- Anh chắc sẽ không muốn nói với tôi đâu, anh đang nghĩ rằng tên Apollo đó là thật.
Dương Thần bước về phía trước nói:
- Mặc dù tôi chưa từng gặp Apollo nhưng tôi nghĩ trong số chủ thần không có ai nhạt nhẽo như tên đó, dù sao thì làm thế cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Christine cười khanh khách nói:
- Nói về mặt lý thuyết tôi thấy tên Apollo không thể làm những chuyện như thế, nhưng vừa nghe bà già kia thuật lại thì cảnh những đốm lửa giống sao băng từ trên trời rơi xuống làm bùng cháy cả căn cứ kia thì có vẻ giống cách của hắn ta đấy.
Dương Thần nhíu mày:
- Nghĩa là sao?
Christine khẽ nháy mắt với Dương Thần:
- Vũ khí của tên Apollo kia có thể gây ra những hiệu ứng tương tự là đương nhiên rồi, lực công kích trực tiếp sẽ không đơn giản như vậy.
Dương Thần sửng sốt, hắn không nghĩ ra chuyện tương tự như thế.
- Nhưng mà... Cụ thể mọi chuyện diễn ra như thế nào nếu không được chứng kiến tận mắt thì không nói chính xác được, nhưng tôi cũng không có hứng thú chạy sang tận Châu Âu, có là Apollo thật hay không sớm muộn cũng sẽ biết, đến lúc đó là có thể nhìn tận mắt rồi, nếu như tôi nhớ không nhầm thì thời khắc mà tên Apollo thức tỉnh cũng đã đến rồi, có khi vì trong đầu của tên Apollo kia nóng quá nên làm những chuyện khác người, điều đó là sự thật.
Christine nói xong thì cười duyên quay lại trong nhà.
Dương Thần thở dài, đối với loại phụ nữ cả ngày không làm được chuyện gì đứng đắn này thì không còn lời nào để nói nữa, về chuyện tình hình ở Châu Âu thực sự đang xảy ra chuyện gì hắn không quá để tâm, chỉ cần không ảnh hưởng đến hành trình của hắn và Lâm Nhược Khê thì dù sao khi sau khi hai người rời khỏi đó, Paris có bị san bằng cũng không có vấn đề gì.
Thời gian sắp đi ra nước ngoài trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã sang tháng Tư rồi.
Sau bữa tối hôm đó, Tuệ Lâm lập tức phải quay trở lại công ty tham gia biên tập sáng tác và còn phải đi đến khắp nơi để dự họp báo, nhạc hội hữu nghị, đương nhiên còn phải cố gắng không ngừng để học hát và kỹ năng trình diễn nữa.
Christine thật ra vốn là một người thích đi mây về gió, cũng vì việc lần này Dương Thần nhờ nên mới ở Hoa Hạ lâu như thế, sau buổi hôm đó, sáng sớm hôm sau cô ta lập tức quay trở lại Mỹ khiến Dương Thần sớm bớt đi được một mối lo.
Sau khi Lâm Nhược Khê tính toán mọi giây phút để sắp xếp công việc, đôi vợ chồng trẻ và người nhà từ biệt đơn giản, cảnh tượng lần đầu tiên được ngồi trên máy bay đi Paris Pháp đối với Dương Thần mà nói có một cảm giác rất đặc biệt, dù sao hai người kết hôn thì cũng phải có giấy đăng ký kết hôn, dù có ở hình thức nào thì lần đi “tuần trăng mật” lần này đi Paris cũng rất lãng mạn, dù sao cũng khiến người ta cảm thấy lâng lâng.
Vì bản thân Lâm Nhược Khê đang ở trong hoàn cảnh có tiền mà không biết tiêu vào đâu, lại thêm tính cách và ngoại hình hai người không thích hợp với đa phần mọi người nên hai người vẫn đặt vé ở khoang hạng nhất.
Khoang hạng nhất của hãng hàng không quốc tế đắt gấp mấy lần so với giá của hàng không trong nước, đặc biệt là vào thời gian đông khách nên những người được ngồi ở khoang này đều là những người có tiền mà không biết tiêu vào đâu hoặc là những người già có sức khỏe rất tồi.
