Nghe thấy lời nói này của Ninh Chính Phong, mọi người mới phát hiện ra thần lôi còn chưa xuất hiện, không khỏi lo lắng cho một cao thủ tài năng tuyệt diễm của gia tộc, dù sao thì đến hôm nay, các bậc Thái Thượng trưởng lão còn không thể đột phá được Cửu thiên thần lôi kiếp, trước mắt đã có người có thể chống cự được với Lạc Thiên Thu.
Một lát sau, sức mạnh của đất trời cuối cùng cũng lộ ra, một con giao long màu xanh uốn éo giống như thần lôi, hào quang lóe sáng, ầm ầm phóng xuống khu vực Ninh Nhược Trúc đang bế quan!
Ầm ầm!!
Thanh thế cuồn cuộn, một luồng linh khí khủng bố bắt đầu chuyển động, khiến cho không ít tu sĩ Ninh gia theo bản năng đều lùi lại, thậm chí không ít người tu vi thấp đã vận chân nguyên hộ thể, tránh cho mình khỏi bị nội thương.
Xuất hiện trước mặt mọi người, là một màu xanh âm u, giống như là bắt nguồn từ một thế giới khác.
- Thứ này… thật quá khinh khủng… Tam muội trên tay lại không có thứ pháp bảo nào, có thể chống đỡ được nó sao!?
Ninh Chính Cương sợ hãi nói.
Ninh Chính Thuần nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch:
- Khó mà nói trước được điều gì… chỉ sợ chúng ta cũng như vậy, không thể nào tới gần phạm vi trong phạm vi 30 thước, thần hồn đều bị đánh tan, như vậy thì tam tỷ… có thể chịu được ba lượt không?!
Mọi người bàn luận ầm ĩ, có trưởng lão còn hối hận vì lúc trước không đưa cho Ninh Nhược Trúc một pháp bảo có tính phòng ngự.
Ninh Chính Phong trầm mặc không nói, trong mắt lộ ra vẻ quỷ quyệt, giống như là đang trông chờ cái gì…
Một lúc sau, đạo thần lôi thứ hai cũng phóng xuống.
So với lúc trước, đạo Thái Thanh Thần lôi thứ hai đánh xuống, khiến cho nhiều phần kiến trúc của Ninh gia bị nghiền nát, thậm chí đã tạo ra một hố sâu cực lớn.
Mà sau khi thần lôi đánh xuống, trong nháy mắt, từ mặt đất lóe ra một luồng ánh sáng vàng…
Tình huống này, có nhiều người tinh mắt có thể phát hiện ra, nhưng lại không thấy có gì khác thường.
Tuy nhiên, một số cao thủ vẫn có thể cảm nhận được, chân nguyên uy áp của Ninh Nhược Trúc cũng không bị hao tổn gì, giống như là uy lực của thần lôi gây ra là không lớn.
Điều này cũng làm cho nhiều người cảm thấy kì lạ, không biết Ninh Nhược Trúc làm cách nào có thể chống đỡ được thần lôi.
Cuối cùng, đạo thần lôi thứ ba cũng đánh xuống, giống như muốn phân tách đất trời, bùng nổ đánh xuống!
Ầm ầm!!!
Tiếng sấm truyền đến, khiến cho tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi!
Ánh sáng màu vàng lúc trước lại xuất hiện, bao bọc lấy thần lôi ở bên trong…
Một lúc lâu sau, Lôi Vân trên trời đã bắt đầu tiêu tán, trời chuyển nắng, không khí tràn ngập một mùi khét lẹt, không ít kiến trúc bằng kim loại, cũng bị đánh tan…
Hơn một nghìn tu sĩ Ninh gia cũng trợn tròn mắt, nhìn về phía cái hố rộng lớn kia, như đang chờ mong cái gì…
- Tam muội!?
Ninh Chính Phong gọi một tiếng, một bóng người màu xanh, tay cầm một cây cung dài, gần như ngay lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
Mái tóc đen tuyền bay phấp phơ trong gió, không giấu được một vẻ đẹp chim sa cá lặn, lông mày kẻ đen như lá liễu, cằm thuôn gọn, làn da trắng nõn như mỡ dê.
