Trong đầu Dương Thần cũng phải ngừng một lúc mới kịp phản ứng, cái người què kia là ai.
- Hóa ra là ngươi... Không nghĩ tới, ngươi có thể sống đến bây giờ
Dương Thần có chút cảm khái.
Văn Thao cười lạnh nói:
- Sao nào, ngươi cảm thấy ta giống như loài bò sát, bị người giết chết chỉ bằng một cước sao? Lúc trước khi ngươi đem mụ chó cái đưa đến trước mặt của ta có thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, một thằng đàn ông tàn tật tại chân cầu sẽ có một ngày giống như ngươi, cao cao tại thượng đứng trên trời
- Hừ hừ, ngươi cùng bọn họ đều giống nhau, đều mang theo cái loại ánh mắt cao cao tại thượng này, trong mắt các ngươi, chúng ta chỉ là một đám hèn mọn.
- Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, kỳ thật các ngươi cũng chỉ là một thành viên trong đám chúng ta, một đám động vật xấu xí tự xưng là nhân loại, chẳng qua là chụp vào vài bộ quần áo sang trọng che đi sự bẩn thỉu bên trong mà thôi.
- Ta vốn cho là, người ngươi căm hận là ta, mới sắp đặt thiết kế nhiều kế hoạch không thú vị như vậy, nhưng hiện tại xem ra, ngươi đối với những người chúng ta đều hận đến thấu xương?
- Hận các ngươi? Các ngươi không xứng! Ta chỉ bắt tụi bay coi như thịt đun trong nồi, muốn kẹp như thế nào, thì kẹp như thế đó.
Dương Thần cười khẽ.
- Ngươi thoạt nhìn rất tự tin, ta có thể cảm giác được, ngươi dùng chính là năng lượng phản vật chất, xem ra ngươi đã thông qua Nghiêm Bất Vấn lấy được thành tựu, hiện tại ta rất ngạc nhiên ngươi làm như thế nào để đạt thành tựu cho tới hôm nay, nhưng ngươi xác thực rất không tầm thường.
- Nhìn thấy chưa, ngươi bây giờ lại dùng cái loại giọng điệu khinh miệt để nói chuyện với ta... Ta rất chán ghét giọng điệu này của đám người các ngươi, hơn nữa, ngươi quản được sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể thắng ta?
Văn Thao âm thanh cười lạnh nói:
- Các ngươi những thứ gọi là tứ đại gia tộc, Yến Kinh hào phú, thế gia hào môn Hoa Hạ, hết thảy chỉ là một đám mua danh chuộc tiếng bại hoại!
- Tại bên trong quốc gia này, các ngươi tự xưng là danh môn quý tộc, cảm thấy đứng trên tầng cao của xã hội thì có thể dễ dàng bóp chết những con rệp! Bị ta ăn tươi cũng là vinh hạnh cho các ngươi đó!
Dương Thần đang muốn nói cái gì đó, lại phát giác được một cỗ uy áp lạ lẫm từ phía tây chân trời truyền đến.
Trong chớp mắt, một gã mặc áo bào dài màu trắng, phong độ nhẹ nhàng, tóc dài, đã đi tới trên không trung của Lê Viên.
Người đàn ông mặc áo bào trắng mặt như quan ngọc, hai đầu lông mày mang theo vài phần ngả ngớn khinh thường, mắt híp lại nhìn Ninh Quang Diệu đang bị nhốt trong cột sáng kia, lại nhìn Dương Thần cùng Văn Thao, như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Tứ gia!? Tứ gia ngài đã tới?
Ninh Quang Diệu nhận ra người này, đúng là người lúc trước mang đến Ninh Tâm cùng Ninh Đức tới Ninh gia - lão Tứ.
Dương Thần cũng đại khái đoán được lai lịch người này, từng nghe Tiêu Chỉ Tình giới thiệu qua, hiện tại nắm quyền Ninh gia là huynh muội bốn người, lão Tứ tên là Ninh Chính Thuần.
