Đêm đến, trong căn phòng lớn của nhà họ Lý ở Yến Kinh, dưới ánh sáng của ngọn đèn, ba bóng người đang ngồi thản nhiên, vây quanh quyển sách ở trên bàn.
Bình bạch trà vẫn còn đang nóng hôi hổi được đặt ở trên bàn, mùi hương phảng phất ở trong không khí, làm cho tinh thần của người ta cảm thấy thanh tịnh mà say mê.
Lý Mạc Thân ngồi trên chiếc ghế của mình, một tay cầm tờ báo chiều, một tay cầm một bộ đồ trà chuyên dụng, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, không nói lời nào.
Mà Lý Vân Bằng thì đang ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm đứa con trai Lý Độn đang ngồi đối diện, vẻ mặt rất tâm trạng, ánh mắt vài phần trách cứ.
Lý Độn giả bộ không biết gì, vắt hai chân lên, nhắm hai mắt lại như ngủ.
Cuối cùng, Lý Vân Bằng cũng không chịu được nữa, đành phải lên tiếng:
- Con thực sự thích con bé nhà họ Đường đấy sao?
Lý Độn mở mắt, gật gật đầu:
- Vừa nãy con không nói gì sao? Hai người không nghe nhầm mới phải chứ.
- Con…
Lý Vân Bằng bối rối, lắc đầu thở dài, nói:
- Con ơi là con, giới thiệu cho con tiểu thư ở một nhà tốt như thế, con lại không muốn, mà lại đi chọn cô Đường Tâm kia. Con không biết là cô ta bên ngoài không chỉ đơn giản như vậy đâu.
Lý Độn nhún vai:
- Con biết, đương nhiên con sẽ không cảm thấy một người phụ nữ mà lần đầu gặp mặt đã không thèm để ý đến con, thậm chí còn ghét con cay đắng, sẽ đơn thuần là một cô gái chỉ biết chăm sóc một người già bên cạnh. Con cũng biết, có lẽ đằng sau đó, cô ấy đang giấu diếm điều gì đó mà chưa dám nói ra.
- Vậy vì sao con còn muốn theo đuổi cô ta?
Lý Vân Bằng nhíu mày.
- Vì cảm giác. Con có thể cảm thấy con thích cô ấy.
Lý Độn cười rất đắc ý.
- Đừng đùa như vậy chứ.
Lý Vân Bằng không nhịn được nữa, đành cao giọng nói.
- Được rồi, được rồi…
Lý Mạc Thân cuối cùng cũng buông tờ báo xuống, bất đắc dĩ nói:
- Hai bố con các người có thể yên lặng cho tôi một lúc được không, nói mãi cái này là gì. To tiếng cái gì chứ.
Lý Vân Bằng đã sửa sự bình tĩnh của ngày xưa, sốt ruột nói:
- Bố, việc lớn cả đời của đứa con này của con, con có thể không lo lắng được sao?
- Năm đó khi con lấy vợ, ta cũng lo lắng, nhưng con vẫn lấy, lại còn sinh ra đứa con này của con, không phải sao?
Lý Mạc Thân cười đùa.
Sắc mặt Lý Vân Bằng liền lộ vẻ xấu hổ, vội vàng nói:
- Việc đó không giống nhau. Năm đó hai gia đình chúng ta chỉ là không môn đăng hộ đối, nhưng Đường Tâm lại là…
Lý Vân Bằng muốn nói điều gì đó, nhưng vừa nghĩ đến bí mật còn đang cất giấu nên lại thôi.
Lý Mạc Thân lắc đầu nói:
- Cái này thì có gì mà không giống nhau chứ. Đàn ông nhà họ Lý chúng ta, hoặc là không thích, hoặc là thích một người, chẳng ai ngăn được. Cho dù Độn Nhi có thích Đường Tâm vì cái gì đi chăng nữa thì điều này cũng đã xảy ra rồi, lẽ nào chúng ta nhốt nó lại, không cho nó đi gặp Đường Tâm sao?
Lý Độn cười ha hả nói:
- Vẫn là ông nội hiểu chuyện hơn bố, hơn nữa muốn nhốt con lại cũng không nhốt được đâu.
