- Cũng hiếm gặp một thằng nhóc không sợ chết, chân nguyên hóa thần giai đoạn cuối áp chế cậu, chi sợ ngay cả sức phản kháng của cậu cũng không có, chẳng lẽ cậu còn mang trên mình cái mai rùa ngàn năm sao?
Chi trông thấy người phụ nữ yểu điệu, thân hình nảy nở từ cửa lướt vào trong, với trang phục váy voan màu xanh lục, xõa mái tóc dài, mắt xinh môi đẹp, cằm nhọn, mũi cao, tươi cười, tạo ra trạng thái quyến rũ.
Đi theo phía sau người phụ nữ xinh đẹp, là hai thanh niên một nam một nữ.
Cô gái trong trang phục Hán màu đỏ tía, tóc búi cao, gương mặt trái xoan như những người phụ nữ kia, vẽ hàng mi lá liễu, gương mặt thon, hơi mỉm cười và mang vẻ tự tin.
Ngoài ra một người thanh niên, làn da trắng, trong trang phục rất thời thượng hợp mốt hiện giờ, bộ vest màu đen vừa người, đôi giày láng bóng. Vừa mới bước vào, ánh mắt liền hướng về phía Triệu Đình.
Hai người con gái một chàng trai, hai người dáng vẻ cổ điển, một người trong trang phục hợp mốt, hình ảnh đối lập nhưng thường xuất hiện trong huyễn cảnh.
Tiêu Mạc Hối hơi nhoét lên, cười nói:
- Là em dâu và Mạn Nghiên đến sao? Ha ha, chuyện phía thông gia bàn tới đâu rồi, Thiếu Cung huynh có đến không?
Dương Thần vừa nghe cách xưng hô, liền biết được người mới đến là ai.
Người phụ nữ này có tên Từ Á Nam, là mẹ trên danh nghĩa của Tiêu Chi Tình, cũng là
vợ chính thức của Tiêu Mạc Tranh, còn người con gái kia là Tiêu Mạn Nghiên, cũng là con gái của Tiêu Mạc Tranh và Tiêu Á Nam, cũng là chị gái của Tiêu Chi Tình.
Tuy Tiêu Chỉ Tình chưa từng cụ thể nhắc qua, nhưng Dương Thần cũng từng cảm nhận được từ trong lời nói của người phụ nữ, mẹ con người đàn bà này vô cùng ác độc đối với Tiêu Chỉ Tình, từ bé đến lớn đều không được sống tốt, còn thường xuyên bị ngược đãi.
Do đó lúc Dương Thần trông thấy vẻ mặt của họ không có gì, trong lòng hận đến nỗi muốn giết chết hai mẹ con ngay tức khắc.
- Bác cả khoan vội, em không phải vừa mới đưa hai đứa con về liền chạy qua đây sao. Anh của em nói rồi, muộn nhất là một tháng, nhanh nhất là nửa tháng, đợi anh ấy ngộ được kiếm pháp Nhất Chiêu rồi sẽ qua đây.
Từ Á Nam cười ha hả nói.
- Được, Thiếu Cung huynh thật không hổ danh tên gọi “Kẻ sy kiếm”! Lần này cũng may có em, có anh Thiếu Cung qua đây chi bảo đệ tử bên này, vậy “Tam gia hội võ” quả nhiên vẫn còn có thể toát lên ác khí của trăm năm trước!
Tiêu Mạc Hối hài lòng nói.
Dương Thần tò mò hỏi anh em Triệu Mộc Dương,
- Họ đang nói Thiếu Cung huynh là ai? Dường như rất lợi hại?
Triệu Mộc Dương đang định giải thích, người thanh niên trẻ tuồi trong trang phục vest liền xen vào làm gián đoạn, vẻ mặt chế giễu cười cợt.
- Đâu ra thằng ngốc vậy, ngay cả danh tiếng của Từ Thiếu Cung Từ gia cũng chưa nghe qua? Sao có thể sống được trong huyễn cảnh này chứ?
Dương Thần tự mắng trong lòng, anh lại không hỏi ngươi, nhưng vẫn gật đầu cười tỏ ý hối tiếc.
- Đại công tử bỏ qua, vị Tiêu huynh này vừa mới đến Huyễn Cảnh chưa lâu, còn chưa biết đến danh tiếng của tiền bối Từ Thiếu Cung.
