Trong biệt thự Long Cảnh Uyển, Dương Thần ngồi trên chiếc sofa được kê trong đại sảnh, một mình ngồi xem mấy tin tức chính trị nhàm chán trên ti vi, lười biếng ngáp một cái.
Với tay lên bàn uống trà lấy một cốc hồng trà kiểu anh, sắc đỏ thắm tươi sáng, hơi trắng bốc lên nóng hôi hổi, chưa uống mà hương trà nồng nàn đã xông vào tận mũi.
Dương Thần nhấp một ngụm nhỏ, nói thật, hắn không thích kiểu uống văn hoa nho nhã này, nhưng giờ phút này hắn không để ý đến việc uống trà, gần như toàn bộ sự chú ý của hắn đã đặt trong cái phòng bếp kia rồi.
Trong phòng bếp, bốn người phụ nữ nói chuyện ríu ra ríu rít với nhau được hơn tiếng đồng hồ rồi, tiếng cười vui không dứt, thậm chí đôi lúc còn rộ lên những tiếng cười cổ quái, cho dù đến Lâm Nhược Khê bình thường gần như chẳng bao giờ tươi cười, không ngờ cũng đột nhiên góp vui vài tiếng, điều khiến cho Dương Thần cảm thấy khó hiểu nhất chính là, bốn người phụ nữ dường như đã quên hẳn sự tồn tại của người đàn ông như hắn.
Một bữa cơm, nấu đến hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa xong? Bình thường một mình Vú Vương nấu không đến một tiếng là xong mà.
Hơn nữa, đây đã là ngày thứ ba liên tiếp ăn cơm muộn rồi, xét cho cùng, nguyên nhân chính là việc Quách Tuyết Hoa đến đây.
Quách Tuyết Hoa đến, khiến cho những vấn đề trong nhà nhiều hẳn lên, những câu chuyện phiếm cũng sinh động hơn nhiều, về phần nguyên do, còn phải tỉ mỉ nói đến ba ngày trước...
Ba ngày trước, lúc Dương Thần dẫn Quách Tuyết Hoa về nhà, Lâm Nhược Khê, Tuệ Lâm và Vú Vương đều bị dọa cho giật nảy mình.
Lâm Nhược Khê biết là Dương Thần đi gặp Quách Tuyết Hoa, nhưng không ngờ lại trực tiếp dẫn bà ấy về nhà, còn muốn sống tạm ở đây một thời gian.
Lâm Nhược Khê lập tức đỏ mặt tía tai, tim đập chân run, khuôn mặt mềm mại trắng như ngọc, đỏ như nước mật đào, nữ chủ tịch đứng trước mặt mấy ngàn công nhân cũng không hề căng thẳng, không biết nên đối mặt với Quách Tuyết Hoa như thế nào--------người trên danh nghĩa, thì cơ bản cũng là mẹ chồng.
- Quách... Bà Quách, chào bà.
Từ khi sinh ra đến nay đây là lân đầu tiên, Lâm Nhược Khê không biết nên phải chào hỏi như thế nào, lại cảm thấy nhất định phải tỏ ra bộ dạng hoan nghênh mới được, nhưng khổ cho mĩ nhân băng giá, căn bản là không biết nên gọi Quách Tuyết Hoa như thế nào.
Gọi “mẹ” thì mình có quá mạo muội, quá chủ động hay không? Hơn nữa thực tế mình cũng rất khó mở mồm ra gọi “ Quách tiểu thư”? mặc dù Quách Tuyết Hoa thực sự rất trẻ, nhưng mình là vãn bối a, gọi “Bà Quách” dường như có chút gì đó lạnh lùng... Lâm Nhược Khê sắp đau đầu chết mất.
Tuệ Lâm thì không cần nghĩ nhiều, cho dù trước kia có quen biết với Quách Tuyết Hoa, trực tiếp gọi là “Dì Quách” là được rồi, Vú Vương nhiều hơn Quách Tuyết Hoa mấy tuổi, đương nhiên cũng chẳng ngại ngùng gì, gọi một tiếng “Quách phu nhân” để tỏ vẻ tôn trọng.
Quách Tuyết Hoa hỏi Dương Thần Vú Vương là ai, rồi sau đó vui vẻ chào hỏi mọi người, đến Lâm Nhược Khê, có hơi nghĩ ngợi nhìn sang Dương Thần đang đứng bên cạnh, thấy bộ dạng không nghĩ ngợi gì của con mình, Quách Tuyết Hoa mới quay sang Lâm Nhược Khê nói:
- Con chính là Nhược Khê, trước đây có gặp con vài lần rồi, nhưng chúng ta cũng chưa quen biết nhau, không ngờ, đi một vòng lớn như vậy, rồi lại trở thành người một nhà.
Lâm Nhược Khê thấy thẹn thùng không chịu nổi, những lời nói của Quách Tuyết Hoa cô không hiểu hết, nhưng bà ấy đã đối xử với mình như con dâu rồi, nói cách khác, bà và Dương Thần đều đã thừa nhận, hơn nữa còn định tiếp nhận cô con dâu đột nhiên xuất hiện này rồi.
Kỳ thực chính Dương Thần cũng cảm thấy mình ngốc nghếch, đột nhiên “dắt” bà mẹ này về nhà, từ khi nhận thức được tới nay, cảm giác lần đầu tiên có mẹ bên cạnh, hắn khó thích ứng được, thậm chí trên đường lái xe về nhà, đã mấy lần đi nhầm đường, thế nên, cũng không có thời gian để nghĩ xem nàng dâu mẹ chồng Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa sẽ sống chung với nhau như thế nào.
Bởi vì trên đường về nhà Dương Thần đã lén dùng Tiên Thiên chân khí, đả thông toàn bộ kinh mạch của Quách Tuyết Hoa, thế nên, Quách Tuyết Hoa đã không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.
Mọi người đón Quách Tuyết Hoa vào trong đại sảnh ngồi, Vú Vương sau khi ngâm một ấm Thiết Quan Âm, lại bắt đầu nói chuyện tào lao, đại khái là tại sao đột nhiên Dương Thần lại có người nhà, sao Quách Tuyết Hoa lại định ở đây vân vân.
Khiến cho ba người phụ nữ cảm thấy kinh ngạc chính là, câu đầu tiên mà Quách Tuyết Hoa nói, nhìn Lâm Nhược Khê ấm áp và mang vẻ hoài niệm, nói:
- Nhược Khê, mẹ con là Tiết Tử Tĩnh đúng không?
Toàn thân Lâm Nhược Khê mềm nhũn, run rẩy, mở to đôi mắt rưng rưng nước mắt,khuôn mặt đỏ ửng vì căng thẳng, đột nhiên biến thành kinh ngạc, khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.
- Bà Quách...sao bà... biết mẹ cháu?
Lần này thì Lâm Nhược Khê không thể tin được, đến Vú Vương biết rất rõ chuyện quá khứ của Lâm gia như vậy, cũng phải kinh ngạc nhìn Quách Tuyết Hoa, không hiểu tại sao bà ấy lại biết được chuyện của mẹ Lâm Nhược Khê.
Mẹ của Lâm Nhược Khê là Tiết Tử Tĩnh, từ sau khi kết hôn với Lâm Khôn, gần như sống một cuộc sống tĩnh lặng, cũng không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều, đến nhà mẹ đẻ của Tiết Tử Tĩnh, người của Tiết gia, sau này cũng di cư hết ra nước ngoài, nên cơ bản là không hề lui tới.