Toàn bộ mười mấy chõ ngồi của khoang hạng nhất chỉ có hai người là Dương Thần và Lâm Nhược Khê là người trẻ nhất, còn lại đều là những người già đầu tóc bạc phơ.
Lâm Nhược Khê khi không làm việc, cô mặc một chiếc váy liền tơ tằm màu đen hở vai được cắt giản dị, cách phối hợp đơn giản bộc lộ được tính cách lạnh lùng cao ngạo vốn có của Lâm Nhược Khê, bờ vai trần trắng bóc lộ ra giống như tuyết trắng tinh trên đỉnh núi cao tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Mái tóc buông dài xõa xuống giống như một dòng suối tơ tằm đen bóng, còn cách một khoảng đã có thể cảm nhận được mùi hương thoang thoảng từ mái tóc của cô khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Dương Thần ngồi cạnh Lâm Nhược Khê bất giác nuốt nước miếng, thật sự vợ mình rất thu hút, cứ quan sát ở khoảng cách gần như thế này thì chẳng khác nào phát ra chất kích thích khiến người ta khó có thể kiềm chế như bị rơi vào trong vòng lốc xoáy.
Nếu không phải vì khuôn mặt xinh đẹp sắc nét luôn luôn lạnh lùng của Lâm Nhược Khê bất giác quay ra trừng mắt nhìn mình thì Dương Thần đã sớm bất chấp mấy bà già đang ngồi xung quanh mà vuốt mái tóc ấy mấy cái rồi.
Vốn tưởng rẳng ngồi trên máy bay đường dài sẽ rất nhàm chán, dù sao cũng đã kết hôn rồi, có vợ bên cạnh nên không thể đùa giỡn mấy cô tiếp viên hàng không như trước kia, cũng không muốn làm mấy trò của người lớn trong nhà vệ sinh nữa, sáng hôm sau vừa mới ra khỏi cửa, Lâm Nhược Khê thay đổi lối ăn mặc công sở sang kiểu ăn mặc của một thiên kim cũng khiến hắn mãn nhãn.
- Anh có biết là biểu hiện của anh lúc này khiến em muốn cho anh ăn tát không hả, anh không thấy mất mặt sao?
Lâm Nhược Khê run run môi, thực sự cô không chịu nổi ánh mắt rực lửa của Dương Thần, đây rõ ràng là ánh mắt thèm muốn của Trư Bát Giới.
Điều hòa trên máy bay luôn bật nên không khí hơi bị khô, Dương Thần liếm đôi môi khô của mình nghiêm mặt cười nói:
- Đó là vì bảo bối Nhược Khê của anh xinh đẹp đấy chứ, thường ngày không được nhìn Nhược Khê của anh gần như thế này, vẫn còn nửa ngày nữa máy bay mới đến được nước Pháp, anh có thể ngắm em thỏa thích rồi.
- Anh… Anh là đồ xấu xa.
Lâm Nhược Khê không biết nói gì nữa, người không biết xấu hổ quả thật không biết phải nói thế nào, khuôn mặt xinh đẹp của cô lại đỏ bừng, tên này da mặt dày thật, nhưng không hiểu sao tim cô lại nhảy loạn lên và còn cảm thấy một chút vui thích… Thật đáng giận.
Lúc này, trong khoang hạng nhất một cặp vợ chồng già người da trắng tủm tỉm nhìn Dương Thần và Lâm Nhược Khê cười, nói mấy câu bằng tiếng Pháp.
Tuy Lâm Nhược Khê có thể nói tiếng Anh và một chút ít tiếng Nhật và Tây Ban Nha nhưng lai hoàn toàn mù tịt tiếng Pháp, nhìn cặp vợ chồng kia có vẻ như đang nói về mình nhưng không có vẻ gì là ý xấu, tuy vậy vẫn thấy hiếu kỳ, nhớ ra rằng tên bên cạnh mình tiếng gì cũng hiểu bèn không kìm nổi khẽ nói:
- Hai người họ đang nói về gì thế?
