Cùng lúc nói xong câu đó thì rượu như ngấm dần vào người. Thậm chí Lâm Nhược Khê còn bước đi lảo đảo, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Người đàn ông xa lạ kia nghe thấy Lâm Nhược Khê nói như vậy thì sắc mặt liền trở nên vui mừng, vỗ vỗ vào vai Dương Thần:
- Người anh em, những người như cậu tôi đã thấy nhiều rồi, đừng có nhân lúc người ta mơ hồ mà làm càn. Đây là nơi công cộng, cơ hội của mọi người đều bình đẳng với nhau. Nếu như cậu có bản lĩnh thì sẽ khiến cho người phụ nữ này tình nguyện đi theo cậu.
Căn bản là Dương Thần không thèm để ý đến anh ta, tiến lên phía trước cầm lấy tay của Lâm Nhược Khê, chau mày nói:
- Tửu lượng không cao thì đừng có mà uống nhiều như vậy, hơi say say là được rồi, cùng anh về nhà thôi.
- Anh buông tôi ra… Anh là ai chứ, anh…
Lâm Nhược Khê lớn tiếng, hét lên, giãy giụa muốn thoát khỏi Dương Thần.
Nhưng Dương Thần lại nắm chặt lấy cô, làm sao có thể để buông cô ra được.
Nhìn thấy “con mồi” ngon lành trong buổi tối hôm nay bị người đàn ông khác ôm đi, người đàn ông lạ mặt liền lập tức ngăn lại:
- Bỏ vị tiểu thư này ra, hai người không quen biết nhau, cậu dựa vào cái gì. Đây gọi là bắt cóc sao?
Nếu như đi qua thì tên này có thể sẽ bị giết chết, nhưng hắn lại kiềm chế lại, đối với người bình thường Dương Thần cũng không có ý nghĩ sẽ động tay động chân.
- Tôi là chồng của cô ấy. Tôi chỉ nói với cậu câu này thôi, nếu không tin thì tôi đành phải động chân động tay.
Dương Thần thản nhiên nói.
- Còn là chồng nữa sao… Lừa ai chứ!
Người đàn ông kia cười nhạo.
Dương Thần thầm nghĩ có nói thật thế nào thì cũng không có ai tin.
- Tránh ra.
Dương Thần cũng không nói nhiều nữa là túm ngay lấy cổ áo của người đàn ông kia, nhấc tên này lên như một món đồ chơi, nhẹ nhàng ném lên ghế sô pha.
Người đàn ông này liền kêu lên một tiếng khiến cho những người xung quanh cũng phải giật mình.
Dương Thần cũng không lằng nhằng nữa, đưa Lâm Nhược Khê đang say lả lướt ra khỏi quán bar.
Ra khỏi cửa đã là nửa đêm, gió thổi vù vù, con đường vắng vẻ đến thê lương.
Ngoại trừ một vài hàng rong ra thì chỉ có một vài con cú đi kiếm ăn đêm, người đi đường loáng thoáng dưới ánh đèn đường hiu hắt.
Giống như bị không khí lạnh lẽo này kích động mà bộ não của Lâm Nhược Khê như được tỉnh táo hơn, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của Dương Thần ngay bên cạnh, khóc nức nở, chửi bới tùm lum.
- Đồ khốn! Dương Thần thối tha… Anh buông tôi ra… Tôi…tôi bóp chết anh… tôi bóp chết anh…
Trong sự phẫn nộ đó, hai bàn tay của Lâm Nhược Khê đưa lên không ngừng đập vào ngực Dương Thần.
Véo mũi Dương Thần, véo má Dương Thần, túm tóc Dương Thần, bóp cổ Dương Thần, tất cả những cách này cứ như một đứa trẻ.
Dương Thần đưa người phụ nữ này bước đến chỗ đậu xe, mặc cho cô giày vò sự ân hận trong lòng mình.
Thực ra uống cả buổi tối, nhưng bản thân sớm đã bình tĩnh trở lại.