Lúc Lâm Nhược Khê học trung học Tiết Tử Tĩnh bị ung thư máu nên đã hoàn toàn không còn tăm hơi gì rồi, cũng không biết có phải do ông chồng Lâm Khôn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, không chăm nom gì đến gia đình, nên tính tình Tiết Tử Tĩnh cũng trở nên lãnh đạm ghê người.
Lâm Nhược Khê tiếp xúc với mẹ mình không nhiều, nhưng tính cách lạnh lùng, thì lại bị ảnh hưởng nhiều nhất, chỉ là, ngoài cái tính lạnh lùng đó ra, thì hầu như không để lại cho Lâm Nhược Khê cái gì.
Bao nhiêu năm như vậy, từ trước đền giờ chưa có người nào đứng trước mặt Lâm Nhược Khê nói đến tên tục của mẹ mình, thậm chí đến cả Lâm Nhược Khê, nghĩ đến những chuyện đã qua, hầu hết đều chỉ nghĩ đến bà nội, lại không hề nghĩ đến người mẹ không hề có sức hấp dẫn của mình.
Quách Tuyết Hoa thản nhiên cười nói:
- Việc này cũng không có gì kỳ lạ, thực ra ngay từ lần đầu tiên ta gặp con, đã thấy con rất giống mẹ con rồi, chỉ là lúc đó không nghĩ đến chuyện ngày xưa, ta biết con là chủ tịch hội đồng quản trị của Quốc Tế Ngọc Lôi, giờ mới chắc chắn con là con gái của Tử Tĩnh, ta và mẹ con, thực ra là chị em tốt lớn lên cùng nhau, chúng ta đi học cùng nhau, lên đại học cũng cùng học một trường.
Lâm Nhược Khê sửng sốt, trong đầu hiện lên hình ảnh mẹ mình, tuy có chút mơ hồ nhưng vẫn là bóng dáng trong trẻo lạnh lùng đó, đôi mắt rưng rưng nước:
- Thật không, mẹ con, bà ấy...từ trước đến giờ không nói cho con biết.
- Thiếu phu nhân khi còn sống, rất lặng lẽ, ít lời, chưa bao giờ nhắc đến Quách phu nhân,
Vú Vương cũng góp lời.
Quách Tuyết Hoa tỏ vẻ đau thương, thở dài, quay đầu lại cười, nói với Dương Thần:
- Dương Thần, thực tế lúc đầu mẹ cũng cảm thấy rất thần kỳ, chắc là do duyên phận mà mẹ và Tự Tĩnh đã nói với nhau hồi trẻ, sau này có con, nếu là nam nam, nữ nữ thì cho bọn chúng kết nghĩa làm thân, nếu là nam nữ, thì cho bọn chúng kết thành vợ chồng, nhưng vì bố mẹ vô dụng, đã làm thất lạc con, mẹ còn tưởng rằng sẽ không còn cơ hội để thực hiện lời hứa này nữa, nhưng không ngờ, ông trời có mắt, lại để hai đứa con lấy nhau.
Dương Thần nhìn đôi mắt buồn bã của Lâm Nhược Khê, dường như cô gái này đang chìm đắm vào trong câu chuyện cũ, vì thế có chút xúc động nói:
- Không có gì là kỳ lạ cả, trước kia tôi còn luôn nghĩ rằng, cả đời này tôi sẽ không kết hôn, sống một mình như vậy suốt đời.
Nghe xong lời Dương Thần nói, Lâm Nhược Khê mới lấy lại được tinh thần, vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Thần, Lâm Nhược Khê mấp máy môi, đôi má lúm đồng tiền hiện rõ, chuyện như thế này đúng là “duyên trời định”, khiến cho cô cảm thấy có chút gì đó xấu hổ, có chút gì đó ngọt ngào.
Tuệ Lâm nghe xong lời của Quách Tuyết Hoa nói, tinh thần có phần hơi mơ hồ, trong lòng nghĩ, Dương đại ca và chị, quả thực là có duyên với nhau.
Tiếp đó, Quách Tuyết Hoa vừa nhớ lại vừa kể:
- Hơn hai mươi năm trước, mẹ được gả vào Dương gia, còn Tử Tĩnh thì lại được gả cho cha của Lâm Nhược Khê, bởi vì Yến Kinh cách Trung Hải rất xa, hơn nữa bình thường mẹ cũng không có cơ hội để đến đây, tính của Tử Tĩnh lại như vậy, quan hệ của chúng ta cũng phai nhạt dần theo năm tháng, đột nhiên nghe được tin từ một người bạn ở đó nói Tử Tĩnh lâm bệnh rồi mất, mẹ cũng chán nản trong một thời gian rất dài.
- Bà Quách, có thể kể cho con nghe một số chuyện trước kia của mẹ con được không? Con...trong ấn tượng của con, mẹ là một người luôn ngồi trên ban công, nhìn ra không trung bên ngoài, ngồi cả buổi, không nói một lời nào.
Lâm Nhược Khê lắp bắp dò hỏi, có chút ngại ngùng, bộ dạng đáng thương, khiến người ta phải thương xót.
Quách Tuyết Hoa cười là lạ, nói:
- Nhược Khê, luận thân sơ, ta và mẹ con là chị em, con gọi ta là bà Quách, có chút gì đó cứng nhắc, luận về quan hệ, con là vợ của Dương Thần, con không nên gọi ta là “bà” rồi, nhưng nếu như con vẫn không mở mồm gọi được, gọi ta bằng từ đó...thì con cũng có thể giống như Tuệ Lâm gọi ta là dì Quách, ta thấy như thế cũng được, cùng lắm thì đợi con sau này từ từ tiếp nhận vậy, sau này sửa cũng được.
Vú Vương vội vàng nháy mắt với Lâm Nhược Khê, rõ ràng vú vương hi vọng quan hệ mẹ chồng nàng dâu của Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa có thể tiến thêm vài bước, cho nên gọi “mẹ” mới phải đạo.
Ai ngờ, Lâm Nhược Khê lại lý giải theo lối bình thường, cười một tiếng rồi gọi “dì Quách”.
Sau đó, Quách Tuyết Hoa lại kể rất nhiều chuyện quá khứ, liên quan đến những chuyện cũ của mẹ Lâm Nhược Khê Tiết Tử Tĩnh, đủ thứ chuyện, khiến cho bốn người phụ nữ vui vẻ không dứt ra được, Lâm Nhược Khê cũng không ngờ, mẹ của mình cũng không phải sống lạnh lùng như thế cả đời.
Không thể không nói đến, Quách Tuyết Hoa mấy năm nay vào Nam ra Bắc, xây dựng biết bao cô nhi viện như vậy, năng lực xã giao vô cùng tốt, vì vậy khi bà ấy đến nhà, tiếng cười không dứt.
Trong lòng Dương Thần cảm thấy có chút kỳ quái, một khi mẹ mình và mẹ của Lâm Nhược Khê Tiết Tử Tĩnh là chị em, tại sao bao nhiêu năm rồi không hề đến tảo mộ bà mẹ vợ mất sớm của mình, truy điệu một chút, hơn nữa cho dù bà ấy có bận thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể kết hôn bao nhiêu năm như vậy lại chưa hề gặp lại nhau lần nào.
Tuy nhiên, những chuyện này chỉ là thứ yếu, Dương Thần cũng lười biếng không để ý đến nhiều mối nghi vấn này, hắn chỉ ghét rằng, mấy người phụ nữ này nói chuyện cũ, lại biến việc nấu cơm thành cuộc họp.
