Lâm Nhược Khê không biết làm sao với người đàn ông trước mặt, lại nghe thấy lời cầu khẩn chân thành của Lý Tinh Tinh, cô cũng thấy mềm lòng.
Nói ra thì Lý Tinh Tinh là người con gái yêu Dương Thần sớm nhất, còn cô chỉ vì một đêm hoang đường mà bắt Dương Thần kết hôn với mình.
Chuyện cho tới bây giờ với thân phận là một người vợ, có phẩm hạnh tốt, phải đối mặt với tình cảnh như thế này, sao có thể giống như mụ la sát được.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Khê lại càng nhìn Dương Thần một cách bực bội, đều tại tên xấu xa này, lại còn giả bộ cười ngây ngô, nếu không phải vì hắn, cô đã không rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Đang lúc Lâm Nhược Khê băn khoăn trăn trở không biết nên làm sao, hai chân siết chặt vào nhau.
Dương Thần đã nhào đến, ôm chặt lấy đôi chân thon dài của cô, dúi đầu lên cặp đùi nõn nà của cô.
- Anh…Anh làm gì vậy, bỏ ra…
Lâm Nhược Khê xấu hổ đỏ mặt, chuyện này giống như là đứa trẻ đang làm nũng mẹ vậy.
Mọi người đứng bên cạnh cũng ngây người, Dương Thần da mặt dày vượt xa sức tưởng tượng của mọi người.
Lý Tinh Tinh sắp không thể phân biệt được, Dương Thần đang thành khẩn cầu xin hay là khoa trương đây.
Dương Thần vừa áp mặt lên cặp đùi của Lâm Nhược Khê mà hít hà, vừa nói một cách vô lại:
- Bà xã em không tha thứ cho anh, anh sẽ không đứng dậy.
Lâm Nhược Khê tức đến sắp rơi nước mắt:
- Anh đúng là đồ xấu xa, anh ôm chân em như vậy làm sao em có thể giận anh được chứ? Anh ức hiếp em!
- Vậy nếu anh buông chân em ra, em sẽ tha thứ cho anh đúng không?
Dương Thần vui mừng, nhanh chóng buông tay.
Lâm Nhược Khê tức giận quá đến bật cười, cắn chặt môi, cuối cùng thở hắt ra, không để ý tới Dương Thần mà nói với Lý Tinh Tinh:
- Tinh Tinh, đi theo tôi lên tầng chúng ta nói chuyện.
- Hả?
Lý Tinh Tinh sửng sốt, sau khi tỉnh lại, lập tức gật đầu đồng ý.
Lâm Nhược Khê không ở lại thêm, đi cùng Lý Tinh Tinh lên tầng, đi vào phòng khách đóng cửa lại.
Dưới tầng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Dương Thần không biết đã đứng dậy từ lúc nào, ngồi vào chiếc ghế Lâm Nhược Khê đã ngồi trước đấy, dùng đôi đũa của Lâm Nhược Khê gắp một gắp cải trắng cay bỏ vào miệng nhấp nháp, sau đấy cầm thìa của Lâm Nhược Khê bắt đầu ăn canh.
Đám người Park Chuan ngơ ngác nhìn hắn, trong đầu chỉ hiện lên mấy chữ “không tim không phổi”.
Dương Thần thấy mọi người đều nhìn hắn chằm chằm, Park Chuan và Trinh Tú cũng không ăn cơm, hắn cười hi hi nói:
- Sao lại nhìn tôi, ăn cơm đi, tôi nghĩ Nhược Khê phải một lúc nữa mới xuống, tôi dùng bát và đũa của cô ấy được rồi.
Park Chuan cười cứng nhắc nói:
- Dương tiên sinh đúng là thay đổi trong nháy mắt.
- Ồ! Không như vậy thì biết làm sao được, bà xã thích được dỗ ngọt, nói đạo lí với phụ nữ chẳng khác gì tự mình chuốc khổ, ngoan ngoãn nhận sai, tự tôn cái quái gì, cái ấy chỉ để cho người khác nhìn thôi.