- Cháu cũng đừng vội đắc ý.
Lý Mạc Thân cười nói:
- Đằng sau cco bé Đường Tâm đó thực sự không đơn giản, thực ra cũng không phải là người chân thật cho lắm. Mặc dù bây giờ điều đó vẫn còn là cơ mật, nhưng nếu như cháu muốn biết tại sao cô ấy lại hận cháu đến như vậy thì ta đây có thể nói ngay cho cháu biết.
- Đừng, đừng, đừng. Nhất định không được.
Lý Độn nói liền 3 từ “đừng”, rồi vội xua tay:
- Cháu không muốn nghe nguyên nhân, cũng không muốn nghe cơ mật gì cả. Tóm lại, tại sao cô ấy hận cháu, cháu cũng không muốn quan tâm. Nếu như cháu phải biết thì cháu chỉ hi vọng, chính cháu sẽ tự đi tìm hiểu lấy, hoặc là chính miệng cô ấy nói cho cháu biết. Hơn nữa, hai người đã không nóng vội nói cho cháu biết như vậy, thì đương nhiên chẳng có liên quan gì đến nhà họ Lý chúng ta cả. Cho nên cháu không quan tâm.
- Hừ, đến lúc đó mà bị tổn thương thì đừng có trách người lớn chúng ta đã không nhắc nhở trước.
Lý Vân Bằng hiển nhiên vẫn rất không bằng lòng.
- Con nói cho bố biết, dù thế nào đi nữa thì cô ấy cũng là người phụ nữ đầu tiên mà con trai bố thích, tương lai có thể là con dâu của bố, mà bố vẫn còn nguyền rủa như vậy sao?
Lý Độn bĩu môi nói.
- Con dâu? Hừ, nếu như thực sự có ngày mà ta để cho Đường Tâm làm con dâu nhà họ Lý chúng ta, thì cho dù trước đó cô ta có như thế nào, ta cũng đều chấp nhận, chỉ sợ con không có cái bản lĩnh đấy thôi.
Lý Vân Bằng nói một cách khinh thường.
- Vậy bố cứ chờ xem, con không tin ngày nào cũng cầu hôn trước cổng nhà cô ấy mà cô ấy vẫn không đồng ý.
Lý Mạc Thân nghe thấy con và cháu mình cãi nhau như vậy, lại chau mày, ngắt lời:
- Được rồi, được rồi! Việc này cũng không có gì to tát lắm, Độn Nhi cũng không phải trẻ con nữa, nó làm gì cả ngày cũng đều quản sao?
Lúc này Lý Vân Bằng mới không nói gì nữa, cầm chén trà lên, chau mày uống.
Ngược lại, Lý Mạc Thân hỏi Lý Độn:
- Hôm nay cháu tìm Dương Thần thách đấu gì sao?
Lý Độn đột nhiên hưng phấn trở lại, nói:
- Ông nội, ông đoán xem ai thắng?
Lý Mạc Thân bất đắc dĩ thở dài nói:
- Linh tinh, đương nhiên là cháu thua rồi. Cho dù không nghe thấy sự trả lời của những người ở dưới, không cần đoán cũng có thể nghĩ ra.
- Chậc, chậc, thật là…
Lý Độn nhụt chí nói:
- Nói thật, vậy cũng không thể coi là thách đấu. Từ đầu đến cuối, căn bản là hắn cũng chẳng cần động tay động chân. Cháu ở trước mặt hắn, cũng chẳng khác gì một đứa nhỏ 3 tuổi đánh nhau với một người đàn ông 30 tuổi.
- Điều này là đương nhiên rồi.
Lý Mạc Thân cười hàm ý:
- Dương Thần bây giờ, toàn thế giới chỉ có một lực lượng có thể khống chế hắn, người khác cũng không thể làm gì được hắn. Nếu như cháu rảnh thì nên tạo mối quan hệ nhiều hơn với hắn. Cho dù điều đó vì để nâng cao khả năng của cháu, hay là vì mối quan hệ tốt đẹp của nhà họ Lý chúng ta với nhà họ Dương. Tất cả những điều này đều rất có lợi.
