Bao nhiêu nghi vấn ngổn ngang trong lòng vẫn chẳng hề có lấy một lời giải đáp thích đáng, Dương Thần đành cứ gác hết tất cả sang một bên.
Giờ Lưu Minh Ngọc cũng không có ở công ty, Dương Thần cũng không có lí do gì ở lại tổng bộ Quốc Tế Ngọc Lôi nữa, nghĩ tới chuyện Christine cũng đã đến rồi thì chương trình ngôi sao Ngọc Lôi cũng sẽ sớm được khởi động, Dương Thần đoán rằng Christine không nói gì với Triệu Đằng và Vương Khiết, tự mình đến Hoa Hạ trước thời hạn. Để tránh việc miệng của cô ta có thể sẽ phun ra điều gì bậy bạ, Dương Thần thấy cứ để cô ta đi vào làm việc sớm là tốt hơn cả.
Vậy nên Dương Thần trực tiếp gọi điện thoại cho Triệu Đằng để hỏi xem hai người có đang ở công ty hay không.
Hai cấp dưới thật thà chăm chỉ chưa bao giờ làm mình phải thất vọng, luôn bận rộn làm việc trong công ty, mặc dù Ban Quốc tế Ngọc Lôi lần đây có nhiều thử thách, chi nhánh bộ phận giải trí tuy không thể làm được việc gì nhưng họ cũng đã dốc hết sức.
- Christine đến Trung Hải rồi, mọi người biết rồi chứ?
Dương Thần hỏi.
Triệu Đằng ở đầu bên kia điện thoại không thể kìm nổi hét lớn thất thanh:
- Giám đốc, có... có thật như thế không?
- Tôi lừa mọi người làm gì.
Dương Thần chửi thầm trong bụng, quả nhiên cô ta thích chơi trò cải trang, ngoài miệng đành nói:
- Hiện giờ tôi đến công ty là để xác nhận việc khởi động chương trình ngôi sao Ngọc Lôi, đợi khủng hoảng lần này của Ngọc Lôi qua đi thì sẽ lập tức bắt đầu.
- Giám đốc, như thế này tốt thì tốt.... Nhưng mà Giám đốc, lần này chúng ta có thể qua được thật sao?
Triệu Đằng tất nhiên cảm thấy cơ hội chiến thắng của Ngọc Lôi không cao.
Dương Thần nổi nóng nói:
- Nói linh tinh gì thế, cái đó mà cũng coi là vấn đề ư? Lẽ nào cậu nghĩ rằng không thể vượt qua?
- Không không...
Triệu Đằng cười xòa:
- Vậy tôi lập tức gọi Vương Khiết về để bàn bạc, Giám đốc, cô Christine đang ở đâu?
Dương Thần thầm nghĩ sao mà biết được:
- Đến lúc thì tự nhiên sẽ xuất hiện, bây giờ tôi sẽ lập tức đến đó.
Dương Thần cúp điện thọai, mười phút sau, hắn đến phòng làm việc của mình, Triệu Đằng và Vương Khiết đang thảo luận chuyện gì đó rất sôi nổi, cho dù đang trong lúc khó khăn, nhưng dù sao sự xuất hiện của Christine cũng giống như một liều thuốc trợ tim.
- Giám đốc đến rồi ạ.
Vương Khiết cười tủm tỉm nói:
- Tôi đang bàn với Phó phòng Triệu, nếu như cô Christine đã tới rồi thì chúng ta có nên lập tức đưa tin không, có thể mời cô ấy xuất hiện cùng sắp xếp một buổi tuyên truyền quảng cáo không?
Dương Thần tất nhiên bằng lòng, chỉ cần đừng để Christine không lắc lư xung quanh người mình là được, như thế này là đủ rồi, hắn mở máy tính, đăng nhập vào một phần mềm gọi video call rồi bấm số của Christine.
Vì trước đây không dùng di động nên phương thức liên lạc chủ yếu của Dương Thần là bằng máy tính.
Điện thoại của Christine có thể hỗ trợ trò chuyện bằng video call, cô nghe điện, khung trò chuyện hiện lên, phía sau lại là cảnh một hồ nước và du thuyền.
Christine đeo chiếc kính râm to bổ chảng với cái mũ rộng vành, ung dung nhấm nháp thứ gì đó không rõ là trà hay cà phê.
