- Dương tiểu huynh đệ, cậu đừng vì Ngọc môn chủ xinh đẹp như tiên mà đem mấy người đàn ông Ma Môn chúng tôi ném lên chín tầng mây chứ.
Mông Tử Kha vỗ vỗ vai Dương Thần, thân thiết nói.
Mấy cô gái bọn Ngọc Lan Đình định làm gì thì các Ma Tu cũng đoán được bảy, tám phần. Dương Thần có thể vào rồi lại ra khỏi Vạn Yêu Giới thì sau này nói không chừng đến cầu xin Dương Thần mạo hiểm giúp đỡ, có thể đưa một số lão tổ tông ra thật ý chứ?
Suy nghĩ này họ cũng có nhưng vì có sự uy hiếp của Hỗn độn nên bọn họ cũng biết không thể gấp gáp.
Nhưng bây giờ không được thì không có nghĩa là sau này cũng không được!
Lúc quan trọng như thế này không thể để Dương Thần cảm thấy người của Ma Môn bọn họ không thân thiện, nhiệt tình và rộng lượng bằng Yêu Môn!
- Đúng vậy, Dương công tử, sau này chuyện của cậu chính là chuyện của Hồng Hoang Môn chúng tôi, cho dù là Ma Tu chúng tôi hay là Yêu Môn đều coi cậu là người bạn tốt nhất.
Lại có trưởng lão Ma Tu cười tủm tỉm nói.
Dương Thần giả bộ thụ sủng nhược kinh:
- Cái này... không dám, không dám, Dương Thần tôi chỉ là một thân một mình, làm sao có thể sánh vai với mấy vạn Yêu Tu, Ma Tu các anh.
Những người có mặt đều là người già thành tinh rồi, làm sao có chuyện không biết Dương Thần đang giả vờ giả vịt, mặc dù trong lòng đều đang khinh thường tên tiểu tử này không biết xấu hổ nhưng bọn họ cũng không vạch mặt mà còn phối hợp diễn cùng.
- Dương công tử nói đi đâu vậy, cái chúng tôi coi trọng là tình cảm, còn thực lực hay gì đó thì Dương công tử kì tài ngút trời, chưa biết chừng sau này chúng tôi còn phải dựa vào cậu đấy.
Mông Tử Kha gật đầu, nói:
- Dương huynh đệ, tôi... thôi tôi cứ gọi cậu là Dương lão đệ vậy, anh trai này quyết định rồi, nếu như Ngọc môn chủ có thể giao cho cậu bảo bối Đồ Sơn Kim Đan lục của Thanh Khâu tộc, vậy thì cậu cũng không cần trả linh bảo của nhà họ Mông chúng tôi nữa, cứ coi như đó là bằng chứng cho tình bạn của chúng ta đi!
Mông Tử Kha cũng coi như ra “vốn gốc” rồi, người mấy trăm tuổi, đường đường là môn chủ Ma Môn mà lại trực tiếp xưng huynh đệ với Dương Thần.
Dương Thần lúc này thực sự có chút giật mình, “A” há hốc mồm.
Các trưởng lão Ma Tu có mặt ở đây, đặc biệt là các trưởng lão nhà họ Mông đều đổ mồ hôi lạnh, môn chủ này thật là nhẫn tâm.
Nhưng tiếc con săn sắt thì không bắt được cá rô.
Mặc dù linh bảo nhà họ Mông có ý nghĩa rất lớn nhưng nếu đi so sánh thì tác dụng thực tế còn không bằng Đồ Sơn Kim Đan lục đâu.
Yêu Tộc bỏ vốn ra thì bọn họ cũng không thể ở thế yếu!
Dù sao thì chỉ cần linh bảo ở trên người Dương Thần, sau này nếu quan hệ tốt, đòi lại thì chắc cũng không sao.
Mấu chốt là trong tình hình trước mắt không thể thua Yêu Môn.
Nghĩ tới những điều này, các trưởng lão của Ma Tu đều ủng hộ quyết định của Mông Tử Kha.
