Hiện tại trước mặt Lâm Nhược Khê và Dương Thần là căn phòng sáng choang, rộng chừng hơn năm mươi mét vuông.
Bên ngoài là một ban công xa hoa. Ban công có đặt một bộ bàn bằng kim loại màu đen, và bốn chậu cây màu xanh đang xào xạc.
Tấm rèm màu trắng bị gió thổi lắc lư, ánh nắng chiếu vào phòng rất vui mắt.
Lâm Nhược Khê đi vào phòng, giơ tay vuốt ve kệ ti vi ngày trước. Bên cạnh cô là chiếc giường rộng hai mét.
Vú Vương đã thay chăn đệm của cô trước. Tủ gỗ ba ngăn màu trắng trong phòng cũng được sắp xếp đầy quần áo sang trọng của cô.
Ở phía bên phải là một góc thay đồ và nhà vệ sinh. Bên trong tất nhiên còn bày không ít hành lý Lâm Nhược Khê mang đến đây. Chẳng qua vú Vương không dám tự tiện soạn ra nên bỏ ở đấy.
Phía trên giường là bức tranh phong cảnh Tây Dương tràn đầy hoa cỏ trong gió. Mà thực tế căn phòng này cũng tràn ngập mùi hương thơm ngát.
Dương Thần có thể thấy rõ, hương thơm này không phải là của Lâm Nhược Khê mà là của người chủ cũ lưu lại.
Đương nhiên, hình dung như vậy cũng có chút hơi quá. Nhưng vẫn có rất nhiều đồ đạc của mẹ Lâm Nhược Khê ở đây. Ví dụ như đồ mỹ nghệ, một số sách vở, và một ít đồ dùng văn phòng.
Bàn trang điểm cũng có từ thời đó, gương được lau dọn nhiều vẫn sáng trong.
Trên tủ đầu giường là một bức ảnh, là ảnh lão Trương chụp.
Lâm Nhược Khê đi qua đi lại, cầm lấy bức ảnh. Chậm rãi ngồi xuống chiếc giường êm ái, vuốt ve bức ánh chụp ba người. Suy nghĩ xuất thần.
Dương Thần bước lên trước nhìn, nhận ra có hai người phụ nữ, một là Chủ tịch Cố và Tiết Tử Lĩnh. Trong lòng Tiết Tử Lĩnh bế một đứa nhỏ, xung quanh là thảm nhung. Hẳn là Lâm Nhược Khê lúc còn bé.
Khi đó Tiết Tử Lĩnh giống Lâm Nhược Khê bây giờ, chỉ là lanh lẹ và ôn hòa hơn cô một chút, vẻ mặt mỉm cười.
Lâm Nhược Khê cúi đầu nói nhỏ vài câu, cũng không nghe rõ lắm là cô nói gì. Sau đó bỏ bức ảnh xuống, tùy tay kéo ngăn kéo đầu giường ra.
Ngăn kéo đó Vú Vương cũng chưa hề động đến. Dù sao hôm qua mới vào phòng này, cũng không có thời gian dọn dẹp. Cho nên khi kéo ngăn kéo ra có chút bụi.
Lâm Nhược Khê giơ tay lau bụi, mới nhìn thấy những đồ trong ngăn kéo. Đó là một quyển sách dày và một ít cánh hoa hồng khô.
Dương Thần đứng bên cạnh cảm thấy xúc động. Hắn chưa từng thấy mặt người mẹ vợ khuê các đa sầu đa cảm. Ngăn kéo này không để gì lại để cánh hoa hồng khô. Hay là để trang trí ngăn kéo?
Lâm Nhược Khê bị quyển sách hấp dẫn, nhìn người trong bức ảnh đầu giường, gợi cho cô nhiều kỷ niệm. Lúc này vội vàng lấy quyển sách ra.
Đột nhiên ý thức được có Dương Thần đứng bên cạnh. Lâm Nhược Khê nhíu mày, cẩn thận nghĩ một chút, trước đây mình có chụp nhiều ảnh không, thấy không mới mở quyển sách ra.