Nói về tu vi thì có thể phân biệt ra như vậy. Đều là Tam dương chân hỏa kiếp trung kỳ, tuy nhiên chỉ cao hơn so với Ninh Tâm cùng Ninh Đức, còn so với mình thì lại kém khá xa.
- Đồ vô dụng, tình cảnh này mà đã khởi động Kim Thiềm bùa hộ mệnh.
Ninh Chính Thuần mắt liếc nhìn La Thúy San cùng Ninh Quốc Đống đang dùng ánh mắt ác độc ở đằng kia, cười lạnh nói:
- Bọn hắn cũng có thể gây bất lợi đối với ngươi?
Ninh Quang Diệu lập tức nói:
- Đúng vậy! Xin Tứ gia ngay tại chỗ hành quyết hai người này!
Ninh Chính Thuần ngắm nhìn Dương Thần, nhếch miệng nói:
- Ta nhận ra ngươi, là tiểu tử của Dương gia, ngươi ở bên trong ảo cảnh của chúng ta cũng rất có thanh danh, ta nhìn không ra tu vi của ngươi, xem ra hoàn toàn chính xác danh bất hư truyền.
- Hôm nay ta ra ngoài chỉ là để bảo hộ chu toàn cho người Ninh gia ở thế tục, hiện tại hắn không có việc gì, ta cũng không tiện ra tay, không bằng ngươi thay ta chém giết ba người này, thế nào?
- Ở đâu chạy đến tạp chủng, khoa tay múa chân, ngươi cho rằng ngươi là ai!?
Không đợi Dương Thần nói cái gì, Văn Thao huy động cánh tay, một đạo năng lượng thể phản vật chất tráng kiện, thế như chẻ tre bắn về phía Ninh Chính Thuần!
Ninh Chính Thuần sớm có phòng bị, xuất ra một thanh ngọc kiếm trắng tuyền thon dài, thẳng tiến!
Bạch ngọc kiếm này tuy rằng được chế tạo từ phi kim loại, lại tràn ngập linh khí kim loại sắc bén!
Một đạo duệ kim kiếm khí màu trắng như là bọt nước, từ trên thân bạch ngọc kiếm vọt lên, lại hóa thành một luồng sóng hung mãnh, cùng năng lượng phản vật chất kia ầm ầm đụng vào nhau!
Bành bành bành!!...
Hết đợt sóng này tiếp nối một đợt sóng khác, liên tục mấy tiếng tiếng nổ mạnh về sau, năng lượng phản vật chất cuối cùng cũng bị kiếm khí cắn nát tại chỗ, nhưng Ninh Chính Thuần cũng bị chấn động rơi xuống mặt đất!
Loạng choạng lui lại mấy bước, Ninh Chính Thuần hoảng sợ biến sắc, tuyệt đối không nghĩ tới tên đàn ông tướng mạo xấu xí xa lạ này lại tiện tay thi triển ra thực lực mạnh như vậy!
- Haha! Chỉ có chút bản lãnh ấy, mà lại đi tới cứu Ninh Quang Diệu!? Ta cho ngươi chết cùng bọn họ vậy!!
Văn Thao lòng tin lập tức tăng nhiều, liên tục hai đường sáng phản vật chất, hướng xuống Ninh Chính Thuần trên mặt đất liên tục oanh tạch!
Dương Thần vốn có cơ hội ngăn cản, nhưng Ninh Chính Thuần kia cùng mình cũng không có quan hệ gì, với lại muốn nhìn một chút thủ đoạn của Văn Thao, nên hắn chưa chịu ra tay.
Ninh Chính Thuần lúc này đang mệt mỏi đối phó, không khỏi hối hận chính mình chủ quan, đáng lẽ nên mang một số trỡ thủ, hoặc mời cao thủ đứng đầu trong gia tộc đến mới có cơ hội thắng!
Lão lúc này đang trốn chạy, không rảnh bận tâm đến Ninh Quang Diệu phía sau, một chùm sáng lại đâm vào cột sáng màu vàng này!
