- Không gian bị xé toạc, thần lực bị phân tán, giống y hệt so với miêu tả trước đó của anh.
Stern và Alys lộ vẻ ưu tư.
Ánh mắt mỹ miều của Alys đã trở nên sắc bén, nói nhỏ:
- Hơn nữa, từ kỹ thuật thi triển mà nói thì tuyệt đối là cấp Chủ Thần, thậm chí là trên cả Chủ Thần. Việc phân tán được thần lực, nếu như không phải sự chênh lệnh của các vị thần quá lớn thì không thể hoàn thành nhanh như vậy được. Ít nhất thì em cũng không có cách nào làm nhanh như thế. Chết tiệt, không ngờ chúng ta chờ gã động thủ rồi mới phát giác ra.
- Vấn đề là, phân tán thần lực thì có tác dụng gì. Tại sao gã không cần đến thần khí, chỉ cần thần lực ở trên?
Dương Thần vì điều này mà vẫn cảm thấy mơ hồ.
Stern lắc lắc đầu, tỏ vẻ cũng không biết, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đáng ghét ở chỗ, tên này hành động ngay trước mặt ba người chúng ta, rõ ràng không coi chúng ta ra gì.
Việc này xảy ra, khiến cho khuôn mặt nhăn nhở của hai anh em cũng phải xị xuống.
Solon ngơ ngác nhìn thứ đồ trên tay mình đã không còn nữa, thanh kiếm tử thần rơi xuống mặt đất, mới tỉnh ngộ ra, đúng là kẻ thần bí mà Dương Thần có nhắc đến trước đó.
Sợ hãi. Nếu như kẻ thần bí đó không phải muốn cướp thần lực trên thanh kiếm, mà là muốn tiêu diệt bọn họ, thì chẳng phải là thần không biết mà quỷ cũng không hay hay sao, cũng tiêu tan như cái hộp đen kia sao?
- Minh…Minh Vương Các Hạ, bây giờ làm thế nào?
Solon đã trải qua hàng trăm trận chiến, bước qua Quỷ Môn mà không phát tiếng động nào.
Dương Thần lại bị đùa giỡn lần nữa, đương nhiên tâm trạng sẽ không được tốt, thuận miệng nói:
- Muốn làm gì thì làm, vứt thanh kiếm đi hay muốn lấy lại cũng được, dù sao cũng là một thứ đồ bình thường.
Nói xong, Dương Thần lập tức trở lại điểm đỗ xe. Hai anh em Stern nhìn chăm chú vào thanh kiếm tử thần trên mặt đất, rồi cũng bỏ đi theo.
Ba người không ai nói với ai câu gì, nhưng có một điều rất rõ ràng là ai cũng có một ngọn lửa đang nghẹn trong cổ họng.
Những người ở trên cảng nhìn bóng dáng của ba người rời đi, không ai dám nói gì. Verdessa vốn nghĩ sẽ cảm ơn Dương Thần vì cứu vợ con ông, nhưng lời cũng bị nghẹn lại ở trong cổ họng.
Khi trở lại trong xe, Dương Thần phát hiện ra, không ngờ Lâm Nhược Khê vẫn giống như lúc vừa mới rời đi, ngồi ngây ở đó, nhìn ra ngoài cửa xe, không nhúc nhích gì.
Nếu như là bình thường thì Dương Thần chắc chắn rằng sẽ trêu chọc vài câu để người phụ nữ này vui vẻ, cho dù bị lườm một cái thì cũng là một việc không sai. Nhưng bây giờ, Dương Thần hoàn toàn không có tâm trạng đó, đợi hai anh em Stern ngồi vào trong xe liền lập tức khởi động máy để trở về thành phố Paris.
Sau vài giờ đồng hồ, trời đã rạng sáng. Chiếc xe đỗ lại bên ngoài cửa khách sạn đặc biệt lớn Sophie.
Trên suốt đường đi, Dương Thần niệm công pháp Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh, cuối cùng cũng nén được tâm trạng của mình xuống, trở lại thái độ bình thường.
