Nghe thấy cái tên Lôi Thần, Sắc Vi sa sầm mặt, trong mắt có ánh lên tia thất vọng, bởi vì cô biết rõ, Lôi Thần đúng là đường chủ( cách gọi một đại qua quản lý khu vực nào đó) của khu vực này.
Dương Thần nhìn ra nét mặt Sắc Vi, nhưng cũng không rõ lắm, hắn cũng không giải thích cho lão Lý, mà chỉ quan tâm hỏi han:
- Lão Lý, lần trước ông nằm viện phẫu thuật, tôi không đến thăm ông cũng đừng trách, tôi là sợ ông không vui. Bây giờ ông khỏe rồi chứ?
Lần trước Lý Tinh Tinh làm chuyện điên rồ, chính là vì muốn kiếm tiền để lão Lý làm phẫu thuật cắt bỏ khối u, Dương Thần còn nhớ lúc đó Lâm Nhược Khê có đi thăm lão Lý, mà hắn lại không đi cùng.
Lão lý không biết nói gì cho phải, cười khổ nói:
- Đã khỏe rồi, tuy không bằng trước kia, nhưng cũng không có gì đáng ngại, cậu đừng đứng đó nói chuyện nữa, mau dẫn vị tiểu thư này rời khỏi đây đi.
Lúc lão Lý nằm viện, gặp qua Lâm Nhược Khê, tuy chỉ nói mấy câu đơn giản, nhưng Lâm Nhược Khê cho lão một ấn tượng vô cùng sâu sắc, cho nên lão cũng biết Sắc Vi không phải là vợ Dương Thần, chắc lại là người phụ nữ khác của hắn, nhưng chỉ cần không phải con gái Lý Tinh Tinh của lão, lão cũng mặc kệ.
Dương Thần lắc đầu ra ý không sao cả, đi đến cạnh quầy hàng của lão Lý, cầm mấy xiên thịt dê nướng, cười nói:
- Đã lâu không làm mấy việc này, thật là nhớ quá, cái tên Lôi Thần kia còn chưa đến, lão Lý, ông để tôi tự nướng cho mình mấy xiên nhé.
Lão Lý sắp ngất xỉu đến nơi, nặng nề thở dài, biết khuyên Dương Thần nữa cũng vô dụng, chỉ đành vẻ mặt đau khổ mà lo lắng.
Rất nhiều người qua đường để ý thấy chuyện đánh nhau ở nơi này, nhưng đa số đều không dám dừng lại, đặc biệt đã nhận ra Tây Bì thì đều trốn tránh hết sức, sợ đến gần bọn họ, có rất nhiều người cũng nhìn Dương Thần và Sắc Vi bằng ánh mắt thương tiếc.
Dù thế, vẫn có không ít người to gan đứng lại xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp, dù sao cũng đang là lúc tối trời, dưới ngọn đèn mọi người đều thấy mơ hồ, không dễ nhìn thấy nhau như ban ngày.
Chờ thêm khoảng năm phút, từ đầu phố truyền đến những âm thanh huyên náo, sau đó là tiếng người ầm ỹ, chắc chắn là có một đám người từ đâu đó đang tiến đến.
Nhóm người này vừa đến, những người vốn đứng xung quanh xem đều tản ra, nhìn thấy cái khí thế xã hội đen kia, họ không dám tiếp tục đứng xem.
Dương Thần vừa mới nướng xong mấy xiên thịt dê, rắc hương liệu lên, bắt đầu gặm.
Tây Bì mặt tràn đầy hưng phấn, nhìn Sắc Vi và Dương Thần ác ý cười thâm hiểm, sau đó hô to:
- Anh!
Người dẫn đầu đoàn người kia chạy đến.
Lôi Thần là một người đàn ông trung niên, so với em trai Tây Bì, gã béo lùn hơn một chút, khuôn mặt vuông vắn, có một uy thế không giận mà uy nghiêm.
Lôi Thần mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhìn khá giống một thương nhân, nếu không phải phía sau có một đám người khí thế dũng mãnh, thân hình cao lớn làm thủ hạ, người ngoài chắc cũng không biết gã là xã hội đen.
