Vú Vương gật đầu một cách khó hiểu, cười gượng, nhân lúc thấy cha con Tôn Hải tới đây cũng không phải vì có thiện ý gì, bà đành phải nhìn vào trong phòng một cách bất lực.
- Tiểu thư, là hai cha con Tổng giám đốc Tôn của Bách Niên Bách Hóa, họ có việc tới tìm cô, không tiện vào…
Lâm Nhược Khê lúc này còn hơi sững người, nghe thấy vậy, liền quay mạnh đầu, khuôn mặt phủ lớp sương lạnh, lạnh lùng nói:
- Bảo họ đi đi, tôi không có gì cần nói với họ hết.
Quách Tuyết Hoa sau khi hết sửng sốt thì tỏ vẻ vui mừng, nói:
- Là Tổng giám đốc Tôn sao?
- Mẹ, mẹ quen sao?
Dương Thần hỏi, Lâm Nhược Khê cũng nghi ngờ nhìn qua.
Quách Tuyết Hoa dọn dẹp lại đồ đạc, đứng dậy, nhìn Lâm Nhược Khê vẻ không vui lắm nói:
- Sao có thể bất lịch sự với khách như vậy được, Tổng giám đốc Tôn đương nhiên là mẹ quen rồi, giao tình mười mấy năm nay rồi mà.
Nói xong Quách Tuyết Hoa nhanh chóng đi tới cửa.
Hai cha con họ Tôn trông thấy Quách Tuyết Hoa cũng vô cùng kinh ngạc.
- Bà Quách, sao bà lại ở đây?
Tôn Hải ban nãy còn có vẻ buồn phiền, giờ lại hỏi bằng giọng hết sức dịu dàng.
Quách Tuyết Hoa cười tiến lên phía trước, nắm lấy tay Tôn Hải:
- Sao lại không ở đây được, đây là nhà của tôi, con trai, con dâu của tôi đều ở đây.
Hai cha con Tôn Hải đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Dương Thần và Lâm Nhược Khê cũng đi ra, trong ánh mắt Dương Thần có chút ưu tư, trong lòng có dự cảm chuyện không lành sắp xảy ra, chuyện của Bách Hóa Bách Niên xem ra càng lúc càng trở nên nghiêm trọng rồi.
Lâm Nhược Khê khuôn mặt đầy phức tạp, cắn nhẹ môi, xem ra không gặp hai cha con này không được rồi. Nhưng nếu gặp rồi, cô lại thấy chuyện này thật khó xử lý.
Tôn Hải lúc này mới kịp phản ứng, nhìn thấy Dương Thần và Lâm Nhược Khê đi ra, lập tức run rẩy chỉ Lâm Nhược Khê nói:
- Bà Quách, ý bà là Tổng giám đốc Lâm của Quốc Tế Ngọc Lôi là con dâu bà?
Quách Tuyết Hoa ngây ra một lúc, sau đó gật đầu:
- Ồ, đúng vậy, ông có hiểu lầm gì với Nhược Khê nhà tôi hay là có chuyện gì khác?
- Hiểu lầm? Hứ…
Tôn Hải cười lạnh vài tiếng, rồi như bị khó thở, ho khan vài tiếng.
Con trai ông ta nhanh chóng đỡ lấy ông ta, hốc mắt đỏ hoe vỗ vỗ lưng cho ông ta:
- Bố, bố đừng kích động quá, con đã nói là không cần phải tới đây rồi mà, sức khỏe của bố…
- Đừng lo.
Tôn Hải một tay đẩy nhẹ con trai ra, khuôn mặt như bị bệnh đỏ lên:
- Bà Quách, tôi không biết, hóa ra Tổng giám đốc Lâm là con dâu của bà. Hôm nay biết rồi, thì cũng dễ nói chuyện hơn một chút.
