Dương Liệt thật sự không muốn tin vào những gì mình nhìn thấy, quái vật mà mình sử dụng mười thành công lực mới đánh bay được, Nghiêm Bất Vấn thoạt nhìn trói gà không chặt, không ngờ một tay ra một chiêu đã xử lý được nó!?
Thậm chí, gã còn không hiểu được là Nghiêm Bất Vấn đã làm như thế nào.
Nghiêm Bất Vấn nhìn vết máu như không lau sạch trên tay, thở dài, dùng lưỡi liếm liếm lên ngón tay, liếm ít máu vào miệng, không cảm thấy dơ bẩn.
Dương Liệt nhíu mày, phục hồi lại tinh thần nói:
- Anh cho tôi một giải thích hợp lý thì hơn.
Nghiêm Bất Vấn liếc gã một cái, nói:
- Anh có biết, đời trước của thành phẩm này là gì không?
- Đời trước?
Dương Liệt lắc đầu.
Nghiêm Bất Vấn nói:
- Hắn chỉ là một pháo binh bình thường, không được tính là bộ đội đặc chủng, cùng lắm là chỉ hơi cường tráng.
- Làm sao có thể?
Dương Liệt ngây ra nhìn thi thể không đầu kia, quái vật này, trước đó chỉ là một người bình thường?
Nghiêm Bất Vấn quay người lại, hít một hơi máu tanh trong không khí, bộ dáng rất hưởng thụ, nói:
- Anh đồng ý theo tôi đến đây, nguyên nhân lớn nhất là muốn đánh bại Dương Thần. Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, anh thử hỏi chính mình, anh hiểu gì về Dương Thần? Anh có biết vì sao hắn mạnh hơn anh không?
Dương Liệt im lặng, gã không trả lời được, vì trong mắt gã, cái tên đáng giận kia không hiểu vì sao lại xuất hiện trong thế giới vốn đang tốt đẹp của gã một cách kỳ lạ!
Sau đó, phá nát toàn bộ tất cả những gì tốt đẹp của gã! Cướp đi tất cả!
Nghiêm Bất Vấn nói:
- Dương Thần lúc nhỏ, từng bị tổ chức Zero đời đầu, cũng là tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới mang đi làm một số thí nghiệm sinh hóa, những đứa nhỏ bị mang vào đó thực nghiệm, không đến vạn đứa, cũng không đến mấy ngàn, hơn nữa đều là những đứa trẻ có thể chất vô cùng tốt.
Trong đám trẻ đó, chỉ có Dương Thần còn sống, từ đó về sau, thực lực của hắn liên tục nâng cao, bỏ xa người khác. Hơn nữa tố chất cơ thể hắn cũng theo tuổi và thực lực mà tăng cường, có mấy lần bội số cường hóa…
Trong mắt Dương Liệt lóe một tia sáng, Dương Thần không ngờ là dựa vào thí nghiệm khoa học cải tạo, mới có thành tích như vậy. Nếu quả thực là vậy, Nghiêm Bất Vấn có lẽ thật sự không lừa chính mình.
Nghiêm Bất Vấn quay người lại, chỉ chỉ cơ thể không đầu trên mặt đất, nói:
- Cái vật thí nghiệm này, là hôm qua tôi mới làm, có thể nói là vật thì nghiệm ban đầu. Tôi đã phục chế gien của Dương Thần, khiến trong cơ thể tên lính này có được số hiệu gien của Dương Thần, sau đó thông qua thí nghiệm “thần quang” mà năm đó Dương Thần bị thực nghiệm, cải tạo lại gã…
Kết quả không tồi, quả nhiên, chỉ cần có được gien của Dương Thần làm bàn đạp, cho dù là người bình thường, cũng có thể chiếu xạ “thần quang”, đạt được sự cường hóa không gì sánh kịp.
Dương Liệt nghe ra có gì đó không ổn, nhíu mày hỏi:
- Anh đùa gì vậy, cho tôi là đồ ngốc sao!? Cho dù tôi không phải người nghiên cứu khoa học, nhưng tôi cũng biết, nếu muốn thu được gien của hắn, cần phải lấy mẫu trên người hắn. Chẳng lẽ hắn sơ xuất đến mức bị anh lấy mẫu gien mà không cảm thấy sao?! Cho dù khả năng ẩn nấp của anh rất đáng phục, nhưng anh không thể so được với hắn!
