Vì gọi điện thoại nên Dương Thần không biết được là trong một biệt thự phía tây ngoại ô Trung Hải, Quách Tuyết Hoa đang bận rộn làm việc khác, cho nên bà cũng không đi hỏi chi tiết mọi chuyện làm gì, vội vội vàng vàng cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Quách Tuyết Hoa chạy vào phòng khách, ngồi xuống cạnh một bàn mạt chược mới toanh.
- Ôi! Bây giờ có bàn mạt chược tự động thật là tốt, chiếc bàn này sửa lại thật tốt, nghĩ lại năm đấy ta ở nhà mẹ đẻ, thứ này vẫn chưa có, mỗi lần chơi xong tay tê chết được.
Quách Tuyết Hoa vừa nói vừa chia bài.
Cạnh chiếc bàn mạt chược mới tinh này là ba mỹ nhân mặc quần áo ở nhà, đấy chính là Mạc Thiện Ny, An Tâm và Tiêu Chỉ Tình.
An Tâm cười khanh khách nói:
- Mẹ, mẹ hơi lạc hậu rồi ạ, mạt chược cơ đã sớm có rồi, cũng không phải thứ công nghệ cao gì.
Quách Tuyết Hoa hơi liếc nhìn An Tâm một cái:
- Cái con bé này, lại còn thừa hơi lo nghĩ chuyện mẹ lạc hậu nữa à? Con xem con kìa, đã thua bao nhiêu tiền rồi, Tiêu Chỉ Tình mới học đánh chưa lâu, vậy mà cũng sắp thành cáo rồi đấy.
Nói xong, bà hài lòng nhìn Tiêu Chỉ Tình bên cạnh:
- Không hổ là con đẻ của Ngọc Lan, thông minh lắm.
Tiêu Chỉ Tình cười cười, nhắc đến mẹ đẻ khuôn mặt cô tràn đầy hạnh phúc:
- Đâu có ạ, mẹ vẫn là người đánh giỏi nhất.
Mạc Thiên Ny ngồi một bên không thể tiếp tục nhìn được nữa, nói chua chát:
- Mẹ, mẹ dễ bị mua chuộc quá, Tiêu Chỉ Tình học máy tính mà, đánh mạt chược cũng là một loại tính toán, cô ấy chỉ cần nghĩ bừa cũng biết nên đánh thế nào rồi, chẳng qua chỉ thả cho mẹ mấy bài thôi, mẹ đã khen cô ấy rồi….
- Ơ ơ ơ!
Quách Tuyết Hoa hơi đỏ mặt, nói vẻ không vui:
- Lại còn ghen tị nữa, Thiện Ny, con còn phải học hỏi An Tâm kìa, đã thua mấy trăm nghìn rồi, vẫn ngoan ngoãn ngồi đây, con chưa thua xu nào, lại còn dám nói mẹ nhờ có Tiêu Chỉ Tình thả bài à?
Mạc Thiện Ny liếc nhìn An Tâm, bĩu môi nói:
- An Tâm cũng đâu có ngoan gì, chỉ có mấy trăm nghìn thôi mà, đối với một tiểu thư trong tay có mấy tỷ như cô ấy, thì có đáng gì. Con là người làm công ăn lương, thì làm sao để thua cả nghìn được…
Vì quen biết Mạc Thiên Ny cũng lâu rồi, Quách Tuyết Hoa cũng biết tính Mạc Thiện Ny, biết cô cũng chỉ có ý đùa mà thôi.
- Sợ cái gì, nếu như thua hết, thì đi xin thằng nhóc Dương Thần là được, thằng bé kín miệng, trước hôn lễ của nó, ta cũng không biết nó là đứa giàu nứt đố đổ vách.
Mấy người các con, không nên so bì với vị trí vợ cả của Nhược Khê, có nghĩ cũng không được nghĩ đến, nhưng nếu nói về tiền, châu báu, thì cho dù Dương Thần có chối, cũng cứ nói là mẹ đã phê chuẩn rồi.
Nhìn Quách Tuyết Hoa nói rất sảng khoái, Tiêu Chỉ Tình không nén được cười trộm:
- Mẹ, mẹ có dám nói như vậy trước mặt chị Nhược Khê không?
