- Anh Dương có vẻ như tâm tư không được tốt thì phải, phải chăng là chủ nhân chúng tôi tiếp đãi không được chu đáo?
Liễu Khang Bách cười ha ha hỏi.
Nhìn thấy ông bố nửa già nửa không này của Liễu Vân, tâm trạng không được tốt của Dương Thần không biết để đi đâu, chỉ đơn giản lắc lắc đầu, rồi định đi thẳng.
- Anh Dương, tôi nghe nói anh và con dâu tôi, An Tâm, có chút liên quan?
Liễu Khang Bách đột nhiên lên tiếng hỏi.
Dương Thần quay đầu lại:
- Con trai ông vừa mới cảnh cáo tôi, ông cũng muốn làm thêm lần nữa sao?
- Không, không,không.
Liễu Khang Bách phất tay cười:
- Tôi già rồi, chuyện của những người trẻ tôi không muốn quản nhiều. Liễu Vân con trai tôi từ trước tới nay rất có chủ kiến, nó dù sao cũng đã lựa chọn kết hôn với An Tâm, làm cha như tôi chỉ có thể ủng hộ. Nhưng tôi hy vọng anh Dương có thể “dĩ hòa vi quý”. Mặc dù nói Chủ tịch của Ngọc Lôi là người có tiếng nhưng không có nghĩa Liễu Khang Bách tôi sẽ chú ý đến.
Dương Thần cười khẩy, người này có vẻ như cho rằng mình dựa vào Lâm Nhược Khê mới dám cùng Liễu Vân lớn tiếng, vậy mà lại để lộ ý không sợ Lâm Nhược Khê.
Kỳ thật, từ góc độ của Liễu Khang Bách mà nói, đích thị cũng là có căn cứ, mặc dù Lâm Nhược Khê nắm giữ Quốc Tế Ngọc Lôi, gia tài bạc triệu, muốn bàn của cải chắc chắn sẽ nằm trong top mười ở Trung Hải. Thậm chí vốn lưu động cũng mạnh hơn Liễu gia rất nhiều. Nhưng gia tộc là gia tộc, ở đất này Liễu gia không chỉ có tài lực mà còn mạnh cả con người và thế lực, so với một doanh nghiệp thuần túy thì Liễu Khang Bách rất mạnh.
Dương Thần nói với vẻ không quan tâm:
- Tùy ông nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi vốn đang đau đầu chuyện phụ nữ. Nhưng tính khí tôi không được tốt cho lắm, ông đã nói nhất định muốn tôi lùi bước trong chuyện của An Tâm, vậy thì tôi phải nghĩ cách mau chóng tìm An Tâm về rồi. Đến lúc đó, nếu bố con ông có gì không vừa lòng thì cứ nhắm vào tôi.
- Anh Dương, người thông minh thì không nói xấu sau lưng, trước đây anh làm gì, tôi không phải là không biết.
Liễu Khang Bách sắc mặt không đổi nhưng ánh mắt có ẩn ý.
Vừa rồi ông ta đã cho người điều tra rõ, Dương Thần mặc dù là từ nước ngoài về nhưng là người bán thịt dê xiên nướng ngoài chợ, vì thế ông ta không coi trọng, như ông ta nói, so với việc giết một con kiến thì không khác nhau nhiều lắm.
Dương Thần không buồn để ý đến ông ta, đang lúc muốn đi uống rượu một mình không nghĩ là hai tên thuộc hạ của Liễu Khang Bách là vô tình hay hữu ý mà chặn đường mình.
Khách khứa xung quanh nhiều người đã để ý đến động tĩnh bên này, có người hiếu kỳ, có người lại chuẩn bị để xem kịch, song không biết Lâm Nhược Khê và hai chị em nhà họ Thái đi chỗ nào mà không chú ý đến chỗ này.
- Anh Dương, ở đây, tôi là chủ, nếu thái độ không tốt, tôi nghĩ không ai giữ được anh đâu. Liễu Khang Bách ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì không.
Đúng lúc này, một giọng nói từ bên cạnh vọng tới.
- Ai có thái độ không tốt?