Nghiêm Bất Vấn nghiêng đầu, cười tà nói:
- Đúng vậy, tôi chắc chắn không thể lấy được gien của Dương Thần, nhưng tôi có cách của tôi, điểm này anh không cần hoài nghi.
Thấy Dương Liệt không hỏi nhiều, Nghiêm Bất Vấn mói tiếp tục nói:
- Anh vừa rồi cũng cảm giác được, chỉ cần chiếu xạ “thần quang”, người thường cũng có thể dũng mãnh như quái vật, anh đoán xem, tố chất cơ thể quái vật này so với Dương Thần như thế nào?
Dương Liệt trầm tư một lát, lắc đầu nói:
- Không biết!
Nghiêm Bất Vấn thu lại vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói:
- Tôi có thể nói cho anh biết, thông qua số liệu suy tính từ gien… tố chất cơ thể Dương Thần, ước chừng so với quái vật này mạnh hơn mười lần có thừa…
Dương Liệt sắc mặt xanh mét, tuy hắn biết thân thể Dương Thần tuyệt đối phải hơn hẳn quái vật này, nhưng không ngờ là chênh lệch nhiều đến vậy.
Nghiêm Bất Vấn nói:
- Nói cách khác, cho dù anh đem toàn lực cũng không chắc có thể làm một phần mười Dương Thần bị thương, mà Dương Thần hầu như không cần dùng bất luận công lực hay kỹ xảo gì…
Dương Liệt nắm chặt hay tay, cả người hơi run rẩy.
- Dương thiếu gia, nếu muốn xử lý Dương Thần, toàn lực phối hợp với thì nghiệm của tôi là con đường duy nhất… bằng không, đời này không có cửa.
Nghiêm Bất Vấn cười hấp dẫn.
Dương Liệt bị chấn động, nhưng chú ý đến thi thể không đầu trên mặt đất, lại lạnh người:
- Nếu anh biến tôi thành tên trên mặt đất, tôi giết hắn rồi còn ý nghĩa gì nữa…
- Chậc chậc… no, no…
Nghiêm Bất Vấn lắc lắc ngón tay, nói:
- Trước đó tôi đã nói, người kia trước đó chỉ là người bình thường. Hơn nữa thân thể của gã trước đó không có chút gien nào của Dương Thần làm bước đệm, căn bản không thể chống cự tác dụng phụ của “thần quang”, cho nên mới biến thành một con quái vật ngu xuẩn làm theo bản năng.
Thiếu tướng Dương Liệt lại không như thế, tôi xem trọng anh, là vì trong cơ thể anh là cùng dòng máu với Dương Thần… tuy rằng anh rất không muốn thừa nhận.
Dương Liệt bỗng ngẩn ra, nhìn Nghiêm Bất Vấn mỉm cười dường như ma quỷ, gã theo bản năng đã hiểu ra, đó là nguyên nhân khiến Nghiêm Bất Vấn chủ động tìm gã phối hợp làm thí nghiệm.
Huyết thống! Mình và Dương Thần là cùng huyết thống!
Nghiêm Bất Vấn cao giọng nói:
- Gien của Dương Thần đã trải qua vô số lần cường hóa, so với năm đó lúc lần đầu bị chiếu xạ, đã hùng mạnh hơn rất nhiều. Cho nên chỉ cần có vật dẫn tương xứng, gien của hắn tận khả năng dung hợp hoàn mỹ, như vậy chiếu xạ “thần quang”, chỉ mang đến cường hóa thuần túy, không có tác dụng phụ!
Dương Liệt hỏi ngược lại:
- Nhưng theo lý luận của anh, cho dù thì nghiệm thành công, cũng chỉ có cơ thể giống như Dương Thần, nhưng tên tiện nhân đó đâu chỉ có thân thể, hắn đã bước vào Tiên Thiên đại viên mãn, thậm chí vẫn đang mạnh hơn, còn có bản lĩnh chủ thần, anh muốn tôi vật lộn với hắn sao?
Nghiêm Bất Vấn thở dài:
- Dương Liệt thiếu gia, tôi chỉ có thể nói, rất nhiều lý luận khoa học, anh không thể lý giải, tôi chỉ có thể nói với anh những thứ đơn giản nhất.
- Nói!
Dương Liệt lạnh lùng nói.
