Thời gian đã trôi dần về giữa đêm, trong không gian tĩnh mịch của buổi đêm, ở cái thành phố miền nam Trung Hải này, ngay cả nhiệt độ của buổi đêm cũng lạnh đến buốt sống lưng.
Sắc Vi không thích cái không khí mà điều hòa đem lại, mới lại hàng ngày có luyện công, thân thể chắc chắn hơn người thường lên trong phòng cũng chẳng mở điều hòa.
Thói quen này thì làm cho suốt ngày ngồi trong văn phòng như Mạc Thiện Ny khi mới vào thì không cảm giác gì, nhưng ở lâu, mới bắt đầu run rẩy vì lạnh.
Nhưng Mạc Thiện Ny nhìn thấy Sắc Vi mặc bộ áo ngủ mỏng tanh, lộ ra đôi chân dài trước mặt mình thì không dám mở miện yêu cầu bật điều hòa, nói tóm lại là không muốn bị coi thường, cô ta cũng chẳng phải là đóa hoa cắm trong bình.
Từ lúc Dương Thần đi khỏi không đầy mười phút, Sắc Vi liên tục gọi điện dặn dò ai đó ai đó cái gì, để Mạc Thiện Ny ngồi đó một mình, muốn ống gì tự lấy.
Gọi xong cuộc cuối cùng mới mỉm cười đến trước mặt MạcThiện Ny và ngồi xuống, mím mím môi, giơ tay về phía Mạc Thiện Ny tự giới thiệu:
- Mình tên Sắc Vi.
- Mạc Thiện Ny.
Hai người lần thứ hai bắt tay nhưng là lần đầu chính thức làm quen với nhau.
Sau khi bắt tay làm quen xong, hai người họ chẳng biết nói gì, ngồi đối diện với nhau mà chẳng nói gì, hai người càng trở lên ngượng ngùng, cần thiết phải phá vỡ cái không khí này.
- Cậu....
- Cậu...
Cùng một lúc, hai người muốn hỏi đối phương cái gì, kết quả là cùng cất lời.
Sắc Vi không nhịn được nữa cười lên thành tiếng, Mạc Thiện Ny cũng cười lên, không khi trong phòng cũng trở lên ấm áp hơn.
- Cậu nói trước.
Sắc Vi nói:
- Dù sao cậu cũng là khách.
Mạc Thiện Ny chỉ vào cái điều hòa rồi nói:
- Bật điều hòa lên được không? Mình cảm thấy lạnh.
Sắc Vi ngây người ra:
- Sao không nói sớm.
- Mình thấy, cậu mặc rất..
Mạc Thiện Ny nói đến một nửa, nửa câu sau:
- Mình ngại không dám nói.
Rồi im lặng.
Sắc Vi đột nhiên mím miệng nói:
- Cậu biết mình muốn hỏi cậu cái gì không?
- Cái gì?
- Vừa rồi, mình muốn hỏi cậu có lạnh không?
Mạc Thiện Ny thẹn thùng, đập nhẹ vào miệng:
- Biết thế này, để cho cậu nói trước.
- Là mình lừa cậu đấy.
Sắc Vi nhanh nhảu đáp.
Mạc Thiện Ny bị chơi xỏ tất nhiên thấy không thoải mái, nhíu mày, không nói gì, nhưng vì không quen, lại đang ở nhà người khác, có lời cũng không dám nói ra.
Sắc Vi đứng dậy, đi đến bên tường bật điều hòa lên, rồi quay lại nhìn Mạc Thiện Ny lúc này mặt mày đang u rũ, nhìn bộ dạng đó Sắc Vi không nhịn được cười nói:
- Mình đang đùa cậu đó, ai bảo mặt mày cậu cứ ra vẻ khổ não thế, nhỡ ra Dương Thần quay về nhìn thấy cậu ở đây lo lắng thế này, lại trách mình là không trông nom tốt cậu.
Mạc Thiện Ny đột nhiên nhớ ra rồi hỏi:
- Sắc Vi.. cậu vừa rồi gọi người đến bảo vệ chúng ta sao?