Triệu Mộc Dương quay sang giới thiệu cho Dương Thần:
- Tiêu huynh đệ, vị này là Tiêu Thu Phong đại công tử của nhà họ Tiêu, còn Từ Thiếu Cung là cao thủ của Từ gia, vì chi mê kiếm pháp, lại có tên “Kẻ sy kiếm”, ngài ấy lại là thiên tài kiếm thuật có tiếng tại đây, là một trong mười cao thủ được công nhận hiện nay.
Dương Thần liền hiểu ra, xem ra Từ gia cũng là gia tộc dựa vào nhà họ Tiêu, nhưng vì có một cao thủ thiên tài như Từ Thiếu Cung, địa vị Từ gia nổi tiếng, Tiêu Á Nam là em gái của Từ Thiếu Cung, gả vào Tiêu gia, địa vị cũng không tệ, chả trách tính khí ngạo mạn.
Thập đại cao thủ Huyễn Cảnh, tuy chưa tuyệt đối là mười người mạnh nhất, nhưng cũng trong một trăm năm gần nay, tần số hoạt động của các kẻ mạnh quá rõ ràng, nhận được khẳng định trong Huyễn Cảnh.
Đối với bậc trướng lão trong gia tộc thời cổ xưa, hoặc một số quái vật sống ẩn dật, vì cũng không biết họ đã chết hay chưa, đương nhiên không thể được xếp vào.
Được xếp vào thập đại cao thủ, ít ra cũng đạt trên Nhược Thủy kỳ, trong đó một số người tu luyện rất sâu, vì không có ai từng đánh bại họ, cũng không biết giới hạn thực sự của họ đến mức độ nào.
Nếu không có chuyện phải cứu Tiêu Chi Tình, Dương Thần ắt hẳn sẽ cùng tiếp chiêu với những cao thủ này, thắng thua là một chuyện, hắn hy vọng từ trong chiến đấu có thể lãnh ngộ được càng cao hơn, chỉ có quyết đấu với cao thủ, mới có khả năng.
- Lúc này nghe anh nói như vậy, hóa thần sơ kỳ của anh có thể đối phó với kỳ cuối, anh xác nhận anh không nói dối chứ?
Từ Á Nam hứng thú hỏi.
Dương Thần gật đầu:
- Nhị phu nhân, nếu không tin, có thể tìm một tu sĩ có hóa thần kỳ cuối ra tiếp chiêu với tôi, tuy chưa hẳn tôi sẽ thắng, muốn tôi thua cũng rất khó.
- Hừ, phóng đại quá, gia đình họ Tiêu chúng tôi không cần anh nữa.
Tiêu Mạn Nghiên bên cạnh cười lạnh lùng.
Dương Thần mỉm cười, không vội vàng.
Tiêu Mạc Hối suy nghĩ, nói:
- Nếu đã như vậy, Thu Phong, con cho gọi Lam Phi ra đây, thử chiêu với Tiêu Thần
xem.
Tiêu Thu Phong ngoan ngoãn nhận lời, phi thân ra ngoài tìm tu sĩ Lam Phi.
- Bác cả, bác thật nhẫn tâm, Lam Phi là cao thủ trẻ nhất lại có năng lực nhất trong hóa thần kỳ cuối, bác cho anh ấy tiếp chiêu với tên khoác lác này, anh ấy sẽ chịu khổ đấy.
Tuy Từ Á Nam nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất thích thú.
Tiêu Mạc Hối nhìn sang Dương Thần
- Tiêu Thần, nếu anh có thể vượt qua mười chiêu của Lam Phi mà không gục xuống, tôi sẽ ban cho Triệu gia ba viên hồi nguyên đơn trung phẩm, nếu anh có thể chịu được ba mươi chiêu không bại, tôi sẽ ban cho Triệu gia một viên Tiêu Vân đơn thượng phẩm, anh dám chấp nhận không?
Tiêu Mạc Hối cũng có suy nghĩ của y, Dương Thần thực sự chịu được ba mươi chiêu của Lam Phi bất bại, nào sợ mừơi chiêu, rõ ràng tên này không lừa dối, ắt hẳn có sức phi phàm, vậy dùng linh đơn đổi lại một thanh niên có tiềm lực vì gia tộc, là điều rất đáng.
- Tiêu Thần bất tài, nhưng đồng ý dấu vì Triệu gia.
Dương Thần đưa tay nói.
