Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, Park Chuan đang nằm trên giường, thiết bị truyền dịch trên người đã được gỡ ra.
Dương Thần ngồi ở bên giường, một tay nắm lấy tay của Park Chuan, giống như kiểu bắt mạch ở Hoa Hạ.
Kim Chul ngồi ở trong góc, cau mày, trong mắt hiện lên vài phần khó hiểu, nhìn Dương Thần đang tiến hành cái gọi là “điều trị khí công Trung Y”.
Dương Thần làm sao biết cái gì là khí công chứ, nhưng lại lười giải thích cho Park Chuan về công phu tu luyện của Hoa Hạ, lại không muốn tỏ ra quá thế tục, vì vậy mới cố ý bắt mạch Park Chuan, thông qua tiếp xúc, dùng Thiên Địa Chi Lực của Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh để dẫn vào cơ thể của Park Chuan.
Trước đó Dương Thần còn cho Park Chuan ăn một viên linh đan Hồng Lộ Hoàn.
Loại đan dược này có thể làm tăng cường khí huyết trong cơ thể của những người tu luyện, trong một thời gian ngắn có thể hấp thụ một lượng linh khí lớn.
Phần lớn cơ thịt của Park Chuan như bây giờ đã suy yếu và hoại tử, Dương Thần cũng dùng linh khí của trời đất để truyền vào cơ thể ông, dùng Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh để tiến hành chữa trị.
Bởi vậy, sức khỏe của Park Chuan đã tốt lên nhiều.
Lúc đầu Park Chuan còn bán tín bán nghi với lời Dương Thần nói, nhưng vì trong nhà xảy ra nhiều chuyện, sau khi tỉnh lại cũng khó có thể được ngủ yên giấc, trước đó có nghe Jane từng nói, Dương Thần có cách để làm ông hồi phục sức khỏe một cách nhanh chóng, còn có thể kéo dài tuổi thọ, liền cho Dương Thần thử một lần xem sao.
Chờ Dương Thần bắt đầu vận công, Park Chuan suýt nữa đã nhảy ra khỏi giường.
Đan dược đã ăn kia hóa thành một thứ gì đó như đang chuyển động trong thân thể của ông, Dương Thần vừa mới chạm tay vào, thân thể ông như tê dại hoàn toàn, một cảm giác sảng khoái dễ chịu bắt đầu lan tỏa trong người ông.
Tiếp sau đó, có thể cảm thấy rõ ràng chỗ phẫu thuật và lục phủ ngũ tạng trong cơ thể của mình như bắt đầu tăng độ nhạy cảm rõ rệt.
Park Chuan đã quen với thể xác già yếu này trong nhiều năm, nhưng giờ đây lại giống như hồi xuân, phản lão hoàn đồng, nhiều năm như vậy rồi mà chưa từng có cảm giác sinh lực tràn trề đến thế, điều này khiến cho Park Chuan cảm thấy thật thần kỳ.
Sắc mặt xanh xao xám ngoét của Park Chuan đang dần trở nên hồng hào hơn. Kim Chul ở một bên cũng không kìm được, tiến lên, trong tay đang xoay xoay ba quả bóng sắt không ngừng.
Trong mắt Park Chuan lóe lên tia sáng, nhìn Dương Thần, giống như là nhìn thấy “bảo ngọc hiếm có ở trên đời”.
Hoàng đế cổ đại cầu xin tiên nhân cho được trường sinh. Vì bọn họ không nỡ rời xa vinh hoa phú quý, quyền hành nắm giữ thiên hạ.
Park Chuan không phải hoàng đế, nhưng so với hoàng đế cổ đại thì cuộc sống của ông còn xa hoa hơn nhiều.
Đối với ông mà nói, có thể sống dài thêm vài năm, khỏe mạnh thêm một chút, có phải tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc đi chăng nữa cũng đáng.
Vì vậy, bản lĩnh của Dương Thần khiến cho Park Chuan vô cùng động lòng.