Ánh mắt Lâm Nhược Khê lạnh lùng, biết Tôn Hải định nói gì, nên ngay lập tức cắt ngang:
- Tổng giám đốc Tôn, tôi rất kính trọng ông vì ông là bậc tiền bối trên thương trường, chuyện công việc nên nói tại công ty, đây là nhà riêng, tôi không muốn ông lôi cả người nhà tôi vào chuyện của công ty.
Tôn Hải hừ lạnh nói:
- Tổng giám đốc Lâm, Lâm Nhược Khê cô cũng biết tôi là tiền bối của cô sao? Tuổi tác cuả tôi cũng xấp xỉ tuổi ông của cô rồi, cô thực sự cũng biết kính trọng tôi sao? Chuyện công việc thì phải giải quyết ở công ty à? Ha ha, tận đáy lòng cô làm những việc xấu xa như vậy, lại còn muốn nói chuyện công việc hay sao?
Tôi cho người tới công ty của cô, lần nào cũng các cô cũng giải quyết qua quýt rồi thôi. Tôi đích thân tới, thì cô bận họp cả ngày, gặp cô quả là khó quá đấy! Nếu như không phải sáng sớm tôi đã tới nhà cô, thì tôi có thể gặp cô sao?
Thấy dáng vẻ tức giận của Tôn Hải, Quách Tuyết Hoa nhíu mày nhìn Lâm Nhược Khê:
- Nhược Khê, con nói đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Tổng giám đốc Tôn lại tức giận như vậy?
- Mẹ, đây là chuyện của công ty, con đã cho người xử lý rồi, mẹ hãy tin con, đừng bận tâm làm gì.
Lâm Nhược Khê cố nén giận cười nói.
Quách Tuyết Hoa thở dài:
- Mẹ biết, đây là chuyện công ty, nhưng chuyện này lại liên quan tới Tổng giám đốc Tôn, lại khiến ông ấy tức giận tới như vậy, mẹ không quan tâm không được.
- Mẹ, Tổng giám đốc Tôn và mẹ có quan hệ gì vậy?
Dương Thần bực bội hỏi.
- Sao lại nói mẹ và Tổng giám đốc Tôn có quan hệ gì, mẹ và ông ấy là bạn bè lâu năm, quen biết nhau cũng đã mấy chục năm nay rồi, mẹ và Tổng giám đốc Tôn là hai người chủ chốt trong quỹ phúc lợi.
Quách Tuyết Hoa nói:
- Năm ấy, khi mẹ mới xây dựng quỹ phúc lợi, thiếu rất nhiều tiền, nhân lực, vật lực.
Bách Hóa Bách Niên của Tổng giám đốc Tôn năm đó có quy mô rất lớn, ở Trung Hải này, Tổng giám đốc Tôn là người đầu tiên chịu bỏ tiền ra, quyên tiền giúp mẹ, còn giúp mẹ rất nhiều thứ khác, lại giúp mẹ tìm một số ông chủ lớn ở Trung Hải giúp mẹ xây dựng quỹ.
Có thể nói, cả Trung Hải này, ít nhất trên 50 cơ quan phúc lợi nhận được sự giúp đỡ của ông ấy.
Mấy năm trước, mặc dù thu nhập của Bách Hóa Bách Niên có giảm sút, nhưng số tiền quyên góp hàng năm vẫn đứng trong top đầu, ông ấy đến một căn nhà riêng cũng không có, vẫn ở tại công ty.
Tổng giám đốc Tôn là doanh nhân chân chính luôn tạo phúc cho mọi người, mẹ học được rất nhiều điều từ ông ấy. Một người tính tình tốt như ông ấy, lại đột nhiên giận dữ như vậy vì gia đình ta, nói Nhược Khê làm chuyện có lỗi với ông ấy, mẹ có thể không quan tâm được hay sao?
Dương Thần đột nhiên lại nhìn Tôn Hải một lần nữa, lão già này mặc một bộ thể thao cũ giản dị thời kiểu cũ, đôi giày của ông ta cũng không bóng loáng hay là của thương hiệu gì, trán đầy nếp nhăn, hiển nhiên đã trải qua nhiều phong ba trong cuộc sống, quả thực mới nhìn thì thấy hoàn toàn không giống với ông chủ của một công ty bách hóa, hơn nữa lại là một ông chủ lớn của Trung Hải mấy chục năm.
