Yến Tam Nương bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Vừa rồi Dương Thần giống như còn rất thành thật, sao bỗng nhiên giống như người bán rong có lòng dạ hiểm độc, giống như muốn lừa bà cái gì đó.
-Thiếu gia Thần có gì muốn hỏi, chỉ cần tôi biết tôi sẽ nói.
Yến Tam Nương vẫn thản nhiên. Sống đến bằng này tuổi, trải qua không ít chuyện.
Dương Thần suy nghĩ một lát, rồi hỏi:
-Sự tu luyện của bà, chắc chắn đã vượt qua Tiên Thiên Đại Viên Mãn của đạo môn hạm( cánh cửa cuối cùng), đến một cảnh giới khác. Tôi muốn hỏi, đạo môn hạm sao có thể vượt qua…
Yến Tam Nương đang định nói gì nhưng Dương Thần lại phất tay ngăn lại, ra hiệu rằng hắn còn chưa nói hết.
-Tôi biết, dù sao tôi cũng là người từng trải, tôi biết Yến bà bà chắc chắn muốn nói, tu luyện đến giai đoạn như chúng tôi, muốn vượt qua cánh cửa kia là không có cách nào đúng không?
Yến Tam Nương gật đầu cười nói:
-Không tồi, đúng là điều mà bà già này muốn nói, ngộ, đó chính là ngộ, không tỉnh nói cũng vô dụng.
Tôi hỏi câu vừa muốn chứng minh lời nói của Tống Thiên Hành. Hại hắn thiếu chút nữa chết mới có thể ngộ ra tầng thứ chín Hướng sinh. Hiện giờ Yến Tam Nương lại nói như vậy. Chẳng lẽ cao thủ như bà ta lại chỉ có thể nói một câu máy móc như vậy sao?
Trong lòng Dương Thần thầm oán, đồng thời cười hì hì nói:
-Tôi cũng không hi vọng Yến bà bà có thể cho tôi cách gì. Nhưng tôi nghĩ khó có cơ hội hỏi chuyện này, sao Yến bà bà không nói một chút về tu luyện? Cho dù mỗi người không có cùng cái ngộ, nhưng có lẽ có thể giúp cho tôi.
Yến Tam Nương cười khanh khách, bà không nghĩ Dương Thần tới đây là muốn nghe thứ này. Trong lòng tuy biết, cảm ngộ thứ này, hư vô mờ mịt. Cho dù là nói, hắn cũng không dùng được. Dù sao đó cũng chỉ là những thứ gì đó mà không thể diễn tả bằng lời được. Nói là cảm ngộ sử dụng cái gì đây?
Nhưng, thấy vẻ mặt mong ngóng của Dương Thần. Yến Tam Nương cẩn thận suy nghĩ.
Bà tất nhiên biết, Dương Thần biết rõ ngộ không thể cưỡng ép. Nhưng lại hỏi bà như vậy, tất nhiên là muốn tăng cường thực lực, đén lúc đó không còn sợ Hồng Mông nữa.
Nhưng sao bà lại không hi vọng, Dương Thần có thể có năng lực tự bảo vệ mình chứ. Đặc biệt vừa rồi biết con trai của nhà họ Lỗ bị ám sát. Càng cảm thấy cho dù Dương Thần không bước vào bãi nước đục này cũng có người tìm đến làm phiền hắn. Nếu thật sự Dương Thần có thể bước vào cảnh giới kia, cho dù Hồng Mông đưa người đến cũng không làm gì được hắn.
Nhưng, mình phải giúp hắn thế nào đây?
Dương Thần thấy Yến Tam Nương trầm tư cũng không nó gì, đứng im chờ trả lời.
Hai người cứ đứng ở bãi cỏ hoang như vậy. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang đến cảm giác mát mẻ, đồng thời, có thể nghe được tiếng hót râm ran ở phía xa xa khỏi sân bay.
Thật lâu sau Tam Nương đột nhiên ngẩng đầu lên. Do dự một chút giơ tay phải lên, dùng ngón trỏ hướng về phía Dương Thần. Vẽ ra một hình cung…
Dương Thần sửng sốt. Thấy rõ, Yến Tam Nương không ngờ dùng phương pháp tuyệt vời, cũng không không biết dùng năng lực gì, vây quanh cơ thể hắn, vẽ một vòng tròn.
Vòng tròn này hình thành từ các cây cỏ xung quanh. Dương Thần đứng trong vòng tròn bằng cây cỏ đấy, nhìn xung quanh.
Yến Tam Nương cũng không ngừng lại, lại vẽ tiếp.
Cách Dương Thần không xa, một hình tròn giống y như đúc lại được vẽ ra.
Yến Tam Nương vẽ xong hoàn toàn, nhíu mày nói:
-Thần thiếu gia, những gì tôi có thể làm chỉ là như vậy.
-Hả?
Dương Thần há mồm, môi run rẩy. Con mẹ nó, bà cố Tam Nương, đây không phải là bà hãm hại người sao?
Bà là người của lão Đặng sao? Lại vẽ hình tròn giống ông ta. Một vòng tròn có tôi một vòng tròn không có tôi. Sau đó, bà nói cho tôi biết đã xong?
Nhưng cách vẽ vòng tròn khá cao, hắn không thể cảm thấy được bất luận chân khí gì và sự dao động nào của không gian. Không ngờ như vậy, thần không biết quỷ không hay.