Vừa mới xuống xe đã mở cửa cho Lâm Nhược Khê ngồi ở ghế phụ, chuẩn bị lấy lòng một phen, nhưng không ngờ lần này Lâm Nhược Khê chủ động xuống xe, một mình lặng lẽ đi vào bên trong.
- Ơ…Xem ra người phụ nữ của anh tức giận thật rồi. Hades, chúc mừng anh.
Stern tiến đến bên Dương Thần, cười hì hì nói. Alys ở bên cạnh cũng cười theo.
Hai anh em này cũng đã trở về trạng thái không bình thường như cũ, vừa xuống xe đã anh anh em em trở về chỗ ở của họ.
Đây toàn là những chuyện gì vậy? Nhảy nhót như một thằng hề. Kẻ thần bí quan trọng nhất lại không đề phòng, Lâm Nhược Khê thì phát hiện ra nhiều bí mật của mình, dường như càng lúc càng lạnh lùng hơn.
Tại sao chứ? Dương Thần nghĩ nát óc vẫn không có lời giải đáp, cho dù là tức mình thì cũng phải nói ra chứ, hay cho người ta cơ hội để nói chứ.
Dương Thần đau khổ dứt tóc, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn uyển chuyển của Lâm Nhược Khê khuất dần, hận một nỗi là không thể một tay đập bẹp chiếc xe đỗ bên cạnh.
…
Khách sạn Sophie đặc biệt lớn, trong một số phòng thương vụ, ánh đèn mờ tối, Cố Đức Mạn mặc một chiếc áo ngủ dài màu trắng đang giơ tay rót đầy ly rượu vang, chọc đầu mũi chân xuống đất, xoay đi xoay lại trên chiếc thảm.
Chiếc máy phát đầu giường đang phát một bài Van đặc biệt, nhẹ nhàng bay bổng, làm tâm trạng của người ta cũng cảm thấy vui vẻ theo.
Từ lúc trói đám người Lâm Nhược Khê lại, giao cho Lĩnh vực của thần, Cố Đức Mạn liền cảm thấy vui mừng chưa từng có.
Vừa mới nghĩ đến tối nay, Lâm Nhược Khê và Quốc Tế Ngọc Lôi sẽ trở thành miếng thịt trong miệng gã, Cố Đức Mạn đã chẳng thể ngủ được, gọi lên phòng vài chai Lafite, nhảy điệu Van, chờ đợi tin tức tốt lành vào buổi sáng.
- Tư thế nhảy của mày thực sự chẳng ra làm sao cả.
Một giọng nam trầm đột nhiên xuất hiện ở ban công, khiến Cố Đức Mạn giật mình sợ hãi.
- Ai?
Cố Đức Mạn đột nhiên xoay người lại, chiếc rèm của cửa kính bị gió thổi phấp phới, bóng dáng của kẻ đứng bên ngoài hiện lên rõ mồn một.
- Dương…Dương Thần?
Ly rượu trên tay Cố Đức Mạn bắt đầu run lên, chiếc ly rơi ngay xuống đất, vỡ tan tành, rượu bắn tung tóe, chỉ tay về phía Dương Thần, run rẩy nói:
- Mày…Làm thế nào mà mày…
Dương Thần không biểu hiện một chút cảm xúc nào, đẩy cánh cửa ra, bước đến trước mặt Cố Đức Mạn, không nói gì, ôm lấy phần eo của Cố Đức Mạn, xoay một vòng.
Thân thể của Cố Đức Mạn như một món đồ chơi, sau khi ngơ ngác vì bị Dương Thần điều khiển, đưa một chân ra, cứ như vậy dẫn từng bước.
- Mày…Mày muốn làm gì?
Máu chảy trong người Cố Đức Mạn như chảy ngược dòng lại, nói chuyện khó khăn vô cùng, hoàn toàn không hiểu vì sao tên Dương Thần đáng lẽ phải chết rồi lại xuất hiện ở phòng mình. Vậy Dương Thần đã sống lại, còn Lâm Nhược Khê? Tất cả những giấc mộng đẹp của gã thì sao đây?
Cảnh tượng trước mắt khiến Cố Đức Mạn cảm thấy như vừa rơi xuống địa ngục, không có thời gian bận tâm xem Dương Thần rốt cuộc muốn làm gì nữa.