Dương Thần cũng hứng thú nhìn quyển sách xem trong đó có gì. Vì thế ngồi xuống cạnh Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê cảm thấy giường rung lên, nhíu mày nói:
- Nhẹ thôi, làm hỏng giường thì sao?
- Không đến mức thế, hai chúng ta cũng không to béo, chỉ hơi động một chút, không thể làm hỏng giường này được.
Dương Thần nói.
- Thật là thô lỗ.
Lâm Nhược Khê nói,
- Tránh ra một chút, chật quá. Anh như vậy em không thoải mái.
- Xa nhau rồi không có cảm giác, như thế này anh thấy thoải mái.
Dương Thần vừa mới cười xong, đột nhiên cảm thấy đoạn nói chuyện sao yêu thế, vì thế không kìm nổi cười ha ha.
Lâm Nhược Khê đang muốn xem ảnh, hắn sao lại cười như điên, tò mò hỏi:
- Anh làm sao vậy?
Dương Thần nhẹ nhàng ghé sát tai Lâm Nhược Khê nói nhỏ:
- Những gì chúng ta vừa nói, nếu người ngoài nghe được đoán xem họ sẽ nghĩ gì?
Lâm Nhược Khê suy nghĩ một lát, liên tưởng đến lối suy diễn của Dương Thần. Lập tức hiểu, má ửng hồng, thở hổn hển trừng mắt nhìn Dương Thần.
Điều làm hai người không ngờ là ở trang sách đầu tiên, không phải ảnh chụp cả gia đình mà là ảnh riêng của Tiết Tử Lĩnh.
Trong ảnh Tiết Tử Lĩnh mặc áo thủy thủ giống như trang phục học sinh thời đó, đứng trước cửa một trường trung học, tươi cười. Bức ảnh đã ố vàng, nhưng vẫn có thể nhận ra, đó là trường trung học ở khu Yến Kinh.
- Mẹ em là người Yến Kinh?
Lâm Nhược Khê suy nghĩ một lát lắc đầu.
- Em không biết, anh em bà con nhà mẹ đều định cư ở nước ngoài. Từ trước tới nay căn bản em không có tin tức gì. Bà nội và mẹ cũng không nói, có thể là thế.
Tiếp theo, phần lớn là ảnh chụp quá trình trưởng thành của Tiết Tử Lĩnh. Tuy không giống như suy nghĩ ban đầu của hai người, nhưng hiển nhiên Lâm Nhược Khê rất có hứng thú tìm hiểu cuộc đời của mẹ mình.
Đây không thể không nói là một chuyện buồn. Đợi sau khi mẹ qua đời con gái mới có cơ hội nhìn lại kỷ niệm ngày đó.
Sau khi xem khoảng mười trang ảnh Tiết Tử Lĩnh đột nhiên có mấy tấm ảnh chụp chung.
Ảnh chụp chung với một người thiếu nữ. Hai người nhìn đều thấy quen mặt, cẩn thận nhìn, đây không phải Quách Tuyết Hoa sao?
Lâm Nhược Khê và Dương Thần nhìn nhau. Hai người đã từng nghe Quách Tuyết Hoa nói về chuyện ngày xưa bà và Tiết Tử Lĩnh có chơi cùng nhau. Đây là một bằng chứng.
Hai người thiếu nữ, mỗi người đều xinh đẹp, trong tấm ảnh thời trung họ để lại không ít ấn tượng. Tiếp tục đến thời kỳ đại học, hai người vẫn chụp ảnh cùng nhau. Hơn nữa, các cô đã thật sự trở thành thiếu nữ.
- Mẹ em và em cũng thật giống nhau.
Dương Thần không kìm nổi khen một câu.
Lâm Nhược Khê không hài lòng lườm hắn một cái:
- Chỉ có anh so sánh như vậy, là em rất giống mẹ em.
Lúc Lâm Nhược Khê nói những lời này, hiển nhiên có chút đắc ý. Trong tận đáy lòng cô, vẫn cảm thấy tự hào về người mẹ xinh đẹp của mình. Có lẽ sự tự hào này khiến cô kính sợ mẹ mình. Khi Tiết Tử Tĩnh còn sống, đều không dám thân cận với bà.
Dương Thần ngại ngùng cười cười, câu nói này cảm giác là lạ thế nào đó.