Yến Tam Nương dường như cũng biết Dương Thần không hiểu, lắc lắc đầu thở dài đau khổ:
-Nói thật, hai vòng này là tôi có thể nghĩ đến, có thể truyền đạt cảm ngộ của tôi. Đó là cách rõ nhất, nếu muốn tôi nói tôi cũng không biết nói gì. Tôi không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả.
Thần thiếu gia, tôi cũng không tin hai vòng này có thể có tác dụng đối với cậu. Nếu cậu không nhìn ra điều gì đặc biệt, vậy thì là tôi nhất thời hồ đồ, ôi…
Dương Thần muốn khóc, bà đừng thở dài, thở dài như vậy, sao có vẻ như hắn không biết trông cậy vào đâu.
Yến Tam Nương nhìn vẻ mặt uể oải của Dương Thần. Dường như có chút xấu hổ. Cảm thấy tiếp tục ở đây cũng không phải là ý tốt, liền nói:
-Thần thiếu gia, nếu có thời gian thì đến Yến Kinh gặp tôi. Tôi luôn nhớ kỹ cậu có nhiều ngăn cách và mâu thuẫn, cũng không ngăn được máu nóng trong huyết mạch. Mong rằng Thần thiếu giao sớm biết về tổ tông, tôi xin cáo từ…
Nói xong, cũng không nói gì thêm với Dương Thần. Bóng Yến Tam Nương liền biến mất trong hư không.
Vẻ mặt Dương Thần chua xót. Mặc dù đã có rất nhiều kinh nghiệm vượt qua tầng thừ tám đến tầng thứ chín. Dương Thần cũng biết, đến lúc này cảnh giới nâng cao hơn sẽ có tính chất nhảy vọt.
Mỗi lần lĩnh ngộ một cảnh giới, sẽ là sự khác biệt một trời một vực.
Hiển nhiên Tam Nương thấy hắn không hề cảm nhận được tình hình, liền nói như vậy, nói đi là đi. Với Dương Thần mà nói không hề là sự đả kích, đó là vô nghĩa.
Không suy nghĩ nhiều, Dương Thần cúi đầu nhìn vòng tròn đường kính hơn một thước dưới chân mình. Lại nhìn vòng tròn giống y như đúc bên cạnh, cau mày đứng lên.
Hai vòng tròn này rốt cuộc có ý gì đây?
…
Trong phòng của Quách Tuyết Hoa trên tầng hai ở căn nhà lớn của nhà họ Lâm không khí lúc này đang rất áp lực.
Quách Tuyết Hoa đã tỉnh dậy ngồi trên giường. Ánh mắt có chút đờ đẫn. Đôi mắt đỏ lên, vẻ mặt mệt mỏi.
An Tâm vẻ mặt lo lắng đứng im như tượng bên cạnh giường Quách Tuyết Hoa không nói một lời nào.
Lúc này vú Vương cầm chén nước đi từ ngoài vào, đến bên cạnh giường Quách Tuyết Hoa. Thân thiết nói:
-Tuyết Hoa, uống chút nước đi, đừng lo lắng, tin rằng cậu không sao đâu.
Mặc dù tuổi tác của vú Vương và Quách Tuyết Hoa có sự chênh lệch. Nhưng đã ở chung một thời gian, cũng đã thật sự giống như chị em. Vẫn gọi nhau bằng tên.
Mới vừa xong An Tâm cùng với sự giúp đỡ của Vương Khiết, Triệu Đằng đưa Quách Tuyết Hoa về nhà, vú Vương đã rất sợ. Nghe An Tâm nói qua mọi chuyện, vú Vương mới biết được trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Nhưng trước đây bà đã trải qua không ít nguy hiểm, nhưng thật ra chưa từng bị dọa cho sợ hãi.
Quách Tuyết Hoa miễn cưỡng giơ tay ra nhận, chua xót mỉm cười.
-Ngọc Lan, bà cũng biết đối với tôi Dương Thần quan trọng như thế nào. Hiện giờ hắn không biết ra sao. Nếu chẳng may thực sự xảy ra việc gì sai lầm, thì hậu quả… Tôi cũng không dám nghĩ đến.
Vú Vương cũng không hiểu nhiều lắm về đấu tranh giữa những cấp cao tầng. Chỉ biết cố gắng an ủi Quách Tuyết Hoa đừng suy nghĩ nhiều, chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành.
Đúng lúc này, di động của Quách Tuyết Hoa vang lên. Quách Tuyết Hoa giật mình, đứng bật dậy nhận điện thoại. Là Dương Tiệp Dư gọi đến.
-Tiệp Dư, Dương Thần thế nào?
Quách Tuyết Hoa vội vàng hỏi han. Vẻ thanh lịch dịu dàng của ngày thường đã không còn sót lại chút gì.
Dương Tiệp Dư cũng không dông dài, nói thẳng:
-Chị dâu, mọi việc còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều. Hiện giờ nghe được tin tức tốt là Dương Thần đã không tới sân bay… tin tức xấu là hay là Lỗ Dân đã chết.
-Cái gì?
Quách Tuyết Hoa đờ dẫn, không hiểu rốt cuộc sao lại thế này.