Quách Tuyết Hoa nghe vậy, tức giận nhéo má Tiêu Chỉ Tình:
- Con bé này, lại dám chế nhạo bà già này à, sao ta lại không dám chứ?
Nhưng Nhược Khê là vợ cả, sau này còn phải tiếp quản việc của ta, lo liệu việc trong gia đình, hơn nữa vì để Dương Thần không phải khó xử nên phải chung sống hòa thuận với nhau, các con cho rằng ta sợ nó sao?
Đang lúc Quách Tuyết Hoa và ba cô con dâu hàn huyên đủ thứ chuyện, thì vú Vương đi vào phòng khách.
Vú Vương bê một đĩa dưa đã cắt sẵn thành miếng, đặt cạnh Tiêu Chỉ Tình, vuốt ve đầu cô một cách đầy yêu thương nói:
- Đang nói chuyện gì vậy, sao lại náo nhiệt như vậy?
- Còn có thể nói chuyện gì được chứ, luyên thuyên quá.
Quách Tuyết Hoa trêu chọc, nói:
- Nhưng Ngọc Lan này, bà hơi thiên vị rồi đấy, ngày nào cũng chỉ biết chăm sóc cho một mình con gái, nếu Nhược Khê về nó sẽ đau lòng lắm đấy.
Vú Vương đỏ mặt:
- Nào có khoa trương như vậy, tiểu thư cũng là do tôi chăm sóc tới lớn, đều như nhau cả mà.
Tiêu Chỉ Tình cười hì hì nói:
- Mẹ, con thắng được ba trăm nghìn, chị An Tâm rất hào phóng! Lát nữa con sẽ lên mạng mua túi BV cho mẹ, con thấy một chiếc túi màu vỏ quýt rất hợp với mẹ.
- Mua cái gì BV, mẹ chỉ lên phố mua rau, hơn nữa túi hàng hiệu trong nhà nhiều lắm.
Vú Vương nhìn cạnh Tiêu Chỉ Tình đống lớn đống nhỏ tiền mệnh giá lớn, dở khóc dở cười:
- Ôi! Sao mọi người lấy ra nhiều tiền mặt thế, đây sắp trở thành sòng bài ở Hongkong giống trên tivi rồi đấy.
Không chỉ có tiền mặt mặt, mà trong chiếc ví tiền còn có bảy tám chỉ vàng.
An Tâm chu môi nói:
- Mẹ nói phải lấy tiền mặt, không cho kí sổ.
- Đúng thế, không phải là không có tiền, lấy tiền mặt chơi mạt chược mới thú vị chứ, dù sao thì ai được cũng đều là người trong nhà cả mà.
Quách Tuyết Hoa thích thú.
Vú Vương bất đắc dĩ thở dài:
- Nếu tiểu thư biết được, cô ấy vừa đi khỏi đã mua mạt chược cơ, lại đánh liền mấy ngày như vậy, sợ rằng sẽ dỗi dài dài.
An Tâm lo lắng hỏi:
- Vú Vương, bà phải nói giùm tôi, tôi được mẹ gọi tới chơi thôi, tôi vô tội.
- Nhìn con kìa, thấy Nhược Khê là như chuột thấy mèo vậy, chỉ là Chủ tịch hội đồng quản trị thôi mà.
Quách Tuyết Hoa vừa cười vừa mắng:
- Được rồi, mạt chược cơ này là do ta mua, cũng là do ta gọi các con đến chơi cho đỡ buồn thôi.
Như vậy không tốt sao, các con ngày thường không có cơ hội gặp gỡ nhau, nếu đã là người một nhà rồi, đánh bài cho quen biết nhau, tránh sau này lại ghen tuông này nọ.
An Tâm cười ngượng ngùng gật đầu.
- Mẹ, mẹ đúng là suy nghĩ sâu xa.
Mặc Thiện Ny buồn cười.
Ba người con gái nhìn nhau mấy lượt, đều có thể thấy nụ cười của đối phương.
Trên thực tế, mọi người đều biết tới sự tồn tại của nhau, cũng không có ý định tranh giành, một là với “sức chiến đấu hung hãn” của Dương Thần thì không phải chỉ một người là có thể thỏa mãn được hắn.
