Tốc độ ra chiêu của Yến Vô Trần và Liễu Thì Nguyên rất nhanh, quả thực làm Dương Thần hơi kinh ngạc, không ngờ lại có thể hoàn thành trong nháy mắt việc sát thương có phạm vi lớn như vậy!
Mắt nhìn lĩnh vực Băng Khung kia, Dương Thần đột nhiên nghĩ đến cảnh ngộ mà lúc trước gặp phải ở Arnhem Australia!
- Lão già này chính là Yến Vô Trần sao? Người lúc trước đeo mặt nạ tập kích mình là ông ta à?
Nhìn màu tóc không giống nhưng cũng rất khó nói... Bất chấp Dương Thần đang ngẫm nghĩ, Tinh vân kiếm trận của Liễu Thì Nguyên đã vô cùng cấp bách rồi!
Tinh vân thần kiếm kia có thể khống chế linh khí của ngũ hành nên lần kiếm bay đến này đều là đủ loại, có cương có nhu, uy lực tăng dần.
Dương Thần không dám sơ suất, bị kiếm khí dày đặc như vậy thử thách, thân thể của hắn có mạnh đến đâu cũng phải bị thương, nhanh chóng vận chuyển đỉnh Hỗn Độn, thúc giục hung hồn Hỗn Độn, nuốt vào từng ngụm kiếm khí một!
Có mấy lần hung hồn Hỗn Độn gần bị mưa kiếm đâm đến mức rã rời bốn phía, may mà Dương Thần không ngừng tiếp viện lực Hỗn Độn nên coi như sống qua được vòng tiến công này.
Thực lực của tứ đại trưởng lão Hồng Mông là không thể nghi ngờ, mang lại liều thuốc an thần cho đám tu sĩ, đều lấy lại được niềm tin, cảm thấy không quá khó để đánh bại Dương Thần.
Nhưng người thật sự ra sát chiêu là Liễu Thì Nguyên lại trong lòng một trận chấn động, chiêu Tinh vân kiếm trận này của y phải mất rất nhiều chân nguyên mới có thể xuất ra được, lại còn ra tay trước, không ngờ lại chẳng có tác dụng gì đối với Dương Thần, điều này từ một khía cạnh nào đó đã cho thấy hai bên có khoảng cách không nhỏ, ít nhất một mình y chẳng xuất được mấy chiêu đã bại trận!
Nhưng tên đã đặt trên dây, không thể không bắn.
Hai tay Liễu Thì Nguyên kết thành kiếm chỉ, nhanh chóng vẽ ra rất nhiều đường kiếm quyết phù văn.
- Kiếm xuất vô cực, kiếm ngục khóa!
Cùng với mệnh lệnh của y, trong lĩnh vực Huyền Băng lại xảy ra kịch biến đột ngột!
Dương Thần vừa muốn công kích Thiên khung Huyền Băng kia liền nhìn thấy bốn phương tám hướng, những kiếm khí kiếm quang vừa nãy không chĩa về phía mình lại đột nhiên bắt đầu chuyển động!
Trước đây những kiếm khí kiếm quang kia không hề tiêu tan mà sau khi cắm vào đất, dưới sự triệu tập của Liễu Thì Nguyên, toàn bộ đều phóng ra rất nhiều đường kiếm khí mảnh nhưng sắc bén, hướng thẳng lên trên đỉnh đầu Dương Thần!
Vụt vụt vụt!
Tiếng lưỡi mác giao nhau đột nhiên nổi lên, từng đường kiếm khí màu sắc đẹp đẽ lại giống như có thực chất, bao vây khiến Dương Thần không có lối thoát, hình thành một nhà giam kiếm khí!
Theo sát đó là Kiếm ngục bắt đầu lấy mạng, kiếm khí dồn dập từ bốn phương tám hướng đến bao vây, hình thành một không gian kiếm khí thực sự rối loạn, mỗi một giây đều dùng số lượng kiếm khí lên đến hàng vạn để oanh kích vòng bảo hộ Hỗn Độn của Dương Thần.
