Trò khôi hài ở trong câu lạc bộ đua xe, cũng không khiến Dương Thần quên mục đích chính tìm Đường Uyển, sau khi đuổi Đường Giác ngốc nghếch thần kinh hồ đồ đi, Dương Thần cùng Đường Uyển kí tên vào hiệp nghị hợp tác, cuối cùng quyết định cuộc thi “Ngôi sao Ngọc Lôi” địa điểm cuộc thi từ đầu đến cuối đều do tập đoàn Phong Lâm
ở các nơi trong cả nước cung cấp.
Trên thực tế, đây là một chuyện mà Đường Uyển cực kỳ vui vẻ, dù sao đến đêm chung kết sẽ có Christine trợ trận, Phong Lâm chẳng khác nào chiếm được một cơ hội tuyên truyền vô cùng tốt.
Ninh Quốc Đống cùng bằng hữu lái xe Vi Bá đợi xong trận đấu không bao lâu liền rời đi, cũng không biết đi nơi nào, lúc gần rời đi, Ninh Quốc Đống chỉ cùng Đường Giác và Đường Uyển chào hỏi, rõ ràng không nhìn Dương Thần vào trong mắt.
Trái lại Vi Bá rất hào phóng đến cạnh Dương Thần bắt tay, người bên cạnh nhìn thấy, người nước ngoài dù trong lòng nghĩ thế nào, so sánh với cán bộ cấp sở Ninh Quốc Đống còn phải hiểu được cách làm người nhiều lắm.
Đương nhiên, cũng không có ai thực sự nghĩ rằng Ninh Quốc Đống không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, trong công việc của y khẳng định không có bộ dáng hẹp hòi như thế này, nhưng trong việc riêng, đối với Dương Thần hiển nhiên không có bao nhiêu thiện cảm, thậm chí vô cùng căm ghét.
Đường Uyển cũng hiểu được, Ninh Quốc Đống hình như cùng Dương Thần có ân oán, đợi chuyện công việc xong xuôi, liền thân thiết hỏi han:
- Dương Thần, anh sao lại có mâu thuẫn với Ninh Quốc Đống, chuyện này đối với anh mà nói, dứt khoát không phải là chuyện tốt.
- Em nói là, Ninh gia của Yến Kinh sao?
Dương Thần không để ý nói.
Đường Uyển cũng không ngạc nhiên khi Dương Thần biết hoàn cảnh Ninh Quốc Đống, dù sao cả hai đều không phải kẻ tầm thường, nếu là người bình thường, cô tuyệt nhiên sẽ không cảm thấy Dương Thần cần chú ý gì nhiều, nhưng Ninh Quốc Đống lại khác.
- Hôm nay anh cũng thấy đấy, em cùng Ninh Quốc Đống biết nhau, em không phải cố ý trước đây giấu diếm anh điều gì, chỉ có điều cảm thấy không cần nói, bây giờ anh và Ninh Quốc Đống có mâu thuẫn như vậy, em cũng nhắc nhở anh, tránh cho anh xem nhẹ anh ta.
Lông mi Đường Uyển hơi nhăn lại, nói:
- Đường gia chúng em tại Yến Kinh cũng là một trong mấy đại gia tộc có tư cách lâu đời nhất, thực lực hiện tại, tại Yến Kinh xếp trong bốn đại gia tộc đứng đầu, chúng ta giống nhau bị mọi người coi là một vòng tròn “Bốn đại gia tộc Yến Kinh”, đứng mũi chịu sào chính là Ninh Quốc Đống tại Ninh gia.
- Ninh gia không chỉ bởi vì Ninh Quang Diệu là thủ tướng trẻ tuổi nhất bây giờ, vì từ khi khai quốc đến nay bất cứ nguy hiểm gì, gần như đều ở việc tích lũy thế lực, nền móng là nhà quyền quý ổn định nhất, nói đó là gia tộc quyền quý nhất Hoa Hạ cũng không vì Ninh Quốc Đống tuy rằng là con trai độc nhất của Thủ tướng Ninh Quang Diệu, kỳ thật cũng không đủ chắc chắn tiếp nhận chức vụ chủ nhân Ninh gia, bởi vì, bên trong Ninh gia, người trẻ tuổi có thực lực nhiều lắm, Thủ tướng Ninh Quang Diệu, căn bản không thiếu để cân nhắc.
Dương Thần nghe Đường Uyển nói hiển hách như vậy, không khỏi tò mò hỏi:
- Vậy trừ Đường gia các người ra, còn hai đại gia tộc nữa?