Dương Thần cũng không nhiều lời, cứ dẫn thân thể của Cố Đức Mạn theo mình, cứ như dẫn một thứ đồ vật không biết bước đi, đột nhiên, nhảy ra ngoài ban công, kéo theo một chân của Cố Đức Mạn, nhảy từ tầng mười mấy của khách sạn xuống dưới.
“A…a………..a!!!!!!!!!!”
Cố Đức mạn bị Dương Thần điên cuồng kéo xuống, thân thể của gã xoay ngược lại, gã trợn tròn mắt, thấy mặt đất càng ngày càng gần mình hơn.
Hai mắt Cố Đức Mạn vừa mới trợn ra nhìn thì đã bị dọa cho đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
Sau vài phút, Cố Đức Mạn cảm thấy trên mặt mình như có một thứ chất lỏng gì đó chảy qua, còn có một mùi khai khủng khiếp tỏa ra, chớp chớp mắt tỉnh dậy.
Trước mắt là các loại ánh sáng đèn mờ mờ ảo ảo, nhập nhoàng thay đổi liên tục, hình ảnh của một số người thì cứ di chuyển trước mặt.
- Con lợn bạch, cuối cùng cũng tỉnh rồi? Ha ha, nhưng mà trắng thật, làn da này sắp bằng da phụ nữ rồi.
Vài tiếng cười thô lỗ vang lên bên tai Cố Đức Mạn, Cố Đức Mạn cảm thấy toàn thân lạnh cóng, thứ cảm giác mơ hồ lập tức biến mất. Gã đã phát hiện ra, không ngờ toàn thân mình trần như nhộng.
Đây là chỗ nào? Những người này là ai? Sao mình lại thành thế này?
Cố Đức Mạn theo bản năng sờ sờ thứ chất lỏng đang chảy trên người mình, ngửi ngửi, thiếu chút nữa lại ngất xỉu đi.
Không ngờ là…nước tiểu?
- Ha ha, các người hãy xem xem. Con lợn bạch này còn đang ngửi nước tiểu của ông nội này đây.
Lại có người cười ha hả.
- Đúng là đầu lợn, nhưng nhìn hắn ta chơi món đồ chơi miễn phí kìa, bẩn quá đi.
Một người khác miễn cưỡng nói.
Cố Đức Mạn cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt mình, khuôn mặt cũng phải tái đi.
Gã không ngờ mình đang nằm trên một chỗ mà vừa nhìn thì đã biết là trên sàn nhà rồi. Vây xung quanh là là một đám những người đàn ông Đại Hán da đen cường tráng.
Những người Đại Hán da đen này mặc một bộ trang phục sặc sỡ màu sắc mà chỉ khi ở trong vũ trường mới mặc. Vừa nhìn thì đã biết là làm một số những trò biểu diễn đặc biệt, mà cuộc sống của những người này đương nhiên thuộc loại hoang dâm vô độ.
Lúc này, gã vốn được coi là một quý tộc thuộc tầng lớp cao quý - giám đốc của công ty đa quốc gia, không ngờ lại bị đám người da đen tầng lớp thấp hèn, dơ bẩn này coi như một món đồ chơi.
Cố Đức Mạn nhớ ra là vừa mới bị tên Dương Thần xuất quỷ nhập thần đưa đến đây.
Không đợi Cố Đức Mạn lên tiếng giải thích để đám người Đại Hán kia bỏ qua cho mình thì bọn họ đã lật ngược người gã lại, muốn bắt đầu cho Cố Đức Mạn gặm nhấm dần sự đau đớn.
- Các người, các người hãy nghe tôi nói….Tôi…tôi có thể…
Cố Đức Mạn muốn nói rằng, gã có thể cho những người da đen này rất nhiều tiền, để bọn họ không làm những thứ khủng khiếp với gã.
Nhưng đáng tiếc thay, tình trạng của Cố Đức Mạn lúc này có cố cũng không có khả năng khiến cho đám người Đại Hán da đen kia cảm thấy gã có thể bỏ tiền ra để nhận sự khoan hồng.