Dương Thần cảm thấy chiêu này của Liễu Thì Nguyên có điểm giống cách thức của Thục Sơn kiếm quyết, rất giống Vân Miểu sư thái, Tuệ Lâm sử dụng, nhưng lại mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Trên thực tế, Dương Thần cũng không đoán sai, Liễu Thì Nguyên quả thực là cao thủ Thục Sơn mấy trăm năm trước, chỉ là những truyền nhân Thục Sơn như Vân Miểu sư thái căn bản đều tưởng y chết rồi, giống như lúc đầu Ngọc Cơ Tử nhìn thấy tiền bối phái Côn Luân Lăng Hư Tử như nhìn thấy ma vậy.
Nhưng chỉ dựa vào Thục Sơn kiếm quyết bá đạo, từng bước giết người thì vẫn không thể hình thành ưu thế thực sự với Dương Thần.
Quanh người Dương Thần bắt đầu đốt cháy ngọn lửa hừng hực, Tử Hỏa mãnh iệt kèm theo uy thế bẻ gãy nghiền nát, giống như vô số con rắn độc đang quấn lấy kiếm khí áp bách mà đến kia.
Kiếm khí trong phút chốc bị cắn nát liên tục, cuối cùng không thể chống lại sự tấn công của Tử Hỏa, Dương Thần thoát khỏi kiếm ngục, bay người định đục thủng lĩnh vực Huyền Băng.
Nhưng Yến Vô Trần sớm đã đợi ở đó, tay giơ lưỡi dao không lồ Thâm Uyên, không biết thế nào mà lại đang tụ hội rất nhiều năng lượng màu xám đen từ bốn phía khiến lưỡi dao khổng lồ Thâm Uyên càng ngày càng phát ra âm hàn hung ác.
Đây là...
Đồng tử Dương Thần một trận co rút, bởi vì có lĩnh ngộ Ám Hỏa nên Dương Thần càng có khả năng cảm nhận sinh hồn.
Lưỡi dao không lồ Thâm Uyên này lại đang mạnh mẽ đoạt lấy hồn phách những tu sĩ nhà họ Ninh đã chết!
Hồn phách những tu sĩ kia mạnh hơn rất nhiều những người bình thường, hơn nữa vì vừa mới chết nên oán khí rất nặng, chính là một loại năng lượng thuần túy của thiên hạ chí âm.
Sau khi bị lưỡi dao khổng lồ Thâm Uyên này hấp thu, sức mạnh phát huy ra đương nhiên cũng tăng lên rất nhiều!
- Ha ha! Lão quỷ! Còn nói ta nhập ma đạo! Pháp bảo của ngươi cướp sinh hồn khiến những tu sĩ kia chết cũng không thể siêu sinh, chẳng lẽ như vậy là ngươi quang minh chính đại hơn ta sao?
Dương Thần cười châm chọc, hoàn toàn không sợ mà đứng đó, ngưng tụ ra một vòng Ám Hỏa vờn quanh bốn phía, đánh thẳng về phía chính diện của Yến Vô Trần!
Nhưng còn chưa chạm đến phạm vi trăm thước của Yến Vô Trần thì đã bị mấy chục bức tường Huyền Băng chặn lại.
- Bắc Minh Băng Phách, ảo băng Tinh Vũ! Trăm trượng huyền băng!
Yến Vô Trần một đao vung xuống, bắn ra vô số mũi tên nhọn Huyền Băng từ bốn phương tám hướng của lĩnh vực Huyền Băng, tất cả đều hướng về phía Dương Thần, muốn bắn Dương Thần thành cái sàng.
Và bốn phía xung quanh Dương Thần sớm đã bao quanh ngưng kết ra những tảng lớn u lam Huyền Băng, thu hẹp phạm vi di động của Dương Thần xuống mức nhỏ nhất.
