Mỹ nhân mặc áo xanh dường như người con gái khoan thai bước ra từ trong những bước tranh cổ, dáng vẻ thướt tha, dù là mặc bộ áo rộng thùng thình nhưng vẫn không giấu được khuôn ngực và cặp mông tròn đầy với vòng eo thon thả.
Mái tóc cô gái búi cao cài trâm Bảo Châu ánh lên màu xanh ngọc, dưới đôi mắt sáng long lanh như hai vì tinh tú trên bầu trời là chiếc mạng che mặt bằng voan mỏng.
Nhưng cho dù chỉ là một bóng dáng thấp thoáng mơ hồ thì cũng có thể thấy được dung mạo yêu kiều của cô.
Ngay khi cô gái vừa dừng bước chân thì có một bóng đen cùng lúc đó cũng rơi xuống bên kia mặt núi, cách cô gái khoảng vài thước.
Người đàn ông khoác trên mình chiếc áo khoác màu đen, mái tóc vàng tung bay, dung mạo tuấn tú, người này chính là thân vương của tộc Tzimisce, Raffaello, hay cũng chính là Hermes.
Sau khi mê mẩn ngắm nhìn cô gái mấy lần, Hermes cười xấu xa:
- Cách ăn mặc của cô, ta thích đấy!
Cô gái nhìn y bằng ánh mắt lạnh lùng:
- Sự việc giải quyết tới đâu rồi?
Hermes nhún vai:
- Thất bại rồi, cho dù là ngôn thuật tiên đoán của Athéna cũng không thể nào đoán ra được sự xuất hiện của một thứ phầm đặc thù là thắt lưng thôi miên, quả là nước cờ đó còn cao hơn chúng ta một bậc.
Cô gái khinh thường nói:
- Chẳng qua là do may mắn mà thôi!
Hermes cười quá dị mấy tiếng:
- Cô thì sao? Chắc hẳn đã bắt được kẻ đó rồi?
Trong mắt cô gái áo xanh lộ ra vẻ lạnh lùng:
- Kẻ đó vô cùng giảo hoạt, phải chắc chắn bắt được y, nhưng muốn bắt được y… thì khó càng thêm khó, có điều sớm muộn tôi cũng sẽ tóm được y thôi.
- Vậy cô phải tranh thủ thời gian, Athéna đã tìm ra được trái tim của Gaia, kế hoạch của bà ta tuy có nhiều trắc trở những cuối cùng vẫn được bà ấy tiến hành. Nếu đợi đến khi bà ấy phát động thực hiện triệt để toàn bộ kế hoạch thì đến lúc đó chúng ta sẽ không còn có cơ hội nữa.
- Anh cho rằng kế hoạch của bà ta có thể thuận lợi như vậy sao? Bà ta cũng chỉ giữ lại được có ba phần sức mạnh mà thôi, ngôn thuật tiên đoán của bà ta cũng đã sớm bị bại lộ rồi, nếu không thì bà ta sẽ không cần đích thân xuất đầu lộ diện để lập lại trật tự đâu!
- Tôi chỉ sợ ngộ nhỡ bà ta thành công rồi, chẳng phải là lại cưỡi lên đầu lên cổ cô, tôi, và những kẻ như chúng ta hàng ngàn ngàn năm hay sao?
- Sợ gì, cảnh giới quy luật không gian của bà ta có cao hơn nữa, cuối cùng rất khó để thăng cấp cao hơn, trong khi đó sức mạnh của chúng ta đã hoàn toàn khác trước, không hẳn là phải sợ bà ta.
Công pháp của tu sĩ Hoa Hạ không tầm thường, lại có những tiên khí lưu truyền từ thời thượng cổ, tất cả những tiên khí đó đều không dễ đối phó.
Huống hồ, chúng ta không giống với bà ấy, bà ta cần có trái tim Gaia vì muốn khôi phục lại trạng thái của thời kỳ toàn thịnh, nhưng chúng ta, có trái tim Gaia hay không cũng chẳng có gì quan trọng.