Đường Uyển thấy thần sắc không chút phật lòng của Dương Thần, biết hắn không sợ cái gì, vô lực thở dài nói:
- Hai đại gia tộc khác, một là Phó thủ tướng Lý Mạc Thân tại Lý gia, Lý Mạc Thân xấp xỉ tuổi Ninh Quang Diệu, tuy rằng ông ta phải ở dưới Ninh Quang Diệu, nhưng Lý gia ở thời kỳ dân quốc, có liên hệ rất sâu cùng cơ quan đặc vụ dân quốc, sau khi chính phủ dân quốc thất bại, rất nhiều thế lực ngầm bị Lý gia thâu tóm, Lý gia trong bốn đại gia tộc là thấp nhất, nhưng là tàn ác nhất.
- Còn một gia tộc khác là Dương gia phát triển long đong nhất.
- Dương gia?
Dương Thần sửng sốt, hắn có nghĩ tới Dương gia là gia tộc rất hùng mạnh, từ một người phụ nữ biết đối nhân xử thế như Dương Tiệp Dư, còn có năng lực như thế, từ đó có thể thấy được, nhưng không nghĩ tới, Dương gia đúng là một trong bốn đại gia tộc lớn Hoa Hạ.
Đường Uyển nhưng không phát hiện vẻ mặt khác thường của Dương Thần, dường như đắm chìm trong một hồi ức, nói:
- Dương gia trong bốn đại gia tộc, tư cách là gia tộc lâu đời nhất, theo như trên gia phả, Dương gia đã trải qua gần ngàn năm, đây là điều mà các gia tộc khác không thể vinh quang bằng, người Dương gia rất ít, nhưng mỗi người, dường như đều đối với gia tộc có niềm tin mãnh liệt, làm Dương gia mấy lần trong tình cảnh thiếu chút nữa bị chôn vùi, không chỉ có vô số lần ở Đông Sơn đứng lên, mà còn trong lịch sử Hoa Hạ viết lên rất nhiều hào quang bất hủ.
Bây giờ Dương gia ở Yến Kinh, kỳ thật đầu thời kỳ xây dựng đất nước, là vô cùng xuống dốc, nhưng chủ nhân Dương gia... cũng chính là chủ nhân hiện tại, lão tiên sinh Dương Công Minh cha của Nguyên soái Dương Diệp là một thiên tài quân sự, trên chiến trường là tướng quân trăm trận trăm thắng, khi trong chiến tranh kháng chiến, nội chiến, giúp Triều Tiên, đều là nhân vật đứng đầu nắm giữ bộ đội Hoa Hạ, đều là Dương lão chủ nhân tạo nên linh hồn quân đội, danh vọng Dương gia trong quân đội không có ai sánh bằng.
- Có thể nói Dương lão gia một tay đưa Dương gia đang dần mai một xoay chuyển, ông ấy còn dạy dỗ ra những đứa con đưa Dương gia tiếp tục phát dương quang đại, Dương Công Minh nếu nói là lão gia khiến Dương gia nổi dậy, trở thành anh hùng quân đội, thì Chủ tịch Quốc hội Dương chính là anh hùng của thời kỳ chính trị không ổn định, ông ấy đã dẫn dắt rất nhiều học sinh hiện tại là cán bộ cấp cao, củng cố chính trị Hoa Hạ, kinh tế phát triển nhanh hơn, là anh hùng chân chính ẩn núp phía sau.
- Dương gia hiện tại, không thể không nói là một trong bốn đại gia tộc, tuy rằng tổng thể xem trên thực lực, Dương gia không giàu có bằng ba nhà Ninh, Lý, Đường có thế lực khổng lồ, nhưng, lực lượng tiềm tàng của Dương gia, cũng là quân đội Hoa Hạ và tâm của rất nhiều người dân mọi tầng lớp.
- Trên thế giới này, thân thể khỏe mạnh to lớn cũng không ngăn được trăm vạn hùng binh.
Dương Thần nghe xong, lâm vào trầm mặc, gia tộc kia, hình như tràn đầy vinh quang và hào quang, nhưng có vài thứ... cách chính mình, sao lại xa xôi như vậy.
- Ồ... Em dường như nói hơi nhiều.
Đường Uyển tự giễu cười:
- Kỳ thật trong những đại gia tộc quyền quý ở Yến Kinh, em thích nhất chính là Dương gia, đó là gia tộc có rất nhiều huyền thoại, anh cũng họ Dương, nghe xong liệu không có chút nhiệt huyết sôi trào sao?
