Mãi cho đến lúc chập tối, sau khi nằm ở giường xem phim truyền hình, Sắc Vi ngáp một cái, chớp mắt hỏi Dương Thần:
- Ông xã, buổi tối khi nào anh về.
Dương Thần dở khóc dở cười hỏi:
- Sao lại hỏi như vậy, anh cũng không nhất định phải về.
- Tối anh không về nhà?
Sắc Vi có chút giật mình
- Nhưng ban ngày đã như vậy rồi, nếu anh mà không về nhà…
- Lại sao nữa thế, còn nửa năm nữa, nháy mắt 1 cái là lại trở thành quá khứ. Anh nghĩ rằng bây giờ cô ấy còn không cả muốn nhìn thấy anh nữa ấy chứ. Chung quy lại cũng không đi cùng đường, sớm muộn gì cũng dẫn đến bất đồng tiếng nói.
Dương Thần nhẫn tâm, lấy điện thoại gửi tin nhắn về số của nhà, nói với vú Vương buổi tối không về nhà, cũng không giải thích nguyên nhân nhiều.
Thần sắc Sắc Vi lộ vẻ phức tạp, khẽ thở dài nói:
- Nói thật, những lời từ đáy lòng em, em muốn anh và cô ấy tách ra nhưng từ trước đến nay em vẫn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm vợ anh. Đột nhiên anh lại làm ra việc như thế này, em cảm thấy không được tốt cho lắm.
Dương Thần đưa tay véo mà Sắc Vi:
- Đừng nghĩ nhiều quá. Thật ra chuyện này ngay từ đầu đã là sai rồi, lẽ nào không đúng sao?
Sắc Vi không nói gì, thần sắc đau thương, cũng không biết là vì Dương Thần hay Lâm Nhược Khê, hoặc cũng là vì chính mình.
- Hôm nay anh và cô ấy gặp mặt, tuy có chút xấu hổ, nhưng vẫn xem như là 1 cơ hội, để cô ấy hết hy vọng với anh.
Dương Thần nói xong, không biết vì sao trong lòng nặng trịch, lắc lắc đầu, không muốn nghĩ đi nghĩ lại quá nhiều, vỗ vỗ mặt Sắc Vi:
- Cục cưng, đứng lên đi, ăn tối xong còn làm chút chính sự.
- Chính sự?
Sắc Vi hơi sửng sốt, lập tức nghĩ đến “chính sự” là gì, phẩy ngực Dương Thần xấu hổ đỏ mặt. Liền cảm thấy khá hơn nhiều.
Đêm mùa đông buông xuống đặc biệt sớm.
Lâm Nhược Khê lái xe về nhà, sắc mặt hơi tái, thân hình có vẻ mệt mỏi khi xuống xe.
Thấy trong nhà đã sáng lên ngọn đèn ấm áp, vẻ mặt vài phần phức tạp.
Người kia đã về nhà chưa? Ban ngày trải qua việc như vậy, sẽ đối mặt với hắn như thế nào? Không để ý đến hắn? Mắng hắn? Hay trả vờ vẫn vẫn như bình thường.
Lâm Nhược Khê buồn phiền gạt bụi trên mắt, cũng là nghĩ không ra cái cớ nào.
Lúc trước không phải hạ quyết tâm quyết định, chỉ làm vợ chồng giả thôi? Tại sao bản thân càng ngày lại càng cảm thấy bất an. Vì hắn tương lai sẽ bỏ mình nên bất an!?
Còn nửa năm nữa, mỗi ngày trôi qua, mà tim đau muốn chết.
Đồ đàn ông đáng chết kia, đang muốn thị uy với mình, hắn có bao nhiêu tài giỏi.
Lâm Nhược Khê có chút ngây ngô đi về phía phòng ngủ, thấy có mùi thơm của đồ ăn, vú Vương đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi, cũng không thấy bóng dáng người kia đâu.