Hermes cười cổ quái:
- Nói như vậy cũng đúng, nếu không thì cô lại làm cho bà ta một món đồ thứ phầm, tôi lại chơi bà ta lần nữa?
- Không cần thiết, mặc dù bà ta không giết được anh nhưng cho anh vào vòng luân hồi thì không phải việc gì khó khăn, với thực lực của anh thì phải tu luyện ít nhất 60 năm nữa, đến lúc đó thì anh có sợ chuyện gì cũng muộn rồi, một vừa hai phải thôi.
Hermes khẽ hừ một tiếng, không biết nói gì.
Cô gái nheo mắt:
- Đúng rồi, vậy ý của Apollo và Poseidon thì sao?
Hermes khinh thường nói:
- Một đám người sợ Athéna, muốn phản đối mà cũng không dám, để cho bọn họ giúp ta nhất định là điều không thể, tôi đoán có giả vờ điều gì cũng không biết, đứng yên mà quan sát thay đổi cục diện thôi.
Cô gái gật đầu:
- Như thế là có thể rồi, nói cho cùng, cho dù Athéna có đáng chết đến thế nào đi chăng nữa thì cũng là chuyện của bà ta, bà ta muốn tái sinh trái tim Gaia thực ra tôi cũng không có ý phản đối, nhưng… cho dù có muốn khôi phục Thần tộc cũng không nên là cái thế cục của hàng chục nghìn năm trước mới phải!
Hermes im lặng nhếch miệng cười, trong mắt ánh lên một tia sáng khác thường.
...
Sáng sớm hôm sau, vú Vương đã ở trong nhà chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy Lâm Nhược Khê đi xuống liền vui vẻ nói:
- Tiểu thư, cuối cùng thì cô cũng đã trở về rồi, tôi vừa mới xem bản tin buổi sáng nói rằng Nam Sơn đêm qua xảy ra hỏa hoạn, căn nhà mà cô mua chắc rằng sẽ được tiền bồi thường, may mà cô cũng trở về rồi, sau này chúng ta đừng để gây mâu thuẫn rồi chuyển ra nữa nhé!
Hỏa hoạn ư?
Lâm Nhược Khê sửng sốt rồi lập tức hiểu ra đó chỉ là Viêm Hoàng Thiết Lữ tiêu hủy xác chết xóa bỏ dấu tích mà thôi.
Về chuyện căn nhà nguy nga hơn chục triệu có được bồi thường hay không, Lâm Nhược Khê cũng không để tâm lắm.
Nhìn xung quanh, thấy Dương Thần không ở nhà, bất giác cô hỏi:
- Vú Vương, Dương Thần đi đâu rồi ạ?
Vú Vương bất đắc dĩ nói:
- Tôi cũng đang bực mình đây, mới sáng sớm đã chẳng thấy đâu, tôi còn tưởng cậu ý vẫn ngủ cùng cô cơ đấy!
Trong lòng Lâm Nhược Khê không khỏi cảm thấy hụt hẫng, mặc dù Dương Thần nói không trách cô, chỉ là trong lòng hắn đang rất hỗn loạn.
Nhưng cho dù như thế nào thì Lâm Nhược Khê vẫn cảm thấy hắn đang giận cô.
Bình thường sáng nào cũng ngồi ở đây, cùng nhau ăn sáng, nhưng bây giờ thì đến cùng nhau ăn thôi mà cũng không muốn nữa...
Lâm Nhược Khê thấy hơi đau lòng.
Vú Vương khuyên:
- Chi bằng tiểu thư gọi điện cho cậu hỏi xem. Có thể cậu ấy có việc gấp phải ra ngoài.
Lâm Nhược Khê gật đầu, cầm lấy di động, nhưng vừa quay số lại dừng luôn, đặt điện thoại xuống.
- Thôi, anh ấy nhất định là có việc, không thể cái gì cũng quản lý anh ấy được.