Liễu Khang Bách và Dương Thần đều sững sờ, quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy một cô gái mặc váy dại hội dài màu đỏ thẫm, tay cầm một ly rượu vang, chậm rãi bước tới, rõ ràng là Đường Uyển, người đã nhiều ngày không gặp.
Đường Uyển tóc uốn cong, buộc cao phía sau, phía trước trán để vương lại vài sợi, khuôn mặt xinh đẹp đầy tự tin, mỉm cười kiêu ngạo, bộ lễ phục màu đỏ lửa ôm lấy cơ thể với những đường cong nóng bỏng, mỗi bước đi đều khiến lòng người rung động bởi những đường cong lắc lư.
Từ sau đêm chia tay tại bờ biển, Dương Thần đã lâu không gặp lại Đường Uyển, Đường Uyển không phải cô gái hồ đồ, nên không liên hệ gì với Dương Thần.
Hai người này nội tâm đều có chút già dặn, cho dù là có cảm xúc với đối phương nhưng cũng không phải kiểu mới hai ba ngày không gặp là không thể chịu đựng được nữa, vì thế nên không có gì bất ngờ.
- Đường tiểu thư, đã lâu không gặp, đêm nay có thể gặp cô Liễu mỗ tôi cảm thấy rất vui mừng.
Liễu Khang Bách và Đường Uyển có vẻ khá thân thuộc, ông ta tươi cười bước về phía cô.
Đường Uyển chào hỏi ông ta, lại có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Dương Thần:
- Dương Thần, tại sao anh cũng ở đây?
Dương Thần cười thầm, người phụ nữ này đúng là biết đóng giả, làm diễn viên cũng không tồi, nhưng người ta có lòng tốt giải vây cho mình, mình nên đón nhận mới phải, hắn cười nói:
- Tôi đến cùng vợ, ông chủ Liễu đang cùng tôi thảo luận về chuyện của con trai ông ấy.
- Hóa ra là như vậy.
Đường Uyển sớm đã chú ý tới Dương Thần, cũng biết được người Dương Thần nói tới là Lâm Nhược Khê, dù cảm thấy không thể tin được nhưng thấy Dương Thần hình như bị Liễu Khang Bách làm khó dễ thì không chịu được liền đến giúp đỡ:
- Chủ tịch Liễu, tôi và Dương Thần là bạn, lâu rồi không gặp, có thể tạm thời cho tôi và hắn nói chút chuyện cũ không?
Liễu Khang Bách trong lòng kinh hãi, người phụ nữ này không phải là một thương nhân đơn giản, những người kia sau lưng ắt có quan hệ, không đơn giản như Lâm Nhược Khê, mình không tiện gây mâu thuẫn với bọn họ, chỉ có thể giả bộ không sao nói:
- Đường tiểu thư hôm nay đến đã là vinh hạnh cho tôi rồi, sao có thể bạc đãi khách quý chứ, hai vị cứ tự nhiên, tôi đi tiếp đãi những vị khách khác.
Nói xong, Đường Khang Bách lập tức dẫn theo mấy thuộc hạ bỏ đi, vẻ mặt tươi cười nghênh tiếp những vị khách khác.
Những người xung quanh chuẩn bị xem kịch hay nhưng chẳng xem được màn khuấy động gì, chỉ nhìn thấy Dương Thần cuối cùng lại có quan hệ với Đường Uyển, đa số đều lộ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.
Vốn tưởng rằng tên công tử bột này dựa vào Lâm Nhược Khê mà tới đây, không ngờ hắn còn có mối quan hệ khác nữa.
Nên biết rằng trong giới thượng lưu ở Trung Hải người người đều thèm muốn Đường Uyển, nhưng không ai dám động vào đại mỹ nữ này, cũng khó biết rõ đầu đuôi, nhưng không còn nghi ngờ đằng sau tập đoàn Phong Lâm là mỏ vàng của người giàu có. Mặc dù không lên sàn chứng khoán nhưng có khối tài sản lớn hơn nhiều so với những doanh nghiệp niêm yết trên sàn.
