Có lẽ do bị áp chế lâu ngày hoặc cũng có lẽ do càng ngày cô càng trở nên dịu dàng, Dương Thần có cảm giác muốn trấn an cô ninja từng chỉ biết tới giết người này.
- Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi.
Dương Thần cười ngại ngùng, tiến lên phía trước dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng cô.
Bát Nhã như bị điện giật, đột nhiên không biết làm sao, khóe mắt hoe đỏ, hơi ươn ướt, đứng cứng ngắc ở đó.
Dương Thần giật mình, tình huống này:
- Sao vậy?
Bát Nhã vội ngẩng đầu, thẹn thùng cúi đầu thấp hơn:
- Rất xin lỗi, chủ nhân, tôi…tôi chỉ…xúc động quá thôi…
Dương Thần dở khóc dở cười:
- Điều này có gì mà cảm động, tôi phải xin lỗi cô mới đúng, cô đường đường là người đứng đầu hội Bát Kỳ, mặc dù tôi là ông chủ của cô, nhưng như vậy cũng thật thiệt thòi cho cô quá.
Bát Nhã mỉm cười lắc đầu:
- Không đâu, tôi đang hưởng thụ cuộc sống và công việc ở đây, vì các đồng nghiệp đều đối đãi với tôi như một người phụ nữ bình thường, tôi có thể cảm nhận được tấm chân tình của mọi người, cũng có thể cảm nhận được những niềm vui của những người bình thường.
- Cô có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, tôi còn lo lắng cô hận tôi, cho rằng tôi muốn chỉnh cô. Con người của tôi kì thực rất nhàn hạ, có chút thành tích cũng là do bị bức bách, cô làm việc rất chăm chỉ, tôi phải khen ngợi cô điểm này đấy, ít nhất là công việc ở công ty, tôi không có cô thì không được.
Dương Thần cười hà hà, nói.
Bát Nhã nhìn Dương Thần, nói một yếu ớt:
- Chủ nhân…anh thật tốt…
Dương Thần giật nảy mình, ánh mắt cô sao lại như thiếu nữ xuân thì như vậy chứ:
- Đừng nhìn tôi như vậy, nếu không tôi sẽ thấy rất ngại.
Bát Nhã gương mặt hơi ửng hồng, hé môi:
- Từ nhỏ tới lớn chưa từng có ai đối xử với tôi dịu dàng như vậy…Từ sau khi gặp được chủ nhân, tôi mới bắt đầu cảm nhận được niềm vui trong cuộc sống.
- Được rồi, được rồi, tôi thấy nổi hết da gà rồi!
Dương Thần cười một cách kì quái nói:
- Cô muốn hoàn toàn trở thành một cô gái trí thức thành phố sao, vậy tôi phải đổi người đứng đầu hội Bát Kỳ rồi, tôi không muốn hội Bát Kỳ biến thành một công ty chính đạo đâu.
Bát Nhã lắc đầu:
- Sẽ không đâu, đi làm rất thú vị, nhưng giết người cũng khiến tôi cảm thấy rất hứng thú.
Dương Thần thầm nghĩ cô nàng này đúng là vẫn có khẩu vị nặng, bản thân hắn đến nay đã có rất nhiều phụ nữ cũng đủ bận rộn rồi, không nên đụng vào những cô nàng có khẩu vị nặng như vậy nữa.
Đúng lúc Dương Thần ngồi xuống xem xét những việc lớn của công ty thời gian gần đây, thì có điện thoại.
Dương Thần vừa nhìn di động là điện thoại từ Yến Kinh, sau khi nghe điện quả nhiên là Dương Công Minh.
- Alô, ông già mới sáng sớm đã có chuyện gì vậy?
- Hừ, vẫn là cái bộ dạng ấy, thằng tiểu tử thối này không biết tôn trọng người lớn hơn một chút à.
Dương Công Minh không vui nói.
- Nếu vậy cháu sẽ nổi gai ốc đấy, không chừng ông cũng không muốn nghe.
Dương Thần cười nham hiểm.
Dương Công Minh cũng không có hứng thú câu nệ mấy chuyện ấy, nói:
- Ông già nhà họ Vương gọi điện cho ta, cháu đánh cháu ngoại ông ta sao?