Xung quanh cô ta không có lấy một bóng người, đương nhiên du thuyền được cô ả thuê trọn gói rồi.
Mặc dù phân nửa khuôn mặt bị kính và mũ che mất nhưng Triệu Đằng và Vương Khiết cũng nhận ra là cô nàng đã chờ đợi đã lâu và đôi mắt thì đang sáng bừng lên.
- Tôi nhớ là mời cô đến Hoa Hạ là để cô làm việc, cô lại điên khùng chạy đi tận đâu vậy hả?
Dương Thần dùng tiếng Bồ Đào Nha để nói chuyện, dùng thứ tiếng tiếng bô lô ba la này cũng là để Triệu Đằng và Vương Khiết không hiểu.
Quả nhiên Triệu Đằng và Vương Khiết trân trân nhìn Dương Thần, họ chẳng hiểu tại sao Giám đốc bỗng nhiên lại nói thứ ngôn ngữ kì quái nào đó.
Christine dường như đã quen với việc Dương Thần dùng thứ ngôn ngữ này để nói chuyện nên cũng dùng tiếng Bồ Đào Nha để trả lời:
- Dương Thần yêu quý, lẽ nào anh không cảm thấy đối xử với bạn bè như thế là bất lịch sự lắm sao? Lẽ nào ngoại trừ việc lợi dụng sự nổi tiếng của tôi thì cũng không thể cho tôi đi chơi ở Hoa Hạ vài ngày được sao? Trước khi đến đây tôi nhớ anh lắm đấy.
- Chơi cái gì? Thế gian này còn có gì mà cô chưa từng chơi nữa đâu? Còn nữa, cô nhớ tôi hay không tôi không biết, tôi chỉ biết là cô đến Hoa Hạ sẽ đem lại phiền phức cho tôi thôi, vì cô không giữ nổi cái miệng mình, giờ vợ tôi đang giận dỗi tôi đấy.
Dương Thần trút một ít oán giận lên đầu Christine, đúng là làm thế cũng thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Christine tỏ ra chẳng hề quan tâm, cười khanh khách ở đầu bên kia:
- Thật vậy sao, anh cũng biết mà, tật xấu này tôi đã sửa từ mười mấy thế kỷ trước rồi, nhưng hình như lần nào cố sửa thì đều thất bại thì phải.
- Chết tiệt, tôi không cần quan tâm cô sửa bao nhiêu thế kỷ rồi, tóm lại cô phải sửa được cho tôi trong kiếp này, cấp dưới của tôi muốn bàn bạc với cô về lịch trình chuyến đi đến Hoa Hạ, quảng cáo của cô lần này và một loạt các hoạt động, cô chuyển đội của cô cho tôi ngay lập tức, tôi sẽ chính thức đưa đến đây, giờ tôi đã đủ phiền phức rồi mà cô cũng không thể an phận giúp đỡ tôi hay sao nữa hả?
Christine cong môi:
- Được thôi, nhưng anh cứ bảo cấp dưới của anh đợi đến sáng mai nhé, đội của tôi vẫn đang trên máy bay, tối nay mới đến được, ít nhất thì cũng phải được nghỉ ngơi một buổi tối chứ.
Nói chuyện xong Dương Thần tắt khung trò chuyện, nói tình hình của Christine bằng tiếng Trung cho Triệu Đằng và Vương Khiết để chuẩn bị.
Tuy hai người Triệu Đằng Vương Khiết đều rất tò mò, tại sao tự nhiên Dương Thần lại dùng thứ ngoại ngữ không thể hiểu nổi để nói chuyện, nhưng hai người cũng không dám hỏi, dù sao đó cũng là vấn đề của sếp, họ chỉ cần biết kết quả là được rồi.
Giải quyết xong phiền toái với Christine, Dương Thần nhìn đồng hồ, đã sắp 4h chiều rồi, nghĩ đến chuyện con bé liều mạng Tuệ Lâm chắc cũng sắp về đến nhà rồi nên hắn đi xuống phòng thu âm ở tầng dưới định đón Tuệ Lâm về.
Không ngờ vừa bước đến cửa phòng thu âm đã thấy một bóng của một người không thể tưởng tượng nổi bước ra.