Lý Độn ngáp một cái:
- Hắn có trở về nhà họ Dương hay không đều là vấn đề mà cháu không muốn quan tâm. Nhưng tên này cũng không tồi, không hư hỏng như những người khác. Lần sau có sẽ lại mời hắn ăn một bát mì. Số tiền còn thừa lại còn phải mua quà tặng Đường Tâm. Cái này…Ông nội à, gần đây cháu muốn theo đuổi người phụ nữ này mà ông cũng không cho cháu thêm ít tiền lẻ nào sao?
- Cút.
…
Mặc dù đã mùa xuân trăm hoa đua nở nhưng nhiệt độ không khí ở Yến Kinh vẫn hơi lành lạnh.
Sáng sớm, chùm ánh sáng mỏng manh rọi xuyên qua lớp cửa số bằng kính, đập vào góc tường, khúc xạ ánh sáng ra bốn phía.
Trên chiếc giường đôi rộng lớn, một người phụ nữ đang nằm trên đó, ôm một người đàn ông. Đôi chân thon dài, không một vết sẹo nào, gác lên trên đùi của người đàn ông.
Một vài sợi tóc màu đen xõa xuống trên gối, che mất một nửa khuôn mặt xinh đẹp, chỉ còn lộ ra một chút đủ để nhìn thấy một vết hơi đo đỏ.
Cảm nhận thấy ánh sáng mặt trời bắt đầu chói mắt, người đàn ông mở mắt, miệng hơi mỉm cười đắc ý.
Cúi đầu, nhìn người đẹp đang ngủ say sưa ở trong lòng, Dương Thần không thể kiềm chế được ánh mắt của mình cứ nhìn sâu dần xuống theo đường cong của ngực Đường Uyển. Một rãnh khá sâu được tạo nên nhờ bộ ngực đẫy đà.
Lúc này, bên trên lại không một mảnh vải che thân, nằm sát vào mình, Dương Thần có thể cảm nhận rõ được những khoái cảm mang đến.
Làm tình từ tối qua cho đến rạng sáng nay trên chiếc giường này, Dương Thần không nỡ đi ngủ. Vừa mới nghĩ đến mùi vị ngọt ngào đó, hắn hận một nỗi không thể đánh thức Đường Uyển dậy để làm tình vài lần nữa.
Nhưng Đường Uyển dù sao cũng là lần đầu tiên có kinh nghiệm về mặt này. Nếu như không phải trải qua cuộc trị liệu của Vãng Niệm Dẫn Sinh Kinh của chính mình thì tất cả các chức năng của cơ thể không thể dẻo dai hơn cả thời trẻ đến như vậy, cũng không thể kiên trì “chiến đấu” suốt đêm như thế.
Da thịt của Đường Uyển so với rất nhiều phụ nữ trẻ tuổi khác còn mềm mại và mịn màng hơn nhiều, hơn nữa thân hình còn đang độ xuân sắc, chỗ nào cũng rất đẹp và tuyệt diệu. Chỉ vì cởi quần áo trong chốc lát nên Dương Thần cũng chỉ có thể so sánh cô với Catherine- nữ vương của Welsh.
Nhưng vẻ đẹp phương Đông của Đường Uyển và vẻ đẹp hoang dã phương Tây của Catherine lại hoàn toàn khác nhau.
Dục vọng từ trong người phát ra khiến Dương Thần không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Mặc dù biết bản thân không bằng loài cầm thú nhưng cũng không thể bỏ qua một báu vật như thế này được.
Một nửa của người đàn ông cũng giống như động vật. Mặc dù trong lòng có cảm thấy áy náy như thế nào đi chăng nữa, nhưng khi thực sự muốn làm chuyện đó thì cũng không thể nghĩ được những thứ khác nhiều như thế.
Lúc này Đường Uyển dường như đang mơ những giấc mơ đẹp, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào. Trên khuôn mặt không trang điểm đó là sự dung hòa của vẻ đẹp và sự quyến rũ của những người phụ nữ trẻ tuổi, đột nhiên có sức hấp dẫn lạ thường.