- Dương tiên sinh… Cậu…rốt cuộc là cao nhân phương nào?
Park Chuan đã liên tưởng đến, liệu Dương Thần có phải là thần y gì đó ở Hoa Hạ không?
Dương Thần không chịu nổi cách gọi buồn nôn như vậy, nói:
- Hội trưởng Park Chuan, tôi chỉ biết một chút khí công, hiệu quả cũng chỉ có như vậy, ông muốn trường thọ trăm tuổi thì còn phải xem tạo hóa của ông nữa. Đan dược mà ông ăn cũng không phải là thứ miễn phí, sau này ông hãy đưa tôi tiền sau.
- Đưa…đưa…, loại đan dược này còn có sao? Nếu có thì tôi mua tất.
Trong mắt Park Chuan lộ vẻ tham lam.
Dương Thần cười thầm trong lòng. Thứ này mình có một đống, nói thực thứ hạ phẩm này mình thực sự không coi trọng lắm. Số đan dược hạ phẩm đã luyện chế này, những người phụ nữ của mình cũng đã có đủ để ăn rồi, còn muốn làm thêm nhiều đan dược thượng phẩm và cấp phẩm nữa, tiếc là dược liệu khó tìm.
Nhưng Dương Thần vẫn làm bộ dạng khó nói:
- Linh đan này, là do tổ tiên chúng tôi truyền lại, còn thừa lại ba viên. Nếu Hội trưởng Park Chuan đây không phải là ông ngoại của Trinh Tú thì tôi nhất định sẽ không lấy ra. Thực ra khí công này cũng phải dựa vào loại đan dược này trợ giúp mới có hiệu quả.
Park Chuan rất sợ Dương Thần không muốn bỏ ra thứ yêu thích, vội hỏi:
- Dương tiên sinh, tôi thực sự rất cần linh dược của cậu. Trinh Tú nhà chúng tôi còn nhỏ, tôi còn phải trông chừng nó vài năm nữa. Nếu không thì thế này đi, cậu Dương đây cứ đưa ra một cái giá đi, tôi cũng biết nhà họ Dương không thiếu tiền, nhưng coi như là tâm ý của tôi, nhất định phải đưa ra một cái giá.
Lúc này Dương Thần thu tay lại, thân thể Park Chuan đã hồi phục đến giai đoạn khỏe mạnh, có thể lập tức xuống giường mà chạy ra ngoài cũng không có vấn đề gì.
- Như vậy đi, Hội trưởng Park Chuan, ông đưa tôi 1 tỉ USD, tôi sẽ đổi cho ông lấy một viên.
Dương Thần ra vẻ không nỡ.
- Một viên?
Park Chuan đứng ngay dậy, cười lớn nói:
- Chi bằng tôi mua cả hai viên, tôi biết đây là bảo vật vô giá, như vậy, tôi sẽ đưa ra giá hơn 2 tỉ USD, là 3 tỉ USD để mua hết hai viên linh đan của cậu Dương đây.
Trong lòng Dương Thần mừng rỡ. Số tiền này kiếm thật dễ dàng! Bọn Solon sau này cũng không cần phải bán súng đạn nữa rồi, mà sẽ giúp mình đi khắp thế giới để kiếm thật nhiều tiền.
Nhưng Dương Thần cũng biết, linh đan này không thích hợp cho việc truyền ra ngoài nhiều, hơn nữa mình đã kiếm được chút tiền thì cũng thôi không trêu đùa nữa.
Thế là Dương Thần liền lấy ra một bình sứ nhỏ, lấy ra hai viên Hồng Lộ Hoàn ở bên trong giao cho Park Chuan. Park Chuan ra hiệu cho Kim Chul lấy ngân phiếu, đưa tờ tiền mặt trị giá 3 tỉ USD cho Dương Thần.