- Anh, kia chính là con đàn bà thối đã đánh em, còn đả thương các huynh đệ của chúng ta.
Tây Bì tiến đến gần Lôi Thần kêu ca, lộ vẻ mặt rất bi phẫn.
Lôi Thần trừng mắt lườm em trai một cái, nói:
- Lớn như vậy chỉ biết ở bên ngoài trộm gà trộm chó, bị người ta đánh cũng chỉ biết tìm anh đến giúp, em là óc heo hả?
Tây Bì oan ức nói:
- Anh, không phải là em không muốn, nhưng thân thủ của cô ta rất mạnh, em và các huynh đệ khác cũng không đánh lại được.
Mấy gã côn đồ theo Tây Bì cũng chạy lên kêu ai oán, đều chỉ vào phía quầy hàng có Sắc Vi ngồi trầm mặc không nói gì, Dương Thần đứng ăn thịt dê bên cạnh cũng thành đồng lõa.
Vì còn chút khoảng cách, ngọn đèn lại không sáng lắm, trong lòng Lôi Thần cũng không để ý đến việc người phụ nữ kia ức hiếp em gã, cũng thấy không có gì không ổn, lại không để ý thấy Sắc Vi, gã quay đầu, nói với một cô gái mặc váy đen vẻ có lỗi:
- Thật khiến tiểu thư Trần chê cười rồi, vất vả lắm mới có cơ hội cũng nhau đi uống rượu, lại gặp thằng em họ chỉ biết sinh sự, mặc kệ nó cũng không được.
Cô gái kia mặc váy đen, khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú, đứng trước một đám đàn ông, cũng không có vẻ gì bất ổn, dường như là có đủ năng lực để ngăn chặn bất kỳ ai dám lỗ mãng.
- Nếu là người nhà của đường chủ Lôi, giúp đỡ một chút cũng là việc nên làm, huống chi họ lại làm vậy với người của hội Hồng Kinh, làm vậy coi như là chuyện của tất cả mọi người rồi.
Cô gái kia nói.
Lôi Thần đồng ý cười, gật đầu, lúc này mới cùng người theo giúp đỡ, đi về hướng Sắc Vi.
Lúc khoảng cách chỉ còn khoảng hơn mười mét, Lôi Thần và cô gái tóc đen bỗng dừng bước, vẻ mặt kỳ lạ.
Hai người đứng cách đó không xa, đều nhìn về phía Sắc Vi, đầu tiên hơi nghi ngờ, lại có vẻ do dự, sau đó lại biến thành khiếp sợ, hoảng hốt.
- Hội… hội… hội trưởng?
- Chị Sắc Vi…
Lôi Thần và cô gái mặc váy đen đều thất thanh, nhận ra Sắc Vi, còn đám người hội Hồng Kinh đằng sau họ thì lộ vẻ kinh ngạc, bọn họ rất nhiều người chưa thấy Sắc Vi bao giờ, nhưng có thể được gọi là “hội trưởng”, ngoại trừ người đứng đầu hội Hồng Kinh, người vẫn chưa lộ diện, người phụ nữ tự tay thống nhất xã hội đen ở Trung Hải, còn có thể là ai nữa?
Tây Bì sắc mặt trắng bệch, gã rốt cục đã hiểu ra, ông anh mình gọi “hội trưởng” là có ý gì, sự công kích này khiến gã chút nữa thì ngất xỉu đi mất.
- Sao hả, nhìn thấy tôi mọi người không được vui thì phải, Dung Dung, Lôi Thần.
Sắc Vi ánh mắt lạnh như băng đảo qua những người đứng trước mặt, tất cả im lặng như tờ.
Sắc Vi mặc trang phục thoải mái, đứng ở đầu đường, nhìn giống như một mỹ nhân bình thường ở thành thị, Trần Dung đứng ở xa nhìn lại căn bản không nhận ra.