Dương Thần nhìn chằm chằm vào đôi môi kia, không kiềm chế nổi đành cúi xuống hôn một cái “Chụt”.
Đường Uyển đang trong cơn mơ bỗng cảm thấy môi mình như bị cắn một phát bèn lập tức tỉnh dậy, nhập nhèm mở mắt, mới giật mình ý thức được mình đang ở đâu, xảy ra chuyện gì.
Chớp chớp mắt, Đường Uyển cũng không tỏ gì là ngại ngùng cả. Dù sao cũng không phải ở cái tuổi phải thẹn thùng nữa. Sau đêm qua, Đường Uyển bỗng trở nên tự tin khác thường, đặc biệt là ý thức được thân thể của mình vẫn dẻo dai hơn so với tưởng tượng của bản thân. Đường Uyển cũng không quá lo lắng xem có nên xin lỗi người tình trẻ tuổi này không.
Bị Dương Thần hôn một cái, Đường Uyển cau mũi lại, ngửa đầu cũng hôn trả Dương Thần một cái.
- Ngủ ngon không?
Dương Thần ôm Đường Uyển, ôn tồn hỏi.
- Không biết ngủ từ khi nào nữa, tỉnh dậy giống như một giấc mơ.
Đường Uyển nhắm hai mắt, từ từ nói.
Dương Thần mỉm cười.
- Vì sao mơ?
- Bởi vì…Tất cả cảm giác đều rất tuyệt đẹp. Điều này không giống như những gì em có để làm được.
Đường Uyển nói.
Dương Thần im lặng, hắn không hiểu rõ ý của Đường Uyển. Cũng có thể là yêu cầu của Đường Uyển quá thấp, ngược lại người đàn ông như hắn lại chiếm ưu thế.
- Dương Thần…
Đường Uyển mở mắt ra. Trong đôi mắt đẹp đó có một chút gì đó mơ hồ:
- Em nhớ anh.
Dương Thần ngạc nhiên.
- Anh đang ở ngay cạnh em, muốn anh làm gì?
- Cho dù anh ở ngay trước mắt em thì em vẫn nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ…
Đường Uyển đưa hai tay ra, ôm lấy lưng Dương Thần.
- Em nói ra điều này…cũng không sợ anh cười em. Thực ra, sau khi em vừa mới sinh xong Đường Đường, vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó sẽ gặp được một người đàn ông mà em thích, khi mà mỗi sáng tỉnh dậy em đều có thể nằm trong lòng người ấy.
Mặc dù ngoài miệng thì em vẫn nói với ông nội rằng, em không lấy ai cũng chẳng sao, chỉ cần có con gái em và em trai em là được rồi. Nhưng em cũng chỉ mạnh miệng như vậy thôi.
Dương Thần vỗ nhẹ vào vai Đường Uyển, không nói gì.
- Anh biết không? Bây giờ em thực sự muốn thân thể của anh hòa với thân thể của em. Bởi vì chỉ cần nghĩ đến việc tỉnh dậy, em thực sự không muốn.
Đường Uyển buồn bã nói.
Dương Thần nhếch miệng cười nói:
- Em nói gì mà khủng khiếp vậy? Cái gì mà dung hòa chứ…Thế này đi, để anh ăn em, được không… Như vậy sẽ nhanh hơn.
Đường Uyển nhìn Dương Thần cười hàm ý, lập tức ý thức được gì đó, vội lắc đầu:
- Không được, trời sáng rồi. Ngộ nhỡ Đường Đường đến tìm em thì làm sao đây?
- Cô bé ấy rất hiểu chuyện, biết lúc này mẹ nó cần một người đàn ông chứ không phải một đứa con gái. Nào nào nào, nếu như em mệt thì không cần làm gì cả, cứ để anh.
Dương Thần cười ha hả, kéo chăn ra, ấn Đường Uyển xuống giường, cũng không quan tâm Đường Uyển đang nhăn nhó, giãy dụa, định làm tư thế cưỡi ngựa.
Nhưng không ngờ, đang định tiến công vào mặt trận thần bí của Đường Uyển thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng nũng nịu của Đường Đường.
- Chú, mẹ! Dậy thôi.