Sắc Vi gật đầu nói:
- Cố gắng càng nhiều người càng tốt, Dương Thần đã nói hôm nay ở Trung Hải rất nguy hiểm, vậy nên mình phải cẩn thận một chút.
- Cậu mở công ty bảo vệ sao? Tại sao Dương Thần nói ở chỗ cậu an toàn?.
Đây là điều mà Mạc Thiện Ny hiếu kì, cô gái trước mặt cũng chẳng khác mình là bao, đáng ra chẳng có khả năng tự bảo vệ mình mới đúng.
- Công ty vệ sĩ?
Nghe thấy câu hỏi của Mạc Thiên Ny, Sắc Vi cười như nắc nẻ, rồi sau đó trả lời lại:
- Kì thực là mình lăn lộn trong giang hồ, mình là chị cả trong giang hồ.
Sắc Vi thấy người mà Dương Thần chịu đưa đến đây thì chẳng có gì phải giấu diếm.
Ai ngờ, Mạc Thiện Ny nghe xong Sắc Vi giải thích, liền bày ra một vẻ mặt nghi ngờ, bịt miệng nói:
- Cậu không nói cũng không sao, cũng không cần bịa ra chuyện để dọa mình, mình đâu phải là đứa trẻ ba tuổi, hơn nữa chị cả trong giang hồ đâu giống cậu.
Sắc Vi chớp mắt, không hiểu tại sao, bản thân mình nói là sự thật mà đối phương không tin.
- Mình thì làm sao?
- Chị cả giang hồ mà giống cậu thì, làm ai sợ hãi được, chí ít phải có sát khí mà người ta vừa nhìn thấy sợ, hơn nữa nói chuyện phải là cái kiểu đầy nham hiểm, cái kiểu nói chuyện không hở môi đó, xem ra câu kém mình một hai tuổi, lên gọi câu là tiểu thư giang hồ mới đúng.
Mạc Thiện Ny tự cho rằng phân tích của mình thật sự có lý.
Sắc Vi vuốt mặt mình, rồi nói:
- Cậu làm sao biết mình nhỏ hơn cậu? Không chắc mình sinh ra trước cậu đó? Cậu xem ra cũng chẳng lớn hơn mình a.
Mạc Thiện Ny lăn lộn trên thương trường bao năm nay, khẳ năng quan sát vượt trội hơn Sắc Vi nhiều lần, từ những cử chỉ hành động có thể thấy nhiều điểm mà đến ngay bản thân Sắc Vi cũng không phát hiện ra.
Lúc này, Mạc Thiện Ny liền yêu cầu Sắc Vi nói ngày sinh tháng đẻ của mình ra.
Sắc Vi cũng không nghi ngờ Mạc Thiện Ny liền nói ra.
Hai người đối chiếu, thì quả nhiên Mạc Thiên Ny lớn hơn một tuổi.
Lúc này, Sắc Vi tạm thời có chút khó chịu. Lúc mới đầu vẫn nghĩ mình lớn hơn có thể chăm sóc đối phương, nhưng giờ thì vai vế chị em thay đổi.
Mạc Thiện Ny lần đầu tiên trong đời phát hiện ra việc lớn tuổi cũng là một điều khá thú vị, trước mặt Sắc Vi giờ có vài phần ủ rủ, gọi lên một tiếng:
- Em Sắc Vi, mình gọi cậu như vậy.
Sắc Vi nhìn bộ mặt đắc ý của Mạc Thiện Ny, liền không phục nói:
- Tuổi lớn hơn không tình, giờ chúng ta thi vật tay, ai thắng thì người đó làm chị.
Nói xong, Sắc Vi xắn tay báo lên, lộ ra cách tay trắng nõn nà, bộ mặt hăng máu nhìn Mạc Thiện Ny.
Mạc Thiện Ny há hốc miệng, mếu máo nói:
- Sắc Vi em, có người con gái nào chới trò vật tay, dùng sức mạnh là trò của con trai.