Thực ra Dương Thần định tặng đống đan dược này cho Park Chuan, dù sao thì ông ta cũng là ông ngoại của Trinh Tú, nhưng đến bây giờ lại thành thế này.
Còn Park Chuan thì vui mừng vô cùng, cảm thấy thật dễ dàng. Đối với ông ấy mà nói thì 3 tỉ USD chỉ như mấy sợi lông.
Sau khi chữa trị cho thân thể Park Chuan khỏe mạnh xong, Dương Thần mới lấy hợp đồng có đề cập đến Park Jung Hoon ra, nói:
- Những tài liệu này, tôi đã xem qua. Tôi nghĩ Hội trưởng nên xem một chút, dù sao thì tôi cũng là người ngoài, không tiện giải quyết mấy việc gia đình các người.
Park Chuan nhận lấy mấy bản hợp đồng này, ánh mắt đảo qua một lượt, sắc mặt liền trầm xuống.
- Tôi sớm đã biết tên tiểu tử này làm không ít việc sau lưng tôi, nhưng không ngờ lại còn thông đồng với cả Bắc Phù Dư nữa.
Dương Thần vô cùng kinh ngạc nói:
- Hội trưởng biết Bắc Phù Dư ư?
Park Chuan cười khổ lắc đầu:
- Sao lại không biết, thực ra, một hai năm gần đây, tôi âm thầm đối nghịch với hội Bắc Phù Dư này, vì tôi có thực lực không tầm thường ở châu Á, nên ở Hàn Quốc bọn họ không làm gì được tôi.
Chỉ tiếc là thân thể tôi ngày càng suy yếu, ngoài tên vô liêm sỉ Park Jung Hoon ra thì tôi không tin tưởng khi dùng người ngoài, do vậy mới cho bọn chúng thời cơ.
Dương Thần phát hiện ra, sự việc còn vượt xa ngoài sức tưởng tượng của hắn.
- Cậu Dương à, có những thứ cậu không biết chứ. Bắc Phù Dư luôn hi vọng có thể thống nhất toàn bộ bán đảo Triều Tiên, do vậy mà không ngại gây chiến với Bắc Hàn Quốc.
Năm nay là Tổng tuyển cử ở Hàn Quốc chúng tôi, thuộc bên ủng hộ, tôi phải có một thái độ cứng rắn, nhưng không thể chủ động khai mào chiến tranh với Bắc Hàn Quốc. Vũ khí hiện nay không giống năm đó, đánh một trận, số người phải chết sẽ rất nhiều.
Còn Bắc Phù Dư ở bên đối lập, hi vọng có thể khơi mào xung đột này, sau khi dẫn đến các cuộc bạo động trong dân tộc sẽ tiến hành chiến tranh Nam Hàn Quốc. Có thể nói, bọn họ sẽ không từ một thủ đoạn nào để thống nhất toàn bộ bán đảo Triều Tiên.
Bên ủng hộ chúng tôi khác, bọn họ muốn thông qua việc cướp đoạt tài sản của tập đoàn Tinh Nguyệt để giáng một đòn công kích, điều này cũng không có gì là lạ.
Dương Thần chợt hiểu ra, hóa ra là tranh giành nhau trên phương diện chính trị, nhưng hắn cũng không có hứng thú gì về vấn đề của bán đảo Triều Tiên.
- Tôi chỉ hi vọng Trinh Tú sẽ không xảy ra chuyện gì, sức khỏe Hội trưởng đã hồi phục trở lại thì hãy mau chóng chủ trì đại cục đi.
Park Chuan gật đầu, đứng dậy, khoác chiếc áo trên tay Kim Chul vào người.
- Kim Chul, chuẩn bị xe về nhà, ngoài ra sai những người dưới lập tức đi đến chỗ thằng súc sinh đó, dẫn nó về cho tôi.
- Vâng!
…
Mà lúc này, dưới căn hộ mà Lý Tinh Tinh đang ở, một chiếc xe đua màu đen đang dừng lại.