Ánh mắt Dương Thần đang chằm chằm nhìn vào khuôn ngực căng tròn bị che kín của Lâm Nhược Khê, nghe thấy câu hỏi liền đáp trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê:
- Bà ấy nói đúng là một cặp vợ chồng trẻ hạnh phúc... Ông ấy nói tôi tưởng người Hoa Hạ khá phong kiến, nhưng nhìn hai người trẻ này cũng lãng mạn như người Pháp ý chứ, tuổi trẻ thật là vui...
Lãng mạn?
Lâm Nhược Khê suýt chút nữa bỏ qua phong thái yểu điệu thục nữ mà trợn tròn mắt lên, tên xấu xa này cứ nhìn chằm chằm vào ngực mình, nếu mình không kìm nổi tát hắn mấy cái thì cũng đáng, như thế mà gọi là lãng mạn ư?
- Có phải là anh phiên dịch lung tung không hả, bắt nạt em không hiểu gì về tiếng Pháp phải không?
Lâm Nhược Khê giận dữ gằn giọng nói.
Dương Thần cười ha ha nói:
- Anh mà vô vị đến mức đấy sao, nếu như anh phiên dịch linh tinh thì anh nhất định sẽ nói,... ôi, cô gái ấy xinh đẹp thế kia thật xứng đôi với chàng trai đó, họ quả là một cặp trời sinh, đúng rồi, chắc hẳn là cô gái kia đang tán tỉnh chàng trai đó, nhìn chàng trai đó nam tính thế kia vừa mới nhìn đã biết là một chàng trai tốt nhất thế giới rồi...
- Đủ rồi...
Lâm Nhược Khê suýt nữa đã không nhịn nổi quát lên.
Dương Thần ngay lập tức im lặng, nhíu mày, tiếp tục say sưa nhìn ngực của Lâm Nhược Khê...
Lâm Nhược Khê khổ sở giơ tay trái lên, cổ tay cô đeo chiếc đồng hồ nữ Patek Philippe được thiết kế độc nhất mà cô vẫn thường đeo mỗi khi ra ngoài, nhìn thiết kế tinh xảo đơn giản ấy nhưng lại có giá tương đương với một chiếc xe thể thao tuyệt đẹp.
- Không ngờ mới xuất phát chưa được một tiếng...
Lâm Nhược Khê nhìn đồng hồ xong trong lòng ngán ngẩm, nghĩ đến việc mình còn phải ngồi cùng tên này mười mấy tiếng đồng hồ nữa, chỉ giận là không thể chết ngất đi...
...
Paris Pháp, cục an ninh số 7, căn cứ bí mật dưới lòng đất.
Cánh cửa bằng thép tổng giám sát điều khiển từ từ bật mở, tiếng kim loại va vào nhau nặng trịch.
Daipuni mặc bộ quân phục, thân hình ngắn ngủn, sắc mặt tái mét bước tới đài chỉ huy quân sự, phía dưới là màn hình huỳnh quang khổ lớn và nhân viên bộ phận kỹ thuật đang nhanh tay đánh bàn phím.
Daipuni chậm rãi đưa mắt nhìn, sau khi quét một vòng trong khoang điều khiển rộng lớn thì tay phải đánh một tiếng vang lớn.
Một gã lính hầu từ phía dưới bước lên đài chỉ huy, cung kính cúi đầu:
- Cục trưởng có gì chỉ bảo ạ?
- Verdessa đâu?
Sắc mặt Daipuni trầm xuống, hắn hỏi luôn.
- Một tiếng trước Phó cục trưởng đã tiếp kiến mấy vị thuộc tổ chức năng lực siêu nhiên của Nam Mỹ và Tây Á, thủ lĩnh lính đánh thuê, chắc hẳn một lát nữa sẽ ra ngay ạ.
Tên lính hầu đáp trịnh trọng.
Sắc mặt Daipuni càng thêm khó coi:
- Hừ, cậu ta cũng nhàn nhã thật đấy, tiếp đón thủ lĩnh tổ chức ngầm nước ngoài có phải việc của cậu ta không...