Một người làm việc tốt một ngày, hai ngày, một năm, hai năm thì không có gì đáng nói, nhưng đáng quý là cả đời dốc hết sức lực làm việc thiện.
Một người như vậy, quả thực đáng kính nể, chẳng trách Quách Tuyết Hoa lại vui mừng như vậy khi ông ta tới nhà.
Tôn Hải khoát tay, mặt toát mồ hôi nói:
- Bà Quách không phải nói tốt về tôi như vậy, tôi cũng không ham cái hư danh ấy, đây đều là những chuyện nên làm, tiền có nhiều đến mấy cũng không mang được vào quan tài.
Hôm nay tôi đến, là muốn đòi sự công bằng, muốn Lâm Nhược Khê, Tổng giám đốc Lâm phải nhận lỗi về những hành động của mình, và làm sáng tỏ sự trong sạch của tôi cả một đời.
Lâm Nhược Khê vẻ lạnh lùng, giống như chưa hề nghe thấy gì.
Quách Tuyết Hoa thấy Lâm Nhược Khê không thèm quan tâm tới ông ta, cũng bắt đầy thấy giận:
- Nhược Khê, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi, nói cho mẹ biết.
Lâm Nhược Khê quay đầu đi chỗ khác:
- Con không có gì để nói cả.
- Con….
Quách Tuyết Hoa giận xanh mặt:
- Thái độ này của con là sao? Người lớn hỏi con, con cũng phải biết trả lời chứ?
- Mẹ, mẹ đừng kích động, Nhược Khê cô ấy nhất định có nỗi khổ riêng.
Dương Thần toát mồ hôi lạnh, lập tức đỡ lấy vai Quách Tuyết Hoa khuyên ngăn.
- Khổ tâm? Sao tôi không nhìn thấy?
Quách Tuyết Hoa quay đầu trực tiếp hỏi con trai của Tôn Hải:
- Tôn Bằng, sức khỏe của cha cháu không tốt, cháu nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tôn Bằng vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Nhược Khê, thấy bố gật đầu mới nói:
- Là như vậy, bác Quách, Ngọc Lôi muốn thu mua Bách Hóa Bách Niên, nhưng bố tôi nhất quyết không chịu bán. Kết quả là tuần trước, trên ti vi có tin rằng có một kí giả đã lén lút điều tra tại Bách Hóa Bách Niên, phát hiện có hàng giả, tin tức này mấy ngày nay lan truyền đi rất nhanh.
Mặc dù các mặt hàng tại Bách Hóa Bách Niên chúng tôi là giành cho những người có thu nhập trung bình, nhưng chúng tôi mười mấy năm nay đều làm ăn chân chính, mới có được danh tiếng như ngày hôm nay. Tin tức này đã làm cho giá cổ phiếu của công ty chúng tôi rớt giá thảm hại, vốn dĩ vốn quay vòng đã rất khó khăn rồi, ngân hàng lại hối thúc chúng tôi trả nợ, rõ ràng muốn lấy mạng chúng tôi rồi.
Chúng tôi đã điều ra, tên phóng viên kia là do có người cố ý sắp xếp, sau khi đem hàng giả tới bách hóa chúng tôi, lại giả vờ như tìm thấy hàng giả từ đấy.
Với quan hệ và danh tiếng của cha tôi tại Trung Hải, không có ai ác ý muốn hãm hại chúng tôi, ngoài Quốc Tế Ngọc Lôi có khả năng và động cơ này ra, thì khắp Trung Hải không có công ty nào khác có thể làm những chuyện tổn hại tới người khác như vậy.
Lâm Nhược Khê khuôn mặt lạnh lùng, cả người toát ra khí chất khác hẳn với vẻ ngoan hiền lúc ăn sáng, cô lạnh giọng:
- Nếu như các người có chứng cứ, hãy đến tòa tố cáo tôi, nếu như không có chứng cứ, thì mời đi cho.
