Cuối cùng trong đêm giáng sinh trở nên tan rã trong không vui, mất đi bầu không khí bữa tiệc, cho dù Tuệ Lâm hoặc Trinh Tú đều ăn loa qua cho xong, hơn phân nữa thức ăn đều lãng phí.
Dương Thần đưa Trinh Tú về nơi cô ấy thuê, Trinh Tú hình như muốn nói gì, nhưng rốt cuộc chỉ nói một tiếng “tạm biệt anh Dương’’, rồi vào trong nhà.
Dương Thần về đến căn biệt thự, ba người phụ nữ đều đã nghỉ ngơi.
Về đến phòng mình, sau khi tắm nước nóng xong nằm trên giường, Dương Thần cảm thấy áp lực trên ngực mình, trong đầu quá nhiều suy nghĩ phức tạp, hoàn toàn không thể ngủ được.
Bời vì là cuối năm, cho nên công việc Quốc Tế Ngọc Lôi đặc biệt nhiều, lại thêm vài ngày nữa là nghỉ trực luân phiên, hầu hết tất cả công chức nhân vụ lớn nhỏ của tổng công ty cũng sẽ rời khỏi từ nữa tháng đến một tháng, cho nên rất nhiều việc phải tranh thủ làm cho xong.
Như vậy, trong vài ngày sau, vốn là giữa Lâm Nhược Khê và Dương Thần không có thời gian gì gặp nhau, giữa hai người ngay cả chạm mặt lạnh nhạt và không can dự gì đều miễn.
Trong nháy mắt một tuần đã qua, đến những ngày du lịch nghỉ ngơi, Lâm Nhược Khê cùng Mạc Thiện Ny dẫn đoàn người trong ban tài vụ đến du lịch Hải Nam, và Dương Thần cũng theo đoàn thuộc ban quan hệ xã hội đi Nhật.
Trước khởi hành, Dương Thần đặc biệt cho Sắc Vi và tiểu đội hải ưng theo dõi tình hình ở quốc hội nội Hoa Hạ, ít nhất cũng không thể có chuyện xảy ra đối với vú Vương và Tuệ Lâm, tuy Tuệ Lâm có bản lĩnh không vừa nhưng khó tránh khỏi kẻ thù ra tay thừa lúc Dương Thần đi vắng.
Chuyện Thái Nghiên vẫn không có manh mối, Dương Thần cho người có sở trường về trinh sát tình báo, mà tai mắt trải rộng khắp cả thế giới hải tặc đầu trọc là Macedonia hành săn đuổi, mà lại trong thời gian ngắn cũng không một chút manh mối dưới tình huống này, có khả năng lớn nhất là Thái Nghiên đi đến nhưng nơi bí ẩn nhất của khu vực, mà tai mắt của Macedonia không thể với tới được.
Nhưng, cùng lúc với cuộc lùng tìm Thái Nghiên, An Tâm người luôn được để ý lại xuất hiện ở nơi khiến Dương Thần cảm thấy rất là có duyên.
An Tâm luôn trên chuyến bay Quốc Tế, bay khắp nơi trên thế giới, không ngờ vào lúc ngày Dương Thần bay đi Nhật, lại là tiếp viên trên cùng chuyến bay đó.
Thông tin này làm cho Dương Thần vì chuyện Thái Nghiên mà trong lòng u ám, trở nên tốt một chút.
Tuy rằng nghiêm khắc mà nói chỉ gặp có hai lần, nhưng hai lần tình cảm va chạm mảnh liệt, cô yêu tinh phản nghịch dễ thương này khiến Dương Thần ghi nhớ sâu sắc.
Phụ nữ như vậy chưa chắc sẽ luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, cô ấy hướng về sự độc lập và tự do, thậm chí hôn nhân như một tấm giấy lộn, nhưng sau khi đến lúc cô ấy quyết định đặt anh trong lòng, thì như tự gây khó dễ cho mình, đến chết cũng không buông tay, luôn quấn lấy anh không buông tha, cho dù không ở bên cạnh anh, trong lòng cũng sẽ luôn nhắc tới anh.
Dương Thần thích những lúc cũng ở bên nhau với An Tâm, thả lỏng, ấm áp, vững vàng, đương nhiên còn được hưởng những giây phút khoái lạc nam nữ.