Đường Uyển thấy Liễu Khang Bách dẫn người đi mới bước về phía Dương Thần, cười mà như không cười nhìn Dương Thần:
- Không tồi nhỉ, nữ thần trong mộng của vô số đàn ông ở Trung Hải này hóa ra sớm đã bị anh lấy mất rồi.
- Ai?
Dương Thần hỏi.
- Lại còn giả ngốc với tôi à? Tôi nhìn thấy hết rồi, hóa ra vợ anh là Lâm Nhược Khê.
Đường Uyển lườm hắn một cái.
Dương Thần cười khổ, bản thân không chỉ có một người phụ nữ, hơn nữa phòng ngủ của Lâm Nhược Khê mình chưa bao giờ vào:
- Tôi còn tưởng, nữ thần trong mộng của những người đàn ông là cô.
Khuôn mặt Đường Uyển bỗng ửng đỏ, trong vẻ quyến rũ có chút xấu hổ:
- Anh không sợ vợ anh thấy anh đi gần tôi cô ấy sẽ giận sao?
Mình sắp làm cô ấy tức hộc máu, cô ấy đâu để ý đến điều này nữa, Dương Thần thầm nghĩ, ngoài miệng nói:
- Sự thật là sự thật, tôi không thể lúc nào cũng lờ đi những người phụ nữ khác khi có vợ bên cạnh được, như thế thật không có nhân tính, đúng không?
- Đây có tính là sự ngụy biện của kẻ phong lưu không?
Đường Uyển khẽ cười hỏi.
- Tôi không thích từ “phong lưu” này, giả dối quá, tôi chính là cái loại nhìn thấy phụ nữ đẹp là mắt sáng lên, gặp được người mình thích thì không biết từ chối.
Dương Thần cười khổ nói.
Đường Uyển nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, hỏi:
- Anh cãi nhau với Lâm Nhược Khê à?
- Sao cô biết, nhưng không coi là cãi nhau, gọi là có chút buồn bực.
Dương Thần nói.
Đường Uyển nhấp một ngụm cốc-tai, nói:
- Vừa nhìn là thấy rồi, người trẻ tuổi khổ vì tình.
Dương Thần mỉm cười:
- Phụ nữ luôn thích nói mình trẻ, sao cô lại muốn giả già nua trước mặt tôi.
- Anh không thích câu này sao?
Đường Uyển cười quyến rũ.
Dương Thần bĩu môi, mình đích thị vẫn khá hơn chút, có thể khẩu vị những năm tháng qua đã thay đổi, dù sao những người phụ nữ phương tây kia vóc dáng cơ thể có thiên hướng hoàn thiện hơn.
- Bất luận là thế nào, cũng phải cảm ơn cô đã giải vây giúp tôi, bố con nhà họ Liễu này có vẻ như không có thiện cảm với tôi.
Dương Thần nói.
- Anh làm sao lại chọc giận được họ? Ở Trung Hải này Liễu gia không phải là nhà mà người thường có thể đắc tội được.
Đường Uyển chau mày hỏi.
Dương Thần xoa xoa mũi, không giấu giếm, đem chuyện của AnTâm kể sơ qua cho Đường Uyển nghe.
Đường uyển nghe thấy thế mắt tròn xoe, miệng há hốc, cuối cùng mới cười ha ha:
- Anh vậy mà đến vị hôn thê của Liễu Vân cũng không bỏ qua, tôi thật khâm phục anh đấy.
Cô còn cười được à? Cô chưa biết thế nào là ghen?
Dương Thần nói với vẻ không vui.
- Tôi ghen tuông làm gì, tôi lại không phải cô bé không hiểu chuyện, bản thân tôi cũng là người phụ nữ xấu xa đi quyến rũ chồng của người khác, còn để ý đến người đàn ông xấu xa như anh có một hai người phụ nữ khác sao?
Đường Uyển nói nhỏ, đang lúc định nói thêm gì đó thì nhìn thấy có ai đó đi tới, sắc mặt bỗng thay đổi, lập tức quay lại, nói:
- Tôi có việc gấp phải đi, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho anh.
Dương Thần không hiểu ra chuyện gì đã nhìn thấy Đường Uyển bước nhanh đi lẫn vào trong đám đông người dự tiệc.