Dương Tiệp Dư giải thích:
-Em cũng vừa mới biết được tin tức từ cơ sở ngầm của nhà họ Viên. Lỗ Dân trúng độc tử vong ở sân bay. Nghe nói độc tố có thể của tổ chức gián điệp nước ngoài. Em và A Vĩ đoán, đối phương cố ý muốn nhằm vào Dương Thần, nhưng Dương Thần không tới sân bay. Nhưng cũng rất nhiều thế lực biết rằng, Dương Thần có khả năng cho cấp dưới dùng độc dược giết chết Lỗ Dân.
-Tại sao có thể như vậy…
Quách Tuyết Hoa vẻ mặt kinh ngạc. Tuy rằng nghe nói con trai không việc gì bà rất vui vẻ nhưng lại ý thức được Dương Thần bị người ta đánh lén, trong lòng bà lại trở nên nặng nề.
An Tâm đứng bên cạnh nhìn thấy Quách Tuyết Hoa có vẻ kinh ngạc, cố nén sợ hãi cắn răng một cái tiến lên nhẹ nhàng nắm chặt một bàn tay của Quách Tuyết Hoa. Đôi mắt xinh đẹp mở to, còn nói thành thật:
-Bác gái, bác nhất định phải bình tĩnh. Dương Thần lợi hại như vậy chắc chắn không có việc gì.
Tuy lời nói này thật sự rất trống rỗng mệt mỏi nhưng sự mất mát của Quách Tuyết Hoa lúc này hiển nhiên cần sự cổ vũ như vậy.
Quách Tuyết Hoa ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy tin tưởng của An Tâm bên cạnh. Cuối cùng giơ tay kia ra đặt lên tay An Tâm vỗ vỗ nhẹ, dịu dàng cười nói:
-Cảm ơn cháu, An Tâm.
Vú Vương đứng bên cạnh nhìn thấy hình ảnh này, không nói gì nhưng trong mắt cũng có chút lo lắng…
Lại là một cô gái xuất sắc! Tiểu thư nhà mình bao giờ mới có thể giống người con gái này, được mẹ chồng thích như vậy đây.
-Rầm…
Bỗng nhiên tiếng sấm vang lên ầm trời.
Sáng sớm trời đã tối đen. Cuối cùng tiếng sấm qua đi, trời bắt đầu mưa to…
Trên bãi cỏ hoang xa xa sân bay, trời mưa tầm tã, vụt sáng lên một ánh chớp và tiếng sấm. Khiến cho giữa trời mưa gió một ánh điện vụt qua chân trời, cắt qua bao nhiêu đám mây.
Ánh sáng chiếu trên cỏ, có một bóng người lười biếng ngồi trên cỏ.
Dương Thần cứ ngồi trên cỏ như vậy. Mặc cho trời mưa như trút lên người hắn. Làm ướt hết tóc hắn. Quần áo hắn sũng nước. Tia sét xẹt qua trên đầu hắn lao xuống cỏ.
Hắn có thể vận công để mưa không làm ướt mình. Nhưng Dương Thần không làm vậy - bởi vì, hắn quên.
Ngay lúc Yến Tam Nương đi rồi, Dương Thần liền ngồi trên cỏ. Nếu Lỗ Dân đã chết, tạm thời hắn cũng không có việc gì phải làm. Vì thế cứ ngồi xuống, suy nghĩ xem hai vòng tròn này rốt cuộc có ý gì.
Đã lâu lắm không suy nghĩ về vấn đề phương pháp tu luyện. Nhưng rất nhiều việc không phải không làm trong thời gian dài là không làm. Ngược lại, đối với Dương Thần mà nói, cẩn thận lĩnh ngộ vài thứ là rất thuận lợi.
Rất nhanh, Dương Thần liền lâm vào trạng thái quên hết mọi thứ xung quanh mình. Cũng không biết sấm sét ầm ầm, trời mưa gió ầm ào. Cũng không cảm nhận được cơ thể ướt sũng nước.
Trong mắt Dương Thần, ngoài hai vòng tròn kia không còn một cái gì khác…
-Vòng tròn này… vòng tròn ngoài kia…vòng tròn này… vòng tròn ngoài kia…
Miệng Dương Thần không ngừng nhắc đi nhắc lại việc này. Có vẻ như cố ý, cũng có vẻ như là bản năng, nhắc nhở mình cái gì đó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Vẻ mặt Dương Thần vẫn ở trạng thái như thế. Thậm chí còn chưa hề nháy mắt.
Dương Thần đắm chìm trong thế giới của chính mình. Mấy người Quách Tuyết Hoa ở nhà thật sự vội đến độ không chịu được.
Từ giữa trưa đến chiều rồi lại buổi tối.
Mưa ngừng, bên ngoài mái hiên còn có vài giọt nước tí tách. Làm cho căn phòng thêm vẻ lạnh lùng u tĩnh.
Vú Vương làm một ít đồ ăn đơn giản. Nhưng Quách Tuyết Hoa và An Tâm ngồi trên sô pha chỉ nhìn đồng hồ trên tường mà căn bản không ăn uống gì.
Vú Vương thất thần nhìn hai người, cau mày lắc đầu không nói gì.