Vân Miểu sư thái với bộ trang phục dành cho tuổi trung niên sang trọng, quàng khăn lụa che một nửa mái tóc, hình ảnh của bà cô không mặc áo đạo sỹ hiện ra ngay trước mắt Dương Thần.
Vân Miểu sư thái vốn là người tu hành thoát tục, pháp thuật cao thông, ăn mặc thế này thì trông cũng giống một phụ nữ xa hoa quý phái.
- Thế nào, không ngờ lại gặp ta sao?
Vân Miểu sư thái chẳng có vẻ gì bối rối, thản nhiên hỏi Dương Thần.
Dương Thần vung tay:
- Tất nhiên không phải vậy, tôi chỉ ngạc nhiên sao sư thái lại có bộ quần áo đạo sỹ hợp mốt thế này thôi.
- Hừ, tiểu tử, đừng có mà ba hoa khoác lác, chồng ta đã mất rồi, với tư cách là người phụ nữ trụ cột của nhà họ Lâm, ta đương nhiên phải cởi bỏ đạo bào hoàn tục để chăm lo đại cục chứ, cậu không cần mỉa mai cách ăn mặc của ta.
Vân Miểu sư thái nói chuyện Lâm Chí Quốc ra đi rất tự nhiên, cũng không có mấy xúc cảm thương tâm, là người đàn bà đã trải qua bao nhiêu đau thương, bà có sức chịu đựng vượt ngoài tưởng tượng.
Trong lòng Dương Thần thấy cảm động, Vân Miểu sư thái hành động như thế này là đã thể hiện tình cảm rất sâu đậm với Lâm Chí Quốc, nếu không thì bà đã không để ý tới chuyện hưng vong nhà họ Lâm, chuyện tự sinh tự diệt vốn là lẽ tự nhiên mà.
Nếu đã để tâm như thế thì tại sao trước đây hai người lại tranh cãi đến nảy lửa như vậy?
Vân Miểu sư thái lạnh lùng nói:
- Hôm nay ta đến đây là muốn nói vài chuyện với cháu gái yêu quý của ta, cậu cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều, ta cũng nhắc nhở cậu, việc cậu đã đồng ý với Viêm Hoàng Thiết Lữ chúng ta cậu đừng có quên.
Dương Thần bực mình:
- Việc gì?
- Quả nhiên cậu đã quên.
Vân Miểu sư thái không hài lòng nói:
- Cậu đã đồng ý giúp chúng ta huấn luyện một nhóm người.
Dương Thần vỗ vỗ trán cười nói:
- Chuyện này là đồng ý với chồng của bà, bây giờ ông ấy không còn nữa mà tôi vẫn phải làm việc đó ư?
- Tại sao lại không, mặc dù ta chẳng ưa gì cậu, đồ tiểu tử, nhưng không thể phủ nhận, cậu là nhà huấn luyện tốt nhất, chúng ta sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.
Vân Miểu sư thái nói.
- Tướng quân mới nhậm chức trung tuần tháng này sẽ gặp cậu, đến lúc đó, nhóm người đó sẽ được đưa tới căn cứ huấn luyện bí mật đặc biệt, mong là đến lúc đó cậu sẽ thực hiện lời hứa của mình, nửa năm nay quân số của Viêm Hoàng Thiết Lữ bị tổn hại nghiêm trọng, chúng ta cần có đủ lực lượng quyết tử thật hùng mạnh.
- Đã có cái “Hồng Mông” gì gì đó rồi, tôi nghĩ các người cũng không nên làm căng thẳng quá.
Dương Thần khoát tay cười nói.
- Nếu như chuyện gì cũng phải cần đến lớp người đi trước “Hồng Mông” thì những thanh niên trẻ tuổi của Hoa Hạ làm sao tiến bộ được? Chuyện người chết là điều khó tránh, nhưng nếu vẫn còn người sống thì chúng ta vẫn chưa phải đã thua cuộc.
Vân Miểu sư thái trịnh trọng nói.
Dương Thần cũng chỉ nói đùa, việc hắn đã hứa thì đành phải thực hiện thôi.
Sau khi Vân Miểu sư thái đi rồi Dương Thần bước vào phòng thu âm, hắn phát hiện Tuệ Lâm đang không tập hát mà ngồi lơ đãng trên ghế nghĩ ngợi điều gì.