Sau một tiếng nứt toác nổ mạnh, cái cột sáng phòng hộ kia, đúng là bị nện vỡ tan tành!
Ninh Quang Diệu đã mất đi lá chắn bảo hộ, nhất thời cực kì hoảng sợ!
Mà cùng lúc đó, La Thúy San cùng Ninh Quốc Đống trước đó không cách nào phá được, lại lộ ra vẻ mừng như điên!
- Phụ thân đại nhân, là cha vứt bỏ ta trước, lựa chọn cái loại nghiệt chủng kia, lần này đừng trách con trở mặt!
Ninh Quốc Đống đọng lại oán giận độc ác nhiều ngày, rốt cục tại thời khắc này đã được bộc phát, thân ảnh hóa thành một tàn ảnh, hướng phía Ninh Quang Diệu đánh tới!
- Cẩn thận!!
La Thúy San lại phát ra một tiếng hét thê lương, thân ảnh đuổi theo Ninh Quốc Đống, nhào tới trước mặt y!
Ninh Quốc Đống bước chân dừng lại, đột nhiên phanh lại!
Phụt
Một âm thanh đâm xuyên thanh thúy vang lên, chỉ thấy một chùm tia sáng màu trắng sắc bén, giống như tia la-ze, lúc này vừa vặn xuyên thủng ngực La Thúy San!
Xa bên cạnh, Ninh Chính Thuần thối lui một khoảng cách lớn, đang dựng lên hai cây kiếm chỉ, phát ra một chiêu Duệ kim kiếm khí để cứu Ninh Quang Diệu!!
Trong tích tắc này, Ninh Quốc Đống giống như ngây dại, nhìn người phụ nữ trước mắt trước ngực đã bị xuyên thủng mở ra một lỗ thủng máu thịt lẫn lộn, mở to đôi mắt, không có nửa điểm phản ứng...
Thời gian phảng phất đọng lại, lại giống như đang lùi lại…
Trên bầu trời Văn Thao nhìn thấy một màn này, cũng không có nhiều cảm xúc, hai mẹ con La Thúy San cùng Ninh Quốc Đống sau khi kế hoạch thất bại, cũng đã mất đi giá trị lợi dụng, y tự nhiên cũng không muốn đi quản.
Ninh Quang Diệu thì là thở mạnh một hơi, cũng may Ninh Chính Thuần chưa quên, luôn chú ý an nguy của mình, cuối cùng cũng tạm thời hữu kinh vô hiểm, lão cười lạnh đối với người phụ nữ đang nằm dưới đất.
Dương Thần không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đã xảy ra một màn kịch quá mức kịch tính, không nghĩ tới La Thúy San đã không còn là La Thúy San ngày nào, lại có thể xả thân đi cứu Ninh Quốc Đống cũng đã không phải người con của ngày trước.
Tuy rằng sau khi bị cải tạo thân thể có được năng lực cường đại tự phục hồi như cũ, nhưng loại kiếm khí tràn ngập Duệ kim chân nguyên này, hiển nhiên không phải là thứ mà thân thể bọn chúng có khả năng chữa trị.
Lưu lại tại ngực đại lượng kiếm khí, để cho miệng vết thương của La Thúy San không ngừng mở rộng, máu tươi không ngừng tuôn trào, căn bản không có ý định dừng lại.
Mặc dù cũng đã đến Tam dương Độ Kiếp trung kỳ bình thường, nhưng người kia cũng đã vượt qua Hóa Thần Kỳ, cho nên sức mạnh tuyệt không giống như suy nghĩ của bọn hắn.
Ninh Quốc Đống vô ý thức xông lên, ôm lấy La Thúy San đã ngã xuống đất, vành mắt đỏ lên, hét lớn:
- Mẹ đây là vì cái gì!? Mẹ làm gì phải cứu con!? Mẹ điên rồi sao!?
La Thúy San run rẩy tay, ý muốn sờ má của Ninh Quốc Đống, nhưng lại bị kiếm khí ở ngực từng bước xâm chiếm, đau đớn từng đợt.