Lôi Thần một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng cung kính cúi đầu, vội vã giải thích:
- Hội trưởng, xin bớt giận, sự tình không phải như hội trưởng nghĩ… nếu tôi biết là hội trưởng… tôi sẽ… tôi sẽ…
Sắc Vi cười lạnh:
- Anh làm sao thế? Nếu hôm nay người đánh huynh đệ các người không phải Tư Đồ Sắc Vi, anh đường đường là đường chủ Lôi của hội Hồng Kinh, có phải sẽ giúp em trai anh dạy cho tôi một trận không?
Lôi Thần tay chân như nhũn ra, không biết trả lời thế nào, đang lúc tức giận, tung chân đá văng Tây Bì ở bên cạnh ra.
- Đồ súc sinh, hội trưởng mà mày cũng dám chọc giận à?
Tây Bì bị đá lăn mấy vòng, chết ngất tại chỗ, không biết là do bị dọa sợ ngất đi hay là do bị đá.
Lão Lý đứng một bên nhìn nãy giờ trợn mắt, há hốc mồm, đứng ngoan ngoãn. Cô gái thoạt nhìn xinh đẹp, tươi sáng, trẻ trung này không ngờ lại là hội trưởng hội Hồng Kinh? Chẳng trách Dương Thần không hề nóng vội, chỉ có điều là làm sao bên cạnh Dương Thần lại có người phụ nữ lợi hại như vậy?
Ở phía kia, Trần Dung sắc mặt cũng không tốt lắm, cắn cắn môi, đi đến trước mặt Sắc Vi, cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Chị Sắc Vi, em chỉ là trùng hợp đến nói chuyện với đường chủ Lôi một chút, chị đừng hiểu nhầm.
Sắc Vi hờ hững liếc Trần Dung một cái, không đáp lời, nhìn về phía Lôi Thần đang run sợ, nói:
- Tôi nhớ rõ là đã từng nói, hội Hồng Kinh chúng ta muốn tồn tại lâu dài, những việc như đàn áp dân chúng tuyệt đối không cho phép làm, ai không xem trọng sẽ phải chịu trách nhiệm, hôm nay tôi hiếm khi xuất hiện ra ngoài một lần, lại gặp phải chuyện này, hơn nữa lại gặp em trai của đường chủ lộ liễu giữa đường, dùng danh nghĩa hội Hồng Kinh vơ vét tài sản của dân, lời nói của tôi xem ra mọi người đã cho thành gió thoảng qua rồi?
Lôi Thần đứng thẳng người, không ngừng nhận lỗi nói:
- Hội trưởng bớt giận, là do tôi không quản lý tốt thằng súc sinh này, hội trưởng yên tâm, hôm nay về tôi nhất định sẽ dạy bảo nó thật tốt, về sau trên địa bàn của tôi tuyệt đối không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Sắc Vi thản nhiên nói:
- Không cần, có một số việc, đã mở đầu là không kết thúc được, Lôi Thần, hôm nay anh về thu dọn, chuẩn bị nốt công việc, ngày mai tôi sẽ cho người đến tiếp nhận địa bàn của anh, anh cùng em trai hãy rời khỏi hội Hồng Kinh.
Lời Sắc Vi vừa nói xong, Lôi Thần vẻ mặt không thể tin được, thất thanh:
- Hội trưởng, không thể nào!
Sắc Vi cất cao giọng:
- Tôi là hội trưởng hay anh là hội trưởng?
Khi cô nói chuyện toát ra một khí thế của người bề trên khiến cho Trần Dung đứng bên cạnh nghẹt thở.
Lôi Thần mặt lúc đỏ lúc trắng, hai tay nắm chặt nói:
- Hội trưởng, tôi trước giờ đều tôn trọng người, việc lần này đúng là lỗi của Lôi Thần tôi, em trai và thuộc hạ của tôi quá phóng túng, tôi thừa nhận đã không làm tròn bổn phận… Nhưng mà nhiều năm nay tôi đã vì hội Hồng Kinh mà chém giết, dùng mồ hôi xương máu đổi lấy vị trí đường chủ ngày hôm nay, nếu chỉ vì một lần khuyết điểm mà đuổi tôi, lấy đi tất cả, Lôi Thần tôi không phục.
