Ánh mắt của Ares như con sư tử sau khi nổi điên đã tỉnh táo lại, sau khi nhìn chằm chằm Dương Thần 1 hồi, hỏi:
- Đây là nội công của Hoa Hạ?
- Đúng vậy.
Dương Thần gật đầu.
- Khí thế của tao cũng rất là khó hiểu, tao cũng hôm nay mới biết, thứ này lại có thể vượt qua cả không gian pháp tắc.
Trong ánh mắt của Ares lóe lên 1 thần sắc phức tạp, rất lâu sau đó, mới nói:
- Mày thắng rồi.
Dương Thần sững sờ, cười:
- Đúng như trong truyền thuyết, con người của mày, trước khi đánh thì hô là mình phải thắng, thua rồi cũng sảng khoái thừa nhận.
Vẻ mặt của Ares vô cùng căm phẫn:
- Mày cho rằng tao là kẻ nhu nhược không biết từ bỏ sao? Thua rồi, thì lần sau lại dùng quả đấm thắng lại mày thôi, hôm nay tuy thắng tao, nhưng mày vẫn không thể giết được tao, võ công Hoa Hạ của mày tuy có thể làm tao bị thương, nhưng muốn truy sát tao, thì chắc mày rõ nhất, đó là điều bất khả thi.
- Tao biết.
Dương Thần gật đầu.
- Tao cũng đâu có ý định giết mày, giết mày rồi, mày lại luân hồi mấy trăm năm, như vậy cũng đâu có ý nghĩa gì.
- Mày biết thì tốt.
Ánh mắt của Ares lóe lên chút giãy dụa.
- Nếu mày thắng rồi, đá thần dĩ nhiên là của mày, nhưng, đợi tao kiếm ra cách khắc chế mày, tao sẽ tiếp tục đến đây khiêu chiến, sẽ có 1 ngày, tao lấy được đá thần.
Dương Thần buồn rầu hỏi:
- Tại sao mày lại phải như vậy, mày đã là kẻ bất diệt, tại sao cứ phải tìm đá thần?
- Như ả tiện nhân đó.
Ares nhe răng cười độc ác.
Dương Thần nhớ lại lịch sử mà mình biết, nhíu mày hỏi:
- Không lẽ đã trải qua hàng chục ngàn năm, mày vẫn không thể chấp nhận thế giới này sao? Các chủ thần khác đã hòa nhập vào thế giới này, tại sao mày và Athéna lại không thể?
- Vì đó là giá trị sống của tao, ả tiện nhân Athéna đó, tuy tao thấy không vừa mắt, nhưng ả có thể kiên trì tín ngưỡng của bọn tao, tao thấy rất thích.
Ares cười ha hả vài tiếng, ho 1 cái, rồi nói:
- Tao đi đây, người của Bão Cát, tao sẽ dẫn đi, còn đá thần, mày cứ giữ lấy, nhất định không được làm mất, tao sẽ đến đòi lại.
Ares nói xong, lắc mình 1 cái, bèn biến mất tiêu trong không trung.
Dương Thần thở dài, bỗng nhiên cảm thấy gã này thực ra cũng khá đáng yêu, hàng chục ngàn năm, cũng không thay đổi lý tưởng của mình, cũng phải khâm phục sự kiên trì của gã.
Sắp xếp lại mạch suy nghĩ, Dương Thần liếc nhìn 1 đám mây đen, sâu khi hít 1 hơi thật sâu, từ từ bay xuống chỗ căn cứ địa hoang tàn.
Ở chỗ đó, Thái Ngưng, Vân Miểu sư thái, và cả Lâm Chí Quốc đã tỉnh lại, đều đang trông ngóng hy vọng.
- Sao rồi? Tên Chiến Thần đó đi rồi sao? Đá thần sao rồi?
Thái Ngưng ngày thường luôn bình tĩnh, nhưng lúc này cũng không kìm được, bèn bước lên hỏi ngay.
Dương Thần nhìn cổ mỉm cười.
- Đánh không lại anh, nên chạy rồi, nói là đá thần cứ giữ lại.
- Vậy sao, may quá.
Thái Ngưng hiểu ý mỉm cười, Vân Miểu sư thái và Ngọc Ki Tử cũng nhìn nhau mỉm cười.
Chỉ có điều sắc mặt của Lâm Chí Quốc không được tốt lắm, dường như vẫn còn tâm sự gì.
Dương Thần đi đến trước mặt Lâm Chí Quốc, chăm chú nhìn vào ánh mắt của Lâm Chí Quốc, mặt mũi vô hồn, hỏi:
- Có phải ông nên giải thích 1 số chuyện?