Lâm Nhược Khê và Lý Kiến Hà tất nhiên sẽ không có chuyện gì, sự đau khổ và phẫn nộ của mình chủ yếu vì Lâm Nhược Khê không ngờ cũng giống như mình, không tin tưởng lẫn nhau, nên đã nói hết sự thật ra.
Nhưng ngược lại thì Lâm Nhược Khê hoàn toàn không biết mình bị chụp ảnh, không nói ra cái tên Lý Kiến Hà cũng là điều đương nhiên.
Lúc đầu mình vì Lý Kiến Hà mà tức giận với cô ấy trong phòng làm việc. Mặc dù cuối cùng thì vẫn tốt đẹp, nhưng việc này nhất định đã để lại ám ảnh trong lòng Lâm Nhược Khê.
Trách nhiệm của mình là không thể khống chế tốt tình cảm của bản thân, trách nhiệm của Lâm Nhược Khê là không đủ tin tưởng lòng dạ của mình.
Ngoài ra còn thêm cách làm lén lút của Quách Tuyết Hoa thực sự đã cứa một nhát vào lòng tự trọng của Lâm Nhược Khê, cũng khó trách được Lâm Nhược Khê lại bị kích động như vậy.
Tất cả những chuyện này, Dương Thần thực sự cũng không muốn nghĩ nhiều thêm nữa. Lúc này nhìn thấy người phụ nữ này đau khổ như vậy, hắn đã chuyển hết sự tức giận thành sự yêu thương.
Đột nhiên Lâm Nhược Khê không đánh nữa, thân thể Lâm Nhược Khê không biết tại sao lại mềm nhũn ra, đứng nguyên tại chỗ, bụng thấy khó chịu, vẻ mặt lộ vẻ ái ngại.
- Ụ…
Dương Thần lập tức ý thức được tình hình, hoảng loạn, vội vàng hỏi:
- Nhược Khê, em sao vậy? Khó chịu ở đâu?
Lâm Nhược Khê ngượng đỏ mặt, dường như bất chấp sự giày vò của Dương Thần, khóc lóc nói:
- Em… Em muốn đi vệ sinh…
- Vệ sinh?
Dương Thần ngây ra một lúc, Lâm Nhược Khê từ lúc ra khỏi cửa cho đến bây giờ đã uống nhiều rượu như vậy, lại bị gió lạnh thổi, nên muốn đi vệ sinh là điều dễ hiểu.
- Đây…đây là đường, không có nhà vệ sinh…
Dương Thần nhìn ngó xung quanh một lúc, nhưng vẫn còn một số người đi đường, đang nhìn hai người với ánh mắt kỳ lạ.
- Em… Em không nhịn được nữa rồi, em muốn đi vệ sinh…
Vì uống rượu nên lá gan của Lâm Nhược Khê hoạt động nhiều hơn, chạy đến bên góc tường của một cửa hàng lưu niệm nhỏ bên đường, định đưa tay ra kéo quần xuống.
Dương Thần ngây ra, vội vàng chạy đến túm lấy Lâm Nhược Khê:
- Em…em không nhịn được cũng không thể ngồi vệ sinh ở đây. Bao nhiêu người đang nhìn vào.
- Anh… anh đừng quản em nữa… Em muốn đi vệ sinh…
Lâm Nhược Khê khóc toáng lên, như sắp phát điên.
Dương Thần từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy người phụ nữ này thảm hại như vậy, sau khi cắn một cái thì liền đẩy Lâm Nhược Khê đến sau cái thùng rác.
- Em tiểu sau thùng rác này đi. Anh canh chừng cho em. Còn có gió, nếu đi tiểu ở đầu kia, chẳng lẽ em muốn toàn thân ám mùi nước tiểu sao?
Dương Thần nói xong, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Lâm Nhược Khê, ngăn cản sự tò mò của những người đi đường.
