Dương Thần căn bản không nghĩ đến chuyện có làm Trinh Tú sợ hay không, lúc đó hắn chỉ thấy đau lòng, không muốn Trinh Tú bị nhiễm phong hàn. Vì thế ngay lúc đó phải vận công để đẩy khí lạnh cho Trinh Tú, hắn cũng không để tâm đến.
Trong nháy mắt đến cả sợi tóc của Trinh Tú cũng khô cong, thậm chí đến quần áo nửa trên người cũng chỉ còn chút hơi ẩm chứ không còn quá nhiều nước nữa.
Nét mặt Trinh Tú vốn dĩ tròn trịa trắng trẻo như con gái Hàn Quốc, đôi mắt đen như bảo thạch chớp chớp, đôi môi nhỏ xinh hấp háy vô cùng xinh đẹp mê đắm lòng người.
Nhưng Dương Thần cũng không có tâm trí nào để thưởng thức vẻ đẹp của tiểu mỹ nữ này, sau khi giải quyết xong mọi việc hắn thẳng thắn hỏi:
- Từ Trinh Tú, em nói cho anh nghe tất cả những chuyện này là như thế nào?
Trinh Tú có phần mơ hồ, dáng vẻ Dương Thần ngày thường có phần không đứng đắn, bỗng nhiên lại nghiêm nghị như vậy cô cũng không kịp phản ứng lại.
Thật lâu sau, Trinh Tú mới khẽ nói:
- Là một nữ sinh trong lớp em đùa…
- Đùa?
Dương Thần giận dữ cười lớn.
- Con nhóc này học nhiều quá nên đầu óc có vấn đề à? Nghĩ anh trai cô bị ngớ ngẩn đấy à?
Trinh Tú cắn môi dưới nói không ra lời, hiển nhiên không muốn Dương Thần hỏi nguyên nhân của chuyện này.
Dương Thần biết rằng nội tình sự việc tuyệt đối không đơn giản, hít sâu một hơi nói:
- Tiêu Diễm Diễm kia là ai?
Trinh Tú bỗng ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc:
- Anh…Anh Dương? Sao anh lại biết Tiêu Diễm Diễm…
- Nếu anh muốn điều tra rõ ràng thì em có giấu được không?
Dương Thần nói bất đắc dĩ:
- Cái con nhóc này trước kia không phải như thế, rốt cuộc là bị ai bắt nạt rồi, cho anh thấy Từ Trinh Tú mà anh biết, con bé móc túi ở trên xe bus đầy vẻ giang hồ ghê gớm, con bé ngang ngược bị bắt mà vẫn còn chối.
Em xem bộ dạng của mình bây giờ đi? Bất kể là vì nguyên nhân gì đi nữa em bị người ta lột váy, tạt nước lạnh trói chân trói tay nhốt trong nhà vệ sinh mà em còn nói với anh là những người đó đùa? Anh mới chỉ nghe thấy có những người càng ngày càng to gan, bây giờ mới thấy có người gan càng ngày càng nhỏ đấy. Em còn nói dối anh như vậy rốt cuộc có còn coi anh là anh trai của em nữa không?
Trinh Tú thẹn thùng gục đầu xuống:
- Anh Dương, chuyện em từng làm móc túi đừng nhắc tới nữa, những chuyện ấy đã qua lâu rồi…
Dương Thần cảm thấy vớ vẩn, rõ ràng đây không phải là trọng tâm.
- Không muốn anh nhắc tới cũng được, hãy nói cho anh biết sự thật, nếu không anh sẽ đem chuyện trước kia em làm móc túi ở bến xe, lại qua lại với bọn giang hồ nói cho dì Quách và chị Lâm Nhược Khê của em biết, em cũng biết tính tình bọn họ, em có chịu được không?
Trinh Tú nghe vậy khuôn mặt bỗng trở nên trắng bệch, bĩu môi uất ức:
- Làm gì có ai ức hiếp người khác như anh, anh mới là người bắt nạt em.
- Vậy em có nói hay không?
Dương Thần không còn đủ kiên nhẫn ngắt lời, cô nhóc này muốn làm người ta tức chết đi được.
Trinh Tú cuối cùng cũng chịu thua, thấp giọng kể lại sự tình cho Dương Thần nghe.
Đúng là cô Tiêu Diễm Diễm kia cùng hai bạn học nữa sau khi tan học ép Trinh Tú đến nhà vệ sinh nữ để nói chuyện. Vừa vào đến nhà vệ sinh ba người đó bèn chặn cửa vào trong.
Tiêu Diễm Diễm không hề do dự bắt Trinh Tú cởi váy ra, Trinh Tú không đoái hoài đến bọn họ nhưng lại bị Tiêu Diễm Diễm hung hãn đẩy ngã xuống đất.
Tiếp đó, Tiêu Diễm Diễm và mấy cô gái kia cưỡng ép Trinh Tú cởi váy, sau đó lại chuẩn bị sẵn dây thừng và băng dinh trói Trinh Tú lại.
Cuối cùng, ba cô mỗi người một thùng nước lạnh đều tạt vào người Trinh Tú.
Ba người Tiêu Diễm Diễm vô cùng đắc ý, sau khi làm việc này xong còn lấy đi váy của Trinh Tú, nói là muốn đi kiếm chút gì đó ăn, đợi họ ăn no rồi sẽ quay lại trả váy cho Trinh Tú. Trinh Tú chỉ có thể ở trong nhà vệ sinh đợi đến lúc đó.
Điện thoại của Trinh Tú cũng tắt máy, nửa người dưới hở ra chỉ còn mỗi chiếc quần lót, cũng không dám để người khác nhìn thấy nên không thể kêu cứu, vì thế mới có cảnh tượng Dương Thần nhìn thấy.
Dương Thần sau khi nghe xong im lặng hỏi han:
- Vì sao các cô ấy lại đối xử với em như vậy? Làm chuyện quá đáng như vậy cũng phải có lí do chứ?
Nói đến việc này Trinh Tú cũng không giấu diếm nữa nói:
- Anh Dương, anh có nhớ trước kia em có nói với anh Lưu Minh Hào đi rồi để lại cho em một đống chuyện phiền toái.
Dương Thần gật gật đầu nhíu mày nói:
- Em nói tuy rằng hắn ta đi rồi nhưng vẫn để lại không ít ảnh hưởng, nhưng lúc ấy anh cũng không hỏi gì nhiều.
- Kỳ thật, cũng không phải đều trách Lưu Minh Hào.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trinh Tú tràn đầy chua xót.
- Em cũng không biết tại sao, em chỉ đến trường để đi học lại, cố gắng chuẩn bị thi vào một trường đại học tốt nhưng luôn bị bọn con trai tán tỉnh, lại còn nói gì em là hoa khôi của trường, em cũng rất ít khi đi ra khỏi phòng học.