Ninh Nhược Trúc mặc một chiếc áo màu xanh, tay áo thả lỏng, đôi chân trần trắng như tuyết như hút hồn mọi ánh nhìn.
Cô thoạt nhìn có vẻ không lạnh lùng, không kiêu căng, nhưng lại có vẻ khó ai có thể tới gần, mặc dù khóe miệng có một nụ cười lúc có lúc không.
Có một thứ không thể không nhận ra, đó là một cây cung pháp bảo rất dài đang được cô cầm trên tay.
Cây cung mang một màu ám hồng, trên thân mang một loạt các loại hoa văn vô cùng phức tạp, vẽ rất nhiều các loại kỳ trân dị thú, bất luận trông như thế nào, đây chính là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Nhưng điều lạ là, chỉ có thân cung, chứ không có dây.
Mặc dù Ninh Nhược Trúc không hề tỏa ra chân nguyên uy áp, nhưng tu sĩ của Ninh gia, đều có thể cảm nhận được, chân nguyên này tuyệt đối không phải là Nhược Thủy kì bình thường, bọn họ thật sự không nhìn lầm, Ninh Nhược Trúc đã thật sự lĩnh ngộ được thần lôi, tiến vào Thái Thanh Thần lôi!
- Chúc mừng Tam tỷ, từ nay về sau, tu vi đã cao lên một bậc, chỉ sợ trong Huyễn cảnh này đã không còn đối thủ nữa rồi!
Ninh Chính Thuần tiến lên phía trước, cười nói, căn bản không hề đề cập đến Lạc Thiên Thu và Dương Thần.
- Chúc mừng Tam muội, lúc nãy còn làm cho ta cực kỳ lo lắng, may mà Tam muội có tu vi thâm hậu, có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Ninh Chính Phong nói, mang dáng vẻ cao hứng, nhưng trong lòng cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao Ninh Nhược Trúc có thể độ kiếp dễ dàng thế, nhưng không biểu lộ ra ngoài.
Ninh Nhược Trúc có chút thờ ơ khẽ hừ một tiếng, từ từ vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi nói:
- Huynh trưởng nếu thật sự chúc mừng, thì tiểu muội xin nhận vậy.
Bị Ninh Nhược Trúc nhìn thấu tâm can của mình, trong lòng Ninh Chính Phong có chút buồn bực, nhưng vẫn giữ dáng vẻ tươi cười.
- Tam muội thật là biết nói đùa, việc muội có thể độ kiếp, ta làm huynh trưởng lại còn có thể ghen ghét sao? Muội thật không nể mặt Ninh Chính Phong ta.
Ninh Chính Phong cười ha ha vui vẻ nói:
- Ninh gia chúng ta hôm nay có chuyện vui mừng, sau này đã có tam muội, Lạc Thiên Thu càng khó có thể lớn lối được nữa.
Ninh gia trên dưới đều cảm thấy vui mừng, cảm giác bị Lạc gia đè nén đều đã tan thành mây khói.
Chỉ là, Ninh Nhược Trúc không thể hiện cảm xúc gì, như người đột phá không phải là cô, mà là người khác.
Cô đem trường cung màu hồng bỏ vào nhẫn không gian, tự lẩm bẩm:
- Lạc Thiên Thu… đã là cái gì…
Cùng lúc đó, ở London, bọn người Dương Thần vừa mới xem hết trận bóng đá, không hề có hứng thú xem tiếp phần lễ trao giải, liền định quay trở lại du thuyền.
Ninh Quan Diệu cũng không xuất hiện lần nữa, lần này đến London quả thật còn để tham gia một hội nghị quốc tế.
Lúc này, toàn cầu đang trở lạnh, khiến cho tất cả các nguyên thủ quốc gia đều lo lắng, hơn hai mươi lãnh đạo và chuyên gia của các nước đã hội tụ tại London để thương lượng và đưa ra đối sách.