Dương Thần lắc đầu, cười nói:
- Giống như nghe chuyện ngày xưa, hơn nữa là chuyện xưa lỗi thời.
- Đó là bởi vì anh không sống ở thời đại ấy, giống như em bằng này tuổi, mới có thể nhìn thấy tư thế oai hùng của Chủ tịch Quốc hội Dương Công Minh năm đó.
Vẻ mặt Dương Thần bất đắc dĩ, giơ tay nhéo lên mặt Đường Uyển đang không chú ý, khuôn mặt tinh tế, rất có cảm giác.
- Khuôn mặt non mịn, Tiểu Uyển em mới 18 tuổi sao!
Dương Thần bỡn cợt cười nói.
Đường Uyển lườm anh một cái, nhìn đồng hồ:
- Chính sự bàn xong rồi, nói chuyện tào lao cũng xong rồi, hơi quá chiều một chút, tuy có hơi muộn, nhưng vẫn có thể ăn cơm trưa được phải không? Có vinh hạnh được cùng Giám đốc Dương ăn cơm trưa không?
Dương Thần mắt nhìn trái phải, hai người còn đang trong phòng nghỉ câu lạc bộ đua xe:
- Có phải hay không ở trong này ăn cơm trong cặp lồng?
Đường Uyển bật cười:
- Cặp lồng đựng cơm anh cũng nghĩ ra, nói thật đồ vật đó em chưa ăn qua, mặc dù có nghĩ muốn thử một lần kích thích, nhưng cuối cùng vẫn là xấu hổ không dám bảo người ta đi mua cho mình.
- Tôi sẽ đi mua cho em?
Dương Thần tự đề cử mình.
Đường Uyển trừng mắt nhìn hắn:
- Anh thật đúng là muốn em cùng anh ăn cơm trong cặp lồng?
- Vậy ăn cái gì?
Dương Thần buồn bực, muốn ăn gì nói rõ ra có được không?
Đường Uyển nháy mắt mấy cái, khuôn mặt quyến rũ câu hồn người cười khẽ nói:
- Anh thích cái gì, em sẽ ăn cái đấy.
Dương Thần nuốt nuốt nước miếng, chính giống như phóng điện, chính mình còn chưa có kích động như vậy, cười ha hả nói:
- Vậy chắc em có phòng bị rồi.
- Vì sao?
Đường Uyển khó hiểu.
- Cái tôi thích đã ở trước mắt tôi, tôi có thể ăn, không biết em có ăn được hay không?
Dương Thần nói.
- Cái gì vậy?
Đường Uyển mơ hồ nhìn trái phải, ăn cái gì thế?
- Tôi thích không phải là em sao, em có thể ăn chính em không? Em Tiểu Uyển.
Dương Thần cười gian tà nói.
Đường Uy lập lức rối loạn khuôn mặt ửng đỏ, vươn ngón tay nhỏ nhắn mềm mại bóp cánh tay Dương Thần, thấy Dương Thần không kêu đau, vẫn cười xấu xa, không khỏi buồn bực nói:
- Anh dù giả bộ, có thể giả bộ rất đau không? Khiến em có thể dễ chịu chút.
- Em cho tôi ăn, tôi sẽ nói đau.
Dương Thần nghiêm túc nói.
Đôi mắt đẹp của Đường Uyển lưu chuyển, giờ phút này người phụ nữ nhìn không đúng thực tuổi, phảng phất như mối tình đầu năm hai mươi tuổi, sặc sỡ lóa mắt.
- Em từ đêm đó đã nói cho anh ăn, chính là anh mặc kệ em.
Đường Uyển u oán nói.
Dương Thần nuốt nước bọt, cười gượng nói:
- Người phụ nữ này, ôi... Làm sao để nói với em đây, em không cho tôi ăn, tôi thật không nuốt nổi... Em thẳng thằng như vậy nói cho tôi ăn lại khiến tôi khó mở miệng.
Thốt ra lời này, Đường Uyển lập tức cười, nghiêng vòng eo mảnh mai, bộ dáng Dương Thần vài phần ngượng ngùng, vài phần bất đắc dĩ, dường như rất ngon, khiến Đường Uyển vui vẻ.
Cuối cùng hai người vẫn ở trong nhà ăn câu lạc bộ tùy tiện ăn chút cơm Tây, ăn cái gì cũng được, chỉ có hai người ngồi cùng nhau tâm sự, nói chút mặt đỏ lời nói không e lệ, cũng là cực kỳ ăn ý.