Nhưng những nữ sinh này lại cảm thấy em giống như hồ li tinh vậy, nói em quyến rũ người khác, nhất là Tiêu Diễm Diễm kia, không biết vì sao mà cô ấy rất thích Lưu Minh Hào, muốn làm bạn gái Lưu Minh Hào, nhưng Lưu Minh Hào lại cứ theo đuổi em, dù em không hề đồng ý nhưng luôn bị Tiêu Diễm Diễm cho rằng em cản trở cô ấy.
Em có nói thế nào cũng không có tác dụng, không chỉ có Tiêu Diễm Diễm mà còn những cô bạn khác cũng không thèm để ý đến em. Em cũng chẳng bận tâm, dù sao cũng chỉ là đến nghe giảng. Tuy nhiên em thực sự không hiểu vì sao Tiêu Diễm Diễm lại làm đến mức này.
- Tính đố kị của con người là vô cùng đáng sợ.
Dương Thần xem như cũng hiểu được đầu đuôi sự tình, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Trinh Tú cười nói:
- Thật không ngờ con nhóc Từ Trinh Tú trong mắt anh lại là hoa khôi hô phong hoán vũ ở trường học, xem ra sau này phải chú ý bồi dưỡng em thôi, không biết chừng sau này em lại có thể giống chị gái Tuệ Lâm của mình, lại thành ngôi sao, lại giúp công ty kiếm bội tiền.
Hai má lúm đồng tiền của Trinh Tú đỏ lên:
- Anh Dương lại nói linh tinh rồi, đừng có nói những chuyện vô vị như vậy, muộn như thế này còn chưa về, mau về nhanh thôi đừng để dì Quách phải lo lắng.
Dương Thần thoáng nhìn xuống dưới nửa cười cợt:
- Chẳng lẽ em muốn mặc độc chiếc quần lót này đi ra khỏi trường cùng anh sao?
Trinh Tú lúc này mới bỗng tỉnh ngộ, bản thân mình vẫn còn đang để trần một nửa, bỗng nhiên đỏ mặt, hai tay ngượng ngùng che vùng tam giác, đôi môi hồng mấp máy không biết phải làm sao.
Nghĩ tới thời gian lâu như vậy để hai chân trần nói chuyện với Dương Thần, Trinh Tú liền có cảm giác tim mình đang nhảy loạn xạ.
- Vậy… vậy em phải làm sao?
Trinh Tú nhỏ bé yếu ớt hỏi, không còn cái dáng vẻ điêu ngoa thường thấy.
Dương Thần bĩu môi:
- Cô nàng Tiêu Diễm Diễm kia chẳng phải nói ăn no sẽ trả lại váy cho em sao? Các cô ấy chắc chắn còn muốn nhìn thấy bộ dạng đáng thương của em thế nên chúng ta sẽ đợi họ quay lại.
Trinh Tú sửng sốt lắc đầu:
- Anh Dương, cho qua đi, đừng có làm lớn sự việc này.
- Cho qua đi à?
Dương Thần cười nhạo:
- Từ Trinh Tú, cảnh cáo em, anh đưa em đến trường học là để em học chuẩn bị thi đại học, chứ không phải để em phải chịu bắt nạt như vậy, không phải ở đây để chịu uất ức như vậy, anh thà ban đầu để em lưu lạc ngoài đường còn hơn.
Hốc mắt Trinh Tú hơi hoe đỏ, miệng lắp bắp điều gì đó nhưng lại không nói ra.
Đúng lúc này, Dương Thần nhận ra có ba tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, khẽ làm động tác giữ yên lặng rồi kéo Trinh Tú đứng lên nói:
- Các cô ấy đã trở lại, chúng ta hãy hoan nghênh họ tử tế một chút.
Nói xong, Dương THần lấy ra chiếc xô nhựa màu đỏ trong góc phòng, bắt đầu hứng đầy nước…
Đợi cho Tiêu Diễm Diễm với mái đầu vàng hoe cùng hai cô nàng đến cửa nhà vệ sinh mới phát hiện ra những đồ vật chặn ở cửa đã không còn.
Ngay lúc đó, Tiêu Diễm Diễm chửi lớn:
- Tên súc sinh kia không phải là đã thả cho con hồ li Trinh Tú đi rồi đấy chứ.
- Chắc là không đâu, Trinh Tú đi ra như vậy lại chẳng sợ người khác cười cho sao?
- Cũng phải, đi, vào trong xem thế nào.
Tiêu Diễm Diễm miệng nhai kẹo cao su, dẫn hai cô nàng đi vào trong nhà vệ sinh.
Bỗng nhiên chỉ nghe tiếng “rào”, một xô nước đầy hung hãn tạt về phía ba cô.
Ba người Tiêu Diễm Diễm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, mơ hồ mở mắt ra mới thấy một người đàn ông lạ sắc mặt nghiêm nghị đứng trước mặt, trong tay cầm một chiếc thùng đỏ. Hiển nhiên tất cả những chuyện này là do hắn gây ra.
- Mẹ kiếp! Tên thối tha kia ngươi muốn chết hả?
Tiêu Diễm Diễm nhổ toẹt bã kẹo cao su khỏi miệng, trừng mắt nhìn Dương Thần:
- Ngươi là ai, sao lại tạt nước bọn ta? Ngươi có biết ta là ai không?
Dương Thần ngáp một cái, hướng về phía Trinh Tú đang ngồi một bên vẫy vẫy tay, nói:
- Cô nhóc, lên đi, đánh cho bọn họ một trận.
Trinh Tú ngẩn người ra nét mặt không tin nổi:
- Em?
Dương Thần nhíu mi:
- Đương nhiên là em rồi, chính em bị ức hiếp thì tự em phải tìm lại công bằng chứ. Ba con nhỏ này chắc chắn không phải đối thủ của em. Điều này anh biết chắc chắn.
Trinh Tú trước kia ở trong băng đảng cũng có chút danh tiếng. Đánh nhau ẩu đả tất nhiên bây giờ không dùng đến nhưng ắt hẳn vẫn còn khả năng, Dương Thần tin chắc chắn điều đó.
- Được ta nhớ rồi, ngươi chính là gã đàn ông đã đưa con hồ li tinh kia đến trường, cái người đi BMW chính là ngươi.
Tiêu Diễm Diễm cũng đã nhận ra Dương Thần, cười nhạt nói:
- Ngươi đừng tưởng rằng mình đi BMW là rất ghê gớm, Tiêu Diễm Diễm ta chỉ cần hô một tiếng có thể có vài trăm người đến bắt nhà ngươi phải quỳ xuống liếm ngón chân cho ta, gọi ta là bà cô. Ngươi hãy mau xin lỗi ta nếu không thì…
Không đợi Tiêu Diễm Diễm nói tiếp bóng dáng Dương Thần trong chốc lát đã xuất hiện trước mặt cô nàng cho cô một cái tát như trời giáng.