Đêm đến, trong căn phòng lớn của nhà họ Lý ở Yến Kinh, dưới ánh sáng của ngọn đèn, ba bóng người đang ngồi thản nhiên, vây quanh quyển sách ở trên bàn.
Bình bạch trà vẫn còn đang nóng hôi hổi được đặt ở trên bàn, mùi hương phảng phất ở trong không khí, làm cho tinh thần của người ta cảm thấy thanh tịnh mà say mê.
Lý Mạc Thân ngồi trên chiếc ghế của mình, một tay cầm tờ báo chiều, một tay cầm một bộ đồ trà chuyên dụng, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, không nói lời nào.
Mà Lý Vân Bằng thì đang ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm đứa con trai Lý Độn đang ngồi đối diện, vẻ mặt rất tâm trạng, ánh mắt vài phần trách cứ.
Lý Độn giả bộ không biết gì, vắt hai chân lên, nhắm hai mắt lại như ngủ.
Cuối cùng, Lý Vân Bằng cũng không chịu được nữa, đành phải lên tiếng:
- Con thực sự thích con bé nhà họ Đường đấy sao?
Lý Độn mở mắt, gật gật đầu:
- Vừa nãy con không nói gì sao? Hai người không nghe nhầm mới phải chứ.
- Con…
Lý Vân Bằng bối rối, lắc đầu thở dài, nói:
- Con ơi là con, giới thiệu cho con tiểu thư ở một nhà tốt như thế, con lại không muốn, mà lại đi chọn cô Đường Tâm kia. Con không biết là cô ta bên ngoài không chỉ đơn giản như vậy đâu.
Lý Độn nhún vai:
- Con biết, đương nhiên con sẽ không cảm thấy một người phụ nữ mà lần đầu gặp mặt đã không thèm để ý đến con, thậm chí còn ghét con cay đắng, sẽ đơn thuần là một cô gái chỉ biết chăm sóc một người già bên cạnh. Con cũng biết, có lẽ đằng sau đó, cô ấy đang giấu diếm điều gì đó mà chưa dám nói ra.
- Vậy vì sao con còn muốn theo đuổi cô ta?
Lý Vân Bằng nhíu mày.
- Vì cảm giác. Con có thể cảm thấy con thích cô ấy.
Lý Độn cười rất đắc ý.
- Đừng đùa như vậy chứ.
Lý Vân Bằng không nhịn được nữa, đành cao giọng nói.
- Được rồi, được rồi…
Lý Mạc Thân cuối cùng cũng buông tờ báo xuống, bất đắc dĩ nói:
- Hai bố con các người có thể yên lặng cho tôi một lúc được không, nói mãi cái này là gì. To tiếng cái gì chứ.
Lý Vân Bằng đã sửa sự bình tĩnh của ngày xưa, sốt ruột nói:
- Bố, việc lớn cả đời của đứa con này của con, con có thể không lo lắng được sao?
- Năm đó khi con lấy vợ, ta cũng lo lắng, nhưng con vẫn lấy, lại còn sinh ra đứa con này của con, không phải sao?
Lý Mạc Thân cười đùa.
Sắc mặt Lý Vân Bằng liền lộ vẻ xấu hổ, vội vàng nói:
- Việc đó không giống nhau. Năm đó hai gia đình chúng ta chỉ là không môn đăng hộ đối, nhưng Đường Tâm lại là…
Lý Vân Bằng muốn nói điều gì đó, nhưng vừa nghĩ đến bí mật còn đang cất giấu nên lại thôi.
Lý Mạc Thân lắc đầu nói:
- Cái này thì có gì mà không giống nhau chứ. Đàn ông nhà họ Lý chúng ta, hoặc là không thích, hoặc là thích một người, chẳng ai ngăn được. Cho dù Độn Nhi có thích Đường Tâm vì cái gì đi chăng nữa thì điều này cũng đã xảy ra rồi, lẽ nào chúng ta nhốt nó lại, không cho nó đi gặp Đường Tâm sao?
Lý Độn cười ha hả nói:
- Vẫn là ông nội hiểu chuyện hơn bố, hơn nữa muốn nhốt con lại cũng không nhốt được đâu.