- Đứa con ngốc... Ta là mẹ con mà…
La Thúy San suy yếu nói.
Ninh Quốc Đống nước mắt sao cũng không ngăn được rơi xuống, rơi xuống ngực La Thúy San, nhưng lại trực tiếp xuyên qua thân thể của bà, rơi xuống mặt đất...
- Mẹ... Mẹ biết rõ... Con ghét bỏ mẹ... Chê mẹ bẩn... Đã... Đã không hề xem mẹ là... Mẹ của con...
La Thúy San lộ vẻ sầu thảm cười nói:
- Nhưng mẹ... mẹ vĩnh viễn... xem con là...con trai mẹ...
Người phụ nữ nói đến chữ cuối cùng, do máu chảy quá nhiều, khó có thể duy trì, đầu tuy chưa ngả nhưng đã không còn sống.
- KHÔNG….!!!!!!
Ninh Quốc Đống khàn giọng hô to, khóe mắt như muốn nứt, tuyệt vọng, hối hận, thống khổ, các loại cảm xúc hỗn tạp, lại để cho y cảm thấy muốn điên luôn!
Thế nhưng dưới cục diện trước mắt, cũng không có người nào đi đến quan tâm lòng của y tan thành mảnh nhỏ cỡ nào.
La Thúy San chết đi, chỉ như một lá chắn vô ý.
Văn Thao liên tục thúc giục mấy đạo cột sáng chèn ép Ninh Chính Thuần bên trong, năng lượng phản vật chất trên người bắt đầu cuồn cuộn, vô số sợi tơ màu xám bạc, giống như ngàn vạn lần sóng to, từ bốn phương tám hướng, hướng Ninh Chính Thuần bọc lấy!!
Cùng lúc đó, có càng nhiều năng lượng phản vật chất hướng phía Dương Thần vây quanh. Tạo thành xu thế vây kín, trong nháy mắt định thôn phệ!
Trong đầu Dương Thần cũng phải ngừng một lúc mới kịp phản ứng, cái người què kia là ai.
- Hóa ra là ngươi... Không nghĩ tới, ngươi có thể sống đến bây giờ
Dương Thần có chút cảm khái.
Văn Thao cười lạnh nói:
- Sao nào, ngươi cảm thấy ta giống như loài bò sát, bị người giết chết chỉ bằng một cước sao? Lúc trước khi ngươi đem mụ chó cái đưa đến trước mặt của ta có thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, một thằng đàn ông tàn tật tại chân cầu sẽ có một ngày giống như ngươi, cao cao tại thượng đứng trên trời
- Hừ hừ, ngươi cùng bọn họ đều giống nhau, đều mang theo cái loại ánh mắt cao cao tại thượng này, trong mắt các ngươi, chúng ta chỉ là một đám hèn mọn.
- Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, kỳ thật các ngươi cũng chỉ là một thành viên trong đám chúng ta, một đám động vật xấu xí tự xưng là nhân loại, chẳng qua là chụp vào vài bộ quần áo sang trọng che đi sự bẩn thỉu bên trong mà thôi.
- Ta vốn cho là, người ngươi căm hận là ta, mới sắp đặt thiết kế nhiều kế hoạch không thú vị như vậy, nhưng hiện tại xem ra, ngươi đối với những người chúng ta đều hận đến thấu xương?
- Hận các ngươi? Các ngươi không xứng! Ta chỉ bắt tụi bay coi như thịt đun trong nồi, muốn kẹp như thế nào, thì kẹp như thế đó.
Dương Thần cười khẽ.
- Ngươi thoạt nhìn rất tự tin, ta có thể cảm giác được, ngươi dùng chính là năng lượng phản vật chất, xem ra ngươi đã thông qua Nghiêm Bất Vấn lấy được thành tựu, hiện tại ta rất ngạc nhiên ngươi làm như thế nào để đạt thành tựu cho tới hôm nay, nhưng ngươi xác thực rất không tầm thường.