- Chứng cứ? Ha ha.
Tôn Hải cười:
- Chỉ cần là người có não, thì đều có thể đoán ra ai là người đứng đằng sau màn kịch này.
Sao rồi, Lâm Nhược Khê, âm mưu quỷ kế năm ấy nuốt lấy cả hơn nửa sản nghiệp nhà họ Hứa, năm nay lại muốn nuốt nốt sản nghiệp nhà chúng tôi hay sao?
Tôn Hải tôi là một doanh nghiệp cỏn con, nếu thực sự được cô để ý tới, thì hãy quang minh chính đại mà giành lấy, dùng loại thủ đoạn ti tiện như vậy, hủy hoại danh tiếng cả đời của tôi, rốt cuộc tâm địa của cô xấu xa tới mức nào đây?
Quách Tuyết Hoa không thể nghe thêm được nữa:
- Tổng giám đốc Tôn, ông hãy bình tĩnh lại đã, tôi muốn hỏi, chuyện này chưa chắc là do con dâu tôi làm?
- Bà Quách, tôi biết bà là người tốt, nhưng sao bà lại có đứa con dâu tâm địa thâm độc như vậy cơ chứ? Bà có biết không, cô ta trong giới thương nhân ở Trung Hải này, được ví như là con bọ cạp có độc, mỗi năm cô ta đều thu mua không biết bao nhiêu các doanh nghiệp lớn nhỏ, khiến cho ai ai cũng thấy bất an…
Tôn Hải nói.
Cả thân mình Quách Tuyết Hoa run rẩy, miễn cưỡng cười, hỏi Lâm Nhược Khê:
- Con à, con nói thật với mẹ xem, đây cũng không phải là tòa án, mẹ chỉ muốn biết, đối với chuyện của Bách Hóa Bách Niên, con có phải là người chỉ điểm hay không…?
Vú Vương gật đầu một cách khó hiểu, cười gượng, nhân lúc thấy cha con Tôn Hải tới đây cũng không phải vì có thiện ý gì, bà đành phải nhìn vào trong phòng một cách bất lực.
- Tiểu thư, là hai cha con Tổng giám đốc Tôn của Bách Niên Bách Hóa, họ có việc tới tìm cô, không tiện vào…
Lâm Nhược Khê lúc này còn hơi sững người, nghe thấy vậy, liền quay mạnh đầu, khuôn mặt phủ lớp sương lạnh, lạnh lùng nói:
- Bảo họ đi đi, tôi không có gì cần nói với họ hết.
Quách Tuyết Hoa sau khi hết sửng sốt thì tỏ vẻ vui mừng, nói:
- Là Tổng giám đốc Tôn sao?
- Mẹ, mẹ quen sao?
Dương Thần hỏi, Lâm Nhược Khê cũng nghi ngờ nhìn qua.
Quách Tuyết Hoa dọn dẹp lại đồ đạc, đứng dậy, nhìn Lâm Nhược Khê vẻ không vui lắm nói:
- Sao có thể bất lịch sự với khách như vậy được, Tổng giám đốc Tôn đương nhiên là mẹ quen rồi, giao tình mười mấy năm nay rồi mà.
Nói xong Quách Tuyết Hoa nhanh chóng đi tới cửa.
Hai cha con họ Tôn trông thấy Quách Tuyết Hoa cũng vô cùng kinh ngạc.
- Bà Quách, sao bà lại ở đây?
Tôn Hải ban nãy còn có vẻ buồn phiền, giờ lại hỏi bằng giọng hết sức dịu dàng.
Quách Tuyết Hoa cười tiến lên phía trước, nắm lấy tay Tôn Hải:
- Sao lại không ở đây được, đây là nhà của tôi, con trai, con dâu của tôi đều ở đây.