Hai là dù có tranh giành thế nào, cũng không thể tranh giành với Lâm Nhược Khê được, cho nên cũng không có ý định ấy, an phận hưởng thụ hạnh phúc nhỏ nhoi của mình là đủ rồi.
Còn có một điểm quan trọng nhất đấy là các cô đều đang theo Dương Thần tu luyện, biết rằng sau này mình có thể trẻ mãi không già, tuổi thọ tăng cao, như vậy mọi người đã khác hẳn với người bình thường rồi.
Mọi người cũng đi trên một con đường, đã thân thiết như vậy rồi, nên giữa mọi người chủ yếu là niềm vui.
- Đấy là..
Quách Tuyết Hoa đang sờ bài thì đột nhiên nhớ tới điều gì, hỏi:
- Sao mấy hôm nay không trông thấy Sắc Vi và Minh Ngọc? Thái Nghiên phải đi bắt tội phạm thì không nói, Sắc Vi và Minh Ngọc thì bận gì được.
Mạc Thiện Ny, Sắc Vi và Lưu Minh Ngọc hàng ngày đều ở chung với nhau nói:
- Sắc Vi rất có hứng thú với tu luyện, cô ấy nói mấy ngày nay cô ấy cảm ngộ được một chút con đường cảnh giới hóa thần, đang bế quan. Minh Ngọc đi công tác ở Paris, cô ấy làm ở ban quan hệ công chúng, khó tránh được chuyện đi công tác.
- Wa! Chị Sắc Vi thật là lợi hại!
Tiêu Chỉ Tình là người hiểu các chi tiết về tu luyện nhất:
- Không phải mới tu luyện trong thời gian ngắn hay sao, đã cảm ngộ được cảnh giới Hóa thần rồi.
- Ừ, ông xã cũng từng nhắc tới, tư chất của Sắc Vi có lẽ cũng không thua kém gì anh ấy, có lẽ ngay đến Thái Ngưng ở Yến Kinh cũng chưa chắc đã được như Sắc Vi.
Mạc Thiện Ny nói có chút ngưỡng mộ.
An Tâm hình như nhớ tới điều gì, tò mò hỏi:
- Mẹ, sao mẹ không tu luyện? Nếu như sau này chúng con cứ trẻ mãi thế này, nếu mẹ già mất rồi, chúng con sẽ rất đau lòng.
Quách Tuyết Hoa cười híp mắt nhìn An Tâm:
- Con bé này đúng là biết cách làm ta vui, ta thấy đừng gọi là An Tâm nữa, gọi là Khai Tâm đi.
Kì thực Dương Thần cũng đã nói chuyện này với ta rồi, nhưng vì ta và Ngọc Lan đều đã có tuổi rồi, tinh khí cũng không còn sung mãn nữa, không kịp để bắt đầu tu luyện từ đầu, cứ cưỡng ép sẽ khiến kinh mạch không thể chịu đựng được.
Cho nên nó chỉ bảo chúng ta uống đan dược, luyện chút công phu thổ nạp, như vậy có thể kéo dài tuổi thọ, cũng không suy giảm đến căn cơ.
Những việc này, Dương Thần cũng từng nói với Quách Tuyết Hoa và vú Vương, nhưng không phải chuyện gì cũng nói với các cô, cho nên mọi người cũng mới hiểu được.
Cũng không còn sớm nữa, Mẫn Quyên luôn ở trên tầng chăm sóc Lam Lam giờ cũng đã đi xuống tầng, đi vào phòng khách mà các cô đang chơi mạt chược
Quách Tuyết Hoa cười hỏi:
- Mẫn Quyên có muốn chơi một ván không?
Mẫn Quyên vội lắc đầu:
- Không không, con không chơi được.
- Ôi! Chỉ là người trong nhà lấy tiền trong nhà ra chơi cho vui thôi mà, cũng không phải là đánh bài thật.
Quách Tuyết Hoa cừoi, hỏi:
- Lam Lam ngủ rồi?
Mẫn Quên khẽ gật đầu:
- Ngủ rồi, vốn dĩ muốn Lam Lam ngủ ở giường của con, nhưng con bé nhất định đòi ngủ trên giường mẹ nó, có lẽ ngửi thấy mùi của cô Nhược Khê nên cảm thấy dễ ngủ hơn.