Dương Thần phải nghe từ sáng sớm đến trưa, cứ tiếp tục như thế này, có khi sẽ phát thêm vào cả sớm tinh mơ mất.
- Này, mấy người xong chưa vậy? Tôi đói bụng rồi.
Dương Thần cuối cùng cũng không chịu được nữa, hô lên một tiếng.
Trong phòng bếp, tiếng của vú Vương vọng ra:
- Cậu đừng nóng vội, xong ngay rồi đây, chúng tôi mang cơm ra rồi đây.
Chỉ trong chốc lát, bốn người phụ nữ liền bưng bát đũa thức ăn từ bếp ra, Quách Tuyết Hoa bưng một đĩa cá om, sau khi đặt xuống, cươi nhíu mày nói với Dương Thần:
- Dương Thần, trong nhà chỉ có một mình con là đàn ông, coi như là không ăn cơm, bưng bát đĩa cũng được, sao lại để vú Vương và Nhược Khê làm tất việc nhà như thế chứ?
Đây coi như là mẹ dạy dỗ con trai, Quách Tuyết Hoa cũng đã từng trải đời, là người hiểu chuyện, mặc dù trong lòng bà tràn đầy sự áy náy với Dương Thần, muốn bù đắp trách nhiệm của một người mẹ, nhưng đồng thời, nhưng bà cũng cho rằng không phải chuyện gì cũng phải ngoan ngoãn phục tùng Dương Thần, bất luận là cái gì cũng cho là Dương Thần đúng.
Bà hi vong mình có thể bù đắp được nghĩa vụ của người mẹ, nhưng đồng thời, cũng có thể khiến Dương Thần trở thành một người chủ gia đình có trách nhiệm với gia đình.
Ít nhất, trong hơn ba ngày bà ở đây, bà đã nhìn thấy trong nhà này có một số vấn đề.
Ví dụ như, phòng, xe ở đấy, tất cả đều là tài sản của Lâm Nhược Khê, đứa con trai đáng thương của mình, không ngờ lại là một kẻ nghèo kiết xác.
Còn nữa, cái mà Dương Thần và Lâm Nhược Khê phân chia rõ ràng lại chính là phòng ngủ, tuy rằng không thể xác định chính xác hai đứa có là vợ chồng thật hay không, nhưng cũng biết, bọn chúng không phải là loại vợ chồng trẻ ranh dính lấy nhau, ở tuổi này mà lại chia phòng ngủ, Quách Tuyết Hoa cho rằng, tuyệt đối giữa chúng có vấn đề gì đó.
Mà tính tình của Lâm Nhược Khê, Quách Tuyết Hoa có thể dễ dàng nhìn thấu được, Lâm Nhược Khê có rất nhiều điều bất mãn với Dương Thần, Dương Thần lại lười biếng, tùy tiện, thỉnh thoảng còn lỗ mãng, hoang đường và không đứng đắn, tuyệt đối không phải là loại đàn ông mà Lâm Nhược Khê thích, đến người làm mẹ như bà, cũng còn cảm thấy không vừa ý nữa là.
Cho nên, trước khi làm việc đó với Lâm Nhược Khê, Quách Tuyết Hoa cảm thấy nên từ từ sửa lại những thói quen chẳng tốt đẹp gì của đứa con trai của mình, bà hi vọng Dương Thần có thể đường đường chính chính đứng trước mặt Lâm Nhược Khê làm một người đàn ông đàng hoàng.
Tuy rằng những lý giải đó, có chút không xác đáng, nhưng tấm lòng đáng thương của cha mẹ trong thiên hạ, Quách Tuyết Hoa cũng chỉ là muốn tốt cho Dương Thần.
Dương Thần nghe xong lời giáo huấn của Quách Tuyết Hoa, sờ sờ gáy, hắn thực sự không quen làm việc nhà, từ khi chuyển đến nhà này, có vú Vương dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp gọn gàng, nên chẳng bao giờ nghĩ tới.
Bây giờ nghe Quách Tuyết Hoa dạy bảo, hắn không hề tức giận, hơn nữa trong lòng còn cảm thấy ấm áp, đỏ mặt, cười trừ chaỵ vào trong bếp, bưng hai bát canh nóng nhất ra.
Lâm Nhược Khê không ngờ Duơng Thần lại nghe lời Quách Tuyết Hoa nói như vậy, đây chính là điều mà cô luôn muốn Dương Thần làm, nhưng luôn không dám trông mong vào Dương Thần, Quách Tuyết Hoa cũng nhìn về phía con dâu, hai người phụ nữ nhìn nhau, Quách Tuyết Hoa lặng lẽ chớp mắt.
Lâm Nhược Khê vội vàng cúi đầu xuống, cảm thấy như tâm sự của mình bị nhìn thấu, cảm thấy xấu hổ, nhưng khóe miệng cũng kịp nở một nụ cười.
Trong biệt thự Long Cảnh Uyển, Dương Thần ngồi trên chiếc sofa được kê trong đại sảnh, một mình ngồi xem mấy tin tức chính trị nhàm chán trên ti vi, lười biếng ngáp một cái.
Với tay lên bàn uống trà lấy một cốc hồng trà kiểu anh, sắc đỏ thắm tươi sáng, hơi trắng bốc lên nóng hôi hổi, chưa uống mà hương trà nồng nàn đã xông vào tận mũi.
Dương Thần nhấp một ngụm nhỏ, nói thật, hắn không thích kiểu uống văn hoa nho nhã này, nhưng giờ phút này hắn không để ý đến việc uống trà, gần như toàn bộ sự chú ý của hắn đã đặt trong cái phòng bếp kia rồi.
Trong phòng bếp, bốn người phụ nữ nói chuyện ríu ra ríu rít với nhau được hơn tiếng đồng hồ rồi, tiếng cười vui không dứt, thậm chí đôi lúc còn rộ lên những tiếng cười cổ quái, cho dù đến Lâm Nhược Khê bình thường gần như chẳng bao giờ tươi cười, không ngờ cũng đột nhiên góp vui vài tiếng, điều khiến cho Dương Thần cảm thấy khó hiểu nhất chính là, bốn người phụ nữ dường như đã quên hẳn sự tồn tại của người đàn ông như hắn.
Một bữa cơm, nấu đến hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa xong? Bình thường một mình Vú Vương nấu không đến một tiếng là xong mà.
Hơn nữa, đây đã là ngày thứ ba liên tiếp ăn cơm muộn rồi, xét cho cùng, nguyên nhân chính là việc Quách Tuyết Hoa đến đây.
Quách Tuyết Hoa đến, khiến cho những vấn đề trong nhà nhiều hẳn lên, những câu chuyện phiếm cũng sinh động hơn nhiều, về phần nguyên do, còn phải tỉ mỉ nói đến ba ngày trước...
Ba ngày trước, lúc Dương Thần dẫn Quách Tuyết Hoa về nhà, Lâm Nhược Khê, Tuệ Lâm và Vú Vương đều bị dọa cho giật nảy mình.
Lâm Nhược Khê biết là Dương Thần đi gặp Quách Tuyết Hoa, nhưng không ngờ lại trực tiếp dẫn bà ấy về nhà, còn muốn sống tạm ở đây một thời gian.