Lúc này cánh cửa thép lại một lần nữa bật mở, một người mặc bộ quân phục mà lam đậm, dáng người khôi ngô tuấn tú, nét mặt cương trực, bộ râu màu vàng nhạt, một tay cầm mũ quân đội tiến về phía đài chỉ huy.
Nhìn thấy Daipuni, người đàn ông hơi chững lại rồi ngay sau đó chào theo đúng phong cách nhà binh, đôi mắt xám nhạt hiện lên vẻ rắn rỏi:
- Cục trưởng, Verdessa báo cáo.
- Cậu đi đâu?
Daipuni kéo dài giọng quát.
Verdessa trịnh trọng đáp:
- Những khách quý tham dự hội nghị bí mật lần này đều đang tập trung ở quán rượu, bí mật đón tiếp thủ lĩnh đội lính đánh thuê và đại diện tổ chức năng lực siêu nhiên ở biển Chết.
Không đợi Verdessa báo cáo xong, Daipuni đột ngột quay người phi xuống.
- Bịch.
Một Daipuni nhìn rất bình thường trong nháy mắt phát ra một sức mạnh vô song, tạo ra một luồng gió lớn hất Verdessa ngã nhào xuống đất.
Verdessa trúng một đòn vào ngực ngã ra đất nhưng cũng không dám ngồi dậy hay phản kháng vội vàng quỳ rạp xuống cúi đầu không dám lên tiếng.
- Tiếp đón đại diện... Verdessa... Cậu giỏi chịu đựng thật đấy...
Daipuni trừng mắt, khuôn mặt méo mó nói:
- Cậu có biết không... Lúc cậu đang tiếp đón đại diện thì tôi đang trong phòng làm việc của tổng thống... bị tổng thống mắng cho một trận tới mức máu dồn lên não.
Đối mặt với âm thanh gào rít của Daipuni, Verdessa cứng đơ người không dám nhúc nhích, trong lúc đó thì các lính hầu đều đã rút lui ra ngoài, nhân viên ở đài chỉ huy cũng không một ai dám lên tiếng, vùi đầu làm việc vờ như không nhìn thấy gì.
- Đồ khốn kiếp, mày tưởng mày thực sự là nhân vật tai to mặt lớn của cục an ninh số 7 hay sao? Nói cho mày biết tướng quân Charles de Gaulle của chúng mày là người đã thành lập cục tình báo trung ương, và cả cục an ninh đối ngoại, cục số 7, từ ngày đó đã xuất hiện thêm vô số anh hùng, đạt được vô số vinh quang, nhưng Verdessa, mày vĩnh viễn không nằm trong số đó đâu.
Một lần nữa Daipuni lại xông lên dùng chân đá vào mặt Verdessa.
Verdessa kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng rớm máu nhưng không dám đứng dậy tiếp tục quỳ gối cúi đầu.
- Verdessa, mà nhớ cho kỹ, tổ tông nhà mày đã phản bội lại nước Pháp, quy thuận Nazi nước Đức, mày mang dòng máu Đức dơ bẩn trong người, nếu không phải ban đầu do ta cất nhắc thì lúc này mày chảng qua cũng chỉ là một thằng bộ đội đặc chủng bình thường mà thôi, đến mặt cấp trên cả đời cũng không có cơ hội nhìn chứ đừng nói đến việc đang được ngồi vào chức Phó cục trưởng như bây giờ.
Toàn thân Verdessa run lên, máu từ bên má trái nhỏ xuống nền đất rắn lạnh, run run nói:
- Verdessa suốt đời không dám quên ân tình của ngài Cục trưởng.
- Hừ.
Daipuni nheo mắt, ánh mắt như dao găm đâm vào toàn bộ thân thể Verdesssa:
- Biết thế là tốt, điều tra nguồn gốc của tem bảo vật thái dương, thân phận thật của Apollo, và đại hội bí mật lần này không được xảy ra vấn đề gì... Nếu không, ta mà mất bát cơm, thì cậu cũng sống không dễ dàng đâu...