Sở dĩ là họp tại London, bởi vì nguyên nhân chính là Jane đang ở London.
Xem xong trận đấu, Jane phải làm đại diện cho hội khoa học hoàng gia nước Anh tham dự hội nghị, nên không quay về với Dương Thần được.
Tuy nhiên, lúc trước Jane đã nói, lần này cô cũng không thu thập được đủ tư liệu, đi cũng chỉ là nói ra suy nghĩ của mình, còn việc quyết định là do mỗi quốc gia.
Dương Thần và các cô gái quay trở lại du thuyền, chuẩn bị về Địa Trung Hải, bất ngờ nhận được điện thoại của Dương Công Minh từ Hoa Hạ gọi tới.
-...Tên tiểu tử này, tính tình bướng bỉnh của cháu không thể sửa được sao?
Dương Công Minh dường như có chút tức giận.
Dương Thần sững sờ:
- Ông có thể nói rõ hơn được không?
- Có gì không vui chứ, ít nhất nói mấy câu thôi, cháu cự tuyệt sứ giả Hồng Mông, nên bây giờ người ta đã tìm tới Dương gia chúng ta… cháu để một mình ta trong nhà, phải đối đãi với bọn họ như thế nào đây…
- Huyền Cơ Tử… đang ở trong nhà chúng ta?
Trong mắt Dương Thần lóe lên một tia hàn quang, không nghĩ là tên này thậm chí còn chưa chịu bỏ qua, lại đến tìm Dương Công Minh, không khỏi nhíu mày nói:
- Bọn chúng sao lại vượt rào thế, số 1 không ở Yến Kinh? Chẳng lẽ y không quản?
- Từ lúc nào số 1 liên quan đến Hồng Mông? Người kia ông có thể suy đoán được không?
Dương Thần ngạc nhiên, cảm thất kì quái, hắn không hề có quan hệ gì với Hồng Mông cả, chỉ có một chút liên quan đến Viêm hoàng thiết lữ mà thôi.
- Đặc sứ rất tức giận, nói là muốn thông bóng lại cho Thái Thượng trưởng lão ở Hồng Mông, ta chỉ là một lão già, không thể xử lí được chuyện này, cháu nhanh quay về đi, việc này do cháu gây ra, cháu phải tự mà xử lí…
Dương Công Minh sau khi lầm bầm nói vài câu, liền ngắt điện thoại.
Dương Thần cất điện thoại đi, nói rõ tình hình với các cô gái, ý định quay trở lại Yến Kinh.
Các cô tỏ ra vẻ thông cảm, kỳ thật lần này Dương Thần ở với các cô lâu như vậy, dù sao cũng có nhiều người đang tìm Dương Thần, không về xử lí một chút thì sẽ gây thêm phiền phức.
Ánh mắt hướng về phía Đường Uyển, Dương Thần do dự hỏi:
- Tiểu Uyển, anh có thể đưa em đi theo gặp ông ta, nhưng nếu như em không muốn thì…. Cũng không nhất thiết phải làm việc đó.
Đường Uyển xoa xoa đôi bàn tay trắng như phấn, giương mắt lên nói:
- Đương nhiên là muốn đi, em đã nghĩ thông rồi, như lời anh nói, chúng ta không còn đường lui, nếu ngay cả kẻ thù của cha mẹ mà còn không dám đối mặt, thì sau này làm sao mà sống được bên cạnh anh đây.
Dương Thần hiểu ý cười, ôm lấy Đường Uyển, phi thân về Yến Kinh.
Một lúc sau, Dương Thần ôm Đường Uyển hạ xuống hậu viên Dương gia, một đám hộ vệ Dương gia đã bị Dương Công Minh đuổi đi, bày tỏ sự lễ phép đối với người khách.
Bên bàn đá trong viện, Dương Công Minh đang ngồi một mình, đứng bên cạnh còn có ba tên mặc quần áo khác nhau, im lặng chờ đợi.