Sau khi mở cửa xe, người bước xuống chính là Park Jung Hoon.
Park Jung Hoon mặc một chiếc áo khoác đen, tóc hơi lộn xộn một chút, khuôn mặt cau lại, nhiều hơn nữa là sự u ám trên đó.
Cầm điện thoại, Park Jung Hoon gọi điện cho Lý Tinh Tinh.
- Alô, là Vivian sao? Bây giờ tâm trạng anh đang rất tồi tệ, có thể gặp mặt em một chút được không, anh muốn nói chuyện với em.
Trong phòng của Lý Tinh Tinh, ánh đèn điện rõ ràng vẫn còn sáng, nhưng Lý Tinh Tinh lại nói từ tốn:
- Đã khuya rồi, em đã ngủ rồi.
Khóe miệng Park Jung Hoon cười nhạt một cái:
- Anh đang đứng dưới căn hộ của em, đèn phòng em vẫn sáng. Vivian, anh thực sự có nhiều điều muốn nói với em, hơn một tuần nữa, anh phải đi châu Âu công tác rồi… Cứ coi như đây là lần gặp mặt cuối cùng, được không?
Lý Tinh Tinh cảm thấy vẻ u sầu của Park Jung Hoon, hơn nữa còn nói là lần gặp cuối cùng.
Qua một lúc, Lý Tinh Tinh mặc một chiếc áo lông màu hồng nhạt đi xuống dưới lầu, mở cửa.
Thấy sắc mặt của Park Jung Hoon tái nhợt, Lý Tinh Tinh cũng cảm thấy người đàn ông này thật đáng thương:
- Bên ngoài lạnh lắm, vào trong hãy nói.
Park Jung Hoon lộ vẻ cảm kích, gật đầu, lẳng lặng theo sau Lý Tinh Tinh lên lầu.
Từ phía sau, dưới lớp áo lông màu hồng nhạt là đôi chân thon dài, trong mắt gã liền nảy ra ý nghĩ xấu xa.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, Park Chuan đang nằm trên giường, thiết bị truyền dịch trên người đã được gỡ ra.
Dương Thần ngồi ở bên giường, một tay nắm lấy tay của Park Chuan, giống như kiểu bắt mạch ở Hoa Hạ.
Kim Chul ngồi ở trong góc, cau mày, trong mắt hiện lên vài phần khó hiểu, nhìn Dương Thần đang tiến hành cái gọi là “điều trị khí công Trung Y”.
Dương Thần làm sao biết cái gì là khí công chứ, nhưng lại lười giải thích cho Park Chuan về công phu tu luyện của Hoa Hạ, lại không muốn tỏ ra quá thế tục, vì vậy mới cố ý bắt mạch Park Chuan, thông qua tiếp xúc, dùng Thiên Địa Chi Lực của Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh để dẫn vào cơ thể của Park Chuan.
Trước đó Dương Thần còn cho Park Chuan ăn một viên linh đan Hồng Lộ Hoàn.
Loại đan dược này có thể làm tăng cường khí huyết trong cơ thể của những người tu luyện, trong một thời gian ngắn có thể hấp thụ một lượng linh khí lớn.
Phần lớn cơ thịt của Park Chuan như bây giờ đã suy yếu và hoại tử, Dương Thần cũng dùng linh khí của trời đất để truyền vào cơ thể ông, dùng Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh để tiến hành chữa trị.
Bởi vậy, sức khỏe của Park Chuan đã tốt lên nhiều.
Lúc đầu Park Chuan còn bán tín bán nghi với lời Dương Thần nói, nhưng vì trong nhà xảy ra nhiều chuyện, sau khi tỉnh lại cũng khó có thể được ngủ yên giấc, trước đó có nghe Jane từng nói, Dương Thần có cách để làm ông hồi phục sức khỏe một cách nhanh chóng, còn có thể kéo dài tuổi thọ, liền cho Dương Thần thử một lần xem sao.