Lâm Nhược Khê lập tức đỏ mặt tía tai, tim đập chân run, khuôn mặt mềm mại trắng như ngọc, đỏ như nước mật đào, nữ chủ tịch đứng trước mặt mấy ngàn công nhân cũng không hề căng thẳng, không biết nên đối mặt với Quách Tuyết Hoa như thế nào--------người trên danh nghĩa, thì cơ bản cũng là mẹ chồng.
- Quách... Bà Quách, chào bà.
Từ khi sinh ra đến nay đây là lân đầu tiên, Lâm Nhược Khê không biết nên phải chào hỏi như thế nào, lại cảm thấy nhất định phải tỏ ra bộ dạng hoan nghênh mới được, nhưng khổ cho mĩ nhân băng giá, căn bản là không biết nên gọi Quách Tuyết Hoa như thế nào.
Gọi “mẹ” thì mình có quá mạo muội, quá chủ động hay không? Hơn nữa thực tế mình cũng rất khó mở mồm ra gọi “ Quách tiểu thư”? mặc dù Quách Tuyết Hoa thực sự rất trẻ, nhưng mình là vãn bối a, gọi “Bà Quách” dường như có chút gì đó lạnh lùng... Lâm Nhược Khê sắp đau đầu chết mất.
Tuệ Lâm thì không cần nghĩ nhiều, cho dù trước kia có quen biết với Quách Tuyết Hoa, trực tiếp gọi là “Dì Quách” là được rồi, Vú Vương nhiều hơn Quách Tuyết Hoa mấy tuổi, đương nhiên cũng chẳng ngại ngùng gì, gọi một tiếng “Quách phu nhân” để tỏ vẻ tôn trọng.
Quách Tuyết Hoa hỏi Dương Thần Vú Vương là ai, rồi sau đó vui vẻ chào hỏi mọi người, đến Lâm Nhược Khê, có hơi nghĩ ngợi nhìn sang Dương Thần đang đứng bên cạnh, thấy bộ dạng không nghĩ ngợi gì của con mình, Quách Tuyết Hoa mới quay sang Lâm Nhược Khê nói:
- Con chính là Nhược Khê, trước đây có gặp con vài lần rồi, nhưng chúng ta cũng chưa quen biết nhau, không ngờ, đi một vòng lớn như vậy, rồi lại trở thành người một nhà.
Lâm Nhược Khê thấy thẹn thùng không chịu nổi, những lời nói của Quách Tuyết Hoa cô không hiểu hết, nhưng bà ấy đã đối xử với mình như con dâu rồi, nói cách khác, bà và Dương Thần đều đã thừa nhận, hơn nữa còn định tiếp nhận cô con dâu đột nhiên xuất hiện này rồi.
Kỳ thực chính Dương Thần cũng cảm thấy mình ngốc nghếch, đột nhiên “dắt” bà mẹ này về nhà, từ khi nhận thức được tới nay, cảm giác lần đầu tiên có mẹ bên cạnh, hắn khó thích ứng được, thậm chí trên đường lái xe về nhà, đã mấy lần đi nhầm đường, thế nên, cũng không có thời gian để nghĩ xem nàng dâu mẹ chồng Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa sẽ sống chung với nhau như thế nào.
Bởi vì trên đường về nhà Dương Thần đã lén dùng Tiên Thiên chân khí, đả thông toàn bộ kinh mạch của Quách Tuyết Hoa, thế nên, Quách Tuyết Hoa đã không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.
Mọi người đón Quách Tuyết Hoa vào trong đại sảnh ngồi, Vú Vương sau khi ngâm một ấm Thiết Quan Âm, lại bắt đầu nói chuyện tào lao, đại khái là tại sao đột nhiên Dương Thần lại có người nhà, sao Quách Tuyết Hoa lại định ở đây vân vân.
Khiến cho ba người phụ nữ cảm thấy kinh ngạc chính là, câu đầu tiên mà Quách Tuyết Hoa nói, nhìn Lâm Nhược Khê ấm áp và mang vẻ hoài niệm, nói:
- Nhược Khê, mẹ con là Tiết Tử Tĩnh đúng không?
Toàn thân Lâm Nhược Khê mềm nhũn, run rẩy, mở to đôi mắt rưng rưng nước mắt,khuôn mặt đỏ ửng vì căng thẳng, đột nhiên biến thành kinh ngạc, khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.
- Bà Quách...sao bà... biết mẹ cháu?
Lần này thì Lâm Nhược Khê không thể tin được, đến Vú Vương biết rất rõ chuyện quá khứ của Lâm gia như vậy, cũng phải kinh ngạc nhìn Quách Tuyết Hoa, không hiểu tại sao bà ấy lại biết được chuyện của mẹ Lâm Nhược Khê.
Mẹ của Lâm Nhược Khê là Tiết Tử Tĩnh, từ sau khi kết hôn với Lâm Khôn, gần như sống một cuộc sống tĩnh lặng, cũng không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều, đến nhà mẹ đẻ của Tiết Tử Tĩnh, người của Tiết gia, sau này cũng di cư hết ra nước ngoài, nên cơ bản là không hề lui tới.
Lúc Lâm Nhược Khê học trung học Tiết Tử Tĩnh bị ung thư máu nên đã hoàn toàn không còn tăm hơi gì rồi, cũng không biết có phải do ông chồng Lâm Khôn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, không chăm nom gì đến gia đình, nên tính tình Tiết Tử Tĩnh cũng trở nên lãnh đạm ghê người.
Lâm Nhược Khê tiếp xúc với mẹ mình không nhiều, nhưng tính cách lạnh lùng, thì lại bị ảnh hưởng nhiều nhất, chỉ là, ngoài cái tính lạnh lùng đó ra, thì hầu như không để lại cho Lâm Nhược Khê cái gì.
Bao nhiêu năm như vậy, từ trước đền giờ chưa có người nào đứng trước mặt Lâm Nhược Khê nói đến tên tục của mẹ mình, thậm chí đến cả Lâm Nhược Khê, nghĩ đến những chuyện đã qua, hầu hết đều chỉ nghĩ đến bà nội, lại không hề nghĩ đến người mẹ không hề có sức hấp dẫn của mình.
Quách Tuyết Hoa thản nhiên cười nói:
- Việc này cũng không có gì kỳ lạ, thực ra ngay từ lần đầu tiên ta gặp con, đã thấy con rất giống mẹ con rồi, chỉ là lúc đó không nghĩ đến chuyện ngày xưa, ta biết con là chủ tịch hội đồng quản trị của Quốc Tế Ngọc Lôi, giờ mới chắc chắn con là con gái của Tử Tĩnh, ta và mẹ con, thực ra là chị em tốt lớn lên cùng nhau, chúng ta đi học cùng nhau, lên đại học cũng cùng học một trường.
Lâm Nhược Khê sửng sốt, trong đầu hiện lên hình ảnh mẹ mình, tuy có chút mơ hồ nhưng vẫn là bóng dáng trong trẻo lạnh lùng đó, đôi mắt rưng rưng nước:
- Thật không, mẹ con, bà ấy...từ trước đến giờ không nói cho con biết.
- Thiếu phu nhân khi còn sống, rất lặng lẽ, ít lời, chưa bao giờ nhắc đến Quách phu nhân,
Vú Vương cũng góp lời.