Nghe thấy lời nói này của Ninh Chính Phong, mọi người mới phát hiện ra thần lôi còn chưa xuất hiện, không khỏi lo lắng cho một cao thủ tài năng tuyệt diễm của gia tộc, dù sao thì đến hôm nay, các bậc Thái Thượng trưởng lão còn không thể đột phá được Cửu thiên thần lôi kiếp, trước mắt đã có người có thể chống cự được với Lạc Thiên Thu.
Một lát sau, sức mạnh của đất trời cuối cùng cũng lộ ra, một con giao long màu xanh uốn éo giống như thần lôi, hào quang lóe sáng, ầm ầm phóng xuống khu vực Ninh Nhược Trúc đang bế quan!
Ầm ầm!!
Thanh thế cuồn cuộn, một luồng linh khí khủng bố bắt đầu chuyển động, khiến cho không ít tu sĩ Ninh gia theo bản năng đều lùi lại, thậm chí không ít người tu vi thấp đã vận chân nguyên hộ thể, tránh cho mình khỏi bị nội thương.
Xuất hiện trước mặt mọi người, là một màu xanh âm u, giống như là bắt nguồn từ một thế giới khác.
- Thứ này… thật quá khinh khủng… Tam muội trên tay lại không có thứ pháp bảo nào, có thể chống đỡ được nó sao!?
Ninh Chính Cương sợ hãi nói.
Ninh Chính Thuần nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch:
- Khó mà nói trước được điều gì… chỉ sợ chúng ta cũng như vậy, không thể nào tới gần phạm vi trong phạm vi 30 thước, thần hồn đều bị đánh tan, như vậy thì tam tỷ… có thể chịu được ba lượt không?!
Mọi người bàn luận ầm ĩ, có trưởng lão còn hối hận vì lúc trước không đưa cho Ninh Nhược Trúc một pháp bảo có tính phòng ngự.
Ninh Chính Phong trầm mặc không nói, trong mắt lộ ra vẻ quỷ quyệt, giống như là đang trông chờ cái gì…
Một lúc sau, đạo thần lôi thứ hai cũng phóng xuống.
So với lúc trước, đạo Thái Thanh Thần lôi thứ hai đánh xuống, khiến cho nhiều phần kiến trúc của Ninh gia bị nghiền nát, thậm chí đã tạo ra một hố sâu cực lớn.
Mà sau khi thần lôi đánh xuống, trong nháy mắt, từ mặt đất lóe ra một luồng ánh sáng vàng…
Tình huống này, có nhiều người tinh mắt có thể phát hiện ra, nhưng lại không thấy có gì khác thường.
Tuy nhiên, một số cao thủ vẫn có thể cảm nhận được, chân nguyên uy áp của Ninh Nhược Trúc cũng không bị hao tổn gì, giống như là uy lực của thần lôi gây ra là không lớn.
Điều này cũng làm cho nhiều người cảm thấy kì lạ, không biết Ninh Nhược Trúc làm cách nào có thể chống đỡ được thần lôi.
Cuối cùng, đạo thần lôi thứ ba cũng đánh xuống, giống như muốn phân tách đất trời, bùng nổ đánh xuống!
Ầm ầm!!!Tiếng sấm truyền đến, khiến cho tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi!
Ánh sáng màu vàng lúc trước lại xuất hiện, bao bọc lấy thần lôi ở bên trong…
Một lúc lâu sau, Lôi Vân trên trời đã bắt đầu tiêu tán, trời chuyển nắng, không khí tràn ngập một mùi khét lẹt, không ít kiến trúc bằng kim loại, cũng bị đánh tan…
Hơn một nghìn tu sĩ Ninh gia cũng trợn tròn mắt, nhìn về phía cái hố rộng lớn kia, như đang chờ mong cái gì…
- Tam muội!?
Ninh Chính Phong gọi một tiếng, một bóng người màu xanh, tay cầm một cây cung dài, gần như ngay lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
Mái tóc đen tuyền bay phấp phơ trong gió, không giấu được một vẻ đẹp chim sa cá lặn, lông mày kẻ đen như lá liễu, cằm thuôn gọn, làn da trắng nõn như mỡ dê.