Giống như việc tôi ăn đồ ăn trong bát, nhưng nhìn đồ ăn trong nồi, muốn trong nhà ngoài nhà đều êm đẹp, thì phải mềm mỏng, suy nghĩ vì đại cục, đây gọi là tính kế lâu dài.
Đây là bài học của tôi qua vô số lần bị thê thảm mới có thể đúc kết ra được kinh nghiệm quý báu này, nếu mọi người có hứng thú có thể trao đổi và chia sẻ điều tâm đắc với tôi…
Nói xong, Dương Thần chào hỏi qua với đám vệ sĩ và đám người làm trong nhà, cũng không hề cảm thấy xấu hổ gì.
Trinh Tú ngồi xuống, bĩu môi nói:
- Anh Dương càng ngày càng không biết xấu hổ, anh không lo lắng cô Vivian trên tầng bị chị Nhược Khê mắng à?
Dương Thần lắc đầu:
- Không có chuyện ấy, Nhược Khê có tức giận cũng sẽ nhắm vào anh, trước khi về đây anh đã nghĩ kĩ rồi, cho dù bảo anh làm trâu ngựa anh cũng làm hết.
- Dương tiên sinh, không thể nói như vậy được, nam tử hán đại trượng phu có bản lĩnh, năm thê bảy thiếp là chuyện thường, từ xưa tới nay đừng nói là chế độ một vợ một chồng, cho dù có là hôn nhân cũng không phải là thứ gì tất yếu.
Người đàn ông không có bản lĩnh, thì cho dù có một vợ cũng không thể chăm sóc tốt được, người đàn ông có bản lĩnh thì cho dù có mấy chục người phụ nữ, cũng có thể cho họ vàng bạc treo đầy người, sống sung túc, hơn nữa, chuyện nam nữ, không phải chỉ có một bên là được, cho nên Dương tiên sinh cũng không cần phải quá nghiêm túc.
Park Chuan khoát tay nói.
Dương Thần cười nói:
- Xem ra Hội trưởng Park lúc còn trẻ cũng rất phong lưu?
Park Chuan vội ho khan một tiếng, quay đầu nhìn Trinh Tú chớp mắt, lúng túng nói:
- Tôi chỉ có một vợ mà thôi, không đáng nhắc tới rồi, mời cậu dùng cơm.
- Ông ngoại, xem ra ông không ghét cách làm này của anh Dương?
Trinh Tú đột nhiên hỏi.
Park Chuan không ngờ Trinh Tú sẽ hỏi thẳng như vậy, do dự nói:
- Người có năng lực giống như Dương tiên sinh đây, có không ít cô gái yêu thích, như vậy cũng có thể hiểu được.
Mặc dù không hiểu rõ lắm về hoàn cảnh của Dương Thần, nhưng ánh mắt của Park Chuan đột nhiên trở nên sắc xảo, ông có thể nhìn ra, Dương Thần không bình thường như biểu hiện bên ngoài của hắn, huống hồ hắn còn có loại đan dược thần kì như vậy.
- Thật sao?
Trinh Tú mừng thầm, đôi mắt đẹp sáng long lanh.
Park Chuan nghi ngờ nhìn cô cháu gái:
- Trinh Tú, sao đột nhiên hỏi như vậy?
Trinh Tú dừng lại, le lưỡi, phùng miệng nói:
- Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi ạ.
Nói xong, Trinh Tú cúi đầu tiếp tục đánh chén các loại hải sản.
Tuy nhiên ánh mắt của Park Chuan lại lướt qua lướt lại giữa Trinh Tú và Dương Thần mấy lần, có chút ưu tư.
Trong mắt mọi người thì Dương Thần là “ đồ vô sỉ”, “không tim không phổi”, nhưng lúc này hắn không hề bình thản như vẻ ngoài.
Tâm tư của hắn cũng theo lên tầng mất rồi, nghĩ tới Lâm Nhược Khê rốt cuộc sẽ nói gì với Lý Tinh Tinh đây.
Với những thủ đoạn của Lâm Nhược Khê, thì hẳn Lý Tinh Tinh sẽ không trụ được, mặc dù Lý Tinh Tinh nói sẽ ngoan ngoãn, nhưng làm sao có chuyện lại không suy nghĩ gì?