Các trang tiếp theo, ảnh thay đổi nhiều. Mà thay đổi này gần như khiến Dương Thần và Lâm Nhược Khê ngây người.
Chỉ thấy ở một tấm ảnh chụp ven hồ. Tiết Tử Tĩnh và Quách Tuyết Hoa đứng bên cạnh một người đàn ông đẹp trai. Người đàn ông này so với hai cô gái lớn hơn không ít tuổi, rất chín chắn.
Việc này cũng không có gì, quan trọng là người đàn ông này Dương Thần và Lâm Nhược Khê đều biết - Thủ tướng Ninh Quang Diệu.
Khi còn trẻ Ninh Quang Diệu tràn trề sức sống và oai hùng hơn ông ta bây giờ nhưng vẫn có thể nhận ra. Dáng vẻ cũng không thay đổi nhiều.
Trong đầu Dương Thần chợt suy nghĩ rất nhiều.
Lần trước gặp mặt Ninh Quang Diệu không ngừng nhìn chằm chằm Lâm Nhược Khê. Ánh mắt đó không phải là ánh mắt của người đàn ông đối với một người phụ nữ…
Sau đó, gặp Ninh Quang Diệu, ông ta kiên quyết yêu cầu Dương Thần đối xử tốt với Quách Tuyết Hoa, không cấm đoán Quách Tuyết Hoa.
Sau này, đi đến mộ bà nội và mẹ của Lâm Nhược Khê. Khi ở dưới chân núi nhìn thấy chiếc xe Audi màu đen, Lâm Nhược Khê nói, hàng năm đều có người đem hoa đến cho Tử Tĩnh.
Ban đầu còn suy đoán, lúc này Dương Thần cảm thấy giật mình. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Nhược Khê bên cạnh. Dương Thần nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
Lâm Nhược Khê cũng không nhận thấy cảm xúc của Dương Thần. Lúc này có chỉ cảm thấy rất kinh ngạc. Mẹ cô sao có thể quen Ninh Quang Diệu?
- Bà xã, đừng xem nữa, chúng ta xuống ăn cơm.
Dương Thần giơ tay, gập cuốn abum lại cười nói với Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê trở về thực tại, nhíu mày nói:
- Chỉ biết ăn thôi, vội gì, vú Vương sẽ gọi chúng ta.
- Anh muốn ăn cơm em nấu.
Dương Thần nghiêm nghị nói.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái:
- Đừng làm loạn, trong bếp có cả mẹ và vú Vương, có cả Trinh Tú hỗ trợ, em căn bản không có chỗ chen vào, em còn chưa xem xong, anh bỏ tay ra.
Dương Thần thầm nghĩ, em cứ xem có lẽ thấy chuyện bất ngờ nữa.
Hắn cũng không thể mang quyển abum đi, hoặc là làm cho Lâm Nhược Khê mê đi. Với trí thông minh của Lâm Nhược Khê chắc chắn sẽ phát hiện hắn không tầm thường, rồi sẽ tra hỏi một số bí mật gì đó.
Rơi vào đường cùng, Dương Thần buông tay, chỉ mong tiếp theo không có gì quá bất ngờ xuất hiện.
Nhưng, việc không mong bao giờ cũng xảy ra.
Lâm Nhược Khê lật một trang khác, liền xuất hiện một tấm ảnh làm Dương Thần bực đến mức muốn đạp vỡ cuốn abum.
Đó là một tấm ảnh chụp chung. Không có Quách Tuyết Hoa, chỉ là Tiết Tử Tĩnh và Ninh Quang Diệu.
Một điều không thể bỏ qua là Tiết Tử Tĩnh giống như con chim én nhỏ nép vào ngực Ninh Quang Diệu. Ánh mắt Ninh Quang Diệu cũng nồng đậm tình yêu.
Ảnh này giống như chụp ở quán chụp ảnh. Thời đại đó, ngoài những người yêu nhau không ai đến quán chụp ảnh giống như chụp ảnh cưới.
Bên cạnh bức ảnh còn có dòng chứ ghi bằng bút máy, chữ rất đẹp, đến giờ vẫn thấy rõ.