Triệu Mộc Dương và Triệu Đình bên cạnh đều nhìn với ánh mắt cảm kích, đặc biệt là Triệu Đình, trong mắt thậm chí còn lấp lánh những giọt lệ, dù sao họ cũng không hề giúp Dương Thần gì, nhưng Dương Thần lại vì họ mà chiến đấu với một cao thủ hóa thần kỳ cuối.
Với hai anh em họ, Dương Thần rất trọng tình trọng nghĩa, thật sự là một người tốt hiếm có. Không phải vì họ quá cần đến linh đơn, họ cũng không đồng ý cho Dương Thần
mạo hiểm.
Sơ kỳ đối chiến với kỳ cuối, không chi là độ dày đặc của chân nguyên, còn có kinh nghiệm, cảnh giới đều khác biệt, đừng nói mười chiêu, một chiêu cũng rất khó kháng cự chính diện.
Rất nhanh, Tiêu Thu Phong liền dẫn một thanh niên trong trang phục màu xanh, quần ngắn màu trắng, thân hình cường tráng, da ngăm đen, tóc ngắn đến trước võ đài.
Người thanh niên có tên Lam Phi quả thật có hóa thần kì cuối đỉnh, dường như lúc nào cũng có thể đột phá vào độ kiếp kỳ.
- Lam Phi, ngoài việc không được dùng pháp bảo, không cần giữ lại thực lực, dùng mười phần chân nguyên của con, đối chiến với Tiêu Thần, nhiều nhất đến ba mươi chiêu.
Tiêu Mạc Hối ra lệnh.
Lam Phi có chút khó hiểu nhìn sang Dương Thần, dường như cảm thấy dùng mười phần sức đối với một hóa thần sơ kỳ thật không thích hợp, nhưng y là tu sĩ của nhà Tiêu, phải nhờ vào sức mạnh của Tiêu gia để giúp mình tu luyện, nên cần phải nghe lời của nhà họ Tiêu.
- Đại gia có lệnh, tôi sẽ không nể tinh, nếu anh không kiên trì được, không cần miễn cường, không thì vừa vào hóa thần thì phải hủy hết đạo hạnh thì không đáng.
Sắc mặt cứng nhắc của Lam Phi nói.
Dương Thần không khỏi vui mừng, tên tráng sĩ tuy nhìn lạnh lùng, nhưng lại có lòng nhiệt tình, gật đầu.
- Xuất chiêu đi.
Lam Phi không do dự, hóa thần kỳ cuối toàn thân toát lên, huy động mười phân chân nguyên, hướng về phía Dương Thần.
Vì không dùng pháp bảo, Lam Phi chi đơn thuần dùng quyền cước, điều này trong tu sĩ đều không kỳ lạ, dù sao không phải ai cũng có pháp bảo, ngoài pháp thuật ra, còn cộng thêm quyền cước.
Khác với cổ võ bình thường là, tu sĩ dùng đến là chân nguyên, mà không phải chân
khí.
Dương Thần từng đọc nhiều sách giới thiệu võ thuật và các bí kiếp tại Đường Môn, xem ra, Lam Phi dường như là xuất thân là đệ tử của phái Thiếu Lâm, đang dùng đến Thiếu Lâm La Hán quyền.
Quyền thủ của Lam Phi như chứa đựng quả bom, một móc, một điểm, đấm xuống, sức mạnh lớn, nếu sàn đấu này không được làm bằng chất liệu đặc biệt, sớm đã bị thành tro bụi.
Dương Thần không học theo võ thuật chính quy, chi biết dùng bản năng chiến đấu với Lam Phi, không thể để lộ tu vi, chân nguyên lực không thể chống lại, không ngừng bị đánh bại.
Lam Phi đá vào hai tay của Dương Thần, như sấm chớp phi một chân qua, đánh vào ngực của Dương Thần!
Đùng!
Cả thân hình của Dương Thần bay lên, lực chân nguyên hình thành một luồn va chạm,
giữa không trung lại mạnh mẽ đánh thêm lần hai!
- Mới chiêu thứ tư đã bị đánh bay rồi, xem ra lại là một tên ngốc không yêu mạng sống.
Tiêu Mạn Nghiên ở bên cạnh vừa mới xem xong cuộc chiến liền dứt lời, tiếp theo liền “ủa” một tiếng, ngạc nhiên nhìn về phía Dương Thần,
- Sao có thể...