Cố Đức Mạn vừa muốn mở miệng nói vài câu thì một thứ có mùi hôi thối bốc lên, đó là một thứ mà những người đàn ông dùng để “nối dõi tông đường” được nhét vào miệng gã.
Đã từng có lúc, những việc như thế này chỉ có Cố Đức Mạn làm với những người phụ nữ mong muốn có tiền từ gã, nhưng Cố Đức Mạn không ngờ được rằng lại có một ngày chính gã lại phải làm làm cái kiểu phục vụ này cho những người đàn ông trai tráng kia.
Thứ kia đã lên đến yết hầu của gã và dừng lại ở đó, khiến Cố Đức Mạn nước mắt nước mũi ròng ròng, không thể thở nổi.
Nhưng những việc khủng khiếp như thế này chỉ vừa mới bắt đầu, Cố Đức Mạn vừa rồi còn muốn cầu xin tên đó rút cái thứ to đùng ở trong miệng kia ra, thì bây giờ liền cảm thấy có một cánh tay cường tráng nắm chặt lấy nửa thân dưới của gã, tiếp theo đó là một thứ gì đó nóng nóng, dần dần tiến lại lại mông của gã.
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!”.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, ánh sáng hồng đỏ huyền ảo từ bóng đèn điện ở trong phòng hắt ra ngoài. Nhưng ở khu này, bất kể là đêm cũng vô cùng ồn ào và náo nhiệt.
Khu này là khu Montmartre - địa điểm Moulin Rouge nổi tiếng nước Pháp. Đủ các khách sạn to nhỏ, các vũ trường, các sòng bạc và các hình thức kinh doanh mờ ám đã khiến buổi tối ở đây hiện rõ sự khác biệt.
Lúc này, Dương Thần đang ngồi một mình trên tầng thượng của quán này, trong tay cầm một chai Martell, bên tai nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong của Cố Đức Mạn, khuôn mặt không một chút biểu cảm tiếp tục nhấp thêm một ngụm rượu.
Sự trừng phạt này đối với Cố Đức Mạn đương nhiên không thể dễ dàng kết thúc được, nhưng Dương Thần lại không có hứng thú báo thù.
Chỉ cần nghĩ đến Lâm Nhược Khê vẫn giữ thái độ lạnh lùng với mình hắn là Dương Thần cảm thấy, cho dù có băm Cố Đức Mạn ra hàng trăm mảnh cũng không có ý nghĩa gì.
Mặc dù biết bản thân đã không thể uống tiếp được nữa, nhưng Dương Thần vẫn tiếp tục nốc một ngụm to, không dừng lại.
Qua gần hai tiếng đồng hồ, cửa sau của căn phòng được mở rộng ra, một người đàn ông toàn mùi khó chịu, thương tích đầy mình, máu me be bét bị vứt ra ngoài.
Sự xuất hiện của người đàn ông này làm cho không ít các đôi nam nữ đang đứng bên đường hoảng loạn chạy đi. Cho dù tình hình trị an ở khu này không được tốt cho lắm, nhưng một tên bị thê thảm như vậy vẫn rất hiếm gặp.
Nếu như có thể, Cố Đức Mạn thực sự muốn chết như vậy, nhưng qua hai giờ bị tra tấn, toàn thân Cố Đức Mạn chỗ nào cũng đau nhức, cổ họng muốn khóc cũng không được, ngay cả sức lực để cắn lưỡi cũng không có.
Vết thương đau nhức ở mông khiến Cố Đức Mạn xấu hổ và vô cùng tức giận, ý chí như nguội lạnh.
- Chưa chết sao?
Dương Thần từ trên tầng thượng nhảy xuống, đi lên trước mặt Cố Đức Mạn, từ trên xuống, không một chút cảm xúc nhìn Cố Đức Mạn.
Cố Đức Mạn vốn tưởng rằng mình đã không còn quan tâm gì nữa đến sự sống và cái chết, ngay cả lòng tự trọng cuối cùng của một người đàn ông cũng không có, sống thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Nhưng, khi nhìn thấy ánh mắt u tối của Dương Thần, Cố Đức Mạn mới vô cùng tuyệt vọng vì phát hiện ra, cái chết của gã, không chỉ đơn giản như vậy.