- Anh Dương có vẻ như tâm tư không được tốt thì phải, phải chăng là chủ nhân chúng tôi tiếp đãi không được chu đáo?
Liễu Khang Bách cười ha ha hỏi.
Nhìn thấy ông bố nửa già nửa không này của Liễu Vân, tâm trạng không được tốt của Dương Thần không biết để đi đâu, chỉ đơn giản lắc lắc đầu, rồi định đi thẳng.
- Anh Dương, tôi nghe nói anh và con dâu tôi, An Tâm, có chút liên quan?
Liễu Khang Bách đột nhiên lên tiếng hỏi.
Dương Thần quay đầu lại:
- Con trai ông vừa mới cảnh cáo tôi, ông cũng muốn làm thêm lần nữa sao?
- Không, không,không.
Liễu Khang Bách phất tay cười:
- Tôi già rồi, chuyện của những người trẻ tôi không muốn quản nhiều. Liễu Vân con trai tôi từ trước tới nay rất có chủ kiến, nó dù sao cũng đã lựa chọn kết hôn với An Tâm, làm cha như tôi chỉ có thể ủng hộ. Nhưng tôi hy vọng anh Dương có thể “dĩ hòa vi quý”. Mặc dù nói Chủ tịch của Ngọc Lôi là người có tiếng nhưng không có nghĩa Liễu Khang Bách tôi sẽ chú ý đến.
Dương Thần cười khẩy, người này có vẻ như cho rằng mình dựa vào Lâm Nhược Khê mới dám cùng Liễu Vân lớn tiếng, vậy mà lại để lộ ý không sợ Lâm Nhược Khê.
Kỳ thật, từ góc độ của Liễu Khang Bách mà nói, đích thị cũng là có căn cứ, mặc dù Lâm Nhược Khê nắm giữ Quốc Tế Ngọc Lôi, gia tài bạc triệu, muốn bàn của cải chắc chắn sẽ nằm trong top mười ở Trung Hải. Thậm chí vốn lưu động cũng mạnh hơn Liễu gia rất nhiều. Nhưng gia tộc là gia tộc, ở đất này Liễu gia không chỉ có tài lực mà còn mạnh cả con người và thế lực, so với một doanh nghiệp thuần túy thì Liễu Khang Bách rất mạnh.
Dương Thần nói với vẻ không quan tâm:
- Tùy ông nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi vốn đang đau đầu chuyện phụ nữ. Nhưng tính khí tôi không được tốt cho lắm, ông đã nói nhất định muốn tôi lùi bước trong chuyện của An Tâm, vậy thì tôi phải nghĩ cách mau chóng tìm An Tâm về rồi. Đến lúc đó, nếu bố con ông có gì không vừa lòng thì cứ nhắm vào tôi.
- Anh Dương, người thông minh thì không nói xấu sau lưng, trước đây anh làm gì, tôi không phải là không biết.
Liễu Khang Bách sắc mặt không đổi nhưng ánh mắt có ẩn ý.
Vừa rồi ông ta đã cho người điều tra rõ, Dương Thần mặc dù là từ nước ngoài về nhưng là người bán thịt dê xiên nướng ngoài chợ, vì thế ông ta không coi trọng, như ông ta nói, so với việc giết một con kiến thì không khác nhau nhiều lắm.
Dương Thần không buồn để ý đến ông ta, đang lúc muốn đi uống rượu một mình không nghĩ là hai tên thuộc hạ của Liễu Khang Bách là vô tình hay hữu ý mà chặn đường mình.
Khách khứa xung quanh nhiều người đã để ý đến động tĩnh bên này, có người hiếu kỳ, có người lại chuẩn bị để xem kịch, song không biết Lâm Nhược Khê và hai chị em nhà họ Thái đi chỗ nào mà không chú ý đến chỗ này.
- Anh Dương, ở đây, tôi là chủ, nếu thái độ không tốt, tôi nghĩ không ai giữ được anh đâu. Liễu Khang Bách ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì không.
Đúng lúc này, một giọng nói từ bên cạnh vọng tới.
- Ai có thái độ không tốt?