Quách Tuyết Hoa tỏ vẻ đau thương, thở dài, quay đầu lại cười, nói với Dương Thần:
- Dương Thần, thực tế lúc đầu mẹ cũng cảm thấy rất thần kỳ, chắc là do duyên phận mà mẹ và Tự Tĩnh đã nói với nhau hồi trẻ, sau này có con, nếu là nam nam, nữ nữ thì cho bọn chúng kết nghĩa làm thân, nếu là nam nữ, thì cho bọn chúng kết thành vợ chồng, nhưng vì bố mẹ vô dụng, đã làm thất lạc con, mẹ còn tưởng rằng sẽ không còn cơ hội để thực hiện lời hứa này nữa, nhưng không ngờ, ông trời có mắt, lại để hai đứa con lấy nhau.
Dương Thần nhìn đôi mắt buồn bã của Lâm Nhược Khê, dường như cô gái này đang chìm đắm vào trong câu chuyện cũ, vì thế có chút xúc động nói:
- Không có gì là kỳ lạ cả, trước kia tôi còn luôn nghĩ rằng, cả đời này tôi sẽ không kết hôn, sống một mình như vậy suốt đời.
Nghe xong lời Dương Thần nói, Lâm Nhược Khê mới lấy lại được tinh thần, vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Thần, Lâm Nhược Khê mấp máy môi, đôi má lúm đồng tiền hiện rõ, chuyện như thế này đúng là “duyên trời định”, khiến cho cô cảm thấy có chút gì đó xấu hổ, có chút gì đó ngọt ngào.
Tuệ Lâm nghe xong lời của Quách Tuyết Hoa nói, tinh thần có phần hơi mơ hồ, trong lòng nghĩ, Dương đại ca và chị, quả thực là có duyên với nhau.
Tiếp đó, Quách Tuyết Hoa vừa nhớ lại vừa kể:
- Hơn hai mươi năm trước, mẹ được gả vào Dương gia, còn Tử Tĩnh thì lại được gả cho cha của Lâm Nhược Khê, bởi vì Yến Kinh cách Trung Hải rất xa, hơn nữa bình thường mẹ cũng không có cơ hội để đến đây, tính của Tử Tĩnh lại như vậy, quan hệ của chúng ta cũng phai nhạt dần theo năm tháng, đột nhiên nghe được tin từ một người bạn ở đó nói Tử Tĩnh lâm bệnh rồi mất, mẹ cũng chán nản trong một thời gian rất dài.
- Bà Quách, có thể kể cho con nghe một số chuyện trước kia của mẹ con được không? Con...trong ấn tượng của con, mẹ là một người luôn ngồi trên ban công, nhìn ra không trung bên ngoài, ngồi cả buổi, không nói một lời nào.
Lâm Nhược Khê lắp bắp dò hỏi, có chút ngại ngùng, bộ dạng đáng thương, khiến người ta phải thương xót.
Quách Tuyết Hoa cười là lạ, nói:
- Nhược Khê, luận thân sơ, ta và mẹ con là chị em, con gọi ta là bà Quách, có chút gì đó cứng nhắc, luận về quan hệ, con là vợ của Dương Thần, con không nên gọi ta là “bà” rồi, nhưng nếu như con vẫn không mở mồm gọi được, gọi ta bằng từ đó...thì con cũng có thể giống như Tuệ Lâm gọi ta là dì Quách, ta thấy như thế cũng được, cùng lắm thì đợi con sau này từ từ tiếp nhận vậy, sau này sửa cũng được.
Vú Vương vội vàng nháy mắt với Lâm Nhược Khê, rõ ràng vú vương hi vọng quan hệ mẹ chồng nàng dâu của Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa có thể tiến thêm vài bước, cho nên gọi “mẹ” mới phải đạo.
Ai ngờ, Lâm Nhược Khê lại lý giải theo lối bình thường, cười một tiếng rồi gọi “dì Quách”.
Sau đó, Quách Tuyết Hoa lại kể rất nhiều chuyện quá khứ, liên quan đến những chuyện cũ của mẹ Lâm Nhược Khê Tiết Tử Tĩnh, đủ thứ chuyện, khiến cho bốn người phụ nữ vui vẻ không dứt ra được, Lâm Nhược Khê cũng không ngờ, mẹ của mình cũng không phải sống lạnh lùng như thế cả đời.
Không thể không nói đến, Quách Tuyết Hoa mấy năm nay vào Nam ra Bắc, xây dựng biết bao cô nhi viện như vậy, năng lực xã giao vô cùng tốt, vì vậy khi bà ấy đến nhà, tiếng cười không dứt.
Trong lòng Dương Thần cảm thấy có chút kỳ quái, một khi mẹ mình và mẹ của Lâm Nhược Khê Tiết Tử Tĩnh là chị em, tại sao bao nhiêu năm rồi không hề đến tảo mộ bà mẹ vợ mất sớm của mình, truy điệu một chút, hơn nữa cho dù bà ấy có bận thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể kết hôn bao nhiêu năm như vậy lại chưa hề gặp lại nhau lần nào.
Tuy nhiên, những chuyện này chỉ là thứ yếu, Dương Thần cũng lười biếng không để ý đến nhiều mối nghi vấn này, hắn chỉ ghét rằng, mấy người phụ nữ này nói chuyện cũ, lại biến việc nấu cơm thành cuộc họp.
Dương Thần phải nghe từ sáng sớm đến trưa, cứ tiếp tục như thế này, có khi sẽ phát thêm vào cả sớm tinh mơ mất.
- Này, mấy người xong chưa vậy? Tôi đói bụng rồi.
Dương Thần cuối cùng cũng không chịu được nữa, hô lên một tiếng.
Trong phòng bếp, tiếng của vú Vương vọng ra:
- Cậu đừng nóng vội, xong ngay rồi đây, chúng tôi mang cơm ra rồi đây.
Chỉ trong chốc lát, bốn người phụ nữ liền bưng bát đũa thức ăn từ bếp ra, Quách Tuyết Hoa bưng một đĩa cá om, sau khi đặt xuống, cươi nhíu mày nói với Dương Thần:
- Dương Thần, trong nhà chỉ có một mình con là đàn ông, coi như là không ăn cơm, bưng bát đĩa cũng được, sao lại để vú Vương và Nhược Khê làm tất việc nhà như thế chứ?
Đây coi như là mẹ dạy dỗ con trai, Quách Tuyết Hoa cũng đã từng trải đời, là người hiểu chuyện, mặc dù trong lòng bà tràn đầy sự áy náy với Dương Thần, muốn bù đắp trách nhiệm của một người mẹ, nhưng đồng thời, nhưng bà cũng cho rằng không phải chuyện gì cũng phải ngoan ngoãn phục tùng Dương Thần, bất luận là cái gì cũng cho là Dương Thần đúng.
Bà hi vong mình có thể bù đắp được nghĩa vụ của người mẹ, nhưng đồng thời, cũng có thể khiến Dương Thần trở thành một người chủ gia đình có trách nhiệm với gia đình.
Ít nhất, trong hơn ba ngày bà ở đây, bà đã nhìn thấy trong nhà này có một số vấn đề.
Ví dụ như, phòng, xe ở đấy, tất cả đều là tài sản của Lâm Nhược Khê, đứa con trai đáng thương của mình, không ngờ lại là một kẻ nghèo kiết xác.
Còn nữa, cái mà Dương Thần và Lâm Nhược Khê phân chia rõ ràng lại chính là phòng ngủ, tuy rằng không thể xác định chính xác hai đứa có là vợ chồng thật hay không, nhưng cũng biết, bọn chúng không phải là loại vợ chồng trẻ ranh dính lấy nhau, ở tuổi này mà lại chia phòng ngủ, Quách Tuyết Hoa cho rằng, tuyệt đối giữa chúng có vấn đề gì đó.