Nhìn thấy Dương Thần, Tuệ Lâm vội vàng chạy đến hỏi:
- Dương đại ca, vừa nãy vú Vương gọi điện thoại tới bảo tôi phải cẩn thận, nói có người xấu tập kích, bây giờ tình hình thế nào rồi?
Dương Thần cười nói:
- Nếu đã lo lắng sao không về nhà xem tình hình thế nào, võ công của cô không phải sợ mấy người đó.
- Lúc nãy tôi định về thì đúng lúc bà nội đến.
Tuệ Lâm vừa nhắc tới Vân Miểu thì trong mắt đã có vài phần hoang mang:
- Bà nội nói không cần lo lắng, không xảy ra chuyện gì đâu, tôi cũng nghĩ đã có Dương đại ca thì nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Vậy cô đang ngẩn ngơ chuyện gì vậy hả, bà nội cô nói gì với cô rồi?
Dương Thần tò mò Vân Miểu đột nhiên đến tìm Tuệ Lâm là vì việc gì, không phải là ép cô ấy làm chuyện gì đó với mình chứ? Cô ấy có lẽ đã bị lĩnh giáo khả năng “Giật dây” của bà đạo sỹ rồi.
Tuệ Lâm mấp máy môi:
- Bà nội nói, ca hát hay gì gì đó là không tốt, bà bảo cho tôi đến Yến Kinh học quản lý, dần dần kế thừa sản nghiệp nhà họ Lâm.
Dương Thần không nghĩ tới việc này, nghĩ một lát rồi hỏi:
- Cô thì nghĩ sao?
- Tôi... tôi thấy mình không hợp để lãnh đạo nhà họ Lâm.
Tuệ Lâm buồn bã cúi đầu, cô khẽ nói:
- Tôi đã nói với bà nội, thực ra chị tôi hợp với vị trí lãnh đạo hơn, nhưng nội rất giận, nói tôi không hiểu chuyện, không có chí tiến thủ...
Dương Thần cười khổ, không ngờ Tuệ Lâm vẫn nghĩ để Lâm Nhược Khê quản lý nhà họ Lâm, trước đây Lâm Nhược Khê sẽ không đồng ý, bây giờ đến việc suy nghĩ như thế Lâm Nhược Khê cũng không hề có.
- Vậy cô muốn làm gì?
Dương Thần hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuệ Lâm hiện lên vẻ bướng bỉnh:
- Tôi đã nói với bà nội, tôi muốn tham dự cuộc thi lần này, nếu như... nếu như tôi thất bại, tôi sẽ quay về Yến Kinh, ngược lại nếu thắng tôi sẽ tiếp tục ca hát.
Không ngờ ước mơ về con đường âm nhạc của Tuệ Lâm lại kiên định như thế, Dương Thần bất giác xoa xoa đầu Tuệ Lâm:
- Nếu coi như bị thua, nếu vẫn không muốn làm lãnh đạo nhà họ Lâm thì bà nội cũng không dám bắt ép cô đâu, cùng lắm thì tôi sẽ giúp cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuệ Lâm trở nên nhợt nhạt:
- Dương đại ca, anh... anh muốn đánh bà nội của tôi sao?
- Cô bé ngốc.
Dương Thần dở khóc dở cười:
- Bà nội cô không đánh tôi sao tôi phải đánh bà cô, hơn nữa, bà ấy bắt tôi thế nào được?
Tuệ Lâm lúc này mới yên tâm thở ra, nhưng lập tức nhận ra Dương Thần đang xoa đầu mình liền đỏ mặt trách:
- Dương đại ca, lần sau anh không được xoa đầu tôi nữa...
Vừa nói hết câu thì bất ngờ ngoài cửa vang lên những tiếng nói thô tục.
- Ha ha, anh rể, đây cũng là một tình nhân nữa của anh sao? Anh xoa chỗ nào của cô ta thế?
Dương Thần và Tuệ Lâm cùng quay đầu lại nhìn, thấy Đường Giác ăn mặc theo kiểu hip-hop, đeo kính râm, áo mặc hở hết cả bộ ngực đầy lông lá đang nghênh ngang bước vào, bộ dạng hung dữ như những tên đầu bò đầu bướu ngày xưa.
Dương Thần đau đầu, thằng nhãi này từ đâu ra thế nhỉ?