Sau khi biết Dương Thần không đến sân bay. Vợ chồng Dương Tiệp Dư giúp đỡ Quách Tuyết Hoa tìm Dương Thần khắp Trung Hải. Cố gắng liên hệ với Dương Thần nhưng di động của Dương Thần căn bản không gọi được, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là tắt máy hoặc là hết pin. Mà Dương Thần đi xe jeep. Cuối cùng báo cáo gần sân bay xuất hiện một đám người bí mật tìm kiếm nhưng không tìm thấy xe của Dương Thần.
Nhất thời không ngờ Dương Thần lại giống như bốc hơi như vậy.
Ai có thể đoán được, Dương Thần thật ra ở ngay đám cỏ hoang trong sân bay. Hoàn toàn không có ý trốn tránh ai. Ai có thể đoán được, Dương Thần không phải không muốn về nhà, chỉ là đột nhiên rơi vào suy nghĩ kia, quên hết mọi thứ.
Đến tận đêm khuya, Quách Tuyết Hoa bình tĩnh lại, mới phát hiện An Tâm cũng đang lo lắng ngồi cạnh mình chờ Dương Thần. Không khỏi cảm thấy thương tiếc. Dù biết quan hệ của cô gái này nhưng sợ con dâu ở nhà Quách Tuyết Hoa cũng không dám đưa cô gái về nhà.
-An Tâm, rạng sáng rồi, cháu cũng mệt rồi, ngủ sớm đi.
Quách Tuyết Hoa khuyên, vẻ mặt cười khổ.
An Tâm lúng ta lúng túng lắc đầu:
-Cháu lo lắng…
-Cô bé ngốc, cháu còn khuyên bác phải tin tưởng vào Dương Thần, chẳng lẽ là lừa bác sao?
Quách Tuyết Hoa buông tiếng thở dài, tiến lại gần An Tâm:
-Thôi, lên lầu với bác, phòng Dương Thần vẫn để trống, cháu ngủ phòng hắn. Bác cũng đi ngủ, chúng ta đều tin tưởng Dương Thần có được không?
Lúc này An Tâm khó có thể từ chối. Quách Tuyết Hoa không ngờ để An Tâm ngủ ở phòng Dương Thần. Nếu cô còn từ chối thì rất có lỗi với sự trân trọng của bà đối với cô.
Tuy rằng cảm thấy mình không thể ngủ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gạt đẩu.
Cả đêm hôm đó, con cháu nhà họ Viên và trinh sát của quân khu Giang Nam tìm tung tích của Dương Thần khắp Trung Hải. May mà mưa to che khuất tầm mắt. Mục tiêu tập trung lại là xe jeep. Nên những người này đều không nghĩ đi vào bãi đất hoang tìm kiếm, mới bỏ lỡ tìm thấy Dương Thần trong gang tấc.
Đến tận hừng đông, Dương Thần ngồi trên bãi cỏ hoang đang đắm chìm trong suy nghĩ mới hồi tỉnh lại. Giống như một hóa thạch từ lâu, cứng nhắc đầu quay nhìn bốn phía. Lại nhìn cơ thể ướt sũng của mình mới biết là trời mưa và một đêm phơi gió đã qua.
Cười khổ vài tiếng, Dương Thần gãi gãi mái tóc còn ướt sương sớm. Nhìn hắn lúc này cực kỳ giống một người vô gia cư.
Sau một đêm suy nghĩ vốn tưởng rằng Tiên Thiên Đại Viên Mãn của hắn, đôi chân đứng bên cạnh kia, đã có thể vượt qua được ngưỡng cửa ấy rồi. Dù sao, hắn nhìn hai vòng tròn không ngờ có thể chìm sâu suy nghĩ vào trong đó. Chắc chắn trong đó có một cánh cửa…
Nhưng tới lúc này, Dương Thần mới phát hiện, có điều cảm ngộ và ngộ chân chính khác nhau. Chính hắn cuối cùng cũng không khám phá được tầng đó.
Giống như là cánh cửa đó có một ánh sáng chiếu ra. Nếu mình cố tình tiến mà khí lực không đủ, đẩy cửa không mở. Điều này làm cho Dương Thần khó chịu muốn chết.
Nhưng dù không cam lòng cũng vô dụng. Chỉ có thể trách mình chưa gặp duyên. Dương Thần cũng không muốn ở lâu, định đứng dậy về nhà, tắm nước ấm, rồi thay quần áo.
Đúng lúc này, Dương Thần đánh mắt về phía bụi cỏ, một chỗ hơi giống một lùm đất…
Đó là một cái tổ kiến. Nhìn như một gò đất nhỏ bình thường. Thực ra có vô số lỗ thủng, hàng ngày đàn kiến ra ra vào vào, đưa cây cỏ thức ăn.
Tổ kiến này từ trước đến nay vẫn ở đây, chỉ là trước đây chưa chú ý đến.
Lúc này vì trận mưa to, tổ kiến bị sập một khối khá lớn, bên trong còn bị nước ngập không ít. Đàn kiến không thể nhập vào, chạy lung tung, cũng không biết là muốn xây dựng lại tổ hay là đang chờ trời tạnh rồi làm lại tổ mới?
Bình thường hắn vốn không để ý đến những cảnh tượng bình thường. Lúc này, trong mắt Dương Thần cũng giống như có một tiếng sấm mùa xuân nổ vang trong đầu Dương Thần.
-Vòng tròn này, vòng tròn bên kia… con kiến… tổ con kiến…
Dương Thần thì thào, ánh mắt chợt lóe lên.