Tuy đã có bắt đầu, Dương Thần đương nhiên không thể bỏ qua cái kết thúc thuộc về mình.
Lúc đầu An Tâm muốn dùng hai chữ “duyên phận’’ để quyết định vận mệnh giữa mình và Dương Thần, Dương Thần cảm thấy lúc sau khi gặp cô ấy trên máy bay, người phụ nữ này có chút điên cuồng này chắc chắn há lớn cái miệng như anh đào mà nói ra nửa lời.
Một buổi sáng nắng với gần như toàn bộ tuyết đọng ở Trung Hải tan ra, sau khi Dương Thần lái xe đến bãi đổ xe ở Quốc Tế Ngọc Lôi, tìm đến địa chỉ, đến nơi đổ xe buýt du lịch.
Mười mấy cô gái quyết định đi du lịch của ban xã hội Ngọc Lôi đã sớm ngồi trong xe nói chuyện ríu ra ríu rít, và trang điểm lại, vẻ mặt rạng rỡ không lộ ra chút ủ rũ của sáng sớm.
Sự thật ban quan hệ xã hội không chỉ có mười mấy người này, chỉ có điều một số chọn những điểm du lịch khác, và một số thì chọn ăn tết cùng với gia đình, cho nên rốt cuộc số người cùng nhau đến Nhật chỉ giới hạn ở mười mấy người này.
Trưởng ban Lưu Minh Ngọc tất nhiên nằm trong số đó, mà Triệu Hồng Yến và Trương Thái cũng là chị em tốt, đều quyết định theo Lưu Minh Ngọc đi chơi.
Phải nói là người đàn ông trong cả đoàn, đúng là chỉ một mình Dương Thần.
Nhưng, với ngoại ngữ vô cùng kỳ diệu của Dương Thần, tất nhiên gồm cả tiếng Nhật, chuyến du lịch này Dương Thần đảm nhiệm vai trò phiên dịch, dù sao người biết tiếng Anh thì nhiều, biết tiếng Nhật lại ít.
Người Nhật có tiếng chán ghét tiếng Anh, thậm chí công dụng của tiếng Anh ở Nhật còn không bằng Hoa Hạ.
Mặc bộ đồ thể thao màu trắng, đeo cặp kính râm nhạt, Lưu Minh Ngọc với đầu tóc đen mượt tư nhiên xỏa ra càng làm cho làn da trắng mịn, nhìn thấy Dương Thần bước lên xe, cầm cuốn tạp chí lên lập tức làm như chẳng nhìn thấy gì.
Dương Thần biết cô ấy thẹn thùng, dẫu sao với mình có màn quan hệ tình nhân, cũng không thể ra ánh sáng được, cho nên trong chuyến du lịch lần này, hiển nhiên Lưu Minh Ngọc không muốn người ngoài biết được mình và Dương Thần rất gần gũi.
Nhưng mà, Dương Thần cứ mặc kệ, tự nhiên ngồi vào ghế trống bên cạnh Lưu Minh Ngọc, một tay thừa lúc mọi người không để ý, nắm một phen trên đùi đầy sức đàn hồi của Lưu Minh Ngọc.
- Đừng làm vậy, người khác nhìn thấy không tốt.
Lưu Minh Ngọc cuống cuồng nói, tuy hơi cố ý tránh Dương Thần, nhưng Dương Thần ngồi cạnh mình thật sự trong lòng cũng vui mừng.
Phụ nữ luôn mâu thuẫn như thế, ngay cả chính cô ấy cũng không cảm thấy mà thôi.
Dương Thần mỉm cười:
- Chị càng như vậy, người khác càng cảm thấy chúng ta có vấn đề, thoải mái tự nhiên một chút không phải lúc trước chị phóng khoáng nói, xong chuyện, chị là chị, tôi là tôi sao? Sao bây giờ cứng cáp nữa sao?
Lưu Minh Ngọc gỡ kính râm xuống liếc nhìn Dương Thần một cái:
- Cậu nói thì hay, thôi đi, dù sao cũng thành người thứ ba, cậu muốn sờ muốn nắn tùy thích, bị người khác phát hiện ra cùng lắm thì cùng cậu thân bại danh liệt, thế nào. Tôi rất có đạo đức nghề nghiệp của người thứ ba.