Quách Tuyết Hoa gật đầu:
- Cũng không biết duyên cớ thế nào, đứa bé này đúng là có duyên với Nhược Khê, nếu như không phải biết hết sự tình, hẳn ai cũng nghĩ con bé do Nhược Khê sinh ra.
Nói tới đây, Quách Tuyết Hoa đảo mắt một cái nói:
- Các con cũng phải cố gắng, mặc dù Dương Thần rất đặc biệt, khó khiến cho các con mang thai, nhưng chuyện này không phải không thể, đừng có để Dương Thần đi tìm các con, các con tự mình chủ động đi.
Các cô khuôn mặt ửng đỏ, không biết nên nói gì, Quách Tuyết Hoa nói chuyện với các cô không chút kiêng dè gì.
Vú Vương phá vỡ không khí này, noi:
- Tuyết Hoa, lúc nãy cô gia gọi điện về đúng không? Nói gì vậy?
Quách Tuyết Hoa cười kì quái nói:
- Nói là ở Hàn Quốc gặp lại một người quen ở Trung Hải, tên là Lý Tinh Tinh, bảo ta sắp xếp cho con bé một công việc ở sở giáo dục, khi con bé về Trung Hải.
- Lý Tinh Tinh? Không phải cô ấy ở Mỹ sao?
Vú Vương nhớ tới Lý Tinh Tinh cười nói:
- Cô gia không phải lại….
- Còn có thể thế nào được, lại thêm cho ta một cô con dâu.
Quách Tuyế Hoa nói với mọi người:
- Các con lại có thêm một người chị em nữa, sau này nếu cứ tiếp tục như vậy, ta nghĩ trong nhà phải mua hai chiếc bàn chơi bài, mặc dù hiện tại hai chiếc cũng không đủ dùng.
Các cô ngơ ngác nhìn nhau, nếu quả thực có hai chiếc bàn chơi bài, mấy chục cô gái ngồi cùng với nhau, không biết quang cảnh sẽ thế nào…
Vì gọi điện thoại nên Dương Thần không biết được là trong một biệt thự phía tây ngoại ô Trung Hải, Quách Tuyết Hoa đang bận rộn làm việc khác, cho nên bà cũng không đi hỏi chi tiết mọi chuyện làm gì, vội vội vàng vàng cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Quách Tuyết Hoa chạy vào phòng khách, ngồi xuống cạnh một bàn mạt chược mới toanh.
- Ôi! Bây giờ có bàn mạt chược tự động thật là tốt, chiếc bàn này sửa lại thật tốt, nghĩ lại năm đấy ta ở nhà mẹ đẻ, thứ này vẫn chưa có, mỗi lần chơi xong tay tê chết được.
Quách Tuyết Hoa vừa nói vừa chia bài.
Cạnh chiếc bàn mạt chược mới tinh này là ba mỹ nhân mặc quần áo ở nhà, đấy chính là Mạc Thiện Ny, An Tâm và Tiêu Chỉ Tình.
An Tâm cười khanh khách nói:
- Mẹ, mẹ hơi lạc hậu rồi ạ, mạt chược cơ đã sớm có rồi, cũng không phải thứ công nghệ cao gì.
Quách Tuyết Hoa hơi liếc nhìn An Tâm một cái:
- Cái con bé này, lại còn thừa hơi lo nghĩ chuyện mẹ lạc hậu nữa à? Con xem con kìa, đã thua bao nhiêu tiền rồi, Tiêu Chỉ Tình mới học đánh chưa lâu, vậy mà cũng sắp thành cáo rồi đấy.
Nói xong, bà hài lòng nhìn Tiêu Chỉ Tình bên cạnh:
- Không hổ là con đẻ của Ngọc Lan, thông minh lắm.
Tiêu Chỉ Tình cười cười, nhắc đến mẹ đẻ khuôn mặt cô tràn đầy hạnh phúc:
- Đâu có ạ, mẹ vẫn là người đánh giỏi nhất.