Dương Thần hơi khóc không ra nước mắt, kỳ thật hắn nghe được người nhà họ Mông nói, thực ra cái linh bảo đen thui này chẳng có tác dụng thực tế gì nên đang định sau khi đạt được mục đích sẽ trả lại nhà họ Mông, giờ thì tốt rồi, dường như còn phải bảo quản giúp bọn họ nữa chứ!
Tặng hắn thứ này thì được cái quái gì chứ, chẳng bằng tặng một pháp bảo cho mình... ô... nếu như cái Bát bộ thiên ma pháp luân của Mông Tử Kha có thể tặng hắn thì tốt biết bao...
Lúc này Ngọc Lan Đình bỗng nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Dương Thần, quấn lấy một cánh tay Dương Thần lên, nhẹ thở dài nói:
- Dương công tử, công tử lần đầu tiên đến Hồng Hoang cảnh mà lại mang đến tin tức quan trọng như thế nàêu Môn chúng tôi phải cảm ơn công tử thật tử tế mới đúng.
- Hay là sau khi tan tiệc rượu ở đây, công tử liền đến Yêu Môn chúng tôi làm khách đi, Thanh Khâu tộc chúng tôi mỹ nữ chỗ nào cũng có, hơn nữa đều rất hâm mộ người mạnh, tôi giới thiệu cho công tử vài tiểu muội nữa, thế nào?
Ngọc Lan Đình sống còn lâu hơn Mông Tử Kha nhiều, làm sao mà cô để đám người Ma Môn này cho ở thế hạ phong.
Nữ yêu tinh bảy đuôi này đã nghĩ cho tương lai rồi, mặc dù theo như lời Dương Thần nói thì lão tổ tông Ngọc Tuyết Ngưng trong thông thiên tháp, không rõ sống chết.
Nhưng cường nhân huyền thoại với cấp bậc tu vi như Ngọc Tuyết Ngưng, 50000 năm trước tất cả mọi người trong thiên hạ đều không làm được gì bà thì làm sao có chuyện sống đến tuổi này rồi còn ngu ngốc đến mức đem tính mạng mình vào chỗ chết chứ?
Cho nên ba người bọn Ngọc Lan Đình đều tin chắc rằng lão tổ tông vẫn sống rất tốt.
Nếu như có thể khiến Dương Thần giúp Yêu Môn đi mời lão tổ tông ra, vậy thì thiên hạ to lớn như vậy còn ai dám làm khó Thanh Khâu tộc nữa chứ?
Trong lòng Mông Tử Kha và những người khác đều thầm kêu cái cô Ngọc Lan Đình này không biết xấu hổ, lại dám lấy mỹ nữ ở Thanh Khâu tộc ra để thu hút Dương Thần.
Dương Thần nuốt một ngụm nước bọt, Yêu Môn chủ này vừa dựa lại gần là tỏa ra mùi hương thơm của cơ thể giống như mùi hoa lan vậy, từ chỗ cổ áo trước ngực cô, cũng không biết có phải cố ý hay không mà thỉnh thoảng lại nhìn thấy một khe rãnh, dưới chiếc cổ trắng ngần là nơi phong cảnh...
Hồ ly tinh này vốn dĩ nhìn đã không tồi, lại có sức mị hoặc bẩm sinh của chủng tộc, quả thật là yêu tinh giày vò người khác...
Đột nhiên trở thành chiếc bánh thơm ngon để hai môn của Hồng Hoang cảnh tranh đoạt nên Dương Thần cũng có chút bất ngờ.
Đến cuối cùng, Dương Thần cũng mơ hồ đồng ý đến Yêu Môn ngồi một lát, còn các trưởng lão của Ma Môn lại bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào để có quan hệ gần hơn với Dương Thần...
…
Ngay tại khi Dương Thần tiến vào trong Hồng Hoang, mọi thứ đều thuận lợi.
Trong phòng nghị sự nhà họ Tiêu ở Huyễn cảnh.
Cha con Tiêu Mạnh Vu, Tiêu Mạc Hối và năm thái thượng trưởng lão Nhược thủy kì trở lên về gia tộc trấn thủ đều nghiêm chỉnh mà ngồi.