Dương Thần mỉm cười lại, không khách sáo nắn một phen, rốt cuộc làm cho Lưu Minh Ngọc không có chút cáu kỉnh.
Một tiếng đồng hồ sau, đoàn người lên chuyến bay tại sân bay Quốc tế Trung Hải, tất cả đều mua hạng phổ thông, cái này khiến không ít nữ nhân viên hơi oán trách, dẫu sao phải ngồi bốn giờ đồng hồ trên máy bay, với hạng phổ thông rất là mệt.
Dương Thần lại đang lo lắng, An Tâm không biết chỉ phục vụ ở hạng thương gia, nếu như vậy, thật đúng là không tiện giao lưu giống như đi Hongkong lần trước, mà đừng nhắc gì đến làm tí việc khiến mình máu nóng sôi trào.
Bước vào theo hàng dài chậm rãi trong khoang máy bay boing bảy bốn bảy, Dương Thần ngồi xuống theo số thứ tự ghế ngồi, lại không nhìn thấy bóng dáng An Tâm xuất hiện trong khoang máy bay.
May là ngồi cạnh hành lang, Dương Thần tính đợi sau khi cất cánh mới đi tìm.
Lại nửa giờ đồng hồ, chuyến bay Quốc Tế mới thật sự cất cánh, sau khi đợi đến lúc máy bay ổn định trên không, vài cô tiếp viên Nhật và Hoa Hạ lẫn lộn cũng đều ở vào vị trí từng người mà phục vụ đồ uống đền từng khách trong từng khoang.
Dương Thần thấy đã đến lúc, mở dây an toàn và hướng về khoang hạng thương gia đi tới.
Đến khoang hạng thương gia, đi một vòng, ngay cả khu vực dành cho tiếp viên cũng nhìn quanh, Dương Thần ngớ ra không tìm thấy được bóng dáng của An Tâm.
Một cô tiếp viên Nhật tốt bụng cũng là trưởng tiếp viên của chuyến bay này, thấy Dương Thần dường như tìm cái gì, bước tới hỏi bằng tiếng Hoa không mấy lưu loát:
- Thưa ngài? Có cần gì không?
Dương Thần cảm thấy cách đơn giản nhất là hỏi thăm, hỏi thẳng bằng tiếng Nhật lưu loát:
- Cô ơi, xin hỏi có một cô tiếp viên tên là An Tâm phục vụ trên chuyến bay này không?
Trưởng tiếp viên hơi ngạc nhiên với tiếng Nhật chính thống của Dương Thần, mỉm cười nói bằng tiếng Nhật:
- An Tâm sao? Cô ấy vốn là trong chuyến bay này, vì tối hôm qua cô ấy có chuyện nên trước thời điểm rạng sáng đổi chuyến bay, bay đến Tokyo sớm hơn.
- Sớm hơn? Tại sao?
Dương Thần nhíu mày, hèn chi tìm không thấy cô bé.
Trưởng tiếp viên lắc đầu:
- Cái này tôi cũng không rõ, là điều lệnh của tổng bộ, dường như An Tâm cũng không bằng lòng, nhưng cuối cùng cũng đã đổi, đúng rồi, hình như cha của An Tâm cũng đi cùng chuyến bay đó.
Dương Thần lập tức cảm thấy sự việc không bình thường, cha An Tâm dẫn An Tâm đi Nhật? Nên biết rằng tại vì An Tâm muốn chạy trốn người cha mới đi làm tiếp viên, mà giờ bị ông ta “áp giải’’ đi, tất nhiên không có chuyện gì tốt.
Chẳng qua, máy bay đã cất cánh, Dương Thần lại không thể liên hệ trên máy bay với Macedonia tra giúp mình hành tung gần nhất của An Tâm, chỉ còn cách chịu khó đợi đến Nhật hãy tính.
Nhưng mà, Dương Thần cũng không lo lắng lắm, dù sao thì cha của cô ấy cũng không gây hại đối với An Tâm, bằng không thì không cất công nhiều để áp giải con gái về Nhật.