- Khà…chuyện này cháu còn tưởng đã ổn thỏa rồi chứ, cháu đã bảo Thái Nghiên nói với tên họ Vương ấy cháu là ai rồi, gã còn phải thông báo về nhà sao?
- Chỉ là thông báo thôi sao, nhà họ Vương ở Sơn Tây lộng hành quen rồi, căn bản không hề coi các gia tộc ở Yến Kinh ra gì cả. Có lẽ cháu không biết, Tổng bí thư ra nước ngoài phỏng vấn, lão già nhà họ Vương đã tập hợp quân đội xung quanh đấy, chạy tới trước mặt ông ta đòi duyệt binh, chúng căn bản là Thổ hoàng đế đấy.
- Nói như vậy, chúng muốn cháu phải bày tỏ thái độ mới được hay sao?
- Hà, Vương Anh Lai đích thân gọi điện tới, ngoài miệng thì khách khí, nhưng rõ ràng là muốn cháu đi một chuyến tới Sơn Tây, gặp mặt ông ta. Nói trắng ra, là phải ngoan ngoãn nhận sai, nhà họ Vương muốn áp chế nhà họ Dương ta.
Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng quan hệ của lão già ấy lại rất rộng, lại có không ít xí nghiệp quan trọng nằm trong địa phận của lão ta. Nếu như lão ta muốn chặn đường làm ăn của chúng ta thì có rất nhiều cách để ra tay.
Dương Thần nheo mắt:
- Vậy ông định làm thế nào?
- Ta?
Dương Công Minh cười lạnh:
- Lão già hom hem như ta, hiện tại chỉ muốn có ba mẫu ruộng trồng rau, bắt sâu, đâu còn sức mà chạy tới chạy lui bắt hoàng thử lang nữa.
- Ý là cháu đi?
- Đây là do cháu nói, ta không bắt cháu làm gì cả, nhưng… ta cũng phải nhắc nhở cháu, nhà họ Vương đang đắp địa lôi bằng phân trâu, cháu muốn không va phải cũng không được, nhưng phải biết cách lấp nó lại, đừng cho nó cơ hội nổ vào mặt cháu…
Dương Thần cười nhẹ, cũng không buồn nghe tiếp, lập tức cúp máy.
Ngẫm nghĩ một lát, Dương Thần nói với Bát Nhã:
- Bát Nhã, coi như tôi cho cô nghỉ phép, thay tôi tới Sơn Tây một chuyến.
Bát Nhã có chút nghi hoặc:
- Chủ nhân, đi Sơn Tây làm gì? Nếu nghỉ ngơi thì không nên tới chỗ ấy.
- Nghỉ ngơi là phụ, tôi cần cô thay tôi…nhẹ nhàng xử lý một người, phải cho tên đó chết một cách thần không hay quỷ không biết, cô hiểu ý tôi chứ?
Dương Thần ánh mắt lạnh lùng.
Bát Nhã thì lộ vẻ hưng phấn:
- Rõ rồi…
Đối với Bát Nhã mà nói muốn cho một người “chết bất đắc kì tử” thì có vô vàn cách làm, chủ yếu là phải có đầy đủ hậu thuẫn, mà Dương Thần đã bảo cô động thủ, chứng tỏ là hắn không thèm để ý tới hoặc là không tiện ra tay, cho nên mới cần tới cô nhẹ nhàng thủ tiêu tên đó.
Dương Thần cũng chính là nghĩ như vậy, nếu đã biết rõ là đụng tới nhà họ Vương sẽ phiền phức, chi bằng để một ninja thực hiện vụ ám sát.
Còn về Viêm Hoàng Thiết Lữ, vốn dĩ đề phòng động tính ninja của hội Bát Kỳ, nhưng hiện nay tướng quân của Viêm Hoàng Thiết Lữ là Thái Vân Thành, bố vợ của hắn không thể đối đầu với hắn được?
Sau khi nói tỉ mỉ về yêu cầu cho Bát Nhã, Bát Nhã lập tức rời khỏi để chuẩn bị trước, còn về chuyện tìm trợ thủ đối với một ninja có đẳng cấp như Bát Nhã là điều không cần thiết.