Sắc Vi cũng nhận ra rằng mình đang phạm sai lầm ngốc nghếch, bình thường, chẳng bao giờ xử sự như vậy, nhưng vì sống trong môi trường giang hồ, sớm trưởng thành, làm cho bản thân càng có trách nhiệm, do vậy không thể phát hiện ra đó là suy nghĩ và cách hành xử của lứa tuổi này, hôm nay có thể vì đều biết đối phương là người như thế nào lên mới có ý nghĩ cạnh tranh như vậy.
Hơn nữa, cùng là nữ nhi, hàng ngày chỉ có Trần Dung là hàng em út để dạy dỗ, cũng chẳng có bạn bè gì cả, do đó khi có Mạc Thiện Ny để trò chuyện thì càng thấy ôn hòa và thoải mái hơn nhiều.
Đang nghĩ cách phản lại Mạc Thiện Ny như thế nào, thì có tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.
Sắc Vi trả lời mợt tiếng, cửa từ từ mở ra.
Chỉ nhìn thấy Tiểu Triệu mặc áo khoác da màu đen, mặc quần bò tay cầm một khẩu súng tự động có nòng đen ngòm, nhoẻn miệng cười:
- Chị cả, anh em đều tập hợp cả rồi, hôm nay đều ở xung quanh quán rượu này, chị cả yên tâm, ngủ ngon.
- Chị biết rồi, đợi qua hôm nay, chị sẽ thưởng cho anh em vài chai rượu tây đón tết.
Sắc Vi nói.
- Vâng ạ.
Tiểu Triệu không nói nhiều, đóng cửa lại, gọi người đến canh cửa.
Sắc Vi quay người lại, đang muốn bảo Mạc Thiện Ny đi tắm rồi nghỉ sớm đi, thì lại nhìn thấy Mạc Thiên Ny đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc.
- Chị Mạc, làm sao vậy.
Sắc Vi đang chấp nhận chịu thua, gọi là chị, vì bản thân thật sự không có chị gái.
Mạc Thiện Ny lắc đầu nói:
- Cậu đúng là chị cả giang hồ sao?
Sắc Vi nhếch miệng cười:
- Em chẳng nói với chị rồi sao, chị không tin, giới giang hồ ở Trung Hải này, em là lớn nhất.
Mạc Thiện Ny cười mếu máo, trong phim nhân vật chính xuất hiện thì nói xuất hiện là xuất hiện, nhưng hình ảnh của Sắc Vi so với hình tượng của giới giang hồ khác xa hoàn toàn.
- Sắc Vi, đừng gọi mình là chị nữa.
Mạc Thiện Ny nói.
Mạc Thiện Ny cắn vào môi:
- Mình về sau không bắt nạt cậu nữa, cậu cứ gọi mình là Mạc Thiện Ny, mình gọi cậu là Sắc Vi.
Lúc này, Sắc Vi cũng rõ chuyện gì đang xảy ra với Mạc Thiện Ny, cố tình làm ra vẻ nghiêm túc nói:
- Làm sao có thể thế được, chị lớn hơn em, em gọi chị bằng chị.
- Thực lực của mình không thể bằng cậu.
- Đó là trò chơi của bọn con trai, con gái chúng mình thì không như vậy.
Mạc Thiện Ny bực tức nói:
- Cậu đừng có như vậy nữa, đợi Dương Thần về, mình sẽ nói với anh ấy rằng cậu bắt nạt mình, để anh ấy đánh đít cậu.
Sắc vi mặt đỏ ửng, nói:
- Chị Mạc, chồng em.... à không, Dương Thần... sẽ đánh chị sao?
Tiếng gọi chồng cũng đã nói ra rồi, Mạc Thiện Ny ấp úng:
- Không phải đâu, nếu anh ấy dám đánh cậu, thì khẳng định mông cậu to hơn mông mình.