Em ở đầu Trường Giang anh ở cuối.
Ngày ngày nhớ anh, không gặp anh, như nước sống Trường Giang cuộn chảy
Bây giờ song dâng trào, chỉ hận bản thân mình đã như thế
Mong long anh giống như lòng em, đừng phụ nhau…
Lâm Nhược Khê đọc mấy câu này xong, khuôn mặt hồng hào ban nãy đã trắng bệch. Run run bờ môi, hai tay đỡ quyển abum, cử chỉ cứng nhắc.
Trong phòng yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Dương Thần có thể nghe được tiếng tim đập run sợ của Lâm Nhược Khê. Bàng hoàng, khiếp sợ, lo lắng.
- Cái này… Nhược Khê yêu quý, mấy câu này có ý gì?
Dương Thần thử làm Lâm Nhược Khê chú ý đến việc khác, làm cô thả lỏng cảm xúc.
Lâm Nhược Khê đờ đẫn hồi lâu, không trả lời. Nhưng, lại lần nữa giở đến trang cuối cùng…
Lần này là một số ảnh. Nhưng không ngoại lệ, đều là ảnh của Tiết Tử Tĩnh cùng Ninh Quang Diệu vui vẻ chụp ảnh. Thậm chí không ít tấm, bọn họ rất tình cảm, chỉ thoáng nhìn cũng có thể nhìn thấy được.
Mãi đến cuối cùng, rốt cuộc có một tấm ảnh không giống thế. Hoặc là nói là không trọn vẹn…
Đó là một tấm ảnh bị xé mất một nửa. Trong ảnh chỉ có lại Tiết Tử Tĩnh. Mặc một chiếc váy hoa, cười rất tươi.
Bên cạnh cô còn có một người nhưng đã bị xé mất.
Bức ảnh được nhét ở trang cuối cùng, không kẹp vào cho nên Lâm Nhược Khê cầm ảnh lên, thấy mặt sau viết hai câu danh ngôn cổ:
Liền túng hữu thiên chủng phong tình, dữ hà nhân thuyết( từ xưa đã có người đa tình, cớ sao còn đến)
Hiện tại trước mặt Lâm Nhược Khê và Dương Thần là căn phòng sáng choang, rộng chừng hơn năm mươi mét vuông.
Bên ngoài là một ban công xa hoa. Ban công có đặt một bộ bàn bằng kim loại màu đen, và bốn chậu cây màu xanh đang xào xạc.
Tấm rèm màu trắng bị gió thổi lắc lư, ánh nắng chiếu vào phòng rất vui mắt.
Lâm Nhược Khê đi vào phòng, giơ tay vuốt ve kệ ti vi ngày trước. Bên cạnh cô là chiếc giường rộng hai mét.
Vú Vương đã thay chăn đệm của cô trước. Tủ gỗ ba ngăn màu trắng trong phòng cũng được sắp xếp đầy quần áo sang trọng của cô.
Ở phía bên phải là một góc thay đồ và nhà vệ sinh. Bên trong tất nhiên còn bày không ít hành lý Lâm Nhược Khê mang đến đây. Chẳng qua vú Vương không dám tự tiện soạn ra nên bỏ ở đấy.
Phía trên giường là bức tranh phong cảnh Tây Dương tràn đầy hoa cỏ trong gió. Mà thực tế căn phòng này cũng tràn ngập mùi hương thơm ngát.
Dương Thần có thể thấy rõ, hương thơm này không phải là của Lâm Nhược Khê mà là của người chủ cũ lưu lại.
Đương nhiên, hình dung như vậy cũng có chút hơi quá. Nhưng vẫn có rất nhiều đồ đạc của mẹ Lâm Nhược Khê ở đây. Ví dụ như đồ mỹ nghệ, một số sách vở, và một ít đồ dùng văn phòng.
Bàn trang điểm cũng có từ thời đó, gương được lau dọn nhiều vẫn sáng trong.
Trên tủ đầu giường là một bức ảnh, là ảnh lão Trương chụp.
Lâm Nhược Khê đi qua đi lại, cầm lấy bức ảnh. Chậm rãi ngồi xuống chiếc giường êm ái, vuốt ve bức ánh chụp ba người. Suy nghĩ xuất thần.