Chờ Dương Thần bắt đầu vận công, Park Chuan suýt nữa đã nhảy ra khỏi giường.
Đan dược đã ăn kia hóa thành một thứ gì đó như đang chuyển động trong thân thể của ông, Dương Thần vừa mới chạm tay vào, thân thể ông như tê dại hoàn toàn, một cảm giác sảng khoái dễ chịu bắt đầu lan tỏa trong người ông.
Tiếp sau đó, có thể cảm thấy rõ ràng chỗ phẫu thuật và lục phủ ngũ tạng trong cơ thể của mình như bắt đầu tăng độ nhạy cảm rõ rệt.
Park Chuan đã quen với thể xác già yếu này trong nhiều năm, nhưng giờ đây lại giống như hồi xuân, phản lão hoàn đồng, nhiều năm như vậy rồi mà chưa từng có cảm giác sinh lực tràn trề đến thế, điều này khiến cho Park Chuan cảm thấy thật thần kỳ.
Sắc mặt xanh xao xám ngoét của Park Chuan đang dần trở nên hồng hào hơn. Kim Chul ở một bên cũng không kìm được, tiến lên, trong tay đang xoay xoay ba quả bóng sắt không ngừng.
Trong mắt Park Chuan lóe lên tia sáng, nhìn Dương Thần, giống như là nhìn thấy “bảo ngọc hiếm có ở trên đời”.
Hoàng đế cổ đại cầu xin tiên nhân cho được trường sinh. Vì bọn họ không nỡ rời xa vinh hoa phú quý, quyền hành nắm giữ thiên hạ.
Park Chuan không phải hoàng đế, nhưng so với hoàng đế cổ đại thì cuộc sống của ông còn xa hoa hơn nhiều.
Đối với ông mà nói, có thể sống dài thêm vài năm, khỏe mạnh thêm một chút, có phải tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc đi chăng nữa cũng đáng.
Vì vậy, bản lĩnh của Dương Thần khiến cho Park Chuan vô cùng động lòng.
- Dương tiên sinh… Cậu…rốt cuộc là cao nhân phương nào?
Park Chuan đã liên tưởng đến, liệu Dương Thần có phải là thần y gì đó ở Hoa Hạ không?
Dương Thần không chịu nổi cách gọi buồn nôn như vậy, nói:
- Hội trưởng Park Chuan, tôi chỉ biết một chút khí công, hiệu quả cũng chỉ có như vậy, ông muốn trường thọ trăm tuổi thì còn phải xem tạo hóa của ông nữa. Đan dược mà ông ăn cũng không phải là thứ miễn phí, sau này ông hãy đưa tôi tiền sau.
- Đưa…đưa…, loại đan dược này còn có sao? Nếu có thì tôi mua tất.
Trong mắt Park Chuan lộ vẻ tham lam.
Dương Thần cười thầm trong lòng. Thứ này mình có một đống, nói thực thứ hạ phẩm này mình thực sự không coi trọng lắm. Số đan dược hạ phẩm đã luyện chế này, những người phụ nữ của mình cũng đã có đủ để ăn rồi, còn muốn làm thêm nhiều đan dược thượng phẩm và cấp phẩm nữa, tiếc là dược liệu khó tìm.
Nhưng Dương Thần vẫn làm bộ dạng khó nói:
- Linh đan này, là do tổ tiên chúng tôi truyền lại, còn thừa lại ba viên. Nếu Hội trưởng Park Chuan đây không phải là ông ngoại của Trinh Tú thì tôi nhất định sẽ không lấy ra. Thực ra khí công này cũng phải dựa vào loại đan dược này trợ giúp mới có hiệu quả.
Park Chuan rất sợ Dương Thần không muốn bỏ ra thứ yêu thích, vội hỏi:
- Dương tiên sinh, tôi thực sự rất cần linh dược của cậu. Trinh Tú nhà chúng tôi còn nhỏ, tôi còn phải trông chừng nó vài năm nữa. Nếu không thì thế này đi, cậu Dương đây cứ đưa ra một cái giá đi, tôi cũng biết nhà họ Dương không thiếu tiền, nhưng coi như là tâm ý của tôi, nhất định phải đưa ra một cái giá.