Liễu Khang Bách và Dương Thần đều sững sờ, quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy một cô gái mặc váy dại hội dài màu đỏ thẫm, tay cầm một ly rượu vang, chậm rãi bước tới, rõ ràng là Đường Uyển, người đã nhiều ngày không gặp.
Đường Uyển tóc uốn cong, buộc cao phía sau, phía trước trán để vương lại vài sợi, khuôn mặt xinh đẹp đầy tự tin, mỉm cười kiêu ngạo, bộ lễ phục màu đỏ lửa ôm lấy cơ thể với những đường cong nóng bỏng, mỗi bước đi đều khiến lòng người rung động bởi những đường cong lắc lư.
Từ sau đêm chia tay tại bờ biển, Dương Thần đã lâu không gặp lại Đường Uyển, Đường Uyển không phải cô gái hồ đồ, nên không liên hệ gì với Dương Thần.
Hai người này nội tâm đều có chút già dặn, cho dù là có cảm xúc với đối phương nhưng cũng không phải kiểu mới hai ba ngày không gặp là không thể chịu đựng được nữa, vì thế nên không có gì bất ngờ.
- Đường tiểu thư, đã lâu không gặp, đêm nay có thể gặp cô Liễu mỗ tôi cảm thấy rất vui mừng.
Liễu Khang Bách và Đường Uyển có vẻ khá thân thuộc, ông ta tươi cười bước về phía cô.
Đường Uyển chào hỏi ông ta, lại có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Dương Thần:
- Dương Thần, tại sao anh cũng ở đây?
Dương Thần cười thầm, người phụ nữ này đúng là biết đóng giả, làm diễn viên cũng không tồi, nhưng người ta có lòng tốt giải vây cho mình, mình nên đón nhận mới phải, hắn cười nói:
- Tôi đến cùng vợ, ông chủ Liễu đang cùng tôi thảo luận về chuyện của con trai ông ấy.
- Hóa ra là như vậy.
Đường Uyển sớm đã chú ý tới Dương Thần, cũng biết được người Dương Thần nói tới là Lâm Nhược Khê, dù cảm thấy không thể tin được nhưng thấy Dương Thần hình như bị Liễu Khang Bách làm khó dễ thì không chịu được liền đến giúp đỡ:
- Chủ tịch Liễu, tôi và Dương Thần là bạn, lâu rồi không gặp, có thể tạm thời cho tôi và hắn nói chút chuyện cũ không?
Liễu Khang Bách trong lòng kinh hãi, người phụ nữ này không phải là một thương nhân đơn giản, những người kia sau lưng ắt có quan hệ, không đơn giản như Lâm Nhược Khê, mình không tiện gây mâu thuẫn với bọn họ, chỉ có thể giả bộ không sao nói:
- Đường tiểu thư hôm nay đến đã là vinh hạnh cho tôi rồi, sao có thể bạc đãi khách quý chứ, hai vị cứ tự nhiên, tôi đi tiếp đãi những vị khách khác.
Nói xong, Đường Khang Bách lập tức dẫn theo mấy thuộc hạ bỏ đi, vẻ mặt tươi cười nghênh tiếp những vị khách khác.
Những người xung quanh chuẩn bị xem kịch hay nhưng chẳng xem được màn khuấy động gì, chỉ nhìn thấy Dương Thần cuối cùng lại có quan hệ với Đường Uyển, đa số đều lộ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.
Vốn tưởng rằng tên công tử bột này dựa vào Lâm Nhược Khê mà tới đây, không ngờ hắn còn có mối quan hệ khác nữa.
Nên biết rằng trong giới thượng lưu ở Trung Hải người người đều thèm muốn Đường Uyển, nhưng không ai dám động vào đại mỹ nữ này, cũng khó biết rõ đầu đuôi, nhưng không còn nghi ngờ đằng sau tập đoàn Phong Lâm là mỏ vàng của người giàu có. Mặc dù không lên sàn chứng khoán nhưng có khối tài sản lớn hơn nhiều so với những doanh nghiệp niêm yết trên sàn.
