quán cà phê ít người, thấy rõ Lâm Nhược Khê ngồi ở vị trí cửa sổ.
Quách Tuyết Hoa đang vui vẻ. Lúc này muốn xuống uống cốc cà phê, tiện có thể trực tiếp gọi Lâm Nhược Khê là được.
Nhưng không ngờ, Lâm Nhược Khê đang ngồi đối diện với với một người đàn ông tướng mạo tuấn tú lịch lãm, mặc bộ tây phục màu đen.
Quách Tuyết Hoa vội vàng dừng xe ở ngang đường. Bà chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Nhược Khê ngồi một mình uống cà phê với một người đàn ông khác, hơn nữa ở trên bàn hình như còn có bánh ngọt.
Như vậy, ít nhất cũng đã ăn hơn nửa chiếc.
Theo như những gì Quách Tuyết Hoa hiểu thì Lâm Nhược Khê không bao giờ có hứng thú cùng một người đàn ông ngồi uống cà phê ăn bánh ngọt.
Quách Tuyết Hoa là người từng trải, hiểu rất rõ, đối với cô thì khả năng giữa nam và nữ chỉ tồn tại tình bạn đơn thuần, chứ đừng nói đến việc Lâm Nhược Khê ngay cả bạn cùng giới cũng ít.
Không kìm được, trong lòngQuách Tuyết Hoa như dấm dứt, thầm nghĩ không biết có phải bàn chuyện làm ăn không, nếu bàn chuyện làm ăn thì hà tất phải đến quán cà phê dưới tầng ngồi nói chuyện.
Nhìn một cách kỹ lưỡng thì người đàn ông mặc tây phục đó hẳn là một người thành đạt, khí chất toát ra một vẻ không tầm thường. Từ góc độ của một người phụ nữ mà nói thì so với một thằng con trai như thằng Dương Thần nhà mình còn hấp dẫn hơn rất nhiều.
Trong lòng Quách Tuyết Hoa thấp thỏm không yên, do dự có nên dừng xe tiếp ở đó tìm Lâm Nhược Khê hỏi xem người đàn ông đó là ai.
Làm mẹ đương nhiên là lo lắng cho hôn nhân của con trai mình. Mặc dù Dương Thần có không ít người tình, nhưng mẹ cũng là người ích kỷ, con trai không chỉ có một người phụ nữ, bên ngoài thì nói vài câu chẳng ra gì, cũng đã chăm sóc Lâm Nhược Khê, nhưng trong lòng thì vẫn vui vẻ.
Hơn nữa Quách Tuyết Hoa vốn xuất thân từ gia đình của một gia tộc lớn có truyền thống, yêu cầu đối với một người con dâu phải hà khắc hơn nhiều so với một người con trai.
Nếu như thực sự Lâm Nhược Khê có hành vi gì vượt quá giới hạn thì Quách Tuyết Hoa kiên quyết không nhẫn nhịn.
Do ở bên đường thực sự không thể dừng xe nên Quách Tuyết Hoa định tìm một nơi đỗ xe, nhưng không ngờ khi khởi động máy thì cảnh tượng ở trong quán cà phê đã khiến cho đôi mắt của Quách Tuyết Hoa nhìn chằm chằm không dời mắt.
Người đàn ông đó không ngờ nắm tay của Lâm Nhược Khê.
…
Trong quán cà phê, Lý Kiến Hà nói hết lời lẽ, nhưng vẫn không cách nào thuyết phục được Lâm Nhược Khê.
Lý Kiến Hà hiểu ra, việc này không phải là do kế hoạch dự án có vấn đề gì mà là do nhân tố tình cảm cá nhân của Lâm Nhược Khê, có lẽ là vì mối quan hệ với Dương Thần.
Cắn răng, bất chấp mọi thứ, Lý Kiến Hà nắm lấy đôi tay của Lâm Nhược Khê đang đặt trên mặt bàn.
Lâm Nhược Khê căn bản là không ngờ Lý Kiến Hà lại làm như vậy, cho dù trước đó ở trong đại học khi mà bản thân cũng có chút tình cảm với anh ta, nhưng giữa hai người chưa từng có đụng chạm gì.
Nhưng bây giờ, không ngờ ánh mắt của Lý Kiến Hà lại nhìn mình như vậy, đồng thời lại còn nắm lấy tay mình nữa.
- Nhược Khê, tôi biết em bận tâm đến Dương Thần, nhưng chúng ta làm việc trên thương trường, em chỉ cần đồng ý dự án lần này, cùng lắm tôi sẽ giao toàn bộ cho người dưới làm, tôi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Như vậy cũng không được sao?
- Buông ra.
Lâm Nhược Khê cố gắng vùng tay ra, nhưng sức mạnh của người đàn ông rất khỏe, bản thân không làm gì được. Mặt bắt đầu lạnh lại, tay run run.
- Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi hạ giọng cầu xin em, em cứ xem như vì tình nghĩa những năm đó mà giúp tôi lần này có được không?
- Tôi nói buông ra…
Giọng nói của Lâm Nhược Khê càng lạnh hơn.
- Vậy em nói cho tôi lý do đi.
Lý Kiến Hà khiêu khích.
- Lý Kiến Hà, tôi bảo anh buông tay ra, nhân lúc tôi còn chưa nổi điên.
Lâm Nhược Khê cố gắng đè nén cơn tức giận của mình lại.
Lý Kiến Hà chỉ có thể buông tay ra:
- Em thực sự không đồng ý.
- Những nhà đầu tư ở Trung Hải mặc dù không nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không chỉ có mình tôi. Phóng tầm mắt ra toàn Hoa Hạ thì mục tiêu để lựa chọn càng nhiều hơn. Nếu như anh xem trọng tầm ảnh hưởng của nhà họ Dương, vậy thì anh đừng có mơ mộng nữa. Tôi sẽ không dùng uy lực của nhà họ Dương để kiếm tiền đâu, vì vậy động cơ của anh rất đáng nghi.
Lâm Nhược Khê nói rồi định đứng dậy rời đi.
Nhưng Lý Kiến Hà lại đứng lên trước, quay sang chặn bên cạnh bàn của Lâm Nhược Khê, lại một lần nữa nắm lấy tay của Lâm Nhược Khê.
- Nhược Khê, chẳng lẽ tôi còn dám hại em sao? Cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám chọc giận nhà họ Dương…
- Buông ra…
Lúc này Lâm Nhược Khê không do dự gì nữa, phẫn nộ vùng tay ra.
Việc tu luyện trong thời gian gần đây, mặc dù có chân khí đỉnh núi Hậu Thiên nhưng Lâm Nhược Khê cũng không có kinh nghiệm sử dụng với người khác, lại không thích động chân động tay, vì vậy mới không nghĩ ra còn có thể làm như vậy được.
Lần này, sau khi phát chân khí ra, sức mạnh ở hai tay đã tăng lên nhiều, chút nữa đã làm cho Lý Kiến Hà bị kéo ngã xuống đất.
Lý Kiến Hà dường như cũng có chút sững sờ. Hắn ta có luyện qua Judo, sức mạnh căn bản là lớn hơn so với những người đàn ông khác, sao có thể bị Lâm Nhược Khê làm cho suýt ngã xuống đất được?
Lâm Nhược Khê cũng không muốn tốn nhiều công sức, sau khi lườm tên này một cái, xách túi rời khỏi quán cà phê.
Chỉ còn lại Lý Kiến Hà với vẻ mặt ngơ ngác đứng ở đó, không biết đang nghĩ cái gì…
…
Cách quán cà phê không xa, ở ngã tư đường, vẻ mặt Quách Tuyết Hoa hỗn tạp nhiều cảm xúc, trong mắt hiện rõ vài phần lo lắng.
Trong tay của bà là điện thoại di động chụp lại cảnh đúng lúc Lý Kiến Hà nắm tay Lâm Nhược Khê trong quán cà phê ban nãy.
Trong chớp mắt Quách Tuyết Hoa nhìn thấy cảnh đó, trong đầu bà ong ong, tim đập nhanh hơn, sợ những chuyện không tốt mà bản thân nghĩ lại là sự thật.
Trước tiên, Quách Tuyết Hoa lấy ra chiếc điện thoại để chụp cảnh đó lại, mặc dù cảm thấy chụp trộm con dâu và người đàn ông khác như vậy là không thỏa đáng nhưng Quách Tuyết Hoa biết, có bằng chứng xác thực mới có thể nói chuyện được, mấu chốt là còn muốn Dương Thần tin.
Nhưng là một trưởng bối, mình nên mở miệng hỏi Lâm Nhược Khê như thế nào đây? Hỏi tại sao người đàn ông khác lại muốn nắm tay nó, lại còn biểu hiện xúc động nữa?
Sau khi suy nghĩ nát óc một hồi, Quách Tuyết Hoa quyết định không muốn nói chuyện này với Lâm Nhược Khê nữa, chờ cho Dương Thần về mới nói tiếp, dù sao đây cũng là vấn đề cần giải quyết giữa vợ chồng với nhau.
“ Bíp bíp”.
Từ bên ngoài truyền đến tiếng còi xe ô tô.
Lúc này Quách Tuyết Hoa mới định thần lại, phía trước đã là đèn xanh, mau chóng lái xe đến siêu thị, lông mày chau lại, suy nghĩ mông lung…
“ Bíp bíp”.
Từ bên ngoài truyền đến tiếng còi xe ô tô.
Lúc này Quách Tuyết Hoa mới định thần lại, phía trước đã là đèn xanh, mau chóng lái xe đến siêu thị, lông mày chau lại, suy nghĩ mông lung…