- Nhìn thấy chưa, ngươi bây giờ lại dùng cái loại giọng điệu khinh miệt để nói chuyện với ta... Ta rất chán ghét giọng điệu này của đám người các ngươi, hơn nữa, ngươi quản được sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể thắng ta?
Văn Thao âm thanh cười lạnh nói:
- Các ngươi những thứ gọi là tứ đại gia tộc, Yến Kinh hào phú, thế gia hào môn Hoa Hạ, hết thảy chỉ là một đám mua danh chuộc tiếng bại hoại!
- Tại bên trong quốc gia này, các ngươi tự xưng là danh môn quý tộc, cảm thấy đứng trên tầng cao của xã hội thì có thể dễ dàng bóp chết những con rệp! Bị ta ăn tươi cũng là vinh hạnh cho các ngươi đó!
Dương Thần đang muốn nói cái gì đó, lại phát giác được một cỗ uy áp lạ lẫm từ phía tây chân trời truyền đến.
Trong chớp mắt, một gã mặc áo bào dài màu trắng, phong độ nhẹ nhàng, tóc dài, đã đi tới trên không trung của Lê Viên.
Người đàn ông mặc áo bào trắng mặt như quan ngọc, hai đầu lông mày mang theo vài phần ngả ngớn khinh thường, mắt híp lại nhìn Ninh Quang Diệu đang bị nhốt trong cột sáng kia, lại nhìn Dương Thần cùng Văn Thao, như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Tứ gia!? Tứ gia ngài đã tới?
Ninh Quang Diệu nhận ra người này, đúng là người lúc trước mang đến Ninh Tâm cùng Ninh Đức tới Ninh gia - lão Tứ.Dương Thần cũng đại khái đoán được lai lịch người này, từng nghe Tiêu Chỉ Tình giới thiệu qua, hiện tại nắm quyền Ninh gia là huynh muội bốn người, lão Tứ tên là Ninh Chính Thuần.
Nói về tu vi thì có thể phân biệt ra như vậy. Đều là Tam dương chân hỏa kiếp trung kỳ, tuy nhiên chỉ cao hơn so với Ninh Tâm cùng Ninh Đức, còn so với mình thì lại kém khá xa.
- Đồ vô dụng, tình cảnh này mà đã khởi động Kim Thiềm bùa hộ mệnh.
Ninh Chính Thuần mắt liếc nhìn La Thúy San cùng Ninh Quốc Đống đang dùng ánh mắt ác độc ở đằng kia, cười lạnh nói:
- Bọn hắn cũng có thể gây bất lợi đối với ngươi?
Ninh Quang Diệu lập tức nói:
- Đúng vậy! Xin Tứ gia ngay tại chỗ hành quyết hai người này!
Ninh Chính Thuần ngắm nhìn Dương Thần, nhếch miệng nói:
- Ta nhận ra ngươi, là tiểu tử của Dương gia, ngươi ở bên trong ảo cảnh của chúng ta cũng rất có thanh danh, ta nhìn không ra tu vi của ngươi, xem ra hoàn toàn chính xác danh bất hư truyền.
- Hôm nay ta ra ngoài chỉ là để bảo hộ chu toàn cho người Ninh gia ở thế tục, hiện tại hắn không có việc gì, ta cũng không tiện ra tay, không bằng ngươi thay ta chém giết ba người này, thế nào?
- Ở đâu chạy đến tạp chủng, khoa tay múa chân, ngươi cho rằng ngươi là ai!?
Không đợi Dương Thần nói cái gì, Văn Thao huy động cánh tay, một đạo năng lượng thể phản vật chất tráng kiện, thế như chẻ tre bắn về phía Ninh Chính Thuần!
Ninh Chính Thuần sớm có phòng bị, xuất ra một thanh ngọc kiếm trắng tuyền thon dài, thẳng tiến!
Bạch ngọc kiếm này tuy rằng được chế tạo từ phi kim loại, lại tràn ngập linh khí kim loại sắc bén!