Bởi vì nhà họ Tiêu đón một người khách không mời mà đến, vị khách không ai có thể nghĩ tới.
- Lạc gia chủ đột nhiên một mình đến thăm không biết là có chuyện gì gấp.
Tiêu Mạnh Vu ngồi ở trên ghế Thái sư chủ nhà, sắc mặt không một chút sợ hãi mà nhìn vào người đột nhiên đến thăm là Lạc Thiên Thu.
Đường đường là gia chủ nhà họ Lạc - Lạc Thiên Thu mà lại một mình chạy đến đây, cũng không biết là để tỏ lòng hữu hảo hay là căn bản không nghĩ rằng nhà họ Tiêu không thể gây nguy hiểm gì cho mình.
Dù sao thì dựa vào tu vi thâm hậu, thực ra người gần như là một phát liền có thể đến Thái thanh thần lôi kiếp trung kì như Lạc Thiên Thu đến nhà họ Tiêu lại khiến người nhà họ Tiêu có áp lực.
Trên mặt Lạc Thiên Thu mang nét cười mỉm khó lường, thản nhiên ngồi ở trên ghế, cầm chén trà mà người hầu mang đến, nhấp một ngụm.
- Tiêu gia chủ không cần vội, cứ ngồi một lát là biết mục đích đến đây của bổn tọa.
- Hả?
Tiêu Mạnh Vu nhíu mày, có chút không hiểu gì cả.
Sau một lúc lâu, mọi người trong đại sảnh đều phát giác ở cách đây khá xa có một đám tu sĩ đang tới gần.
Rất nhanh quản gia Tiêu Cổ Nguyên chạy vào, bẩm báo:
- Lão gia, nhị thái gia Tiêu Mạnh Nhạc và nhị gia Mạc Tranh đến rồi.
- Nhị đệ? Mạc Tranh?
Tiêu Mạnh Vu mơ hồ có chút bất an trong lòng, ra hiệu cho bọn họ vào.
Tiêu Mạnh Nhạc và Tiêu Mạc Tranh cùng với một đám con cháu tôn thất nhà họ Tiêu ở phía dưới cùng nhau đi vào đại sảnh nghị sự.
- Nhị đệ, sao đệ lại đột nhiên đến vậy, còn cả Mạc Tranh, chẳng phải cậu đến ruộng thuốc rồi sao? Chuyện bổ sung cho kho thuốc tháp Thanh Đế không thể chậm trễ được.
- Đại ca, so với chuyện bổ sung linh dược cho kho thuốc tháp Thanh Đế, huynh đệ chúng đệ cho rằng có chuyện còn khẩn cấp hơn, cần nhanh chóng xử lý.
Tiêu Mạnh Nhạc vẻ mặt cười tà dị.
Tiêu Mạnh Vu híp mắt:
- Chuyện gì?
Tiêu Mạnh Nhạc cười ha hả, chắc như đinh đóng cột nói:
- Thay đổi gia chủ!
- Hỗn láo!
Tiêu Mạnh Vu sắc mặt trắng bệch, tức đến mức bỗng nhiên đứng lên:
- Tiêu Mạnh Nhạc! Đệ đang nói linh tinh gì thế! Đệ điên rồi sao?
Năm vị trưởng lão nhà họ Tiêu có mặt ở đây cũng lộ ra vẻ không hài lòng, cho rằng trước mặt Lạc Thiên Thu, chuyện này khiến họ rất mất mặt, cũng không biết mấy đứa con cháu hậu bối này giở trò gì.
Tiêu Mạnh Nhạc hừ lạnh nói:
- Đại ca, huynh không nghe nhầm đâu, chức vụ gia chủ của anh không giữ được đâu.
- Đệ rốt cục có ý gì...
Tiêu Mạnh Vu tức đến phát run.
Tiêu Mạnh Nhạc nhếch miệng nói:
- Không cần kích động, huynh đệ chúng đệ sẽ nói từng điều một cho huynh nghe... Đầu tiên là gia chủ nhà họ Tiêu chúng ta bắt buộc phải có người kế thừa, có hậu thế, con cháu rõ ràng mới có tư cách đầy đủ.