Ở trong lĩnh vực Huyền Băng, tất cả Bắc Minh hàn băng đều chịu sự khống chế của Yến Vô Trần, băng tiễn có thể xuyên qua tường băng nhưng Dương Thần lại không thể xuyên qua những bức tường băng kia, chỉ có thể phá nát chúng.
Thấy Dương Thần đã không thể tránh được nên Yến Vô Trần hét lớn một tiếng, nặng nề hạ lưỡi đao khổng lồ Thâm Uyên đang phát ra hắc quang tử khí, tựa như một tòa nhà xuống!
- A!!!
Tiếng gào thét của Yến Vô Trần chấn động thiên địa, giống như một tia sấm sét màu đen, sau khi phá vỡ một mảnh ảo ảnh màu u lam liền ầm ầm rơi xuống chỗ Dương Thần!
Dưới sự áp bức của vô số băng tiễn và tường băng, Ám Hỏa không cam tâm mà bị tiêu diệt, còn lưỡi dao khổng lồ Thâm Uyên giống như là bùa đòi mạng cuối cùng, mang theo thần uy khóc gào thảm thiết khiến thế giới đều yên tĩnh trong khoảnh khắc.
Trong lòng các tu sĩ trào ra một trận kích động và vui sướng sau khi bị kinh hãi, dưới sự công kích như thiên uy kia, Dương Thần ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, cho dù không chết chắc cũng trọng thương!
Yến Vô Trần và Liễu Thì Nguyên không hổ danh là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong tứ đại trưởng lão Hồng Mông, vừa ra tay là lập tức chiếm thế chủ động...
Nhưng vẫn chưa hoàn toàn vui mừng được, Lạc Thiên Thu và những người cách trung tâm trận chiến gần hơn đã sắc mặt đen như mực đậm, âm trầm đến mức đáng sợ...
Bụi mù bay đi, bông tuyết phất phới.
Một cảnh tượng khiến không ít tu sĩ cảm thấy tuyệt vọng đột nhiên xuất hiện!
Chỉ thấy nơi bị lưỡi đao khổng lồ Thâm Uyên của Yến Vô Trần đâm xuống, mặt đất đã lõm một chiếc hố rộng mấy chục thước, sâu hơn mười thước.
Mà ở giữa hố lớn đó là một thân hình to lớn đứng thẳng sống lưng, để trần nửa người trên, chân trái giơ lên cao, bàn tay đang công khai nắm lấy lưỡi đao khổng lồ Thâm Uyên kia!
Thể tích của lưỡi đao khổng lồ này đã to bằng hàng trăm người nhưng lại nhẹ như không có gì, bị một bàn tay cầm lấy như vậy!
Dương Thần đầu đang cúi chậm rãi nâng lên, không nói quá chút nào toàn thân tràn đầy cơ bắp có sức bật, dưới sự chiếu sáng của ánh nắng, phát ra từng đợt màu vàng rực.
Điều khiến không ít tu sĩ sợ hãi chính là trong mắt Dương Thần đang bùng cháy ngọn lửa khinh thường mà cuồng nhiệt, giống như chiến thần đến từ Cửu U địa ngục đã phán tội tử hình cho tất cả mọi người vậy!
- Sao... có thể...
Hai tay Yến Vô Trần nắm chặt tay cầm của lưỡi đao khổng lồ, hơi hơi run rẩy.
Nếu Dương Thần dùng lực của thiên địa như Thiên Hỏa hay Huyền Thủy để chặn đòn công kích của gã thì gã còn có thể hiểu được.
Nhưng tên này... lại biến thái đến mức dùng thân xác máu thịt để chống lại đòn sấm sét sau khi lưỡi đao khổng lồ Thâm Uyên đã tụ tập rất nhiều oan hồn.