Dương Thần bước lên trước nhìn, nhận ra có hai người phụ nữ, một là Chủ tịch Cố và Tiết Tử Lĩnh. Trong lòng Tiết Tử Lĩnh bế một đứa nhỏ, xung quanh là thảm nhung. Hẳn là Lâm Nhược Khê lúc còn bé.
Khi đó Tiết Tử Lĩnh giống Lâm Nhược Khê bây giờ, chỉ là lanh lẹ và ôn hòa hơn cô một chút, vẻ mặt mỉm cười.
Lâm Nhược Khê cúi đầu nói nhỏ vài câu, cũng không nghe rõ lắm là cô nói gì. Sau đó bỏ bức ảnh xuống, tùy tay kéo ngăn kéo đầu giường ra.
Ngăn kéo đó Vú Vương cũng chưa hề động đến. Dù sao hôm qua mới vào phòng này, cũng không có thời gian dọn dẹp. Cho nên khi kéo ngăn kéo ra có chút bụi.
Lâm Nhược Khê giơ tay lau bụi, mới nhìn thấy những đồ trong ngăn kéo. Đó là một quyển sách dày và một ít cánh hoa hồng khô.
Dương Thần đứng bên cạnh cảm thấy xúc động. Hắn chưa từng thấy mặt người mẹ vợ khuê các đa sầu đa cảm. Ngăn kéo này không để gì lại để cánh hoa hồng khô. Hay là để trang trí ngăn kéo?
Lâm Nhược Khê bị quyển sách hấp dẫn, nhìn người trong bức ảnh đầu giường, gợi cho cô nhiều kỷ niệm. Lúc này vội vàng lấy quyển sách ra.
Đột nhiên ý thức được có Dương Thần đứng bên cạnh. Lâm Nhược Khê nhíu mày, cẩn thận nghĩ một chút, trước đây mình có chụp nhiều ảnh không, thấy không mới mở quyển sách ra.
Dương Thần cũng hứng thú nhìn quyển sách xem trong đó có gì. Vì thế ngồi xuống cạnh Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê cảm thấy giường rung lên, nhíu mày nói:
- Nhẹ thôi, làm hỏng giường thì sao?
- Không đến mức thế, hai chúng ta cũng không to béo, chỉ hơi động một chút, không thể làm hỏng giường này được.Dương Thần nói.
- Thật là thô lỗ.
Lâm Nhược Khê nói,
- Tránh ra một chút, chật quá. Anh như vậy em không thoải mái.
- Xa nhau rồi không có cảm giác, như thế này anh thấy thoải mái.
Dương Thần vừa mới cười xong, đột nhiên cảm thấy đoạn nói chuyện sao yêu thế, vì thế không kìm nổi cười ha ha.
Lâm Nhược Khê đang muốn xem ảnh, hắn sao lại cười như điên, tò mò hỏi:
- Anh làm sao vậy?
Dương Thần nhẹ nhàng ghé sát tai Lâm Nhược Khê nói nhỏ:
- Những gì chúng ta vừa nói, nếu người ngoài nghe được đoán xem họ sẽ nghĩ gì?
Lâm Nhược Khê suy nghĩ một lát, liên tưởng đến lối suy diễn của Dương Thần. Lập tức hiểu, má ửng hồng, thở hổn hển trừng mắt nhìn Dương Thần.
Điều làm hai người không ngờ là ở trang sách đầu tiên, không phải ảnh chụp cả gia đình mà là ảnh riêng của Tiết Tử Lĩnh.
Trong ảnh Tiết Tử Lĩnh mặc áo thủy thủ giống như trang phục học sinh thời đó, đứng trước cửa một trường trung học, tươi cười. Bức ảnh đã ố vàng, nhưng vẫn có thể nhận ra, đó là trường trung học ở khu Yến Kinh.
- Mẹ em là người Yến Kinh?
Lâm Nhược Khê suy nghĩ một lát lắc đầu.
- Em không biết, anh em bà con nhà mẹ đều định cư ở nước ngoài. Từ trước tới nay căn bản em không có tin tức gì. Bà nội và mẹ cũng không nói, có thể là thế.