- Tiểu thư, cô đã về rồi, cậu ngày hôm nay có việc không về nhà, chỉ có hai chúng ta ăn, nên không chuẩn bị nhiều
Vú Vương tủm tỉm cười nói.
Lâm Nhược Khê sửng sốt:
- Anh ấy không về?
- Đúng vậy, cậu vừa gọi điện về báo.
Vú Vương nói.
- Ồ…
Lâm Nhược Khê cảm thấy tủi thân, tim quặn đau, đến điện thoại cũng không muốn gọi cho mình, đúng là trắng trợn muốn nói với mình là ở bên ngoài qua đêm với phụ nữ, không chịu về nhà?
Thời gian nửa năm, hắn sẽ như vậy cả sao!?
Sắc mặt Lâm Nhược Khê tiều tụy vài phần, không lên tiếng mà ngồi xuống, cùng ăn cơm với vú Vương.
Ngọn đèn Hoàng kim sáng lên, hình ảnh 2 người phụ nữ ăn cơm, phảng phất gợi nhớ tới thời gian lạnh lùng trước kia.
Ăn cơm không đến nửa tiếng, vú Vương thu dọn bát đũa, thấy Lâm Nhược Khê giúp, liền nói:
- Tiểu thư, xem sắc mặt của cô không được tốt, là do làm việc mệt, hay là lên tầng tắm rồi nghỉ ngơi đi, đừng động tay nữa.
- Không sao vú Vương ạ, con giúp vú.
Lâm Nhược Khê lắc đầu nói.
Đang lúc này, chuông cửa vang lên.
Lâm Nhược Khê buông bát đũa, một tia vui mừng hiện lên trong ánh mắt, chạy ra mở cửa.
Người gọi cửa không phải là người cô mong đợi, nhưng cũng là người quen, là Thái Nghiên.
Lâm Nhược Khê hơi thất vọng, nhưng vẫn cười, hỏi:
- Người đẹp, tại sao lại đến muộn như thế này, mau vào trong đi.
Thái Nghiên mặc áo khoác lông màu trắng, tóc ngắn đen bóng, khí khái mê người, khuôn mặt trái xoan có vẻ phá lệ.
Nhìn Lâm Nhược Khê khí sắc không tốt, Thái Nghiên đi vào trong phòng khẽ thở dài:
- Em nghe chị gái nói rồi, chị đã biết chuyện này từ lâu lắm rồi phải không?
Ngày mà Thái Ngưng về đến nhà, ngày mà Tăng Tâm Lâm và Hứa Trí Hoành cùng nhau trả thù, Lâm Nhược khê nói lan tràn, việc cho đến bây giờ, cũng đã giấu diếm lâu lắm rồi, dù sao cũng là những người có liên quan. Nghĩ đến cũng là hy vọng Thái Nghiên là chị em tốt có thể an ủi được Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê gật gật đầu, cười miễn cưỡng:
- Chị không sao, không cần phải đặc biệt đến thăm chị đâu.
- Làm sao có thể không có việc gì được chứ, mặt của chị gầy đi rồi, khí sắc lại kém như vậy.
Thái Nghiên bất mãn nói, mắt nhìn đại sảnh:
- Cái tên vô lại kia đâu?
Lâm Nhược Khê trong lòng đau xót:
- Đêm nay anh ấy có việc, ở bên ngoài, không về nhà.
- Cái gì?
Thái Nghiên tức giận:
- Anh ta có thể xảy ra chuyện gì chứ? Làm sao anh ta lại như vậy? Xảy ra chuyện kinh khủng như vậy, chị cũng tiều tụy đến mức này rồi, đêm anh ta còn không về nữa?
Lâm Nhược Khê kéo Thái Nghiên ngồi xuống ghế sô fa trong phòng khách, cô vừa pha trà, vừa nói:
- Không cần để ý đến anh ấy, kệ anh ấy muốn làm gì thì làm, anh ấy không có ở nhà, chị còn cảm thấy yên tĩnh.