Nghe thấy cái tên Lôi Thần, Sắc Vi sa sầm mặt, trong mắt có ánh lên tia thất vọng, bởi vì cô biết rõ, Lôi Thần đúng là đường chủ( cách gọi một đại qua quản lý khu vực nào đó) của khu vực này.
Dương Thần nhìn ra nét mặt Sắc Vi, nhưng cũng không rõ lắm, hắn cũng không giải thích cho lão Lý, mà chỉ quan tâm hỏi han:
- Lão Lý, lần trước ông nằm viện phẫu thuật, tôi không đến thăm ông cũng đừng trách, tôi là sợ ông không vui. Bây giờ ông khỏe rồi chứ?
Lần trước Lý Tinh Tinh làm chuyện điên rồ, chính là vì muốn kiếm tiền để lão Lý làm phẫu thuật cắt bỏ khối u, Dương Thần còn nhớ lúc đó Lâm Nhược Khê có đi thăm lão Lý, mà hắn lại không đi cùng.
Lão lý không biết nói gì cho phải, cười khổ nói:
- Đã khỏe rồi, tuy không bằng trước kia, nhưng cũng không có gì đáng ngại, cậu đừng đứng đó nói chuyện nữa, mau dẫn vị tiểu thư này rời khỏi đây đi.
Lúc lão Lý nằm viện, gặp qua Lâm Nhược Khê, tuy chỉ nói mấy câu đơn giản, nhưng Lâm Nhược Khê cho lão một ấn tượng vô cùng sâu sắc, cho nên lão cũng biết Sắc Vi không phải là vợ Dương Thần, chắc lại là người phụ nữ khác của hắn, nhưng chỉ cần không phải con gái Lý Tinh Tinh của lão, lão cũng mặc kệ.
Dương Thần lắc đầu ra ý không sao cả, đi đến cạnh quầy hàng của lão Lý, cầm mấy xiên thịt dê nướng, cười nói:
- Đã lâu không làm mấy việc này, thật là nhớ quá, cái tên Lôi Thần kia còn chưa đến, lão Lý, ông để tôi tự nướng cho mình mấy xiên nhé.
Lão Lý sắp ngất xỉu đến nơi, nặng nề thở dài, biết khuyên Dương Thần nữa cũng vô dụng, chỉ đành vẻ mặt đau khổ mà lo lắng.
Rất nhiều người qua đường để ý thấy chuyện đánh nhau ở nơi này, nhưng đa số đều không dám dừng lại, đặc biệt đã nhận ra Tây Bì thì đều trốn tránh hết sức, sợ đến gần bọn họ, có rất nhiều người cũng nhìn Dương Thần và Sắc Vi bằng ánh mắt thương tiếc.
Dù thế, vẫn có không ít người to gan đứng lại xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp, dù sao cũng đang là lúc tối trời, dưới ngọn đèn mọi người đều thấy mơ hồ, không dễ nhìn thấy nhau như ban ngày.
Chờ thêm khoảng năm phút, từ đầu phố truyền đến những âm thanh huyên náo, sau đó là tiếng người ầm ỹ, chắc chắn là có một đám người từ đâu đó đang tiến đến.
Nhóm người này vừa đến, những người vốn đứng xung quanh xem đều tản ra, nhìn thấy cái khí thế xã hội đen kia, họ không dám tiếp tục đứng xem.
Dương Thần vừa mới nướng xong mấy xiên thịt dê, rắc hương liệu lên, bắt đầu gặm.
Tây Bì mặt tràn đầy hưng phấn, nhìn Sắc Vi và Dương Thần ác ý cười thâm hiểm, sau đó hô to:
- Anh!
Người dẫn đầu đoàn người kia chạy đến.
Lôi Thần là một người đàn ông trung niên, so với em trai Tây Bì, gã béo lùn hơn một chút, khuôn mặt vuông vắn, có một uy thế không giận mà uy nghiêm.
Lôi Thần mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhìn khá giống một thương nhân, nếu không phải phía sau có một đám người khí thế dũng mãnh, thân hình cao lớn làm thủ hạ, người ngoài chắc cũng không biết gã là xã hội đen.