- Anh đã nghe qua “sinh tồn chủ nghĩa duy vật máy móc” chưa? Ồ, không, chắc chắn anh chưa nghe qua.
Nghiêm Bất Vấn vỗ trán, nói tiếp:
- Nói ngắn gọn, cơ thể người, chỉ là một công cụ truyền tải gien mà thôi, mà chủ đạo là chính gien của chúng ta.
Mặc kệ Dương Thần thần thông quảng đại cỡ nào, chỉ là tác dụng từ gien của hắn đang không ngừng tăng cường. Chỉ cần đem gien của chúng ta cải tạo mạnh hơn so với hắn, không cần chúng ta cố gắng gì, tự nhiên sẽ còn mạnh hơn Dương Thần.
Đừng nói với tôi cái gì “cảnh giới”, “thần lực”, mấy thứ đó, chỉ cần có tặng phẩm do gien mang lại, không chỉ là trình tự gien cao cấp của nhân loại, mà còn là tất cả năng lực của nhân loại!
Nghe hết, tim Dương Liệt đập gấp gáp, nuốt nuốt nước miếng hỏi:
- Anh có bằng chứng gì không?
- Bằng chứng?
Nghiêm Bất Vấn dường như thấy rất buồn cười, cười ha hả nói:
- Tôi chính là bằng chứng!
- Anh?
Dương Liệt đột nhiên ngẩn ra:
- Anh nói anh tự cải tạo gien cho chính mình?
- Nếu không, anh thấy tôi cả ngày làm thí nghiệm khoa học, nghiên cứu vũ khí, lấy đâu thời gian luyện công như các anh?
Nghiêm Bất Vấn đắc ý nói:
- Tôi chỉ cải tạo một chút, đã thắng anh hai mấy năm luyện võ, sao, sự thật ngay trước mắt, nếu anh còn không tin tôi sẽ đưa anh ra về, anh có thể tiếp tục làm kẻ đáng thương trong mắt Dương Thần…
- Anh đang khích tôi.
Dương Liệt không hài lòng nói.
- Vậy thì sao, anh cũng không đánh lại tôi.
Nghiêm Bất Vấn khinh thường nói.
Dương Liệt căm tức, cũng không có chỗ xả ra, gã biết, chỉ một tay của Nghiêm Bất Vấn cũng có tư cách nói câu đó, chính mình không phải đối thủ của gã.
- Tôi thấy, Song vương hàng đầu Yến Kinh đã không thích hợp với anh.
Dương Liệt thấp giọng nói:
- So với Lý Độn, hắn khủng khiếp hơn anh nhiều.
- Tôi trước giờ chưa thừa nhận.
Nghiêm Bất Vấn nhún vai nói.
Dương Liệt mắt lộ ra tia nghi ngờ nói:
- Tôi rất muốn biết, sao anh lại muốn giúp tôi xử lý Dương Thần, mục đích thật của anh rốt cuộc là sao?
- Tôi khẳng định là tôi vì bản thân mình, điểm ấy anh không cần suy nghĩ, anh cũng không hiểu được.
Nghiêm Bất Vấn hoàn toàn không định giải thích.
Dương Liệt đứng thẳng người, ngạo nghễ nói:
- Tôi cũng không cần biết rốt cuộc mục đích của anh là gì, tóm lại trên thế giới này, không có bất cứ cái gì làm Dương Liệt tôi sợ hãi, nhưng Nghiêm Bất Vấn, anh nghe cho kỹ, tôi có thể phối hợp với anh, mặc dù tôi biết anh đem tôi ra làm vật thí nghiệm, nhưng… nếu anh biến tôi thành quái vật, tôi có chết cũng biến thành quỷ không buông tha cho anh…
- Đừng nói những lời oán hận như vậy.
Nghiêm Bất Vấn cười ha hả nói:
- Hoan nghênh anh gia nhập kế hoạch “thần quang” của tôi, thiếu tướng Dương Liệt thân ái.
…
Đối với Dương Thần mà nói, lái xe đi vào Thái gia ở sân lớn quân khu của Yến Kinh, có một số việc trước khi sinh ra vẫn là mơ hồ, căn bản không hề biết.
Dừng xe ở bên ngoài bức tường đầy dây leo, Dương Thần vừa xuống xe, liền vỗ vỗ trán:
- Ai da, hỏng rồi, Nghiên Nghiên, anh lần đầu đến nhà em, nên mang theo quà tặng chứ nhỉ?