- Không ngờ đúng không... Ông già, cho dù là dùng nắm tay ông đây cũng có thể đánh ngã từng người các ngươi...
Lời này có vẻ khoác lác, trên thực tế Dương Thần vẫn dựa vào sự bảo vệ của lực Hỗn Độn mới dám nhận đao phong này, nhưng thân thể bá đạo cũng là sự thật.
Dương Thần khóe miệng lộ ra một ý cười tàn nhẫn, bỗng nhiên tay trái nắm lấy mũi đao, đem thân đao khổng lồ coi là chuôi đao, hung hăng hướng phía trên đâm một cái!
Bịch!
Yến Vô Trần vội vàng không kịp chuẩn bị, chuôi đao trên tay sững sờ rời tay, trực tiếp đập vào ngực gã!
Phụt!
Dù có chân nguyên hộ thể nhưng sức mạnh lớn này cũng khiến Yến Vô Trần bay ngược ra hơn mười thước, phun ra máu.
Dương Thần hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cầm lấy lưỡi đao khổng lồ vừa lấy được rồi quay đầu, nắm chắc chuôi đao trên tay, nhẹ nhàng tùy ý múa mấy cái.
- Sớm đã muốn tìm một con dao lớn để làm thịt người, thứ này không tồi, ta lấy luôn vậy.
Sau khi Dương Thần lấy sức mạnh trời đất rót vào thân đao, thân đao dường như to lên mấy phần, giống như một chiếc máy bay chở khách cỡ lớn vậy, ít nhất cũng phải 5000 kg!
Nhưng trong tay Dương Thần thì cây đao 5000kg cũng chỉ giống như lông vũ thôi, so với để trên tay Yến Vô Trần thì linh hoạt hơn nhiều, đây cũng là điều tố chất cơ thể biến thái của Dương Thần có thể làm được, cho dù là tu sĩ Thượng Thanh Thần Lôi Kiếp cũng chưa chắc có được khí lực này.
Dương Thần đem lưỡi đao khổng lồ chỉ về phía mọi người:
- Còn có thứ gì được được không, cứ mang ra đây hiếu kính ta, nếu hết chiêu rồi thì ta sẽ bắt đầu làm thịt!
- Kiêu ngạo đến cực điểm! Kiêu ngạo đến cực điểm!
Yến Vô Trần bị cướp đi pháp bảo không nói, bản thân lại còn bị thương, lĩnh vực Huyền Băng đương nhiên cũng vỡ tan, tình thế trong chốc lát chuyển biến hoàn toàn!
Mất mặt như vậy nên Yến Vô Trần nổi trận lôi đình nhưng không dám tiến lên, Liễu Thì Nguyên cũng quay về trận địa theo, không biết nên làm thế nào.
Thấy Yến Vô Trần và Liễu Thì Nguyên không thể vây khốn Dương Thần, Ninh Chính Phong không do dự gì nữa mà lớn tiếng nói với Âm Thủ Chí ở bên cạnh:
- Âm trưởng lão, nhất định phải do ông ra tay! Nhanh!
Âm Thủ Chí dưới sự bao bọc của áo bào đen cười ha ha vài tiếng:
- Sớm đã biết bọn họ không được, để ta ra tay vậy...
Nói xong, Âm Thủ Chí giống như một đám mây đen đột nhiên bay về phía Dương Thần, ống tay áo rộng thùng thình đột nhiên bay ra chín vật nhỏ sáng lung linh đầy mị hoặc hoặc có ánh sáng trắng.
Người có tri thức nhìn thấy chín đồ vật nhỏ kia lập tức lấy lại tinh thần, ngay cả Lạc Thiên Thu và những người khác cũng lộ vẻ vui mừng, rất có niềm tin.
Dương Thần thì rất buồn bực, không biết cái lão quái nhân này lại giở trò gì đây, đang định băm y bằng một nhát đao thì lại thấy một màn thần kỳ khiến hắn kinh sợ!