Dương Thần cảm thấy, bản thân kỳ thật cùng Đường Uyển dù chỉ là tán gẫu, thậm chí so các hồng nhan tri kỷ khác có nhiều đề tài hơn nhiều.
Đường Uyển là một người phụ nữ từng trải, chuyện tuổi tác ngoài việc làm cho cô trở nên phong tình, còn cho cô hiểu biết uyên bác và tích lũy học thức, mà Dương Thần tuy rằng trẻ tuổi, nhưng tầm hiểu biết tuyệt đối không phải người đàn ông trung niên bình thường có thể sánh được, đặc biệt văn hóa nước ngoài, đối với trí nhớ Dương Thần đã gặp qua là không thể quên được, đều là để tiện lấy tư liệu mẫu.
Hai người nói chuyện cũng không cảm giác được sự chênh lệch tuổi tác, ngược lại giống như tìm được tri kỷ, loại cảm giác kỳ diệu này, không chỉ có Đường Uyển trong lòng thỏa mãn, Dương Thần cũng cực kỳ thoải mái.
Trò chuyện như vậy từ trưa, sau khi uống xong mấy chén Lam Sơn, sắc trời dần u ám.
Dương Thần nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ, phỏng chừng công ty tư nhân đã chuẩn bị tan tầm, liền định về thẳng nhà.
- Em đưa anh về công ty.
Đường Uyển đứng dậy, mặc dù có chút không đành, nhưng cô biết, Dương Thần ngay bây giờ sẽ không ăn cô.
Dương Thần cũng không khách khí, ngồi xe Đường Uyển trở về tập đoàn Phong Lâm, sau khi lấy xe mình, hướng Đường Uyển nói lời từ biệt.
Hai người tuy rằng cuối cùng cũng chưa nói gì, nhưng ánh mắt nhìn nhau thân thiết hơn nhiều, điều này làm cho Dương Thần có chút phiền não hạnh phúc, như vậy đi. Chính mình giữ gìn không được thật sự yêu một người trí tuệ như thế - Cô bé Đường Đường kia không nên kêu mình là chú, phải gọi là cha, ngẫm lại đều xấu.
Dương Thần lái xe, đang nghĩ muốn về nhà, không ngờ Quách Tuyết Hoa đột nhiên gọi điện.
- Dương Thần, mẹ cùng vú Vương muốn đi làm mặt nạ bảo dưỡng, Tuệ Lâm cũng đi theo, đứa nhỏ kia muốn tham gia trận đấu, cô gái làm ngôi sao ca nhạc thường được bảo vệ làn da, tối nay con cùng vợ đi ăn cơm, ở nhà không nấu cơm.
Dương Thần sửng sốt, mẹ của mình muốn cho mình và Lâm Nhược Khê hòa hảo, tạo cơ hội này cũng quá lộ liễu đi.
Tuy nhiên cũng không có cách nào, tâm tư của trưởng bối, không muốn thấy mình và Lâm Nhược Khê chiến tranh lạnh, bản thân mình không thể uổng phí khổ tâm mọi người.
Vì thế Dương Thần quay đầu xe, đi đến bãi đỗ xe tòa nhà Quốc tế Ngọc Lôi, thời gian này, gần lúc Lâm Nhược Khê tan tầm Quách Tuyết Hoa đã gọi điện thoại cho cô, cô sẽ không tránh né mình, đơn giản không trở về nhà?
Nghĩ đi nghĩ lại,từ cửa thang máy bãi đỗ xe trước mặt, hai bóng dáng đi ra, trong đó bóng dáng duyên dáng, đúng là Lâm Nhược Khê mặc áo khoác màu trắng nhung theo phong cách Châu Âu, mặc quần màu đỏ thời trang bó sát người, một đầu tóc đen thả xuống, hai chiếc lược cài hai bên sườn tóc, thoạt nhìn dịu dàng đi nhiều, khuôn mặt thanh lịch có chút mệt mỏi.
Mà người còn lại, khiến Dương Thần thiếu chút nữa đập tay lái kích động, người kia mặc tây trang phẳng lì, tên lòe loẹt ấy, không phải là Ninh Quốc Đống buổi sáng mới gặp qua hay sao?
Người này, y nhân lúc vắng mặt lão tử, tới tìm bà xã của ta, đã vậy, trong tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ rực?