Mà tính tình của Lâm Nhược Khê, Quách Tuyết Hoa có thể dễ dàng nhìn thấu được, Lâm Nhược Khê có rất nhiều điều bất mãn với Dương Thần, Dương Thần lại lười biếng, tùy tiện, thỉnh thoảng còn lỗ mãng, hoang đường và không đứng đắn, tuyệt đối không phải là loại đàn ông mà Lâm Nhược Khê thích, đến người làm mẹ như bà, cũng còn cảm thấy không vừa ý nữa là.
Cho nên, trước khi làm việc đó với Lâm Nhược Khê, Quách Tuyết Hoa cảm thấy nên từ từ sửa lại những thói quen chẳng tốt đẹp gì của đứa con trai của mình, bà hi vọng Dương Thần có thể đường đường chính chính đứng trước mặt Lâm Nhược Khê làm một người đàn ông đàng hoàng.
Tuy rằng những lý giải đó, có chút không xác đáng, nhưng tấm lòng đáng thương của cha mẹ trong thiên hạ, Quách Tuyết Hoa cũng chỉ là muốn tốt cho Dương Thần.
Dương Thần nghe xong lời giáo huấn của Quách Tuyết Hoa, sờ sờ gáy, hắn thực sự không quen làm việc nhà, từ khi chuyển đến nhà này, có vú Vương dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp gọn gàng, nên chẳng bao giờ nghĩ tới.
Bây giờ nghe Quách Tuyết Hoa dạy bảo, hắn không hề tức giận, hơn nữa trong lòng còn cảm thấy ấm áp, đỏ mặt, cười trừ chaỵ vào trong bếp, bưng hai bát canh nóng nhất ra.
Lâm Nhược Khê không ngờ Duơng Thần lại nghe lời Quách Tuyết Hoa nói như vậy, đây chính là điều mà cô luôn muốn Dương Thần làm, nhưng luôn không dám trông mong vào Dương Thần, Quách Tuyết Hoa cũng nhìn về phía con dâu, hai người phụ nữ nhìn nhau, Quách Tuyết Hoa lặng lẽ chớp mắt.
Lâm Nhược Khê vội vàng cúi đầu xuống, cảm thấy như tâm sự của mình bị nhìn thấu, cảm thấy xấu hổ, nhưng khóe miệng cũng kịp nở một nụ cười.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chapter 376
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong biệt thự Long Cảnh Uyển, Dương Thần ngồi trên chiếc sofa được kê trong đại sảnh, một mình ngồi xem mấy tin tức chính trị nhàm chán trên ti vi, lười biếng ngáp một cái.
Với tay lên bàn uống trà lấy một cốc hồng trà kiểu anh, sắc đỏ thắm tươi sáng, hơi trắng bốc lên nóng hôi hổi, chưa uống mà hương trà nồng nàn đã xông vào tận mũi.
Dương Thần nhấp một ngụm nhỏ, nói thật, hắn không thích kiểu uống văn hoa nho nhã này, nhưng giờ phút này hắn không để ý đến việc uống trà, gần như toàn bộ sự chú ý của hắn đã đặt trong cái phòng bếp kia rồi.
Trong phòng bếp, bốn người phụ nữ nói chuyện ríu ra ríu rít với nhau được hơn tiếng đồng hồ rồi, tiếng cười vui không dứt, thậm chí đôi lúc còn rộ lên những tiếng cười cổ quái, cho dù đến Lâm Nhược Khê bình thường gần như chẳng bao giờ tươi cười, không ngờ cũng đột nhiên góp vui vài tiếng, điều khiến cho Dương Thần cảm thấy khó hiểu nhất chính là, bốn người phụ nữ dường như đã quên hẳn sự tồn tại của người đàn ông như hắn.
Một bữa cơm, nấu đến hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa xong? Bình thường một mình Vú Vương nấu không đến một tiếng là xong mà.
Hơn nữa, đây đã là ngày thứ ba liên tiếp ăn cơm muộn rồi, xét cho cùng, nguyên nhân chính là việc Quách Tuyết Hoa đến đây.
Quách Tuyết Hoa đến, khiến cho những vấn đề trong nhà nhiều hẳn lên, những câu chuyện phiếm cũng sinh động hơn nhiều, về phần nguyên do, còn phải tỉ mỉ nói đến ba ngày trước...
Ba ngày trước, lúc Dương Thần dẫn Quách Tuyết Hoa về nhà, Lâm Nhược Khê, Tuệ Lâm và Vú Vương đều bị dọa cho giật nảy mình.
Lâm Nhược Khê biết là Dương Thần đi gặp Quách Tuyết Hoa, nhưng không ngờ lại trực tiếp dẫn bà ấy về nhà, còn muốn sống tạm ở đây một thời gian.
Lâm Nhược Khê lập tức đỏ mặt tía tai, tim đập chân run, khuôn mặt mềm mại trắng như ngọc, đỏ như nước mật đào, nữ chủ tịch đứng trước mặt mấy ngàn công nhân cũng không hề căng thẳng, không biết nên đối mặt với Quách Tuyết Hoa như thế nào--------người trên danh nghĩa, thì cơ bản cũng là mẹ chồng.
- Quách... Bà Quách, chào bà.
Từ khi sinh ra đến nay đây là lân đầu tiên, Lâm Nhược Khê không biết nên phải chào hỏi như thế nào, lại cảm thấy nhất định phải tỏ ra bộ dạng hoan nghênh mới được, nhưng khổ cho mĩ nhân băng giá, căn bản là không biết nên gọi Quách Tuyết Hoa như thế nào.
Gọi “mẹ” thì mình có quá mạo muội, quá chủ động hay không? Hơn nữa thực tế mình cũng rất khó mở mồm ra gọi “ Quách tiểu thư”? mặc dù Quách Tuyết Hoa thực sự rất trẻ, nhưng mình là vãn bối a, gọi “Bà Quách” dường như có chút gì đó lạnh lùng... Lâm Nhược Khê sắp đau đầu chết mất.
Tuệ Lâm thì không cần nghĩ nhiều, cho dù trước kia có quen biết với Quách Tuyết Hoa, trực tiếp gọi là “Dì Quách” là được rồi, Vú Vương nhiều hơn Quách Tuyết Hoa mấy tuổi, đương nhiên cũng chẳng ngại ngùng gì, gọi một tiếng “Quách phu nhân” để tỏ vẻ tôn trọng.
Quách Tuyết Hoa hỏi Dương Thần Vú Vương là ai, rồi sau đó vui vẻ chào hỏi mọi người, đến Lâm Nhược Khê, có hơi nghĩ ngợi nhìn sang Dương Thần đang đứng bên cạnh, thấy bộ dạng không nghĩ ngợi gì của con mình, Quách Tuyết Hoa mới quay sang Lâm Nhược Khê nói:
- Con chính là Nhược Khê, trước đây có gặp con vài lần rồi, nhưng chúng ta cũng chưa quen biết nhau, không ngờ, đi một vòng lớn như vậy, rồi lại trở thành người một nhà.
Lâm Nhược Khê thấy thẹn thùng không chịu nổi, những lời nói của Quách Tuyết Hoa cô không hiểu hết, nhưng bà ấy đã đối xử với mình như con dâu rồi, nói cách khác, bà và Dương Thần đều đã thừa nhận, hơn nữa còn định tiếp nhận cô con dâu đột nhiên xuất hiện này rồi.