Bao nhiêu nghi vấn ngổn ngang trong lòng vẫn chẳng hề có lấy một lời giải đáp thích đáng, Dương Thần đành cứ gác hết tất cả sang một bên.
Giờ Lưu Minh Ngọc cũng không có ở công ty, Dương Thần cũng không có lí do gì ở lại tổng bộ Quốc Tế Ngọc Lôi nữa, nghĩ tới chuyện Christine cũng đã đến rồi thì chương trình ngôi sao Ngọc Lôi cũng sẽ sớm được khởi động, Dương Thần đoán rằng Christine không nói gì với Triệu Đằng và Vương Khiết, tự mình đến Hoa Hạ trước thời hạn. Để tránh việc miệng của cô ta có thể sẽ phun ra điều gì bậy bạ, Dương Thần thấy cứ để cô ta đi vào làm việc sớm là tốt hơn cả.
Vậy nên Dương Thần trực tiếp gọi điện thoại cho Triệu Đằng để hỏi xem hai người có đang ở công ty hay không.
Hai cấp dưới thật thà chăm chỉ chưa bao giờ làm mình phải thất vọng, luôn bận rộn làm việc trong công ty, mặc dù Ban Quốc tế Ngọc Lôi lần đây có nhiều thử thách, chi nhánh bộ phận giải trí tuy không thể làm được việc gì nhưng họ cũng đã dốc hết sức.
- Christine đến Trung Hải rồi, mọi người biết rồi chứ?
Dương Thần hỏi.
Triệu Đằng ở đầu bên kia điện thoại không thể kìm nổi hét lớn thất thanh:
- Giám đốc, có... có thật như thế không?
- Tôi lừa mọi người làm gì.
Dương Thần chửi thầm trong bụng, quả nhiên cô ta thích chơi trò cải trang, ngoài miệng đành nói:
- Hiện giờ tôi đến công ty là để xác nhận việc khởi động chương trình ngôi sao Ngọc Lôi, đợi khủng hoảng lần này của Ngọc Lôi qua đi thì sẽ lập tức bắt đầu.
- Giám đốc, như thế này tốt thì tốt.... Nhưng mà Giám đốc, lần này chúng ta có thể qua được thật sao?
Triệu Đằng tất nhiên cảm thấy cơ hội chiến thắng của Ngọc Lôi không cao.
Dương Thần nổi nóng nói:
- Nói linh tinh gì thế, cái đó mà cũng coi là vấn đề ư? Lẽ nào cậu nghĩ rằng không thể vượt qua?
- Không không...
Triệu Đằng cười xòa:
- Vậy tôi lập tức gọi Vương Khiết về để bàn bạc, Giám đốc, cô Christine đang ở đâu?
Dương Thần thầm nghĩ sao mà biết được:
- Đến lúc thì tự nhiên sẽ xuất hiện, bây giờ tôi sẽ lập tức đến đó.
Dương Thần cúp điện thọai, mười phút sau, hắn đến phòng làm việc của mình, Triệu Đằng và Vương Khiết đang thảo luận chuyện gì đó rất sôi nổi, cho dù đang trong lúc khó khăn, nhưng dù sao sự xuất hiện của Christine cũng giống như một liều thuốc trợ tim.
- Giám đốc đến rồi ạ.
Vương Khiết cười tủm tỉm nói:
- Tôi đang bàn với Phó phòng Triệu, nếu như cô Christine đã tới rồi thì chúng ta có nên lập tức đưa tin không, có thể mời cô ấy xuất hiện cùng sắp xếp một buổi tuyên truyền quảng cáo không?
Dương Thần tất nhiên bằng lòng, chỉ cần đừng để Christine không lắc lư xung quanh người mình là được, như thế này là đủ rồi, hắn mở máy tính, đăng nhập vào một phần mềm gọi video call rồi bấm số của Christine.
Vì trước đây không dùng di động nên phương thức liên lạc chủ yếu của Dương Thần là bằng máy tính.
Điện thoại của Christine có thể hỗ trợ trò chuyện bằng video call, cô nghe điện, khung trò chuyện hiện lên, phía sau lại là cảnh một hồ nước và du thuyền.
Christine đeo chiếc kính râm to bổ chảng với cái mũ rộng vành, ung dung nhấm nháp thứ gì đó không rõ là trà hay cà phê.