Trò khôi hài ở trong câu lạc bộ đua xe, cũng không khiến Dương Thần quên mục đích chính tìm Đường Uyển, sau khi đuổi Đường Giác ngốc nghếch thần kinh hồ đồ đi, Dương Thần cùng Đường Uyển kí tên vào hiệp nghị hợp tác, cuối cùng quyết định cuộc thi “Ngôi sao Ngọc Lôi” địa điểm cuộc thi từ đầu đến cuối đều do tập đoàn Phong Lâm
ở các nơi trong cả nước cung cấp.
Trên thực tế, đây là một chuyện mà Đường Uyển cực kỳ vui vẻ, dù sao đến đêm chung kết sẽ có Christine trợ trận, Phong Lâm chẳng khác nào chiếm được một cơ hội tuyên truyền vô cùng tốt.
Ninh Quốc Đống cùng bằng hữu lái xe Vi Bá đợi xong trận đấu không bao lâu liền rời đi, cũng không biết đi nơi nào, lúc gần rời đi, Ninh Quốc Đống chỉ cùng Đường Giác và Đường Uyển chào hỏi, rõ ràng không nhìn Dương Thần vào trong mắt.
Trái lại Vi Bá rất hào phóng đến cạnh Dương Thần bắt tay, người bên cạnh nhìn thấy, người nước ngoài dù trong lòng nghĩ thế nào, so sánh với cán bộ cấp sở Ninh Quốc Đống còn phải hiểu được cách làm người nhiều lắm.
Đương nhiên, cũng không có ai thực sự nghĩ rằng Ninh Quốc Đống không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, trong công việc của y khẳng định không có bộ dáng hẹp hòi như thế này, nhưng trong việc riêng, đối với Dương Thần hiển nhiên không có bao nhiêu thiện cảm, thậm chí vô cùng căm ghét.
Đường Uyển cũng hiểu được, Ninh Quốc Đống hình như cùng Dương Thần có ân oán, đợi chuyện công việc xong xuôi, liền thân thiết hỏi han:
- Dương Thần, anh sao lại có mâu thuẫn với Ninh Quốc Đống, chuyện này đối với anh mà nói, dứt khoát không phải là chuyện tốt.
- Em nói là, Ninh gia của Yến Kinh sao?
Dương Thần không để ý nói.
Đường Uyển cũng không ngạc nhiên khi Dương Thần biết hoàn cảnh Ninh Quốc Đống, dù sao cả hai đều không phải kẻ tầm thường, nếu là người bình thường, cô tuyệt nhiên sẽ không cảm thấy Dương Thần cần chú ý gì nhiều, nhưng Ninh Quốc Đống lại khác.
- Hôm nay anh cũng thấy đấy, em cùng Ninh Quốc Đống biết nhau, em không phải cố ý trước đây giấu diếm anh điều gì, chỉ có điều cảm thấy không cần nói, bây giờ anh và Ninh Quốc Đống có mâu thuẫn như vậy, em cũng nhắc nhở anh, tránh cho anh xem nhẹ anh ta.
Lông mi Đường Uyển hơi nhăn lại, nói:
- Đường gia chúng em tại Yến Kinh cũng là một trong mấy đại gia tộc có tư cách lâu đời nhất, thực lực hiện tại, tại Yến Kinh xếp trong bốn đại gia tộc đứng đầu, chúng ta giống nhau bị mọi người coi là một vòng tròn “Bốn đại gia tộc Yến Kinh”, đứng mũi chịu sào chính là Ninh Quốc Đống tại Ninh gia.
- Ninh gia không chỉ bởi vì Ninh Quang Diệu là thủ tướng trẻ tuổi nhất bây giờ, vì từ khi khai quốc đến nay bất cứ nguy hiểm gì, gần như đều ở việc tích lũy thế lực, nền móng là nhà quyền quý ổn định nhất, nói đó là gia tộc quyền quý nhất Hoa Hạ cũng không vì Ninh Quốc Đống tuy rằng là con trai độc nhất của Thủ tướng Ninh Quang Diệu, kỳ thật cũng không đủ chắc chắn tiếp nhận chức vụ chủ nhân Ninh gia, bởi vì, bên trong Ninh gia, người trẻ tuổi có thực lực nhiều lắm, Thủ tướng Ninh Quang Diệu, căn bản không thiếu để cân nhắc.
Dương Thần nghe Đường Uyển nói hiển hách như vậy, không khỏi tò mò hỏi:
- Vậy trừ Đường gia các người ra, còn hai đại gia tộc nữa?