Hắn nhẫn nhịn không dùng thần thức đi thăm dò, Dương Thần cảm thấy nên tôn trọng quyết định của Lâm Nhược Khê.
Sau bữa tối, ở dưới lầu xem tivi được một lúc, thì trên tầng bắt đầu mới có động tĩnh.
Lâm Nhược Khê đưa Lý Tinh Tinh xuống tầng, tinh thần có chút mệt mỏi, nhưng không có vẻ tức giận.
Dương Thần nuốt yết hầu, nhìn Lý Tinh Tinh, cô cũng không có vết tích đã từng khóc, lúc ấy hắn mới thấy an tâm, vô cùng tò mò không biết Lâm Nhược Khê đã nói gì.
Dường như nghe thấy tâm tư của Dương Thần, Lâm Nhược Khê hừ nhẹ nói:
- Không cần lo lắng, em sẽ không mắng người sau lưng anh đâu.
Dương Thần cười hì hì nói:
- Làm gì có, anh biết vợ anh là người khoan dung độ lượng mà.
Lâm Nhược Khê khẽ thở dài nói:
- Em đã nói chuyện với Tinh Tinh rồi, cô ấy cũng rất nhớ cha mẹ ở Trung Hải, cho nên cô ấy sẽ không tiếp tục học lên tiến sĩ nữa, về Trung Hải tiếp tục công việc dạy học. Chuyện này em không tiện giúp, anh nói với mẹ, nhờ mẹ dựa vào quan hệ tìm cho cô ấy một công việc ở sở giáo dục.
Lý Tinh Tinh vội nói:
- Không…không cần đâu, chị Nhược Khê, em đi dạy học ở trường cấp ba là được rồi.
- Không phải ngại, em là giáo viên, chẳng may gặp phải đám học sinh ngỗ nghịch hay là lãnh đạo xấu, thì tên này có thể yên tâm được hay sao.
Lâm Nhược Khê liếc mắt nhìn Dương Thần một cái:
- Đúng không?
Dương Thần ngượng ngùng gật đầu:
- Vẫn là vợ suy nghĩ chu đáo nhất, lát nữa anh sẽ bảo mẹ sắp xếp.
Một công việc bình thường ở sở giáo dục đối với Lý Tinh Tinh hoàn toàn không có vấn đề gì, ổn định, an toàn, không thể để cô không làm gì được, nhưng cũng không khiến cô quá mệt mỏi.
Với ảnh hưởng của nhà họ Dương, chuyện nhỏ này đáng gì.
Trong lòng Lý Tinh Tinh vô cùng cảm động, ánh mắt hơi ướt nói:
- Chị Nhược Khê, cảm ơn chị…
Lâm Nhược Khê vuốt vuốt bàn tay của Lý Tinh Tinh, nói:
- Sau khi về Trung Hải, nhớ phải tiếp tục dạy chị nấu cơm, chị đến nhà em làm, tránh ở nhà mẹ lại nói chị vụng về.
Lý Tinh Tinh gật gật đầu, cười ngọt ngào.
Trinh Tú bên cạnh có chút không vui:
- Chị Nhược Khê, chị đưa cô Vivian đi rồi, thì em không có cô giáo nữa à?
- Em có thể đổi giáo viên mà, hoặc là đi học đại học, trường đại học nữ Ewha chẳng phải rất thích hợp với tiểu thư như em sao.
Lâm Nhược Khê cười nói.
Trinh Tú cong môi, khuôn mặt oan ức.
Lý Tinh Tinh cũng có chút nuối tiếc cười với Trinh Tú, sau đó đi tới trước mặt Park Chuan, cúi người nói:
- Cảm ơn Hội trưởng đã chăm sóc tôi trong thời gian qua, tôi đã quyết định về Trung Hải rồi, ở đấy có cha mẹ cần tôi chăm sóc, tôi thuộc về nơi ấy, không thể hoàn thành công việc dạy dỗ cho Trinh Tú, thành thật xin lỗi.