Yến Tam Nương bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Vừa rồi Dương Thần giống như còn rất thành thật, sao bỗng nhiên giống như người bán rong có lòng dạ hiểm độc, giống như muốn lừa bà cái gì đó.
-Thiếu gia Thần có gì muốn hỏi, chỉ cần tôi biết tôi sẽ nói.
Yến Tam Nương vẫn thản nhiên. Sống đến bằng này tuổi, trải qua không ít chuyện.
Dương Thần suy nghĩ một lát, rồi hỏi:
-Sự tu luyện của bà, chắc chắn đã vượt qua Tiên Thiên Đại Viên Mãn của đạo môn hạm( cánh cửa cuối cùng), đến một cảnh giới khác. Tôi muốn hỏi, đạo môn hạm sao có thể vượt qua…
Yến Tam Nương đang định nói gì nhưng Dương Thần lại phất tay ngăn lại, ra hiệu rằng hắn còn chưa nói hết.
-Tôi biết, dù sao tôi cũng là người từng trải, tôi biết Yến bà bà chắc chắn muốn nói, tu luyện đến giai đoạn như chúng tôi, muốn vượt qua cánh cửa kia là không có cách nào đúng không?
Yến Tam Nương gật đầu cười nói:
-Không tồi, đúng là điều mà bà già này muốn nói, ngộ, đó chính là ngộ, không tỉnh nói cũng vô dụng.
Tôi hỏi câu vừa muốn chứng minh lời nói của Tống Thiên Hành. Hại hắn thiếu chút nữa chết mới có thể ngộ ra tầng thứ chín Hướng sinh. Hiện giờ Yến Tam Nương lại nói như vậy. Chẳng lẽ cao thủ như bà ta lại chỉ có thể nói một câu máy móc như vậy sao?
Trong lòng Dương Thần thầm oán, đồng thời cười hì hì nói:
-Tôi cũng không hi vọng Yến bà bà có thể cho tôi cách gì. Nhưng tôi nghĩ khó có cơ hội hỏi chuyện này, sao Yến bà bà không nói một chút về tu luyện? Cho dù mỗi người không có cùng cái ngộ, nhưng có lẽ có thể giúp cho tôi.
Yến Tam Nương cười khanh khách, bà không nghĩ Dương Thần tới đây là muốn nghe thứ này. Trong lòng tuy biết, cảm ngộ thứ này, hư vô mờ mịt. Cho dù là nói, hắn cũng không dùng được. Dù sao đó cũng chỉ là những thứ gì đó mà không thể diễn tả bằng lời được. Nói là cảm ngộ sử dụng cái gì đây?
Nhưng, thấy vẻ mặt mong ngóng của Dương Thần. Yến Tam Nương cẩn thận suy nghĩ.
Bà tất nhiên biết, Dương Thần biết rõ ngộ không thể cưỡng ép. Nhưng lại hỏi bà như vậy, tất nhiên là muốn tăng cường thực lực, đén lúc đó không còn sợ Hồng Mông nữa.
Nhưng sao bà lại không hi vọng, Dương Thần có thể có năng lực tự bảo vệ mình chứ. Đặc biệt vừa rồi biết con trai của nhà họ Lỗ bị ám sát. Càng cảm thấy cho dù Dương Thần không bước vào bãi nước đục này cũng có người tìm đến làm phiền hắn. Nếu thật sự Dương Thần có thể bước vào cảnh giới kia, cho dù Hồng Mông đưa người đến cũng không làm gì được hắn.
Nhưng, mình phải giúp hắn thế nào đây?
Dương Thần thấy Yến Tam Nương trầm tư cũng không nó gì, đứng im chờ trả lời.
Hai người cứ đứng ở bãi cỏ hoang như vậy. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang đến cảm giác mát mẻ, đồng thời, có thể nghe được tiếng hót râm ran ở phía xa xa khỏi sân bay.
Thật lâu sau Tam Nương đột nhiên ngẩng đầu lên. Do dự một chút giơ tay phải lên, dùng ngón trỏ hướng về phía Dương Thần. Vẽ ra một hình cung…
Dương Thần sửng sốt. Thấy rõ, Yến Tam Nương không ngờ dùng phương pháp tuyệt vời, cũng không không biết dùng năng lực gì, vây quanh cơ thể hắn, vẽ một vòng tròn.
Vòng tròn này hình thành từ các cây cỏ xung quanh. Dương Thần đứng trong vòng tròn bằng cây cỏ đấy, nhìn xung quanh.
Yến Tam Nương cũng không ngừng lại, lại vẽ tiếp.
Cách Dương Thần không xa, một hình tròn giống y như đúc lại được vẽ ra.
Yến Tam Nương vẽ xong hoàn toàn, nhíu mày nói:
-Thần thiếu gia, những gì tôi có thể làm chỉ là như vậy.
-Hả?
Dương Thần há mồm, môi run rẩy. Con mẹ nó, bà cố Tam Nương, đây không phải là bà hãm hại người sao?
Bà là người của lão Đặng sao? Lại vẽ hình tròn giống ông ta. Một vòng tròn có tôi một vòng tròn không có tôi. Sau đó, bà nói cho tôi biết đã xong?
Nhưng cách vẽ vòng tròn khá cao, hắn không thể cảm thấy được bất luận chân khí gì và sự dao động nào của không gian. Không ngờ như vậy, thần không biết quỷ không hay.