Mạc Thiên Ny ngồi một bên không thể tiếp tục nhìn được nữa, nói chua chát:
- Mẹ, mẹ dễ bị mua chuộc quá, Tiêu Chỉ Tình học máy tính mà, đánh mạt chược cũng là một loại tính toán, cô ấy chỉ cần nghĩ bừa cũng biết nên đánh thế nào rồi, chẳng qua chỉ thả cho mẹ mấy bài thôi, mẹ đã khen cô ấy rồi….
- Ơ ơ ơ!
Quách Tuyết Hoa hơi đỏ mặt, nói vẻ không vui:
- Lại còn ghen tị nữa, Thiện Ny, con còn phải học hỏi An Tâm kìa, đã thua mấy trăm nghìn rồi, vẫn ngoan ngoãn ngồi đây, con chưa thua xu nào, lại còn dám nói mẹ nhờ có Tiêu Chỉ Tình thả bài à?
Mạc Thiện Ny liếc nhìn An Tâm, bĩu môi nói:
- An Tâm cũng đâu có ngoan gì, chỉ có mấy trăm nghìn thôi mà, đối với một tiểu thư trong tay có mấy tỷ như cô ấy, thì có đáng gì. Con là người làm công ăn lương, thì làm sao để thua cả nghìn được…
Vì quen biết Mạc Thiên Ny cũng lâu rồi, Quách Tuyết Hoa cũng biết tính Mạc Thiện Ny, biết cô cũng chỉ có ý đùa mà thôi.
- Sợ cái gì, nếu như thua hết, thì đi xin thằng nhóc Dương Thần là được, thằng bé kín miệng, trước hôn lễ của nó, ta cũng không biết nó là đứa giàu nứt đố đổ vách.
Mấy người các con, không nên so bì với vị trí vợ cả của Nhược Khê, có nghĩ cũng không được nghĩ đến, nhưng nếu nói về tiền, châu báu, thì cho dù Dương Thần có chối, cũng cứ nói là mẹ đã phê chuẩn rồi.
Nhìn Quách Tuyết Hoa nói rất sảng khoái, Tiêu Chỉ Tình không nén được cười trộm:
- Mẹ, mẹ có dám nói như vậy trước mặt chị Nhược Khê không?
Quách Tuyết Hoa nghe vậy, tức giận nhéo má Tiêu Chỉ Tình:
- Con bé này, lại dám chế nhạo bà già này à, sao ta lại không dám chứ?
Nhưng Nhược Khê là vợ cả, sau này còn phải tiếp quản việc của ta, lo liệu việc trong gia đình, hơn nữa vì để Dương Thần không phải khó xử nên phải chung sống hòa thuận với nhau, các con cho rằng ta sợ nó sao?
Đang lúc Quách Tuyết Hoa và ba cô con dâu hàn huyên đủ thứ chuyện, thì vú Vương đi vào phòng khách.
Vú Vương bê một đĩa dưa đã cắt sẵn thành miếng, đặt cạnh Tiêu Chỉ Tình, vuốt ve đầu cô một cách đầy yêu thương nói:
- Đang nói chuyện gì vậy, sao lại náo nhiệt như vậy?
- Còn có thể nói chuyện gì được chứ, luyên thuyên quá.
Quách Tuyết Hoa trêu chọc, nói:
- Nhưng Ngọc Lan này, bà hơi thiên vị rồi đấy, ngày nào cũng chỉ biết chăm sóc cho một mình con gái, nếu Nhược Khê về nó sẽ đau lòng lắm đấy.
Vú Vương đỏ mặt:
- Nào có khoa trương như vậy, tiểu thư cũng là do tôi chăm sóc tới lớn, đều như nhau cả mà.
Tiêu Chỉ Tình cười hì hì nói:
- Mẹ, con thắng được ba trăm nghìn, chị An Tâm rất hào phóng! Lát nữa con sẽ lên mạng mua túi BV cho mẹ, con thấy một chiếc túi màu vỏ quýt rất hợp với mẹ.
- Mua cái gì BV, mẹ chỉ lên phố mua rau, hơn nữa túi hàng hiệu trong nhà nhiều lắm.
Vú Vương nhìn cạnh Tiêu Chỉ Tình đống lớn đống nhỏ tiền mệnh giá lớn, dở khóc dở cười:
- Ôi! Sao mọi người lấy ra nhiều tiền mặt thế, đây sắp trở thành sòng bài ở Hongkong giống trên tivi rồi đấy.