Cuối cùng trong đêm giáng sinh trở nên tan rã trong không vui, mất đi bầu không khí bữa tiệc, cho dù Tuệ Lâm hoặc Trinh Tú đều ăn loa qua cho xong, hơn phân nữa thức ăn đều lãng phí.
Dương Thần đưa Trinh Tú về nơi cô ấy thuê, Trinh Tú hình như muốn nói gì, nhưng rốt cuộc chỉ nói một tiếng “tạm biệt anh Dương’’, rồi vào trong nhà.
Dương Thần về đến căn biệt thự, ba người phụ nữ đều đã nghỉ ngơi.
Về đến phòng mình, sau khi tắm nước nóng xong nằm trên giường, Dương Thần cảm thấy áp lực trên ngực mình, trong đầu quá nhiều suy nghĩ phức tạp, hoàn toàn không thể ngủ được.
Bời vì là cuối năm, cho nên công việc Quốc Tế Ngọc Lôi đặc biệt nhiều, lại thêm vài ngày nữa là nghỉ trực luân phiên, hầu hết tất cả công chức nhân vụ lớn nhỏ của tổng công ty cũng sẽ rời khỏi từ nữa tháng đến một tháng, cho nên rất nhiều việc phải tranh thủ làm cho xong.
Như vậy, trong vài ngày sau, vốn là giữa Lâm Nhược Khê và Dương Thần không có thời gian gì gặp nhau, giữa hai người ngay cả chạm mặt lạnh nhạt và không can dự gì đều miễn.
Trong nháy mắt một tuần đã qua, đến những ngày du lịch nghỉ ngơi, Lâm Nhược Khê cùng Mạc Thiện Ny dẫn đoàn người trong ban tài vụ đến du lịch Hải Nam, và Dương Thần cũng theo đoàn thuộc ban quan hệ xã hội đi Nhật.
Trước khởi hành, Dương Thần đặc biệt cho Sắc Vi và tiểu đội hải ưng theo dõi tình hình ở quốc hội nội Hoa Hạ, ít nhất cũng không thể có chuyện xảy ra đối với vú Vương và Tuệ Lâm, tuy Tuệ Lâm có bản lĩnh không vừa nhưng khó tránh khỏi kẻ thù ra tay thừa lúc Dương Thần đi vắng.
Chuyện Thái Nghiên vẫn không có manh mối, Dương Thần cho người có sở trường về trinh sát tình báo, mà tai mắt trải rộng khắp cả thế giới hải tặc đầu trọc là Macedonia hành săn đuổi, mà lại trong thời gian ngắn cũng không một chút manh mối dưới tình huống này, có khả năng lớn nhất là Thái Nghiên đi đến nhưng nơi bí ẩn nhất của khu vực, mà tai mắt của Macedonia không thể với tới được.
Nhưng, cùng lúc với cuộc lùng tìm Thái Nghiên, An Tâm người luôn được để ý lại xuất hiện ở nơi khiến Dương Thần cảm thấy rất là có duyên.
An Tâm luôn trên chuyến bay Quốc Tế, bay khắp nơi trên thế giới, không ngờ vào lúc ngày Dương Thần bay đi Nhật, lại là tiếp viên trên cùng chuyến bay đó.
Thông tin này làm cho Dương Thần vì chuyện Thái Nghiên mà trong lòng u ám, trở nên tốt một chút.
Tuy rằng nghiêm khắc mà nói chỉ gặp có hai lần, nhưng hai lần tình cảm va chạm mảnh liệt, cô yêu tinh phản nghịch dễ thương này khiến Dương Thần ghi nhớ sâu sắc.
Phụ nữ như vậy chưa chắc sẽ luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, cô ấy hướng về sự độc lập và tự do, thậm chí hôn nhân như một tấm giấy lộn, nhưng sau khi đến lúc cô ấy quyết định đặt anh trong lòng, thì như tự gây khó dễ cho mình, đến chết cũng không buông tay, luôn quấn lấy anh không buông tha, cho dù không ở bên cạnh anh, trong lòng cũng sẽ luôn nhắc tới anh.Dương Thần thích những lúc cũng ở bên nhau với An Tâm, thả lỏng, ấm áp, vững vàng, đương nhiên còn được hưởng những giây phút khoái lạc nam nữ.