Tốc độ ra chiêu của Yến Vô Trần và Liễu Thì Nguyên rất nhanh, quả thực làm Dương Thần hơi kinh ngạc, không ngờ lại có thể hoàn thành trong nháy mắt việc sát thương có phạm vi lớn như vậy!
Mắt nhìn lĩnh vực Băng Khung kia, Dương Thần đột nhiên nghĩ đến cảnh ngộ mà lúc trước gặp phải ở Arnhem Australia!
- Lão già này chính là Yến Vô Trần sao? Người lúc trước đeo mặt nạ tập kích mình là ông ta à?
Nhìn màu tóc không giống nhưng cũng rất khó nói... Bất chấp Dương Thần đang ngẫm nghĩ, Tinh vân kiếm trận của Liễu Thì Nguyên đã vô cùng cấp bách rồi!
Tinh vân thần kiếm kia có thể khống chế linh khí của ngũ hành nên lần kiếm bay đến này đều là đủ loại, có cương có nhu, uy lực tăng dần.
Dương Thần không dám sơ suất, bị kiếm khí dày đặc như vậy thử thách, thân thể của hắn có mạnh đến đâu cũng phải bị thương, nhanh chóng vận chuyển đỉnh Hỗn Độn, thúc giục hung hồn Hỗn Độn, nuốt vào từng ngụm kiếm khí một!
Có mấy lần hung hồn Hỗn Độn gần bị mưa kiếm đâm đến mức rã rời bốn phía, may mà Dương Thần không ngừng tiếp viện lực Hỗn Độn nên coi như sống qua được vòng tiến công này.
Thực lực của tứ đại trưởng lão Hồng Mông là không thể nghi ngờ, mang lại liều thuốc an thần cho đám tu sĩ, đều lấy lại được niềm tin, cảm thấy không quá khó để đánh bại Dương Thần.
Nhưng người thật sự ra sát chiêu là Liễu Thì Nguyên lại trong lòng một trận chấn động, chiêu Tinh vân kiếm trận này của y phải mất rất nhiều chân nguyên mới có thể xuất ra được, lại còn ra tay trước, không ngờ lại chẳng có tác dụng gì đối với Dương Thần, điều này từ một khía cạnh nào đó đã cho thấy hai bên có khoảng cách không nhỏ, ít nhất một mình y chẳng xuất được mấy chiêu đã bại trận!
Nhưng tên đã đặt trên dây, không thể không bắn.
Hai tay Liễu Thì Nguyên kết thành kiếm chỉ, nhanh chóng vẽ ra rất nhiều đường kiếm quyết phù văn.
- Kiếm xuất vô cực, kiếm ngục khóa!
Cùng với mệnh lệnh của y, trong lĩnh vực Huyền Băng lại xảy ra kịch biến đột ngột!
Dương Thần vừa muốn công kích Thiên khung Huyền Băng kia liền nhìn thấy bốn phương tám hướng, những kiếm khí kiếm quang vừa nãy không chĩa về phía mình lại đột nhiên bắt đầu chuyển động!
Trước đây những kiếm khí kiếm quang kia không hề tiêu tan mà sau khi cắm vào đất, dưới sự triệu tập của Liễu Thì Nguyên, toàn bộ đều phóng ra rất nhiều đường kiếm khí mảnh nhưng sắc bén, hướng thẳng lên trên đỉnh đầu Dương Thần!
Vụt vụt vụt!
Tiếng lưỡi mác giao nhau đột nhiên nổi lên, từng đường kiếm khí màu sắc đẹp đẽ lại giống như có thực chất, bao vây khiến Dương Thần không có lối thoát, hình thành một nhà giam kiếm khí!
Theo sát đó là Kiếm ngục bắt đầu lấy mạng, kiếm khí dồn dập từ bốn phương tám hướng đến bao vây, hình thành một không gian kiếm khí thực sự rối loạn, mỗi một giây đều dùng số lượng kiếm khí lên đến hàng vạn để oanh kích vòng bảo hộ Hỗn Độn của Dương Thần.