- Cháu cũng đừng vội đắc ý.
Lý Mạc Thân cười nói:
- Đằng sau cco bé Đường Tâm đó thực sự không đơn giản, thực ra cũng không phải là người chân thật cho lắm. Mặc dù bây giờ điều đó vẫn còn là cơ mật, nhưng nếu như cháu muốn biết tại sao cô ấy lại hận cháu đến như vậy thì ta đây có thể nói ngay cho cháu biết.
- Đừng, đừng, đừng. Nhất định không được.
Lý Độn nói liền 3 từ “đừng”, rồi vội xua tay:
- Cháu không muốn nghe nguyên nhân, cũng không muốn nghe cơ mật gì cả. Tóm lại, tại sao cô ấy hận cháu, cháu cũng không muốn quan tâm. Nếu như cháu phải biết thì cháu chỉ hi vọng, chính cháu sẽ tự đi tìm hiểu lấy, hoặc là chính miệng cô ấy nói cho cháu biết. Hơn nữa, hai người đã không nóng vội nói cho cháu biết như vậy, thì đương nhiên chẳng có liên quan gì đến nhà họ Lý chúng ta cả. Cho nên cháu không quan tâm.
- Hừ, đến lúc đó mà bị tổn thương thì đừng có trách người lớn chúng ta đã không nhắc nhở trước.
Lý Vân Bằng hiển nhiên vẫn rất không bằng lòng.
- Con nói cho bố biết, dù thế nào đi nữa thì cô ấy cũng là người phụ nữ đầu tiên mà con trai bố thích, tương lai có thể là con dâu của bố, mà bố vẫn còn nguyền rủa như vậy sao?
Lý Độn bĩu môi nói.
- Con dâu? Hừ, nếu như thực sự có ngày mà ta để cho Đường Tâm làm con dâu nhà họ Lý chúng ta, thì cho dù trước đó cô ta có như thế nào, ta cũng đều chấp nhận, chỉ sợ con không có cái bản lĩnh đấy thôi.
Lý Vân Bằng nói một cách khinh thường.
- Vậy bố cứ chờ xem, con không tin ngày nào cũng cầu hôn trước cổng nhà cô ấy mà cô ấy vẫn không đồng ý.
Lý Mạc Thân nghe thấy con và cháu mình cãi nhau như vậy, lại chau mày, ngắt lời:
- Được rồi, được rồi! Việc này cũng không có gì to tát lắm, Độn Nhi cũng không phải trẻ con nữa, nó làm gì cả ngày cũng đều quản sao?
Lúc này Lý Vân Bằng mới không nói gì nữa, cầm chén trà lên, chau mày uống.
Ngược lại, Lý Mạc Thân hỏi Lý Độn:
- Hôm nay cháu tìm Dương Thần thách đấu gì sao?
Lý Độn đột nhiên hưng phấn trở lại, nói:
- Ông nội, ông đoán xem ai thắng?
Lý Mạc Thân bất đắc dĩ thở dài nói:
- Linh tinh, đương nhiên là cháu thua rồi. Cho dù không nghe thấy sự trả lời của những người ở dưới, không cần đoán cũng có thể nghĩ ra.
- Chậc, chậc, thật là…
Lý Độn nhụt chí nói:
- Nói thật, vậy cũng không thể coi là thách đấu. Từ đầu đến cuối, căn bản là hắn cũng chẳng cần động tay động chân. Cháu ở trước mặt hắn, cũng chẳng khác gì một đứa nhỏ 3 tuổi đánh nhau với một người đàn ông 30 tuổi.
- Điều này là đương nhiên rồi.
Lý Mạc Thân cười hàm ý:
- Dương Thần bây giờ, toàn thế giới chỉ có một lực lượng có thể khống chế hắn, người khác cũng không thể làm gì được hắn. Nếu như cháu rảnh thì nên tạo mối quan hệ nhiều hơn với hắn. Cho dù điều đó vì để nâng cao khả năng của cháu, hay là vì mối quan hệ tốt đẹp của nhà họ Lý chúng ta với nhà họ Dương. Tất cả những điều này đều rất có lợi.