Thái Nghiên nhìn bộ dạng Lâm Nhược Khê như không hề gì, nhưng mỗi câu nói đều chứa tối nghĩa, rốt cuộc không kìm nổi, kéo tay Lâm Nhược Khê, để Lâm Nhược Khê ngồi cạnh mình.
- Nhược Khê, chị nói thật cho em biết, 2 người làm sao vậy, chị không phải loại người vừa bị dọa đã sợ chết như thế, bộ dạng bây giờ của chị, làm em cảm thấy lo lắng, rốt cuộc có chuyện gì với chị vậy!?
Thái Nghiên hỏi thăm vồn vã, đột nhiên Lâm Nhược Khê thay đổi làm cô khó có thể chấp nhận.
Hốc mắt Lâm Nhược Khê hơi phiếm hồng:
- K có gì, chỉ tại không chịu nghỉ ngơi, thật sự là bọn chị không có chuyện gì cả.
Thái Nghiên nóng nảy:
- Như thế nào là không có việc gì? Từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ thấy chị phờ phạc như thế này! Cho dù năm đó, bà nội qua đời, tinh thần chị cũng không sa sút, chị biết không!? Bây giờ tâm hồn và thể xác chị không giống nhau, lúc nãy nhìn thầy chị em thật là không nhận ra nổi chị! Vừa thấy em, rõ ràng trong mắt chị là sự thất vọng. Chị thất vọng cái gì chứ? Là bởi vì người về nhà không phải Dương Thần đúng không!? Trong lòng chị chắc là phải buồn lắm. Chị buồn tại sao lại không nói ra chứ? Sao chị nhất định phải chịu đựng, một mình chịu đựng hết mọi thứ!? Nếu thật tâm chị muốn tiếp nhận anh ta, thương anh ta, chị phải nói với anh ta chứ.
- Chị muốn tiếp nhận anh ấy thì có ích gì chứ?
Lâm Nhược Khê đột nhiên ngẩng mạnh đầu, cảm xúc khó có thể đè nén, ánh mắt hốc hác nhìn Thái Nghiên.
- Qua nửa năm rồi, anh ấy nói, qua tiếp nửa năm nữa sẽ chấm dứt mọi chuyện. Nhưng, một ngày còn chưa qua, anh ấy đã ngọt ngào hẹn hò với người phụ nữ khác trước mặt chị. Lại còn nói rõ ràng cho chị biết, anh ấy ở bên ngoài qua đêm với người phụ nữ khác, không về nhà. Là anh ấy đang nói với chị, anh ấy đã hạ quyết tâm rời xa cái nhà này rồi, anh ấy không muốn có bất kì mối quan hệ gì với chị nữa.
Lâm Nhược Khê lộ vẻ sầu thảm cười nói:
- Chị cũng không muốn giấu em, dù sao thì, hết nửa năm sau em cũng sẽ biết.
Thái Nghiên ngây dại:
- Nghĩa là sao, cái gì mà… nửa năm?
Lâm Nhược Khê xoa xoa khóe mắt, kể chuyện bản hợp đồng hôn nhân mà lúc trước mình và Dương Thần đã kí, nhưng cũng không nói ra việc đêm hôm đó chính mình đã trao thân cho hắn, chỉ nói 1 vài tiểu tiết ngoài ý muốn là có động vào nhau.
- Nói cách khác, hai người kết hôn, đều là giả, đúng không?
Thái Nghiên tâm trạng rung mạnh, cảm giác giống như đang nằm mơ.
- Đúng vậy, tuy nhiên, thật hay giả thì cũng chẳng có nghĩa lý gì rồi, anh ấy đã như vậy, vậy đợi đến nửa năm sau đi, mọi thứ sẽ kết thúc thôi.
Lâm Nhược Khê lãnh đạm nói.
- Chị đừng tự lừa chính mình nữa.
Thái Nghiên nhìn Lâm Nhược Khê thương hại.
- Nếu chị thật sự không để ý đến anh ấy thì chị đã không đau khổ như vậy, chị cũng không được chờ nửa năm kết thúc, Nhược Khê sao chị không tranh thủ thời gian?