Xung quanh cô ta không có lấy một bóng người, đương nhiên du thuyền được cô ả thuê trọn gói rồi.
Mặc dù phân nửa khuôn mặt bị kính và mũ che mất nhưng Triệu Đằng và Vương Khiết cũng nhận ra là cô nàng đã chờ đợi đã lâu và đôi mắt thì đang sáng bừng lên.
- Tôi nhớ là mời cô đến Hoa Hạ là để cô làm việc, cô lại điên khùng chạy đi tận đâu vậy hả?
Dương Thần dùng tiếng Bồ Đào Nha để nói chuyện, dùng thứ tiếng tiếng bô lô ba la này cũng là để Triệu Đằng và Vương Khiết không hiểu.
Quả nhiên Triệu Đằng và Vương Khiết trân trân nhìn Dương Thần, họ chẳng hiểu tại sao Giám đốc bỗng nhiên lại nói thứ ngôn ngữ kì quái nào đó.
Christine dường như đã quen với việc Dương Thần dùng thứ ngôn ngữ này để nói chuyện nên cũng dùng tiếng Bồ Đào Nha để trả lời:
- Dương Thần yêu quý, lẽ nào anh không cảm thấy đối xử với bạn bè như thế là bất lịch sự lắm sao? Lẽ nào ngoại trừ việc lợi dụng sự nổi tiếng của tôi thì cũng không thể cho tôi đi chơi ở Hoa Hạ vài ngày được sao? Trước khi đến đây tôi nhớ anh lắm đấy.
- Chơi cái gì? Thế gian này còn có gì mà cô chưa từng chơi nữa đâu? Còn nữa, cô nhớ tôi hay không tôi không biết, tôi chỉ biết là cô đến Hoa Hạ sẽ đem lại phiền phức cho tôi thôi, vì cô không giữ nổi cái miệng mình, giờ vợ tôi đang giận dỗi tôi đấy.
Dương Thần trút một ít oán giận lên đầu Christine, đúng là làm thế cũng thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Christine tỏ ra chẳng hề quan tâm, cười khanh khách ở đầu bên kia:
- Thật vậy sao, anh cũng biết mà, tật xấu này tôi đã sửa từ mười mấy thế kỷ trước rồi, nhưng hình như lần nào cố sửa thì đều thất bại thì phải.
- Chết tiệt, tôi không cần quan tâm cô sửa bao nhiêu thế kỷ rồi, tóm lại cô phải sửa được cho tôi trong kiếp này, cấp dưới của tôi muốn bàn bạc với cô về lịch trình chuyến đi đến Hoa Hạ, quảng cáo của cô lần này và một loạt các hoạt động, cô chuyển đội của cô cho tôi ngay lập tức, tôi sẽ chính thức đưa đến đây, giờ tôi đã đủ phiền phức rồi mà cô cũng không thể an phận giúp đỡ tôi hay sao nữa hả?
Christine cong môi:
- Được thôi, nhưng anh cứ bảo cấp dưới của anh đợi đến sáng mai nhé, đội của tôi vẫn đang trên máy bay, tối nay mới đến được, ít nhất thì cũng phải được nghỉ ngơi một buổi tối chứ.
Nói chuyện xong Dương Thần tắt khung trò chuyện, nói tình hình của Christine bằng tiếng Trung cho Triệu Đằng và Vương Khiết để chuẩn bị.
Tuy hai người Triệu Đằng Vương Khiết đều rất tò mò, tại sao tự nhiên Dương Thần lại dùng thứ ngoại ngữ không thể hiểu nổi để nói chuyện, nhưng hai người cũng không dám hỏi, dù sao đó cũng là vấn đề của sếp, họ chỉ cần biết kết quả là được rồi.
Giải quyết xong phiền toái với Christine, Dương Thần nhìn đồng hồ, đã sắp 4h chiều rồi, nghĩ đến chuyện con bé liều mạng Tuệ Lâm chắc cũng sắp về đến nhà rồi nên hắn đi xuống phòng thu âm ở tầng dưới định đón Tuệ Lâm về.
Không ngờ vừa bước đến cửa phòng thu âm đã thấy một bóng của một người không thể tưởng tượng nổi bước ra.