Thái Nghiên chớp chớp mắt, đôi lông mi dài rung động:
- Hình như cũng nên mang theo một chút, em thấy con rể nhà người ta đều như vậy.
Dương Thần cũng không nói gì, nếu là những người phụ nữ như Mạc Thiện Ny, Lưu Minh Ngọc thì đã sớm nghĩ đến những việc như vậy rồi, nhưng Thái Nghiên vốn thẳng, cách ăn mặc nhìn như một cô gái nhỏ, không tránh khỏi sơ xuất. Đối với loại lễ tiết linh tinh này mà nói, tóm lại là hắn không nghĩ ra. Nhưng đằng nào tính tình chính mình cũng rất tự nhiên, hắn cứ thế hai tay không vào nhà cha mẹ vợ.
Dương Thần sờ trán, chép miệng:
- Thôi đi, đi vào thôi, cha em sớm đã phó thác em cho anh rồi, chắc không có việc gì đâu.
Thái Nghiên nghi hoặc hỏi ngược lại:
- Cái gì mà phó thác… cha em đã nói gì với anh?
Dương Thần thuận miệng cười ha hả, cảm thấy vẫn không nên nói ra chuyện Thái Vân Thành lúc trước nhờ mình chăm sóc đặc biệt đến Thái Nghiên, tránh để Thái Nghiên tính hiếu thắng này lại không vui.
Hai người liền sóng vai chuẩn bị vào cửa, chỉ thấy một bóng người lả lướt, thanh nhã từ trong cánh cửa đi ra, một thân mặc chiếc váy đen, bên ngoài khoác áo trắng cúc bạc, đúng là cách ăn mặc ở nhà của Thái Ngưng.
Trên khuôn mặt lúc nào cũng trong trẻo nhưng lạnh lùng, có một tia thân mật, mỉm cười, nhìn đứa em gái duy nhất về nhà, cô như thể vui vẻ lắm nhưng cũng không chịu biểu đạt, thản nhiên liếc mắt nhìn Dương Thần một cái, nói:
- Chờ hai người về lâu quá, vào nhà đi.
Dương Liệt thật sự không muốn tin vào những gì mình nhìn thấy, quái vật mà mình sử dụng mười thành công lực mới đánh bay được, Nghiêm Bất Vấn thoạt nhìn trói gà không chặt, không ngờ một tay ra một chiêu đã xử lý được nó!?
Thậm chí, gã còn không hiểu được là Nghiêm Bất Vấn đã làm như thế nào.
Nghiêm Bất Vấn nhìn vết máu như không lau sạch trên tay, thở dài, dùng lưỡi liếm liếm lên ngón tay, liếm ít máu vào miệng, không cảm thấy dơ bẩn.
Dương Liệt nhíu mày, phục hồi lại tinh thần nói:
- Anh cho tôi một giải thích hợp lý thì hơn.
Nghiêm Bất Vấn liếc gã một cái, nói:
- Anh có biết, đời trước của thành phẩm này là gì không?
- Đời trước?
Dương Liệt lắc đầu.
Nghiêm Bất Vấn nói:
- Hắn chỉ là một pháo binh bình thường, không được tính là bộ đội đặc chủng, cùng lắm là chỉ hơi cường tráng.
- Làm sao có thể?
Dương Liệt ngây ra nhìn thi thể không đầu kia, quái vật này, trước đó chỉ là một người bình thường?
Nghiêm Bất Vấn quay người lại, hít một hơi máu tanh trong không khí, bộ dáng rất hưởng thụ, nói:
- Anh đồng ý theo tôi đến đây, nguyên nhân lớn nhất là muốn đánh bại Dương Thần. Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, anh thử hỏi chính mình, anh hiểu gì về Dương Thần? Anh có biết vì sao hắn mạnh hơn anh không?
Dương Liệt im lặng, gã không trả lời được, vì trong mắt gã, cái tên đáng giận kia không hiểu vì sao lại xuất hiện trong thế giới vốn đang tốt đẹp của gã một cách kỳ lạ!
Sau đó, phá nát toàn bộ tất cả những gì tốt đẹp của gã! Cướp đi tất cả!