Không chỉ có tiền mặt mặt, mà trong chiếc ví tiền còn có bảy tám chỉ vàng.
An Tâm chu môi nói:
- Mẹ nói phải lấy tiền mặt, không cho kí sổ.
- Đúng thế, không phải là không có tiền, lấy tiền mặt chơi mạt chược mới thú vị chứ, dù sao thì ai được cũng đều là người trong nhà cả mà.
Quách Tuyết Hoa thích thú.
Vú Vương bất đắc dĩ thở dài:
- Nếu tiểu thư biết được, cô ấy vừa đi khỏi đã mua mạt chược cơ, lại đánh liền mấy ngày như vậy, sợ rằng sẽ dỗi dài dài.
An Tâm lo lắng hỏi:
- Vú Vương, bà phải nói giùm tôi, tôi được mẹ gọi tới chơi thôi, tôi vô tội.
- Nhìn con kìa, thấy Nhược Khê là như chuột thấy mèo vậy, chỉ là Chủ tịch hội đồng quản trị thôi mà.
Quách Tuyết Hoa vừa cười vừa mắng:
- Được rồi, mạt chược cơ này là do ta mua, cũng là do ta gọi các con đến chơi cho đỡ buồn thôi.
Như vậy không tốt sao, các con ngày thường không có cơ hội gặp gỡ nhau, nếu đã là người một nhà rồi, đánh bài cho quen biết nhau, tránh sau này lại ghen tuông này nọ.
An Tâm cười ngượng ngùng gật đầu.
- Mẹ, mẹ đúng là suy nghĩ sâu xa.
Mặc Thiện Ny buồn cười.
Ba người con gái nhìn nhau mấy lượt, đều có thể thấy nụ cười của đối phương.
Trên thực tế, mọi người đều biết tới sự tồn tại của nhau, cũng không có ý định tranh giành, một là với “sức chiến đấu hung hãn” của Dương Thần thì không phải chỉ một người là có thể thỏa mãn được hắn.
Hai là dù có tranh giành thế nào, cũng không thể tranh giành với Lâm Nhược Khê được, cho nên cũng không có ý định ấy, an phận hưởng thụ hạnh phúc nhỏ nhoi của mình là đủ rồi.
Còn có một điểm quan trọng nhất đấy là các cô đều đang theo Dương Thần tu luyện, biết rằng sau này mình có thể trẻ mãi không già, tuổi thọ tăng cao, như vậy mọi người đã khác hẳn với người bình thường rồi.
Mọi người cũng đi trên một con đường, đã thân thiết như vậy rồi, nên giữa mọi người chủ yếu là niềm vui.
- Đấy là..
Quách Tuyết Hoa đang sờ bài thì đột nhiên nhớ tới điều gì, hỏi:
- Sao mấy hôm nay không trông thấy Sắc Vi và Minh Ngọc? Thái Nghiên phải đi bắt tội phạm thì không nói, Sắc Vi và Minh Ngọc thì bận gì được.
Mạc Thiện Ny, Sắc Vi và Lưu Minh Ngọc hàng ngày đều ở chung với nhau nói:
- Sắc Vi rất có hứng thú với tu luyện, cô ấy nói mấy ngày nay cô ấy cảm ngộ được một chút con đường cảnh giới hóa thần, đang bế quan. Minh Ngọc đi công tác ở Paris, cô ấy làm ở ban quan hệ công chúng, khó tránh được chuyện đi công tác.
- Wa! Chị Sắc Vi thật là lợi hại!
Tiêu Chỉ Tình là người hiểu các chi tiết về tu luyện nhất:
- Không phải mới tu luyện trong thời gian ngắn hay sao, đã cảm ngộ được cảnh giới Hóa thần rồi.
- Ừ, ông xã cũng từng nhắc tới, tư chất của Sắc Vi có lẽ cũng không thua kém gì anh ấy, có lẽ ngay đến Thái Ngưng ở Yến Kinh cũng chưa chắc đã được như Sắc Vi.
Mạc Thiện Ny nói có chút ngưỡng mộ.