Dương Thần nhìn những hoạt động của công ty gần đây, phần lớn được sắp xếp rất trật tự, lợi nhuận quý bốn tăng lên rõ rệt, Bát Nhã quả thực rất có năng lực quản lí.
Sắp trưa, Triệu Đằng mang theo một ít văn kiện lên văn phòng, cười nói:
- Giám đốc Dương, lúc nãy tổ quay phim có nói “ Kiếm tiên” sắp đóng máy, theo thông lệ sẽ tổ chức buổi tiệc chúc mừng cho các nhân viên tổ quay phim và diễn viên, Giám đốc có chỉ thị gì không?
Dương Thần sửng sốt:
- Là phim của đạo diễn Dư Thạc?
- Vâng.
Dương Thần không khỏi xúc động, đây là bộ phim đầu tiên của Tuệ Lâm, vậy mà cũng đã sắp quay xong rồi, mặc dù chế tác hậu kì có lẽ cần tới mấy tháng nữa, nhưng cũng có thể xem là thành công.
- Cậu đi sắp xếp đi, đến lúc ấy nói với tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ tới.
Dương Thần cảm thấy nên biểu dương Tuệ Lâm, cũng phải khao tổ quay phim một bữa.
Triệu Đằng gật đầu, đúng lúc định ra ngoài, lại bị Dương Thần gọi lại.
- Đúng rồi, sao không nhìn thấy Vương Khiết?
Dương Thần không thấy trợ lí khác của mình.
Triệu Đằng mặt đỏ lên:
- Vương Khiết…cô ấy có bầu rồi, đang ở nhà.
Dương Thần vẻ mặt kì lạ, không kìm được cười:
- Chẳng lẽ hai người…
Triệu Đằng cười, nói:
- Hà hà, thời gian Giám đốc Dương không ở đây, chúng tôi đã về quê làm đám cưới…nếu không bụng của Vương Khiết lớn rồi, chưa kết hôn sẽ rất khó nói.
Dương Thần chậc chậc cảm thán, những thứ xung quanh mình đã thay đổi rất nhiều, chạy qua chạy lại, không chú ý tới, chỉ có thể chúc mừng Triệu Đằng, đồng thời bảo đảm rằng sẽ có thưởng cho hai vợ chồng vào cuối năm.
So với việc hắn đi trên con đường tu luyện, tương lai cuộc sống như một người bình thường, đối với Dương Thần mà nói gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời.
...
Yến Kinh, Ninh phủ.
Ninh Quang Diệu khó có thời gian nhàn rỗi ngồi ở nhà đọc báo, uống trà, đang ngồi trên ghế trong thư phòng, bàn tay gõ nhẹ bàn, mày hơi nhíu lại, dường như đang cân nhắc gì đó.
Một người nhà họ Ninh đứng ở cửa thư phòng, báo cáo gì đó sau đấy yên lặng rút lui.
Ở bên cạnh chiếc ghế trong thư phòng có hai người mặc quần áo cổ xưa một màu xanh đen, một màu trắng.
Hai người đàn ông ước chừng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng vẻ mặt lại kiêu căng, giống như trong thư phòng này bọn họ mới là chủ nhân.
- Tìm lâu như vậy rồi vẫn không thấy tung tích gì của Ninh Quốc Đống, Ninh Quang Diệu, ông nuôi bọn này đúng là giá áo túi cơm, toàn một lũ rác rưởi.
Người mặc áo xanh đen nói.
Ninh Quang Diệu cười khổ:
- Trưởng lão Ninh Tâm nói đúng, tôi nhất định sẽ tìm lúc chỉnh đốn lại bọn chúng.
Ninh Tâm hừ lạnh:
- Tứ Gia dặn ta và Ninh Đức chăm sóc cho ông, mặt khác cũng muốn xem xem liệu ông có thể chống đỡ được gia tộc này hay không.
Nếu ông vẫn không thể tìm thấy Ninh Quôc Đống, vậy không cần phải nghĩ cách kéo dài hương hỏa, chúng ta sẽ bồi dưỡng một người mới có khả năng kế tục Ninh gia.