Park Chuan cũng không có cách nào, kì thực ông cũng đã đoán trước được chuyện này, ông khoát tay nói:
- Không có gì đáng ngại, tôi sẽ nói với phía Mỹ, sau này hoan nghênh cô Vivian tới Hàn Quốc thăm Trinh Tú.
Mọi chuyện được giải quyết một cách thuận lợi, Lý Tinh Tinh sáng mai sẽ thu dọn hành lí, trở về Hoa Hạ.
Đối với người con gái một năm không về nhà, mong nhớ cha mẹ, lại thêm biết tin cha mẹ vẫn gạt cô tự làm lụng kiếm tiền, trong lòng cô vô cùng sốt ruột.
Sau khi đưa Lý Tinh Tinh về tới nhà cô thu dọn hành lí xong, Dương Thần không kìm được hỏi Lâm Nhược Khê.
- Nhược Khê yêu dấu, em đã nói gì với Tinh Tinh vậy, chỉ nói mỗi chuyện cô ấy về nước thôi?
Lâm Nhược Khê không quan tâm đi lên tầng vào phòng:
- Phải thì sao.
- Không thể nào, nói chuyện lâu như vậy, làm sao có chuyện chỉ nói mỗi chuyện ấy?
Lâm Nhược Khê mệt mỏi liếc mắt một cái:
- Em rất mệt, anh muốn biết thì đi hỏi Tinh Tinh đi.
Dương Thần không nói được gì đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, nghĩ về tới Trung Hải, nhất định sẽ hỏi Lý Tinh Tinh rốt cuộc hai người đã nói chuyện gì.
Nhân thời gian Lâm Nhược Khê đi tắm rửa, Dương Thần gọi điện cho Quách Tuyết Hoa, Quách Tuyết Hoa biết được cậu con trai của mình lại thần kì tới mức đem về cho bà thêm một cô con dâu, cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Nhưng đối với một cô gái từng học ở Mỹ lại có hai bằng thạc sĩ, lại lớn lên trong một gia đình giản dị, Quách Tuyết Hoa cũng khá hài lòng, luôn miệng nói sẽ sắp xếp cho Lý Tinh Tinh một vị trí thích hợp.
Lâm Nhược Khê không biết làm sao với người đàn ông trước mặt, lại nghe thấy lời cầu khẩn chân thành của Lý Tinh Tinh, cô cũng thấy mềm lòng.
Nói ra thì Lý Tinh Tinh là người con gái yêu Dương Thần sớm nhất, còn cô chỉ vì một đêm hoang đường mà bắt Dương Thần kết hôn với mình.
Chuyện cho tới bây giờ với thân phận là một người vợ, có phẩm hạnh tốt, phải đối mặt với tình cảnh như thế này, sao có thể giống như mụ la sát được.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Khê lại càng nhìn Dương Thần một cách bực bội, đều tại tên xấu xa này, lại còn giả bộ cười ngây ngô, nếu không phải vì hắn, cô đã không rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Đang lúc Lâm Nhược Khê băn khoăn trăn trở không biết nên làm sao, hai chân siết chặt vào nhau.
Dương Thần đã nhào đến, ôm chặt lấy đôi chân thon dài của cô, dúi đầu lên cặp đùi nõn nà của cô.
- Anh…Anh làm gì vậy, bỏ ra…
Lâm Nhược Khê xấu hổ đỏ mặt, chuyện này giống như là đứa trẻ đang làm nũng mẹ vậy.
Mọi người đứng bên cạnh cũng ngây người, Dương Thần da mặt dày vượt xa sức tưởng tượng của mọi người.
Lý Tinh Tinh sắp không thể phân biệt được, Dương Thần đang thành khẩn cầu xin hay là khoa trương đây.
Dương Thần vừa áp mặt lên cặp đùi của Lâm Nhược Khê mà hít hà, vừa nói một cách vô lại:
- Bà xã em không tha thứ cho anh, anh sẽ không đứng dậy.
Lâm Nhược Khê tức đến sắp rơi nước mắt:
- Anh đúng là đồ xấu xa, anh ôm chân em như vậy làm sao em có thể giận anh được chứ? Anh ức hiếp em!
- Vậy nếu anh buông chân em ra, em sẽ tha thứ cho anh đúng không?