Sắc Vi lúc này mới phát hiện ra mình chỉ mặc mỗi cái áo ngủ mỏng manh, mà còn đi đi lại lại trước mặt Mạc Thiên Ny bao nhiêu vòng, lúc đó mặt có chút ửng đỏ, tuy cũng là phụ nữ với nhau, nhưng đây là lần đầu tiên ăn mặc như thế này trước mặt người lạ, ngoại trừ Dương Thần.
Nghĩ một lúc rồi Sắc Vi nói, Mạc Thiện Ny cũng chẳng phải người ngoài, nói chuyện với cô ấy rất thú vị, tự nhiên như những người bạn đã quen lâu năm, hơn nữa lại quan hệ với Dương Thần, hai người về sau nhất định thường xuyên gặp mặt. Những suy nghĩ trước kia của Sắc Vi giờ đã thay đổi hoàn toàn.
- Chị Mạc, em vẫn còn vài bộ đồ ngủ, hay là chị mặc tạm.
- Tại sao?
Vì hôm nay đằng nào Dương Thần cũng không về, em ngủ cùng với chị.
Lúc đó, Mạc Thiện Ny phát hiện ra ánh mắt của Sắc Vi có gì đó không ổn, hay tay ôm lấy eo của Mạc Thiện Ny, đầu thì gục vào ngực của Mạc Thiện Ny.
Trong phòng đột nhiên phát ra tiếng kêu của Mạc Thiện Ny, sau đó là tiếng cười của hai cô gái đó.
Săc Vi ôm lấy Mạc Thiện Ny nô đùa trong phòng, Dương Thần hoàn toàn không biết, không lâu sau khi hắn rời khỏi quán rượu, dự định gọi điện cho Lâm Chí Quốc hỏi rõ tình hình.
Nhưng không đợi Dương Thần gọi điện thoại tới, thì bỗng nhiên Thái Ngưng gọi điện cho hắn.
Dương Thần có dự cảm không tốt lành gì, vừa ấn nút nghe, đầu dây bên kia liền nói luôn:
- Tướng quân bị bắt rồi.
Dương Thần xoa trán và nghĩ, sự việc xấu hơn hắn nghĩ, nhưng không được vội, chỉ cần Thái Ngưng cố gắng liên hệ được với các thành viên khác ở Viêm Hoàng Thiết Lữ, rồi nổ máy, lái xe đến doanh trại mẫu hạm kín đáo ở trên bến cảng, đó là địa điểm mà tiểu đội Hải Ưng thông báo cho hắn.
Khi đi vào đường cao tốc, đường xá thông xuốt, tốc độ của xe Dương Thần đạt tới mức cao nhất, cùng lúc đó, những điểm Dương Thần hoài nghi ngày càng nhiều, hắn phát hiện, thực lực Viêm Hoàng Thiết Lữ so sánh với những tổ chức tội phạm nước ngoài thì vẫn còn kém xa, nhưng thật khó có thể tưởng tượng cái đội quân này lại có thể bảo vệ được một khu vực rộng lớn đến vậy.
Đến nay, ngay cả tướng quân Lâm Chí Quốc cũng bị Brahma Thiên Vương bắt cóc, tuy không biết Brahma Thiên vương định làm gì nhưng cũng có thể biết, điểm yếu của Viêm Hoàng Thiết Lữ ngày càng rõ rệt.
Dương Thần thắc mắc, hay là Viêm Hoàng Thiết Lữ có con bài gì đó, nếu không khi Lâm Chí Quốc bị bắt, những người khác lập tức tan rã, chẳng còn tác dụng gì nữa.
Bản thân Dương Thần đã nhiều lần giúp đỡ bọn họ để mong tình hình trong nước trở lên yên bình hơn, nhưng hôm nay đã rõ, cái tổ chức này thật ra không còn thuốc chữa.
Không để cho Dương Thần tiếp tục nghĩ, trên con đường không một bóng đèn đỏ đột nhiên có một bóng đen lao vào đầu xe của hắn.
Thị lực của Dương Thần không bị ảnh hưởng, đó là một chiếc xe bồn chở dầu cố tình tắt hết đèn đang phóng như bay về phía Dương Thần.