Vì trời lạnh nên mùi cạnh thùng rác cũng không khủng khiếp lắm, nếu mà với nhiệt độ ấm áp của trời mùa hạ thì có lẽ sẽ rất khủng khiếp.
Lâm Nhược Khê ở phía sau sớm đã bất chấp tất cả, ngay lập tức “giải phóng” “sự tích tụ” buổi tối của mình.
Dương Thần nghe thấy âm thanh của tiếng nước chảy ở phía sau, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Không ngờ lại có ngày mình giúp một người phụ nữ tiểu ở bên đường, mà người phụ nữ đó lại là vợ mình-một Lâm Nhược Khê nho nhã, xinh đẹp.
E rằng cảnh tượng này cả đời sẽ nhớ mãi.
Một lát sau, phía sau có tiếng sột soạt kéo quần áo.
Cũng không cần quá lâu, Dương Thần liền nghe thấy một tiếng “oa”, người phụ nữ này không ngờ lại khóc.
“ Hức hức…”.
Dương Thần xoay mạnh người lại, liền thấy Lâm Nhược Khê đã đứng lên, hai tay chống lên tường, cúi đầu xuống, nước mắt không ngừng tuôn ra.
- Nhược Khê… Anh…
Không đợi Dương Thần nói điều gì đó, Lâm Nhược Khê càng khóc to hơn, rõ ràng có thể thấy sự uất ức trong lòng cô như muốn tuôn trào hết ra ngoài.
- Em bây giờ như vậy rốt cuộc là tại sao chứ… Bị mẹ hiểu lầm, bị chồng hoài nghi, còn bị mọi người nhìn lạnh nhạt. Em đã làm sai chuyện gì chứ, lang thang đến nửa đêm mà không dám về nhà.
Một người uống rượu ở bên ngoài, uống đến nỗi say mèm như một con ma men, Em giống như một tù nhân bị bắt phải ngồi ngục, có nhà mà không thể về, không còn mặt mũi nhìn ai, còn tiểu trên đường nữa.
Từ lúc sống cùng anh, em cảm thấy mình như một người phụ nữ điên dại, như một con ngốc, ngốc từ đầu đến đuôi…
Trong chốc lát lo lắng vì anh, tức giận vì anh, bị anh làm cho khóc, bị anh cười chê, cứ như một con rối vậy…
Thiện Ny nói đúng… Em đã không còn là em, em đã không nhận ra em nữa rồi.
Em…em không thể cứ điên khùng mà sống tiếp như vậy được. Em là Lâm Nhược Khê, em không phải là cái máy chịu đựng của Dương Thần anh, không không phải là cái thùng rác giúp anh tìm kiếm cảm xúc được.
Anh có biết không... cứ nghi thần nghi quỷ như vậy, đột nhiên bị tổn thương và đột nhiên tức giận, thì em có chịu đựng nổi không...
Dương Thần đau buồn đứng nguyên tại chỗ, muốn đưa tay ra để đỡ người phụ nữ này, nhưng lại ngập ngừng không dám.
Bước chân của Lâm Nhược Khê vẫn lảo đảo, thân lắc lư, đổ nhào về phía Dương Thần, giống như một con gấu đổ nhào vào một cái cây.
- Ông xã…
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng, mơ màng.
- Ừ, anh đây.
Dương Thần ôm lấy người phụ nữ, không để cho cô ấy ngã xuống.
Lâm Nhược Khê cười ngây dại, trên mặt ngấn lệ, vì còn chút cồn trong người nên tâm trạng của người phụ nữ này chuyển biến rất nhanh, lúc này lại hiện rõ vẻ được giải thoát, nói ngấp ngứng:
- Em nói cho anh biết… Em gặp Lý Kiến Hà, nhưng là anh ta đến tìm em. Anh ta nói muốn bàn về chuyện hợp tác, còn cầu xin em, kéo tay em, nhưng em đã giật ra…
Trước kia ở trong trường học cũng rung động đôi chút vì anh ta, nhưng lẽ nào ngay cả một chút quá khứ như vậy cũng không được xảy ra sao, cũng không thể có sao?