- Cũng hiếm gặp một thằng nhóc không sợ chết, chân nguyên hóa thần giai đoạn cuối áp chế cậu, chi sợ ngay cả sức phản kháng của cậu cũng không có, chẳng lẽ cậu còn mang trên mình cái mai rùa ngàn năm sao?
Chi trông thấy người phụ nữ yểu điệu, thân hình nảy nở từ cửa lướt vào trong, với trang phục váy voan màu xanh lục, xõa mái tóc dài, mắt xinh môi đẹp, cằm nhọn, mũi cao, tươi cười, tạo ra trạng thái quyến rũ.
Đi theo phía sau người phụ nữ xinh đẹp, là hai thanh niên một nam một nữ.
Cô gái trong trang phục Hán màu đỏ tía, tóc búi cao, gương mặt trái xoan như những người phụ nữ kia, vẽ hàng mi lá liễu, gương mặt thon, hơi mỉm cười và mang vẻ tự tin.
Ngoài ra một người thanh niên, làn da trắng, trong trang phục rất thời thượng hợp mốt hiện giờ, bộ vest màu đen vừa người, đôi giày láng bóng. Vừa mới bước vào, ánh mắt liền hướng về phía Triệu Đình.
Hai người con gái một chàng trai, hai người dáng vẻ cổ điển, một người trong trang phục hợp mốt, hình ảnh đối lập nhưng thường xuất hiện trong huyễn cảnh.
Tiêu Mạc Hối hơi nhoét lên, cười nói:
- Là em dâu và Mạn Nghiên đến sao? Ha ha, chuyện phía thông gia bàn tới đâu rồi, Thiếu Cung huynh có đến không?
Dương Thần vừa nghe cách xưng hô, liền biết được người mới đến là ai.
Người phụ nữ này có tên Từ Á Nam, là mẹ trên danh nghĩa của Tiêu Chi Tình, cũng là
vợ chính thức của Tiêu Mạc Tranh, còn người con gái kia là Tiêu Mạn Nghiên, cũng là con gái của Tiêu Mạc Tranh và Tiêu Á Nam, cũng là chị gái của Tiêu Chi Tình.
Tuy Tiêu Chỉ Tình chưa từng cụ thể nhắc qua, nhưng Dương Thần cũng từng cảm nhận được từ trong lời nói của người phụ nữ, mẹ con người đàn bà này vô cùng ác độc đối với Tiêu Chỉ Tình, từ bé đến lớn đều không được sống tốt, còn thường xuyên bị ngược đãi.
Do đó lúc Dương Thần trông thấy vẻ mặt của họ không có gì, trong lòng hận đến nỗi muốn giết chết hai mẹ con ngay tức khắc.
- Bác cả khoan vội, em không phải vừa mới đưa hai đứa con về liền chạy qua đây sao. Anh của em nói rồi, muộn nhất là một tháng, nhanh nhất là nửa tháng, đợi anh ấy ngộ được kiếm pháp Nhất Chiêu rồi sẽ qua đây.
Từ Á Nam cười ha hả nói.
- Được, Thiếu Cung huynh thật không hổ danh tên gọi “Kẻ sy kiếm”! Lần này cũng may có em, có anh Thiếu Cung qua đây chi bảo đệ tử bên này, vậy “Tam gia hội võ” quả nhiên vẫn còn có thể toát lên ác khí của trăm năm trước!
Tiêu Mạc Hối hài lòng nói.
Dương Thần tò mò hỏi anh em Triệu Mộc Dương,
- Họ đang nói Thiếu Cung huynh là ai? Dường như rất lợi hại?Triệu Mộc Dương đang định giải thích, người thanh niên trẻ tuồi trong trang phục vest liền xen vào làm gián đoạn, vẻ mặt chế giễu cười cợt.
- Đâu ra thằng ngốc vậy, ngay cả danh tiếng của Từ Thiếu Cung Từ gia cũng chưa nghe qua? Sao có thể sống được trong huyễn cảnh này chứ?
Dương Thần tự mắng trong lòng, anh lại không hỏi ngươi, nhưng vẫn gật đầu cười tỏ ý hối tiếc.
- Đại công tử bỏ qua, vị Tiêu huynh này vừa mới đến Huyễn Cảnh chưa lâu, còn chưa biết đến danh tiếng của tiền bối Từ Thiếu Cung.