Yến Tam Nương dường như cũng biết Dương Thần không hiểu, lắc lắc đầu thở dài đau khổ:
-Nói thật, hai vòng này là tôi có thể nghĩ đến, có thể truyền đạt cảm ngộ của tôi. Đó là cách rõ nhất, nếu muốn tôi nói tôi cũng không biết nói gì. Tôi không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả.
Thần thiếu gia, tôi cũng không tin hai vòng này có thể có tác dụng đối với cậu. Nếu cậu không nhìn ra điều gì đặc biệt, vậy thì là tôi nhất thời hồ đồ, ôi…
Dương Thần muốn khóc, bà đừng thở dài, thở dài như vậy, sao có vẻ như hắn không biết trông cậy vào đâu.
Yến Tam Nương nhìn vẻ mặt uể oải của Dương Thần. Dường như có chút xấu hổ. Cảm thấy tiếp tục ở đây cũng không phải là ý tốt, liền nói:
-Thần thiếu gia, nếu có thời gian thì đến Yến Kinh gặp tôi. Tôi luôn nhớ kỹ cậu có nhiều ngăn cách và mâu thuẫn, cũng không ngăn được máu nóng trong huyết mạch. Mong rằng Thần thiếu giao sớm biết về tổ tông, tôi xin cáo từ…
Nói xong, cũng không nói gì thêm với Dương Thần. Bóng Yến Tam Nương liền biến mất trong hư không.
Vẻ mặt Dương Thần chua xót. Mặc dù đã có rất nhiều kinh nghiệm vượt qua tầng thừ tám đến tầng thứ chín. Dương Thần cũng biết, đến lúc này cảnh giới nâng cao hơn sẽ có tính chất nhảy vọt.
Mỗi lần lĩnh ngộ một cảnh giới, sẽ là sự khác biệt một trời một vực.
Hiển nhiên Tam Nương thấy hắn không hề cảm nhận được tình hình, liền nói như vậy, nói đi là đi. Với Dương Thần mà nói không hề là sự đả kích, đó là vô nghĩa.
Không suy nghĩ nhiều, Dương Thần cúi đầu nhìn vòng tròn đường kính hơn một thước dưới chân mình. Lại nhìn vòng tròn giống y như đúc bên cạnh, cau mày đứng lên.
Hai vòng tròn này rốt cuộc có ý gì đây?
…
Trong phòng của Quách Tuyết Hoa trên tầng hai ở căn nhà lớn của nhà họ Lâm không khí lúc này đang rất áp lực.
Quách Tuyết Hoa đã tỉnh dậy ngồi trên giường. Ánh mắt có chút đờ đẫn. Đôi mắt đỏ lên, vẻ mặt mệt mỏi.
An Tâm vẻ mặt lo lắng đứng im như tượng bên cạnh giường Quách Tuyết Hoa không nói một lời nào.
Lúc này vú Vương cầm chén nước đi từ ngoài vào, đến bên cạnh giường Quách Tuyết Hoa. Thân thiết nói:
-Tuyết Hoa, uống chút nước đi, đừng lo lắng, tin rằng cậu không sao đâu.
Mặc dù tuổi tác của vú Vương và Quách Tuyết Hoa có sự chênh lệch. Nhưng đã ở chung một thời gian, cũng đã thật sự giống như chị em. Vẫn gọi nhau bằng tên.
Mới vừa xong An Tâm cùng với sự giúp đỡ của Vương Khiết, Triệu Đằng đưa Quách Tuyết Hoa về nhà, vú Vương đã rất sợ. Nghe An Tâm nói qua mọi chuyện, vú Vương mới biết được trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Nhưng trước đây bà đã trải qua không ít nguy hiểm, nhưng thật ra chưa từng bị dọa cho sợ hãi.
Quách Tuyết Hoa miễn cưỡng giơ tay ra nhận, chua xót mỉm cười.
-Ngọc Lan, bà cũng biết đối với tôi Dương Thần quan trọng như thế nào. Hiện giờ hắn không biết ra sao. Nếu chẳng may thực sự xảy ra việc gì sai lầm, thì hậu quả… Tôi cũng không dám nghĩ đến.
Vú Vương cũng không hiểu nhiều lắm về đấu tranh giữa những cấp cao tầng. Chỉ biết cố gắng an ủi Quách Tuyết Hoa đừng suy nghĩ nhiều, chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành.
Đúng lúc này, di động của Quách Tuyết Hoa vang lên. Quách Tuyết Hoa giật mình, đứng bật dậy nhận điện thoại. Là Dương Tiệp Dư gọi đến.
-Tiệp Dư, Dương Thần thế nào?
Quách Tuyết Hoa vội vàng hỏi han. Vẻ thanh lịch dịu dàng của ngày thường đã không còn sót lại chút gì.
Dương Tiệp Dư cũng không dông dài, nói thẳng:
-Chị dâu, mọi việc còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều. Hiện giờ nghe được tin tức tốt là Dương Thần đã không tới sân bay… tin tức xấu là hay là Lỗ Dân đã chết.
-Cái gì?
Quách Tuyết Hoa đờ dẫn, không hiểu rốt cuộc sao lại thế này.