Kỳ thực chính Dương Thần cũng cảm thấy mình ngốc nghếch, đột nhiên “dắt” bà mẹ này về nhà, từ khi nhận thức được tới nay, cảm giác lần đầu tiên có mẹ bên cạnh, hắn khó thích ứng được, thậm chí trên đường lái xe về nhà, đã mấy lần đi nhầm đường, thế nên, cũng không có thời gian để nghĩ xem nàng dâu mẹ chồng Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa sẽ sống chung với nhau như thế nào.
Bởi vì trên đường về nhà Dương Thần đã lén dùng Tiên Thiên chân khí, đả thông toàn bộ kinh mạch của Quách Tuyết Hoa, thế nên, Quách Tuyết Hoa đã không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.
Mọi người đón Quách Tuyết Hoa vào trong đại sảnh ngồi, Vú Vương sau khi ngâm một ấm Thiết Quan Âm, lại bắt đầu nói chuyện tào lao, đại khái là tại sao đột nhiên Dương Thần lại có người nhà, sao Quách Tuyết Hoa lại định ở đây vân vân.
Khiến cho ba người phụ nữ cảm thấy kinh ngạc chính là, câu đầu tiên mà Quách Tuyết Hoa nói, nhìn Lâm Nhược Khê ấm áp và mang vẻ hoài niệm, nói:
- Nhược Khê, mẹ con là Tiết Tử Tĩnh đúng không?
Toàn thân Lâm Nhược Khê mềm nhũn, run rẩy, mở to đôi mắt rưng rưng nước mắt,khuôn mặt đỏ ửng vì căng thẳng, đột nhiên biến thành kinh ngạc, khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.
- Bà Quách...sao bà... biết mẹ cháu?
Lần này thì Lâm Nhược Khê không thể tin được, đến Vú Vương biết rất rõ chuyện quá khứ của Lâm gia như vậy, cũng phải kinh ngạc nhìn Quách Tuyết Hoa, không hiểu tại sao bà ấy lại biết được chuyện của mẹ Lâm Nhược Khê.
Mẹ của Lâm Nhược Khê là Tiết Tử Tĩnh, từ sau khi kết hôn với Lâm Khôn, gần như sống một cuộc sống tĩnh lặng, cũng không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều, đến nhà mẹ đẻ của Tiết Tử Tĩnh, người của Tiết gia, sau này cũng di cư hết ra nước ngoài, nên cơ bản là không hề lui tới.
Lúc Lâm Nhược Khê học trung học Tiết Tử Tĩnh bị ung thư máu nên đã hoàn toàn không còn tăm hơi gì rồi, cũng không biết có phải do ông chồng Lâm Khôn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, không chăm nom gì đến gia đình, nên tính tình Tiết Tử Tĩnh cũng trở nên lãnh đạm ghê người.
Lâm Nhược Khê tiếp xúc với mẹ mình không nhiều, nhưng tính cách lạnh lùng, thì lại bị ảnh hưởng nhiều nhất, chỉ là, ngoài cái tính lạnh lùng đó ra, thì hầu như không để lại cho Lâm Nhược Khê cái gì.
Bao nhiêu năm như vậy, từ trước đền giờ chưa có người nào đứng trước mặt Lâm Nhược Khê nói đến tên tục của mẹ mình, thậm chí đến cả Lâm Nhược Khê, nghĩ đến những chuyện đã qua, hầu hết đều chỉ nghĩ đến bà nội, lại không hề nghĩ đến người mẹ không hề có sức hấp dẫn của mình.
Quách Tuyết Hoa thản nhiên cười nói:
- Việc này cũng không có gì kỳ lạ, thực ra ngay từ lần đầu tiên ta gặp con, đã thấy con rất giống mẹ con rồi, chỉ là lúc đó không nghĩ đến chuyện ngày xưa, ta biết con là chủ tịch hội đồng quản trị của Quốc Tế Ngọc Lôi, giờ mới chắc chắn con là con gái của Tử Tĩnh, ta và mẹ con, thực ra là chị em tốt lớn lên cùng nhau, chúng ta đi học cùng nhau, lên đại học cũng cùng học một trường.
Lâm Nhược Khê sửng sốt, trong đầu hiện lên hình ảnh mẹ mình, tuy có chút mơ hồ nhưng vẫn là bóng dáng trong trẻo lạnh lùng đó, đôi mắt rưng rưng nước:
- Thật không, mẹ con, bà ấy...từ trước đến giờ không nói cho con biết.
- Thiếu phu nhân khi còn sống, rất lặng lẽ, ít lời, chưa bao giờ nhắc đến Quách phu nhân,
Vú Vương cũng góp lời.
Quách Tuyết Hoa tỏ vẻ đau thương, thở dài, quay đầu lại cười, nói với Dương Thần:
- Dương Thần, thực tế lúc đầu mẹ cũng cảm thấy rất thần kỳ, chắc là do duyên phận mà mẹ và Tự Tĩnh đã nói với nhau hồi trẻ, sau này có con, nếu là nam nam, nữ nữ thì cho bọn chúng kết nghĩa làm thân, nếu là nam nữ, thì cho bọn chúng kết thành vợ chồng, nhưng vì bố mẹ vô dụng, đã làm thất lạc con, mẹ còn tưởng rằng sẽ không còn cơ hội để thực hiện lời hứa này nữa, nhưng không ngờ, ông trời có mắt, lại để hai đứa con lấy nhau.
Dương Thần nhìn đôi mắt buồn bã của Lâm Nhược Khê, dường như cô gái này đang chìm đắm vào trong câu chuyện cũ, vì thế có chút xúc động nói:
- Không có gì là kỳ lạ cả, trước kia tôi còn luôn nghĩ rằng, cả đời này tôi sẽ không kết hôn, sống một mình như vậy suốt đời.
Nghe xong lời Dương Thần nói, Lâm Nhược Khê mới lấy lại được tinh thần, vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Thần, Lâm Nhược Khê mấp máy môi, đôi má lúm đồng tiền hiện rõ, chuyện như thế này đúng là “duyên trời định”, khiến cho cô cảm thấy có chút gì đó xấu hổ, có chút gì đó ngọt ngào.
Tuệ Lâm nghe xong lời của Quách Tuyết Hoa nói, tinh thần có phần hơi mơ hồ, trong lòng nghĩ, Dương đại ca và chị, quả thực là có duyên với nhau.
Tiếp đó, Quách Tuyết Hoa vừa nhớ lại vừa kể:
- Hơn hai mươi năm trước, mẹ được gả vào Dương gia, còn Tử Tĩnh thì lại được gả cho cha của Lâm Nhược Khê, bởi vì Yến Kinh cách Trung Hải rất xa, hơn nữa bình thường mẹ cũng không có cơ hội để đến đây, tính của Tử Tĩnh lại như vậy, quan hệ của chúng ta cũng phai nhạt dần theo năm tháng, đột nhiên nghe được tin từ một người bạn ở đó nói Tử Tĩnh lâm bệnh rồi mất, mẹ cũng chán nản trong một thời gian rất dài.
- Bà Quách, có thể kể cho con nghe một số chuyện trước kia của mẹ con được không? Con...trong ấn tượng của con, mẹ là một người luôn ngồi trên ban công, nhìn ra không trung bên ngoài, ngồi cả buổi, không nói một lời nào.