Nghiêm Bất Vấn nói:
- Dương Thần lúc nhỏ, từng bị tổ chức Zero đời đầu, cũng là tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới mang đi làm một số thí nghiệm sinh hóa, những đứa nhỏ bị mang vào đó thực nghiệm, không đến vạn đứa, cũng không đến mấy ngàn, hơn nữa đều là những đứa trẻ có thể chất vô cùng tốt.
Trong đám trẻ đó, chỉ có Dương Thần còn sống, từ đó về sau, thực lực của hắn liên tục nâng cao, bỏ xa người khác. Hơn nữa tố chất cơ thể hắn cũng theo tuổi và thực lực mà tăng cường, có mấy lần bội số cường hóa…
Trong mắt Dương Liệt lóe một tia sáng, Dương Thần không ngờ là dựa vào thí nghiệm khoa học cải tạo, mới có thành tích như vậy. Nếu quả thực là vậy, Nghiêm Bất Vấn có lẽ thật sự không lừa chính mình.
Nghiêm Bất Vấn quay người lại, chỉ chỉ cơ thể không đầu trên mặt đất, nói:
- Cái vật thí nghiệm này, là hôm qua tôi mới làm, có thể nói là vật thì nghiệm ban đầu. Tôi đã phục chế gien của Dương Thần, khiến trong cơ thể tên lính này có được số hiệu gien của Dương Thần, sau đó thông qua thí nghiệm “thần quang” mà năm đó Dương Thần bị thực nghiệm, cải tạo lại gã…
Kết quả không tồi, quả nhiên, chỉ cần có được gien của Dương Thần làm bàn đạp, cho dù là người bình thường, cũng có thể chiếu xạ “thần quang”, đạt được sự cường hóa không gì sánh kịp.
Dương Liệt nghe ra có gì đó không ổn, nhíu mày hỏi:
- Anh đùa gì vậy, cho tôi là đồ ngốc sao!? Cho dù tôi không phải người nghiên cứu khoa học, nhưng tôi cũng biết, nếu muốn thu được gien của hắn, cần phải lấy mẫu trên người hắn. Chẳng lẽ hắn sơ xuất đến mức bị anh lấy mẫu gien mà không cảm thấy sao?! Cho dù khả năng ẩn nấp của anh rất đáng phục, nhưng anh không thể so được với hắn!
Nghiêm Bất Vấn nghiêng đầu, cười tà nói:- Đúng vậy, tôi chắc chắn không thể lấy được gien của Dương Thần, nhưng tôi có cách của tôi, điểm này anh không cần hoài nghi.
Thấy Dương Liệt không hỏi nhiều, Nghiêm Bất Vấn mói tiếp tục nói:
- Anh vừa rồi cũng cảm giác được, chỉ cần chiếu xạ “thần quang”, người thường cũng có thể dũng mãnh như quái vật, anh đoán xem, tố chất cơ thể quái vật này so với Dương Thần như thế nào?
Dương Liệt trầm tư một lát, lắc đầu nói:
- Không biết!
Nghiêm Bất Vấn thu lại vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói:
- Tôi có thể nói cho anh biết, thông qua số liệu suy tính từ gien… tố chất cơ thể Dương Thần, ước chừng so với quái vật này mạnh hơn mười lần có thừa…
Dương Liệt sắc mặt xanh mét, tuy hắn biết thân thể Dương Thần tuyệt đối phải hơn hẳn quái vật này, nhưng không ngờ là chênh lệch nhiều đến vậy.
Nghiêm Bất Vấn nói:
- Nói cách khác, cho dù anh đem toàn lực cũng không chắc có thể làm một phần mười Dương Thần bị thương, mà Dương Thần hầu như không cần dùng bất luận công lực hay kỹ xảo gì…
Dương Liệt nắm chặt hay tay, cả người hơi run rẩy.
- Dương thiếu gia, nếu muốn xử lý Dương Thần, toàn lực phối hợp với thì nghiệm của tôi là con đường duy nhất… bằng không, đời này không có cửa.
Nghiêm Bất Vấn cười hấp dẫn.
Dương Liệt bị chấn động, nhưng chú ý đến thi thể không đầu trên mặt đất, lại lạnh người:
- Nếu anh biến tôi thành tên trên mặt đất, tôi giết hắn rồi còn ý nghĩa gì nữa…
- Chậc chậc… no, no…
Nghiêm Bất Vấn lắc lắc ngón tay, nói:
- Trước đó tôi đã nói, người kia trước đó chỉ là người bình thường. Hơn nữa thân thể của gã trước đó không có chút gien nào của Dương Thần làm bước đệm, căn bản không thể chống cự tác dụng phụ của “thần quang”, cho nên mới biến thành một con quái vật ngu xuẩn làm theo bản năng.