Đường Uyển thấy thần sắc không chút phật lòng của Dương Thần, biết hắn không sợ cái gì, vô lực thở dài nói:
- Hai đại gia tộc khác, một là Phó thủ tướng Lý Mạc Thân tại Lý gia, Lý Mạc Thân xấp xỉ tuổi Ninh Quang Diệu, tuy rằng ông ta phải ở dưới Ninh Quang Diệu, nhưng Lý gia ở thời kỳ dân quốc, có liên hệ rất sâu cùng cơ quan đặc vụ dân quốc, sau khi chính phủ dân quốc thất bại, rất nhiều thế lực ngầm bị Lý gia thâu tóm, Lý gia trong bốn đại gia tộc là thấp nhất, nhưng là tàn ác nhất.
- Còn một gia tộc khác là Dương gia phát triển long đong nhất.
- Dương gia?
Dương Thần sửng sốt, hắn có nghĩ tới Dương gia là gia tộc rất hùng mạnh, từ một người phụ nữ biết đối nhân xử thế như Dương Tiệp Dư, còn có năng lực như thế, từ đó có thể thấy được, nhưng không nghĩ tới, Dương gia đúng là một trong bốn đại gia tộc lớn Hoa Hạ.
Đường Uyển nhưng không phát hiện vẻ mặt khác thường của Dương Thần, dường như đắm chìm trong một hồi ức, nói:- Dương gia trong bốn đại gia tộc, tư cách là gia tộc lâu đời nhất, theo như trên gia phả, Dương gia đã trải qua gần ngàn năm, đây là điều mà các gia tộc khác không thể vinh quang bằng, người Dương gia rất ít, nhưng mỗi người, dường như đều đối với gia tộc có niềm tin mãnh liệt, làm Dương gia mấy lần trong tình cảnh thiếu chút nữa bị chôn vùi, không chỉ có vô số lần ở Đông Sơn đứng lên, mà còn trong lịch sử Hoa Hạ viết lên rất nhiều hào quang bất hủ.
Bây giờ Dương gia ở Yến Kinh, kỳ thật đầu thời kỳ xây dựng đất nước, là vô cùng xuống dốc, nhưng chủ nhân Dương gia... cũng chính là chủ nhân hiện tại, lão tiên sinh Dương Công Minh cha của Nguyên soái Dương Diệp là một thiên tài quân sự, trên chiến trường là tướng quân trăm trận trăm thắng, khi trong chiến tranh kháng chiến, nội chiến, giúp Triều Tiên, đều là nhân vật đứng đầu nắm giữ bộ đội Hoa Hạ, đều là Dương lão chủ nhân tạo nên linh hồn quân đội, danh vọng Dương gia trong quân đội không có ai sánh bằng.
- Có thể nói Dương lão gia một tay đưa Dương gia đang dần mai một xoay chuyển, ông ấy còn dạy dỗ ra những đứa con đưa Dương gia tiếp tục phát dương quang đại, Dương Công Minh nếu nói là lão gia khiến Dương gia nổi dậy, trở thành anh hùng quân đội, thì Chủ tịch Quốc hội Dương chính là anh hùng của thời kỳ chính trị không ổn định, ông ấy đã dẫn dắt rất nhiều học sinh hiện tại là cán bộ cấp cao, củng cố chính trị Hoa Hạ, kinh tế phát triển nhanh hơn, là anh hùng chân chính ẩn núp phía sau.
- Dương gia hiện tại, không thể không nói là một trong bốn đại gia tộc, tuy rằng tổng thể xem trên thực lực, Dương gia không giàu có bằng ba nhà Ninh, Lý, Đường có thế lực khổng lồ, nhưng, lực lượng tiềm tàng của Dương gia, cũng là quân đội Hoa Hạ và tâm của rất nhiều người dân mọi tầng lớp.
- Trên thế giới này, thân thể khỏe mạnh to lớn cũng không ngăn được trăm vạn hùng binh.
Dương Thần nghe xong, lâm vào trầm mặc, gia tộc kia, hình như tràn đầy vinh quang và hào quang, nhưng có vài thứ... cách chính mình, sao lại xa xôi như vậy.
- Ồ... Em dường như nói hơi nhiều.
Đường Uyển tự giễu cười:
- Kỳ thật trong những đại gia tộc quyền quý ở Yến Kinh, em thích nhất chính là Dương gia, đó là gia tộc có rất nhiều huyền thoại, anh cũng họ Dương, nghe xong liệu không có chút nhiệt huyết sôi trào sao?