Hai cha con Tôn Hải đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Dương Thần và Lâm Nhược Khê cũng đi ra, trong ánh mắt Dương Thần có chút ưu tư, trong lòng có dự cảm chuyện không lành sắp xảy ra, chuyện của Bách Hóa Bách Niên xem ra càng lúc càng trở nên nghiêm trọng rồi.
Lâm Nhược Khê khuôn mặt đầy phức tạp, cắn nhẹ môi, xem ra không gặp hai cha con này không được rồi. Nhưng nếu gặp rồi, cô lại thấy chuyện này thật khó xử lý.
Tôn Hải lúc này mới kịp phản ứng, nhìn thấy Dương Thần và Lâm Nhược Khê đi ra, lập tức run rẩy chỉ Lâm Nhược Khê nói:
- Bà Quách, ý bà là Tổng giám đốc Lâm của Quốc Tế Ngọc Lôi là con dâu bà?
Quách Tuyết Hoa ngây ra một lúc, sau đó gật đầu:- Ồ, đúng vậy, ông có hiểu lầm gì với Nhược Khê nhà tôi hay là có chuyện gì khác?
- Hiểu lầm? Hứ…
Tôn Hải cười lạnh vài tiếng, rồi như bị khó thở, ho khan vài tiếng.
Con trai ông ta nhanh chóng đỡ lấy ông ta, hốc mắt đỏ hoe vỗ vỗ lưng cho ông ta:
- Bố, bố đừng kích động quá, con đã nói là không cần phải tới đây rồi mà, sức khỏe của bố…
- Đừng lo.
Tôn Hải một tay đẩy nhẹ con trai ra, khuôn mặt như bị bệnh đỏ lên:
- Bà Quách, tôi không biết, hóa ra Tổng giám đốc Lâm là con dâu của bà. Hôm nay biết rồi, thì cũng dễ nói chuyện hơn một chút.
Ánh mắt Lâm Nhược Khê lạnh lùng, biết Tôn Hải định nói gì, nên ngay lập tức cắt ngang:
- Tổng giám đốc Tôn, tôi rất kính trọng ông vì ông là bậc tiền bối trên thương trường, chuyện công việc nên nói tại công ty, đây là nhà riêng, tôi không muốn ông lôi cả người nhà tôi vào chuyện của công ty.
Tôn Hải hừ lạnh nói:
- Tổng giám đốc Lâm, Lâm Nhược Khê cô cũng biết tôi là tiền bối của cô sao? Tuổi tác cuả tôi cũng xấp xỉ tuổi ông của cô rồi, cô thực sự cũng biết kính trọng tôi sao? Chuyện công việc thì phải giải quyết ở công ty à? Ha ha, tận đáy lòng cô làm những việc xấu xa như vậy, lại còn muốn nói chuyện công việc hay sao?
Tôi cho người tới công ty của cô, lần nào cũng các cô cũng giải quyết qua quýt rồi thôi. Tôi đích thân tới, thì cô bận họp cả ngày, gặp cô quả là khó quá đấy! Nếu như không phải sáng sớm tôi đã tới nhà cô, thì tôi có thể gặp cô sao?
Thấy dáng vẻ tức giận của Tôn Hải, Quách Tuyết Hoa nhíu mày nhìn Lâm Nhược Khê:
- Nhược Khê, con nói đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Tổng giám đốc Tôn lại tức giận như vậy?
- Mẹ, đây là chuyện của công ty, con đã cho người xử lý rồi, mẹ hãy tin con, đừng bận tâm làm gì.
Lâm Nhược Khê cố nén giận cười nói.
Quách Tuyết Hoa thở dài:
- Mẹ biết, đây là chuyện công ty, nhưng chuyện này lại liên quan tới Tổng giám đốc Tôn, lại khiến ông ấy tức giận tới như vậy, mẹ không quan tâm không được.
- Mẹ, Tổng giám đốc Tôn và mẹ có quan hệ gì vậy?
Dương Thần bực bội hỏi.