Có lẽ do bị áp chế lâu ngày hoặc cũng có lẽ do càng ngày cô càng trở nên dịu dàng, Dương Thần có cảm giác muốn trấn an cô ninja từng chỉ biết tới giết người này.
- Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi.
Dương Thần cười ngại ngùng, tiến lên phía trước dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng cô.
Bát Nhã như bị điện giật, đột nhiên không biết làm sao, khóe mắt hoe đỏ, hơi ươn ướt, đứng cứng ngắc ở đó.
Dương Thần giật mình, tình huống này:
- Sao vậy?
Bát Nhã vội ngẩng đầu, thẹn thùng cúi đầu thấp hơn:
- Rất xin lỗi, chủ nhân, tôi…tôi chỉ…xúc động quá thôi…
Dương Thần dở khóc dở cười:
- Điều này có gì mà cảm động, tôi phải xin lỗi cô mới đúng, cô đường đường là người đứng đầu hội Bát Kỳ, mặc dù tôi là ông chủ của cô, nhưng như vậy cũng thật thiệt thòi cho cô quá.
Bát Nhã mỉm cười lắc đầu:
- Không đâu, tôi đang hưởng thụ cuộc sống và công việc ở đây, vì các đồng nghiệp đều đối đãi với tôi như một người phụ nữ bình thường, tôi có thể cảm nhận được tấm chân tình của mọi người, cũng có thể cảm nhận được những niềm vui của những người bình thường.
- Cô có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, tôi còn lo lắng cô hận tôi, cho rằng tôi muốn chỉnh cô. Con người của tôi kì thực rất nhàn hạ, có chút thành tích cũng là do bị bức bách, cô làm việc rất chăm chỉ, tôi phải khen ngợi cô điểm này đấy, ít nhất là công việc ở công ty, tôi không có cô thì không được.
Dương Thần cười hà hà, nói.
Bát Nhã nhìn Dương Thần, nói một yếu ớt:
- Chủ nhân…anh thật tốt…
Dương Thần giật nảy mình, ánh mắt cô sao lại như thiếu nữ xuân thì như vậy chứ:
- Đừng nhìn tôi như vậy, nếu không tôi sẽ thấy rất ngại.
Bát Nhã gương mặt hơi ửng hồng, hé môi:
- Từ nhỏ tới lớn chưa từng có ai đối xử với tôi dịu dàng như vậy…Từ sau khi gặp được chủ nhân, tôi mới bắt đầu cảm nhận được niềm vui trong cuộc sống.
- Được rồi, được rồi, tôi thấy nổi hết da gà rồi!
Dương Thần cười một cách kì quái nói:
- Cô muốn hoàn toàn trở thành một cô gái trí thức thành phố sao, vậy tôi phải đổi người đứng đầu hội Bát Kỳ rồi, tôi không muốn hội Bát Kỳ biến thành một công ty chính đạo đâu.
Bát Nhã lắc đầu:
- Sẽ không đâu, đi làm rất thú vị, nhưng giết người cũng khiến tôi cảm thấy rất hứng thú.
Dương Thần thầm nghĩ cô nàng này đúng là vẫn có khẩu vị nặng, bản thân hắn đến nay đã có rất nhiều phụ nữ cũng đủ bận rộn rồi, không nên đụng vào những cô nàng có khẩu vị nặng như vậy nữa.
Đúng lúc Dương Thần ngồi xuống xem xét những việc lớn của công ty thời gian gần đây, thì có điện thoại.
Dương Thần vừa nhìn di động là điện thoại từ Yến Kinh, sau khi nghe điện quả nhiên là Dương Công Minh.
- Alô, ông già mới sáng sớm đã có chuyện gì vậy?
- Hừ, vẫn là cái bộ dạng ấy, thằng tiểu tử thối này không biết tôn trọng người lớn hơn một chút à.
Dương Công Minh không vui nói.
- Nếu vậy cháu sẽ nổi gai ốc đấy, không chừng ông cũng không muốn nghe.
Dương Thần cười nham hiểm.
Dương Công Minh cũng không có hứng thú câu nệ mấy chuyện ấy, nói:
- Ông già nhà họ Vương gọi điện cho ta, cháu đánh cháu ngoại ông ta sao?