Lâm Chí Quốc sững sờ 1 hồi, hỏi lại:
- Chuyện gì?
- Về chuyện mà ông phạm phải lần này. Dương Thần nói xong, ánh mắt đã lộ ra 1 chút sát khí.
Sắc mặt của Lâm Chí Quốc buồn bã, ngượng cười nói:
- Cậu đã biết rồi sao?
- Tôi đang đợi ông nói nghe đây.
Dương Thần lạnh lùng nói.
- Tôi đoán rằng, nếu Auler North… à không, phải gọi là Ares mới đúng, đã gạt tôi từ đầu, tính kế dụ tôi đến đây, cũng đủ để khẳng định rồi.
Lâm Chí Quốc biết Dương Thần đã biết chuyện, lại thản nhiên hơn.
- Chuyện gì?
- Các ông đang nói điều bí hiểm gì vậy?
Đám người của Vân Miểu sư thái hỏi.
Dương Thần im lặng không nói gì, đợi cho Lâm Chí Quốc mở miệng.
Lâm Chí Quốc im lặng 1 hồi, trầm giọng nói:
- Không sai, tất cả chuyện này, đúng là kế hoạch của tôi.
Mấy người nghe nói vậy, liền cảm thấy mơ hồ hơn, khẩn trương nhìn Lâm Chí Quốc, còn Áo Xám đứng ở 1 bên đau khổ nhắm mắt lại.
- Vân nhi, em còn nhớ, con trai và con dâu của chúng ta đã chết trận ở nơi nào không?
Lâm Chí Quốc bỗng nhiên hỏi Vân Miểu.
Vân Miểu ngẩn người ra, mặt lộ vẻ đau lòng, giọng run run nói:
- Khu vực Kashmir…
- Đúng vậy, Kashmir, nơi biên cương giữa Ấn Độ và Pakistan…
Lâm Chí Quốc cười mỉa mai:
- Là tôi phái bọn họ đi qua đó.
- Tại sao lại nhắc việc này?
- Tôi muốn nói cho cậu biết, lúc đầu, chính đám người Brahma Ấn Độ chính là lên kế hoạch giết hại con trai và con dâu của tôi.
Lâm Chí Quốc nói.
Đám người Dương Thần nghe nói vậy, đều giật mình 1 cái, Dương Thần nhíu mày suy nghĩ, hắn vẫn còn nhớ, lúc còn ở Tây Tạng, Vân Miểu sư thái kể “hành vi phạm tội” của Lâm Chí Quốc, đã có nói, con trai và con dâu chết ở Kashmir, chỉ có điều lúc đó mình không chú ý lắm.
Cặp mắt của Vân Miểu sư thái đỏ lên.
- Thật sao?
- Không sai, tôi đã điều tra 20 mấy năm, nay ngoái mới xác nhận được, chính là bọn Brahma, đã sát hại chúng nó ở Kashmir.
Ánh mắt Lâm Chí Quốc lộ ra chút thù hận.
- Nếu không phải bọn chúng, con trai và con dâu của chúng ta đâu có chết, Tuệ nhi, sẽ không phải mồ côi cha mẹ từ nhỏ, không bỏ tôi đi, gia đình của chúng tôi, cũng đâu trở nên lạnh lẽo như vậy.
Vân Miểu sư thái quay đầu đi lau nước mắt nơi khóe mắt, nói:
- Nói chuyện này có tác dụng gì, đã là quá khứ rồi.
- Không, không phải là quá khứ đâu, chuyện mà tôi muốn nói bây giờ, bắt nguồn từ chuyện các đây 20 mấy năm…
Kế tiếp, Lâm Chí Quốc tiếp tục kể chuyện, khiến mọi người có mặt đều ngơ ngác, khó mà tin được…
Vào tháng trước, Viêm Hoàng Thiết Lữ nhận được mật báo, Brahma Ấn Độ tính quấy rối chiếc mẫu hạm hạt nhân của Hoa Hạ, đồng thời, Brahma còn thuê lính đánh thuê nổi tiếng nhất thế giới – Bão Cát, đến để cùng sát cánh tác chiến.
Tin tức này, đã làm cho Lâm Chí Quốc nổi giận, nhưng lại biết tình hình tương đối gay go, dù sao thì thực lực của đối thủ rất là hùng hậu.
Đối với Brahma, Lâm Chí Quốc vì chuyện của con mình, từ lâu đã hận thấu xương, bây giờ lại muốn đối phó với nước của mình, gã đâu thể chịu được.