- Chỉ là chị mê muội thôi.
Lâm Nhược Khê sắc mặt lạnh tanh nói.
- Thái Nghiên, em biết không? Hôm nay anh ấy trước mặt chị, đang đi giày vào chân cho người phụ nữ khác, người đàn ông như anh ấy, em yên tâm đi. Sau hai ngày nữa là chị lại bình thường ý mà. Em không phải lo đâu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thái Nghiên hơi biến sắc, trong lòng không thoải mái, nhưng nhìn thấy bộ dạng dường như đã quyết tâm của Lâm Nhược Khê, cũng không tiện nói gì thêm nữa, thở dài một tiếng, không biết nên an ủi thế nào.
Sau khi hàn huyên 1 lát, Thái Nghiên chủ động nói phải đi sớm một chút.
Sau khi từ biệt Lâm Nhược Khê ra xe, Thái Nghiên mất một lúc mới bình tĩnh lại được.
Chỉ nghĩ đến cuộc hôn nhân giữa Dương Thần và Lâm Nhược Khê chỉ là hợp đồng, không phải là thật, Thái Nghiên lại run lên, tình yêu lúc này dường như đã lấn áp cả tình bạn.
Thì ra mọi thứ chỉ là giả vờ, Dương Thần cơ bản không phải là chồng thực sự của Lâm Nhược Khê, chả trách hắn suốt ngày ra bên ngoa với các phụ nữ khác, Thái Nghiên càng nghĩ càng rõ ràng.
Nhưng, vừa nghĩ đến tình cảm của mình dành cho Dương Thần, Thái Nghiên lại thấy có lỗi với Lâm Nhược Khê, con người vốn là ích kỉ, hơn nữa phụ nữ, lại càng ích kỉ hơn…Thái Nghiên mặc kệ…
“Anh cứ đợi đấy, tôi sẽ không bỏ cuộc dễ dàng thế đâu…”
Mãi cho đến lúc chập tối, sau khi nằm ở giường xem phim truyền hình, Sắc Vi ngáp một cái, chớp mắt hỏi Dương Thần:
- Ông xã, buổi tối khi nào anh về.
Dương Thần dở khóc dở cười hỏi:
- Sao lại hỏi như vậy, anh cũng không nhất định phải về.
- Tối anh không về nhà?
Sắc Vi có chút giật mình
- Nhưng ban ngày đã như vậy rồi, nếu anh mà không về nhà…
- Lại sao nữa thế, còn nửa năm nữa, nháy mắt 1 cái là lại trở thành quá khứ. Anh nghĩ rằng bây giờ cô ấy còn không cả muốn nhìn thấy anh nữa ấy chứ. Chung quy lại cũng không đi cùng đường, sớm muộn gì cũng dẫn đến bất đồng tiếng nói.
Dương Thần nhẫn tâm, lấy điện thoại gửi tin nhắn về số của nhà, nói với vú Vương buổi tối không về nhà, cũng không giải thích nguyên nhân nhiều.
Thần sắc Sắc Vi lộ vẻ phức tạp, khẽ thở dài nói:
- Nói thật, những lời từ đáy lòng em, em muốn anh và cô ấy tách ra nhưng từ trước đến nay em vẫn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm vợ anh. Đột nhiên anh lại làm ra việc như thế này, em cảm thấy không được tốt cho lắm.
Dương Thần đưa tay véo mà Sắc Vi:
- Đừng nghĩ nhiều quá. Thật ra chuyện này ngay từ đầu đã là sai rồi, lẽ nào không đúng sao?
Sắc Vi không nói gì, thần sắc đau thương, cũng không biết là vì Dương Thần hay Lâm Nhược Khê, hoặc cũng là vì chính mình.
- Hôm nay anh và cô ấy gặp mặt, tuy có chút xấu hổ, nhưng vẫn xem như là 1 cơ hội, để cô ấy hết hy vọng với anh.