Tiêu Diễm Diễm giống như một con diều đứt dây, đập mặt vào cánh cửa rồi ngã lăn ngay ra đất.
Liền theo đó, máu từ miệng Tiêu Diễm Diễm chảy ra, một nửa gương mặt đã sưng lên.
Hai cô nàng đi cùng Tiêu Diễm Diễm ngẩn người, vội vàng lùi vào góc nhưng không dám tông cửa xông ra.
Tiêu Diễm Diễm cảm giác đầu ong ong đầy sao, giận dữ lắc đầu rồi mới miễn cưỡng đứng dậy chỉ về phía Dương Thần, hai mắt ngấn nước nói:
- Ngươi là tên súc sinh ngươi rốt cuộc có phải là đàn ông không? Ngươi đi vào nhà vệ sinh nữ lại còn đánh người nữa.
Dương Thần cười ha hả:
- Em gái ta còn bị các ngươi trói rồi tạt nước lạnh, coi như ta vào nhà vệ sinh nữ, đánh một con nhãi thì có sao? Kể cả ta có chuyển giới đi nữa thì ta cũng cam lòng.
Vừa nói xong Tiêu Diễm Diễm nổi trận lôi đình, cũng cảm thấy bất lực, mới chỉ thấy đàn ông mặt dầy nhưng chưa từng thấy ai như Dương Thần, đã vào nhà vệ sinh nữ còn nói mình có là chuyển giới cũng cam lòng.
Còn Trinh Tú đứng ở bên, nước mắt không ngừng rơi xuống không cách nào dừng lại được.
Lời nói của Dương Thần nghe có vẻ rất buồn cười nhưng trong mắt Trinh Tú, người đàn ông trước mắt này nhìn dáng vẻ không phải rất cao lớn nhưng lại để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng cô.
Người đàn ông này kì thực không có bất kì mối quan hệ nào với mình nhưng lại hết lần này đến lần khác cảm nhận được tình cảm ấm áp mà trước nay cô chưa từng được nhận.
Hắn vì bản thân cô mà đến sự tôn nghiêm của người đàn ông cũng không màng đến, bản thân cô lại làm hắn bực mình…
Từ Trinh Tú à Từ Trinh Tú, tại sao ngươi lại vô dụng như vậy.
Dương Thần không biết lúc đó trong đầu Trinh Tú đã có bao nhiêu suy nghĩ, nhìn thấy Trinh Tú rơi lệ cũng chỉ nghĩ là cô bé thấy thương cho bản thân mình liền thở dài nói:
- Nhóc, khóc cái gì xông lên đánh cho ba người họ một trận, bọn họ đối xử với em thế nào thì em cứ làm lại như thế, không lo bọn họ trả thù, đã có anh đây.
Trinh Tú lau nước mắt miễn cưỡng cười lắc đầu:
- Thôi đi anh Dương, anh đánh họ nặng như thế rồi chúng ta đi về thôi.
Dương Thần sắc mặt lạnh lùng:
- Sao, em không nỡ à, thế được rồi, để anh đánh giúp cho.
Nói xong Dương Thần liền đi về phía Tiêu Diễm Diễm, làm Tiêu Diễm Diễm cùng hai cô kia sợ đến dúm cả vào nhau, dù sao bọn họ cũng là nữ sinh nhìn thấy Dương Thần sắc khí như vậy cũng thấy sợ hãi.
- Không cần.
Trinh Tú vội xông lên ngăn bước Dương Thần không còn cách nào khác cắn răng nói:
- Anh Dương, đừng động thủ, để em đánh.
Trinh Tú rõ ràng biết được Dương Thần chuyện gì cũng dám làm, nếu để hắn đánh thì Tiêu Diễm Diễm kia không chỉ sưng mặt mà cả toàn thân cũng bị hủy hoại.
Rơi vào đường cùng, Trinh Tú chỉ đành quay người đi đến chỗ Tiêu Diễm Diễm.
- Ngươi… Từ Trinh Tú, đừng có tới đây.
Tiêu Diễm Diễm vẻ mặt hốt hoảng, cô muốn bỏ chạy nhưng lại hận một nỗi toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, chỉ đành phô trương hét lớn:
- Nếu ngươi dám ra tay với bọn ta thì cha ta sẽ giết ngươi đấy.
Trinh Tú trong lòng thầm mắng, con bé ngu xuẩn này không biết mình động thủ chính là để cho cô một đường sống, chính là cứu cô, lại còn mang bố ra dọa mình, chẳng lẽ không biết là đang đổ thêm dầu vào lửa hay sao?
Nghĩ tới nỗi đau đớn mình phải chịu, nghĩ đến việc Tiêu Diễm Diễm hết lần này đến lần khác làm mình nhục nhã cùng nỗi thù hận ngày hôm nay, Trinh Tú cuối cùng không thể nhịn được nữa liền tiến lên trước túm cổ áo Tiêu Diễm Diễm xô cô ngã nhào xuống đất.
Trinh Tú trước kia là một cô gái giang hồ đầu đường xó chợ cũng có chút tiếng tăm, đương nhiên cũng có khả năng nhất định, đánh nhau đã là thói quen, chỉ sau khi được Thái Nghiên giáo dục mới cải tà quy chính.
Ngày hôm nay lúc này đây cô thực sự vô cùng căm hận Tiêu Diễm Diễm, những chiêu thức lâu nay không dùng đến, Trinh Tú đều tận dụng hết cật lực đánh Tiêu Diễm Diễm, đánh đến nỗi Diễm Diễm chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất luôn miệng kêu cứu mạng.
Trinh Tú lúc bắt đầu đánh mới phát hiện ra rằng, kì thực lòng căm hận của mình đối với Tiêu Diễm Diễm thực sự đã dồn nén quá lâu nên chỉ cần phát tiết ra là khó có thể dừng lại.
Cuối cùng, ba người Tiêu Diễm Diễm đều bị Trinh Tú đánh đến nỗi nằm úp sấp dưới đất không thể động đậy, mặt mày sưng tím trông như ba con heo.
Trinh Tú thở hồng hộc, khuôn mặt gay đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, hai đầu gối đột ngột khụy xuống giống như tự bản thân cô cũng không dám tin là mình đã đánh ba người kia thảm thương đến vậy…
Dương Thần đứng bên cạnh nhìn cũng không hề ngăn cản Trinh Tú, luôn kêu Trinh Tú đi đánh ba cô nàng kia để cho cô phát tiết hết những bực dọc trong lòng.