Tuy đã có bắt đầu, Dương Thần đương nhiên không thể bỏ qua cái kết thúc thuộc về mình.
Lúc đầu An Tâm muốn dùng hai chữ “duyên phận’’ để quyết định vận mệnh giữa mình và Dương Thần, Dương Thần cảm thấy lúc sau khi gặp cô ấy trên máy bay, người phụ nữ này có chút điên cuồng này chắc chắn há lớn cái miệng như anh đào mà nói ra nửa lời.
Một buổi sáng nắng với gần như toàn bộ tuyết đọng ở Trung Hải tan ra, sau khi Dương Thần lái xe đến bãi đổ xe ở Quốc Tế Ngọc Lôi, tìm đến địa chỉ, đến nơi đổ xe buýt du lịch.
Mười mấy cô gái quyết định đi du lịch của ban xã hội Ngọc Lôi đã sớm ngồi trong xe nói chuyện ríu ra ríu rít, và trang điểm lại, vẻ mặt rạng rỡ không lộ ra chút ủ rũ của sáng sớm.
Sự thật ban quan hệ xã hội không chỉ có mười mấy người này, chỉ có điều một số chọn những điểm du lịch khác, và một số thì chọn ăn tết cùng với gia đình, cho nên rốt cuộc số người cùng nhau đến Nhật chỉ giới hạn ở mười mấy người này.
Trưởng ban Lưu Minh Ngọc tất nhiên nằm trong số đó, mà Triệu Hồng Yến và Trương Thái cũng là chị em tốt, đều quyết định theo Lưu Minh Ngọc đi chơi.
Phải nói là người đàn ông trong cả đoàn, đúng là chỉ một mình Dương Thần.
Nhưng, với ngoại ngữ vô cùng kỳ diệu của Dương Thần, tất nhiên gồm cả tiếng Nhật, chuyến du lịch này Dương Thần đảm nhiệm vai trò phiên dịch, dù sao người biết tiếng Anh thì nhiều, biết tiếng Nhật lại ít.
Người Nhật có tiếng chán ghét tiếng Anh, thậm chí công dụng của tiếng Anh ở Nhật còn không bằng Hoa Hạ.
Mặc bộ đồ thể thao màu trắng, đeo cặp kính râm nhạt, Lưu Minh Ngọc với đầu tóc đen mượt tư nhiên xỏa ra càng làm cho làn da trắng mịn, nhìn thấy Dương Thần bước lên xe, cầm cuốn tạp chí lên lập tức làm như chẳng nhìn thấy gì.
Dương Thần biết cô ấy thẹn thùng, dẫu sao với mình có màn quan hệ tình nhân, cũng không thể ra ánh sáng được, cho nên trong chuyến du lịch lần này, hiển nhiên Lưu Minh Ngọc không muốn người ngoài biết được mình và Dương Thần rất gần gũi.
Nhưng mà, Dương Thần cứ mặc kệ, tự nhiên ngồi vào ghế trống bên cạnh Lưu Minh Ngọc, một tay thừa lúc mọi người không để ý, nắm một phen trên đùi đầy sức đàn hồi của Lưu Minh Ngọc.
- Đừng làm vậy, người khác nhìn thấy không tốt.
Lưu Minh Ngọc cuống cuồng nói, tuy hơi cố ý tránh Dương Thần, nhưng Dương Thần ngồi cạnh mình thật sự trong lòng cũng vui mừng.
Phụ nữ luôn mâu thuẫn như thế, ngay cả chính cô ấy cũng không cảm thấy mà thôi.
Dương Thần mỉm cười:
- Chị càng như vậy, người khác càng cảm thấy chúng ta có vấn đề, thoải mái tự nhiên một chút không phải lúc trước chị phóng khoáng nói, xong chuyện, chị là chị, tôi là tôi sao? Sao bây giờ cứng cáp nữa sao?
Lưu Minh Ngọc gỡ kính râm xuống liếc nhìn Dương Thần một cái:
- Cậu nói thì hay, thôi đi, dù sao cũng thành người thứ ba, cậu muốn sờ muốn nắn tùy thích, bị người khác phát hiện ra cùng lắm thì cùng cậu thân bại danh liệt, thế nào. Tôi rất có đạo đức nghề nghiệp của người thứ ba.