Trong lúc suy nghĩ kế sách để đối phó, Lâm Chí Quốc nghĩ đến việc mượn dùng sức mạnh của Dương Thần, vì thế, 1 cách suy nghĩ to gan mạo hiểm, đã lóe lên trong đầu của Lâm Chí Quốc…
Lâm Chí Quốc bí mật hợp tác với thủ lĩnh Bão Cát – Auler North, cũng chính là Ares. Lâm Chí Quốc nói với Ares, gã có thể ra giá thuê cao gấp 2 lần bọn Brahma, để Bão Cát cùng diễn xuất kế phản gián.
Mưu kế này thật là đơn giản, chính là mượn tay của Dương Thần và Bão Cát, tiêu diệt đám người Brahma ở căn cứ địa mẫu hạm.
Đồng thời, Lâm Chí Quốc còn nghĩ đến viên đá thần trên tay của Dương Thần.
Phải biết rằng, Lâm Chí Quốc không phải không nghĩ đến viên đá thần, mà là trước giờ không có cơ hội để đoạt lấy, 1 khi trở mặt với Dương Thần, gã hiểu rõ hậu quả sẽ nghiêm trọng đến chừng nào.
Kết quả là, kế phản gián lần này trở thành 1 cơ hội.
Trước hết, Lâm Chí Quốc sẽ gặp trực tiếp Bão Cát, đưa ra mức giá gấp đôi bọn Brahma, thuê Bão Cát cùng đóng 1 màn kịch.
Kế tiếp, sau khi Bão Cát đồng ý, Lâm Chí Quốc là nói chuyện với Brahma, đưa ra 1 điều kiện trao đổi – dùng đá thần đổi mẫu hạm.
Lâm Chí Quốc nói với Brahma, gã đồng ý giúp Brahma đoạt lấy viên đá thần của Dương Thần, vì gã biết rõ bên cạnh Dương Thần có những ai, đồng thời, cũng có thể điều động người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, không can thiệp vào việc Brahma đoạt lấy đá thần. Điều cần Brahma đồng ý là, không được cùng Bão Cát phá hoại mẫu hạm.
Brahma dù sao cũng là tổ chức hiểu rõ đá thần hơn, sau khi cân nhắc, liền quyết định hợp tác với Lâm Chí Quốc, diễn 1 màn kịch, ép Dương Thần phải giao ra đá thần.
Khi Brahma và Bão Cát đến Trung Hải, Lâm Chí Quốc giả vờ bị Brahma đánh lén bắt sống thành công, đồng thời, lên kết hoạch dụ Dương Thần đến căn cứ địa mẫu hạm, để hắn không có thời gian bảo vệ đám người của Lâm Nhược Khê.
Về phần người của tiểu đội Hải Ưng, Lâm Chí Quốc nói cho người của Bão Cát biết vị trí cụ thể từ sớm, để có thể khống chế.
Suy nghĩ của Lâm Chí Quốc hết sức tinh tế, chỉ cần đợi Brahma đoạt được đá thần thông qua Bão Cát, vậy thì Dương Thần sẽ không nghi ngờ gã có được đá thần, mà chỉ cho rằng bọn Brahma đã lấy đi.
Hơn nữa, bọn Brahma chắc chắn sẽ bắt đám người của Lâm Nhược Khê làm con tin, như vậy, sẽ chọc giận triệt để Dương Thần.
Người đoạt được đá thần thật sự, chính là bản thân Lâm Chí Quốc, chính là Viêm Hoàng Thiết Lữ, là nhà họ Lâm, đợi đến bọn Brahma phát hiện chiến sĩ Bão Cát đoạt được đá thần, nhưng lại không giao cho bọn chúng, thì bọn chúng đã thành con dê thế mạng rồi.
Đồng thời, chỉ cần người của Bão Cát làm nội ứng, cứu thoát đám người Lâm Nhược Khê, Dương Thần chắc chắn sẽ giết đám Brahma đó.
Cho dù giết Brahma kiếm không thấy đá thần, Dương Thần cũng không thể nghi ngờ Lâm Chí Quốc được.
Chỉ tiếc rằng, Lâm Chí Quốc tính sai 1 nhân vật quan trọng nhất – Ares.
Bản thân Ares, chính là Chiến Thần, ý của gã, chính là thừa cơ hội này, đoạt lấy đá thần, đồng thời giết luôn Dương Thần.
Về phần Brahma và Viêm Hoàng Thiết Lữ, đối với gã mà nói, chỉ là thứ công cụ đồ chơi thôi, gã vốn dĩ háo chiến, chơi 1 trò chơi chiến đấu như vậy, càng thêm thích thú.