Dương Thần nói xong, không biết vì sao trong lòng nặng trịch, lắc lắc đầu, không muốn nghĩ đi nghĩ lại quá nhiều, vỗ vỗ mặt Sắc Vi:
- Cục cưng, đứng lên đi, ăn tối xong còn làm chút chính sự.
- Chính sự?
Sắc Vi hơi sửng sốt, lập tức nghĩ đến “chính sự” là gì, phẩy ngực Dương Thần xấu hổ đỏ mặt. Liền cảm thấy khá hơn nhiều.
Đêm mùa đông buông xuống đặc biệt sớm.
Lâm Nhược Khê lái xe về nhà, sắc mặt hơi tái, thân hình có vẻ mệt mỏi khi xuống xe.
Thấy trong nhà đã sáng lên ngọn đèn ấm áp, vẻ mặt vài phần phức tạp.
Người kia đã về nhà chưa? Ban ngày trải qua việc như vậy, sẽ đối mặt với hắn như thế nào? Không để ý đến hắn? Mắng hắn? Hay trả vờ vẫn vẫn như bình thường.
Lâm Nhược Khê buồn phiền gạt bụi trên mắt, cũng là nghĩ không ra cái cớ nào.
Lúc trước không phải hạ quyết tâm quyết định, chỉ làm vợ chồng giả thôi? Tại sao bản thân càng ngày lại càng cảm thấy bất an. Vì hắn tương lai sẽ bỏ mình nên bất an!?
Còn nửa năm nữa, mỗi ngày trôi qua, mà tim đau muốn chết.
Đồ đàn ông đáng chết kia, đang muốn thị uy với mình, hắn có bao nhiêu tài giỏi.
Lâm Nhược Khê có chút ngây ngô đi về phía phòng ngủ, thấy có mùi thơm của đồ ăn, vú Vương đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi, cũng không thấy bóng dáng người kia đâu.
- Tiểu thư, cô đã về rồi, cậu ngày hôm nay có việc không về nhà, chỉ có hai chúng ta ăn, nên không chuẩn bị nhiều
Vú Vương tủm tỉm cười nói.
Lâm Nhược Khê sửng sốt:
- Anh ấy không về?
- Đúng vậy, cậu vừa gọi điện về báo.
Vú Vương nói.
- Ồ…
Lâm Nhược Khê cảm thấy tủi thân, tim quặn đau, đến điện thoại cũng không muốn gọi cho mình, đúng là trắng trợn muốn nói với mình là ở bên ngoài qua đêm với phụ nữ, không chịu về nhà?
Thời gian nửa năm, hắn sẽ như vậy cả sao!?
Sắc mặt Lâm Nhược Khê tiều tụy vài phần, không lên tiếng mà ngồi xuống, cùng ăn cơm với vú Vương.
Ngọn đèn Hoàng kim sáng lên, hình ảnh 2 người phụ nữ ăn cơm, phảng phất gợi nhớ tới thời gian lạnh lùng trước kia.
Ăn cơm không đến nửa tiếng, vú Vương thu dọn bát đũa, thấy Lâm Nhược Khê giúp, liền nói:
- Tiểu thư, xem sắc mặt của cô không được tốt, là do làm việc mệt, hay là lên tầng tắm rồi nghỉ ngơi đi, đừng động tay nữa.
- Không sao vú Vương ạ, con giúp vú.
Lâm Nhược Khê lắc đầu nói.
Đang lúc này, chuông cửa vang lên.
Lâm Nhược Khê buông bát đũa, một tia vui mừng hiện lên trong ánh mắt, chạy ra mở cửa.
Người gọi cửa không phải là người cô mong đợi, nhưng cũng là người quen, là Thái Nghiên.
Lâm Nhược Khê hơi thất vọng, nhưng vẫn cười, hỏi:
- Người đẹp, tại sao lại đến muộn như thế này, mau vào trong đi.