- Mà đại ca đã không còn đứa cháu Tiêu Thu Phong, chỉ có con trai là không được... Mạc Hối đã ở thời kì tu vi Minh Thủy trung kì, nếu muốn có thai thì cho dù là tìm được người con gái có tu vi trên cấp Minh Thủy thì cũng không phải nói có là có.
- Huống chi, sang năm đã là năm Thiên Ma chi nhãn mở ra, hội võ ba nhà bắt đầu, nhà họ Ninh và nhà họ Lạc đều có thiếu gia chủ tham gia, chỉ có mỗi chủ mạch nhà họ Tiêu chúng ta ngay cả người kế thừa chính ấn đời thứ ba cũng không có, không thể để mất mặt như vậy được.
- Hừ... Đây chính là lý do sao? Vào thời khắc quan trọng này mà đệ chỉ nghĩ được chút thủ đoạn này để đoạt vị trí gia chủ của ta sao?
Tiêu Mạnh Vu khinh thường nói.
Tiêu Mạnh Nhạc lắc lắc ngón tay:
- Đại ca, huynh nghe đệ nói hết đã... Đương nhiên đệ biết bây giờ là thời điểm nguy nan của nhà họ Tiêu chúng ta, vì vậy càng những lúc như thế này thì chẳng phải càng nên ổn định quân tâm của gia tộc, nghĩ cho tương lai xa sao?
- Mà đệ... là huynh đệ ruột cùng cha cùng mẹ của huynh, đúng lúc lại thích hợp làm gia chủ cái nhà này hơn huynh, mặc dù về tu vi không bằng đại ca nhưng các phương diện khác thì đệ đều thích hợp hơn so với đại ca...
- Làm sao mà thấy được?
Tiêu Mạnh Vu cười lạnh.
- Ha ha.
Tiêu Mạnh Nhạc vẫy vẫy tay với Tiêu Mạc Tranh đang ở bên cạnh, nói:
- Mạc Tranh, cậu đến nói cho huynh ấy lý do.
- Dương tiểu huynh đệ, cậu đừng vì Ngọc môn chủ xinh đẹp như tiên mà đem mấy người đàn ông Ma Môn chúng tôi ném lên chín tầng mây chứ.
Mông Tử Kha vỗ vỗ vai Dương Thần, thân thiết nói.
Mấy cô gái bọn Ngọc Lan Đình định làm gì thì các Ma Tu cũng đoán được bảy, tám phần. Dương Thần có thể vào rồi lại ra khỏi Vạn Yêu Giới thì sau này nói không chừng đến cầu xin Dương Thần mạo hiểm giúp đỡ, có thể đưa một số lão tổ tông ra thật ý chứ?
Suy nghĩ này họ cũng có nhưng vì có sự uy hiếp của Hỗn độn nên bọn họ cũng biết không thể gấp gáp.
Nhưng bây giờ không được thì không có nghĩa là sau này cũng không được!
Lúc quan trọng như thế này không thể để Dương Thần cảm thấy người của Ma Môn bọn họ không thân thiện, nhiệt tình và rộng lượng bằng Yêu Môn!
- Đúng vậy, Dương công tử, sau này chuyện của cậu chính là chuyện của Hồng Hoang Môn chúng tôi, cho dù là Ma Tu chúng tôi hay là Yêu Môn đều coi cậu là người bạn tốt nhất.
Lại có trưởng lão Ma Tu cười tủm tỉm nói.
Dương Thần giả bộ thụ sủng nhược kinh:
- Cái này... không dám, không dám, Dương Thần tôi chỉ là một thân một mình, làm sao có thể sánh vai với mấy vạn Yêu Tu, Ma Tu các anh.
Những người có mặt đều là người già thành tinh rồi, làm sao có chuyện không biết Dương Thần đang giả vờ giả vịt, mặc dù trong lòng đều đang khinh thường tên tiểu tử này không biết xấu hổ nhưng bọn họ cũng không vạch mặt mà còn phối hợp diễn cùng.