Triệu Mộc Dương quay sang giới thiệu cho Dương Thần:
- Tiêu huynh đệ, vị này là Tiêu Thu Phong đại công tử của nhà họ Tiêu, còn Từ Thiếu Cung là cao thủ của Từ gia, vì chi mê kiếm pháp, lại có tên “Kẻ sy kiếm”, ngài ấy lại là thiên tài kiếm thuật có tiếng tại đây, là một trong mười cao thủ được công nhận hiện nay.
Dương Thần liền hiểu ra, xem ra Từ gia cũng là gia tộc dựa vào nhà họ Tiêu, nhưng vì có một cao thủ thiên tài như Từ Thiếu Cung, địa vị Từ gia nổi tiếng, Tiêu Á Nam là em gái của Từ Thiếu Cung, gả vào Tiêu gia, địa vị cũng không tệ, chả trách tính khí ngạo mạn.
Thập đại cao thủ Huyễn Cảnh, tuy chưa tuyệt đối là mười người mạnh nhất, nhưng cũng trong một trăm năm gần nay, tần số hoạt động của các kẻ mạnh quá rõ ràng, nhận được khẳng định trong Huyễn Cảnh.
Đối với bậc trướng lão trong gia tộc thời cổ xưa, hoặc một số quái vật sống ẩn dật, vì cũng không biết họ đã chết hay chưa, đương nhiên không thể được xếp vào.
Được xếp vào thập đại cao thủ, ít ra cũng đạt trên Nhược Thủy kỳ, trong đó một số người tu luyện rất sâu, vì không có ai từng đánh bại họ, cũng không biết giới hạn thực sự của họ đến mức độ nào.
Nếu không có chuyện phải cứu Tiêu Chi Tình, Dương Thần ắt hẳn sẽ cùng tiếp chiêu với những cao thủ này, thắng thua là một chuyện, hắn hy vọng từ trong chiến đấu có thể lãnh ngộ được càng cao hơn, chỉ có quyết đấu với cao thủ, mới có khả năng.
- Lúc này nghe anh nói như vậy, hóa thần sơ kỳ của anh có thể đối phó với kỳ cuối, anh xác nhận anh không nói dối chứ?
Từ Á Nam hứng thú hỏi.
Dương Thần gật đầu:
- Nhị phu nhân, nếu không tin, có thể tìm một tu sĩ có hóa thần kỳ cuối ra tiếp chiêu với tôi, tuy chưa hẳn tôi sẽ thắng, muốn tôi thua cũng rất khó.
- Hừ, phóng đại quá, gia đình họ Tiêu chúng tôi không cần anh nữa.
Tiêu Mạn Nghiên bên cạnh cười lạnh lùng.
Dương Thần mỉm cười, không vội vàng.
Tiêu Mạc Hối suy nghĩ, nói:
- Nếu đã như vậy, Thu Phong, con cho gọi Lam Phi ra đây, thử chiêu với Tiêu Thần
xem.
Tiêu Thu Phong ngoan ngoãn nhận lời, phi thân ra ngoài tìm tu sĩ Lam Phi.
- Bác cả, bác thật nhẫn tâm, Lam Phi là cao thủ trẻ nhất lại có năng lực nhất trong hóa thần kỳ cuối, bác cho anh ấy tiếp chiêu với tên khoác lác này, anh ấy sẽ chịu khổ đấy.
Tuy Từ Á Nam nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất thích thú.
Tiêu Mạc Hối nhìn sang Dương Thần
- Tiêu Thần, nếu anh có thể vượt qua mười chiêu của Lam Phi mà không gục xuống, tôi sẽ ban cho Triệu gia ba viên hồi nguyên đơn trung phẩm, nếu anh có thể chịu được ba mươi chiêu không bại, tôi sẽ ban cho Triệu gia một viên Tiêu Vân đơn thượng phẩm, anh dám chấp nhận không?
Tiêu Mạc Hối cũng có suy nghĩ của y, Dương Thần thực sự chịu được ba mươi chiêu của Lam Phi bất bại, nào sợ mừơi chiêu, rõ ràng tên này không lừa dối, ắt hẳn có sức phi phàm, vậy dùng linh đơn đổi lại một thanh niên có tiềm lực vì gia tộc, là điều rất đáng.
- Tiêu Thần bất tài, nhưng đồng ý dấu vì Triệu gia.
Dương Thần đưa tay nói.