Dương Thần mỉm cười lại, không khách sáo nắn một phen, rốt cuộc làm cho Lưu Minh Ngọc không có chút cáu kỉnh.
Một tiếng đồng hồ sau, đoàn người lên chuyến bay tại sân bay Quốc tế Trung Hải, tất cả đều mua hạng phổ thông, cái này khiến không ít nữ nhân viên hơi oán trách, dẫu sao phải ngồi bốn giờ đồng hồ trên máy bay, với hạng phổ thông rất là mệt.
Dương Thần lại đang lo lắng, An Tâm không biết chỉ phục vụ ở hạng thương gia, nếu như vậy, thật đúng là không tiện giao lưu giống như đi Hongkong lần trước, mà đừng nhắc gì đến làm tí việc khiến mình máu nóng sôi trào.
Bước vào theo hàng dài chậm rãi trong khoang máy bay boing bảy bốn bảy, Dương Thần ngồi xuống theo số thứ tự ghế ngồi, lại không nhìn thấy bóng dáng An Tâm xuất hiện trong khoang máy bay.
May là ngồi cạnh hành lang, Dương Thần tính đợi sau khi cất cánh mới đi tìm.
Lại nửa giờ đồng hồ, chuyến bay Quốc Tế mới thật sự cất cánh, sau khi đợi đến lúc máy bay ổn định trên không, vài cô tiếp viên Nhật và Hoa Hạ lẫn lộn cũng đều ở vào vị trí từng người mà phục vụ đồ uống đền từng khách trong từng khoang.
Dương Thần thấy đã đến lúc, mở dây an toàn và hướng về khoang hạng thương gia đi tới.
Đến khoang hạng thương gia, đi một vòng, ngay cả khu vực dành cho tiếp viên cũng nhìn quanh, Dương Thần ngớ ra không tìm thấy được bóng dáng của An Tâm.
Một cô tiếp viên Nhật tốt bụng cũng là trưởng tiếp viên của chuyến bay này, thấy Dương Thần dường như tìm cái gì, bước tới hỏi bằng tiếng Hoa không mấy lưu loát:
- Thưa ngài? Có cần gì không?
Dương Thần cảm thấy cách đơn giản nhất là hỏi thăm, hỏi thẳng bằng tiếng Nhật lưu loát:
- Cô ơi, xin hỏi có một cô tiếp viên tên là An Tâm phục vụ trên chuyến bay này không?
Trưởng tiếp viên hơi ngạc nhiên với tiếng Nhật chính thống của Dương Thần, mỉm cười nói bằng tiếng Nhật:
- An Tâm sao? Cô ấy vốn là trong chuyến bay này, vì tối hôm qua cô ấy có chuyện nên trước thời điểm rạng sáng đổi chuyến bay, bay đến Tokyo sớm hơn.
- Sớm hơn? Tại sao?
Dương Thần nhíu mày, hèn chi tìm không thấy cô bé.
Trưởng tiếp viên lắc đầu:
- Cái này tôi cũng không rõ, là điều lệnh của tổng bộ, dường như An Tâm cũng không bằng lòng, nhưng cuối cùng cũng đã đổi, đúng rồi, hình như cha của An Tâm cũng đi cùng chuyến bay đó.
Dương Thần lập tức cảm thấy sự việc không bình thường, cha An Tâm dẫn An Tâm đi Nhật? Nên biết rằng tại vì An Tâm muốn chạy trốn người cha mới đi làm tiếp viên, mà giờ bị ông ta “áp giải’’ đi, tất nhiên không có chuyện gì tốt.
Chẳng qua, máy bay đã cất cánh, Dương Thần lại không thể liên hệ trên máy bay với Macedonia tra giúp mình hành tung gần nhất của An Tâm, chỉ còn cách chịu khó đợi đến Nhật hãy tính.
Nhưng mà, Dương Thần cũng không lo lắng lắm, dù sao thì cha của cô ấy cũng không gây hại đối với An Tâm, bằng không thì không cất công nhiều để áp giải con gái về Nhật.