Mấy cô gái này cũng nên bị giáo huấn, chỉ cần không chết người, Dương Thần cũng không ngăn cản Trinh Tú.
Dương Thần lo lắng nhất vẫn là Trinh Tú chịu áp lực lâu như vậy cuối cùng tâm lý sẽ bị tổn thương sâu sắc, vì vậy, hắn cũng rất muốn nhìn thấy Trinh Tú có thể thả lỏng ra như vậy.
- Còn một bước nữa.
Dương Thần bỗng nhiên đi lên trước vỗ vỗ vào bả vai Trinh Tú.
- Đi lột váy của Tiêu Diễm Diễm ra, giống như vừa nãy nó làm với em vậy.
Trinh Tú giờ phút này mới bình tĩnh trở lại có phần chột dạ nói:
- Anh Dương, váy em ở đây rồi thì…
- Đã làm đến bước này rồi, còn thiếu một bước nữa, sao, còn muốn anh giúp em lột váy bọn họ nữa hả?
Dương Thần cười nham hiểm.
Trinh Tú cắn chặt răng chỉ đành làm theo, mặc kệ Tiêu Diễm Diễm bọn họ đã mềm nhũn ra nằm úp sấp dưới đất, cô lột váy bọn họ rồi lại mặc váy của mình vào chỉnh tề gọn gàng.
Dương Thần sau khi lấy váy từ tay Trinh Tú, không hề do dự ném vào một bồn cầu rồi nói với Trinh Tú:
- Đi, chúng ta về nhà.
Trinh Tú gật gật đầu, lúc nhìn thấy trong ánh mắt nửa sống nửa chết của ba người bọn họ Trinh Tú cũng không hề thấy thương hại mà thoải mái bước đi theo Dương Thần.
Đợi Trinh Tú sửa sang xong quần áo và cặp sách hai người đi khỏi trường học lên xe.
Dương Thần cũng không vội lái xe đi mà lại gọi một cuộc điện thoại thông báo cho Quách Tuyết Hoa ở nhà là Trinh Tú phải học thêm, vì mệt quá nên ngủ quên trên bàn học quên mất gọi điện thoại về nhà.
Quách Tuyết Hoa nghe điện thoại cũng cảm thấy xót xa nhưng cũng không nghi ngờ nhiều, chỉ bảo hai người hãy về sớm đồ ăn vẫn còn nóng.
Nói xong Dương Thần lại gọi điện thoại cho Sắc Vi, dù gì Tiêu Diễm Diễm cũng nói cha mình rất ghê gớm nên Dương Thần cũng không thể không đề phòng bảo Sắc Vi điều tra xem gia cảnh Tiêu Diễm Diễm là như thế nào, phái người bảo vệ Trinh Tú, chút việc nhỏ này đối với Sắc Vi mà nói không đáng kể gì.
Trinh Tú nhìn Dương Thần xử lý mọi chuyện lung túng nói:
- Xin lỗi, anh Dương…
Dương Thần vừa nổ máy xe nghe thấy hai chữ này nghi hoặc hỏi:
- Vì sao phải nói xin lỗi?
Trinh Tú nét mặt u ám:
- Từ hồi quen biết đến giờ em chỉ luôn đem lại rắc rối cho anh, không giúp gì được anh mà chỉ làm anh lo lắng…
Anh cùng với chị Nhược Khê, dì Quách, vú Vương đối với em đều giống như ruột thịt. Có lúc em cũng thấy mình rất vô liêm sỉ, vì sao lại có thể dầy mặt tiếp nhận tất cả những gì mọi người đem đến cho mình…Em chỉ là một đứa trẻ đến từ cô nhi viện, thậm chí trước kia còn làm những việc xấu, còn phải vào đồn Công an…
Nhưng anh vẫn còn giúp em che giấu việc này, còn đưa em đến trường học, tạo điều kiện tốt như vậy để em thi đại học.
Nhưng…nhưng em ở trường lại đi gây chuyện…
Trinh Tú nói đến đây thút thít khóc, đôi tay nhỏ bé trắng nõn túm chặt gấu váy.
- Em thực sự rất muốn học tập chăm chỉ để có thể thi vào một trường đại học tốt, có thể kiếm được nhiều tiền, sau đó có thể báo đáp mọi người…Nhưng hình như em chỉ biết có gây chuyện, chỉ làm cho mọi người lo lắng, thực sự em thấy mình rất vô dụng, em xin lỗi…
Dương Thần vẻ mặt có phần biểu cảm như thể đang nghe lại giống như không có cảm xúc gì.
- Từ Trinh Tú
Dương Thần đột nhiên nói:
- Anh hỏi em, em muốn để mặc kệ Tiêu Diễm Diễm kia, như không có gì xảy ra, thế cũng là thấy không thể gây thêm phiền toái cho anh sao?
Trinh Tú gật gật đầu u sầu nói:
- Anh Dương, em đã rất không phải với mọi người rồi, em thực bụng không muốn anh bận tâm thêm vì em nữa,.. Em biết anh cũng đã rất mệt, mặc dù thoạt nhìn anh suốt ngày cười nói như vậy nhưng em biết anh nhất định có rất nhiều áp lực cần giải quyết.
Dương Thần hờ hững:
- Thế nên em muốn giấu tất cả những chuyện này không cho anh biết?
- Dạ.
Trinh Tú hai mắt mơ hồ nói:
- Có lúc em cũng nghĩ vì sao mình lại có cuộc sống như thế này, tất cả những điều này thực ra không thuộc về em, có phải em đã quá may mắn? Vì sao lại gặp anh và những người giúp đỡ mình như vậy…
Thậm chí em nghĩ nếu lúc nhỏ mình không được cô nhi viện tiếp nhận, nếu như em chết đói rồi…nếu như lúc em móc túi ở trên xe bị đánh chết liệu có phải sẽ không phải áy náy như thế này, có phải sẽ không giống như bây giờ, mang cho mọi người nhiều phiền phức như vậy…
Em vốn dĩ là một con bé không ai để ý tới lại để cho mọi người vì em mà làm bao nhiêu việc như vậy, em…em cảm thấy mình không chịu nổi…
Bỗng nhiên.
Chiếc xe BMW “kít két” một tiếng phanh gấp dừng lại.
Cả người Trinh Tú đổ nhào về phía trước ngạc nhiên nhìn Dương Thần không hiểu vì sao đang yên lành như vậy lại bỗng dừng lại.
Dương Thần gương mặt không chút biểu cảm nhìn Trinh Tú thản nhiên nói:
- Nếu em đã nói như vậy, anh sẽ đưa em đi đến một nơi.