Một đạo duệ kim kiếm khí màu trắng như là bọt nước, từ trên thân bạch ngọc kiếm vọt lên, lại hóa thành một luồng sóng hung mãnh, cùng năng lượng phản vật chất kia ầm ầm đụng vào nhau!
Bành bành bành!!...
Hết đợt sóng này tiếp nối một đợt sóng khác, liên tục mấy tiếng tiếng nổ mạnh về sau, năng lượng phản vật chất cuối cùng cũng bị kiếm khí cắn nát tại chỗ, nhưng Ninh Chính Thuần cũng bị chấn động rơi xuống mặt đất!
Loạng choạng lui lại mấy bước, Ninh Chính Thuần hoảng sợ biến sắc, tuyệt đối không nghĩ tới tên đàn ông tướng mạo xấu xí xa lạ này lại tiện tay thi triển ra thực lực mạnh như vậy!
- Haha! Chỉ có chút bản lãnh ấy, mà lại đi tới cứu Ninh Quang Diệu!? Ta cho ngươi chết cùng bọn họ vậy!!
Văn Thao lòng tin lập tức tăng nhiều, liên tục hai đường sáng phản vật chất, hướng xuống Ninh Chính Thuần trên mặt đất liên tục oanh tạch!
Dương Thần vốn có cơ hội ngăn cản, nhưng Ninh Chính Thuần kia cùng mình cũng không có quan hệ gì, với lại muốn nhìn một chút thủ đoạn của Văn Thao, nên hắn chưa chịu ra tay.
Ninh Chính Thuần lúc này đang mệt mỏi đối phó, không khỏi hối hận chính mình chủ quan, đáng lẽ nên mang một số trỡ thủ, hoặc mời cao thủ đứng đầu trong gia tộc đến mới có cơ hội thắng!
Lão lúc này đang trốn chạy, không rảnh bận tâm đến Ninh Quang Diệu phía sau, một chùm sáng lại đâm vào cột sáng màu vàng này!
Sau một tiếng nứt toác nổ mạnh, cái cột sáng phòng hộ kia, đúng là bị nện vỡ tan tành!
Ninh Quang Diệu đã mất đi lá chắn bảo hộ, nhất thời cực kì hoảng sợ!
Mà cùng lúc đó, La Thúy San cùng Ninh Quốc Đống trước đó không cách nào phá được, lại lộ ra vẻ mừng như điên!
- Phụ thân đại nhân, là cha vứt bỏ ta trước, lựa chọn cái loại nghiệt chủng kia, lần này đừng trách con trở mặt!
Ninh Quốc Đống đọng lại oán giận độc ác nhiều ngày, rốt cục tại thời khắc này đã được bộc phát, thân ảnh hóa thành một tàn ảnh, hướng phía Ninh Quang Diệu đánh tới!
- Cẩn thận!!
La Thúy San lại phát ra một tiếng hét thê lương, thân ảnh đuổi theo Ninh Quốc Đống, nhào tới trước mặt y!
Ninh Quốc Đống bước chân dừng lại, đột nhiên phanh lại!
Phụt
Một âm thanh đâm xuyên thanh thúy vang lên, chỉ thấy một chùm tia sáng màu trắng sắc bén, giống như tia la-ze, lúc này vừa vặn xuyên thủng ngực La Thúy San!
Xa bên cạnh, Ninh Chính Thuần thối lui một khoảng cách lớn, đang dựng lên hai cây kiếm chỉ, phát ra một chiêu Duệ kim kiếm khí để cứu Ninh Quang Diệu!!
Trong tích tắc này, Ninh Quốc Đống giống như ngây dại, nhìn người phụ nữ trước mắt trước ngực đã bị xuyên thủng mở ra một lỗ thủng máu thịt lẫn lộn, mở to đôi mắt, không có nửa điểm phản ứng...