Thời gian đã trôi dần về giữa đêm, trong không gian tĩnh mịch của buổi đêm, ở cái thành phố miền nam Trung Hải này, ngay cả nhiệt độ của buổi đêm cũng lạnh đến buốt sống lưng.
Sắc Vi không thích cái không khí mà điều hòa đem lại, mới lại hàng ngày có luyện công, thân thể chắc chắn hơn người thường lên trong phòng cũng chẳng mở điều hòa.
Thói quen này thì làm cho suốt ngày ngồi trong văn phòng như Mạc Thiện Ny khi mới vào thì không cảm giác gì, nhưng ở lâu, mới bắt đầu run rẩy vì lạnh.
Nhưng Mạc Thiện Ny nhìn thấy Sắc Vi mặc bộ áo ngủ mỏng tanh, lộ ra đôi chân dài trước mặt mình thì không dám mở miện yêu cầu bật điều hòa, nói tóm lại là không muốn bị coi thường, cô ta cũng chẳng phải là đóa hoa cắm trong bình.
Từ lúc Dương Thần đi khỏi không đầy mười phút, Sắc Vi liên tục gọi điện dặn dò ai đó ai đó cái gì, để Mạc Thiện Ny ngồi đó một mình, muốn ống gì tự lấy.
Gọi xong cuộc cuối cùng mới mỉm cười đến trước mặt MạcThiện Ny và ngồi xuống, mím mím môi, giơ tay về phía Mạc Thiện Ny tự giới thiệu:
- Mình tên Sắc Vi.
- Mạc Thiện Ny.
Hai người lần thứ hai bắt tay nhưng là lần đầu chính thức làm quen với nhau.
Sau khi bắt tay làm quen xong, hai người họ chẳng biết nói gì, ngồi đối diện với nhau mà chẳng nói gì, hai người càng trở lên ngượng ngùng, cần thiết phải phá vỡ cái không khí này.
- Cậu....
- Cậu...
Cùng một lúc, hai người muốn hỏi đối phương cái gì, kết quả là cùng cất lời.
Sắc Vi không nhịn được nữa cười lên thành tiếng, Mạc Thiện Ny cũng cười lên, không khi trong phòng cũng trở lên ấm áp hơn.
- Cậu nói trước.
Sắc Vi nói:
- Dù sao cậu cũng là khách.
Mạc Thiện Ny chỉ vào cái điều hòa rồi nói:
- Bật điều hòa lên được không? Mình cảm thấy lạnh.
Sắc Vi ngây người ra:
- Sao không nói sớm.
- Mình thấy, cậu mặc rất..
Mạc Thiện Ny nói đến một nửa, nửa câu sau:
- Mình ngại không dám nói.
Rồi im lặng.
Sắc Vi đột nhiên mím miệng nói:
- Cậu biết mình muốn hỏi cậu cái gì không?
- Cái gì?
- Vừa rồi, mình muốn hỏi cậu có lạnh không?
Mạc Thiện Ny thẹn thùng, đập nhẹ vào miệng:
- Biết thế này, để cho cậu nói trước.
- Là mình lừa cậu đấy.
Sắc Vi nhanh nhảu đáp.
Mạc Thiện Ny bị chơi xỏ tất nhiên thấy không thoải mái, nhíu mày, không nói gì, nhưng vì không quen, lại đang ở nhà người khác, có lời cũng không dám nói ra.
Sắc Vi đứng dậy, đi đến bên tường bật điều hòa lên, rồi quay lại nhìn Mạc Thiện Ny lúc này mặt mày đang u rũ, nhìn bộ dạng đó Sắc Vi không nhịn được cười nói:
- Mình đang đùa cậu đó, ai bảo mặt mày cậu cứ ra vẻ khổ não thế, nhỡ ra Dương Thần quay về nhìn thấy cậu ở đây lo lắng thế này, lại trách mình là không trông nom tốt cậu.
Mạc Thiện Ny đột nhiên nhớ ra rồi hỏi:
- Sắc Vi.. cậu vừa rồi gọi người đến bảo vệ chúng ta sao?