Thiếu tướng Dương Liệt lại không như thế, tôi xem trọng anh, là vì trong cơ thể anh là cùng dòng máu với Dương Thần… tuy rằng anh rất không muốn thừa nhận.
Dương Liệt bỗng ngẩn ra, nhìn Nghiêm Bất Vấn mỉm cười dường như ma quỷ, gã theo bản năng đã hiểu ra, đó là nguyên nhân khiến Nghiêm Bất Vấn chủ động tìm gã phối hợp làm thí nghiệm.
Huyết thống! Mình và Dương Thần là cùng huyết thống!
Nghiêm Bất Vấn cao giọng nói:
- Gien của Dương Thần đã trải qua vô số lần cường hóa, so với năm đó lúc lần đầu bị chiếu xạ, đã hùng mạnh hơn rất nhiều. Cho nên chỉ cần có vật dẫn tương xứng, gien của hắn tận khả năng dung hợp hoàn mỹ, như vậy chiếu xạ “thần quang”, chỉ mang đến cường hóa thuần túy, không có tác dụng phụ!
Dương Liệt hỏi ngược lại:
- Nhưng theo lý luận của anh, cho dù thì nghiệm thành công, cũng chỉ có cơ thể giống như Dương Thần, nhưng tên tiện nhân đó đâu chỉ có thân thể, hắn đã bước vào Tiên Thiên đại viên mãn, thậm chí vẫn đang mạnh hơn, còn có bản lĩnh chủ thần, anh muốn tôi vật lộn với hắn sao?
Nghiêm Bất Vấn thở dài:
- Dương Liệt thiếu gia, tôi chỉ có thể nói, rất nhiều lý luận khoa học, anh không thể lý giải, tôi chỉ có thể nói với anh những thứ đơn giản nhất.
- Nói!
Dương Liệt lạnh lùng nói.
- Anh đã nghe qua “sinh tồn chủ nghĩa duy vật máy móc” chưa? Ồ, không, chắc chắn anh chưa nghe qua.
Nghiêm Bất Vấn vỗ trán, nói tiếp:
- Nói ngắn gọn, cơ thể người, chỉ là một công cụ truyền tải gien mà thôi, mà chủ đạo là chính gien của chúng ta.
Mặc kệ Dương Thần thần thông quảng đại cỡ nào, chỉ là tác dụng từ gien của hắn đang không ngừng tăng cường. Chỉ cần đem gien của chúng ta cải tạo mạnh hơn so với hắn, không cần chúng ta cố gắng gì, tự nhiên sẽ còn mạnh hơn Dương Thần.
Đừng nói với tôi cái gì “cảnh giới”, “thần lực”, mấy thứ đó, chỉ cần có tặng phẩm do gien mang lại, không chỉ là trình tự gien cao cấp của nhân loại, mà còn là tất cả năng lực của nhân loại!
Nghe hết, tim Dương Liệt đập gấp gáp, nuốt nuốt nước miếng hỏi:
- Anh có bằng chứng gì không?
- Bằng chứng?
Nghiêm Bất Vấn dường như thấy rất buồn cười, cười ha hả nói:
- Tôi chính là bằng chứng!
- Anh?
Dương Liệt đột nhiên ngẩn ra:
- Anh nói anh tự cải tạo gien cho chính mình?
- Nếu không, anh thấy tôi cả ngày làm thí nghiệm khoa học, nghiên cứu vũ khí, lấy đâu thời gian luyện công như các anh?
Nghiêm Bất Vấn đắc ý nói:
- Tôi chỉ cải tạo một chút, đã thắng anh hai mấy năm luyện võ, sao, sự thật ngay trước mắt, nếu anh còn không tin tôi sẽ đưa anh ra về, anh có thể tiếp tục làm kẻ đáng thương trong mắt Dương Thần…
- Anh đang khích tôi.
Dương Liệt không hài lòng nói.
- Vậy thì sao, anh cũng không đánh lại tôi.
Nghiêm Bất Vấn khinh thường nói.