- Sao lại nói mẹ và Tổng giám đốc Tôn có quan hệ gì, mẹ và ông ấy là bạn bè lâu năm, quen biết nhau cũng đã mấy chục năm nay rồi, mẹ và Tổng giám đốc Tôn là hai người chủ chốt trong quỹ phúc lợi.
Quách Tuyết Hoa nói:
- Năm ấy, khi mẹ mới xây dựng quỹ phúc lợi, thiếu rất nhiều tiền, nhân lực, vật lực.
Bách Hóa Bách Niên của Tổng giám đốc Tôn năm đó có quy mô rất lớn, ở Trung Hải này, Tổng giám đốc Tôn là người đầu tiên chịu bỏ tiền ra, quyên tiền giúp mẹ, còn giúp mẹ rất nhiều thứ khác, lại giúp mẹ tìm một số ông chủ lớn ở Trung Hải giúp mẹ xây dựng quỹ.
Có thể nói, cả Trung Hải này, ít nhất trên 50 cơ quan phúc lợi nhận được sự giúp đỡ của ông ấy.
Mấy năm trước, mặc dù thu nhập của Bách Hóa Bách Niên có giảm sút, nhưng số tiền quyên góp hàng năm vẫn đứng trong top đầu, ông ấy đến một căn nhà riêng cũng không có, vẫn ở tại công ty.
Tổng giám đốc Tôn là doanh nhân chân chính luôn tạo phúc cho mọi người, mẹ học được rất nhiều điều từ ông ấy. Một người tính tình tốt như ông ấy, lại đột nhiên giận dữ như vậy vì gia đình ta, nói Nhược Khê làm chuyện có lỗi với ông ấy, mẹ có thể không quan tâm được hay sao?
Dương Thần đột nhiên lại nhìn Tôn Hải một lần nữa, lão già này mặc một bộ thể thao cũ giản dị thời kiểu cũ, đôi giày của ông ta cũng không bóng loáng hay là của thương hiệu gì, trán đầy nếp nhăn, hiển nhiên đã trải qua nhiều phong ba trong cuộc sống, quả thực mới nhìn thì thấy hoàn toàn không giống với ông chủ của một công ty bách hóa, hơn nữa lại là một ông chủ lớn của Trung Hải mấy chục năm.
Một người làm việc tốt một ngày, hai ngày, một năm, hai năm thì không có gì đáng nói, nhưng đáng quý là cả đời dốc hết sức lực làm việc thiện.
Một người như vậy, quả thực đáng kính nể, chẳng trách Quách Tuyết Hoa lại vui mừng như vậy khi ông ta tới nhà.
Tôn Hải khoát tay, mặt toát mồ hôi nói:
- Bà Quách không phải nói tốt về tôi như vậy, tôi cũng không ham cái hư danh ấy, đây đều là những chuyện nên làm, tiền có nhiều đến mấy cũng không mang được vào quan tài.
Hôm nay tôi đến, là muốn đòi sự công bằng, muốn Lâm Nhược Khê, Tổng giám đốc Lâm phải nhận lỗi về những hành động của mình, và làm sáng tỏ sự trong sạch của tôi cả một đời.
Lâm Nhược Khê vẻ lạnh lùng, giống như chưa hề nghe thấy gì.
Quách Tuyết Hoa thấy Lâm Nhược Khê không thèm quan tâm tới ông ta, cũng bắt đầy thấy giận:
- Nhược Khê, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi, nói cho mẹ biết.
Lâm Nhược Khê quay đầu đi chỗ khác:
- Con không có gì để nói cả.
- Con….
Quách Tuyết Hoa giận xanh mặt:
- Thái độ này của con là sao? Người lớn hỏi con, con cũng phải biết trả lời chứ?
- Mẹ, mẹ đừng kích động, Nhược Khê cô ấy nhất định có nỗi khổ riêng.
Dương Thần toát mồ hôi lạnh, lập tức đỡ lấy vai Quách Tuyết Hoa khuyên ngăn.
- Khổ tâm? Sao tôi không nhìn thấy?