Đường Uyển thấy Liễu Khang Bách dẫn người đi mới bước về phía Dương Thần, cười mà như không cười nhìn Dương Thần:
- Không tồi nhỉ, nữ thần trong mộng của vô số đàn ông ở Trung Hải này hóa ra sớm đã bị anh lấy mất rồi.
- Ai?
Dương Thần hỏi.
- Lại còn giả ngốc với tôi à? Tôi nhìn thấy hết rồi, hóa ra vợ anh là Lâm Nhược Khê.
Đường Uyển lườm hắn một cái.
Dương Thần cười khổ, bản thân không chỉ có một người phụ nữ, hơn nữa phòng ngủ của Lâm Nhược Khê mình chưa bao giờ vào:
- Tôi còn tưởng, nữ thần trong mộng của những người đàn ông là cô.
Khuôn mặt Đường Uyển bỗng ửng đỏ, trong vẻ quyến rũ có chút xấu hổ:
- Anh không sợ vợ anh thấy anh đi gần tôi cô ấy sẽ giận sao?
Mình sắp làm cô ấy tức hộc máu, cô ấy đâu để ý đến điều này nữa, Dương Thần thầm nghĩ, ngoài miệng nói:
- Sự thật là sự thật, tôi không thể lúc nào cũng lờ đi những người phụ nữ khác khi có vợ bên cạnh được, như thế thật không có nhân tính, đúng không?
- Đây có tính là sự ngụy biện của kẻ phong lưu không?
Đường Uyển khẽ cười hỏi.
- Tôi không thích từ “phong lưu” này, giả dối quá, tôi chính là cái loại nhìn thấy phụ nữ đẹp là mắt sáng lên, gặp được người mình thích thì không biết từ chối.
Dương Thần cười khổ nói.
Đường Uyển nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, hỏi:
- Anh cãi nhau với Lâm Nhược Khê à?
- Sao cô biết, nhưng không coi là cãi nhau, gọi là có chút buồn bực.
Dương Thần nói.
Đường Uyển nhấp một ngụm cốc-tai, nói:
- Vừa nhìn là thấy rồi, người trẻ tuổi khổ vì tình.
Dương Thần mỉm cười:
- Phụ nữ luôn thích nói mình trẻ, sao cô lại muốn giả già nua trước mặt tôi.
- Anh không thích câu này sao?
Đường Uyển cười quyến rũ.
Dương Thần bĩu môi, mình đích thị vẫn khá hơn chút, có thể khẩu vị những năm tháng qua đã thay đổi, dù sao những người phụ nữ phương tây kia vóc dáng cơ thể có thiên hướng hoàn thiện hơn.
- Bất luận là thế nào, cũng phải cảm ơn cô đã giải vây giúp tôi, bố con nhà họ Liễu này có vẻ như không có thiện cảm với tôi.
Dương Thần nói.
- Anh làm sao lại chọc giận được họ? Ở Trung Hải này Liễu gia không phải là nhà mà người thường có thể đắc tội được.
Đường Uyển chau mày hỏi.
Dương Thần xoa xoa mũi, không giấu giếm, đem chuyện của AnTâm kể sơ qua cho Đường Uyển nghe.
Đường uyển nghe thấy thế mắt tròn xoe, miệng há hốc, cuối cùng mới cười ha ha:
- Anh vậy mà đến vị hôn thê của Liễu Vân cũng không bỏ qua, tôi thật khâm phục anh đấy.
Cô còn cười được à? Cô chưa biết thế nào là ghen?
Dương Thần nói với vẻ không vui.
- Tôi ghen tuông làm gì, tôi lại không phải cô bé không hiểu chuyện, bản thân tôi cũng là người phụ nữ xấu xa đi quyến rũ chồng của người khác, còn để ý đến người đàn ông xấu xa như anh có một hai người phụ nữ khác sao?
Đường Uyển nói nhỏ, đang lúc định nói thêm gì đó thì nhìn thấy có ai đó đi tới, sắc mặt bỗng thay đổi, lập tức quay lại, nói:
- Tôi có việc gấp phải đi, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho anh.
Dương Thần không hiểu ra chuyện gì đã nhìn thấy Đường Uyển bước nhanh đi lẫn vào trong đám đông người dự tiệc.