- Anh chắc sẽ không muốn nói với tôi đâu, anh đang nghĩ rằng tên Apollo đó là thật.
Dương Thần bước về phía trước nói:
- Mặc dù tôi chưa từng gặp Apollo nhưng tôi nghĩ trong số chủ thần không có ai nhạt nhẽo như tên đó, dù sao thì làm thế cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Christine cười khanh khách nói:
- Nói về mặt lý thuyết tôi thấy tên Apollo không thể làm những chuyện như thế, nhưng vừa nghe bà già kia thuật lại thì cảnh những đốm lửa giống sao băng từ trên trời rơi xuống làm bùng cháy cả căn cứ kia thì có vẻ giống cách của hắn ta đấy.
Dương Thần nhíu mày:
- Nghĩa là sao?
Christine khẽ nháy mắt với Dương Thần:
- Vũ khí của tên Apollo kia có thể gây ra những hiệu ứng tương tự là đương nhiên rồi, lực công kích trực tiếp sẽ không đơn giản như vậy.
Dương Thần sửng sốt, hắn không nghĩ ra chuyện tương tự như thế.
- Nhưng mà... Cụ thể mọi chuyện diễn ra như thế nào nếu không được chứng kiến tận mắt thì không nói chính xác được, nhưng tôi cũng không có hứng thú chạy sang tận Châu Âu, có là Apollo thật hay không sớm muộn cũng sẽ biết, đến lúc đó là có thể nhìn tận mắt rồi, nếu như tôi nhớ không nhầm thì thời khắc mà tên Apollo thức tỉnh cũng đã đến rồi, có khi vì trong đầu của tên Apollo kia nóng quá nên làm những chuyện khác người, điều đó là sự thật.
Christine nói xong thì cười duyên quay lại trong nhà.
Dương Thần thở dài, đối với loại phụ nữ cả ngày không làm được chuyện gì đứng đắn này thì không còn lời nào để nói nữa, về chuyện tình hình ở Châu Âu thực sự đang xảy ra chuyện gì hắn không quá để tâm, chỉ cần không ảnh hưởng đến hành trình của hắn và Lâm Nhược Khê thì dù sao khi sau khi hai người rời khỏi đó, Paris có bị san bằng cũng không có vấn đề gì.
Thời gian sắp đi ra nước ngoài trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã sang tháng Tư rồi.
Sau bữa tối hôm đó, Tuệ Lâm lập tức phải quay trở lại công ty tham gia biên tập sáng tác và còn phải đi đến khắp nơi để dự họp báo, nhạc hội hữu nghị, đương nhiên còn phải cố gắng không ngừng để học hát và kỹ năng trình diễn nữa.
Christine thật ra vốn là một người thích đi mây về gió, cũng vì việc lần này Dương Thần nhờ nên mới ở Hoa Hạ lâu như thế, sau buổi hôm đó, sáng sớm hôm sau cô ta lập tức quay trở lại Mỹ khiến Dương Thần sớm bớt đi được một mối lo.
Sau khi Lâm Nhược Khê tính toán mọi giây phút để sắp xếp công việc, đôi vợ chồng trẻ và người nhà từ biệt đơn giản, cảnh tượng lần đầu tiên được ngồi trên máy bay đi Paris Pháp đối với Dương Thần mà nói có một cảm giác rất đặc biệt, dù sao hai người kết hôn thì cũng phải có giấy đăng ký kết hôn, dù có ở hình thức nào thì lần đi “tuần trăng mật” lần này đi Paris cũng rất lãng mạn, dù sao cũng khiến người ta cảm thấy lâng lâng.
Vì bản thân Lâm Nhược Khê đang ở trong hoàn cảnh có tiền mà không biết tiêu vào đâu, lại thêm tính cách và ngoại hình hai người không thích hợp với đa phần mọi người nên hai người vẫn đặt vé ở khoang hạng nhất.
Khoang hạng nhất của hãng hàng không quốc tế đắt gấp mấy lần so với giá của hàng không trong nước, đặc biệt là vào thời gian đông khách nên những người được ngồi ở khoang này đều là những người có tiền mà không biết tiêu vào đâu hoặc là những người già có sức khỏe rất tồi.