Dương Thần cảm thấy chiêu này của Liễu Thì Nguyên có điểm giống cách thức của Thục Sơn kiếm quyết, rất giống Vân Miểu sư thái, Tuệ Lâm sử dụng, nhưng lại mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Trên thực tế, Dương Thần cũng không đoán sai, Liễu Thì Nguyên quả thực là cao thủ Thục Sơn mấy trăm năm trước, chỉ là những truyền nhân Thục Sơn như Vân Miểu sư thái căn bản đều tưởng y chết rồi, giống như lúc đầu Ngọc Cơ Tử nhìn thấy tiền bối phái Côn Luân Lăng Hư Tử như nhìn thấy ma vậy.
Nhưng chỉ dựa vào Thục Sơn kiếm quyết bá đạo, từng bước giết người thì vẫn không thể hình thành ưu thế thực sự với Dương Thần.
Quanh người Dương Thần bắt đầu đốt cháy ngọn lửa hừng hực, Tử Hỏa mãnh iệt kèm theo uy thế bẻ gãy nghiền nát, giống như vô số con rắn độc đang quấn lấy kiếm khí áp bách mà đến kia.
Kiếm khí trong phút chốc bị cắn nát liên tục, cuối cùng không thể chống lại sự tấn công của Tử Hỏa, Dương Thần thoát khỏi kiếm ngục, bay người định đục thủng lĩnh vực Huyền Băng.
Nhưng Yến Vô Trần sớm đã đợi ở đó, tay giơ lưỡi dao không lồ Thâm Uyên, không biết thế nào mà lại đang tụ hội rất nhiều năng lượng màu xám đen từ bốn phía khiến lưỡi dao khổng lồ Thâm Uyên càng ngày càng phát ra âm hàn hung ác.
Đây là...
Đồng tử Dương Thần một trận co rút, bởi vì có lĩnh ngộ Ám Hỏa nên Dương Thần càng có khả năng cảm nhận sinh hồn.
Lưỡi dao không lồ Thâm Uyên này lại đang mạnh mẽ đoạt lấy hồn phách những tu sĩ nhà họ Ninh đã chết!
Hồn phách những tu sĩ kia mạnh hơn rất nhiều những người bình thường, hơn nữa vì vừa mới chết nên oán khí rất nặng, chính là một loại năng lượng thuần túy của thiên hạ chí âm.
Sau khi bị lưỡi dao khổng lồ Thâm Uyên này hấp thu, sức mạnh phát huy ra đương nhiên cũng tăng lên rất nhiều!
- Ha ha! Lão quỷ! Còn nói ta nhập ma đạo! Pháp bảo của ngươi cướp sinh hồn khiến những tu sĩ kia chết cũng không thể siêu sinh, chẳng lẽ như vậy là ngươi quang minh chính đại hơn ta sao?
Dương Thần cười châm chọc, hoàn toàn không sợ mà đứng đó, ngưng tụ ra một vòng Ám Hỏa vờn quanh bốn phía, đánh thẳng về phía chính diện của Yến Vô Trần!
Nhưng còn chưa chạm đến phạm vi trăm thước của Yến Vô Trần thì đã bị mấy chục bức tường Huyền Băng chặn lại.
- Bắc Minh Băng Phách, ảo băng Tinh Vũ! Trăm trượng huyền băng!
Yến Vô Trần một đao vung xuống, bắn ra vô số mũi tên nhọn Huyền Băng từ bốn phương tám hướng của lĩnh vực Huyền Băng, tất cả đều hướng về phía Dương Thần, muốn bắn Dương Thần thành cái sàng.
Và bốn phía xung quanh Dương Thần sớm đã bao quanh ngưng kết ra những tảng lớn u lam Huyền Băng, thu hẹp phạm vi di động của Dương Thần xuống mức nhỏ nhất.