Sắc Vi gật đầu nói:
- Cố gắng càng nhiều người càng tốt, Dương Thần đã nói hôm nay ở Trung Hải rất nguy hiểm, vậy nên mình phải cẩn thận một chút.
- Cậu mở công ty bảo vệ sao? Tại sao Dương Thần nói ở chỗ cậu an toàn?.
Đây là điều mà Mạc Thiện Ny hiếu kì, cô gái trước mặt cũng chẳng khác mình là bao, đáng ra chẳng có khả năng tự bảo vệ mình mới đúng.
- Công ty vệ sĩ?
Nghe thấy câu hỏi của Mạc Thiên Ny, Sắc Vi cười như nắc nẻ, rồi sau đó trả lời lại:
- Kì thực là mình lăn lộn trong giang hồ, mình là chị cả trong giang hồ.
Sắc Vi thấy người mà Dương Thần chịu đưa đến đây thì chẳng có gì phải giấu diếm.
Ai ngờ, Mạc Thiện Ny nghe xong Sắc Vi giải thích, liền bày ra một vẻ mặt nghi ngờ, bịt miệng nói:
- Cậu không nói cũng không sao, cũng không cần bịa ra chuyện để dọa mình, mình đâu phải là đứa trẻ ba tuổi, hơn nữa chị cả trong giang hồ đâu giống cậu.
Sắc Vi chớp mắt, không hiểu tại sao, bản thân mình nói là sự thật mà đối phương không tin.
- Mình thì làm sao?
- Chị cả giang hồ mà giống cậu thì, làm ai sợ hãi được, chí ít phải có sát khí mà người ta vừa nhìn thấy sợ, hơn nữa nói chuyện phải là cái kiểu đầy nham hiểm, cái kiểu nói chuyện không hở môi đó, xem ra câu kém mình một hai tuổi, lên gọi câu là tiểu thư giang hồ mới đúng.
Mạc Thiện Ny tự cho rằng phân tích của mình thật sự có lý.
Sắc Vi vuốt mặt mình, rồi nói:
- Cậu làm sao biết mình nhỏ hơn cậu? Không chắc mình sinh ra trước cậu đó? Cậu xem ra cũng chẳng lớn hơn mình a.
Mạc Thiện Ny lăn lộn trên thương trường bao năm nay, khẳ năng quan sát vượt trội hơn Sắc Vi nhiều lần, từ những cử chỉ hành động có thể thấy nhiều điểm mà đến ngay bản thân Sắc Vi cũng không phát hiện ra.
Lúc này, Mạc Thiện Ny liền yêu cầu Sắc Vi nói ngày sinh tháng đẻ của mình ra.
Sắc Vi cũng không nghi ngờ Mạc Thiện Ny liền nói ra.
Hai người đối chiếu, thì quả nhiên Mạc Thiên Ny lớn hơn một tuổi.
Lúc này, Sắc Vi tạm thời có chút khó chịu. Lúc mới đầu vẫn nghĩ mình lớn hơn có thể chăm sóc đối phương, nhưng giờ thì vai vế chị em thay đổi.
Mạc Thiện Ny lần đầu tiên trong đời phát hiện ra việc lớn tuổi cũng là một điều khá thú vị, trước mặt Sắc Vi giờ có vài phần ủ rủ, gọi lên một tiếng:
- Em Sắc Vi, mình gọi cậu như vậy.
Sắc Vi nhìn bộ mặt đắc ý của Mạc Thiện Ny, liền không phục nói:
- Tuổi lớn hơn không tình, giờ chúng ta thi vật tay, ai thắng thì người đó làm chị.
Nói xong, Sắc Vi xắn tay báo lên, lộ ra cách tay trắng nõn nà, bộ mặt hăng máu nhìn Mạc Thiện Ny.
Mạc Thiện Ny há hốc miệng, mếu máo nói:
- Sắc Vi em, có người con gái nào chới trò vật tay, dùng sức mạnh là trò của con trai.