Thái Nghiên mặc áo khoác lông màu trắng, tóc ngắn đen bóng, khí khái mê người, khuôn mặt trái xoan có vẻ phá lệ.
Nhìn Lâm Nhược Khê khí sắc không tốt, Thái Nghiên đi vào trong phòng khẽ thở dài:
- Em nghe chị gái nói rồi, chị đã biết chuyện này từ lâu lắm rồi phải không?
Ngày mà Thái Ngưng về đến nhà, ngày mà Tăng Tâm Lâm và Hứa Trí Hoành cùng nhau trả thù, Lâm Nhược khê nói lan tràn, việc cho đến bây giờ, cũng đã giấu diếm lâu lắm rồi, dù sao cũng là những người có liên quan. Nghĩ đến cũng là hy vọng Thái Nghiên là chị em tốt có thể an ủi được Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê gật gật đầu, cười miễn cưỡng:
- Chị không sao, không cần phải đặc biệt đến thăm chị đâu.
- Làm sao có thể không có việc gì được chứ, mặt của chị gầy đi rồi, khí sắc lại kém như vậy.
Thái Nghiên bất mãn nói, mắt nhìn đại sảnh:
- Cái tên vô lại kia đâu?
Lâm Nhược Khê trong lòng đau xót:
- Đêm nay anh ấy có việc, ở bên ngoài, không về nhà.
- Cái gì?
Thái Nghiên tức giận:
- Anh ta có thể xảy ra chuyện gì chứ? Làm sao anh ta lại như vậy? Xảy ra chuyện kinh khủng như vậy, chị cũng tiều tụy đến mức này rồi, đêm anh ta còn không về nữa?
Lâm Nhược Khê kéo Thái Nghiên ngồi xuống ghế sô fa trong phòng khách, cô vừa pha trà, vừa nói:
- Không cần để ý đến anh ấy, kệ anh ấy muốn làm gì thì làm, anh ấy không có ở nhà, chị còn cảm thấy yên tĩnh.
Thái Nghiên nhìn bộ dạng Lâm Nhược Khê như không hề gì, nhưng mỗi câu nói đều chứa tối nghĩa, rốt cuộc không kìm nổi, kéo tay Lâm Nhược Khê, để Lâm Nhược Khê ngồi cạnh mình.
- Nhược Khê, chị nói thật cho em biết, 2 người làm sao vậy, chị không phải loại người vừa bị dọa đã sợ chết như thế, bộ dạng bây giờ của chị, làm em cảm thấy lo lắng, rốt cuộc có chuyện gì với chị vậy!?
Thái Nghiên hỏi thăm vồn vã, đột nhiên Lâm Nhược Khê thay đổi làm cô khó có thể chấp nhận.
Hốc mắt Lâm Nhược Khê hơi phiếm hồng:
- K có gì, chỉ tại không chịu nghỉ ngơi, thật sự là bọn chị không có chuyện gì cả.
Thái Nghiên nóng nảy:
- Như thế nào là không có việc gì? Từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ thấy chị phờ phạc như thế này! Cho dù năm đó, bà nội qua đời, tinh thần chị cũng không sa sút, chị biết không!? Bây giờ tâm hồn và thể xác chị không giống nhau, lúc nãy nhìn thầy chị em thật là không nhận ra nổi chị! Vừa thấy em, rõ ràng trong mắt chị là sự thất vọng. Chị thất vọng cái gì chứ? Là bởi vì người về nhà không phải Dương Thần đúng không!? Trong lòng chị chắc là phải buồn lắm. Chị buồn tại sao lại không nói ra chứ? Sao chị nhất định phải chịu đựng, một mình chịu đựng hết mọi thứ!? Nếu thật tâm chị muốn tiếp nhận anh ta, thương anh ta, chị phải nói với anh ta chứ.
- Chị muốn tiếp nhận anh ấy thì có ích gì chứ?
Lâm Nhược Khê đột nhiên ngẩng mạnh đầu, cảm xúc khó có thể đè nén, ánh mắt hốc hác nhìn Thái Nghiên.