- Dương công tử nói đi đâu vậy, cái chúng tôi coi trọng là tình cảm, còn thực lực hay gì đó thì Dương công tử kì tài ngút trời, chưa biết chừng sau này chúng tôi còn phải dựa vào cậu đấy.
Mông Tử Kha gật đầu, nói:
- Dương huynh đệ, tôi... thôi tôi cứ gọi cậu là Dương lão đệ vậy, anh trai này quyết định rồi, nếu như Ngọc môn chủ có thể giao cho cậu bảo bối Đồ Sơn Kim Đan lục của Thanh Khâu tộc, vậy thì cậu cũng không cần trả linh bảo của nhà họ Mông chúng tôi nữa, cứ coi như đó là bằng chứng cho tình bạn của chúng ta đi!
Mông Tử Kha cũng coi như ra “vốn gốc” rồi, người mấy trăm tuổi, đường đường là môn chủ Ma Môn mà lại trực tiếp xưng huynh đệ với Dương Thần.
Dương Thần lúc này thực sự có chút giật mình, “A” há hốc mồm.
Các trưởng lão Ma Tu có mặt ở đây, đặc biệt là các trưởng lão nhà họ Mông đều đổ mồ hôi lạnh, môn chủ này thật là nhẫn tâm.
Nhưng tiếc con săn sắt thì không bắt được cá rô.
Mặc dù linh bảo nhà họ Mông có ý nghĩa rất lớn nhưng nếu đi so sánh thì tác dụng thực tế còn không bằng Đồ Sơn Kim Đan lục đâu.
Yêu Tộc bỏ vốn ra thì bọn họ cũng không thể ở thế yếu!
Dù sao thì chỉ cần linh bảo ở trên người Dương Thần, sau này nếu quan hệ tốt, đòi lại thì chắc cũng không sao.
Mấu chốt là trong tình hình trước mắt không thể thua Yêu Môn.Nghĩ tới những điều này, các trưởng lão của Ma Tu đều ủng hộ quyết định của Mông Tử Kha.
Dương Thần hơi khóc không ra nước mắt, kỳ thật hắn nghe được người nhà họ Mông nói, thực ra cái linh bảo đen thui này chẳng có tác dụng thực tế gì nên đang định sau khi đạt được mục đích sẽ trả lại nhà họ Mông, giờ thì tốt rồi, dường như còn phải bảo quản giúp bọn họ nữa chứ!
Tặng hắn thứ này thì được cái quái gì chứ, chẳng bằng tặng một pháp bảo cho mình... ô... nếu như cái Bát bộ thiên ma pháp luân của Mông Tử Kha có thể tặng hắn thì tốt biết bao...
Lúc này Ngọc Lan Đình bỗng nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Dương Thần, quấn lấy một cánh tay Dương Thần lên, nhẹ thở dài nói:
- Dương công tử, công tử lần đầu tiên đến Hồng Hoang cảnh mà lại mang đến tin tức quan trọng như thế nàêu Môn chúng tôi phải cảm ơn công tử thật tử tế mới đúng.
- Hay là sau khi tan tiệc rượu ở đây, công tử liền đến Yêu Môn chúng tôi làm khách đi, Thanh Khâu tộc chúng tôi mỹ nữ chỗ nào cũng có, hơn nữa đều rất hâm mộ người mạnh, tôi giới thiệu cho công tử vài tiểu muội nữa, thế nào?
Ngọc Lan Đình sống còn lâu hơn Mông Tử Kha nhiều, làm sao mà cô để đám người Ma Môn này cho ở thế hạ phong.
Nữ yêu tinh bảy đuôi này đã nghĩ cho tương lai rồi, mặc dù theo như lời Dương Thần nói thì lão tổ tông Ngọc Tuyết Ngưng trong thông thiên tháp, không rõ sống chết.
Nhưng cường nhân huyền thoại với cấp bậc tu vi như Ngọc Tuyết Ngưng, 50000 năm trước tất cả mọi người trong thiên hạ đều không làm được gì bà thì làm sao có chuyện sống đến tuổi này rồi còn ngu ngốc đến mức đem tính mạng mình vào chỗ chết chứ?