Cũng có thể nói, từ đầu đến cuối, bọn Brahma chỉ con sâu đáng thương bị 2 bên lợi dụng, Lâm Chí Quốc vốn cho rằng bọ ngựa bắt ve, nhưng lại không ngờ, bị con chim tước Ares đứng ở phía sau.
…
Khi Lâm Chí Quốc kể hết mọi chuyện, mọi người đều nhìn gã với ánh mắt khó tả, Vân Miểu sư thái sau khi khiếp sợ, chính là đau khổ và thất vọng, Ngọc Ki Tử thì tức giận.
Thái Ngưng cúi đầu, không chịu nói gì, cũng không muốn nhìn Lâm Chí Quốc.
Áo Xám dường như đã biết chuyện từ sớm, luôn im lặng đứng ở chỗ đó không nói gì.
Dương Thần hơi dở khóc dở cười, nói:
- Chẳng trách, mẫu hạm bỗng nhiên được chuyển khỏi từ sớm, không thấy bóng dáng. Chẳng trách, kể cả điều cơ bản nhất, khi nào kẻ thù đến ông cũng tính sai, tính sai thì thôi đi, kẻ thù lại còn biết được tung tích của tất cả mọi người từ sớm…
- Đúng rồi, trước đó, Dương Liệt đột nhiên qua nhà tôi, muốn đưa Tuệ Lâm đi, cũng là do ông tiết lộ chứ ai. Có phải ông đã sớm biết, mấy người phụ nữ ở nhà của tôi, sẽ bị bắt đi làm con tin. Vì vậy, ông lo lắng cháu gái của mình bị hại, nên mượn tay Dương Liệt đưa cổ đi, phải vậy không?
Lâm Chí Quốc gượng cười:
- Không ngờ, kể cả chuyện này cũng bị cậu đoán trúng, đúng là lén lút dùng phương pháp bí mật, để Dương Liệt biết Tuệ nhi đang ở chỗ của cậu, đáng tiếc, gã Dương Liệt ngu xuẩn đó, lại không thể đưa nó đi. Có lẽ đây là ý trời, kế hoạch của tôi đã thất bại rồi, nhưng cuối cùng Tuệ nhi vẫn an toàn.
Dương Thần mỉm cười nói:
- Lỗ hổng của ông thực ra còn 1 số nữa, nhưng tôi không thể không phục ông, chiêu này, đúng là tuyệt vời, có câu không ai đoán được chữ ngờ, sơ hở duy nhất của ông chính là không gặp may, đúng lúc thủ lĩnh của Bão Cát là Ares, gã đó, chỉ sinh ra để chiến đầu và chiến tranh thôi, gã không phải là kẻ âm mưu gì cả, nhưng gã không ngu ngốc.
- Hừ, hơn nữa, còn là thằng cha không biết giữ chữ tín.
Lâm Chí Quốc khinh thường nói.
Dương Thần cười ha hả.
- Ông thực sự tưởng rằng, gã đó đã khai ông ra sao?
- Cái gì?
Lâm Chí Quốc bỗng tỉnh ngộ, giọng run run hỏi Dương Thần:
- Là... là cậu cố ý thăm dò?
Mấy người khác đều ngạc nhiên nhìn Dương Thần.
Dương Thần gật đầu:
- Không sai, vừa mới bắt đầu, tôi chỉ nghi ngờ, kẻ đứng sau bức màn chỉ huy có thể là ông không. Nhưng tôi không thể xác định, vì vậy, tôi mới rào trước đón sau, ai mà biết, ông thực sự thừa nhận. Ares căn bản không nói gì, thì đã đi rồi, nếu không phải ông có tật giật mình, thì tôi cũng không thể nào nhanh chóng biết được toàn bộ chân tướng sự viêc.
Lâm Chí Quốc loạng choạng bước lui 2 bước, cũng là 1 màn ảm đạm.
- Ông an bài nhiều việc đến như vậy, thậm chí, không ngại thuộc hạ của mình bị thương, giống như Thiên Long, xém chút nữa thì chết rồi, kết quả là, chẳng phải cũng rơi vào tình cảnh này. Nói thật, tôi không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của ông, cách làm của ông, chẳng khác gì tự kiếm con đường chết.
Dương Thần thở dài nói.
Lâm Chí Quốc bỗng nhiên cười lạnh lùng, dần dần, tiếng cười lạnh lùng càng lớn hơn, gần như có chút điên cuồng.
- Cậu biết gì mà nói? Cậu biết gì mà nói chứ? Cậu có biết trong lòng tôi đau khổ đến nhường nào không?