Anh là người đàn ông em yêu thương nhất. Cho dù anh không toàn tâm toàn ý yêu em, nhưng em vẫn chịu đựng được, bởi vì anh là người đàn ông đã lôi em ra từ địa ngục, đưa em đến chốn thiên đường, vì vậy… em sẽ yêu anh cho đến chết.
Em biết cách nghĩ của em là tham lam, bởi vì em đã từng phạm sai lầm, cũng đã từng bàng hoàng sợ hãi, vì vậy em có thể nhận nhẫn nhịn được, em có thể lựa chọn việc quên đi những việc khiến em không vui.
Nhưng… nhưng nếu như anh thực sự yêu em thì chẳng phải trước tiên nên tin tưởng em sao?
Dương Thần run run tay, ôm chầm lấy người phụ nữ này, ghé sát vào tai cô, thì thầm:
- Anh tin em… là do anh không đúng, anh xin lỗi, anh xin lỗi…
Lâm Nhược Khê dựa vào ngực hắn đã ngủ say sưa, có nói gì cũng không nghe thấy nữa.
Dương Thần thở dài, từ từ xoay người, nhấc người phụ nữ này lên, cõng trên lưng hắn, từ từ đi về phía bãi đỗ xe.
Lâm Nhược Khê dường như kiệt sức, cũng mệt mỏi vì khóc lóc, được cõng trên lưng Dương Thần, thân nặng trịch như được thả lỏng ra nhiều.
Dương Thần cảm thấy mỗi bước đi của mình đều nghe thấy tiếng chân bước, còn có thể nghe thấy cả trái tim của Lâm Nhược Khê đập từng nhịp.
Màn đêm lạnh lẽo và tĩnh mịch dường như chỉ có hai người, cử lặng lẽ như vậy bước trên đường.
Cùng lúc nói xong câu đó thì rượu như ngấm dần vào người. Thậm chí Lâm Nhược Khê còn bước đi lảo đảo, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Người đàn ông xa lạ kia nghe thấy Lâm Nhược Khê nói như vậy thì sắc mặt liền trở nên vui mừng, vỗ vỗ vào vai Dương Thần:
- Người anh em, những người như cậu tôi đã thấy nhiều rồi, đừng có nhân lúc người ta mơ hồ mà làm càn. Đây là nơi công cộng, cơ hội của mọi người đều bình đẳng với nhau. Nếu như cậu có bản lĩnh thì sẽ khiến cho người phụ nữ này tình nguyện đi theo cậu.
Căn bản là Dương Thần không thèm để ý đến anh ta, tiến lên phía trước cầm lấy tay của Lâm Nhược Khê, chau mày nói:
- Tửu lượng không cao thì đừng có mà uống nhiều như vậy, hơi say say là được rồi, cùng anh về nhà thôi.
- Anh buông tôi ra… Anh là ai chứ, anh…
Lâm Nhược Khê lớn tiếng, hét lên, giãy giụa muốn thoát khỏi Dương Thần.
Nhưng Dương Thần lại nắm chặt lấy cô, làm sao có thể để buông cô ra được.
Nhìn thấy “con mồi” ngon lành trong buổi tối hôm nay bị người đàn ông khác ôm đi, người đàn ông lạ mặt liền lập tức ngăn lại:
- Bỏ vị tiểu thư này ra, hai người không quen biết nhau, cậu dựa vào cái gì. Đây gọi là bắt cóc sao?
Nếu như đi qua thì tên này có thể sẽ bị giết chết, nhưng hắn lại kiềm chế lại, đối với người bình thường Dương Thần cũng không có ý nghĩ sẽ động tay động chân.
- Tôi là chồng của cô ấy. Tôi chỉ nói với cậu câu này thôi, nếu không tin thì tôi đành phải động chân động tay.