Lâm Nhược Khê miễn cưỡng cười.
Vú Vương cũng không quá chú ý:
- Cũng phải, không thể quản cậu ấy chặt quá, thật không dễ dàng gia đình mới được đoàn tụ.
- Vú Vương, ngày mai cháu phải đi ra sân bay đón Lam Lam, đến lúc đó vú chuẩn bị món gì ngon ngon một chút, nhưng đừng nhiều dầu mỡ quá, mẹ nói mấy ngày hôm nay Lam Lam ở Yến Kinh toàn ăn thịt, cháu không muốn nó biến thành con heo mập đâu.
Lâm Nhược Khê bất đắc dĩ cười nói.
Vú Vương tự nhiên vô cùng vui vẻ, vội liên tục gật đầu:
- Tôi biết rồi, tôi cũng nhớ Tiểu Bảo Bối lắm, cứ giao cho tôi. Tiểu thư, hôm nay không phải cô phải đi làm sao, ăn sớm một chút đi.
Lâm Nhược Khê gật đầu cười ngồi xuống, cầm lấy thìa, vừa há miệng thì bất giác lại nhìn chỗ ghế trống Dương Thần vốn hay ngồi, im lặng một lúc...
...
Yến Kinh, sân lớn nhà họ Ninh.
Mặc dù mùa đông này Yến Kinh đã có mấy lần tuyết rơi nhưng hôm nay mặt trời vẫn rực rỡ ấm áp, đánh thức những người còn đang ngái ngủ.
Trong đại sảnh, Ninh Quang Diệu và hai người Ninh Tâm, Ninh Đức đang ngồi xung quanh bàn, nhâm nhi tách Đại Hồng Bào, cũng là thú vui sau bữa trưa.
- Chốn thế tục, quả nhiên làm khổ người tu hành, hồng trần quá mê hoặc, có quá nhiều thứ phù hoa hấp dẫn, thật sự khiến người ta phải hao mòn đạo tâm...
Ninh Đức gõ gõ tay lên mặt bàn đá, cảm khái nói.
Ninh Quang Diệu tiếp lời:
- Huynh trưởng Ninh Đức, hứng thú với việc tu thân dưỡng trị cũng là biểu hiện của việc thuận theo tự nhiên, cũng không cần phải quá câu nệ.
- Ha ha, quả vậy... Không hổ là bậc nhân tài, nói rất có lý!
Ninh Đức cầm lấy tách trà, nhấp môi hai lần.
Ninh Tâm có phần khinh thường khẽ hừ một tiếng:
- Chúng ta ở đây tu thân dưỡng trị không có gì để nói, nhưng Quang Diệu này, con gái của cậu và con trai nhà họ Dương rốt cuộc là thế nào đây? Nếu như hai đứa nó chia tay thật thì chuyện sát nhập hai gia đình đúng là sẽ lộn xộn lắm.
Ninh Đức nghe thấy thế cũng cau mày lại, nhìn Ninh Quang Diệu bằng ánh mắt hồ nghi.
- Hai huynh trưởng yên tâm, tôi vẫn luôn âm thầm theo dõi chuyện này mà.
Ninh Quang Diệu cười híp mắt:
- Kỳ thực, con gái tôi và Dương Thần đã kết hôn được gần hai năm rồi, với kiểu thay người yêu như thay áo của Dương Thần khi ở nước ngoài thì có thể kiên trì được như thế này đã nói lên được rất nhiều vấn đề rồi.
Lần này bọn nó mâu thuẫn với nhau, đối với chúng ta mà nói thì càng có lợi. Ngày hôm đó tôi vội vàng đi Trung Hải gặp Nhược Khê, nó đương nhiên sẽ cảm thấy được tình cảm ấm áp giữa lúc khó khăn.
Tin tức sáng nay truyền đến nói Nhược Khê đã trở về nhà, cứ như thế thì chắc hẳn là chuyện nhỏ hóa thành không có rồi, lại tốt đẹp như trước.