Dương Thần căn bản không nghĩ đến chuyện có làm Trinh Tú sợ hay không, lúc đó hắn chỉ thấy đau lòng, không muốn Trinh Tú bị nhiễm phong hàn. Vì thế ngay lúc đó phải vận công để đẩy khí lạnh cho Trinh Tú, hắn cũng không để tâm đến.
Trong nháy mắt đến cả sợi tóc của Trinh Tú cũng khô cong, thậm chí đến quần áo nửa trên người cũng chỉ còn chút hơi ẩm chứ không còn quá nhiều nước nữa.
Nét mặt Trinh Tú vốn dĩ tròn trịa trắng trẻo như con gái Hàn Quốc, đôi mắt đen như bảo thạch chớp chớp, đôi môi nhỏ xinh hấp háy vô cùng xinh đẹp mê đắm lòng người.
Nhưng Dương Thần cũng không có tâm trí nào để thưởng thức vẻ đẹp của tiểu mỹ nữ này, sau khi giải quyết xong mọi việc hắn thẳng thắn hỏi:
- Từ Trinh Tú, em nói cho anh nghe tất cả những chuyện này là như thế nào?
Trinh Tú có phần mơ hồ, dáng vẻ Dương Thần ngày thường có phần không đứng đắn, bỗng nhiên lại nghiêm nghị như vậy cô cũng không kịp phản ứng lại.
Thật lâu sau, Trinh Tú mới khẽ nói:
- Là một nữ sinh trong lớp em đùa…
- Đùa?
Dương Thần giận dữ cười lớn.
- Con nhóc này học nhiều quá nên đầu óc có vấn đề à? Nghĩ anh trai cô bị ngớ ngẩn đấy à?
Trinh Tú cắn môi dưới nói không ra lời, hiển nhiên không muốn Dương Thần hỏi nguyên nhân của chuyện này.
Dương Thần biết rằng nội tình sự việc tuyệt đối không đơn giản, hít sâu một hơi nói:
- Tiêu Diễm Diễm kia là ai?
Trinh Tú bỗng ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc:
- Anh…Anh Dương? Sao anh lại biết Tiêu Diễm Diễm…
- Nếu anh muốn điều tra rõ ràng thì em có giấu được không?
Dương Thần nói bất đắc dĩ:
- Cái con nhóc này trước kia không phải như thế, rốt cuộc là bị ai bắt nạt rồi, cho anh thấy Từ Trinh Tú mà anh biết, con bé móc túi ở trên xe bus đầy vẻ giang hồ ghê gớm, con bé ngang ngược bị bắt mà vẫn còn chối.
Em xem bộ dạng của mình bây giờ đi? Bất kể là vì nguyên nhân gì đi nữa em bị người ta lột váy, tạt nước lạnh trói chân trói tay nhốt trong nhà vệ sinh mà em còn nói với anh là những người đó đùa? Anh mới chỉ nghe thấy có những người càng ngày càng to gan, bây giờ mới thấy có người gan càng ngày càng nhỏ đấy. Em còn nói dối anh như vậy rốt cuộc có còn coi anh là anh trai của em nữa không?
Trinh Tú thẹn thùng gục đầu xuống:
- Anh Dương, chuyện em từng làm móc túi đừng nhắc tới nữa, những chuyện ấy đã qua lâu rồi…
Dương Thần cảm thấy vớ vẩn, rõ ràng đây không phải là trọng tâm.
- Không muốn anh nhắc tới cũng được, hãy nói cho anh biết sự thật, nếu không anh sẽ đem chuyện trước kia em làm móc túi ở bến xe, lại qua lại với bọn giang hồ nói cho dì Quách và chị Lâm Nhược Khê của em biết, em cũng biết tính tình bọn họ, em có chịu được không?
Trinh Tú nghe vậy khuôn mặt bỗng trở nên trắng bệch, bĩu môi uất ức:
- Làm gì có ai ức hiếp người khác như anh, anh mới là người bắt nạt em.
- Vậy em có nói hay không?
Dương Thần không còn đủ kiên nhẫn ngắt lời, cô nhóc này muốn làm người ta tức chết đi được.
Trinh Tú cuối cùng cũng chịu thua, thấp giọng kể lại sự tình cho Dương Thần nghe.
Đúng là cô Tiêu Diễm Diễm kia cùng hai bạn học nữa sau khi tan học ép Trinh Tú đến nhà vệ sinh nữ để nói chuyện. Vừa vào đến nhà vệ sinh ba người đó bèn chặn cửa vào trong.
Tiêu Diễm Diễm không hề do dự bắt Trinh Tú cởi váy ra, Trinh Tú không đoái hoài đến bọn họ nhưng lại bị Tiêu Diễm Diễm hung hãn đẩy ngã xuống đất.
Tiếp đó, Tiêu Diễm Diễm và mấy cô gái kia cưỡng ép Trinh Tú cởi váy, sau đó lại chuẩn bị sẵn dây thừng và băng dinh trói Trinh Tú lại.
Cuối cùng, ba cô mỗi người một thùng nước lạnh đều tạt vào người Trinh Tú.
Ba người Tiêu Diễm Diễm vô cùng đắc ý, sau khi làm việc này xong còn lấy đi váy của Trinh Tú, nói là muốn đi kiếm chút gì đó ăn, đợi họ ăn no rồi sẽ quay lại trả váy cho Trinh Tú. Trinh Tú chỉ có thể ở trong nhà vệ sinh đợi đến lúc đó.
Điện thoại của Trinh Tú cũng tắt máy, nửa người dưới hở ra chỉ còn mỗi chiếc quần lót, cũng không dám để người khác nhìn thấy nên không thể kêu cứu, vì thế mới có cảnh tượng Dương Thần nhìn thấy.
Dương Thần sau khi nghe xong im lặng hỏi han:
- Vì sao các cô ấy lại đối xử với em như vậy? Làm chuyện quá đáng như vậy cũng phải có lí do chứ?
Nói đến việc này Trinh Tú cũng không giấu diếm nữa nói:
- Anh Dương, anh có nhớ trước kia em có nói với anh Lưu Minh Hào đi rồi để lại cho em một đống chuyện phiền toái.
Dương Thần gật gật đầu nhíu mày nói:
- Em nói tuy rằng hắn ta đi rồi nhưng vẫn để lại không ít ảnh hưởng, nhưng lúc ấy anh cũng không hỏi gì nhiều.
- Kỳ thật, cũng không phải đều trách Lưu Minh Hào.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trinh Tú tràn đầy chua xót.
- Em cũng không biết tại sao, em chỉ đến trường để đi học lại, cố gắng chuẩn bị thi vào một trường đại học tốt nhưng luôn bị bọn con trai tán tỉnh, lại còn nói gì em là hoa khôi của trường, em cũng rất ít khi đi ra khỏi phòng học.