Tiếp theo, phần lớn là ảnh chụp quá trình trưởng thành của Tiết Tử Lĩnh. Tuy không giống như suy nghĩ ban đầu của hai người, nhưng hiển nhiên Lâm Nhược Khê rất có hứng thú tìm hiểu cuộc đời của mẹ mình.
Đây không thể không nói là một chuyện buồn. Đợi sau khi mẹ qua đời con gái mới có cơ hội nhìn lại kỷ niệm ngày đó.
Sau khi xem khoảng mười trang ảnh Tiết Tử Lĩnh đột nhiên có mấy tấm ảnh chụp chung.
Ảnh chụp chung với một người thiếu nữ. Hai người nhìn đều thấy quen mặt, cẩn thận nhìn, đây không phải Quách Tuyết Hoa sao?
Lâm Nhược Khê và Dương Thần nhìn nhau. Hai người đã từng nghe Quách Tuyết Hoa nói về chuyện ngày xưa bà và Tiết Tử Lĩnh có chơi cùng nhau. Đây là một bằng chứng.
Hai người thiếu nữ, mỗi người đều xinh đẹp, trong tấm ảnh thời trung họ để lại không ít ấn tượng. Tiếp tục đến thời kỳ đại học, hai người vẫn chụp ảnh cùng nhau. Hơn nữa, các cô đã thật sự trở thành thiếu nữ.
- Mẹ em và em cũng thật giống nhau.
Dương Thần không kìm nổi khen một câu.
Lâm Nhược Khê không hài lòng lườm hắn một cái:
- Chỉ có anh so sánh như vậy, là em rất giống mẹ em.
Lúc Lâm Nhược Khê nói những lời này, hiển nhiên có chút đắc ý. Trong tận đáy lòng cô, vẫn cảm thấy tự hào về người mẹ xinh đẹp của mình. Có lẽ sự tự hào này khiến cô kính sợ mẹ mình. Khi Tiết Tử Tĩnh còn sống, đều không dám thân cận với bà.
Dương Thần ngại ngùng cười cười, câu nói này cảm giác là lạ thế nào đó.
Các trang tiếp theo, ảnh thay đổi nhiều. Mà thay đổi này gần như khiến Dương Thần và Lâm Nhược Khê ngây người.
Chỉ thấy ở một tấm ảnh chụp ven hồ. Tiết Tử Tĩnh và Quách Tuyết Hoa đứng bên cạnh một người đàn ông đẹp trai. Người đàn ông này so với hai cô gái lớn hơn không ít tuổi, rất chín chắn.
Việc này cũng không có gì, quan trọng là người đàn ông này Dương Thần và Lâm Nhược Khê đều biết - Thủ tướng Ninh Quang Diệu.
Khi còn trẻ Ninh Quang Diệu tràn trề sức sống và oai hùng hơn ông ta bây giờ nhưng vẫn có thể nhận ra. Dáng vẻ cũng không thay đổi nhiều.
Trong đầu Dương Thần chợt suy nghĩ rất nhiều.
Lần trước gặp mặt Ninh Quang Diệu không ngừng nhìn chằm chằm Lâm Nhược Khê. Ánh mắt đó không phải là ánh mắt của người đàn ông đối với một người phụ nữ…
Sau đó, gặp Ninh Quang Diệu, ông ta kiên quyết yêu cầu Dương Thần đối xử tốt với Quách Tuyết Hoa, không cấm đoán Quách Tuyết Hoa.
Sau này, đi đến mộ bà nội và mẹ của Lâm Nhược Khê. Khi ở dưới chân núi nhìn thấy chiếc xe Audi màu đen, Lâm Nhược Khê nói, hàng năm đều có người đem hoa đến cho Tử Tĩnh.
Ban đầu còn suy đoán, lúc này Dương Thần cảm thấy giật mình. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Nhược Khê bên cạnh. Dương Thần nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
Lâm Nhược Khê cũng không nhận thấy cảm xúc của Dương Thần. Lúc này có chỉ cảm thấy rất kinh ngạc. Mẹ cô sao có thể quen Ninh Quang Diệu?
- Bà xã, đừng xem nữa, chúng ta xuống ăn cơm.