Tình cảm vợ chồng của hai đứa nó được duy trì, tôi lại lợi dụng cơ hội để quan hệ gần gũi hơn, như thế là đẹp cả đôi đường.
Ninh Tâm và Ninh Đức cũng vui mừng nhướn mày.
- Như vậy thì tốt, thằng nhóc nhà họ Dương quả không đơn giản, cũng không biết là luyện lại công pháp gì, đến vợ nó tuổi còn trẻ như thế mà cũng đạt được tu vi như vậy. Nếu như có thể nắm chắc được nó, kéo nó về nhà họ Ninh, làm con rể của Ninh gia, tốt nhất là bắt nó giao hết công pháp ra, như thế thì sẽ đem lại lợi ích vô cùng lớn cho nhà họ Ninh chúng ta.
- Quang Diệu, tạo dựng được mối quan hệ tốt với con rể của cậu là một bước vô cùng quan trọng của cậu đấy, không chỉ giúp cho địa vị của cậu trong nhà họ Ninh mà còn vô cùng quan trọng với con đường tu hành đại đạo của toàn Ninh gia. Chúng tôi không có khả năng gióng trống mở cờ trong thiên hạ, nên đành phải nhờ vào cậu thôi.
Ninh Tâm trịnh trọng nói.
Trong lòng Ninh Quang Diệu cười lạnh, chuyện này không nói ta cũng biết, cho đến giờ Dương Thần đã bất mãn với ta quá nhiều rồi, hơn nữa Dương Thần không giống Lâm Nhược Khê có thể dùng tình thân lừa gạt, thực sự là mấy người này chỉ biết đứng mà chỉ tay năm ngón thôi.
Nhưng mặt ngoài, Ninh Quang Diệu vẫn giả vờ ngọt nhạt để khiến hai người đó yên tâm, tự bản thân thì cố gắng dốc toàn lực để hoàn thành kế hoạch lớn.
Mỹ nhân mặc áo xanh dường như người con gái khoan thai bước ra từ trong những bước tranh cổ, dáng vẻ thướt tha, dù là mặc bộ áo rộng thùng thình nhưng vẫn không giấu được khuôn ngực và cặp mông tròn đầy với vòng eo thon thả.
Mái tóc cô gái búi cao cài trâm Bảo Châu ánh lên màu xanh ngọc, dưới đôi mắt sáng long lanh như hai vì tinh tú trên bầu trời là chiếc mạng che mặt bằng voan mỏng.
Nhưng cho dù chỉ là một bóng dáng thấp thoáng mơ hồ thì cũng có thể thấy được dung mạo yêu kiều của cô.
Ngay khi cô gái vừa dừng bước chân thì có một bóng đen cùng lúc đó cũng rơi xuống bên kia mặt núi, cách cô gái khoảng vài thước.
Người đàn ông khoác trên mình chiếc áo khoác màu đen, mái tóc vàng tung bay, dung mạo tuấn tú, người này chính là thân vương của tộc Tzimisce, Raffaello, hay cũng chính là Hermes.
Sau khi mê mẩn ngắm nhìn cô gái mấy lần, Hermes cười xấu xa:
- Cách ăn mặc của cô, ta thích đấy!
Cô gái nhìn y bằng ánh mắt lạnh lùng:
- Sự việc giải quyết tới đâu rồi?
Hermes nhún vai:
- Thất bại rồi, cho dù là ngôn thuật tiên đoán của Athéna cũng không thể nào đoán ra được sự xuất hiện của một thứ phầm đặc thù là thắt lưng thôi miên, quả là nước cờ đó còn cao hơn chúng ta một bậc.
Cô gái khinh thường nói:
- Chẳng qua là do may mắn mà thôi!
Hermes cười quá dị mấy tiếng:
- Cô thì sao? Chắc hẳn đã bắt được kẻ đó rồi?