Nhưng những nữ sinh này lại cảm thấy em giống như hồ li tinh vậy, nói em quyến rũ người khác, nhất là Tiêu Diễm Diễm kia, không biết vì sao mà cô ấy rất thích Lưu Minh Hào, muốn làm bạn gái Lưu Minh Hào, nhưng Lưu Minh Hào lại cứ theo đuổi em, dù em không hề đồng ý nhưng luôn bị Tiêu Diễm Diễm cho rằng em cản trở cô ấy.
Em có nói thế nào cũng không có tác dụng, không chỉ có Tiêu Diễm Diễm mà còn những cô bạn khác cũng không thèm để ý đến em. Em cũng chẳng bận tâm, dù sao cũng chỉ là đến nghe giảng. Tuy nhiên em thực sự không hiểu vì sao Tiêu Diễm Diễm lại làm đến mức này.
- Tính đố kị của con người là vô cùng đáng sợ.
Dương Thần xem như cũng hiểu được đầu đuôi sự tình, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Trinh Tú cười nói:
- Thật không ngờ con nhóc Từ Trinh Tú trong mắt anh lại là hoa khôi hô phong hoán vũ ở trường học, xem ra sau này phải chú ý bồi dưỡng em thôi, không biết chừng sau này em lại có thể giống chị gái Tuệ Lâm của mình, lại thành ngôi sao, lại giúp công ty kiếm bội tiền.
Hai má lúm đồng tiền của Trinh Tú đỏ lên:
- Anh Dương lại nói linh tinh rồi, đừng có nói những chuyện vô vị như vậy, muộn như thế này còn chưa về, mau về nhanh thôi đừng để dì Quách phải lo lắng.
Dương Thần thoáng nhìn xuống dưới nửa cười cợt:
- Chẳng lẽ em muốn mặc độc chiếc quần lót này đi ra khỏi trường cùng anh sao?
Trinh Tú lúc này mới bỗng tỉnh ngộ, bản thân mình vẫn còn đang để trần một nửa, bỗng nhiên đỏ mặt, hai tay ngượng ngùng che vùng tam giác, đôi môi hồng mấp máy không biết phải làm sao.
Nghĩ tới thời gian lâu như vậy để hai chân trần nói chuyện với Dương Thần, Trinh Tú liền có cảm giác tim mình đang nhảy loạn xạ.
- Vậy… vậy em phải làm sao?
Trinh Tú nhỏ bé yếu ớt hỏi, không còn cái dáng vẻ điêu ngoa thường thấy.
Dương Thần bĩu môi:
- Cô nàng Tiêu Diễm Diễm kia chẳng phải nói ăn no sẽ trả lại váy cho em sao? Các cô ấy chắc chắn còn muốn nhìn thấy bộ dạng đáng thương của em thế nên chúng ta sẽ đợi họ quay lại.
Trinh Tú sửng sốt lắc đầu:
- Anh Dương, cho qua đi, đừng có làm lớn sự việc này.
- Cho qua đi à?
Dương Thần cười nhạo:
- Từ Trinh Tú, cảnh cáo em, anh đưa em đến trường học là để em học chuẩn bị thi đại học, chứ không phải để em phải chịu bắt nạt như vậy, không phải ở đây để chịu uất ức như vậy, anh thà ban đầu để em lưu lạc ngoài đường còn hơn.
Hốc mắt Trinh Tú hơi hoe đỏ, miệng lắp bắp điều gì đó nhưng lại không nói ra.
Đúng lúc này, Dương Thần nhận ra có ba tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, khẽ làm động tác giữ yên lặng rồi kéo Trinh Tú đứng lên nói:
- Các cô ấy đã trở lại, chúng ta hãy hoan nghênh họ tử tế một chút.
Nói xong, Dương THần lấy ra chiếc xô nhựa màu đỏ trong góc phòng, bắt đầu hứng đầy nước…
Đợi cho Tiêu Diễm Diễm với mái đầu vàng hoe cùng hai cô nàng đến cửa nhà vệ sinh mới phát hiện ra những đồ vật chặn ở cửa đã không còn.
Ngay lúc đó, Tiêu Diễm Diễm chửi lớn:
- Tên súc sinh kia không phải là đã thả cho con hồ li Trinh Tú đi rồi đấy chứ.
- Chắc là không đâu, Trinh Tú đi ra như vậy lại chẳng sợ người khác cười cho sao?
- Cũng phải, đi, vào trong xem thế nào.
Tiêu Diễm Diễm miệng nhai kẹo cao su, dẫn hai cô nàng đi vào trong nhà vệ sinh.
Bỗng nhiên chỉ nghe tiếng “rào”, một xô nước đầy hung hãn tạt về phía ba cô.
Ba người Tiêu Diễm Diễm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, mơ hồ mở mắt ra mới thấy một người đàn ông lạ sắc mặt nghiêm nghị đứng trước mặt, trong tay cầm một chiếc thùng đỏ. Hiển nhiên tất cả những chuyện này là do hắn gây ra.
- Mẹ kiếp! Tên thối tha kia ngươi muốn chết hả?
Tiêu Diễm Diễm nhổ toẹt bã kẹo cao su khỏi miệng, trừng mắt nhìn Dương Thần:
- Ngươi là ai, sao lại tạt nước bọn ta? Ngươi có biết ta là ai không?
Dương Thần ngáp một cái, hướng về phía Trinh Tú đang ngồi một bên vẫy vẫy tay, nói:
- Cô nhóc, lên đi, đánh cho bọn họ một trận.
Trinh Tú ngẩn người ra nét mặt không tin nổi:
- Em?
Dương Thần nhíu mi:
- Đương nhiên là em rồi, chính em bị ức hiếp thì tự em phải tìm lại công bằng chứ. Ba con nhỏ này chắc chắn không phải đối thủ của em. Điều này anh biết chắc chắn.
Trinh Tú trước kia ở trong băng đảng cũng có chút danh tiếng. Đánh nhau ẩu đả tất nhiên bây giờ không dùng đến nhưng ắt hẳn vẫn còn khả năng, Dương Thần tin chắc chắn điều đó.
- Được ta nhớ rồi, ngươi chính là gã đàn ông đã đưa con hồ li tinh kia đến trường, cái người đi BMW chính là ngươi.
Tiêu Diễm Diễm cũng đã nhận ra Dương Thần, cười nhạt nói:
- Ngươi đừng tưởng rằng mình đi BMW là rất ghê gớm, Tiêu Diễm Diễm ta chỉ cần hô một tiếng có thể có vài trăm người đến bắt nhà ngươi phải quỳ xuống liếm ngón chân cho ta, gọi ta là bà cô. Ngươi hãy mau xin lỗi ta nếu không thì…
Không đợi Tiêu Diễm Diễm nói tiếp bóng dáng Dương Thần trong chốc lát đã xuất hiện trước mặt cô nàng cho cô một cái tát như trời giáng.