- Không gian bị xé toạc, thần lực bị phân tán, giống y hệt so với miêu tả trước đó của anh.
Stern và Alys lộ vẻ ưu tư.
Ánh mắt mỹ miều của Alys đã trở nên sắc bén, nói nhỏ:
- Hơn nữa, từ kỹ thuật thi triển mà nói thì tuyệt đối là cấp Chủ Thần, thậm chí là trên cả Chủ Thần. Việc phân tán được thần lực, nếu như không phải sự chênh lệnh của các vị thần quá lớn thì không thể hoàn thành nhanh như vậy được. Ít nhất thì em cũng không có cách nào làm nhanh như thế. Chết tiệt, không ngờ chúng ta chờ gã động thủ rồi mới phát giác ra.
- Vấn đề là, phân tán thần lực thì có tác dụng gì. Tại sao gã không cần đến thần khí, chỉ cần thần lực ở trên?
Dương Thần vì điều này mà vẫn cảm thấy mơ hồ.
Stern lắc lắc đầu, tỏ vẻ cũng không biết, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đáng ghét ở chỗ, tên này hành động ngay trước mặt ba người chúng ta, rõ ràng không coi chúng ta ra gì.
Việc này xảy ra, khiến cho khuôn mặt nhăn nhở của hai anh em cũng phải xị xuống.
Solon ngơ ngác nhìn thứ đồ trên tay mình đã không còn nữa, thanh kiếm tử thần rơi xuống mặt đất, mới tỉnh ngộ ra, đúng là kẻ thần bí mà Dương Thần có nhắc đến trước đó.
Sợ hãi. Nếu như kẻ thần bí đó không phải muốn cướp thần lực trên thanh kiếm, mà là muốn tiêu diệt bọn họ, thì chẳng phải là thần không biết mà quỷ cũng không hay hay sao, cũng tiêu tan như cái hộp đen kia sao?
- Minh…Minh Vương Các Hạ, bây giờ làm thế nào?
Solon đã trải qua hàng trăm trận chiến, bước qua Quỷ Môn mà không phát tiếng động nào.
Dương Thần lại bị đùa giỡn lần nữa, đương nhiên tâm trạng sẽ không được tốt, thuận miệng nói:
- Muốn làm gì thì làm, vứt thanh kiếm đi hay muốn lấy lại cũng được, dù sao cũng là một thứ đồ bình thường.
Nói xong, Dương Thần lập tức trở lại điểm đỗ xe. Hai anh em Stern nhìn chăm chú vào thanh kiếm tử thần trên mặt đất, rồi cũng bỏ đi theo.
Ba người không ai nói với ai câu gì, nhưng có một điều rất rõ ràng là ai cũng có một ngọn lửa đang nghẹn trong cổ họng.
Những người ở trên cảng nhìn bóng dáng của ba người rời đi, không ai dám nói gì. Verdessa vốn nghĩ sẽ cảm ơn Dương Thần vì cứu vợ con ông, nhưng lời cũng bị nghẹn lại ở trong cổ họng.
Khi trở lại trong xe, Dương Thần phát hiện ra, không ngờ Lâm Nhược Khê vẫn giống như lúc vừa mới rời đi, ngồi ngây ở đó, nhìn ra ngoài cửa xe, không nhúc nhích gì.
Nếu như là bình thường thì Dương Thần chắc chắn rằng sẽ trêu chọc vài câu để người phụ nữ này vui vẻ, cho dù bị lườm một cái thì cũng là một việc không sai. Nhưng bây giờ, Dương Thần hoàn toàn không có tâm trạng đó, đợi hai anh em Stern ngồi vào trong xe liền lập tức khởi động máy để trở về thành phố Paris.
Sau vài giờ đồng hồ, trời đã rạng sáng. Chiếc xe đỗ lại bên ngoài cửa khách sạn đặc biệt lớn Sophie.
Trên suốt đường đi, Dương Thần niệm công pháp Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh, cuối cùng cũng nén được tâm trạng của mình xuống, trở lại thái độ bình thường.