Dương Liệt căm tức, cũng không có chỗ xả ra, gã biết, chỉ một tay của Nghiêm Bất Vấn cũng có tư cách nói câu đó, chính mình không phải đối thủ của gã.
- Tôi thấy, Song vương hàng đầu Yến Kinh đã không thích hợp với anh.
Dương Liệt thấp giọng nói:
- So với Lý Độn, hắn khủng khiếp hơn anh nhiều.
- Tôi trước giờ chưa thừa nhận.
Nghiêm Bất Vấn nhún vai nói.
Dương Liệt mắt lộ ra tia nghi ngờ nói:
- Tôi rất muốn biết, sao anh lại muốn giúp tôi xử lý Dương Thần, mục đích thật của anh rốt cuộc là sao?
- Tôi khẳng định là tôi vì bản thân mình, điểm ấy anh không cần suy nghĩ, anh cũng không hiểu được.
Nghiêm Bất Vấn hoàn toàn không định giải thích.
Dương Liệt đứng thẳng người, ngạo nghễ nói:
- Tôi cũng không cần biết rốt cuộc mục đích của anh là gì, tóm lại trên thế giới này, không có bất cứ cái gì làm Dương Liệt tôi sợ hãi, nhưng Nghiêm Bất Vấn, anh nghe cho kỹ, tôi có thể phối hợp với anh, mặc dù tôi biết anh đem tôi ra làm vật thí nghiệm, nhưng… nếu anh biến tôi thành quái vật, tôi có chết cũng biến thành quỷ không buông tha cho anh…
- Đừng nói những lời oán hận như vậy.
Nghiêm Bất Vấn cười ha hả nói:
- Hoan nghênh anh gia nhập kế hoạch “thần quang” của tôi, thiếu tướng Dương Liệt thân ái.
…
Đối với Dương Thần mà nói, lái xe đi vào Thái gia ở sân lớn quân khu của Yến Kinh, có một số việc trước khi sinh ra vẫn là mơ hồ, căn bản không hề biết.
Dừng xe ở bên ngoài bức tường đầy dây leo, Dương Thần vừa xuống xe, liền vỗ vỗ trán:
- Ai da, hỏng rồi, Nghiên Nghiên, anh lần đầu đến nhà em, nên mang theo quà tặng chứ nhỉ?
Thái Nghiên chớp chớp mắt, đôi lông mi dài rung động:
- Hình như cũng nên mang theo một chút, em thấy con rể nhà người ta đều như vậy.
Dương Thần cũng không nói gì, nếu là những người phụ nữ như Mạc Thiện Ny, Lưu Minh Ngọc thì đã sớm nghĩ đến những việc như vậy rồi, nhưng Thái Nghiên vốn thẳng, cách ăn mặc nhìn như một cô gái nhỏ, không tránh khỏi sơ xuất. Đối với loại lễ tiết linh tinh này mà nói, tóm lại là hắn không nghĩ ra. Nhưng đằng nào tính tình chính mình cũng rất tự nhiên, hắn cứ thế hai tay không vào nhà cha mẹ vợ.
Dương Thần sờ trán, chép miệng:
- Thôi đi, đi vào thôi, cha em sớm đã phó thác em cho anh rồi, chắc không có việc gì đâu.
Thái Nghiên nghi hoặc hỏi ngược lại:
- Cái gì mà phó thác… cha em đã nói gì với anh?
Dương Thần thuận miệng cười ha hả, cảm thấy vẫn không nên nói ra chuyện Thái Vân Thành lúc trước nhờ mình chăm sóc đặc biệt đến Thái Nghiên, tránh để Thái Nghiên tính hiếu thắng này lại không vui.
Hai người liền sóng vai chuẩn bị vào cửa, chỉ thấy một bóng người lả lướt, thanh nhã từ trong cánh cửa đi ra, một thân mặc chiếc váy đen, bên ngoài khoác áo trắng cúc bạc, đúng là cách ăn mặc ở nhà của Thái Ngưng.
Trên khuôn mặt lúc nào cũng trong trẻo nhưng lạnh lùng, có một tia thân mật, mỉm cười, nhìn đứa em gái duy nhất về nhà, cô như thể vui vẻ lắm nhưng cũng không chịu biểu đạt, thản nhiên liếc mắt nhìn Dương Thần một cái, nói:
- Chờ hai người về lâu quá, vào nhà đi.