Toàn bộ mười mấy chõ ngồi của khoang hạng nhất chỉ có hai người là Dương Thần và Lâm Nhược Khê là người trẻ nhất, còn lại đều là những người già đầu tóc bạc phơ.
Lâm Nhược Khê khi không làm việc, cô mặc một chiếc váy liền tơ tằm màu đen hở vai được cắt giản dị, cách phối hợp đơn giản bộc lộ được tính cách lạnh lùng cao ngạo vốn có của Lâm Nhược Khê, bờ vai trần trắng bóc lộ ra giống như tuyết trắng tinh trên đỉnh núi cao tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Mái tóc buông dài xõa xuống giống như một dòng suối tơ tằm đen bóng, còn cách một khoảng đã có thể cảm nhận được mùi hương thoang thoảng từ mái tóc của cô khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Dương Thần ngồi cạnh Lâm Nhược Khê bất giác nuốt nước miếng, thật sự vợ mình rất thu hút, cứ quan sát ở khoảng cách gần như thế này thì chẳng khác nào phát ra chất kích thích khiến người ta khó có thể kiềm chế như bị rơi vào trong vòng lốc xoáy.
Nếu không phải vì khuôn mặt xinh đẹp sắc nét luôn luôn lạnh lùng của Lâm Nhược Khê bất giác quay ra trừng mắt nhìn mình thì Dương Thần đã sớm bất chấp mấy bà già đang ngồi xung quanh mà vuốt mái tóc ấy mấy cái rồi.
Vốn tưởng rẳng ngồi trên máy bay đường dài sẽ rất nhàm chán, dù sao cũng đã kết hôn rồi, có vợ bên cạnh nên không thể đùa giỡn mấy cô tiếp viên hàng không như trước kia, cũng không muốn làm mấy trò của người lớn trong nhà vệ sinh nữa, sáng hôm sau vừa mới ra khỏi cửa, Lâm Nhược Khê thay đổi lối ăn mặc công sở sang kiểu ăn mặc của một thiên kim cũng khiến hắn mãn nhãn.
- Anh có biết là biểu hiện của anh lúc này khiến em muốn cho anh ăn tát không hả, anh không thấy mất mặt sao?
Lâm Nhược Khê run run môi, thực sự cô không chịu nổi ánh mắt rực lửa của Dương Thần, đây rõ ràng là ánh mắt thèm muốn của Trư Bát Giới.
Điều hòa trên máy bay luôn bật nên không khí hơi bị khô, Dương Thần liếm đôi môi khô của mình nghiêm mặt cười nói:
- Đó là vì bảo bối Nhược Khê của anh xinh đẹp đấy chứ, thường ngày không được nhìn Nhược Khê của anh gần như thế này, vẫn còn nửa ngày nữa máy bay mới đến được nước Pháp, anh có thể ngắm em thỏa thích rồi.
- Anh… Anh là đồ xấu xa.
Lâm Nhược Khê không biết nói gì nữa, người không biết xấu hổ quả thật không biết phải nói thế nào, khuôn mặt xinh đẹp của cô lại đỏ bừng, tên này da mặt dày thật, nhưng không hiểu sao tim cô lại nhảy loạn lên và còn cảm thấy một chút vui thích… Thật đáng giận.
Lúc này, trong khoang hạng nhất một cặp vợ chồng già người da trắng tủm tỉm nhìn Dương Thần và Lâm Nhược Khê cười, nói mấy câu bằng tiếng Pháp.
Tuy Lâm Nhược Khê có thể nói tiếng Anh và một chút ít tiếng Nhật và Tây Ban Nha nhưng lai hoàn toàn mù tịt tiếng Pháp, nhìn cặp vợ chồng kia có vẻ như đang nói về mình nhưng không có vẻ gì là ý xấu, tuy vậy vẫn thấy hiếu kỳ, nhớ ra rằng tên bên cạnh mình tiếng gì cũng hiểu bèn không kìm nổi khẽ nói:
- Hai người họ đang nói về gì thế?