Thời gian phảng phất đọng lại, lại giống như đang lùi lại…
Trên bầu trời Văn Thao nhìn thấy một màn này, cũng không có nhiều cảm xúc, hai mẹ con La Thúy San cùng Ninh Quốc Đống sau khi kế hoạch thất bại, cũng đã mất đi giá trị lợi dụng, y tự nhiên cũng không muốn đi quản.
Ninh Quang Diệu thì là thở mạnh một hơi, cũng may Ninh Chính Thuần chưa quên, luôn chú ý an nguy của mình, cuối cùng cũng tạm thời hữu kinh vô hiểm, lão cười lạnh đối với người phụ nữ đang nằm dưới đất.
Dương Thần không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đã xảy ra một màn kịch quá mức kịch tính, không nghĩ tới La Thúy San đã không còn là La Thúy San ngày nào, lại có thể xả thân đi cứu Ninh Quốc Đống cũng đã không phải người con của ngày trước.
Tuy rằng sau khi bị cải tạo thân thể có được năng lực cường đại tự phục hồi như cũ, nhưng loại kiếm khí tràn ngập Duệ kim chân nguyên này, hiển nhiên không phải là thứ mà thân thể bọn chúng có khả năng chữa trị.
Lưu lại tại ngực đại lượng kiếm khí, để cho miệng vết thương của La Thúy San không ngừng mở rộng, máu tươi không ngừng tuôn trào, căn bản không có ý định dừng lại.
Mặc dù cũng đã đến Tam dương Độ Kiếp trung kỳ bình thường, nhưng người kia cũng đã vượt qua Hóa Thần Kỳ, cho nên sức mạnh tuyệt không giống như suy nghĩ của bọn hắn.
Ninh Quốc Đống vô ý thức xông lên, ôm lấy La Thúy San đã ngã xuống đất, vành mắt đỏ lên, hét lớn:
- Mẹ đây là vì cái gì!? Mẹ làm gì phải cứu con!? Mẹ điên rồi sao!?
La Thúy San run rẩy tay, ý muốn sờ má của Ninh Quốc Đống, nhưng lại bị kiếm khí ở ngực từng bước xâm chiếm, đau đớn từng đợt.
- Đứa con ngốc... Ta là mẹ con mà…
La Thúy San suy yếu nói.
Ninh Quốc Đống nước mắt sao cũng không ngăn được rơi xuống, rơi xuống ngực La Thúy San, nhưng lại trực tiếp xuyên qua thân thể của bà, rơi xuống mặt đất...
- Mẹ... Mẹ biết rõ... Con ghét bỏ mẹ... Chê mẹ bẩn... Đã... Đã không hề xem mẹ là... Mẹ của con...
La Thúy San lộ vẻ sầu thảm cười nói:
- Nhưng mẹ... mẹ vĩnh viễn... xem con là...con trai mẹ...
Người phụ nữ nói đến chữ cuối cùng, do máu chảy quá nhiều, khó có thể duy trì, đầu tuy chưa ngả nhưng đã không còn sống.
- KHÔNG….!!!!!!
Ninh Quốc Đống khàn giọng hô to, khóe mắt như muốn nứt, tuyệt vọng, hối hận, thống khổ, các loại cảm xúc hỗn tạp, lại để cho y cảm thấy muốn điên luôn!
Thế nhưng dưới cục diện trước mắt, cũng không có người nào đi đến quan tâm lòng của y tan thành mảnh nhỏ cỡ nào.
La Thúy San chết đi, chỉ như một lá chắn vô ý.
Văn Thao liên tục thúc giục mấy đạo cột sáng chèn ép Ninh Chính Thuần bên trong, năng lượng phản vật chất trên người bắt đầu cuồn cuộn, vô số sợi tơ màu xám bạc, giống như ngàn vạn lần sóng to, từ bốn phương tám hướng, hướng Ninh Chính Thuần bọc lấy!!
Cùng lúc đó, có càng nhiều năng lượng phản vật chất hướng phía Dương Thần vây quanh. Tạo thành xu thế vây kín, trong nháy mắt định thôn phệ!