Vừa mới xuống xe đã mở cửa cho Lâm Nhược Khê ngồi ở ghế phụ, chuẩn bị lấy lòng một phen, nhưng không ngờ lần này Lâm Nhược Khê chủ động xuống xe, một mình lặng lẽ đi vào bên trong.
- Ơ…Xem ra người phụ nữ của anh tức giận thật rồi. Hades, chúc mừng anh.
Stern tiến đến bên Dương Thần, cười hì hì nói. Alys ở bên cạnh cũng cười theo.
Hai anh em này cũng đã trở về trạng thái không bình thường như cũ, vừa xuống xe đã anh anh em em trở về chỗ ở của họ.
Đây toàn là những chuyện gì vậy? Nhảy nhót như một thằng hề. Kẻ thần bí quan trọng nhất lại không đề phòng, Lâm Nhược Khê thì phát hiện ra nhiều bí mật của mình, dường như càng lúc càng lạnh lùng hơn.
Tại sao chứ? Dương Thần nghĩ nát óc vẫn không có lời giải đáp, cho dù là tức mình thì cũng phải nói ra chứ, hay cho người ta cơ hội để nói chứ.
Dương Thần đau khổ dứt tóc, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn uyển chuyển của Lâm Nhược Khê khuất dần, hận một nỗi là không thể một tay đập bẹp chiếc xe đỗ bên cạnh.
…
Khách sạn Sophie đặc biệt lớn, trong một số phòng thương vụ, ánh đèn mờ tối, Cố Đức Mạn mặc một chiếc áo ngủ dài màu trắng đang giơ tay rót đầy ly rượu vang, chọc đầu mũi chân xuống đất, xoay đi xoay lại trên chiếc thảm.
Chiếc máy phát đầu giường đang phát một bài Van đặc biệt, nhẹ nhàng bay bổng, làm tâm trạng của người ta cũng cảm thấy vui vẻ theo.
Từ lúc trói đám người Lâm Nhược Khê lại, giao cho Lĩnh vực của thần, Cố Đức Mạn liền cảm thấy vui mừng chưa từng có.
Vừa mới nghĩ đến tối nay, Lâm Nhược Khê và Quốc Tế Ngọc Lôi sẽ trở thành miếng thịt trong miệng gã, Cố Đức Mạn đã chẳng thể ngủ được, gọi lên phòng vài chai Lafite, nhảy điệu Van, chờ đợi tin tức tốt lành vào buổi sáng.
- Tư thế nhảy của mày thực sự chẳng ra làm sao cả.
Một giọng nam trầm đột nhiên xuất hiện ở ban công, khiến Cố Đức Mạn giật mình sợ hãi.
- Ai?
Cố Đức Mạn đột nhiên xoay người lại, chiếc rèm của cửa kính bị gió thổi phấp phới, bóng dáng của kẻ đứng bên ngoài hiện lên rõ mồn một.
- Dương…Dương Thần?
Ly rượu trên tay Cố Đức Mạn bắt đầu run lên, chiếc ly rơi ngay xuống đất, vỡ tan tành, rượu bắn tung tóe, chỉ tay về phía Dương Thần, run rẩy nói:
- Mày…Làm thế nào mà mày…
Dương Thần không biểu hiện một chút cảm xúc nào, đẩy cánh cửa ra, bước đến trước mặt Cố Đức Mạn, không nói gì, ôm lấy phần eo của Cố Đức Mạn, xoay một vòng.
Thân thể của Cố Đức Mạn như một món đồ chơi, sau khi ngơ ngác vì bị Dương Thần điều khiển, đưa một chân ra, cứ như vậy dẫn từng bước.
- Mày…Mày muốn làm gì?
Máu chảy trong người Cố Đức Mạn như chảy ngược dòng lại, nói chuyện khó khăn vô cùng, hoàn toàn không hiểu vì sao tên Dương Thần đáng lẽ phải chết rồi lại xuất hiện ở phòng mình. Vậy Dương Thần đã sống lại, còn Lâm Nhược Khê? Tất cả những giấc mộng đẹp của gã thì sao đây?
Cảnh tượng trước mắt khiến Cố Đức Mạn cảm thấy như vừa rơi xuống địa ngục, không có thời gian bận tâm xem Dương Thần rốt cuộc muốn làm gì nữa.