Dương Thần vui mừng, nhanh chóng buông tay.
Lâm Nhược Khê tức giận quá đến bật cười, cắn chặt môi, cuối cùng thở hắt ra, không để ý tới Dương Thần mà nói với Lý Tinh Tinh:
- Tinh Tinh, đi theo tôi lên tầng chúng ta nói chuyện.
- Hả?
Lý Tinh Tinh sửng sốt, sau khi tỉnh lại, lập tức gật đầu đồng ý.
Lâm Nhược Khê không ở lại thêm, đi cùng Lý Tinh Tinh lên tầng, đi vào phòng khách đóng cửa lại.
Dưới tầng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Dương Thần không biết đã đứng dậy từ lúc nào, ngồi vào chiếc ghế Lâm Nhược Khê đã ngồi trước đấy, dùng đôi đũa của Lâm Nhược Khê gắp một gắp cải trắng cay bỏ vào miệng nhấp nháp, sau đấy cầm thìa của Lâm Nhược Khê bắt đầu ăn canh.
Đám người Park Chuan ngơ ngác nhìn hắn, trong đầu chỉ hiện lên mấy chữ “không tim không phổi”.
Dương Thần thấy mọi người đều nhìn hắn chằm chằm, Park Chuan và Trinh Tú cũng không ăn cơm, hắn cười hi hi nói:
- Sao lại nhìn tôi, ăn cơm đi, tôi nghĩ Nhược Khê phải một lúc nữa mới xuống, tôi dùng bát và đũa của cô ấy được rồi.
Park Chuan cười cứng nhắc nói:
- Dương tiên sinh đúng là thay đổi trong nháy mắt.
- Ồ! Không như vậy thì biết làm sao được, bà xã thích được dỗ ngọt, nói đạo lí với phụ nữ chẳng khác gì tự mình chuốc khổ, ngoan ngoãn nhận sai, tự tôn cái quái gì, cái ấy chỉ để cho người khác nhìn thôi.
Giống như việc tôi ăn đồ ăn trong bát, nhưng nhìn đồ ăn trong nồi, muốn trong nhà ngoài nhà đều êm đẹp, thì phải mềm mỏng, suy nghĩ vì đại cục, đây gọi là tính kế lâu dài.
Đây là bài học của tôi qua vô số lần bị thê thảm mới có thể đúc kết ra được kinh nghiệm quý báu này, nếu mọi người có hứng thú có thể trao đổi và chia sẻ điều tâm đắc với tôi…
Nói xong, Dương Thần chào hỏi qua với đám vệ sĩ và đám người làm trong nhà, cũng không hề cảm thấy xấu hổ gì.
Trinh Tú ngồi xuống, bĩu môi nói:
- Anh Dương càng ngày càng không biết xấu hổ, anh không lo lắng cô Vivian trên tầng bị chị Nhược Khê mắng à?
Dương Thần lắc đầu:
- Không có chuyện ấy, Nhược Khê có tức giận cũng sẽ nhắm vào anh, trước khi về đây anh đã nghĩ kĩ rồi, cho dù bảo anh làm trâu ngựa anh cũng làm hết.
- Dương tiên sinh, không thể nói như vậy được, nam tử hán đại trượng phu có bản lĩnh, năm thê bảy thiếp là chuyện thường, từ xưa tới nay đừng nói là chế độ một vợ một chồng, cho dù có là hôn nhân cũng không phải là thứ gì tất yếu.
Người đàn ông không có bản lĩnh, thì cho dù có một vợ cũng không thể chăm sóc tốt được, người đàn ông có bản lĩnh thì cho dù có mấy chục người phụ nữ, cũng có thể cho họ vàng bạc treo đầy người, sống sung túc, hơn nữa, chuyện nam nữ, không phải chỉ có một bên là được, cho nên Dương tiên sinh cũng không cần phải quá nghiêm túc.
Park Chuan khoát tay nói.
Dương Thần cười nói:
- Xem ra Hội trưởng Park lúc còn trẻ cũng rất phong lưu?