Dương Tiệp Dư giải thích:
-Em cũng vừa mới biết được tin tức từ cơ sở ngầm của nhà họ Viên. Lỗ Dân trúng độc tử vong ở sân bay. Nghe nói độc tố có thể của tổ chức gián điệp nước ngoài. Em và A Vĩ đoán, đối phương cố ý muốn nhằm vào Dương Thần, nhưng Dương Thần không tới sân bay. Nhưng cũng rất nhiều thế lực biết rằng, Dương Thần có khả năng cho cấp dưới dùng độc dược giết chết Lỗ Dân.
-Tại sao có thể như vậy…
Quách Tuyết Hoa vẻ mặt kinh ngạc. Tuy rằng nghe nói con trai không việc gì bà rất vui vẻ nhưng lại ý thức được Dương Thần bị người ta đánh lén, trong lòng bà lại trở nên nặng nề.
An Tâm đứng bên cạnh nhìn thấy Quách Tuyết Hoa có vẻ kinh ngạc, cố nén sợ hãi cắn răng một cái tiến lên nhẹ nhàng nắm chặt một bàn tay của Quách Tuyết Hoa. Đôi mắt xinh đẹp mở to, còn nói thành thật:
-Bác gái, bác nhất định phải bình tĩnh. Dương Thần lợi hại như vậy chắc chắn không có việc gì.
Tuy lời nói này thật sự rất trống rỗng mệt mỏi nhưng sự mất mát của Quách Tuyết Hoa lúc này hiển nhiên cần sự cổ vũ như vậy.
Quách Tuyết Hoa ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy tin tưởng của An Tâm bên cạnh. Cuối cùng giơ tay kia ra đặt lên tay An Tâm vỗ vỗ nhẹ, dịu dàng cười nói:
-Cảm ơn cháu, An Tâm.
Vú Vương đứng bên cạnh nhìn thấy hình ảnh này, không nói gì nhưng trong mắt cũng có chút lo lắng…
Lại là một cô gái xuất sắc! Tiểu thư nhà mình bao giờ mới có thể giống người con gái này, được mẹ chồng thích như vậy đây.
-Rầm…
Bỗng nhiên tiếng sấm vang lên ầm trời.
Sáng sớm trời đã tối đen. Cuối cùng tiếng sấm qua đi, trời bắt đầu mưa to…
Trên bãi cỏ hoang xa xa sân bay, trời mưa tầm tã, vụt sáng lên một ánh chớp và tiếng sấm. Khiến cho giữa trời mưa gió một ánh điện vụt qua chân trời, cắt qua bao nhiêu đám mây.
Ánh sáng chiếu trên cỏ, có một bóng người lười biếng ngồi trên cỏ.
Dương Thần cứ ngồi trên cỏ như vậy. Mặc cho trời mưa như trút lên người hắn. Làm ướt hết tóc hắn. Quần áo hắn sũng nước. Tia sét xẹt qua trên đầu hắn lao xuống cỏ.
Hắn có thể vận công để mưa không làm ướt mình. Nhưng Dương Thần không làm vậy - bởi vì, hắn quên.
Ngay lúc Yến Tam Nương đi rồi, Dương Thần liền ngồi trên cỏ. Nếu Lỗ Dân đã chết, tạm thời hắn cũng không có việc gì phải làm. Vì thế cứ ngồi xuống, suy nghĩ xem hai vòng tròn này rốt cuộc có ý gì.
Đã lâu lắm không suy nghĩ về vấn đề phương pháp tu luyện. Nhưng rất nhiều việc không phải không làm trong thời gian dài là không làm. Ngược lại, đối với Dương Thần mà nói, cẩn thận lĩnh ngộ vài thứ là rất thuận lợi.
Rất nhanh, Dương Thần liền lâm vào trạng thái quên hết mọi thứ xung quanh mình. Cũng không biết sấm sét ầm ầm, trời mưa gió ầm ào. Cũng không cảm nhận được cơ thể ướt sũng nước.
Trong mắt Dương Thần, ngoài hai vòng tròn kia không còn một cái gì khác…
-Vòng tròn này… vòng tròn ngoài kia…vòng tròn này… vòng tròn ngoài kia…
Miệng Dương Thần không ngừng nhắc đi nhắc lại việc này. Có vẻ như cố ý, cũng có vẻ như là bản năng, nhắc nhở mình cái gì đó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Vẻ mặt Dương Thần vẫn ở trạng thái như thế. Thậm chí còn chưa hề nháy mắt.
Dương Thần đắm chìm trong thế giới của chính mình. Mấy người Quách Tuyết Hoa ở nhà thật sự vội đến độ không chịu được.
Từ giữa trưa đến chiều rồi lại buổi tối.
Mưa ngừng, bên ngoài mái hiên còn có vài giọt nước tí tách. Làm cho căn phòng thêm vẻ lạnh lùng u tĩnh.
Vú Vương làm một ít đồ ăn đơn giản. Nhưng Quách Tuyết Hoa và An Tâm ngồi trên sô pha chỉ nhìn đồng hồ trên tường mà căn bản không ăn uống gì.
Vú Vương thất thần nhìn hai người, cau mày lắc đầu không nói gì.