Vân Miểu sư thái với bộ trang phục dành cho tuổi trung niên sang trọng, quàng khăn lụa che một nửa mái tóc, hình ảnh của bà cô không mặc áo đạo sỹ hiện ra ngay trước mắt Dương Thần.
Vân Miểu sư thái vốn là người tu hành thoát tục, pháp thuật cao thông, ăn mặc thế này thì trông cũng giống một phụ nữ xa hoa quý phái.
- Thế nào, không ngờ lại gặp ta sao?
Vân Miểu sư thái chẳng có vẻ gì bối rối, thản nhiên hỏi Dương Thần.
Dương Thần vung tay:
- Tất nhiên không phải vậy, tôi chỉ ngạc nhiên sao sư thái lại có bộ quần áo đạo sỹ hợp mốt thế này thôi.
- Hừ, tiểu tử, đừng có mà ba hoa khoác lác, chồng ta đã mất rồi, với tư cách là người phụ nữ trụ cột của nhà họ Lâm, ta đương nhiên phải cởi bỏ đạo bào hoàn tục để chăm lo đại cục chứ, cậu không cần mỉa mai cách ăn mặc của ta.
Vân Miểu sư thái nói chuyện Lâm Chí Quốc ra đi rất tự nhiên, cũng không có mấy xúc cảm thương tâm, là người đàn bà đã trải qua bao nhiêu đau thương, bà có sức chịu đựng vượt ngoài tưởng tượng.
Trong lòng Dương Thần thấy cảm động, Vân Miểu sư thái hành động như thế này là đã thể hiện tình cảm rất sâu đậm với Lâm Chí Quốc, nếu không thì bà đã không để ý tới chuyện hưng vong nhà họ Lâm, chuyện tự sinh tự diệt vốn là lẽ tự nhiên mà.
Nếu đã để tâm như thế thì tại sao trước đây hai người lại tranh cãi đến nảy lửa như vậy?
Vân Miểu sư thái lạnh lùng nói:
- Hôm nay ta đến đây là muốn nói vài chuyện với cháu gái yêu quý của ta, cậu cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều, ta cũng nhắc nhở cậu, việc cậu đã đồng ý với Viêm Hoàng Thiết Lữ chúng ta cậu đừng có quên.
Dương Thần bực mình:
- Việc gì?
- Quả nhiên cậu đã quên.
Vân Miểu sư thái không hài lòng nói:
- Cậu đã đồng ý giúp chúng ta huấn luyện một nhóm người.
Dương Thần vỗ vỗ trán cười nói:
- Chuyện này là đồng ý với chồng của bà, bây giờ ông ấy không còn nữa mà tôi vẫn phải làm việc đó ư?
- Tại sao lại không, mặc dù ta chẳng ưa gì cậu, đồ tiểu tử, nhưng không thể phủ nhận, cậu là nhà huấn luyện tốt nhất, chúng ta sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.
Vân Miểu sư thái nói.
- Tướng quân mới nhậm chức trung tuần tháng này sẽ gặp cậu, đến lúc đó, nhóm người đó sẽ được đưa tới căn cứ huấn luyện bí mật đặc biệt, mong là đến lúc đó cậu sẽ thực hiện lời hứa của mình, nửa năm nay quân số của Viêm Hoàng Thiết Lữ bị tổn hại nghiêm trọng, chúng ta cần có đủ lực lượng quyết tử thật hùng mạnh.
- Đã có cái “Hồng Mông” gì gì đó rồi, tôi nghĩ các người cũng không nên làm căng thẳng quá.
Dương Thần khoát tay cười nói.
- Nếu như chuyện gì cũng phải cần đến lớp người đi trước “Hồng Mông” thì những thanh niên trẻ tuổi của Hoa Hạ làm sao tiến bộ được? Chuyện người chết là điều khó tránh, nhưng nếu vẫn còn người sống thì chúng ta vẫn chưa phải đã thua cuộc.
Vân Miểu sư thái trịnh trọng nói.
Dương Thần cũng chỉ nói đùa, việc hắn đã hứa thì đành phải thực hiện thôi.
Sau khi Vân Miểu sư thái đi rồi Dương Thần bước vào phòng thu âm, hắn phát hiện Tuệ Lâm đang không tập hát mà ngồi lơ đãng trên ghế nghĩ ngợi điều gì.