Lúc này Dương Thần thu tay lại, thân thể Park Chuan đã hồi phục đến giai đoạn khỏe mạnh, có thể lập tức xuống giường mà chạy ra ngoài cũng không có vấn đề gì.
- Như vậy đi, Hội trưởng Park Chuan, ông đưa tôi 1 tỉ USD, tôi sẽ đổi cho ông lấy một viên.
Dương Thần ra vẻ không nỡ.
- Một viên?
Park Chuan đứng ngay dậy, cười lớn nói:
- Chi bằng tôi mua cả hai viên, tôi biết đây là bảo vật vô giá, như vậy, tôi sẽ đưa ra giá hơn 2 tỉ USD, là 3 tỉ USD để mua hết hai viên linh đan của cậu Dương đây.
Trong lòng Dương Thần mừng rỡ. Số tiền này kiếm thật dễ dàng! Bọn Solon sau này cũng không cần phải bán súng đạn nữa rồi, mà sẽ giúp mình đi khắp thế giới để kiếm thật nhiều tiền.
Nhưng Dương Thần cũng biết, linh đan này không thích hợp cho việc truyền ra ngoài nhiều, hơn nữa mình đã kiếm được chút tiền thì cũng thôi không trêu đùa nữa.
Thế là Dương Thần liền lấy ra một bình sứ nhỏ, lấy ra hai viên Hồng Lộ Hoàn ở bên trong giao cho Park Chuan. Park Chuan ra hiệu cho Kim Chul lấy ngân phiếu, đưa tờ tiền mặt trị giá 3 tỉ USD cho Dương Thần.
Thực ra Dương Thần định tặng đống đan dược này cho Park Chuan, dù sao thì ông ta cũng là ông ngoại của Trinh Tú, nhưng đến bây giờ lại thành thế này.
Còn Park Chuan thì vui mừng vô cùng, cảm thấy thật dễ dàng. Đối với ông ấy mà nói thì 3 tỉ USD chỉ như mấy sợi lông.
Sau khi chữa trị cho thân thể Park Chuan khỏe mạnh xong, Dương Thần mới lấy hợp đồng có đề cập đến Park Jung Hoon ra, nói:
- Những tài liệu này, tôi đã xem qua. Tôi nghĩ Hội trưởng nên xem một chút, dù sao thì tôi cũng là người ngoài, không tiện giải quyết mấy việc gia đình các người.
Park Chuan nhận lấy mấy bản hợp đồng này, ánh mắt đảo qua một lượt, sắc mặt liền trầm xuống.
- Tôi sớm đã biết tên tiểu tử này làm không ít việc sau lưng tôi, nhưng không ngờ lại còn thông đồng với cả Bắc Phù Dư nữa.
Dương Thần vô cùng kinh ngạc nói:
- Hội trưởng biết Bắc Phù Dư ư?
Park Chuan cười khổ lắc đầu:
- Sao lại không biết, thực ra, một hai năm gần đây, tôi âm thầm đối nghịch với hội Bắc Phù Dư này, vì tôi có thực lực không tầm thường ở châu Á, nên ở Hàn Quốc bọn họ không làm gì được tôi.
Chỉ tiếc là thân thể tôi ngày càng suy yếu, ngoài tên vô liêm sỉ Park Jung Hoon ra thì tôi không tin tưởng khi dùng người ngoài, do vậy mới cho bọn chúng thời cơ.
Dương Thần phát hiện ra, sự việc còn vượt xa ngoài sức tưởng tượng của hắn.
- Cậu Dương à, có những thứ cậu không biết chứ. Bắc Phù Dư luôn hi vọng có thể thống nhất toàn bộ bán đảo Triều Tiên, do vậy mà không ngại gây chiến với Bắc Hàn Quốc.