An Tâm hình như nhớ tới điều gì, tò mò hỏi:
- Mẹ, sao mẹ không tu luyện? Nếu như sau này chúng con cứ trẻ mãi thế này, nếu mẹ già mất rồi, chúng con sẽ rất đau lòng.
Quách Tuyết Hoa cười híp mắt nhìn An Tâm:
- Con bé này đúng là biết cách làm ta vui, ta thấy đừng gọi là An Tâm nữa, gọi là Khai Tâm đi.
Kì thực Dương Thần cũng đã nói chuyện này với ta rồi, nhưng vì ta và Ngọc Lan đều đã có tuổi rồi, tinh khí cũng không còn sung mãn nữa, không kịp để bắt đầu tu luyện từ đầu, cứ cưỡng ép sẽ khiến kinh mạch không thể chịu đựng được.
Cho nên nó chỉ bảo chúng ta uống đan dược, luyện chút công phu thổ nạp, như vậy có thể kéo dài tuổi thọ, cũng không suy giảm đến căn cơ.
Những việc này, Dương Thần cũng từng nói với Quách Tuyết Hoa và vú Vương, nhưng không phải chuyện gì cũng nói với các cô, cho nên mọi người cũng mới hiểu được.
Cũng không còn sớm nữa, Mẫn Quyên luôn ở trên tầng chăm sóc Lam Lam giờ cũng đã đi xuống tầng, đi vào phòng khách mà các cô đang chơi mạt chược
Quách Tuyết Hoa cười hỏi:
- Mẫn Quyên có muốn chơi một ván không?
Mẫn Quyên vội lắc đầu:
- Không không, con không chơi được.
- Ôi! Chỉ là người trong nhà lấy tiền trong nhà ra chơi cho vui thôi mà, cũng không phải là đánh bài thật.
Quách Tuyết Hoa cừoi, hỏi:
- Lam Lam ngủ rồi?
Mẫn Quên khẽ gật đầu:
- Ngủ rồi, vốn dĩ muốn Lam Lam ngủ ở giường của con, nhưng con bé nhất định đòi ngủ trên giường mẹ nó, có lẽ ngửi thấy mùi của cô Nhược Khê nên cảm thấy dễ ngủ hơn.
Quách Tuyết Hoa gật đầu:
- Cũng không biết duyên cớ thế nào, đứa bé này đúng là có duyên với Nhược Khê, nếu như không phải biết hết sự tình, hẳn ai cũng nghĩ con bé do Nhược Khê sinh ra.
Nói tới đây, Quách Tuyết Hoa đảo mắt một cái nói:
- Các con cũng phải cố gắng, mặc dù Dương Thần rất đặc biệt, khó khiến cho các con mang thai, nhưng chuyện này không phải không thể, đừng có để Dương Thần đi tìm các con, các con tự mình chủ động đi.
Các cô khuôn mặt ửng đỏ, không biết nên nói gì, Quách Tuyết Hoa nói chuyện với các cô không chút kiêng dè gì.
Vú Vương phá vỡ không khí này, noi:
- Tuyết Hoa, lúc nãy cô gia gọi điện về đúng không? Nói gì vậy?
Quách Tuyết Hoa cười kì quái nói:
- Nói là ở Hàn Quốc gặp lại một người quen ở Trung Hải, tên là Lý Tinh Tinh, bảo ta sắp xếp cho con bé một công việc ở sở giáo dục, khi con bé về Trung Hải.
- Lý Tinh Tinh? Không phải cô ấy ở Mỹ sao?
Vú Vương nhớ tới Lý Tinh Tinh cười nói:
- Cô gia không phải lại….
- Còn có thể thế nào được, lại thêm cho ta một cô con dâu.
Quách Tuyế Hoa nói với mọi người:
- Các con lại có thêm một người chị em nữa, sau này nếu cứ tiếp tục như vậy, ta nghĩ trong nhà phải mua hai chiếc bàn chơi bài, mặc dù hiện tại hai chiếc cũng không đủ dùng.
Các cô ngơ ngác nhìn nhau, nếu quả thực có hai chiếc bàn chơi bài, mấy chục cô gái ngồi cùng với nhau, không biết quang cảnh sẽ thế nào…