Triệu Mộc Dương và Triệu Đình bên cạnh đều nhìn với ánh mắt cảm kích, đặc biệt là Triệu Đình, trong mắt thậm chí còn lấp lánh những giọt lệ, dù sao họ cũng không hề giúp Dương Thần gì, nhưng Dương Thần lại vì họ mà chiến đấu với một cao thủ hóa thần kỳ cuối.
Với hai anh em họ, Dương Thần rất trọng tình trọng nghĩa, thật sự là một người tốt hiếm có. Không phải vì họ quá cần đến linh đơn, họ cũng không đồng ý cho Dương Thần
mạo hiểm.
Sơ kỳ đối chiến với kỳ cuối, không chi là độ dày đặc của chân nguyên, còn có kinh nghiệm, cảnh giới đều khác biệt, đừng nói mười chiêu, một chiêu cũng rất khó kháng cự chính diện.
Rất nhanh, Tiêu Thu Phong liền dẫn một thanh niên trong trang phục màu xanh, quần ngắn màu trắng, thân hình cường tráng, da ngăm đen, tóc ngắn đến trước võ đài.
Người thanh niên có tên Lam Phi quả thật có hóa thần kì cuối đỉnh, dường như lúc nào cũng có thể đột phá vào độ kiếp kỳ.
- Lam Phi, ngoài việc không được dùng pháp bảo, không cần giữ lại thực lực, dùng mười phần chân nguyên của con, đối chiến với Tiêu Thần, nhiều nhất đến ba mươi chiêu.
Tiêu Mạc Hối ra lệnh.
Lam Phi có chút khó hiểu nhìn sang Dương Thần, dường như cảm thấy dùng mười phần sức đối với một hóa thần sơ kỳ thật không thích hợp, nhưng y là tu sĩ của nhà Tiêu, phải nhờ vào sức mạnh của Tiêu gia để giúp mình tu luyện, nên cần phải nghe lời của nhà họ Tiêu.
- Đại gia có lệnh, tôi sẽ không nể tinh, nếu anh không kiên trì được, không cần miễn cường, không thì vừa vào hóa thần thì phải hủy hết đạo hạnh thì không đáng.
Sắc mặt cứng nhắc của Lam Phi nói.
Dương Thần không khỏi vui mừng, tên tráng sĩ tuy nhìn lạnh lùng, nhưng lại có lòng nhiệt tình, gật đầu.
- Xuất chiêu đi.
Lam Phi không do dự, hóa thần kỳ cuối toàn thân toát lên, huy động mười phân chân nguyên, hướng về phía Dương Thần.
Vì không dùng pháp bảo, Lam Phi chi đơn thuần dùng quyền cước, điều này trong tu sĩ đều không kỳ lạ, dù sao không phải ai cũng có pháp bảo, ngoài pháp thuật ra, còn cộng thêm quyền cước.
Khác với cổ võ bình thường là, tu sĩ dùng đến là chân nguyên, mà không phải chân
khí.
Dương Thần từng đọc nhiều sách giới thiệu võ thuật và các bí kiếp tại Đường Môn, xem ra, Lam Phi dường như là xuất thân là đệ tử của phái Thiếu Lâm, đang dùng đến Thiếu Lâm La Hán quyền.
Quyền thủ của Lam Phi như chứa đựng quả bom, một móc, một điểm, đấm xuống, sức mạnh lớn, nếu sàn đấu này không được làm bằng chất liệu đặc biệt, sớm đã bị thành tro bụi.
Dương Thần không học theo võ thuật chính quy, chi biết dùng bản năng chiến đấu với Lam Phi, không thể để lộ tu vi, chân nguyên lực không thể chống lại, không ngừng bị đánh bại.
Lam Phi đá vào hai tay của Dương Thần, như sấm chớp phi một chân qua, đánh vào ngực của Dương Thần!
Đùng!
Cả thân hình của Dương Thần bay lên, lực chân nguyên hình thành một luồn va chạm,
giữa không trung lại mạnh mẽ đánh thêm lần hai!
- Mới chiêu thứ tư đã bị đánh bay rồi, xem ra lại là một tên ngốc không yêu mạng sống.
Tiêu Mạn Nghiên ở bên cạnh vừa mới xem xong cuộc chiến liền dứt lời, tiếp theo liền “ủa” một tiếng, ngạc nhiên nhìn về phía Dương Thần,
- Sao có thể...