- Anh, kia chính là con đàn bà thối đã đánh em, còn đả thương các huynh đệ của chúng ta.
Tây Bì tiến đến gần Lôi Thần kêu ca, lộ vẻ mặt rất bi phẫn.
Lôi Thần trừng mắt lườm em trai một cái, nói:
- Lớn như vậy chỉ biết ở bên ngoài trộm gà trộm chó, bị người ta đánh cũng chỉ biết tìm anh đến giúp, em là óc heo hả?
Tây Bì oan ức nói:
- Anh, không phải là em không muốn, nhưng thân thủ của cô ta rất mạnh, em và các huynh đệ khác cũng không đánh lại được.
Mấy gã côn đồ theo Tây Bì cũng chạy lên kêu ai oán, đều chỉ vào phía quầy hàng có Sắc Vi ngồi trầm mặc không nói gì, Dương Thần đứng ăn thịt dê bên cạnh cũng thành đồng lõa.
Vì còn chút khoảng cách, ngọn đèn lại không sáng lắm, trong lòng Lôi Thần cũng không để ý đến việc người phụ nữ kia ức hiếp em gã, cũng thấy không có gì không ổn, lại không để ý thấy Sắc Vi, gã quay đầu, nói với một cô gái mặc váy đen vẻ có lỗi:
- Thật khiến tiểu thư Trần chê cười rồi, vất vả lắm mới có cơ hội cũng nhau đi uống rượu, lại gặp thằng em họ chỉ biết sinh sự, mặc kệ nó cũng không được.
Cô gái kia mặc váy đen, khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú, đứng trước một đám đàn ông, cũng không có vẻ gì bất ổn, dường như là có đủ năng lực để ngăn chặn bất kỳ ai dám lỗ mãng.
- Nếu là người nhà của đường chủ Lôi, giúp đỡ một chút cũng là việc nên làm, huống chi họ lại làm vậy với người của hội Hồng Kinh, làm vậy coi như là chuyện của tất cả mọi người rồi.
Cô gái kia nói.
Lôi Thần đồng ý cười, gật đầu, lúc này mới cùng người theo giúp đỡ, đi về hướng Sắc Vi.
Lúc khoảng cách chỉ còn khoảng hơn mười mét, Lôi Thần và cô gái tóc đen bỗng dừng bước, vẻ mặt kỳ lạ.
Hai người đứng cách đó không xa, đều nhìn về phía Sắc Vi, đầu tiên hơi nghi ngờ, lại có vẻ do dự, sau đó lại biến thành khiếp sợ, hoảng hốt.
- Hội… hội… hội trưởng?
- Chị Sắc Vi…
Lôi Thần và cô gái mặc váy đen đều thất thanh, nhận ra Sắc Vi, còn đám người hội Hồng Kinh đằng sau họ thì lộ vẻ kinh ngạc, bọn họ rất nhiều người chưa thấy Sắc Vi bao giờ, nhưng có thể được gọi là “hội trưởng”, ngoại trừ người đứng đầu hội Hồng Kinh, người vẫn chưa lộ diện, người phụ nữ tự tay thống nhất xã hội đen ở Trung Hải, còn có thể là ai nữa?
Tây Bì sắc mặt trắng bệch, gã rốt cục đã hiểu ra, ông anh mình gọi “hội trưởng” là có ý gì, sự công kích này khiến gã chút nữa thì ngất xỉu đi mất.
- Sao hả, nhìn thấy tôi mọi người không được vui thì phải, Dung Dung, Lôi Thần.
Sắc Vi ánh mắt lạnh như băng đảo qua những người đứng trước mặt, tất cả im lặng như tờ.
Sắc Vi mặc trang phục thoải mái, đứng ở đầu đường, nhìn giống như một mỹ nhân bình thường ở thành thị, Trần Dung đứng ở xa nhìn lại căn bản không nhận ra.