Dương Thần lắc đầu, cười nói:
- Giống như nghe chuyện ngày xưa, hơn nữa là chuyện xưa lỗi thời.
- Đó là bởi vì anh không sống ở thời đại ấy, giống như em bằng này tuổi, mới có thể nhìn thấy tư thế oai hùng của Chủ tịch Quốc hội Dương Công Minh năm đó.
Vẻ mặt Dương Thần bất đắc dĩ, giơ tay nhéo lên mặt Đường Uyển đang không chú ý, khuôn mặt tinh tế, rất có cảm giác.
- Khuôn mặt non mịn, Tiểu Uyển em mới 18 tuổi sao!
Dương Thần bỡn cợt cười nói.
Đường Uyển lườm anh một cái, nhìn đồng hồ:
- Chính sự bàn xong rồi, nói chuyện tào lao cũng xong rồi, hơi quá chiều một chút, tuy có hơi muộn, nhưng vẫn có thể ăn cơm trưa được phải không? Có vinh hạnh được cùng Giám đốc Dương ăn cơm trưa không?
Dương Thần mắt nhìn trái phải, hai người còn đang trong phòng nghỉ câu lạc bộ đua xe:
- Có phải hay không ở trong này ăn cơm trong cặp lồng?
Đường Uyển bật cười:
- Cặp lồng đựng cơm anh cũng nghĩ ra, nói thật đồ vật đó em chưa ăn qua, mặc dù có nghĩ muốn thử một lần kích thích, nhưng cuối cùng vẫn là xấu hổ không dám bảo người ta đi mua cho mình.
- Tôi sẽ đi mua cho em?
Dương Thần tự đề cử mình.
Đường Uyển trừng mắt nhìn hắn:
- Anh thật đúng là muốn em cùng anh ăn cơm trong cặp lồng?
- Vậy ăn cái gì?
Dương Thần buồn bực, muốn ăn gì nói rõ ra có được không?
Đường Uyển nháy mắt mấy cái, khuôn mặt quyến rũ câu hồn người cười khẽ nói:
- Anh thích cái gì, em sẽ ăn cái đấy.
Dương Thần nuốt nuốt nước miếng, chính giống như phóng điện, chính mình còn chưa có kích động như vậy, cười ha hả nói:
- Vậy chắc em có phòng bị rồi.
- Vì sao?
Đường Uyển khó hiểu.
- Cái tôi thích đã ở trước mắt tôi, tôi có thể ăn, không biết em có ăn được hay không?
Dương Thần nói.
- Cái gì vậy?
Đường Uyển mơ hồ nhìn trái phải, ăn cái gì thế?
- Tôi thích không phải là em sao, em có thể ăn chính em không? Em Tiểu Uyển.
Dương Thần cười gian tà nói.
Đường Uy lập lức rối loạn khuôn mặt ửng đỏ, vươn ngón tay nhỏ nhắn mềm mại bóp cánh tay Dương Thần, thấy Dương Thần không kêu đau, vẫn cười xấu xa, không khỏi buồn bực nói:
- Anh dù giả bộ, có thể giả bộ rất đau không? Khiến em có thể dễ chịu chút.
- Em cho tôi ăn, tôi sẽ nói đau.
Dương Thần nghiêm túc nói.
Đôi mắt đẹp của Đường Uyển lưu chuyển, giờ phút này người phụ nữ nhìn không đúng thực tuổi, phảng phất như mối tình đầu năm hai mươi tuổi, sặc sỡ lóa mắt.
- Em từ đêm đó đã nói cho anh ăn, chính là anh mặc kệ em.
Đường Uyển u oán nói.
Dương Thần nuốt nước bọt, cười gượng nói:
- Người phụ nữ này, ôi... Làm sao để nói với em đây, em không cho tôi ăn, tôi thật không nuốt nổi... Em thẳng thằng như vậy nói cho tôi ăn lại khiến tôi khó mở miệng.
Thốt ra lời này, Đường Uyển lập tức cười, nghiêng vòng eo mảnh mai, bộ dáng Dương Thần vài phần ngượng ngùng, vài phần bất đắc dĩ, dường như rất ngon, khiến Đường Uyển vui vẻ.
Cuối cùng hai người vẫn ở trong nhà ăn câu lạc bộ tùy tiện ăn chút cơm Tây, ăn cái gì cũng được, chỉ có hai người ngồi cùng nhau tâm sự, nói chút mặt đỏ lời nói không e lệ, cũng là cực kỳ ăn ý.