Tiêu Diễm Diễm giống như một con diều đứt dây, đập mặt vào cánh cửa rồi ngã lăn ngay ra đất.
Liền theo đó, máu từ miệng Tiêu Diễm Diễm chảy ra, một nửa gương mặt đã sưng lên.
Hai cô nàng đi cùng Tiêu Diễm Diễm ngẩn người, vội vàng lùi vào góc nhưng không dám tông cửa xông ra.
Tiêu Diễm Diễm cảm giác đầu ong ong đầy sao, giận dữ lắc đầu rồi mới miễn cưỡng đứng dậy chỉ về phía Dương Thần, hai mắt ngấn nước nói:
- Ngươi là tên súc sinh ngươi rốt cuộc có phải là đàn ông không? Ngươi đi vào nhà vệ sinh nữ lại còn đánh người nữa.
Dương Thần cười ha hả:
- Em gái ta còn bị các ngươi trói rồi tạt nước lạnh, coi như ta vào nhà vệ sinh nữ, đánh một con nhãi thì có sao? Kể cả ta có chuyển giới đi nữa thì ta cũng cam lòng.
Vừa nói xong Tiêu Diễm Diễm nổi trận lôi đình, cũng cảm thấy bất lực, mới chỉ thấy đàn ông mặt dầy nhưng chưa từng thấy ai như Dương Thần, đã vào nhà vệ sinh nữ còn nói mình có là chuyển giới cũng cam lòng.
Còn Trinh Tú đứng ở bên, nước mắt không ngừng rơi xuống không cách nào dừng lại được.
Lời nói của Dương Thần nghe có vẻ rất buồn cười nhưng trong mắt Trinh Tú, người đàn ông trước mắt này nhìn dáng vẻ không phải rất cao lớn nhưng lại để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng cô.
Người đàn ông này kì thực không có bất kì mối quan hệ nào với mình nhưng lại hết lần này đến lần khác cảm nhận được tình cảm ấm áp mà trước nay cô chưa từng được nhận.
Hắn vì bản thân cô mà đến sự tôn nghiêm của người đàn ông cũng không màng đến, bản thân cô lại làm hắn bực mình…
Từ Trinh Tú à Từ Trinh Tú, tại sao ngươi lại vô dụng như vậy.
Dương Thần không biết lúc đó trong đầu Trinh Tú đã có bao nhiêu suy nghĩ, nhìn thấy Trinh Tú rơi lệ cũng chỉ nghĩ là cô bé thấy thương cho bản thân mình liền thở dài nói:
- Nhóc, khóc cái gì xông lên đánh cho ba người họ một trận, bọn họ đối xử với em thế nào thì em cứ làm lại như thế, không lo bọn họ trả thù, đã có anh đây.
Trinh Tú lau nước mắt miễn cưỡng cười lắc đầu:
- Thôi đi anh Dương, anh đánh họ nặng như thế rồi chúng ta đi về thôi.
Dương Thần sắc mặt lạnh lùng:
- Sao, em không nỡ à, thế được rồi, để anh đánh giúp cho.
Nói xong Dương Thần liền đi về phía Tiêu Diễm Diễm, làm Tiêu Diễm Diễm cùng hai cô kia sợ đến dúm cả vào nhau, dù sao bọn họ cũng là nữ sinh nhìn thấy Dương Thần sắc khí như vậy cũng thấy sợ hãi.
- Không cần.
Trinh Tú vội xông lên ngăn bước Dương Thần không còn cách nào khác cắn răng nói:
- Anh Dương, đừng động thủ, để em đánh.
Trinh Tú rõ ràng biết được Dương Thần chuyện gì cũng dám làm, nếu để hắn đánh thì Tiêu Diễm Diễm kia không chỉ sưng mặt mà cả toàn thân cũng bị hủy hoại.
Rơi vào đường cùng, Trinh Tú chỉ đành quay người đi đến chỗ Tiêu Diễm Diễm.
- Ngươi… Từ Trinh Tú, đừng có tới đây.
Tiêu Diễm Diễm vẻ mặt hốt hoảng, cô muốn bỏ chạy nhưng lại hận một nỗi toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, chỉ đành phô trương hét lớn:
- Nếu ngươi dám ra tay với bọn ta thì cha ta sẽ giết ngươi đấy.
Trinh Tú trong lòng thầm mắng, con bé ngu xuẩn này không biết mình động thủ chính là để cho cô một đường sống, chính là cứu cô, lại còn mang bố ra dọa mình, chẳng lẽ không biết là đang đổ thêm dầu vào lửa hay sao?
Nghĩ tới nỗi đau đớn mình phải chịu, nghĩ đến việc Tiêu Diễm Diễm hết lần này đến lần khác làm mình nhục nhã cùng nỗi thù hận ngày hôm nay, Trinh Tú cuối cùng không thể nhịn được nữa liền tiến lên trước túm cổ áo Tiêu Diễm Diễm xô cô ngã nhào xuống đất.
Trinh Tú trước kia là một cô gái giang hồ đầu đường xó chợ cũng có chút tiếng tăm, đương nhiên cũng có khả năng nhất định, đánh nhau đã là thói quen, chỉ sau khi được Thái Nghiên giáo dục mới cải tà quy chính.
Ngày hôm nay lúc này đây cô thực sự vô cùng căm hận Tiêu Diễm Diễm, những chiêu thức lâu nay không dùng đến, Trinh Tú đều tận dụng hết cật lực đánh Tiêu Diễm Diễm, đánh đến nỗi Diễm Diễm chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất luôn miệng kêu cứu mạng.
Trinh Tú lúc bắt đầu đánh mới phát hiện ra rằng, kì thực lòng căm hận của mình đối với Tiêu Diễm Diễm thực sự đã dồn nén quá lâu nên chỉ cần phát tiết ra là khó có thể dừng lại.
Cuối cùng, ba người Tiêu Diễm Diễm đều bị Trinh Tú đánh đến nỗi nằm úp sấp dưới đất không thể động đậy, mặt mày sưng tím trông như ba con heo.
Trinh Tú thở hồng hộc, khuôn mặt gay đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, hai đầu gối đột ngột khụy xuống giống như tự bản thân cô cũng không dám tin là mình đã đánh ba người kia thảm thương đến vậy…
Dương Thần đứng bên cạnh nhìn cũng không hề ngăn cản Trinh Tú, luôn kêu Trinh Tú đi đánh ba cô nàng kia để cho cô phát tiết hết những bực dọc trong lòng.