Cho nên ba người bọn Ngọc Lan Đình đều tin chắc rằng lão tổ tông vẫn sống rất tốt.
Nếu như có thể khiến Dương Thần giúp Yêu Môn đi mời lão tổ tông ra, vậy thì thiên hạ to lớn như vậy còn ai dám làm khó Thanh Khâu tộc nữa chứ?
Trong lòng Mông Tử Kha và những người khác đều thầm kêu cái cô Ngọc Lan Đình này không biết xấu hổ, lại dám lấy mỹ nữ ở Thanh Khâu tộc ra để thu hút Dương Thần.
Dương Thần nuốt một ngụm nước bọt, Yêu Môn chủ này vừa dựa lại gần là tỏa ra mùi hương thơm của cơ thể giống như mùi hoa lan vậy, từ chỗ cổ áo trước ngực cô, cũng không biết có phải cố ý hay không mà thỉnh thoảng lại nhìn thấy một khe rãnh, dưới chiếc cổ trắng ngần là nơi phong cảnh...
Hồ ly tinh này vốn dĩ nhìn đã không tồi, lại có sức mị hoặc bẩm sinh của chủng tộc, quả thật là yêu tinh giày vò người khác...
Đột nhiên trở thành chiếc bánh thơm ngon để hai môn của Hồng Hoang cảnh tranh đoạt nên Dương Thần cũng có chút bất ngờ.
Đến cuối cùng, Dương Thần cũng mơ hồ đồng ý đến Yêu Môn ngồi một lát, còn các trưởng lão của Ma Môn lại bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào để có quan hệ gần hơn với Dương Thần...
…
Ngay tại khi Dương Thần tiến vào trong Hồng Hoang, mọi thứ đều thuận lợi.
Trong phòng nghị sự nhà họ Tiêu ở Huyễn cảnh.
Cha con Tiêu Mạnh Vu, Tiêu Mạc Hối và năm thái thượng trưởng lão Nhược thủy kì trở lên về gia tộc trấn thủ đều nghiêm chỉnh mà ngồi.
Bởi vì nhà họ Tiêu đón một người khách không mời mà đến, vị khách không ai có thể nghĩ tới.
- Lạc gia chủ đột nhiên một mình đến thăm không biết là có chuyện gì gấp.
Tiêu Mạnh Vu ngồi ở trên ghế Thái sư chủ nhà, sắc mặt không một chút sợ hãi mà nhìn vào người đột nhiên đến thăm là Lạc Thiên Thu.
Đường đường là gia chủ nhà họ Lạc - Lạc Thiên Thu mà lại một mình chạy đến đây, cũng không biết là để tỏ lòng hữu hảo hay là căn bản không nghĩ rằng nhà họ Tiêu không thể gây nguy hiểm gì cho mình.
Dù sao thì dựa vào tu vi thâm hậu, thực ra người gần như là một phát liền có thể đến Thái thanh thần lôi kiếp trung kì như Lạc Thiên Thu đến nhà họ Tiêu lại khiến người nhà họ Tiêu có áp lực.
Trên mặt Lạc Thiên Thu mang nét cười mỉm khó lường, thản nhiên ngồi ở trên ghế, cầm chén trà mà người hầu mang đến, nhấp một ngụm.
- Tiêu gia chủ không cần vội, cứ ngồi một lát là biết mục đích đến đây của bổn tọa.
- Hả?
Tiêu Mạnh Vu nhíu mày, có chút không hiểu gì cả.
Sau một lúc lâu, mọi người trong đại sảnh đều phát giác ở cách đây khá xa có một đám tu sĩ đang tới gần.
Rất nhanh quản gia Tiêu Cổ Nguyên chạy vào, bẩm báo:
- Lão gia, nhị thái gia Tiêu Mạnh Nhạc và nhị gia Mạc Tranh đến rồi.
- Nhị đệ? Mạc Tranh?
Tiêu Mạnh Vu mơ hồ có chút bất an trong lòng, ra hiệu cho bọn họ vào.