Ở trong lĩnh vực Huyền Băng, tất cả Bắc Minh hàn băng đều chịu sự khống chế của Yến Vô Trần, băng tiễn có thể xuyên qua tường băng nhưng Dương Thần lại không thể xuyên qua những bức tường băng kia, chỉ có thể phá nát chúng.
Thấy Dương Thần đã không thể tránh được nên Yến Vô Trần hét lớn một tiếng, nặng nề hạ lưỡi đao khổng lồ Thâm Uyên đang phát ra hắc quang tử khí, tựa như một tòa nhà xuống!
- A!!!
Tiếng gào thét của Yến Vô Trần chấn động thiên địa, giống như một tia sấm sét màu đen, sau khi phá vỡ một mảnh ảo ảnh màu u lam liền ầm ầm rơi xuống chỗ Dương Thần!
Dưới sự áp bức của vô số băng tiễn và tường băng, Ám Hỏa không cam tâm mà bị tiêu diệt, còn lưỡi dao khổng lồ Thâm Uyên giống như là bùa đòi mạng cuối cùng, mang theo thần uy khóc gào thảm thiết khiến thế giới đều yên tĩnh trong khoảnh khắc.
Trong lòng các tu sĩ trào ra một trận kích động và vui sướng sau khi bị kinh hãi, dưới sự công kích như thiên uy kia, Dương Thần ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, cho dù không chết chắc cũng trọng thương!
Yến Vô Trần và Liễu Thì Nguyên không hổ danh là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong tứ đại trưởng lão Hồng Mông, vừa ra tay là lập tức chiếm thế chủ động...
Nhưng vẫn chưa hoàn toàn vui mừng được, Lạc Thiên Thu và những người cách trung tâm trận chiến gần hơn đã sắc mặt đen như mực đậm, âm trầm đến mức đáng sợ...
Bụi mù bay đi, bông tuyết phất phới.
Một cảnh tượng khiến không ít tu sĩ cảm thấy tuyệt vọng đột nhiên xuất hiện!
Chỉ thấy nơi bị lưỡi đao khổng lồ Thâm Uyên của Yến Vô Trần đâm xuống, mặt đất đã lõm một chiếc hố rộng mấy chục thước, sâu hơn mười thước.
Mà ở giữa hố lớn đó là một thân hình to lớn đứng thẳng sống lưng, để trần nửa người trên, chân trái giơ lên cao, bàn tay đang công khai nắm lấy lưỡi đao khổng lồ Thâm Uyên kia!
Thể tích của lưỡi đao khổng lồ này đã to bằng hàng trăm người nhưng lại nhẹ như không có gì, bị một bàn tay cầm lấy như vậy!
Dương Thần đầu đang cúi chậm rãi nâng lên, không nói quá chút nào toàn thân tràn đầy cơ bắp có sức bật, dưới sự chiếu sáng của ánh nắng, phát ra từng đợt màu vàng rực.
Điều khiến không ít tu sĩ sợ hãi chính là trong mắt Dương Thần đang bùng cháy ngọn lửa khinh thường mà cuồng nhiệt, giống như chiến thần đến từ Cửu U địa ngục đã phán tội tử hình cho tất cả mọi người vậy!
- Sao... có thể...
Hai tay Yến Vô Trần nắm chặt tay cầm của lưỡi đao khổng lồ, hơi hơi run rẩy.
Nếu Dương Thần dùng lực của thiên địa như Thiên Hỏa hay Huyền Thủy để chặn đòn công kích của gã thì gã còn có thể hiểu được.
Nhưng tên này... lại biến thái đến mức dùng thân xác máu thịt để chống lại đòn sấm sét sau khi lưỡi đao khổng lồ Thâm Uyên đã tụ tập rất nhiều oan hồn.