Mấy cô gái này cũng nên bị giáo huấn, chỉ cần không chết người, Dương Thần cũng không ngăn cản Trinh Tú.
Dương Thần lo lắng nhất vẫn là Trinh Tú chịu áp lực lâu như vậy cuối cùng tâm lý sẽ bị tổn thương sâu sắc, vì vậy, hắn cũng rất muốn nhìn thấy Trinh Tú có thể thả lỏng ra như vậy.
- Còn một bước nữa.
Dương Thần bỗng nhiên đi lên trước vỗ vỗ vào bả vai Trinh Tú.
- Đi lột váy của Tiêu Diễm Diễm ra, giống như vừa nãy nó làm với em vậy.
Trinh Tú giờ phút này mới bình tĩnh trở lại có phần chột dạ nói:
- Anh Dương, váy em ở đây rồi thì…
- Đã làm đến bước này rồi, còn thiếu một bước nữa, sao, còn muốn anh giúp em lột váy bọn họ nữa hả?
Dương Thần cười nham hiểm.
Trinh Tú cắn chặt răng chỉ đành làm theo, mặc kệ Tiêu Diễm Diễm bọn họ đã mềm nhũn ra nằm úp sấp dưới đất, cô lột váy bọn họ rồi lại mặc váy của mình vào chỉnh tề gọn gàng.
Dương Thần sau khi lấy váy từ tay Trinh Tú, không hề do dự ném vào một bồn cầu rồi nói với Trinh Tú:
- Đi, chúng ta về nhà.
Trinh Tú gật gật đầu, lúc nhìn thấy trong ánh mắt nửa sống nửa chết của ba người bọn họ Trinh Tú cũng không hề thấy thương hại mà thoải mái bước đi theo Dương Thần.
Đợi Trinh Tú sửa sang xong quần áo và cặp sách hai người đi khỏi trường học lên xe.
Dương Thần cũng không vội lái xe đi mà lại gọi một cuộc điện thoại thông báo cho Quách Tuyết Hoa ở nhà là Trinh Tú phải học thêm, vì mệt quá nên ngủ quên trên bàn học quên mất gọi điện thoại về nhà.
Quách Tuyết Hoa nghe điện thoại cũng cảm thấy xót xa nhưng cũng không nghi ngờ nhiều, chỉ bảo hai người hãy về sớm đồ ăn vẫn còn nóng.
Nói xong Dương Thần lại gọi điện thoại cho Sắc Vi, dù gì Tiêu Diễm Diễm cũng nói cha mình rất ghê gớm nên Dương Thần cũng không thể không đề phòng bảo Sắc Vi điều tra xem gia cảnh Tiêu Diễm Diễm là như thế nào, phái người bảo vệ Trinh Tú, chút việc nhỏ này đối với Sắc Vi mà nói không đáng kể gì.
Trinh Tú nhìn Dương Thần xử lý mọi chuyện lung túng nói:
- Xin lỗi, anh Dương…
Dương Thần vừa nổ máy xe nghe thấy hai chữ này nghi hoặc hỏi:
- Vì sao phải nói xin lỗi?
Trinh Tú nét mặt u ám:
- Từ hồi quen biết đến giờ em chỉ luôn đem lại rắc rối cho anh, không giúp gì được anh mà chỉ làm anh lo lắng…
Anh cùng với chị Nhược Khê, dì Quách, vú Vương đối với em đều giống như ruột thịt. Có lúc em cũng thấy mình rất vô liêm sỉ, vì sao lại có thể dầy mặt tiếp nhận tất cả những gì mọi người đem đến cho mình…Em chỉ là một đứa trẻ đến từ cô nhi viện, thậm chí trước kia còn làm những việc xấu, còn phải vào đồn Công an…
Nhưng anh vẫn còn giúp em che giấu việc này, còn đưa em đến trường học, tạo điều kiện tốt như vậy để em thi đại học.
Nhưng…nhưng em ở trường lại đi gây chuyện…
Trinh Tú nói đến đây thút thít khóc, đôi tay nhỏ bé trắng nõn túm chặt gấu váy.
- Em thực sự rất muốn học tập chăm chỉ để có thể thi vào một trường đại học tốt, có thể kiếm được nhiều tiền, sau đó có thể báo đáp mọi người…Nhưng hình như em chỉ biết có gây chuyện, chỉ làm cho mọi người lo lắng, thực sự em thấy mình rất vô dụng, em xin lỗi…
Dương Thần vẻ mặt có phần biểu cảm như thể đang nghe lại giống như không có cảm xúc gì.
- Từ Trinh Tú
Dương Thần đột nhiên nói:
- Anh hỏi em, em muốn để mặc kệ Tiêu Diễm Diễm kia, như không có gì xảy ra, thế cũng là thấy không thể gây thêm phiền toái cho anh sao?
Trinh Tú gật gật đầu u sầu nói:
- Anh Dương, em đã rất không phải với mọi người rồi, em thực bụng không muốn anh bận tâm thêm vì em nữa,.. Em biết anh cũng đã rất mệt, mặc dù thoạt nhìn anh suốt ngày cười nói như vậy nhưng em biết anh nhất định có rất nhiều áp lực cần giải quyết.
Dương Thần hờ hững:
- Thế nên em muốn giấu tất cả những chuyện này không cho anh biết?
- Dạ.
Trinh Tú hai mắt mơ hồ nói:
- Có lúc em cũng nghĩ vì sao mình lại có cuộc sống như thế này, tất cả những điều này thực ra không thuộc về em, có phải em đã quá may mắn? Vì sao lại gặp anh và những người giúp đỡ mình như vậy…
Thậm chí em nghĩ nếu lúc nhỏ mình không được cô nhi viện tiếp nhận, nếu như em chết đói rồi…nếu như lúc em móc túi ở trên xe bị đánh chết liệu có phải sẽ không phải áy náy như thế này, có phải sẽ không giống như bây giờ, mang cho mọi người nhiều phiền phức như vậy…
Em vốn dĩ là một con bé không ai để ý tới lại để cho mọi người vì em mà làm bao nhiêu việc như vậy, em…em cảm thấy mình không chịu nổi…
Bỗng nhiên.
Chiếc xe BMW “kít két” một tiếng phanh gấp dừng lại.
Cả người Trinh Tú đổ nhào về phía trước ngạc nhiên nhìn Dương Thần không hiểu vì sao đang yên lành như vậy lại bỗng dừng lại.
Dương Thần gương mặt không chút biểu cảm nhìn Trinh Tú thản nhiên nói:
- Nếu em đã nói như vậy, anh sẽ đưa em đi đến một nơi.