- Khà…chuyện này cháu còn tưởng đã ổn thỏa rồi chứ, cháu đã bảo Thái Nghiên nói với tên họ Vương ấy cháu là ai rồi, gã còn phải thông báo về nhà sao?
- Chỉ là thông báo thôi sao, nhà họ Vương ở Sơn Tây lộng hành quen rồi, căn bản không hề coi các gia tộc ở Yến Kinh ra gì cả. Có lẽ cháu không biết, Tổng bí thư ra nước ngoài phỏng vấn, lão già nhà họ Vương đã tập hợp quân đội xung quanh đấy, chạy tới trước mặt ông ta đòi duyệt binh, chúng căn bản là Thổ hoàng đế đấy.
- Nói như vậy, chúng muốn cháu phải bày tỏ thái độ mới được hay sao?
- Hà, Vương Anh Lai đích thân gọi điện tới, ngoài miệng thì khách khí, nhưng rõ ràng là muốn cháu đi một chuyến tới Sơn Tây, gặp mặt ông ta. Nói trắng ra, là phải ngoan ngoãn nhận sai, nhà họ Vương muốn áp chế nhà họ Dương ta.
Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng quan hệ của lão già ấy lại rất rộng, lại có không ít xí nghiệp quan trọng nằm trong địa phận của lão ta. Nếu như lão ta muốn chặn đường làm ăn của chúng ta thì có rất nhiều cách để ra tay.
Dương Thần nheo mắt:
- Vậy ông định làm thế nào?
- Ta?
Dương Công Minh cười lạnh:
- Lão già hom hem như ta, hiện tại chỉ muốn có ba mẫu ruộng trồng rau, bắt sâu, đâu còn sức mà chạy tới chạy lui bắt hoàng thử lang nữa.
- Ý là cháu đi?
- Đây là do cháu nói, ta không bắt cháu làm gì cả, nhưng… ta cũng phải nhắc nhở cháu, nhà họ Vương đang đắp địa lôi bằng phân trâu, cháu muốn không va phải cũng không được, nhưng phải biết cách lấp nó lại, đừng cho nó cơ hội nổ vào mặt cháu…
Dương Thần cười nhẹ, cũng không buồn nghe tiếp, lập tức cúp máy.
Ngẫm nghĩ một lát, Dương Thần nói với Bát Nhã:
- Bát Nhã, coi như tôi cho cô nghỉ phép, thay tôi tới Sơn Tây một chuyến.
Bát Nhã có chút nghi hoặc:
- Chủ nhân, đi Sơn Tây làm gì? Nếu nghỉ ngơi thì không nên tới chỗ ấy.
- Nghỉ ngơi là phụ, tôi cần cô thay tôi…nhẹ nhàng xử lý một người, phải cho tên đó chết một cách thần không hay quỷ không biết, cô hiểu ý tôi chứ?
Dương Thần ánh mắt lạnh lùng.
Bát Nhã thì lộ vẻ hưng phấn:
- Rõ rồi…
Đối với Bát Nhã mà nói muốn cho một người “chết bất đắc kì tử” thì có vô vàn cách làm, chủ yếu là phải có đầy đủ hậu thuẫn, mà Dương Thần đã bảo cô động thủ, chứng tỏ là hắn không thèm để ý tới hoặc là không tiện ra tay, cho nên mới cần tới cô nhẹ nhàng thủ tiêu tên đó.
Dương Thần cũng chính là nghĩ như vậy, nếu đã biết rõ là đụng tới nhà họ Vương sẽ phiền phức, chi bằng để một ninja thực hiện vụ ám sát.
Còn về Viêm Hoàng Thiết Lữ, vốn dĩ đề phòng động tính ninja của hội Bát Kỳ, nhưng hiện nay tướng quân của Viêm Hoàng Thiết Lữ là Thái Vân Thành, bố vợ của hắn không thể đối đầu với hắn được?
Sau khi nói tỉ mỉ về yêu cầu cho Bát Nhã, Bát Nhã lập tức rời khỏi để chuẩn bị trước, còn về chuyện tìm trợ thủ đối với một ninja có đẳng cấp như Bát Nhã là điều không cần thiết.