Dương Thần giơ tay, gập cuốn abum lại cười nói với Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê trở về thực tại, nhíu mày nói:
- Chỉ biết ăn thôi, vội gì, vú Vương sẽ gọi chúng ta.
- Anh muốn ăn cơm em nấu.
Dương Thần nghiêm nghị nói.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái:
- Đừng làm loạn, trong bếp có cả mẹ và vú Vương, có cả Trinh Tú hỗ trợ, em căn bản không có chỗ chen vào, em còn chưa xem xong, anh bỏ tay ra.
Dương Thần thầm nghĩ, em cứ xem có lẽ thấy chuyện bất ngờ nữa.
Hắn cũng không thể mang quyển abum đi, hoặc là làm cho Lâm Nhược Khê mê đi. Với trí thông minh của Lâm Nhược Khê chắc chắn sẽ phát hiện hắn không tầm thường, rồi sẽ tra hỏi một số bí mật gì đó.
Rơi vào đường cùng, Dương Thần buông tay, chỉ mong tiếp theo không có gì quá bất ngờ xuất hiện.
Nhưng, việc không mong bao giờ cũng xảy ra.
Lâm Nhược Khê lật một trang khác, liền xuất hiện một tấm ảnh làm Dương Thần bực đến mức muốn đạp vỡ cuốn abum.
Đó là một tấm ảnh chụp chung. Không có Quách Tuyết Hoa, chỉ là Tiết Tử Tĩnh và Ninh Quang Diệu.
Một điều không thể bỏ qua là Tiết Tử Tĩnh giống như con chim én nhỏ nép vào ngực Ninh Quang Diệu. Ánh mắt Ninh Quang Diệu cũng nồng đậm tình yêu.
Ảnh này giống như chụp ở quán chụp ảnh. Thời đại đó, ngoài những người yêu nhau không ai đến quán chụp ảnh giống như chụp ảnh cưới.
Bên cạnh bức ảnh còn có dòng chứ ghi bằng bút máy, chữ rất đẹp, đến giờ vẫn thấy rõ.
Em ở đầu Trường Giang anh ở cuối.
Ngày ngày nhớ anh, không gặp anh, như nước sống Trường Giang cuộn chảy
Bây giờ song dâng trào, chỉ hận bản thân mình đã như thế
Mong long anh giống như lòng em, đừng phụ nhau…
Lâm Nhược Khê đọc mấy câu này xong, khuôn mặt hồng hào ban nãy đã trắng bệch. Run run bờ môi, hai tay đỡ quyển abum, cử chỉ cứng nhắc.
Trong phòng yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Dương Thần có thể nghe được tiếng tim đập run sợ của Lâm Nhược Khê. Bàng hoàng, khiếp sợ, lo lắng.
- Cái này… Nhược Khê yêu quý, mấy câu này có ý gì?
Dương Thần thử làm Lâm Nhược Khê chú ý đến việc khác, làm cô thả lỏng cảm xúc.
Lâm Nhược Khê đờ đẫn hồi lâu, không trả lời. Nhưng, lại lần nữa giở đến trang cuối cùng…
Lần này là một số ảnh. Nhưng không ngoại lệ, đều là ảnh của Tiết Tử Tĩnh cùng Ninh Quang Diệu vui vẻ chụp ảnh. Thậm chí không ít tấm, bọn họ rất tình cảm, chỉ thoáng nhìn cũng có thể nhìn thấy được.
Mãi đến cuối cùng, rốt cuộc có một tấm ảnh không giống thế. Hoặc là nói là không trọn vẹn…
Đó là một tấm ảnh bị xé mất một nửa. Trong ảnh chỉ có lại Tiết Tử Tĩnh. Mặc một chiếc váy hoa, cười rất tươi.
Bên cạnh cô còn có một người nhưng đã bị xé mất.
Bức ảnh được nhét ở trang cuối cùng, không kẹp vào cho nên Lâm Nhược Khê cầm ảnh lên, thấy mặt sau viết hai câu danh ngôn cổ:
Liền túng hữu thiên chủng phong tình, dữ hà nhân thuyết( từ xưa đã có người đa tình, cớ sao còn đến)