- Qua nửa năm rồi, anh ấy nói, qua tiếp nửa năm nữa sẽ chấm dứt mọi chuyện. Nhưng, một ngày còn chưa qua, anh ấy đã ngọt ngào hẹn hò với người phụ nữ khác trước mặt chị. Lại còn nói rõ ràng cho chị biết, anh ấy ở bên ngoài qua đêm với người phụ nữ khác, không về nhà. Là anh ấy đang nói với chị, anh ấy đã hạ quyết tâm rời xa cái nhà này rồi, anh ấy không muốn có bất kì mối quan hệ gì với chị nữa.
Lâm Nhược Khê lộ vẻ sầu thảm cười nói:
- Chị cũng không muốn giấu em, dù sao thì, hết nửa năm sau em cũng sẽ biết.
Thái Nghiên ngây dại:
- Nghĩa là sao, cái gì mà… nửa năm?
Lâm Nhược Khê xoa xoa khóe mắt, kể chuyện bản hợp đồng hôn nhân mà lúc trước mình và Dương Thần đã kí, nhưng cũng không nói ra việc đêm hôm đó chính mình đã trao thân cho hắn, chỉ nói 1 vài tiểu tiết ngoài ý muốn là có động vào nhau.
- Nói cách khác, hai người kết hôn, đều là giả, đúng không?
Thái Nghiên tâm trạng rung mạnh, cảm giác giống như đang nằm mơ.
- Đúng vậy, tuy nhiên, thật hay giả thì cũng chẳng có nghĩa lý gì rồi, anh ấy đã như vậy, vậy đợi đến nửa năm sau đi, mọi thứ sẽ kết thúc thôi.
Lâm Nhược Khê lãnh đạm nói.
- Chị đừng tự lừa chính mình nữa.
Thái Nghiên nhìn Lâm Nhược Khê thương hại.
- Nếu chị thật sự không để ý đến anh ấy thì chị đã không đau khổ như vậy, chị cũng không được chờ nửa năm kết thúc, Nhược Khê sao chị không tranh thủ thời gian?
- Chỉ là chị mê muội thôi.
Lâm Nhược Khê sắc mặt lạnh tanh nói.
- Thái Nghiên, em biết không? Hôm nay anh ấy trước mặt chị, đang đi giày vào chân cho người phụ nữ khác, người đàn ông như anh ấy, em yên tâm đi. Sau hai ngày nữa là chị lại bình thường ý mà. Em không phải lo đâu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thái Nghiên hơi biến sắc, trong lòng không thoải mái, nhưng nhìn thấy bộ dạng dường như đã quyết tâm của Lâm Nhược Khê, cũng không tiện nói gì thêm nữa, thở dài một tiếng, không biết nên an ủi thế nào.
Sau khi hàn huyên 1 lát, Thái Nghiên chủ động nói phải đi sớm một chút.
Sau khi từ biệt Lâm Nhược Khê ra xe, Thái Nghiên mất một lúc mới bình tĩnh lại được.
Chỉ nghĩ đến cuộc hôn nhân giữa Dương Thần và Lâm Nhược Khê chỉ là hợp đồng, không phải là thật, Thái Nghiên lại run lên, tình yêu lúc này dường như đã lấn áp cả tình bạn.
Thì ra mọi thứ chỉ là giả vờ, Dương Thần cơ bản không phải là chồng thực sự của Lâm Nhược Khê, chả trách hắn suốt ngày ra bên ngoa với các phụ nữ khác, Thái Nghiên càng nghĩ càng rõ ràng.
Nhưng, vừa nghĩ đến tình cảm của mình dành cho Dương Thần, Thái Nghiên lại thấy có lỗi với Lâm Nhược Khê, con người vốn là ích kỉ, hơn nữa phụ nữ, lại càng ích kỉ hơn…Thái Nghiên mặc kệ…
“Anh cứ đợi đấy, tôi sẽ không bỏ cuộc dễ dàng thế đâu…”