Dương Thần nhìn những hoạt động của công ty gần đây, phần lớn được sắp xếp rất trật tự, lợi nhuận quý bốn tăng lên rõ rệt, Bát Nhã quả thực rất có năng lực quản lí.
Sắp trưa, Triệu Đằng mang theo một ít văn kiện lên văn phòng, cười nói:
- Giám đốc Dương, lúc nãy tổ quay phim có nói “ Kiếm tiên” sắp đóng máy, theo thông lệ sẽ tổ chức buổi tiệc chúc mừng cho các nhân viên tổ quay phim và diễn viên, Giám đốc có chỉ thị gì không?
Dương Thần sửng sốt:
- Là phim của đạo diễn Dư Thạc?
- Vâng.
Dương Thần không khỏi xúc động, đây là bộ phim đầu tiên của Tuệ Lâm, vậy mà cũng đã sắp quay xong rồi, mặc dù chế tác hậu kì có lẽ cần tới mấy tháng nữa, nhưng cũng có thể xem là thành công.
- Cậu đi sắp xếp đi, đến lúc ấy nói với tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ tới.
Dương Thần cảm thấy nên biểu dương Tuệ Lâm, cũng phải khao tổ quay phim một bữa.
Triệu Đằng gật đầu, đúng lúc định ra ngoài, lại bị Dương Thần gọi lại.
- Đúng rồi, sao không nhìn thấy Vương Khiết?
Dương Thần không thấy trợ lí khác của mình.
Triệu Đằng mặt đỏ lên:
- Vương Khiết…cô ấy có bầu rồi, đang ở nhà.
Dương Thần vẻ mặt kì lạ, không kìm được cười:
- Chẳng lẽ hai người…
Triệu Đằng cười, nói:
- Hà hà, thời gian Giám đốc Dương không ở đây, chúng tôi đã về quê làm đám cưới…nếu không bụng của Vương Khiết lớn rồi, chưa kết hôn sẽ rất khó nói.
Dương Thần chậc chậc cảm thán, những thứ xung quanh mình đã thay đổi rất nhiều, chạy qua chạy lại, không chú ý tới, chỉ có thể chúc mừng Triệu Đằng, đồng thời bảo đảm rằng sẽ có thưởng cho hai vợ chồng vào cuối năm.
So với việc hắn đi trên con đường tu luyện, tương lai cuộc sống như một người bình thường, đối với Dương Thần mà nói gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời.
...
Yến Kinh, Ninh phủ.
Ninh Quang Diệu khó có thời gian nhàn rỗi ngồi ở nhà đọc báo, uống trà, đang ngồi trên ghế trong thư phòng, bàn tay gõ nhẹ bàn, mày hơi nhíu lại, dường như đang cân nhắc gì đó.
Một người nhà họ Ninh đứng ở cửa thư phòng, báo cáo gì đó sau đấy yên lặng rút lui.
Ở bên cạnh chiếc ghế trong thư phòng có hai người mặc quần áo cổ xưa một màu xanh đen, một màu trắng.
Hai người đàn ông ước chừng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng vẻ mặt lại kiêu căng, giống như trong thư phòng này bọn họ mới là chủ nhân.
- Tìm lâu như vậy rồi vẫn không thấy tung tích gì của Ninh Quốc Đống, Ninh Quang Diệu, ông nuôi bọn này đúng là giá áo túi cơm, toàn một lũ rác rưởi.
Người mặc áo xanh đen nói.
Ninh Quang Diệu cười khổ:
- Trưởng lão Ninh Tâm nói đúng, tôi nhất định sẽ tìm lúc chỉnh đốn lại bọn chúng.
Ninh Tâm hừ lạnh:
- Tứ Gia dặn ta và Ninh Đức chăm sóc cho ông, mặt khác cũng muốn xem xem liệu ông có thể chống đỡ được gia tộc này hay không.
Nếu ông vẫn không thể tìm thấy Ninh Quôc Đống, vậy không cần phải nghĩ cách kéo dài hương hỏa, chúng ta sẽ bồi dưỡng một người mới có khả năng kế tục Ninh gia.