Dương Thần cũng không nhiều lời, cứ dẫn thân thể của Cố Đức Mạn theo mình, cứ như dẫn một thứ đồ vật không biết bước đi, đột nhiên, nhảy ra ngoài ban công, kéo theo một chân của Cố Đức Mạn, nhảy từ tầng mười mấy của khách sạn xuống dưới.
“A…a………..a!!!!!!!!!!”
Cố Đức mạn bị Dương Thần điên cuồng kéo xuống, thân thể của gã xoay ngược lại, gã trợn tròn mắt, thấy mặt đất càng ngày càng gần mình hơn.
Hai mắt Cố Đức Mạn vừa mới trợn ra nhìn thì đã bị dọa cho đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
Sau vài phút, Cố Đức Mạn cảm thấy trên mặt mình như có một thứ chất lỏng gì đó chảy qua, còn có một mùi khai khủng khiếp tỏa ra, chớp chớp mắt tỉnh dậy.
Trước mắt là các loại ánh sáng đèn mờ mờ ảo ảo, nhập nhoàng thay đổi liên tục, hình ảnh của một số người thì cứ di chuyển trước mặt.
- Con lợn bạch, cuối cùng cũng tỉnh rồi? Ha ha, nhưng mà trắng thật, làn da này sắp bằng da phụ nữ rồi.
Vài tiếng cười thô lỗ vang lên bên tai Cố Đức Mạn, Cố Đức Mạn cảm thấy toàn thân lạnh cóng, thứ cảm giác mơ hồ lập tức biến mất. Gã đã phát hiện ra, không ngờ toàn thân mình trần như nhộng.
Đây là chỗ nào? Những người này là ai? Sao mình lại thành thế này?
Cố Đức Mạn theo bản năng sờ sờ thứ chất lỏng đang chảy trên người mình, ngửi ngửi, thiếu chút nữa lại ngất xỉu đi.
Không ngờ là…nước tiểu?
- Ha ha, các người hãy xem xem. Con lợn bạch này còn đang ngửi nước tiểu của ông nội này đây.
Lại có người cười ha hả.
- Đúng là đầu lợn, nhưng nhìn hắn ta chơi món đồ chơi miễn phí kìa, bẩn quá đi.
Một người khác miễn cưỡng nói.
Cố Đức Mạn cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt mình, khuôn mặt cũng phải tái đi.
Gã không ngờ mình đang nằm trên một chỗ mà vừa nhìn thì đã biết là trên sàn nhà rồi. Vây xung quanh là là một đám những người đàn ông Đại Hán da đen cường tráng.
Những người Đại Hán da đen này mặc một bộ trang phục sặc sỡ màu sắc mà chỉ khi ở trong vũ trường mới mặc. Vừa nhìn thì đã biết là làm một số những trò biểu diễn đặc biệt, mà cuộc sống của những người này đương nhiên thuộc loại hoang dâm vô độ.
Lúc này, gã vốn được coi là một quý tộc thuộc tầng lớp cao quý - giám đốc của công ty đa quốc gia, không ngờ lại bị đám người da đen tầng lớp thấp hèn, dơ bẩn này coi như một món đồ chơi.
Cố Đức Mạn nhớ ra là vừa mới bị tên Dương Thần xuất quỷ nhập thần đưa đến đây.
Không đợi Cố Đức Mạn lên tiếng giải thích để đám người Đại Hán kia bỏ qua cho mình thì bọn họ đã lật ngược người gã lại, muốn bắt đầu cho Cố Đức Mạn gặm nhấm dần sự đau đớn.
- Các người, các người hãy nghe tôi nói….Tôi…tôi có thể…
Cố Đức Mạn muốn nói rằng, gã có thể cho những người da đen này rất nhiều tiền, để bọn họ không làm những thứ khủng khiếp với gã.
Nhưng đáng tiếc thay, tình trạng của Cố Đức Mạn lúc này có cố cũng không có khả năng khiến cho đám người Đại Hán da đen kia cảm thấy gã có thể bỏ tiền ra để nhận sự khoan hồng.