Dương Thần thản nhiên nói.
- Còn là chồng nữa sao… Lừa ai chứ!
Người đàn ông kia cười nhạo.
Dương Thần thầm nghĩ có nói thật thế nào thì cũng không có ai tin.
- Tránh ra.
Dương Thần cũng không nói nhiều nữa là túm ngay lấy cổ áo của người đàn ông kia, nhấc tên này lên như một món đồ chơi, nhẹ nhàng ném lên ghế sô pha.
Người đàn ông này liền kêu lên một tiếng khiến cho những người xung quanh cũng phải giật mình.
Dương Thần cũng không lằng nhằng nữa, đưa Lâm Nhược Khê đang say lả lướt ra khỏi quán bar.
Ra khỏi cửa đã là nửa đêm, gió thổi vù vù, con đường vắng vẻ đến thê lương.
Ngoại trừ một vài hàng rong ra thì chỉ có một vài con cú đi kiếm ăn đêm, người đi đường loáng thoáng dưới ánh đèn đường hiu hắt.
Giống như bị không khí lạnh lẽo này kích động mà bộ não của Lâm Nhược Khê như được tỉnh táo hơn, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của Dương Thần ngay bên cạnh, khóc nức nở, chửi bới tùm lum.- Đồ khốn! Dương Thần thối tha… Anh buông tôi ra… Tôi…tôi bóp chết anh… tôi bóp chết anh…
Trong sự phẫn nộ đó, hai bàn tay của Lâm Nhược Khê đưa lên không ngừng đập vào ngực Dương Thần.
Véo mũi Dương Thần, véo má Dương Thần, túm tóc Dương Thần, bóp cổ Dương Thần, tất cả những cách này cứ như một đứa trẻ.
Dương Thần đưa người phụ nữ này bước đến chỗ đậu xe, mặc cho cô giày vò sự ân hận trong lòng mình.
Thực ra uống cả buổi tối, nhưng bản thân sớm đã bình tĩnh trở lại.
Lâm Nhược Khê và Lý Kiến Hà tất nhiên sẽ không có chuyện gì, sự đau khổ và phẫn nộ của mình chủ yếu vì Lâm Nhược Khê không ngờ cũng giống như mình, không tin tưởng lẫn nhau, nên đã nói hết sự thật ra.
Nhưng ngược lại thì Lâm Nhược Khê hoàn toàn không biết mình bị chụp ảnh, không nói ra cái tên Lý Kiến Hà cũng là điều đương nhiên.
Lúc đầu mình vì Lý Kiến Hà mà tức giận với cô ấy trong phòng làm việc. Mặc dù cuối cùng thì vẫn tốt đẹp, nhưng việc này nhất định đã để lại ám ảnh trong lòng Lâm Nhược Khê.
Trách nhiệm của mình là không thể khống chế tốt tình cảm của bản thân, trách nhiệm của Lâm Nhược Khê là không đủ tin tưởng lòng dạ của mình.
Ngoài ra còn thêm cách làm lén lút của Quách Tuyết Hoa thực sự đã cứa một nhát vào lòng tự trọng của Lâm Nhược Khê, cũng khó trách được Lâm Nhược Khê lại bị kích động như vậy.
Tất cả những chuyện này, Dương Thần thực sự cũng không muốn nghĩ nhiều thêm nữa. Lúc này nhìn thấy người phụ nữ này đau khổ như vậy, hắn đã chuyển hết sự tức giận thành sự yêu thương.
Đột nhiên Lâm Nhược Khê không đánh nữa, thân thể Lâm Nhược Khê không biết tại sao lại mềm nhũn ra, đứng nguyên tại chỗ, bụng thấy khó chịu, vẻ mặt lộ vẻ ái ngại.
- Ụ…
Dương Thần lập tức ý thức được tình hình, hoảng loạn, vội vàng hỏi:
- Nhược Khê, em sao vậy? Khó chịu ở đâu?