Nhìn thấy Dương Thần, Tuệ Lâm vội vàng chạy đến hỏi:
- Dương đại ca, vừa nãy vú Vương gọi điện thoại tới bảo tôi phải cẩn thận, nói có người xấu tập kích, bây giờ tình hình thế nào rồi?
Dương Thần cười nói:
- Nếu đã lo lắng sao không về nhà xem tình hình thế nào, võ công của cô không phải sợ mấy người đó.
- Lúc nãy tôi định về thì đúng lúc bà nội đến.
Tuệ Lâm vừa nhắc tới Vân Miểu thì trong mắt đã có vài phần hoang mang:
- Bà nội nói không cần lo lắng, không xảy ra chuyện gì đâu, tôi cũng nghĩ đã có Dương đại ca thì nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Vậy cô đang ngẩn ngơ chuyện gì vậy hả, bà nội cô nói gì với cô rồi?
Dương Thần tò mò Vân Miểu đột nhiên đến tìm Tuệ Lâm là vì việc gì, không phải là ép cô ấy làm chuyện gì đó với mình chứ? Cô ấy có lẽ đã bị lĩnh giáo khả năng “Giật dây” của bà đạo sỹ rồi.
Tuệ Lâm mấp máy môi:
- Bà nội nói, ca hát hay gì gì đó là không tốt, bà bảo cho tôi đến Yến Kinh học quản lý, dần dần kế thừa sản nghiệp nhà họ Lâm.
Dương Thần không nghĩ tới việc này, nghĩ một lát rồi hỏi:
- Cô thì nghĩ sao?
- Tôi... tôi thấy mình không hợp để lãnh đạo nhà họ Lâm.
Tuệ Lâm buồn bã cúi đầu, cô khẽ nói:
- Tôi đã nói với bà nội, thực ra chị tôi hợp với vị trí lãnh đạo hơn, nhưng nội rất giận, nói tôi không hiểu chuyện, không có chí tiến thủ...
Dương Thần cười khổ, không ngờ Tuệ Lâm vẫn nghĩ để Lâm Nhược Khê quản lý nhà họ Lâm, trước đây Lâm Nhược Khê sẽ không đồng ý, bây giờ đến việc suy nghĩ như thế Lâm Nhược Khê cũng không hề có.
- Vậy cô muốn làm gì?
Dương Thần hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuệ Lâm hiện lên vẻ bướng bỉnh:
- Tôi đã nói với bà nội, tôi muốn tham dự cuộc thi lần này, nếu như... nếu như tôi thất bại, tôi sẽ quay về Yến Kinh, ngược lại nếu thắng tôi sẽ tiếp tục ca hát.
Không ngờ ước mơ về con đường âm nhạc của Tuệ Lâm lại kiên định như thế, Dương Thần bất giác xoa xoa đầu Tuệ Lâm:
- Nếu coi như bị thua, nếu vẫn không muốn làm lãnh đạo nhà họ Lâm thì bà nội cũng không dám bắt ép cô đâu, cùng lắm thì tôi sẽ giúp cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuệ Lâm trở nên nhợt nhạt:
- Dương đại ca, anh... anh muốn đánh bà nội của tôi sao?
- Cô bé ngốc.
Dương Thần dở khóc dở cười:
- Bà nội cô không đánh tôi sao tôi phải đánh bà cô, hơn nữa, bà ấy bắt tôi thế nào được?
Tuệ Lâm lúc này mới yên tâm thở ra, nhưng lập tức nhận ra Dương Thần đang xoa đầu mình liền đỏ mặt trách:
- Dương đại ca, lần sau anh không được xoa đầu tôi nữa...
Vừa nói hết câu thì bất ngờ ngoài cửa vang lên những tiếng nói thô tục.
- Ha ha, anh rể, đây cũng là một tình nhân nữa của anh sao? Anh xoa chỗ nào của cô ta thế?
Dương Thần và Tuệ Lâm cùng quay đầu lại nhìn, thấy Đường Giác ăn mặc theo kiểu hip-hop, đeo kính râm, áo mặc hở hết cả bộ ngực đầy lông lá đang nghênh ngang bước vào, bộ dạng hung dữ như những tên đầu bò đầu bướu ngày xưa.
Dương Thần đau đầu, thằng nhãi này từ đâu ra thế nhỉ?