Cố Đức Mạn vừa muốn mở miệng nói vài câu thì một thứ có mùi hôi thối bốc lên, đó là một thứ mà những người đàn ông dùng để “nối dõi tông đường” được nhét vào miệng gã.
Đã từng có lúc, những việc như thế này chỉ có Cố Đức Mạn làm với những người phụ nữ mong muốn có tiền từ gã, nhưng Cố Đức Mạn không ngờ được rằng lại có một ngày chính gã lại phải làm làm cái kiểu phục vụ này cho những người đàn ông trai tráng kia.
Thứ kia đã lên đến yết hầu của gã và dừng lại ở đó, khiến Cố Đức Mạn nước mắt nước mũi ròng ròng, không thể thở nổi.
Nhưng những việc khủng khiếp như thế này chỉ vừa mới bắt đầu, Cố Đức Mạn vừa rồi còn muốn cầu xin tên đó rút cái thứ to đùng ở trong miệng kia ra, thì bây giờ liền cảm thấy có một cánh tay cường tráng nắm chặt lấy nửa thân dưới của gã, tiếp theo đó là một thứ gì đó nóng nóng, dần dần tiến lại lại mông của gã.
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!”.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, ánh sáng hồng đỏ huyền ảo từ bóng đèn điện ở trong phòng hắt ra ngoài. Nhưng ở khu này, bất kể là đêm cũng vô cùng ồn ào và náo nhiệt.
Khu này là khu Montmartre - địa điểm Moulin Rouge nổi tiếng nước Pháp. Đủ các khách sạn to nhỏ, các vũ trường, các sòng bạc và các hình thức kinh doanh mờ ám đã khiến buổi tối ở đây hiện rõ sự khác biệt.
Lúc này, Dương Thần đang ngồi một mình trên tầng thượng của quán này, trong tay cầm một chai Martell, bên tai nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong của Cố Đức Mạn, khuôn mặt không một chút biểu cảm tiếp tục nhấp thêm một ngụm rượu.
Sự trừng phạt này đối với Cố Đức Mạn đương nhiên không thể dễ dàng kết thúc được, nhưng Dương Thần lại không có hứng thú báo thù.
Chỉ cần nghĩ đến Lâm Nhược Khê vẫn giữ thái độ lạnh lùng với mình hắn là Dương Thần cảm thấy, cho dù có băm Cố Đức Mạn ra hàng trăm mảnh cũng không có ý nghĩa gì.
Mặc dù biết bản thân đã không thể uống tiếp được nữa, nhưng Dương Thần vẫn tiếp tục nốc một ngụm to, không dừng lại.
Qua gần hai tiếng đồng hồ, cửa sau của căn phòng được mở rộng ra, một người đàn ông toàn mùi khó chịu, thương tích đầy mình, máu me be bét bị vứt ra ngoài.
Sự xuất hiện của người đàn ông này làm cho không ít các đôi nam nữ đang đứng bên đường hoảng loạn chạy đi. Cho dù tình hình trị an ở khu này không được tốt cho lắm, nhưng một tên bị thê thảm như vậy vẫn rất hiếm gặp.
Nếu như có thể, Cố Đức Mạn thực sự muốn chết như vậy, nhưng qua hai giờ bị tra tấn, toàn thân Cố Đức Mạn chỗ nào cũng đau nhức, cổ họng muốn khóc cũng không được, ngay cả sức lực để cắn lưỡi cũng không có.
Vết thương đau nhức ở mông khiến Cố Đức Mạn xấu hổ và vô cùng tức giận, ý chí như nguội lạnh.
- Chưa chết sao?
Dương Thần từ trên tầng thượng nhảy xuống, đi lên trước mặt Cố Đức Mạn, từ trên xuống, không một chút cảm xúc nhìn Cố Đức Mạn.
Cố Đức Mạn vốn tưởng rằng mình đã không còn quan tâm gì nữa đến sự sống và cái chết, ngay cả lòng tự trọng cuối cùng của một người đàn ông cũng không có, sống thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Nhưng, khi nhìn thấy ánh mắt u tối của Dương Thần, Cố Đức Mạn mới vô cùng tuyệt vọng vì phát hiện ra, cái chết của gã, không chỉ đơn giản như vậy.