Park Chuan vội ho khan một tiếng, quay đầu nhìn Trinh Tú chớp mắt, lúng túng nói:
- Tôi chỉ có một vợ mà thôi, không đáng nhắc tới rồi, mời cậu dùng cơm.
- Ông ngoại, xem ra ông không ghét cách làm này của anh Dương?
Trinh Tú đột nhiên hỏi.
Park Chuan không ngờ Trinh Tú sẽ hỏi thẳng như vậy, do dự nói:
- Người có năng lực giống như Dương tiên sinh đây, có không ít cô gái yêu thích, như vậy cũng có thể hiểu được.
Mặc dù không hiểu rõ lắm về hoàn cảnh của Dương Thần, nhưng ánh mắt của Park Chuan đột nhiên trở nên sắc xảo, ông có thể nhìn ra, Dương Thần không bình thường như biểu hiện bên ngoài của hắn, huống hồ hắn còn có loại đan dược thần kì như vậy.
- Thật sao?
Trinh Tú mừng thầm, đôi mắt đẹp sáng long lanh.
Park Chuan nghi ngờ nhìn cô cháu gái:
- Trinh Tú, sao đột nhiên hỏi như vậy?
Trinh Tú dừng lại, le lưỡi, phùng miệng nói:
- Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi ạ.
Nói xong, Trinh Tú cúi đầu tiếp tục đánh chén các loại hải sản.
Tuy nhiên ánh mắt của Park Chuan lại lướt qua lướt lại giữa Trinh Tú và Dương Thần mấy lần, có chút ưu tư.
Trong mắt mọi người thì Dương Thần là “ đồ vô sỉ”, “không tim không phổi”, nhưng lúc này hắn không hề bình thản như vẻ ngoài.
Tâm tư của hắn cũng theo lên tầng mất rồi, nghĩ tới Lâm Nhược Khê rốt cuộc sẽ nói gì với Lý Tinh Tinh đây.
Với những thủ đoạn của Lâm Nhược Khê, thì hẳn Lý Tinh Tinh sẽ không trụ được, mặc dù Lý Tinh Tinh nói sẽ ngoan ngoãn, nhưng làm sao có chuyện lại không suy nghĩ gì?
Hắn nhẫn nhịn không dùng thần thức đi thăm dò, Dương Thần cảm thấy nên tôn trọng quyết định của Lâm Nhược Khê.
Sau bữa tối, ở dưới lầu xem tivi được một lúc, thì trên tầng bắt đầu mới có động tĩnh.
Lâm Nhược Khê đưa Lý Tinh Tinh xuống tầng, tinh thần có chút mệt mỏi, nhưng không có vẻ tức giận.
Dương Thần nuốt yết hầu, nhìn Lý Tinh Tinh, cô cũng không có vết tích đã từng khóc, lúc ấy hắn mới thấy an tâm, vô cùng tò mò không biết Lâm Nhược Khê đã nói gì.
Dường như nghe thấy tâm tư của Dương Thần, Lâm Nhược Khê hừ nhẹ nói:
- Không cần lo lắng, em sẽ không mắng người sau lưng anh đâu.
Dương Thần cười hì hì nói:
- Làm gì có, anh biết vợ anh là người khoan dung độ lượng mà.
Lâm Nhược Khê khẽ thở dài nói:
- Em đã nói chuyện với Tinh Tinh rồi, cô ấy cũng rất nhớ cha mẹ ở Trung Hải, cho nên cô ấy sẽ không tiếp tục học lên tiến sĩ nữa, về Trung Hải tiếp tục công việc dạy học. Chuyện này em không tiện giúp, anh nói với mẹ, nhờ mẹ dựa vào quan hệ tìm cho cô ấy một công việc ở sở giáo dục.
Lý Tinh Tinh vội nói:
- Không…không cần đâu, chị Nhược Khê, em đi dạy học ở trường cấp ba là được rồi.
- Không phải ngại, em là giáo viên, chẳng may gặp phải đám học sinh ngỗ nghịch hay là lãnh đạo xấu, thì tên này có thể yên tâm được hay sao.
Lâm Nhược Khê liếc mắt nhìn Dương Thần một cái:
- Đúng không?