Sắc Vi cũng nhận ra rằng mình đang phạm sai lầm ngốc nghếch, bình thường, chẳng bao giờ xử sự như vậy, nhưng vì sống trong môi trường giang hồ, sớm trưởng thành, làm cho bản thân càng có trách nhiệm, do vậy không thể phát hiện ra đó là suy nghĩ và cách hành xử của lứa tuổi này, hôm nay có thể vì đều biết đối phương là người như thế nào lên mới có ý nghĩ cạnh tranh như vậy.
Hơn nữa, cùng là nữ nhi, hàng ngày chỉ có Trần Dung là hàng em út để dạy dỗ, cũng chẳng có bạn bè gì cả, do đó khi có Mạc Thiện Ny để trò chuyện thì càng thấy ôn hòa và thoải mái hơn nhiều.
Đang nghĩ cách phản lại Mạc Thiện Ny như thế nào, thì có tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.
Sắc Vi trả lời mợt tiếng, cửa từ từ mở ra.
Chỉ nhìn thấy Tiểu Triệu mặc áo khoác da màu đen, mặc quần bò tay cầm một khẩu súng tự động có nòng đen ngòm, nhoẻn miệng cười:
- Chị cả, anh em đều tập hợp cả rồi, hôm nay đều ở xung quanh quán rượu này, chị cả yên tâm, ngủ ngon.
- Chị biết rồi, đợi qua hôm nay, chị sẽ thưởng cho anh em vài chai rượu tây đón tết.
Sắc Vi nói.
- Vâng ạ.
Tiểu Triệu không nói nhiều, đóng cửa lại, gọi người đến canh cửa.
Sắc Vi quay người lại, đang muốn bảo Mạc Thiện Ny đi tắm rồi nghỉ sớm đi, thì lại nhìn thấy Mạc Thiên Ny đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc.
- Chị Mạc, làm sao vậy.
Sắc Vi đang chấp nhận chịu thua, gọi là chị, vì bản thân thật sự không có chị gái.
Mạc Thiện Ny lắc đầu nói:
- Cậu đúng là chị cả giang hồ sao?
Sắc Vi nhếch miệng cười:
- Em chẳng nói với chị rồi sao, chị không tin, giới giang hồ ở Trung Hải này, em là lớn nhất.
Mạc Thiện Ny cười mếu máo, trong phim nhân vật chính xuất hiện thì nói xuất hiện là xuất hiện, nhưng hình ảnh của Sắc Vi so với hình tượng của giới giang hồ khác xa hoàn toàn.
- Sắc Vi, đừng gọi mình là chị nữa.
Mạc Thiện Ny nói.
Mạc Thiện Ny cắn vào môi:
- Mình về sau không bắt nạt cậu nữa, cậu cứ gọi mình là Mạc Thiện Ny, mình gọi cậu là Sắc Vi.
Lúc này, Sắc Vi cũng rõ chuyện gì đang xảy ra với Mạc Thiện Ny, cố tình làm ra vẻ nghiêm túc nói:
- Làm sao có thể thế được, chị lớn hơn em, em gọi chị bằng chị.
- Thực lực của mình không thể bằng cậu.
- Đó là trò chơi của bọn con trai, con gái chúng mình thì không như vậy.
Mạc Thiện Ny bực tức nói:
- Cậu đừng có như vậy nữa, đợi Dương Thần về, mình sẽ nói với anh ấy rằng cậu bắt nạt mình, để anh ấy đánh đít cậu.
Sắc vi mặt đỏ ửng, nói:
- Chị Mạc, chồng em.... à không, Dương Thần... sẽ đánh chị sao?
Tiếng gọi chồng cũng đã nói ra rồi, Mạc Thiện Ny ấp úng:
- Không phải đâu, nếu anh ấy dám đánh cậu, thì khẳng định mông cậu to hơn mông mình.