Ninh Nhược Trúc mặc một chiếc áo màu xanh, tay áo thả lỏng, đôi chân trần trắng như tuyết như hút hồn mọi ánh nhìn.
Cô thoạt nhìn có vẻ không lạnh lùng, không kiêu căng, nhưng lại có vẻ khó ai có thể tới gần, mặc dù khóe miệng có một nụ cười lúc có lúc không.
Có một thứ không thể không nhận ra, đó là một cây cung pháp bảo rất dài đang được cô cầm trên tay.
Cây cung mang một màu ám hồng, trên thân mang một loạt các loại hoa văn vô cùng phức tạp, vẽ rất nhiều các loại kỳ trân dị thú, bất luận trông như thế nào, đây chính là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Nhưng điều lạ là, chỉ có thân cung, chứ không có dây.
Mặc dù Ninh Nhược Trúc không hề tỏa ra chân nguyên uy áp, nhưng tu sĩ của Ninh gia, đều có thể cảm nhận được, chân nguyên này tuyệt đối không phải là Nhược Thủy kì bình thường, bọn họ thật sự không nhìn lầm, Ninh Nhược Trúc đã thật sự lĩnh ngộ được thần lôi, tiến vào Thái Thanh Thần lôi!
- Chúc mừng Tam tỷ, từ nay về sau, tu vi đã cao lên một bậc, chỉ sợ trong Huyễn cảnh này đã không còn đối thủ nữa rồi!
Ninh Chính Thuần tiến lên phía trước, cười nói, căn bản không hề đề cập đến Lạc Thiên Thu và Dương Thần.
- Chúc mừng Tam muội, lúc nãy còn làm cho ta cực kỳ lo lắng, may mà Tam muội có tu vi thâm hậu, có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Ninh Chính Phong nói, mang dáng vẻ cao hứng, nhưng trong lòng cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao Ninh Nhược Trúc có thể độ kiếp dễ dàng thế, nhưng không biểu lộ ra ngoài.
Ninh Nhược Trúc có chút thờ ơ khẽ hừ một tiếng, từ từ vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi nói:
- Huynh trưởng nếu thật sự chúc mừng, thì tiểu muội xin nhận vậy.
Bị Ninh Nhược Trúc nhìn thấu tâm can của mình, trong lòng Ninh Chính Phong có chút buồn bực, nhưng vẫn giữ dáng vẻ tươi cười.
- Tam muội thật là biết nói đùa, việc muội có thể độ kiếp, ta làm huynh trưởng lại còn có thể ghen ghét sao? Muội thật không nể mặt Ninh Chính Phong ta.
Ninh Chính Phong cười ha ha vui vẻ nói:
- Ninh gia chúng ta hôm nay có chuyện vui mừng, sau này đã có tam muội, Lạc Thiên Thu càng khó có thể lớn lối được nữa.
Ninh gia trên dưới đều cảm thấy vui mừng, cảm giác bị Lạc gia đè nén đều đã tan thành mây khói.
Chỉ là, Ninh Nhược Trúc không thể hiện cảm xúc gì, như người đột phá không phải là cô, mà là người khác.
Cô đem trường cung màu hồng bỏ vào nhẫn không gian, tự lẩm bẩm:
- Lạc Thiên Thu… đã là cái gì…
Cùng lúc đó, ở London, bọn người Dương Thần vừa mới xem hết trận bóng đá, không hề có hứng thú xem tiếp phần lễ trao giải, liền định quay trở lại du thuyền.
Ninh Quan Diệu cũng không xuất hiện lần nữa, lần này đến London quả thật còn để tham gia một hội nghị quốc tế.
Lúc này, toàn cầu đang trở lạnh, khiến cho tất cả các nguyên thủ quốc gia đều lo lắng, hơn hai mươi lãnh đạo và chuyên gia của các nước đã hội tụ tại London để thương lượng và đưa ra đối sách.