- Tôi nói cho cậu biết, Dương Thần.
Lâm Chí Quốc nói:
- Tôi làm chủ nhà của nhà nhà họ Lâm, đã hơn 20 mấy sắp 30 năm rồi. Vì tôi đảm nhận vị trí tướng quân của Viêm Hoàng Thiết Lữ, không tiện nói toạc ra, nhà họ Lâm luôn chỉ là gia tộc thứ 2 ở Yến Kinh. Tôi rõ ràng đã đảm nhiệm vị trí đầu não của tổ chức bảo vệ Hoa Hạ, lại cứ phải nhìn 1 lũ hàng dỏm xem thường tôi, lại còn mỉa mai châm chọc tôi ở phía sau… cứ như thế, tôi căn bản không thể nào phản bác lại.
- Sắp 30 chục năm rồi, tôi luôn im lặng chịu đựng. Nhưng rồi thì sao, tôi nhận được điều gì? Nhà họ Lâm không thể lớn mạnh, con trai và con dâu của tôi, đều đã vì nước hy sinh! Vợ của tôi, cháu gái của tôi, toàn bộ bỏ tôi đi ẩn trong núi sâu! Trong nhà chỉ có 1 ông lão cô đơn! Đám bà con khác thì cứ chê tôi không có năng lực, không thể làm cho nhà họ Lâm vinh quang hiển hách.
Lâm Chí Quốc kêu to 1 tiếng, khiến ánh mắt của Vân Miểu sư thái đứng ở kế bên dần dần thắm uớt, sắc mặt lộ vẻ có chút không đành lòng và đau khổ. Áo Xám thì đau khổ nhắm mắt lại, hiển nhiên cũng biết những tháng ngày đã qua của Lâm Chí Quốc chẳng dễ chịu gì.
Hơi thở của Lâm Chí Quốc có chút hỗn loạn, trên trán lộ ra vào đường gân xanh, tiếp tục nói:
- Mấy năm nay, các nước khác, không ngừng tăng cường tổ chức an toàn bí mật của mình. Bất luận là Blue Storm của Mỹ, Huân Chương Council của Nga, thậm chí là 1 số tổ chức phi chính phủ, như hội Bát Kỳ, Curia, Panthera onca… tốc độ tăng trưởng đều nhanh hơn rất nhiều so với Viêm Hoàng Thiết Lữ chúng tôi! Số người của chúng tôi nhiều nhất, nhưng chất lượng lại không ngừng giảm xuống! Chúng tôi hy sinh 10 mấy chiến sĩ, mới có thể tiêu diệt 1 đặc công của kẻ địch, tổ chức như vậy, làm sao có thể bảo vệ quốc gia chứ!?
- Chúng tôi luôn tìm kiếm sự phát triển, nhưng ai có thể giúp chúng tôi? Đám hàng dỏm đó, cả ngày chỉ biết tranh danh đoạt lợi, căn bản không biết, không có lũ người như chúng tôi, bọn họ sớm đã bị những tổ chức nước ngoài đó chia 5 xẻ 7 rồi.
- Nếu không phải vì đất nước này, cậu tưởng, với tư cách là 1 trưởng bối, tôi lại phải thấp giọng nói chuyện với cậu vậy sao, lại cứ bị cậu mỉa mai châm chọc, cũng không nói lại sao?
Dương Thần im lặng, lời nói của Lâm Chí Quốc cũng có chút đạo lý, ty ổng đã đi sai đường, nhưng chuyện gi cũng có nguồn gốc của nó.
- Tôi đã nhịn đủ rồi, những ánh mắt xem thường của người khác, tôi cũng chịu nhịn đủ rồi, khi phải thấp cổ bé họng trước người rõ ràng thua kém tôi.
Lâm Chí Quốc lạnh lùng nói:
- Hôm nay nếu như sự việc đã bại lộ rồi, tôi cũng không tính tiếp tục ngồi ở vị trí này nữa. Dương Thần, nếu cậu còn chút lương tâm, thì đừng nói ra chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi chỉ muốn từ chức, trở về làm 1 ông lão dưỡng già.
Không đợi Dương Thần nói, 1 giọng nói nam có chút từ tính phát ra từ sườn núi thấp ở phía sau đống đổ nát.
- Đã làm sai, thì phải chịu phạt, trốn tránh có nghĩa là biết sai nhưng không chịu sửa…
Mọi người đều giật mình sợ hãi, nhìn sang hướng đó.
Sắc mặt của Dương Thần lộ vẻ có chút khó tin, khoảng cách gần như vậy, mình lại không phát hiện có người đang tới gần? Tại sao lại có thể?