Sắc Vi lúc này mới phát hiện ra mình chỉ mặc mỗi cái áo ngủ mỏng manh, mà còn đi đi lại lại trước mặt Mạc Thiên Ny bao nhiêu vòng, lúc đó mặt có chút ửng đỏ, tuy cũng là phụ nữ với nhau, nhưng đây là lần đầu tiên ăn mặc như thế này trước mặt người lạ, ngoại trừ Dương Thần.
Nghĩ một lúc rồi Sắc Vi nói, Mạc Thiện Ny cũng chẳng phải người ngoài, nói chuyện với cô ấy rất thú vị, tự nhiên như những người bạn đã quen lâu năm, hơn nữa lại quan hệ với Dương Thần, hai người về sau nhất định thường xuyên gặp mặt. Những suy nghĩ trước kia của Sắc Vi giờ đã thay đổi hoàn toàn.
- Chị Mạc, em vẫn còn vài bộ đồ ngủ, hay là chị mặc tạm.
- Tại sao?
Vì hôm nay đằng nào Dương Thần cũng không về, em ngủ cùng với chị.
Lúc đó, Mạc Thiện Ny phát hiện ra ánh mắt của Sắc Vi có gì đó không ổn, hay tay ôm lấy eo của Mạc Thiện Ny, đầu thì gục vào ngực của Mạc Thiện Ny.
Trong phòng đột nhiên phát ra tiếng kêu của Mạc Thiện Ny, sau đó là tiếng cười của hai cô gái đó.
Săc Vi ôm lấy Mạc Thiện Ny nô đùa trong phòng, Dương Thần hoàn toàn không biết, không lâu sau khi hắn rời khỏi quán rượu, dự định gọi điện cho Lâm Chí Quốc hỏi rõ tình hình.
Nhưng không đợi Dương Thần gọi điện thoại tới, thì bỗng nhiên Thái Ngưng gọi điện cho hắn.
Dương Thần có dự cảm không tốt lành gì, vừa ấn nút nghe, đầu dây bên kia liền nói luôn:
- Tướng quân bị bắt rồi.
Dương Thần xoa trán và nghĩ, sự việc xấu hơn hắn nghĩ, nhưng không được vội, chỉ cần Thái Ngưng cố gắng liên hệ được với các thành viên khác ở Viêm Hoàng Thiết Lữ, rồi nổ máy, lái xe đến doanh trại mẫu hạm kín đáo ở trên bến cảng, đó là địa điểm mà tiểu đội Hải Ưng thông báo cho hắn.
Khi đi vào đường cao tốc, đường xá thông xuốt, tốc độ của xe Dương Thần đạt tới mức cao nhất, cùng lúc đó, những điểm Dương Thần hoài nghi ngày càng nhiều, hắn phát hiện, thực lực Viêm Hoàng Thiết Lữ so sánh với những tổ chức tội phạm nước ngoài thì vẫn còn kém xa, nhưng thật khó có thể tưởng tượng cái đội quân này lại có thể bảo vệ được một khu vực rộng lớn đến vậy.
Đến nay, ngay cả tướng quân Lâm Chí Quốc cũng bị Brahma Thiên Vương bắt cóc, tuy không biết Brahma Thiên vương định làm gì nhưng cũng có thể biết, điểm yếu của Viêm Hoàng Thiết Lữ ngày càng rõ rệt.
Dương Thần thắc mắc, hay là Viêm Hoàng Thiết Lữ có con bài gì đó, nếu không khi Lâm Chí Quốc bị bắt, những người khác lập tức tan rã, chẳng còn tác dụng gì nữa.
Bản thân Dương Thần đã nhiều lần giúp đỡ bọn họ để mong tình hình trong nước trở lên yên bình hơn, nhưng hôm nay đã rõ, cái tổ chức này thật ra không còn thuốc chữa.
Không để cho Dương Thần tiếp tục nghĩ, trên con đường không một bóng đèn đỏ đột nhiên có một bóng đen lao vào đầu xe của hắn.
Thị lực của Dương Thần không bị ảnh hưởng, đó là một chiếc xe bồn chở dầu cố tình tắt hết đèn đang phóng như bay về phía Dương Thần.