Lâm Nhược Khê lắp bắp dò hỏi, có chút ngại ngùng, bộ dạng đáng thương, khiến người ta phải thương xót.
Quách Tuyết Hoa cười là lạ, nói:
- Nhược Khê, luận thân sơ, ta và mẹ con là chị em, con gọi ta là bà Quách, có chút gì đó cứng nhắc, luận về quan hệ, con là vợ của Dương Thần, con không nên gọi ta là “bà” rồi, nhưng nếu như con vẫn không mở mồm gọi được, gọi ta bằng từ đó...thì con cũng có thể giống như Tuệ Lâm gọi ta là dì Quách, ta thấy như thế cũng được, cùng lắm thì đợi con sau này từ từ tiếp nhận vậy, sau này sửa cũng được.
Vú Vương vội vàng nháy mắt với Lâm Nhược Khê, rõ ràng vú vương hi vọng quan hệ mẹ chồng nàng dâu của Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa có thể tiến thêm vài bước, cho nên gọi “mẹ” mới phải đạo.
Ai ngờ, Lâm Nhược Khê lại lý giải theo lối bình thường, cười một tiếng rồi gọi “dì Quách”.
Sau đó, Quách Tuyết Hoa lại kể rất nhiều chuyện quá khứ, liên quan đến những chuyện cũ của mẹ Lâm Nhược Khê Tiết Tử Tĩnh, đủ thứ chuyện, khiến cho bốn người phụ nữ vui vẻ không dứt ra được, Lâm Nhược Khê cũng không ngờ, mẹ của mình cũng không phải sống lạnh lùng như thế cả đời.
Không thể không nói đến, Quách Tuyết Hoa mấy năm nay vào Nam ra Bắc, xây dựng biết bao cô nhi viện như vậy, năng lực xã giao vô cùng tốt, vì vậy khi bà ấy đến nhà, tiếng cười không dứt.
Trong lòng Dương Thần cảm thấy có chút kỳ quái, một khi mẹ mình và mẹ của Lâm Nhược Khê Tiết Tử Tĩnh là chị em, tại sao bao nhiêu năm rồi không hề đến tảo mộ bà mẹ vợ mất sớm của mình, truy điệu một chút, hơn nữa cho dù bà ấy có bận thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể kết hôn bao nhiêu năm như vậy lại chưa hề gặp lại nhau lần nào.
Tuy nhiên, những chuyện này chỉ là thứ yếu, Dương Thần cũng lười biếng không để ý đến nhiều mối nghi vấn này, hắn chỉ ghét rằng, mấy người phụ nữ này nói chuyện cũ, lại biến việc nấu cơm thành cuộc họp.
Dương Thần phải nghe từ sáng sớm đến trưa, cứ tiếp tục như thế này, có khi sẽ phát thêm vào cả sớm tinh mơ mất.
- Này, mấy người xong chưa vậy? Tôi đói bụng rồi.
Dương Thần cuối cùng cũng không chịu được nữa, hô lên một tiếng.
Trong phòng bếp, tiếng của vú Vương vọng ra:
- Cậu đừng nóng vội, xong ngay rồi đây, chúng tôi mang cơm ra rồi đây.
Chỉ trong chốc lát, bốn người phụ nữ liền bưng bát đũa thức ăn từ bếp ra, Quách Tuyết Hoa bưng một đĩa cá om, sau khi đặt xuống, cươi nhíu mày nói với Dương Thần:
- Dương Thần, trong nhà chỉ có một mình con là đàn ông, coi như là không ăn cơm, bưng bát đĩa cũng được, sao lại để vú Vương và Nhược Khê làm tất việc nhà như thế chứ?
Đây coi như là mẹ dạy dỗ con trai, Quách Tuyết Hoa cũng đã từng trải đời, là người hiểu chuyện, mặc dù trong lòng bà tràn đầy sự áy náy với Dương Thần, muốn bù đắp trách nhiệm của một người mẹ, nhưng đồng thời, nhưng bà cũng cho rằng không phải chuyện gì cũng phải ngoan ngoãn phục tùng Dương Thần, bất luận là cái gì cũng cho là Dương Thần đúng.
Bà hi vong mình có thể bù đắp được nghĩa vụ của người mẹ, nhưng đồng thời, cũng có thể khiến Dương Thần trở thành một người chủ gia đình có trách nhiệm với gia đình.
Ít nhất, trong hơn ba ngày bà ở đây, bà đã nhìn thấy trong nhà này có một số vấn đề.
Ví dụ như, phòng, xe ở đấy, tất cả đều là tài sản của Lâm Nhược Khê, đứa con trai đáng thương của mình, không ngờ lại là một kẻ nghèo kiết xác.
Còn nữa, cái mà Dương Thần và Lâm Nhược Khê phân chia rõ ràng lại chính là phòng ngủ, tuy rằng không thể xác định chính xác hai đứa có là vợ chồng thật hay không, nhưng cũng biết, bọn chúng không phải là loại vợ chồng trẻ ranh dính lấy nhau, ở tuổi này mà lại chia phòng ngủ, Quách Tuyết Hoa cho rằng, tuyệt đối giữa chúng có vấn đề gì đó.
Mà tính tình của Lâm Nhược Khê, Quách Tuyết Hoa có thể dễ dàng nhìn thấu được, Lâm Nhược Khê có rất nhiều điều bất mãn với Dương Thần, Dương Thần lại lười biếng, tùy tiện, thỉnh thoảng còn lỗ mãng, hoang đường và không đứng đắn, tuyệt đối không phải là loại đàn ông mà Lâm Nhược Khê thích, đến người làm mẹ như bà, cũng còn cảm thấy không vừa ý nữa là.
Cho nên, trước khi làm việc đó với Lâm Nhược Khê, Quách Tuyết Hoa cảm thấy nên từ từ sửa lại những thói quen chẳng tốt đẹp gì của đứa con trai của mình, bà hi vọng Dương Thần có thể đường đường chính chính đứng trước mặt Lâm Nhược Khê làm một người đàn ông đàng hoàng.
Tuy rằng những lý giải đó, có chút không xác đáng, nhưng tấm lòng đáng thương của cha mẹ trong thiên hạ, Quách Tuyết Hoa cũng chỉ là muốn tốt cho Dương Thần.
Dương Thần nghe xong lời giáo huấn của Quách Tuyết Hoa, sờ sờ gáy, hắn thực sự không quen làm việc nhà, từ khi chuyển đến nhà này, có vú Vương dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp gọn gàng, nên chẳng bao giờ nghĩ tới.
Bây giờ nghe Quách Tuyết Hoa dạy bảo, hắn không hề tức giận, hơn nữa trong lòng còn cảm thấy ấm áp, đỏ mặt, cười trừ chaỵ vào trong bếp, bưng hai bát canh nóng nhất ra.
Lâm Nhược Khê không ngờ Duơng Thần lại nghe lời Quách Tuyết Hoa nói như vậy, đây chính là điều mà cô luôn muốn Dương Thần làm, nhưng luôn không dám trông mong vào Dương Thần, Quách Tuyết Hoa cũng nhìn về phía con dâu, hai người phụ nữ nhìn nhau, Quách Tuyết Hoa lặng lẽ chớp mắt.
Lâm Nhược Khê vội vàng cúi đầu xuống, cảm thấy như tâm sự của mình bị nhìn thấu, cảm thấy xấu hổ, nhưng khóe miệng cũng kịp nở một nụ cười.