Dương Thần cảm thấy, bản thân kỳ thật cùng Đường Uyển dù chỉ là tán gẫu, thậm chí so các hồng nhan tri kỷ khác có nhiều đề tài hơn nhiều.
Đường Uyển là một người phụ nữ từng trải, chuyện tuổi tác ngoài việc làm cho cô trở nên phong tình, còn cho cô hiểu biết uyên bác và tích lũy học thức, mà Dương Thần tuy rằng trẻ tuổi, nhưng tầm hiểu biết tuyệt đối không phải người đàn ông trung niên bình thường có thể sánh được, đặc biệt văn hóa nước ngoài, đối với trí nhớ Dương Thần đã gặp qua là không thể quên được, đều là để tiện lấy tư liệu mẫu.
Hai người nói chuyện cũng không cảm giác được sự chênh lệch tuổi tác, ngược lại giống như tìm được tri kỷ, loại cảm giác kỳ diệu này, không chỉ có Đường Uyển trong lòng thỏa mãn, Dương Thần cũng cực kỳ thoải mái.
Trò chuyện như vậy từ trưa, sau khi uống xong mấy chén Lam Sơn, sắc trời dần u ám.
Dương Thần nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ, phỏng chừng công ty tư nhân đã chuẩn bị tan tầm, liền định về thẳng nhà.
- Em đưa anh về công ty.
Đường Uyển đứng dậy, mặc dù có chút không đành, nhưng cô biết, Dương Thần ngay bây giờ sẽ không ăn cô.
Dương Thần cũng không khách khí, ngồi xe Đường Uyển trở về tập đoàn Phong Lâm, sau khi lấy xe mình, hướng Đường Uyển nói lời từ biệt.
Hai người tuy rằng cuối cùng cũng chưa nói gì, nhưng ánh mắt nhìn nhau thân thiết hơn nhiều, điều này làm cho Dương Thần có chút phiền não hạnh phúc, như vậy đi. Chính mình giữ gìn không được thật sự yêu một người trí tuệ như thế - Cô bé Đường Đường kia không nên kêu mình là chú, phải gọi là cha, ngẫm lại đều xấu.
Dương Thần lái xe, đang nghĩ muốn về nhà, không ngờ Quách Tuyết Hoa đột nhiên gọi điện.
- Dương Thần, mẹ cùng vú Vương muốn đi làm mặt nạ bảo dưỡng, Tuệ Lâm cũng đi theo, đứa nhỏ kia muốn tham gia trận đấu, cô gái làm ngôi sao ca nhạc thường được bảo vệ làn da, tối nay con cùng vợ đi ăn cơm, ở nhà không nấu cơm.
Dương Thần sửng sốt, mẹ của mình muốn cho mình và Lâm Nhược Khê hòa hảo, tạo cơ hội này cũng quá lộ liễu đi.
Tuy nhiên cũng không có cách nào, tâm tư của trưởng bối, không muốn thấy mình và Lâm Nhược Khê chiến tranh lạnh, bản thân mình không thể uổng phí khổ tâm mọi người.
Vì thế Dương Thần quay đầu xe, đi đến bãi đỗ xe tòa nhà Quốc tế Ngọc Lôi, thời gian này, gần lúc Lâm Nhược Khê tan tầm Quách Tuyết Hoa đã gọi điện thoại cho cô, cô sẽ không tránh né mình, đơn giản không trở về nhà?
Nghĩ đi nghĩ lại,từ cửa thang máy bãi đỗ xe trước mặt, hai bóng dáng đi ra, trong đó bóng dáng duyên dáng, đúng là Lâm Nhược Khê mặc áo khoác màu trắng nhung theo phong cách Châu Âu, mặc quần màu đỏ thời trang bó sát người, một đầu tóc đen thả xuống, hai chiếc lược cài hai bên sườn tóc, thoạt nhìn dịu dàng đi nhiều, khuôn mặt thanh lịch có chút mệt mỏi.
Mà người còn lại, khiến Dương Thần thiếu chút nữa đập tay lái kích động, người kia mặc tây trang phẳng lì, tên lòe loẹt ấy, không phải là Ninh Quốc Đống buổi sáng mới gặp qua hay sao?
Người này, y nhân lúc vắng mặt lão tử, tới tìm bà xã của ta, đã vậy, trong tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ rực?