Trong mắt cô gái áo xanh lộ ra vẻ lạnh lùng:
- Kẻ đó vô cùng giảo hoạt, phải chắc chắn bắt được y, nhưng muốn bắt được y… thì khó càng thêm khó, có điều sớm muộn tôi cũng sẽ tóm được y thôi.
- Vậy cô phải tranh thủ thời gian, Athéna đã tìm ra được trái tim của Gaia, kế hoạch của bà ta tuy có nhiều trắc trở những cuối cùng vẫn được bà ấy tiến hành. Nếu đợi đến khi bà ấy phát động thực hiện triệt để toàn bộ kế hoạch thì đến lúc đó chúng ta sẽ không còn có cơ hội nữa.
- Anh cho rằng kế hoạch của bà ta có thể thuận lợi như vậy sao? Bà ta cũng chỉ giữ lại được có ba phần sức mạnh mà thôi, ngôn thuật tiên đoán của bà ta cũng đã sớm bị bại lộ rồi, nếu không thì bà ta sẽ không cần đích thân xuất đầu lộ diện để lập lại trật tự đâu!
- Tôi chỉ sợ ngộ nhỡ bà ta thành công rồi, chẳng phải là lại cưỡi lên đầu lên cổ cô, tôi, và những kẻ như chúng ta hàng ngàn ngàn năm hay sao?
- Sợ gì, cảnh giới quy luật không gian của bà ta có cao hơn nữa, cuối cùng rất khó để thăng cấp cao hơn, trong khi đó sức mạnh của chúng ta đã hoàn toàn khác trước, không hẳn là phải sợ bà ta.
Công pháp của tu sĩ Hoa Hạ không tầm thường, lại có những tiên khí lưu truyền từ thời thượng cổ, tất cả những tiên khí đó đều không dễ đối phó.
Huống hồ, chúng ta không giống với bà ấy, bà ta cần có trái tim Gaia vì muốn khôi phục lại trạng thái của thời kỳ toàn thịnh, nhưng chúng ta, có trái tim Gaia hay không cũng chẳng có gì quan trọng.
Hermes cười cổ quái:
- Nói như vậy cũng đúng, nếu không thì cô lại làm cho bà ta một món đồ thứ phầm, tôi lại chơi bà ta lần nữa?
- Không cần thiết, mặc dù bà ta không giết được anh nhưng cho anh vào vòng luân hồi thì không phải việc gì khó khăn, với thực lực của anh thì phải tu luyện ít nhất 60 năm nữa, đến lúc đó thì anh có sợ chuyện gì cũng muộn rồi, một vừa hai phải thôi.
Hermes khẽ hừ một tiếng, không biết nói gì.
Cô gái nheo mắt:
- Đúng rồi, vậy ý của Apollo và Poseidon thì sao?
Hermes khinh thường nói:
- Một đám người sợ Athéna, muốn phản đối mà cũng không dám, để cho bọn họ giúp ta nhất định là điều không thể, tôi đoán có giả vờ điều gì cũng không biết, đứng yên mà quan sát thay đổi cục diện thôi.
Cô gái gật đầu:
- Như thế là có thể rồi, nói cho cùng, cho dù Athéna có đáng chết đến thế nào đi chăng nữa thì cũng là chuyện của bà ta, bà ta muốn tái sinh trái tim Gaia thực ra tôi cũng không có ý phản đối, nhưng… cho dù có muốn khôi phục Thần tộc cũng không nên là cái thế cục của hàng chục nghìn năm trước mới phải!
Hermes im lặng nhếch miệng cười, trong mắt ánh lên một tia sáng khác thường.
...
Sáng sớm hôm sau, vú Vương đã ở trong nhà chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy Lâm Nhược Khê đi xuống liền vui vẻ nói:
- Tiểu thư, cuối cùng thì cô cũng đã trở về rồi, tôi vừa mới xem bản tin buổi sáng nói rằng Nam Sơn đêm qua xảy ra hỏa hoạn, căn nhà mà cô mua chắc rằng sẽ được tiền bồi thường, may mà cô cũng trở về rồi, sau này chúng ta đừng để gây mâu thuẫn rồi chuyển ra nữa nhé!