Năm nay là Tổng tuyển cử ở Hàn Quốc chúng tôi, thuộc bên ủng hộ, tôi phải có một thái độ cứng rắn, nhưng không thể chủ động khai mào chiến tranh với Bắc Hàn Quốc. Vũ khí hiện nay không giống năm đó, đánh một trận, số người phải chết sẽ rất nhiều.
Còn Bắc Phù Dư ở bên đối lập, hi vọng có thể khơi mào xung đột này, sau khi dẫn đến các cuộc bạo động trong dân tộc sẽ tiến hành chiến tranh Nam Hàn Quốc. Có thể nói, bọn họ sẽ không từ một thủ đoạn nào để thống nhất toàn bộ bán đảo Triều Tiên.
Bên ủng hộ chúng tôi khác, bọn họ muốn thông qua việc cướp đoạt tài sản của tập đoàn Tinh Nguyệt để giáng một đòn công kích, điều này cũng không có gì là lạ.
Dương Thần chợt hiểu ra, hóa ra là tranh giành nhau trên phương diện chính trị, nhưng hắn cũng không có hứng thú gì về vấn đề của bán đảo Triều Tiên.
- Tôi chỉ hi vọng Trinh Tú sẽ không xảy ra chuyện gì, sức khỏe Hội trưởng đã hồi phục trở lại thì hãy mau chóng chủ trì đại cục đi.
Park Chuan gật đầu, đứng dậy, khoác chiếc áo trên tay Kim Chul vào người.
- Kim Chul, chuẩn bị xe về nhà, ngoài ra sai những người dưới lập tức đi đến chỗ thằng súc sinh đó, dẫn nó về cho tôi.
- Vâng!
…
Mà lúc này, dưới căn hộ mà Lý Tinh Tinh đang ở, một chiếc xe đua màu đen đang dừng lại.
Sau khi mở cửa xe, người bước xuống chính là Park Jung Hoon.
Park Jung Hoon mặc một chiếc áo khoác đen, tóc hơi lộn xộn một chút, khuôn mặt cau lại, nhiều hơn nữa là sự u ám trên đó.
Cầm điện thoại, Park Jung Hoon gọi điện cho Lý Tinh Tinh.
- Alô, là Vivian sao? Bây giờ tâm trạng anh đang rất tồi tệ, có thể gặp mặt em một chút được không, anh muốn nói chuyện với em.
Trong phòng của Lý Tinh Tinh, ánh đèn điện rõ ràng vẫn còn sáng, nhưng Lý Tinh Tinh lại nói từ tốn:
- Đã khuya rồi, em đã ngủ rồi.
Khóe miệng Park Jung Hoon cười nhạt một cái:
- Anh đang đứng dưới căn hộ của em, đèn phòng em vẫn sáng. Vivian, anh thực sự có nhiều điều muốn nói với em, hơn một tuần nữa, anh phải đi châu Âu công tác rồi… Cứ coi như đây là lần gặp mặt cuối cùng, được không?
Lý Tinh Tinh cảm thấy vẻ u sầu của Park Jung Hoon, hơn nữa còn nói là lần gặp cuối cùng.
Qua một lúc, Lý Tinh Tinh mặc một chiếc áo lông màu hồng nhạt đi xuống dưới lầu, mở cửa.
Thấy sắc mặt của Park Jung Hoon tái nhợt, Lý Tinh Tinh cũng cảm thấy người đàn ông này thật đáng thương:
- Bên ngoài lạnh lắm, vào trong hãy nói.
Park Jung Hoon lộ vẻ cảm kích, gật đầu, lẳng lặng theo sau Lý Tinh Tinh lên lầu.
Từ phía sau, dưới lớp áo lông màu hồng nhạt là đôi chân thon dài, trong mắt gã liền nảy ra ý nghĩ xấu xa.