Ánh mắt Dương Thần đang chằm chằm nhìn vào khuôn ngực căng tròn bị che kín của Lâm Nhược Khê, nghe thấy câu hỏi liền đáp trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê:
- Bà ấy nói đúng là một cặp vợ chồng trẻ hạnh phúc... Ông ấy nói tôi tưởng người Hoa Hạ khá phong kiến, nhưng nhìn hai người trẻ này cũng lãng mạn như người Pháp ý chứ, tuổi trẻ thật là vui...
Lãng mạn?
Lâm Nhược Khê suýt chút nữa bỏ qua phong thái yểu điệu thục nữ mà trợn tròn mắt lên, tên xấu xa này cứ nhìn chằm chằm vào ngực mình, nếu mình không kìm nổi tát hắn mấy cái thì cũng đáng, như thế mà gọi là lãng mạn ư?
- Có phải là anh phiên dịch lung tung không hả, bắt nạt em không hiểu gì về tiếng Pháp phải không?
Lâm Nhược Khê giận dữ gằn giọng nói.
Dương Thần cười ha ha nói:
- Anh mà vô vị đến mức đấy sao, nếu như anh phiên dịch linh tinh thì anh nhất định sẽ nói,... ôi, cô gái ấy xinh đẹp thế kia thật xứng đôi với chàng trai đó, họ quả là một cặp trời sinh, đúng rồi, chắc hẳn là cô gái kia đang tán tỉnh chàng trai đó, nhìn chàng trai đó nam tính thế kia vừa mới nhìn đã biết là một chàng trai tốt nhất thế giới rồi...
- Đủ rồi...
Lâm Nhược Khê suýt nữa đã không nhịn nổi quát lên.
Dương Thần ngay lập tức im lặng, nhíu mày, tiếp tục say sưa nhìn ngực của Lâm Nhược Khê...
Lâm Nhược Khê khổ sở giơ tay trái lên, cổ tay cô đeo chiếc đồng hồ nữ Patek Philippe được thiết kế độc nhất mà cô vẫn thường đeo mỗi khi ra ngoài, nhìn thiết kế tinh xảo đơn giản ấy nhưng lại có giá tương đương với một chiếc xe thể thao tuyệt đẹp.
- Không ngờ mới xuất phát chưa được một tiếng...
Lâm Nhược Khê nhìn đồng hồ xong trong lòng ngán ngẩm, nghĩ đến việc mình còn phải ngồi cùng tên này mười mấy tiếng đồng hồ nữa, chỉ giận là không thể chết ngất đi...
...
Paris Pháp, cục an ninh số 7, căn cứ bí mật dưới lòng đất.
Cánh cửa bằng thép tổng giám sát điều khiển từ từ bật mở, tiếng kim loại va vào nhau nặng trịch.
Daipuni mặc bộ quân phục, thân hình ngắn ngủn, sắc mặt tái mét bước tới đài chỉ huy quân sự, phía dưới là màn hình huỳnh quang khổ lớn và nhân viên bộ phận kỹ thuật đang nhanh tay đánh bàn phím.
Daipuni chậm rãi đưa mắt nhìn, sau khi quét một vòng trong khoang điều khiển rộng lớn thì tay phải đánh một tiếng vang lớn.
Một gã lính hầu từ phía dưới bước lên đài chỉ huy, cung kính cúi đầu:
- Cục trưởng có gì chỉ bảo ạ?
- Verdessa đâu?
Sắc mặt Daipuni trầm xuống, hắn hỏi luôn.
- Một tiếng trước Phó cục trưởng đã tiếp kiến mấy vị thuộc tổ chức năng lực siêu nhiên của Nam Mỹ và Tây Á, thủ lĩnh lính đánh thuê, chắc hẳn một lát nữa sẽ ra ngay ạ.
Tên lính hầu đáp trịnh trọng.
Sắc mặt Daipuni càng thêm khó coi:
- Hừ, cậu ta cũng nhàn nhã thật đấy, tiếp đón thủ lĩnh tổ chức ngầm nước ngoài có phải việc của cậu ta không...