Dương Thần ngượng ngùng gật đầu:
- Vẫn là vợ suy nghĩ chu đáo nhất, lát nữa anh sẽ bảo mẹ sắp xếp.
Một công việc bình thường ở sở giáo dục đối với Lý Tinh Tinh hoàn toàn không có vấn đề gì, ổn định, an toàn, không thể để cô không làm gì được, nhưng cũng không khiến cô quá mệt mỏi.
Với ảnh hưởng của nhà họ Dương, chuyện nhỏ này đáng gì.
Trong lòng Lý Tinh Tinh vô cùng cảm động, ánh mắt hơi ướt nói:
- Chị Nhược Khê, cảm ơn chị…
Lâm Nhược Khê vuốt vuốt bàn tay của Lý Tinh Tinh, nói:
- Sau khi về Trung Hải, nhớ phải tiếp tục dạy chị nấu cơm, chị đến nhà em làm, tránh ở nhà mẹ lại nói chị vụng về.
Lý Tinh Tinh gật gật đầu, cười ngọt ngào.
Trinh Tú bên cạnh có chút không vui:
- Chị Nhược Khê, chị đưa cô Vivian đi rồi, thì em không có cô giáo nữa à?
- Em có thể đổi giáo viên mà, hoặc là đi học đại học, trường đại học nữ Ewha chẳng phải rất thích hợp với tiểu thư như em sao.
Lâm Nhược Khê cười nói.
Trinh Tú cong môi, khuôn mặt oan ức.
Lý Tinh Tinh cũng có chút nuối tiếc cười với Trinh Tú, sau đó đi tới trước mặt Park Chuan, cúi người nói:
- Cảm ơn Hội trưởng đã chăm sóc tôi trong thời gian qua, tôi đã quyết định về Trung Hải rồi, ở đấy có cha mẹ cần tôi chăm sóc, tôi thuộc về nơi ấy, không thể hoàn thành công việc dạy dỗ cho Trinh Tú, thành thật xin lỗi.
Park Chuan cũng không có cách nào, kì thực ông cũng đã đoán trước được chuyện này, ông khoát tay nói:
- Không có gì đáng ngại, tôi sẽ nói với phía Mỹ, sau này hoan nghênh cô Vivian tới Hàn Quốc thăm Trinh Tú.
Mọi chuyện được giải quyết một cách thuận lợi, Lý Tinh Tinh sáng mai sẽ thu dọn hành lí, trở về Hoa Hạ.
Đối với người con gái một năm không về nhà, mong nhớ cha mẹ, lại thêm biết tin cha mẹ vẫn gạt cô tự làm lụng kiếm tiền, trong lòng cô vô cùng sốt ruột.
Sau khi đưa Lý Tinh Tinh về tới nhà cô thu dọn hành lí xong, Dương Thần không kìm được hỏi Lâm Nhược Khê.
- Nhược Khê yêu dấu, em đã nói gì với Tinh Tinh vậy, chỉ nói mỗi chuyện cô ấy về nước thôi?
Lâm Nhược Khê không quan tâm đi lên tầng vào phòng:
- Phải thì sao.
- Không thể nào, nói chuyện lâu như vậy, làm sao có chuyện chỉ nói mỗi chuyện ấy?
Lâm Nhược Khê mệt mỏi liếc mắt một cái:
- Em rất mệt, anh muốn biết thì đi hỏi Tinh Tinh đi.
Dương Thần không nói được gì đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, nghĩ về tới Trung Hải, nhất định sẽ hỏi Lý Tinh Tinh rốt cuộc hai người đã nói chuyện gì.
Nhân thời gian Lâm Nhược Khê đi tắm rửa, Dương Thần gọi điện cho Quách Tuyết Hoa, Quách Tuyết Hoa biết được cậu con trai của mình lại thần kì tới mức đem về cho bà thêm một cô con dâu, cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Nhưng đối với một cô gái từng học ở Mỹ lại có hai bằng thạc sĩ, lại lớn lên trong một gia đình giản dị, Quách Tuyết Hoa cũng khá hài lòng, luôn miệng nói sẽ sắp xếp cho Lý Tinh Tinh một vị trí thích hợp.