- Không ngờ đúng không... Ông già, cho dù là dùng nắm tay ông đây cũng có thể đánh ngã từng người các ngươi...
Lời này có vẻ khoác lác, trên thực tế Dương Thần vẫn dựa vào sự bảo vệ của lực Hỗn Độn mới dám nhận đao phong này, nhưng thân thể bá đạo cũng là sự thật.
Dương Thần khóe miệng lộ ra một ý cười tàn nhẫn, bỗng nhiên tay trái nắm lấy mũi đao, đem thân đao khổng lồ coi là chuôi đao, hung hăng hướng phía trên đâm một cái!
Bịch!
Yến Vô Trần vội vàng không kịp chuẩn bị, chuôi đao trên tay sững sờ rời tay, trực tiếp đập vào ngực gã!
Phụt!
Dù có chân nguyên hộ thể nhưng sức mạnh lớn này cũng khiến Yến Vô Trần bay ngược ra hơn mười thước, phun ra máu.
Dương Thần hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cầm lấy lưỡi đao khổng lồ vừa lấy được rồi quay đầu, nắm chắc chuôi đao trên tay, nhẹ nhàng tùy ý múa mấy cái.
- Sớm đã muốn tìm một con dao lớn để làm thịt người, thứ này không tồi, ta lấy luôn vậy.
Sau khi Dương Thần lấy sức mạnh trời đất rót vào thân đao, thân đao dường như to lên mấy phần, giống như một chiếc máy bay chở khách cỡ lớn vậy, ít nhất cũng phải 5000 kg!
Nhưng trong tay Dương Thần thì cây đao 5000kg cũng chỉ giống như lông vũ thôi, so với để trên tay Yến Vô Trần thì linh hoạt hơn nhiều, đây cũng là điều tố chất cơ thể biến thái của Dương Thần có thể làm được, cho dù là tu sĩ Thượng Thanh Thần Lôi Kiếp cũng chưa chắc có được khí lực này.
Dương Thần đem lưỡi đao khổng lồ chỉ về phía mọi người:
- Còn có thứ gì được được không, cứ mang ra đây hiếu kính ta, nếu hết chiêu rồi thì ta sẽ bắt đầu làm thịt!
- Kiêu ngạo đến cực điểm! Kiêu ngạo đến cực điểm!
Yến Vô Trần bị cướp đi pháp bảo không nói, bản thân lại còn bị thương, lĩnh vực Huyền Băng đương nhiên cũng vỡ tan, tình thế trong chốc lát chuyển biến hoàn toàn!
Mất mặt như vậy nên Yến Vô Trần nổi trận lôi đình nhưng không dám tiến lên, Liễu Thì Nguyên cũng quay về trận địa theo, không biết nên làm thế nào.
Thấy Yến Vô Trần và Liễu Thì Nguyên không thể vây khốn Dương Thần, Ninh Chính Phong không do dự gì nữa mà lớn tiếng nói với Âm Thủ Chí ở bên cạnh:
- Âm trưởng lão, nhất định phải do ông ra tay! Nhanh!
Âm Thủ Chí dưới sự bao bọc của áo bào đen cười ha ha vài tiếng:
- Sớm đã biết bọn họ không được, để ta ra tay vậy...
Nói xong, Âm Thủ Chí giống như một đám mây đen đột nhiên bay về phía Dương Thần, ống tay áo rộng thùng thình đột nhiên bay ra chín vật nhỏ sáng lung linh đầy mị hoặc hoặc có ánh sáng trắng.
Người có tri thức nhìn thấy chín đồ vật nhỏ kia lập tức lấy lại tinh thần, ngay cả Lạc Thiên Thu và những người khác cũng lộ vẻ vui mừng, rất có niềm tin.
Dương Thần thì rất buồn bực, không biết cái lão quái nhân này lại giở trò gì đây, đang định băm y bằng một nhát đao thì lại thấy một màn thần kỳ khiến hắn kinh sợ!