Hỏa hoạn ư?
Lâm Nhược Khê sửng sốt rồi lập tức hiểu ra đó chỉ là Viêm Hoàng Thiết Lữ tiêu hủy xác chết xóa bỏ dấu tích mà thôi.
Về chuyện căn nhà nguy nga hơn chục triệu có được bồi thường hay không, Lâm Nhược Khê cũng không để tâm lắm.
Nhìn xung quanh, thấy Dương Thần không ở nhà, bất giác cô hỏi:
- Vú Vương, Dương Thần đi đâu rồi ạ?
Vú Vương bất đắc dĩ nói:
- Tôi cũng đang bực mình đây, mới sáng sớm đã chẳng thấy đâu, tôi còn tưởng cậu ý vẫn ngủ cùng cô cơ đấy!
Trong lòng Lâm Nhược Khê không khỏi cảm thấy hụt hẫng, mặc dù Dương Thần nói không trách cô, chỉ là trong lòng hắn đang rất hỗn loạn.
Nhưng cho dù như thế nào thì Lâm Nhược Khê vẫn cảm thấy hắn đang giận cô.
Bình thường sáng nào cũng ngồi ở đây, cùng nhau ăn sáng, nhưng bây giờ thì đến cùng nhau ăn thôi mà cũng không muốn nữa...
Lâm Nhược Khê thấy hơi đau lòng.
Vú Vương khuyên:
- Chi bằng tiểu thư gọi điện cho cậu hỏi xem. Có thể cậu ấy có việc gấp phải ra ngoài.
Lâm Nhược Khê gật đầu, cầm lấy di động, nhưng vừa quay số lại dừng luôn, đặt điện thoại xuống.
- Thôi, anh ấy nhất định là có việc, không thể cái gì cũng quản lý anh ấy được.
Lâm Nhược Khê miễn cưỡng cười.
Vú Vương cũng không quá chú ý:
- Cũng phải, không thể quản cậu ấy chặt quá, thật không dễ dàng gia đình mới được đoàn tụ.
- Vú Vương, ngày mai cháu phải đi ra sân bay đón Lam Lam, đến lúc đó vú chuẩn bị món gì ngon ngon một chút, nhưng đừng nhiều dầu mỡ quá, mẹ nói mấy ngày hôm nay Lam Lam ở Yến Kinh toàn ăn thịt, cháu không muốn nó biến thành con heo mập đâu.
Lâm Nhược Khê bất đắc dĩ cười nói.
Vú Vương tự nhiên vô cùng vui vẻ, vội liên tục gật đầu:
- Tôi biết rồi, tôi cũng nhớ Tiểu Bảo Bối lắm, cứ giao cho tôi. Tiểu thư, hôm nay không phải cô phải đi làm sao, ăn sớm một chút đi.
Lâm Nhược Khê gật đầu cười ngồi xuống, cầm lấy thìa, vừa há miệng thì bất giác lại nhìn chỗ ghế trống Dương Thần vốn hay ngồi, im lặng một lúc...
...
Yến Kinh, sân lớn nhà họ Ninh.
Mặc dù mùa đông này Yến Kinh đã có mấy lần tuyết rơi nhưng hôm nay mặt trời vẫn rực rỡ ấm áp, đánh thức những người còn đang ngái ngủ.
Trong đại sảnh, Ninh Quang Diệu và hai người Ninh Tâm, Ninh Đức đang ngồi xung quanh bàn, nhâm nhi tách Đại Hồng Bào, cũng là thú vui sau bữa trưa.
- Chốn thế tục, quả nhiên làm khổ người tu hành, hồng trần quá mê hoặc, có quá nhiều thứ phù hoa hấp dẫn, thật sự khiến người ta phải hao mòn đạo tâm...