Quách Tuyết Hoa quay đầu trực tiếp hỏi con trai của Tôn Hải:
- Tôn Bằng, sức khỏe của cha cháu không tốt, cháu nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tôn Bằng vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Nhược Khê, thấy bố gật đầu mới nói:
- Là như vậy, bác Quách, Ngọc Lôi muốn thu mua Bách Hóa Bách Niên, nhưng bố tôi nhất quyết không chịu bán. Kết quả là tuần trước, trên ti vi có tin rằng có một kí giả đã lén lút điều tra tại Bách Hóa Bách Niên, phát hiện có hàng giả, tin tức này mấy ngày nay lan truyền đi rất nhanh.
Mặc dù các mặt hàng tại Bách Hóa Bách Niên chúng tôi là giành cho những người có thu nhập trung bình, nhưng chúng tôi mười mấy năm nay đều làm ăn chân chính, mới có được danh tiếng như ngày hôm nay. Tin tức này đã làm cho giá cổ phiếu của công ty chúng tôi rớt giá thảm hại, vốn dĩ vốn quay vòng đã rất khó khăn rồi, ngân hàng lại hối thúc chúng tôi trả nợ, rõ ràng muốn lấy mạng chúng tôi rồi.
Chúng tôi đã điều ra, tên phóng viên kia là do có người cố ý sắp xếp, sau khi đem hàng giả tới bách hóa chúng tôi, lại giả vờ như tìm thấy hàng giả từ đấy.
Với quan hệ và danh tiếng của cha tôi tại Trung Hải, không có ai ác ý muốn hãm hại chúng tôi, ngoài Quốc Tế Ngọc Lôi có khả năng và động cơ này ra, thì khắp Trung Hải không có công ty nào khác có thể làm những chuyện tổn hại tới người khác như vậy.
Lâm Nhược Khê khuôn mặt lạnh lùng, cả người toát ra khí chất khác hẳn với vẻ ngoan hiền lúc ăn sáng, cô lạnh giọng:
- Nếu như các người có chứng cứ, hãy đến tòa tố cáo tôi, nếu như không có chứng cứ, thì mời đi cho.
- Chứng cứ? Ha ha.
Tôn Hải cười:
- Chỉ cần là người có não, thì đều có thể đoán ra ai là người đứng đằng sau màn kịch này.
Sao rồi, Lâm Nhược Khê, âm mưu quỷ kế năm ấy nuốt lấy cả hơn nửa sản nghiệp nhà họ Hứa, năm nay lại muốn nuốt nốt sản nghiệp nhà chúng tôi hay sao?
Tôn Hải tôi là một doanh nghiệp cỏn con, nếu thực sự được cô để ý tới, thì hãy quang minh chính đại mà giành lấy, dùng loại thủ đoạn ti tiện như vậy, hủy hoại danh tiếng cả đời của tôi, rốt cuộc tâm địa của cô xấu xa tới mức nào đây?
Quách Tuyết Hoa không thể nghe thêm được nữa:
- Tổng giám đốc Tôn, ông hãy bình tĩnh lại đã, tôi muốn hỏi, chuyện này chưa chắc là do con dâu tôi làm?
- Bà Quách, tôi biết bà là người tốt, nhưng sao bà lại có đứa con dâu tâm địa thâm độc như vậy cơ chứ? Bà có biết không, cô ta trong giới thương nhân ở Trung Hải này, được ví như là con bọ cạp có độc, mỗi năm cô ta đều thu mua không biết bao nhiêu các doanh nghiệp lớn nhỏ, khiến cho ai ai cũng thấy bất an…
Tôn Hải nói.
Cả thân mình Quách Tuyết Hoa run rẩy, miễn cưỡng cười, hỏi Lâm Nhược Khê:
- Con à, con nói thật với mẹ xem, đây cũng không phải là tòa án, mẹ chỉ muốn biết, đối với chuyện của Bách Hóa Bách Niên, con có phải là người chỉ điểm hay không…?