Lâm Nhược Khê ngượng đỏ mặt, dường như bất chấp sự giày vò của Dương Thần, khóc lóc nói:
- Em… Em muốn đi vệ sinh…
- Vệ sinh?
Dương Thần ngây ra một lúc, Lâm Nhược Khê từ lúc ra khỏi cửa cho đến bây giờ đã uống nhiều rượu như vậy, lại bị gió lạnh thổi, nên muốn đi vệ sinh là điều dễ hiểu.
- Đây…đây là đường, không có nhà vệ sinh…
Dương Thần nhìn ngó xung quanh một lúc, nhưng vẫn còn một số người đi đường, đang nhìn hai người với ánh mắt kỳ lạ.
- Em… Em không nhịn được nữa rồi, em muốn đi vệ sinh…
Vì uống rượu nên lá gan của Lâm Nhược Khê hoạt động nhiều hơn, chạy đến bên góc tường của một cửa hàng lưu niệm nhỏ bên đường, định đưa tay ra kéo quần xuống.
Dương Thần ngây ra, vội vàng chạy đến túm lấy Lâm Nhược Khê:
- Em…em không nhịn được cũng không thể ngồi vệ sinh ở đây. Bao nhiêu người đang nhìn vào.
- Anh… anh đừng quản em nữa… Em muốn đi vệ sinh…
Lâm Nhược Khê khóc toáng lên, như sắp phát điên.
Dương Thần từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy người phụ nữ này thảm hại như vậy, sau khi cắn một cái thì liền đẩy Lâm Nhược Khê đến sau cái thùng rác.
- Em tiểu sau thùng rác này đi. Anh canh chừng cho em. Còn có gió, nếu đi tiểu ở đầu kia, chẳng lẽ em muốn toàn thân ám mùi nước tiểu sao?
Dương Thần nói xong, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Lâm Nhược Khê, ngăn cản sự tò mò của những người đi đường.
Vì trời lạnh nên mùi cạnh thùng rác cũng không khủng khiếp lắm, nếu mà với nhiệt độ ấm áp của trời mùa hạ thì có lẽ sẽ rất khủng khiếp.
Lâm Nhược Khê ở phía sau sớm đã bất chấp tất cả, ngay lập tức “giải phóng” “sự tích tụ” buổi tối của mình.
Dương Thần nghe thấy âm thanh của tiếng nước chảy ở phía sau, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Không ngờ lại có ngày mình giúp một người phụ nữ tiểu ở bên đường, mà người phụ nữ đó lại là vợ mình-một Lâm Nhược Khê nho nhã, xinh đẹp.
E rằng cảnh tượng này cả đời sẽ nhớ mãi.
Một lát sau, phía sau có tiếng sột soạt kéo quần áo.
Cũng không cần quá lâu, Dương Thần liền nghe thấy một tiếng “oa”, người phụ nữ này không ngờ lại khóc.
“ Hức hức…”.
Dương Thần xoay mạnh người lại, liền thấy Lâm Nhược Khê đã đứng lên, hai tay chống lên tường, cúi đầu xuống, nước mắt không ngừng tuôn ra.
- Nhược Khê… Anh…
Không đợi Dương Thần nói điều gì đó, Lâm Nhược Khê càng khóc to hơn, rõ ràng có thể thấy sự uất ức trong lòng cô như muốn tuôn trào hết ra ngoài.
- Em bây giờ như vậy rốt cuộc là tại sao chứ… Bị mẹ hiểu lầm, bị chồng hoài nghi, còn bị mọi người nhìn lạnh nhạt. Em đã làm sai chuyện gì chứ, lang thang đến nửa đêm mà không dám về nhà.
Một người uống rượu ở bên ngoài, uống đến nỗi say mèm như một con ma men, Em giống như một tù nhân bị bắt phải ngồi ngục, có nhà mà không thể về, không còn mặt mũi nhìn ai, còn tiểu trên đường nữa.