Tiêu Mạnh Nhạc và Tiêu Mạc Tranh cùng với một đám con cháu tôn thất nhà họ Tiêu ở phía dưới cùng nhau đi vào đại sảnh nghị sự.
- Nhị đệ, sao đệ lại đột nhiên đến vậy, còn cả Mạc Tranh, chẳng phải cậu đến ruộng thuốc rồi sao? Chuyện bổ sung cho kho thuốc tháp Thanh Đế không thể chậm trễ được.
- Đại ca, so với chuyện bổ sung linh dược cho kho thuốc tháp Thanh Đế, huynh đệ chúng đệ cho rằng có chuyện còn khẩn cấp hơn, cần nhanh chóng xử lý.
Tiêu Mạnh Nhạc vẻ mặt cười tà dị.
Tiêu Mạnh Vu híp mắt:
- Chuyện gì?
Tiêu Mạnh Nhạc cười ha hả, chắc như đinh đóng cột nói:
- Thay đổi gia chủ!
- Hỗn láo!
Tiêu Mạnh Vu sắc mặt trắng bệch, tức đến mức bỗng nhiên đứng lên:
- Tiêu Mạnh Nhạc! Đệ đang nói linh tinh gì thế! Đệ điên rồi sao?
Năm vị trưởng lão nhà họ Tiêu có mặt ở đây cũng lộ ra vẻ không hài lòng, cho rằng trước mặt Lạc Thiên Thu, chuyện này khiến họ rất mất mặt, cũng không biết mấy đứa con cháu hậu bối này giở trò gì.
Tiêu Mạnh Nhạc hừ lạnh nói:
- Đại ca, huynh không nghe nhầm đâu, chức vụ gia chủ của anh không giữ được đâu.
- Đệ rốt cục có ý gì...
Tiêu Mạnh Vu tức đến phát run.
Tiêu Mạnh Nhạc nhếch miệng nói:
- Không cần kích động, huynh đệ chúng đệ sẽ nói từng điều một cho huynh nghe... Đầu tiên là gia chủ nhà họ Tiêu chúng ta bắt buộc phải có người kế thừa, có hậu thế, con cháu rõ ràng mới có tư cách đầy đủ.
- Mà đại ca đã không còn đứa cháu Tiêu Thu Phong, chỉ có con trai là không được... Mạc Hối đã ở thời kì tu vi Minh Thủy trung kì, nếu muốn có thai thì cho dù là tìm được người con gái có tu vi trên cấp Minh Thủy thì cũng không phải nói có là có.
- Huống chi, sang năm đã là năm Thiên Ma chi nhãn mở ra, hội võ ba nhà bắt đầu, nhà họ Ninh và nhà họ Lạc đều có thiếu gia chủ tham gia, chỉ có mỗi chủ mạch nhà họ Tiêu chúng ta ngay cả người kế thừa chính ấn đời thứ ba cũng không có, không thể để mất mặt như vậy được.
- Hừ... Đây chính là lý do sao? Vào thời khắc quan trọng này mà đệ chỉ nghĩ được chút thủ đoạn này để đoạt vị trí gia chủ của ta sao?
Tiêu Mạnh Vu khinh thường nói.
Tiêu Mạnh Nhạc lắc lắc ngón tay:
- Đại ca, huynh nghe đệ nói hết đã... Đương nhiên đệ biết bây giờ là thời điểm nguy nan của nhà họ Tiêu chúng ta, vì vậy càng những lúc như thế này thì chẳng phải càng nên ổn định quân tâm của gia tộc, nghĩ cho tương lai xa sao?
- Mà đệ... là huynh đệ ruột cùng cha cùng mẹ của huynh, đúng lúc lại thích hợp làm gia chủ cái nhà này hơn huynh, mặc dù về tu vi không bằng đại ca nhưng các phương diện khác thì đệ đều thích hợp hơn so với đại ca...
- Làm sao mà thấy được?
Tiêu Mạnh Vu cười lạnh.
- Ha ha.
Tiêu Mạnh Nhạc vẫy vẫy tay với Tiêu Mạc Tranh đang ở bên cạnh, nói:
- Mạc Tranh, cậu đến nói cho huynh ấy lý do.