Lý Độn ngáp một cái:
- Hắn có trở về nhà họ Dương hay không đều là vấn đề mà cháu không muốn quan tâm. Nhưng tên này cũng không tồi, không hư hỏng như những người khác. Lần sau có sẽ lại mời hắn ăn một bát mì. Số tiền còn thừa lại còn phải mua quà tặng Đường Tâm. Cái này…Ông nội à, gần đây cháu muốn theo đuổi người phụ nữ này mà ông cũng không cho cháu thêm ít tiền lẻ nào sao?
- Cút.
…
Mặc dù đã mùa xuân trăm hoa đua nở nhưng nhiệt độ không khí ở Yến Kinh vẫn hơi lành lạnh.
Sáng sớm, chùm ánh sáng mỏng manh rọi xuyên qua lớp cửa số bằng kính, đập vào góc tường, khúc xạ ánh sáng ra bốn phía.
Trên chiếc giường đôi rộng lớn, một người phụ nữ đang nằm trên đó, ôm một người đàn ông. Đôi chân thon dài, không một vết sẹo nào, gác lên trên đùi của người đàn ông.
Một vài sợi tóc màu đen xõa xuống trên gối, che mất một nửa khuôn mặt xinh đẹp, chỉ còn lộ ra một chút đủ để nhìn thấy một vết hơi đo đỏ.
Cảm nhận thấy ánh sáng mặt trời bắt đầu chói mắt, người đàn ông mở mắt, miệng hơi mỉm cười đắc ý.
Cúi đầu, nhìn người đẹp đang ngủ say sưa ở trong lòng, Dương Thần không thể kiềm chế được ánh mắt của mình cứ nhìn sâu dần xuống theo đường cong của ngực Đường Uyển. Một rãnh khá sâu được tạo nên nhờ bộ ngực đẫy đà.
Lúc này, bên trên lại không một mảnh vải che thân, nằm sát vào mình, Dương Thần có thể cảm nhận rõ được những khoái cảm mang đến.
Làm tình từ tối qua cho đến rạng sáng nay trên chiếc giường này, Dương Thần không nỡ đi ngủ. Vừa mới nghĩ đến mùi vị ngọt ngào đó, hắn hận một nỗi không thể đánh thức Đường Uyển dậy để làm tình vài lần nữa.
Nhưng Đường Uyển dù sao cũng là lần đầu tiên có kinh nghiệm về mặt này. Nếu như không phải trải qua cuộc trị liệu của Vãng Niệm Dẫn Sinh Kinh của chính mình thì tất cả các chức năng của cơ thể không thể dẻo dai hơn cả thời trẻ đến như vậy, cũng không thể kiên trì “chiến đấu” suốt đêm như thế.
Da thịt của Đường Uyển so với rất nhiều phụ nữ trẻ tuổi khác còn mềm mại và mịn màng hơn nhiều, hơn nữa thân hình còn đang độ xuân sắc, chỗ nào cũng rất đẹp và tuyệt diệu. Chỉ vì cởi quần áo trong chốc lát nên Dương Thần cũng chỉ có thể so sánh cô với Catherine- nữ vương của Welsh.
Nhưng vẻ đẹp phương Đông của Đường Uyển và vẻ đẹp hoang dã phương Tây của Catherine lại hoàn toàn khác nhau.
Dục vọng từ trong người phát ra khiến Dương Thần không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Mặc dù biết bản thân không bằng loài cầm thú nhưng cũng không thể bỏ qua một báu vật như thế này được.
Một nửa của người đàn ông cũng giống như động vật. Mặc dù trong lòng có cảm thấy áy náy như thế nào đi chăng nữa, nhưng khi thực sự muốn làm chuyện đó thì cũng không thể nghĩ được những thứ khác nhiều như thế.
Lúc này Đường Uyển dường như đang mơ những giấc mơ đẹp, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào. Trên khuôn mặt không trang điểm đó là sự dung hòa của vẻ đẹp và sự quyến rũ của những người phụ nữ trẻ tuổi, đột nhiên có sức hấp dẫn lạ thường.