Từ lúc sống cùng anh, em cảm thấy mình như một người phụ nữ điên dại, như một con ngốc, ngốc từ đầu đến đuôi…
Trong chốc lát lo lắng vì anh, tức giận vì anh, bị anh làm cho khóc, bị anh cười chê, cứ như một con rối vậy…
Thiện Ny nói đúng… Em đã không còn là em, em đã không nhận ra em nữa rồi.
Em…em không thể cứ điên khùng mà sống tiếp như vậy được. Em là Lâm Nhược Khê, em không phải là cái máy chịu đựng của Dương Thần anh, không không phải là cái thùng rác giúp anh tìm kiếm cảm xúc được.
Anh có biết không... cứ nghi thần nghi quỷ như vậy, đột nhiên bị tổn thương và đột nhiên tức giận, thì em có chịu đựng nổi không...
Dương Thần đau buồn đứng nguyên tại chỗ, muốn đưa tay ra để đỡ người phụ nữ này, nhưng lại ngập ngừng không dám.
Bước chân của Lâm Nhược Khê vẫn lảo đảo, thân lắc lư, đổ nhào về phía Dương Thần, giống như một con gấu đổ nhào vào một cái cây.
- Ông xã…
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng, mơ màng.
- Ừ, anh đây.
Dương Thần ôm lấy người phụ nữ, không để cho cô ấy ngã xuống.
Lâm Nhược Khê cười ngây dại, trên mặt ngấn lệ, vì còn chút cồn trong người nên tâm trạng của người phụ nữ này chuyển biến rất nhanh, lúc này lại hiện rõ vẻ được giải thoát, nói ngấp ngứng:
- Em nói cho anh biết… Em gặp Lý Kiến Hà, nhưng là anh ta đến tìm em. Anh ta nói muốn bàn về chuyện hợp tác, còn cầu xin em, kéo tay em, nhưng em đã giật ra…
Trước kia ở trong trường học cũng rung động đôi chút vì anh ta, nhưng lẽ nào ngay cả một chút quá khứ như vậy cũng không được xảy ra sao, cũng không thể có sao?
Anh là người đàn ông em yêu thương nhất. Cho dù anh không toàn tâm toàn ý yêu em, nhưng em vẫn chịu đựng được, bởi vì anh là người đàn ông đã lôi em ra từ địa ngục, đưa em đến chốn thiên đường, vì vậy… em sẽ yêu anh cho đến chết.
Em biết cách nghĩ của em là tham lam, bởi vì em đã từng phạm sai lầm, cũng đã từng bàng hoàng sợ hãi, vì vậy em có thể nhận nhẫn nhịn được, em có thể lựa chọn việc quên đi những việc khiến em không vui.
Nhưng… nhưng nếu như anh thực sự yêu em thì chẳng phải trước tiên nên tin tưởng em sao?
Dương Thần run run tay, ôm chầm lấy người phụ nữ này, ghé sát vào tai cô, thì thầm:
- Anh tin em… là do anh không đúng, anh xin lỗi, anh xin lỗi…
Lâm Nhược Khê dựa vào ngực hắn đã ngủ say sưa, có nói gì cũng không nghe thấy nữa.
Dương Thần thở dài, từ từ xoay người, nhấc người phụ nữ này lên, cõng trên lưng hắn, từ từ đi về phía bãi đỗ xe.
Lâm Nhược Khê dường như kiệt sức, cũng mệt mỏi vì khóc lóc, được cõng trên lưng Dương Thần, thân nặng trịch như được thả lỏng ra nhiều.
Dương Thần cảm thấy mỗi bước đi của mình đều nghe thấy tiếng chân bước, còn có thể nghe thấy cả trái tim của Lâm Nhược Khê đập từng nhịp.
Màn đêm lạnh lẽo và tĩnh mịch dường như chỉ có hai người, cử lặng lẽ như vậy bước trên đường.