Sau khi biết Dương Thần không đến sân bay. Vợ chồng Dương Tiệp Dư giúp đỡ Quách Tuyết Hoa tìm Dương Thần khắp Trung Hải. Cố gắng liên hệ với Dương Thần nhưng di động của Dương Thần căn bản không gọi được, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là tắt máy hoặc là hết pin. Mà Dương Thần đi xe jeep. Cuối cùng báo cáo gần sân bay xuất hiện một đám người bí mật tìm kiếm nhưng không tìm thấy xe của Dương Thần.
Nhất thời không ngờ Dương Thần lại giống như bốc hơi như vậy.
Ai có thể đoán được, Dương Thần thật ra ở ngay đám cỏ hoang trong sân bay. Hoàn toàn không có ý trốn tránh ai. Ai có thể đoán được, Dương Thần không phải không muốn về nhà, chỉ là đột nhiên rơi vào suy nghĩ kia, quên hết mọi thứ.
Đến tận đêm khuya, Quách Tuyết Hoa bình tĩnh lại, mới phát hiện An Tâm cũng đang lo lắng ngồi cạnh mình chờ Dương Thần. Không khỏi cảm thấy thương tiếc. Dù biết quan hệ của cô gái này nhưng sợ con dâu ở nhà Quách Tuyết Hoa cũng không dám đưa cô gái về nhà.
-An Tâm, rạng sáng rồi, cháu cũng mệt rồi, ngủ sớm đi.
Quách Tuyết Hoa khuyên, vẻ mặt cười khổ.
An Tâm lúng ta lúng túng lắc đầu:
-Cháu lo lắng…
-Cô bé ngốc, cháu còn khuyên bác phải tin tưởng vào Dương Thần, chẳng lẽ là lừa bác sao?
Quách Tuyết Hoa buông tiếng thở dài, tiến lại gần An Tâm:
-Thôi, lên lầu với bác, phòng Dương Thần vẫn để trống, cháu ngủ phòng hắn. Bác cũng đi ngủ, chúng ta đều tin tưởng Dương Thần có được không?
Lúc này An Tâm khó có thể từ chối. Quách Tuyết Hoa không ngờ để An Tâm ngủ ở phòng Dương Thần. Nếu cô còn từ chối thì rất có lỗi với sự trân trọng của bà đối với cô.
Tuy rằng cảm thấy mình không thể ngủ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gạt đẩu.
Cả đêm hôm đó, con cháu nhà họ Viên và trinh sát của quân khu Giang Nam tìm tung tích của Dương Thần khắp Trung Hải. May mà mưa to che khuất tầm mắt. Mục tiêu tập trung lại là xe jeep. Nên những người này đều không nghĩ đi vào bãi đất hoang tìm kiếm, mới bỏ lỡ tìm thấy Dương Thần trong gang tấc.
Đến tận hừng đông, Dương Thần ngồi trên bãi cỏ hoang đang đắm chìm trong suy nghĩ mới hồi tỉnh lại. Giống như một hóa thạch từ lâu, cứng nhắc đầu quay nhìn bốn phía. Lại nhìn cơ thể ướt sũng của mình mới biết là trời mưa và một đêm phơi gió đã qua.
Cười khổ vài tiếng, Dương Thần gãi gãi mái tóc còn ướt sương sớm. Nhìn hắn lúc này cực kỳ giống một người vô gia cư.
Sau một đêm suy nghĩ vốn tưởng rằng Tiên Thiên Đại Viên Mãn của hắn, đôi chân đứng bên cạnh kia, đã có thể vượt qua được ngưỡng cửa ấy rồi. Dù sao, hắn nhìn hai vòng tròn không ngờ có thể chìm sâu suy nghĩ vào trong đó. Chắc chắn trong đó có một cánh cửa…
Nhưng tới lúc này, Dương Thần mới phát hiện, có điều cảm ngộ và ngộ chân chính khác nhau. Chính hắn cuối cùng cũng không khám phá được tầng đó.
Giống như là cánh cửa đó có một ánh sáng chiếu ra. Nếu mình cố tình tiến mà khí lực không đủ, đẩy cửa không mở. Điều này làm cho Dương Thần khó chịu muốn chết.
Nhưng dù không cam lòng cũng vô dụng. Chỉ có thể trách mình chưa gặp duyên. Dương Thần cũng không muốn ở lâu, định đứng dậy về nhà, tắm nước ấm, rồi thay quần áo.
Đúng lúc này, Dương Thần đánh mắt về phía bụi cỏ, một chỗ hơi giống một lùm đất…
Đó là một cái tổ kiến. Nhìn như một gò đất nhỏ bình thường. Thực ra có vô số lỗ thủng, hàng ngày đàn kiến ra ra vào vào, đưa cây cỏ thức ăn.
Tổ kiến này từ trước đến nay vẫn ở đây, chỉ là trước đây chưa chú ý đến.
Lúc này vì trận mưa to, tổ kiến bị sập một khối khá lớn, bên trong còn bị nước ngập không ít. Đàn kiến không thể nhập vào, chạy lung tung, cũng không biết là muốn xây dựng lại tổ hay là đang chờ trời tạnh rồi làm lại tổ mới?
Bình thường hắn vốn không để ý đến những cảnh tượng bình thường. Lúc này, trong mắt Dương Thần cũng giống như có một tiếng sấm mùa xuân nổ vang trong đầu Dương Thần.
-Vòng tròn này, vòng tròn bên kia… con kiến… tổ con kiến…
Dương Thần thì thào, ánh mắt chợt lóe lên.