Dương Thần nhìn chằm chằm vào đôi môi kia, không kiềm chế nổi đành cúi xuống hôn một cái “Chụt”.
Đường Uyển đang trong cơn mơ bỗng cảm thấy môi mình như bị cắn một phát bèn lập tức tỉnh dậy, nhập nhèm mở mắt, mới giật mình ý thức được mình đang ở đâu, xảy ra chuyện gì.
Chớp chớp mắt, Đường Uyển cũng không tỏ gì là ngại ngùng cả. Dù sao cũng không phải ở cái tuổi phải thẹn thùng nữa. Sau đêm qua, Đường Uyển bỗng trở nên tự tin khác thường, đặc biệt là ý thức được thân thể của mình vẫn dẻo dai hơn so với tưởng tượng của bản thân. Đường Uyển cũng không quá lo lắng xem có nên xin lỗi người tình trẻ tuổi này không.
Bị Dương Thần hôn một cái, Đường Uyển cau mũi lại, ngửa đầu cũng hôn trả Dương Thần một cái.
- Ngủ ngon không?
Dương Thần ôm Đường Uyển, ôn tồn hỏi.
- Không biết ngủ từ khi nào nữa, tỉnh dậy giống như một giấc mơ.
Đường Uyển nhắm hai mắt, từ từ nói.
Dương Thần mỉm cười.
- Vì sao mơ?
- Bởi vì…Tất cả cảm giác đều rất tuyệt đẹp. Điều này không giống như những gì em có để làm được.
Đường Uyển nói.
Dương Thần im lặng, hắn không hiểu rõ ý của Đường Uyển. Cũng có thể là yêu cầu của Đường Uyển quá thấp, ngược lại người đàn ông như hắn lại chiếm ưu thế.
- Dương Thần…
Đường Uyển mở mắt ra. Trong đôi mắt đẹp đó có một chút gì đó mơ hồ:
- Em nhớ anh.
Dương Thần ngạc nhiên.
- Anh đang ở ngay cạnh em, muốn anh làm gì?
- Cho dù anh ở ngay trước mắt em thì em vẫn nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ…
Đường Uyển đưa hai tay ra, ôm lấy lưng Dương Thần.
- Em nói ra điều này…cũng không sợ anh cười em. Thực ra, sau khi em vừa mới sinh xong Đường Đường, vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó sẽ gặp được một người đàn ông mà em thích, khi mà mỗi sáng tỉnh dậy em đều có thể nằm trong lòng người ấy.
Mặc dù ngoài miệng thì em vẫn nói với ông nội rằng, em không lấy ai cũng chẳng sao, chỉ cần có con gái em và em trai em là được rồi. Nhưng em cũng chỉ mạnh miệng như vậy thôi.
Dương Thần vỗ nhẹ vào vai Đường Uyển, không nói gì.
- Anh biết không? Bây giờ em thực sự muốn thân thể của anh hòa với thân thể của em. Bởi vì chỉ cần nghĩ đến việc tỉnh dậy, em thực sự không muốn.
Đường Uyển buồn bã nói.
Dương Thần nhếch miệng cười nói:
- Em nói gì mà khủng khiếp vậy? Cái gì mà dung hòa chứ…Thế này đi, để anh ăn em, được không… Như vậy sẽ nhanh hơn.
Đường Uyển nhìn Dương Thần cười hàm ý, lập tức ý thức được gì đó, vội lắc đầu:
- Không được, trời sáng rồi. Ngộ nhỡ Đường Đường đến tìm em thì làm sao đây?
- Cô bé ấy rất hiểu chuyện, biết lúc này mẹ nó cần một người đàn ông chứ không phải một đứa con gái. Nào nào nào, nếu như em mệt thì không cần làm gì cả, cứ để anh.
Dương Thần cười ha hả, kéo chăn ra, ấn Đường Uyển xuống giường, cũng không quan tâm Đường Uyển đang nhăn nhó, giãy dụa, định làm tư thế cưỡi ngựa.
Nhưng không ngờ, đang định tiến công vào mặt trận thần bí của Đường Uyển thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng nũng nịu của Đường Đường.
- Chú, mẹ! Dậy thôi.