Lôi Thần một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng cung kính cúi đầu, vội vã giải thích:
- Hội trưởng, xin bớt giận, sự tình không phải như hội trưởng nghĩ… nếu tôi biết là hội trưởng… tôi sẽ… tôi sẽ…
Sắc Vi cười lạnh:
- Anh làm sao thế? Nếu hôm nay người đánh huynh đệ các người không phải Tư Đồ Sắc Vi, anh đường đường là đường chủ Lôi của hội Hồng Kinh, có phải sẽ giúp em trai anh dạy cho tôi một trận không?
Lôi Thần tay chân như nhũn ra, không biết trả lời thế nào, đang lúc tức giận, tung chân đá văng Tây Bì ở bên cạnh ra.
- Đồ súc sinh, hội trưởng mà mày cũng dám chọc giận à?
Tây Bì bị đá lăn mấy vòng, chết ngất tại chỗ, không biết là do bị dọa sợ ngất đi hay là do bị đá.
Lão Lý đứng một bên nhìn nãy giờ trợn mắt, há hốc mồm, đứng ngoan ngoãn. Cô gái thoạt nhìn xinh đẹp, tươi sáng, trẻ trung này không ngờ lại là hội trưởng hội Hồng Kinh? Chẳng trách Dương Thần không hề nóng vội, chỉ có điều là làm sao bên cạnh Dương Thần lại có người phụ nữ lợi hại như vậy?
Ở phía kia, Trần Dung sắc mặt cũng không tốt lắm, cắn cắn môi, đi đến trước mặt Sắc Vi, cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Chị Sắc Vi, em chỉ là trùng hợp đến nói chuyện với đường chủ Lôi một chút, chị đừng hiểu nhầm.
Sắc Vi hờ hững liếc Trần Dung một cái, không đáp lời, nhìn về phía Lôi Thần đang run sợ, nói:
- Tôi nhớ rõ là đã từng nói, hội Hồng Kinh chúng ta muốn tồn tại lâu dài, những việc như đàn áp dân chúng tuyệt đối không cho phép làm, ai không xem trọng sẽ phải chịu trách nhiệm, hôm nay tôi hiếm khi xuất hiện ra ngoài một lần, lại gặp phải chuyện này, hơn nữa lại gặp em trai của đường chủ lộ liễu giữa đường, dùng danh nghĩa hội Hồng Kinh vơ vét tài sản của dân, lời nói của tôi xem ra mọi người đã cho thành gió thoảng qua rồi?
Lôi Thần đứng thẳng người, không ngừng nhận lỗi nói:
- Hội trưởng bớt giận, là do tôi không quản lý tốt thằng súc sinh này, hội trưởng yên tâm, hôm nay về tôi nhất định sẽ dạy bảo nó thật tốt, về sau trên địa bàn của tôi tuyệt đối không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Sắc Vi thản nhiên nói:
- Không cần, có một số việc, đã mở đầu là không kết thúc được, Lôi Thần, hôm nay anh về thu dọn, chuẩn bị nốt công việc, ngày mai tôi sẽ cho người đến tiếp nhận địa bàn của anh, anh cùng em trai hãy rời khỏi hội Hồng Kinh.
Lời Sắc Vi vừa nói xong, Lôi Thần vẻ mặt không thể tin được, thất thanh:
- Hội trưởng, không thể nào!
Sắc Vi cất cao giọng:
- Tôi là hội trưởng hay anh là hội trưởng?
Khi cô nói chuyện toát ra một khí thế của người bề trên khiến cho Trần Dung đứng bên cạnh nghẹt thở.
Lôi Thần mặt lúc đỏ lúc trắng, hai tay nắm chặt nói:
- Hội trưởng, tôi trước giờ đều tôn trọng người, việc lần này đúng là lỗi của Lôi Thần tôi, em trai và thuộc hạ của tôi quá phóng túng, tôi thừa nhận đã không làm tròn bổn phận… Nhưng mà nhiều năm nay tôi đã vì hội Hồng Kinh mà chém giết, dùng mồ hôi xương máu đổi lấy vị trí đường chủ ngày hôm nay, nếu chỉ vì một lần khuyết điểm mà đuổi tôi, lấy đi tất cả, Lôi Thần tôi không phục.