Ninh Đức gõ gõ tay lên mặt bàn đá, cảm khái nói.
Ninh Quang Diệu tiếp lời:
- Huynh trưởng Ninh Đức, hứng thú với việc tu thân dưỡng trị cũng là biểu hiện của việc thuận theo tự nhiên, cũng không cần phải quá câu nệ.
- Ha ha, quả vậy... Không hổ là bậc nhân tài, nói rất có lý!
Ninh Đức cầm lấy tách trà, nhấp môi hai lần.
Ninh Tâm có phần khinh thường khẽ hừ một tiếng:
- Chúng ta ở đây tu thân dưỡng trị không có gì để nói, nhưng Quang Diệu này, con gái của cậu và con trai nhà họ Dương rốt cuộc là thế nào đây? Nếu như hai đứa nó chia tay thật thì chuyện sát nhập hai gia đình đúng là sẽ lộn xộn lắm.
Ninh Đức nghe thấy thế cũng cau mày lại, nhìn Ninh Quang Diệu bằng ánh mắt hồ nghi.
- Hai huynh trưởng yên tâm, tôi vẫn luôn âm thầm theo dõi chuyện này mà.
Ninh Quang Diệu cười híp mắt:
- Kỳ thực, con gái tôi và Dương Thần đã kết hôn được gần hai năm rồi, với kiểu thay người yêu như thay áo của Dương Thần khi ở nước ngoài thì có thể kiên trì được như thế này đã nói lên được rất nhiều vấn đề rồi.
Lần này bọn nó mâu thuẫn với nhau, đối với chúng ta mà nói thì càng có lợi. Ngày hôm đó tôi vội vàng đi Trung Hải gặp Nhược Khê, nó đương nhiên sẽ cảm thấy được tình cảm ấm áp giữa lúc khó khăn.
Tin tức sáng nay truyền đến nói Nhược Khê đã trở về nhà, cứ như thế thì chắc hẳn là chuyện nhỏ hóa thành không có rồi, lại tốt đẹp như trước.
Tình cảm vợ chồng của hai đứa nó được duy trì, tôi lại lợi dụng cơ hội để quan hệ gần gũi hơn, như thế là đẹp cả đôi đường.
Ninh Tâm và Ninh Đức cũng vui mừng nhướn mày.
- Như vậy thì tốt, thằng nhóc nhà họ Dương quả không đơn giản, cũng không biết là luyện lại công pháp gì, đến vợ nó tuổi còn trẻ như thế mà cũng đạt được tu vi như vậy. Nếu như có thể nắm chắc được nó, kéo nó về nhà họ Ninh, làm con rể của Ninh gia, tốt nhất là bắt nó giao hết công pháp ra, như thế thì sẽ đem lại lợi ích vô cùng lớn cho nhà họ Ninh chúng ta.
- Quang Diệu, tạo dựng được mối quan hệ tốt với con rể của cậu là một bước vô cùng quan trọng của cậu đấy, không chỉ giúp cho địa vị của cậu trong nhà họ Ninh mà còn vô cùng quan trọng với con đường tu hành đại đạo của toàn Ninh gia. Chúng tôi không có khả năng gióng trống mở cờ trong thiên hạ, nên đành phải nhờ vào cậu thôi.
Ninh Tâm trịnh trọng nói.
Trong lòng Ninh Quang Diệu cười lạnh, chuyện này không nói ta cũng biết, cho đến giờ Dương Thần đã bất mãn với ta quá nhiều rồi, hơn nữa Dương Thần không giống Lâm Nhược Khê có thể dùng tình thân lừa gạt, thực sự là mấy người này chỉ biết đứng mà chỉ tay năm ngón thôi.
Nhưng mặt ngoài, Ninh Quang Diệu vẫn giả vờ ngọt nhạt để khiến hai người đó yên tâm, tự bản thân thì cố gắng dốc toàn lực để hoàn thành kế hoạch lớn.