Lúc này cánh cửa thép lại một lần nữa bật mở, một người mặc bộ quân phục mà lam đậm, dáng người khôi ngô tuấn tú, nét mặt cương trực, bộ râu màu vàng nhạt, một tay cầm mũ quân đội tiến về phía đài chỉ huy.
Nhìn thấy Daipuni, người đàn ông hơi chững lại rồi ngay sau đó chào theo đúng phong cách nhà binh, đôi mắt xám nhạt hiện lên vẻ rắn rỏi:
- Cục trưởng, Verdessa báo cáo.
- Cậu đi đâu?
Daipuni kéo dài giọng quát.
Verdessa trịnh trọng đáp:
- Những khách quý tham dự hội nghị bí mật lần này đều đang tập trung ở quán rượu, bí mật đón tiếp thủ lĩnh đội lính đánh thuê và đại diện tổ chức năng lực siêu nhiên ở biển Chết.
Không đợi Verdessa báo cáo xong, Daipuni đột ngột quay người phi xuống.
- Bịch.
Một Daipuni nhìn rất bình thường trong nháy mắt phát ra một sức mạnh vô song, tạo ra một luồng gió lớn hất Verdessa ngã nhào xuống đất.
Verdessa trúng một đòn vào ngực ngã ra đất nhưng cũng không dám ngồi dậy hay phản kháng vội vàng quỳ rạp xuống cúi đầu không dám lên tiếng.
- Tiếp đón đại diện... Verdessa... Cậu giỏi chịu đựng thật đấy...
Daipuni trừng mắt, khuôn mặt méo mó nói:
- Cậu có biết không... Lúc cậu đang tiếp đón đại diện thì tôi đang trong phòng làm việc của tổng thống... bị tổng thống mắng cho một trận tới mức máu dồn lên não.
Đối mặt với âm thanh gào rít của Daipuni, Verdessa cứng đơ người không dám nhúc nhích, trong lúc đó thì các lính hầu đều đã rút lui ra ngoài, nhân viên ở đài chỉ huy cũng không một ai dám lên tiếng, vùi đầu làm việc vờ như không nhìn thấy gì.
- Đồ khốn kiếp, mày tưởng mày thực sự là nhân vật tai to mặt lớn của cục an ninh số 7 hay sao? Nói cho mày biết tướng quân Charles de Gaulle của chúng mày là người đã thành lập cục tình báo trung ương, và cả cục an ninh đối ngoại, cục số 7, từ ngày đó đã xuất hiện thêm vô số anh hùng, đạt được vô số vinh quang, nhưng Verdessa, mày vĩnh viễn không nằm trong số đó đâu.
Một lần nữa Daipuni lại xông lên dùng chân đá vào mặt Verdessa.
Verdessa kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng rớm máu nhưng không dám đứng dậy tiếp tục quỳ gối cúi đầu.
- Verdessa, mà nhớ cho kỹ, tổ tông nhà mày đã phản bội lại nước Pháp, quy thuận Nazi nước Đức, mày mang dòng máu Đức dơ bẩn trong người, nếu không phải ban đầu do ta cất nhắc thì lúc này mày chảng qua cũng chỉ là một thằng bộ đội đặc chủng bình thường mà thôi, đến mặt cấp trên cả đời cũng không có cơ hội nhìn chứ đừng nói đến việc đang được ngồi vào chức Phó cục trưởng như bây giờ.
Toàn thân Verdessa run lên, máu từ bên má trái nhỏ xuống nền đất rắn lạnh, run run nói:
- Verdessa suốt đời không dám quên ân tình của ngài Cục trưởng.
- Hừ.
Daipuni nheo mắt, ánh mắt như dao găm đâm vào toàn bộ thân thể Verdesssa:
- Biết thế là tốt, điều tra nguồn gốc của tem bảo vật thái dương, thân phận thật của Apollo, và đại hội bí mật lần này không được xảy ra vấn đề gì... Nếu không, ta mà mất bát cơm, thì cậu cũng sống không dễ dàng đâu...