Sở dĩ là họp tại London, bởi vì nguyên nhân chính là Jane đang ở London.
Xem xong trận đấu, Jane phải làm đại diện cho hội khoa học hoàng gia nước Anh tham dự hội nghị, nên không quay về với Dương Thần được.
Tuy nhiên, lúc trước Jane đã nói, lần này cô cũng không thu thập được đủ tư liệu, đi cũng chỉ là nói ra suy nghĩ của mình, còn việc quyết định là do mỗi quốc gia.
Dương Thần và các cô gái quay trở lại du thuyền, chuẩn bị về Địa Trung Hải, bất ngờ nhận được điện thoại của Dương Công Minh từ Hoa Hạ gọi tới.
-...Tên tiểu tử này, tính tình bướng bỉnh của cháu không thể sửa được sao?
Dương Công Minh dường như có chút tức giận.
Dương Thần sững sờ:
- Ông có thể nói rõ hơn được không?
- Có gì không vui chứ, ít nhất nói mấy câu thôi, cháu cự tuyệt sứ giả Hồng Mông, nên bây giờ người ta đã tìm tới Dương gia chúng ta… cháu để một mình ta trong nhà, phải đối đãi với bọn họ như thế nào đây…
- Huyền Cơ Tử… đang ở trong nhà chúng ta?
Trong mắt Dương Thần lóe lên một tia hàn quang, không nghĩ là tên này thậm chí còn chưa chịu bỏ qua, lại đến tìm Dương Công Minh, không khỏi nhíu mày nói:
- Bọn chúng sao lại vượt rào thế, số 1 không ở Yến Kinh? Chẳng lẽ y không quản?
- Từ lúc nào số 1 liên quan đến Hồng Mông? Người kia ông có thể suy đoán được không?
Dương Thần ngạc nhiên, cảm thất kì quái, hắn không hề có quan hệ gì với Hồng Mông cả, chỉ có một chút liên quan đến Viêm hoàng thiết lữ mà thôi.
- Đặc sứ rất tức giận, nói là muốn thông bóng lại cho Thái Thượng trưởng lão ở Hồng Mông, ta chỉ là một lão già, không thể xử lí được chuyện này, cháu nhanh quay về đi, việc này do cháu gây ra, cháu phải tự mà xử lí…
Dương Công Minh sau khi lầm bầm nói vài câu, liền ngắt điện thoại.
Dương Thần cất điện thoại đi, nói rõ tình hình với các cô gái, ý định quay trở lại Yến Kinh.
Các cô tỏ ra vẻ thông cảm, kỳ thật lần này Dương Thần ở với các cô lâu như vậy, dù sao cũng có nhiều người đang tìm Dương Thần, không về xử lí một chút thì sẽ gây thêm phiền phức.
Ánh mắt hướng về phía Đường Uyển, Dương Thần do dự hỏi:
- Tiểu Uyển, anh có thể đưa em đi theo gặp ông ta, nhưng nếu như em không muốn thì…. Cũng không nhất thiết phải làm việc đó.
Đường Uyển xoa xoa đôi bàn tay trắng như phấn, giương mắt lên nói:
- Đương nhiên là muốn đi, em đã nghĩ thông rồi, như lời anh nói, chúng ta không còn đường lui, nếu ngay cả kẻ thù của cha mẹ mà còn không dám đối mặt, thì sau này làm sao mà sống được bên cạnh anh đây.
Dương Thần hiểu ý cười, ôm lấy Đường Uyển, phi thân về Yến Kinh.
Một lúc sau, Dương Thần ôm Đường Uyển hạ xuống hậu viên Dương gia, một đám hộ vệ Dương gia đã bị Dương Công Minh đuổi đi, bày tỏ sự lễ phép đối với người khách.
Bên bàn đá trong viện, Dương Công Minh đang ngồi một mình, đứng bên cạnh còn có ba tên mặc quần áo khác nhau, im lặng chờ đợi.